Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-539
Chương 539: Cùng nhau khiêu vũ
“Anh…Ưm”* Hàn Minh Thư muốn giải thích cho bản thân, kết quả vừa mới mở miệng thì đối phương đã chạm vào môi cô, mãnh liệt đoạt đi hơi thở của cô, chặn hết toàn bộ lời nói còn xót lại của cô.
Trong bóng đêm mặc anh tùy ý.
Hàn Minh Thư cũng từ từ hoàn hồn lại, dùng sức đẩy anh ra.
Dạ Âu Thần lảo đảo lui vài bước về phía sau, nhưng anh lại nhanh chóng bước lên, mà Hàn Minh Thư ở phía sau cũng đã nhanh chóng tìm được công tắc đèn bên cạnh, trực tiếp ấn vào.
Bên trong lập tức sáng rực một mảnh.
Hàn Minh Thư nhìn rõ đối phương, lúc này mới nhận ra đối phương đang mang một chiếc mặt nạ màu sáng bạc, đồ trang trí bên mép mặt nạ có hơi quen mắt.
Ánh sáng bỗng khôi phục khiến Dạ Âu Thần có hơi sửng sốt một chút, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, đôi mắt dưới lớp mặt nạ nheo lại, nhìn Hàn Minh Thư trầm mặc không nói gì.
Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư nhíu lại: “Đồ trang trí trên chiếc mặt nạ của anh…”
Dạ Âu Thần nhích lại gần, ánh mắt tà mị ôm lấy cô: “Không hỏi tôi là ai à?”
Hàn Minh Thư: ‘…
Anh dựa vào càng gần: “Mặc dù đã qua năm năm nhưng em vẫn chưa quên sạch sẽ tôi.”
Lời này ý nói…Dường như Hàn Minh Thư đã bị anh nhìn thấu hết tâm tư, có hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Vì sao anh ăn mặc thành như vậy mà còn xuất hiện ở chỗ này vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì trong danh sách của buổi yến tiệc hôm nay không có tên của anh?”
“Hửm?” Nụ cười trên môi.
Dạ Âu Thần càng thêm sâu, ánh mắt càng thêm quỷ dị: “Em còn cố ý theo dõi tôi có phải không hả?”
Hàn Minh Thư: Đại khái là do cô uống rượu cho nên mới nói mấy câu bị đối phương lợi dụng sơ hở.
Nghĩ tới đây, cô im lặng không nói gì, tức giận nhìn chäm chằm vào đối phương.
Nhưng cô lại không nhớ rõ vừa nảy cô mới vừa bị Dạ Âu Thần trao nụ hôn sâu, môi còn hơi sưng đỏ, hơn nửa trong ánh mắt còn mang theo vài phần mê ly, lông mày nhuộm màu rượu quyến rũ, bộ lễ phục tối hôm nay cũng khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp không có gì sánh bằng.
Giờ này phút này…
Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư trước mắt, yết hầu không tự chủ được chuyển động lên xuống.
Cô đẹp tới nổi không gì sánh được, vậy mà lại bị người đàn ông khác nhìn lâu như vậy.
Trong phút chốc anh lập tức chế trụ tay cô: “Sau này không được phép ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt tên đàn ông nào khác.”
Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại, muốn gạt tay anh ra, nhưng tay của Dạ Âu Thần hệt như xiềng xích cố định trên cánh tay cô vậy, cô có hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh buông ra.”
Dạ Âu Thần không buông cô ra, ngược lại còn thừa dịp gãi vào lòng bàn tay cô, thừa dịp cô giấy dụa mà thuận thế đan chặt mười ngón tay với nhau, nắm chặt tay cô không buông.
Cái này quá vô lại!
Hàn Minh Thư tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ cần anh không xông tới thì cô có thể thay cái váy rườm rà này nhưng anh lại cố tình xông vào, làm hại cô không thể thay đi cái váy này, mà bây giờ anh còn sát lại gần như vậy, dường như muốn cướp đi hơi thở của cô luôn vậy.
Anh cũng không nói, dường như rất hưởng thụ bầu không khí như thế này, đôi mắt đen như mực đang nhìn chăm chăm vào cô.
Không nhúc nhích.
Ánh mắt nóng rực như vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy trên mặt gần như có một lỗ hổng.
Cô căm giận liếc anh một cái, không hiểu sao khi nhìn chiếc mặt nạ trên mặt anh thì lại cảm thấy rất khó chịu một cách khó hiểu, cô vươn tay còn lại ra để cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt anh.
tay còn chưa đụng tới thì đã bị tay kia của Dạ Âu Thần nhanh chóng nắm lại.
“Vừa rồi tôi nói cứ để như vậy, nghe không rõ sao?”
“…Chẳng lẽ anh muốn tôi giống như anh cứ mang cái mặt nạ như vậy xuất hiện trước mặt tất cả mọi người à?” Cô cười lạnh: “Tôi cũng không có giống như anh, lúc nào cũng nhàn hạ thoải mái, anh Lời còn chưa nói xong, đột nhiên Dạ Âu Thần tháo mặt nạ ra khỏi mặt, sau đó đeo lên mặt cô.
Hàn Minh Thư sửng sờ tại chỗ.
Lúc trước chóp mũi của cô lạnh lẽo, nhưng chiếc mặt nạ mà Dạ Âu Thần vừa đeo lúc này vẫn còn mang theo nhiệt độ từ khuôn mặt anh, cứ như vậy che đi khuôn mặt cô, giống như hai khuôn mặt thân thiết gắn bó với nhau.
Vì vậy Hàn Minh Thư không khỏi đỏ mặt, có chút khó chịu nói: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Vốn dĩ là một bộ.” Dạ Âu Thần giơ tay buộc sợi dây đằng sau chiếc mặt nạ cho cô.
Khi buộc dây xong, lồng ngực của anh đung đưa trước mắt cô, mùi hương thân thể quen thuộc thoang thoảng bên chớp mũi cô.
Tuy rằng hai người quen nhau lâu như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm ra hành động chu đáo như hôm nay, nhất thời Hàn Minh Thư cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.
Cô cụp mắt xuống rồi cản mạnh môi dưới.
Cô không thể mềm lòng được, cô tuyệt đối không thể mềm lòng.
Cô sẽ không bao giờ quên được sự tuyệt tình năm đó của anh, khi cô mới rời đi, sự tuyệt kia của anh gần như là cơn ác mộng mỗi khi cô chìm vào giấc ngủ, sau một năm thì tình huống này mới giảm bớt, nhưng cho tới bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn gặp phải ác mộng.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh tôi đặt làm bộ lễ phục này sao? Tại sao anh lại có cái mặt nạ này? Chẳng lẽ nhà thiết kế không…”
“Không cái gì?” Dạ Âu Thần tiếp được lời của cô, giọng nói trầm thấp mở miệng giải thích nói: “Đó là bởi gì tôi không bảo anh ta nói ra”
“Cái này thì tính là cái gì chứ?” Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, cố gắng kìm chế cảm xúc.
“Hửm?” Dạ Âu Thần nheo mắt đánh giá cô, sợ cô sinh ra cảm giác không tốt.
Hiện tại đối với cô gái trước mắt này, anh bị vây trong tình trạng lo được lo mất, không nhịn được muốn lấy lòng cô nhưng lại sợ cô không chịu nhận lấy hay tức giận.
Có vẻ như tâm điểm của anh đều xoay quanh cô.
“Ngay cả bộ lễ phục mà anh tôi chuẩn bị, anh cũng muốn xen vào sao?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt chất vấn này của cô mà có hơi hoảng hốt, đôi môi mỏng bất giác nói: “Em không thích sao?”
Không đợi cô mở miệng, Dạ Âu Thần lại nói: “Từ đây về sau tôi sẽ không làm như vậy nữa, nếu có thì nhất định sẽ hỏi qua ý của em?’ “Dạ Âu Thần, từ bao giờ mà anh lại trở nên hèn mọn như vậy hả?” Rốt cuộc thì Hàn Minh Thư nhịn không được mà hét lên: “Tôi nguyện ý để anh đối xử với tôi giống như trước kia, coi tôi như một thứ phù phiếm, coi tôi là một người ham giàu sang phú quý, là một cô gái trong mắt chỉ có tiền tài quyền lực.”
Một âm nhạc du dương đột nhiên vang lên, khiến bên trong căn phòng thay đồ đang yên tĩnh đột nhiên lưu loát hẳn lên.
Hàn Minh Thư nghe xong thì nhanh chóng nhận ra đó là một bản hòa tấu du dương, thích hợp để khiêu vũ.
Nắm lấy tay cô, Dạ Âu Thần vòng tay ôm eo cô, trầm giọng nói phí, em thấy sao?”
“Ăn mặc đẹp như vậy mà không nhảy một bài thì thật lãng Tiếng nhạc không ngừng vang lên, không ngừng vang lên, mà hết thảy đề là do Dạ Âu Thần chuẩn bị.
Nhưng âm nhạc sẽ không tự động vang lên, có thể thấy được ở phương diện này anh cũng đã thuê người làm điều này.
Hàn Minh Thư mím môi, muốn từ chối thì anh đã tiến lên khiêu vũ.
Lúc đầu cô còn muốn từ chối nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần dường như có ma lực nào đó, khiến cô dần mất đi sức phản kháng, rồi bước theo từng bước của anh theo nhịp điệu của giai điệu.
Hàn Minh Thư nghĩ, có lẽ vào lúc này, cô có thể quên đi quá khứ.
Chỉ có… Giờ phút này.
“Anh…Ưm”* Hàn Minh Thư muốn giải thích cho bản thân, kết quả vừa mới mở miệng thì đối phương đã chạm vào môi cô, mãnh liệt đoạt đi hơi thở của cô, chặn hết toàn bộ lời nói còn xót lại của cô.
Trong bóng đêm mặc anh tùy ý.
Hàn Minh Thư cũng từ từ hoàn hồn lại, dùng sức đẩy anh ra.
Dạ Âu Thần lảo đảo lui vài bước về phía sau, nhưng anh lại nhanh chóng bước lên, mà Hàn Minh Thư ở phía sau cũng đã nhanh chóng tìm được công tắc đèn bên cạnh, trực tiếp ấn vào.
Bên trong lập tức sáng rực một mảnh.
Hàn Minh Thư nhìn rõ đối phương, lúc này mới nhận ra đối phương đang mang một chiếc mặt nạ màu sáng bạc, đồ trang trí bên mép mặt nạ có hơi quen mắt.
Ánh sáng bỗng khôi phục khiến Dạ Âu Thần có hơi sửng sốt một chút, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, đôi mắt dưới lớp mặt nạ nheo lại, nhìn Hàn Minh Thư trầm mặc không nói gì.
Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư nhíu lại: “Đồ trang trí trên chiếc mặt nạ của anh…”
Dạ Âu Thần nhích lại gần, ánh mắt tà mị ôm lấy cô: “Không hỏi tôi là ai à?”
Hàn Minh Thư: ‘…
Anh dựa vào càng gần: “Mặc dù đã qua năm năm nhưng em vẫn chưa quên sạch sẽ tôi.”
Lời này ý nói…Dường như Hàn Minh Thư đã bị anh nhìn thấu hết tâm tư, có hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Vì sao anh ăn mặc thành như vậy mà còn xuất hiện ở chỗ này vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì trong danh sách của buổi yến tiệc hôm nay không có tên của anh?”
“Hửm?” Nụ cười trên môi.
Dạ Âu Thần càng thêm sâu, ánh mắt càng thêm quỷ dị: “Em còn cố ý theo dõi tôi có phải không hả?”
Hàn Minh Thư: Đại khái là do cô uống rượu cho nên mới nói mấy câu bị đối phương lợi dụng sơ hở.
Nghĩ tới đây, cô im lặng không nói gì, tức giận nhìn chäm chằm vào đối phương.
Nhưng cô lại không nhớ rõ vừa nảy cô mới vừa bị Dạ Âu Thần trao nụ hôn sâu, môi còn hơi sưng đỏ, hơn nửa trong ánh mắt còn mang theo vài phần mê ly, lông mày nhuộm màu rượu quyến rũ, bộ lễ phục tối hôm nay cũng khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp không có gì sánh bằng.
Giờ này phút này…
Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư trước mắt, yết hầu không tự chủ được chuyển động lên xuống.
Cô đẹp tới nổi không gì sánh được, vậy mà lại bị người đàn ông khác nhìn lâu như vậy.
Trong phút chốc anh lập tức chế trụ tay cô: “Sau này không được phép ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt tên đàn ông nào khác.”
Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại, muốn gạt tay anh ra, nhưng tay của Dạ Âu Thần hệt như xiềng xích cố định trên cánh tay cô vậy, cô có hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh buông ra.”
Dạ Âu Thần không buông cô ra, ngược lại còn thừa dịp gãi vào lòng bàn tay cô, thừa dịp cô giấy dụa mà thuận thế đan chặt mười ngón tay với nhau, nắm chặt tay cô không buông.
Cái này quá vô lại!
Hàn Minh Thư tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ cần anh không xông tới thì cô có thể thay cái váy rườm rà này nhưng anh lại cố tình xông vào, làm hại cô không thể thay đi cái váy này, mà bây giờ anh còn sát lại gần như vậy, dường như muốn cướp đi hơi thở của cô luôn vậy.
Anh cũng không nói, dường như rất hưởng thụ bầu không khí như thế này, đôi mắt đen như mực đang nhìn chăm chăm vào cô.
Không nhúc nhích.
Ánh mắt nóng rực như vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy trên mặt gần như có một lỗ hổng.
Cô căm giận liếc anh một cái, không hiểu sao khi nhìn chiếc mặt nạ trên mặt anh thì lại cảm thấy rất khó chịu một cách khó hiểu, cô vươn tay còn lại ra để cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt anh.
tay còn chưa đụng tới thì đã bị tay kia của Dạ Âu Thần nhanh chóng nắm lại.
“Vừa rồi tôi nói cứ để như vậy, nghe không rõ sao?”
“…Chẳng lẽ anh muốn tôi giống như anh cứ mang cái mặt nạ như vậy xuất hiện trước mặt tất cả mọi người à?” Cô cười lạnh: “Tôi cũng không có giống như anh, lúc nào cũng nhàn hạ thoải mái, anh Lời còn chưa nói xong, đột nhiên Dạ Âu Thần tháo mặt nạ ra khỏi mặt, sau đó đeo lên mặt cô.
Hàn Minh Thư sửng sờ tại chỗ.
Lúc trước chóp mũi của cô lạnh lẽo, nhưng chiếc mặt nạ mà Dạ Âu Thần vừa đeo lúc này vẫn còn mang theo nhiệt độ từ khuôn mặt anh, cứ như vậy che đi khuôn mặt cô, giống như hai khuôn mặt thân thiết gắn bó với nhau.
Vì vậy Hàn Minh Thư không khỏi đỏ mặt, có chút khó chịu nói: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Vốn dĩ là một bộ.” Dạ Âu Thần giơ tay buộc sợi dây đằng sau chiếc mặt nạ cho cô.
Khi buộc dây xong, lồng ngực của anh đung đưa trước mắt cô, mùi hương thân thể quen thuộc thoang thoảng bên chớp mũi cô.
Tuy rằng hai người quen nhau lâu như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm ra hành động chu đáo như hôm nay, nhất thời Hàn Minh Thư cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.
Cô cụp mắt xuống rồi cản mạnh môi dưới.
Cô không thể mềm lòng được, cô tuyệt đối không thể mềm lòng.
Cô sẽ không bao giờ quên được sự tuyệt tình năm đó của anh, khi cô mới rời đi, sự tuyệt kia của anh gần như là cơn ác mộng mỗi khi cô chìm vào giấc ngủ, sau một năm thì tình huống này mới giảm bớt, nhưng cho tới bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn gặp phải ác mộng.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh tôi đặt làm bộ lễ phục này sao? Tại sao anh lại có cái mặt nạ này? Chẳng lẽ nhà thiết kế không…”
“Không cái gì?” Dạ Âu Thần tiếp được lời của cô, giọng nói trầm thấp mở miệng giải thích nói: “Đó là bởi gì tôi không bảo anh ta nói ra”
“Cái này thì tính là cái gì chứ?” Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, cố gắng kìm chế cảm xúc.
“Hửm?” Dạ Âu Thần nheo mắt đánh giá cô, sợ cô sinh ra cảm giác không tốt.
Hiện tại đối với cô gái trước mắt này, anh bị vây trong tình trạng lo được lo mất, không nhịn được muốn lấy lòng cô nhưng lại sợ cô không chịu nhận lấy hay tức giận.
Có vẻ như tâm điểm của anh đều xoay quanh cô.
“Ngay cả bộ lễ phục mà anh tôi chuẩn bị, anh cũng muốn xen vào sao?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt chất vấn này của cô mà có hơi hoảng hốt, đôi môi mỏng bất giác nói: “Em không thích sao?”
Không đợi cô mở miệng, Dạ Âu Thần lại nói: “Từ đây về sau tôi sẽ không làm như vậy nữa, nếu có thì nhất định sẽ hỏi qua ý của em?’ “Dạ Âu Thần, từ bao giờ mà anh lại trở nên hèn mọn như vậy hả?” Rốt cuộc thì Hàn Minh Thư nhịn không được mà hét lên: “Tôi nguyện ý để anh đối xử với tôi giống như trước kia, coi tôi như một thứ phù phiếm, coi tôi là một người ham giàu sang phú quý, là một cô gái trong mắt chỉ có tiền tài quyền lực.”
Một âm nhạc du dương đột nhiên vang lên, khiến bên trong căn phòng thay đồ đang yên tĩnh đột nhiên lưu loát hẳn lên.
Hàn Minh Thư nghe xong thì nhanh chóng nhận ra đó là một bản hòa tấu du dương, thích hợp để khiêu vũ.
Nắm lấy tay cô, Dạ Âu Thần vòng tay ôm eo cô, trầm giọng nói phí, em thấy sao?”
“Ăn mặc đẹp như vậy mà không nhảy một bài thì thật lãng Tiếng nhạc không ngừng vang lên, không ngừng vang lên, mà hết thảy đề là do Dạ Âu Thần chuẩn bị.
Nhưng âm nhạc sẽ không tự động vang lên, có thể thấy được ở phương diện này anh cũng đã thuê người làm điều này.
Hàn Minh Thư mím môi, muốn từ chối thì anh đã tiến lên khiêu vũ.
Lúc đầu cô còn muốn từ chối nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần dường như có ma lực nào đó, khiến cô dần mất đi sức phản kháng, rồi bước theo từng bước của anh theo nhịp điệu của giai điệu.
Hàn Minh Thư nghĩ, có lẽ vào lúc này, cô có thể quên đi quá khứ.
Chỉ có… Giờ phút này.
Bình luận facebook