Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-552
Chương 552: Tiếp theo
Đương nhiên là có sao rồi, hiện tại anh ta không biết người thứ hai mà cậu chủ giao mình điều tra là ai, nhưng có thể khiến cậu chủ nửa đêm nửa hôm đi điều tra thì nhất định không phải là một nhân vật bình thường rồi.
Tiếp theo, anh ta sẽ phải kiểm tra địa chỉ của mợ chủ cùng với những chuyện chung quanh cô ấy rồi lại còn phải điều tra người khác nữa…
Như vậy là rất khó khăn cho anh ta đó, có biết không?
Nhưng khi lời nói vừa ra đến miệng Lang An thì lại biến thành: “Không, không sao hết, tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng”
Tút tút!
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Lang An liếc nhìn đồng hồ, anh tức muốn nghẹn lời, nửa đêm rõ ràng là đã tan làm rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Kết quả chỉ một câu của Dạ Âu Thần liền khiến anh ta ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Chỉ vậy thôi thì cũng không sao nhưng lại còn yêu cầu phải làm xong trong thời gian hạn định.
A aaa, cũng may là gặp anh ta chứ nếu đổi thành người khác, làm sao có thể chịu được mệnh lệnh cùng sự tra tấn của một người không bình thường như Dạ Âu Thần chứ.
Hàn Minh Thư đi tắm xong thì không thấy buồn ngủ, liền lấy bản thảo thiết kế ra vẽ một hồi Vì bốn bề yên tĩnh nên cô ấy có thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào xung quanh mình, thêm vào đó, sau những gì xảy ra tối nay, cô ấy sẽ càng trở nên nhạy cảm hơn.
Nghe thấy phòng bên cạnh dường như có động tĩnh, Hàn Minh Thư đặt bản thảo thiết kế trong tay xuống, đứng dậy đi sang mở cửa phòng bên cạnh.
Sau khi đẩy cửa ra, Hàn Minh Thư thấy trong phòng chỉ có đèn bàn, còn Bé đậu nành ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn, hai tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn ở trên ngực.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Minh Thư liền cởi giày, nhẹ nhàng bước vào, vừa đến giường đã nghe thấy Bé đậu nành, chắc chắn là cậu đã ngủ thật rồi.
của Vừa rồi chẳng lẽ cô đã nghe nhầm rồi sao?
Đứng một lúc, Hàn Minh Thư bước tới, lạnh, cô mới rời khỏi phòng.
Cúi xuống kéo chăn bông cho Bé đậu nành, sau khi xác nhận cậu sẽ không bị cảm Ngay khi cánh cửa đóng lại, Bé đậu nành đang nằm trên giường liền mở mắt ra, đôi mắt đen láy chớp chớp, sau đó cậu len lén thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết mất thôi.
Không ngờ mẹ lại đột nhiên đi vào, vừa rồi khi đi ngủ, cậu đã không cẩn thận đẩy ngã đồ cho nên mới gây ra tiếng động.
Vì mất quá nhiều thời gian cho việc gửi email cho daddy nên cậu đã đi ngủ trễ, nếu mami phát hiện ra, chắc chản sẽ cảm thấy cậu không ngoan, không nghe lời.
Trước mặt mami, cậu muốn trở thành một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, để mẹ không phải lo lắng vì cậu.
Nghĩ đến email mà mình đã gửi cho Dạ Âu Thần, Bé đậu nành liền cười mãn nguyện, những chuyện đặc biệt phiền toái này đương nhiên phải giao cho daddy thể hiện rồi.
Tuy rằng biểu hiện năm xưa của ba rất khốn nạn, khiến cho mami khổ tâm nhiều năm hại cậu đau lòng muốn chết.
Tuy nhiên, chỉ cần daddy thành tâm sửa đổi, và muốn đối xử tốt với mami thì cậu sẽ bằng lòng tha thứ cho daddy.
Ai bảo ông ấy là ba ruột của cậu chứ!
Nghĩ đến đây, Bé đậu nành nhếch mép, tấm thân nhỏ bé lật lại rồi nhắm mắt đi ngủ.
Đêm đen tĩnh lặng, Hàn Minh Thư nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đẫm máu đó.
Cảnh tượng đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Dù sao cô và Tiểu Nhan đều không nhìn thấy thứ đáng sợ đó cho nên nó cũng không hẳn là choáng hết tâm trí của họ.
Tuy Hàn Minh Thư khi ấy rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô không bị ảnh hưởng.
Nằm được một lúc, cô thấy mình vẫn chưa ngủ được, thậm chí còn không muốn nhắm mắt cho nên cô rời giường, lấy điện thoại xem các chương trình giải trí.
Cũng không biết xem đến khi nào thì Hàn Minh Thư đã ôm di động ngủ rồi.
Trong mơ dường như có một trận động đất, cô cảm thấy lung lay như đang chênh vênh giữa khoảng không, Hàn Minh Thư nhíu mày, đột nhiên nghe được một tiếng hô to: “Minh Thư! Mau dậy đi”
Cô nhanh chóng mở mắt ra, mới phát hiện không phải động đất, mà là Tiểu Nhan đang lắc mạnh vai cô.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, mau dậy đi”
Bị người ta đánh thức, có chút mệt mỏi.
Hàn Minh Thư khó khăn buộc mí mắt không được nhắm lại, sau đó đứng dậy ngồi xuống, vươn tay xoa xoa hai mắt đau nhức, mệt mỏi hỏi: “Làm sao vậy?
Tiểu Nhan đưa tay ra xoa mạnh má cô: “Có chuyện gì vậy? Hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà cậu còn có thể ngủ được?”
Hàn Minh Thư có chút mệt mỏi gạt tay cô ra, sau đó lại ôm chăn rồi ngã xuống.
Cô thực sự rất đau đầu, tối hôm qua cô không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ nữa, hiện tại cô thực sự rất khó chịu, không mở mắt nổi.
“Mau dậy đi, cảnh sát ở dưới nhà rồi.”
Nghe được cảnh sát hai chữ, các giác quan của Hàn Minh Thư lập tức bị kích thích, sau đó cô từ từ mở mắt ra, cơn buồn ngủ bay biến không còn chút tung tích.
Sau nửa giây, cô ngồi dậy.
“Cảnh sát đến đây?”
Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, tớ nghe thấy dưới lầu ồn ào nên ra cửa sổ nhìn thì phát hiện có một chiếc xe cảnh sát ở cổng khu nhà, không biết là xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, Tiểu Nhan còn buồn bực nhìn Hàn Minh Thư: “Sao sắc mặt cậu lại khó coi thế chứ?”
Hàn Minh Thư nghe xong cũng nhướng mày nhìn cô ta rồi đáp: “Cậu cũng vậy”
Tiểu Nhan: “…”
Hàn Minh Thư đứng dậy, mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác lên người: “Chuyện hôm qua có thể liên quan đến chúng ta, chúng ta có nên đi xuống xem một chút không?”
“Không thể chứ?” Tiểu Nhan nghiêng đầu: “Chỉ là một con thỏ chết. Làm sao có thể kinh động đến cảnh sát? Có khi nào đã xảy ra chuyện lớn khác không?”
“Đi xem đã rồi nói sau.”
Hàn Minh Thư nói xong, đã bước ra khỏi nhà.
Hôm nay nghỉ phép cho nên không cần đi làm, buổi chiều cô có thể ngủ bù.
Hai người đi được nửa đường, Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tiểu Nhan: “Hay là… Cậu ở lại cùng Bé đậu nành đi, tớ lo khi nó ở nhà một mình”
“Bé đậu nành còn đang ngủ.” Nói xong Tiểu Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ: ‘Bây giờ còn chưa tới giờ nó dậy đâu, đồng hồ sinh học của nó đúng như nào, người làm mẹ như cậu phải biết chứ?”
Hàn Minh Thư cũng liếc qua đồng hồ, còn mấy tiếng nữa Bé đậu nành mới dậy, nếu cậu nhóc không chạy lung tung…
Chắc là không có vấn đề gì.
“Vậy được, chúng ta đi xem thử, không có chuyện gì thì quay về.
“từ”
Vì vậy hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hàn Minh Thư lo lắng nên khóa cửa trước khi rời đi, sau đó cùng Tiểu Nhan xuống thang máy.
Khu này khá rộng, nhưng vì có hai cổng nên thường không có nhiều người qua lại, tuy nhiên, sau khi cảnh sát kiểm soát hiện trường hôm nay thì chỉ có một lối đi nhỏ được mở ở cổng khu để người ta qua lại.
Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan đến hiện trường mới nhận ra rằng đã có một đám đông vây xung quanh nên họ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Nhan có chút bất đắc dĩ, đành phải vỗ vỗ vai người đàn ông cao lớn trước mặt, cười ngọt ngào hỏi: “Anh ơi, có thể hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cảnh sát lại ở đây? Lại còn có nhiều người vây quanh như vậy”
Đương nhiên là có sao rồi, hiện tại anh ta không biết người thứ hai mà cậu chủ giao mình điều tra là ai, nhưng có thể khiến cậu chủ nửa đêm nửa hôm đi điều tra thì nhất định không phải là một nhân vật bình thường rồi.
Tiếp theo, anh ta sẽ phải kiểm tra địa chỉ của mợ chủ cùng với những chuyện chung quanh cô ấy rồi lại còn phải điều tra người khác nữa…
Như vậy là rất khó khăn cho anh ta đó, có biết không?
Nhưng khi lời nói vừa ra đến miệng Lang An thì lại biến thành: “Không, không sao hết, tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng”
Tút tút!
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Lang An liếc nhìn đồng hồ, anh tức muốn nghẹn lời, nửa đêm rõ ràng là đã tan làm rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Kết quả chỉ một câu của Dạ Âu Thần liền khiến anh ta ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Chỉ vậy thôi thì cũng không sao nhưng lại còn yêu cầu phải làm xong trong thời gian hạn định.
A aaa, cũng may là gặp anh ta chứ nếu đổi thành người khác, làm sao có thể chịu được mệnh lệnh cùng sự tra tấn của một người không bình thường như Dạ Âu Thần chứ.
Hàn Minh Thư đi tắm xong thì không thấy buồn ngủ, liền lấy bản thảo thiết kế ra vẽ một hồi Vì bốn bề yên tĩnh nên cô ấy có thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào xung quanh mình, thêm vào đó, sau những gì xảy ra tối nay, cô ấy sẽ càng trở nên nhạy cảm hơn.
Nghe thấy phòng bên cạnh dường như có động tĩnh, Hàn Minh Thư đặt bản thảo thiết kế trong tay xuống, đứng dậy đi sang mở cửa phòng bên cạnh.
Sau khi đẩy cửa ra, Hàn Minh Thư thấy trong phòng chỉ có đèn bàn, còn Bé đậu nành ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn, hai tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn ở trên ngực.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Minh Thư liền cởi giày, nhẹ nhàng bước vào, vừa đến giường đã nghe thấy Bé đậu nành, chắc chắn là cậu đã ngủ thật rồi.
của Vừa rồi chẳng lẽ cô đã nghe nhầm rồi sao?
Đứng một lúc, Hàn Minh Thư bước tới, lạnh, cô mới rời khỏi phòng.
Cúi xuống kéo chăn bông cho Bé đậu nành, sau khi xác nhận cậu sẽ không bị cảm Ngay khi cánh cửa đóng lại, Bé đậu nành đang nằm trên giường liền mở mắt ra, đôi mắt đen láy chớp chớp, sau đó cậu len lén thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết mất thôi.
Không ngờ mẹ lại đột nhiên đi vào, vừa rồi khi đi ngủ, cậu đã không cẩn thận đẩy ngã đồ cho nên mới gây ra tiếng động.
Vì mất quá nhiều thời gian cho việc gửi email cho daddy nên cậu đã đi ngủ trễ, nếu mami phát hiện ra, chắc chản sẽ cảm thấy cậu không ngoan, không nghe lời.
Trước mặt mami, cậu muốn trở thành một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, để mẹ không phải lo lắng vì cậu.
Nghĩ đến email mà mình đã gửi cho Dạ Âu Thần, Bé đậu nành liền cười mãn nguyện, những chuyện đặc biệt phiền toái này đương nhiên phải giao cho daddy thể hiện rồi.
Tuy rằng biểu hiện năm xưa của ba rất khốn nạn, khiến cho mami khổ tâm nhiều năm hại cậu đau lòng muốn chết.
Tuy nhiên, chỉ cần daddy thành tâm sửa đổi, và muốn đối xử tốt với mami thì cậu sẽ bằng lòng tha thứ cho daddy.
Ai bảo ông ấy là ba ruột của cậu chứ!
Nghĩ đến đây, Bé đậu nành nhếch mép, tấm thân nhỏ bé lật lại rồi nhắm mắt đi ngủ.
Đêm đen tĩnh lặng, Hàn Minh Thư nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đẫm máu đó.
Cảnh tượng đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Dù sao cô và Tiểu Nhan đều không nhìn thấy thứ đáng sợ đó cho nên nó cũng không hẳn là choáng hết tâm trí của họ.
Tuy Hàn Minh Thư khi ấy rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô không bị ảnh hưởng.
Nằm được một lúc, cô thấy mình vẫn chưa ngủ được, thậm chí còn không muốn nhắm mắt cho nên cô rời giường, lấy điện thoại xem các chương trình giải trí.
Cũng không biết xem đến khi nào thì Hàn Minh Thư đã ôm di động ngủ rồi.
Trong mơ dường như có một trận động đất, cô cảm thấy lung lay như đang chênh vênh giữa khoảng không, Hàn Minh Thư nhíu mày, đột nhiên nghe được một tiếng hô to: “Minh Thư! Mau dậy đi”
Cô nhanh chóng mở mắt ra, mới phát hiện không phải động đất, mà là Tiểu Nhan đang lắc mạnh vai cô.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, mau dậy đi”
Bị người ta đánh thức, có chút mệt mỏi.
Hàn Minh Thư khó khăn buộc mí mắt không được nhắm lại, sau đó đứng dậy ngồi xuống, vươn tay xoa xoa hai mắt đau nhức, mệt mỏi hỏi: “Làm sao vậy?
Tiểu Nhan đưa tay ra xoa mạnh má cô: “Có chuyện gì vậy? Hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà cậu còn có thể ngủ được?”
Hàn Minh Thư có chút mệt mỏi gạt tay cô ra, sau đó lại ôm chăn rồi ngã xuống.
Cô thực sự rất đau đầu, tối hôm qua cô không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ nữa, hiện tại cô thực sự rất khó chịu, không mở mắt nổi.
“Mau dậy đi, cảnh sát ở dưới nhà rồi.”
Nghe được cảnh sát hai chữ, các giác quan của Hàn Minh Thư lập tức bị kích thích, sau đó cô từ từ mở mắt ra, cơn buồn ngủ bay biến không còn chút tung tích.
Sau nửa giây, cô ngồi dậy.
“Cảnh sát đến đây?”
Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, tớ nghe thấy dưới lầu ồn ào nên ra cửa sổ nhìn thì phát hiện có một chiếc xe cảnh sát ở cổng khu nhà, không biết là xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, Tiểu Nhan còn buồn bực nhìn Hàn Minh Thư: “Sao sắc mặt cậu lại khó coi thế chứ?”
Hàn Minh Thư nghe xong cũng nhướng mày nhìn cô ta rồi đáp: “Cậu cũng vậy”
Tiểu Nhan: “…”
Hàn Minh Thư đứng dậy, mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác lên người: “Chuyện hôm qua có thể liên quan đến chúng ta, chúng ta có nên đi xuống xem một chút không?”
“Không thể chứ?” Tiểu Nhan nghiêng đầu: “Chỉ là một con thỏ chết. Làm sao có thể kinh động đến cảnh sát? Có khi nào đã xảy ra chuyện lớn khác không?”
“Đi xem đã rồi nói sau.”
Hàn Minh Thư nói xong, đã bước ra khỏi nhà.
Hôm nay nghỉ phép cho nên không cần đi làm, buổi chiều cô có thể ngủ bù.
Hai người đi được nửa đường, Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tiểu Nhan: “Hay là… Cậu ở lại cùng Bé đậu nành đi, tớ lo khi nó ở nhà một mình”
“Bé đậu nành còn đang ngủ.” Nói xong Tiểu Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ: ‘Bây giờ còn chưa tới giờ nó dậy đâu, đồng hồ sinh học của nó đúng như nào, người làm mẹ như cậu phải biết chứ?”
Hàn Minh Thư cũng liếc qua đồng hồ, còn mấy tiếng nữa Bé đậu nành mới dậy, nếu cậu nhóc không chạy lung tung…
Chắc là không có vấn đề gì.
“Vậy được, chúng ta đi xem thử, không có chuyện gì thì quay về.
“từ”
Vì vậy hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hàn Minh Thư lo lắng nên khóa cửa trước khi rời đi, sau đó cùng Tiểu Nhan xuống thang máy.
Khu này khá rộng, nhưng vì có hai cổng nên thường không có nhiều người qua lại, tuy nhiên, sau khi cảnh sát kiểm soát hiện trường hôm nay thì chỉ có một lối đi nhỏ được mở ở cổng khu để người ta qua lại.
Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan đến hiện trường mới nhận ra rằng đã có một đám đông vây xung quanh nên họ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Nhan có chút bất đắc dĩ, đành phải vỗ vỗ vai người đàn ông cao lớn trước mặt, cười ngọt ngào hỏi: “Anh ơi, có thể hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cảnh sát lại ở đây? Lại còn có nhiều người vây quanh như vậy”
Bình luận facebook