Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-562
Chương 562: Nghĩ gì trong đầu
Hàn Minh Thư sửng sốt khoảng ba giây rồi mới biết được đó là gì, cô hoảng sợ duỗi tay định đẩy Dạ Âu Thần ra.
Nhưng giống như động tác này đã kích thích đến Dạ Âu Thần vậy, cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô lại càng siết chặt hơn, mạnh đến nỗi muốn siết gãy eo của cô.
Anh đè cô lên trên cửa tủ quần áo, đẩy rất mạnh, Hàn Minh Thư cảm thấy cô hơi khó thở.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Hàn Minh Thư đột nhiên thở dốc, muốn chống cự lại, nhưng phát hiện ra cô đang dần mất sức.
Dạ Âu Thần vẫn tiếp tục động tác.
“Không được... Dạ Âu Thần, anh mau buông ra...”
Nhưng mà đến cuối cùng, giọng của Hàn Minh Thư càng lúc càng nhỏ, thậm chí đến khi màn đêm buông xuống, Dạ Âu Thần buông cô ra, chân cô đã mềm nhũn, sau đó cơ thể phản xạ có điều kiện mà duỗi tay ra túm lấy cổ áo anh, chân mềm nhũn đỡ lấy anh mà đứng.
Đáy mắt của Dạ Âu Thần đã không còn vẻ sắc lạnh nữa, lại giống như có hai ngọn lửa đang cháy hừng hực, anh hơi cong môi nắm cằm Hàn Minh Thư.
“Cơ thể của em thành thật hơn miệng của em nhiều.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô cũng không muốn thế, nhưng mà... bị anh trêu chọc thì cơ thể lập tức mất hết sức lực.
Rõ ràng là phải từ chối anh, nhưng mà vẫn cứ để lộ ra dáng vẻ này trước mặt anh.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối.
Anh nói anh cấm dục năm năm, nhưng làm sao mà cô lại không phải như thế cứ?
Tuy năm năm này ở nước ngoài có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến một người, tuy rằng sau này sau khi tình hình của cô đã tốt đẹp hơn, cô cũng đã không thể hiện cảm xúc lên trên gương mặt nữa.
Cho nên khi còn ở nước ngoài, rất hiếm có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tuy ngoài mặt cô kháng cự, nhưng Hàn Minh Thư lại biết, thật ra cơ thể của cô cũng rất khát vọng, dù sao...cô cũng đã cấm dục suốt năm năm.
Hơn nữa Dạ Âu Thần lại còn trêu chọc như thế.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Dạ Âu Thần đột nhiên dán sát vào tai cô thổi nhẹ một hơi, làm Hàn Minh Thư càng đứng không vững, sau đó có thể nói là hoàn toàn bám vào trên người anh.
Dạ Âu Thần thuận thế ôm ngang cô lên.
Một cái phòng ngủ, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn thấy giường ngay.
Hơn nữa trong phòng này còn có người phụ nữ mà anh âu yếm, đây chắc chắn là một lời mời gọi dành cho cánh đàn ông.
Hơn nữa tối hôm nay Dạ Âu Thần vốn đã rất xúc động.
Hàn Minh Thư bị cởi áo ngoài ra, khi chỉ còn mặc áo lót bị Dạ Âu Thần đè xuống dưới cơ thể anh, cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Có lẽ là ý loạn thần mê, cũng có lẽ là cô đâm lao thì phải theo lao.
Lúc sắp sửa đến thời khắc quan trọng nhất, bên ngoài đột nhiên truyền đến.
Cốc cốc -
Tiếng gõ cửa cứ thế mà đột ngột vang lên trong căn phòng, làm bừng tỉnh Hàn Minh Thư đang ý loạn tình mê.
“Minh Thư, tớ nấu cơm xong rồi, ra ăn cơm...”
Là tiếng của Tiểu Nhan!
Cô đột nhiên mở bừng mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô hoảng sợ đến mức mở to hai mắt nhìn, đẩy mạnh Dạ Âu Thần ra ngoài, sau đó nhanh chóng nhảy xuống dưới cầm mớ quần áo bị quăng dưới đất lên mặc vào.
Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, có hơi nghi ngờ.
“Minh Thư, cậu có trong phòng không?”
Nói xong, Tiểu Nhan duỗi tay định vặn tay nắm cửa.
Nghe tiếng tay nắm cửa di chuyển, mặt Hàn Minh Thư thay đổi kịch liệt, căng thẳng nói: “Cậu đừng vào, tớ xuống ngay, cậu chờ tớ một tí!”
Vừa nói, động tác mặc quần áo của cô càng nhanh.
Sau khi Dạ Âu Thần bị đẩy ra, sắc mặt âm trầm ngồi ở đằng kia nhìn Hàn Minh Thư mặc vào từng món từng món quần áo mà anh khó khăn lắm mới dụ dỗ cô cởi ra được.
Tâm trạng cực kỳ bực bội.
Giống như đệt mịa nó.
Rõ ràng... cũng chỉ thiếu bước cuối cùng, anh đã có thể thành công chiếm lấy cô.
Ai ngờ, nửa đường lại bị một người xen ngang.
Mà bên này, Hàn Minh Thư căng thẳng mặc quần áo vào xong, nghe thấy Tiểu Nhan đang vặn tay nắm cửa, cô hoảng loạn quay đầu lại, phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi ở đằng đó chưa mặc quần áo.
Lỡ như Tiểu Nhan đi vào, vậy chẳng phải là sẽ thấy...
Cô không nghĩ nhiều, xoay người bước lên kéo chăn đắp lên trên người Dạ Âu Thần.
Rắc rắc -
“Hửm? Minh Thư, sao cậu lại khóa cửa thế? Cậu bị bệnh à, trong nhà này chỉ có tớ với cậu mà còn khóa cửa nữa? Không lẽ cậu sợ tớ nhìn lén cậu sao...” Tiểu Nhan đứng bên ngoài gõ mạnh lên cửa hét ầm lên, kêu gào một lúc rồi cô mới đột nhiên giống như đã ý thức được điều gì đó, không hiểu sao lại ngừng lại không nói gì.
Hàn Minh Thư đỏ mặt xấu hổ cứng đờ đứng tạo chỗ, cô đã đắp chăn lên người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần bị ngắt ngang, sắc mặt cực kỳ âm trần, thấy cô hoảng loạn như thế, trong lòng càng giận hơn, lạnh lùng nói: “Khi tôi vào đã khóa cửa lại.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cho nên ngày từ đầu ý đồ của anh đã rất rõ ràng rồi?
Bên ngoài rơi vào một khoảng yên tĩnh đầy xấu hổ, một lúc lâu sau Tiểu Nhan mới ho khan: “Tớ đi xuống trước đây, cậu... cậu có đi ra ngoài ăn không?”
Hàn Minh Thư: “... Đương nhiên có rồi!”
“Ồ, vậy tớ xuống dưới chờ hai người.”
Nói xong không đợi Hàn Minh Thư nói gì, Tiểu Nhan đã chạy đi mất.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ mà thở dài nhẹ nhõm, duỗi tay xoa xoa vùng giữa mày đang đau đớn, sau đó cô ngước mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội, không ngờ anh vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, cô giận sôi máu, lạnh lùng nói: “Anh còn muốn ngồi đây đến khi nào? Đứng dậy mặc quần áo.”
Dạ Âu Thần không được thỏa mãn, mắt nhìn chằm chằm cô.
Thấy cổ cô đầy những dấu vết xanh tím do anh để lại, bất giác liếm đôi môi khô khốc: “Không tiện lắm.”
“...”
Ha hả!
Cô đúng là điên rồi mới có thể để cho người đàn ông như thế này vào nhà.
Không nên thương hại anh!
“Không tiện đúng không? Vậy anh cứ ngồi trong phòng này đến chừng nào anh cảm thấy tiện đi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư hất tay xoay người ra khỏi phòng.
Khi đi ra ngoài, cô còn đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Sau khi xuống lầu, Hàn Minh Thư thấy Tiểu Nhan đã bưng chén đũa và đồ ăn lên bàn, nhưng... cô nhíu mày lại.
“Sao chỉ có một bộ chén đũa thế? Không phải tớ đã nói là sẽ xuống ăn sao?”
Tiểu Nhan nhìn cô, sau đó trừng mắt bĩu môi nói: “Tớ còn tưởng là... Tớ còn tưởng là cậu không ra, sao lại nhanh thế?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Không phải tớ nói, chỉ trong khoảng thời gian tớ nấu cơm mà cậu đã xuống rồi, nhanh như vậy... có được không đó?” Tiểu Nhan thò qua, thì thầm bên tai Hàn Minh Thư: “Cậu Dạ... nhanh như vậy sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra lần nữa.
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ mấy thứ vớ vẩn linh tinh gì thế?”
Hàn Minh Thư sửng sốt khoảng ba giây rồi mới biết được đó là gì, cô hoảng sợ duỗi tay định đẩy Dạ Âu Thần ra.
Nhưng giống như động tác này đã kích thích đến Dạ Âu Thần vậy, cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô lại càng siết chặt hơn, mạnh đến nỗi muốn siết gãy eo của cô.
Anh đè cô lên trên cửa tủ quần áo, đẩy rất mạnh, Hàn Minh Thư cảm thấy cô hơi khó thở.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Hàn Minh Thư đột nhiên thở dốc, muốn chống cự lại, nhưng phát hiện ra cô đang dần mất sức.
Dạ Âu Thần vẫn tiếp tục động tác.
“Không được... Dạ Âu Thần, anh mau buông ra...”
Nhưng mà đến cuối cùng, giọng của Hàn Minh Thư càng lúc càng nhỏ, thậm chí đến khi màn đêm buông xuống, Dạ Âu Thần buông cô ra, chân cô đã mềm nhũn, sau đó cơ thể phản xạ có điều kiện mà duỗi tay ra túm lấy cổ áo anh, chân mềm nhũn đỡ lấy anh mà đứng.
Đáy mắt của Dạ Âu Thần đã không còn vẻ sắc lạnh nữa, lại giống như có hai ngọn lửa đang cháy hừng hực, anh hơi cong môi nắm cằm Hàn Minh Thư.
“Cơ thể của em thành thật hơn miệng của em nhiều.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô cũng không muốn thế, nhưng mà... bị anh trêu chọc thì cơ thể lập tức mất hết sức lực.
Rõ ràng là phải từ chối anh, nhưng mà vẫn cứ để lộ ra dáng vẻ này trước mặt anh.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối.
Anh nói anh cấm dục năm năm, nhưng làm sao mà cô lại không phải như thế cứ?
Tuy năm năm này ở nước ngoài có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến một người, tuy rằng sau này sau khi tình hình của cô đã tốt đẹp hơn, cô cũng đã không thể hiện cảm xúc lên trên gương mặt nữa.
Cho nên khi còn ở nước ngoài, rất hiếm có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tuy ngoài mặt cô kháng cự, nhưng Hàn Minh Thư lại biết, thật ra cơ thể của cô cũng rất khát vọng, dù sao...cô cũng đã cấm dục suốt năm năm.
Hơn nữa Dạ Âu Thần lại còn trêu chọc như thế.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Dạ Âu Thần đột nhiên dán sát vào tai cô thổi nhẹ một hơi, làm Hàn Minh Thư càng đứng không vững, sau đó có thể nói là hoàn toàn bám vào trên người anh.
Dạ Âu Thần thuận thế ôm ngang cô lên.
Một cái phòng ngủ, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn thấy giường ngay.
Hơn nữa trong phòng này còn có người phụ nữ mà anh âu yếm, đây chắc chắn là một lời mời gọi dành cho cánh đàn ông.
Hơn nữa tối hôm nay Dạ Âu Thần vốn đã rất xúc động.
Hàn Minh Thư bị cởi áo ngoài ra, khi chỉ còn mặc áo lót bị Dạ Âu Thần đè xuống dưới cơ thể anh, cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Có lẽ là ý loạn thần mê, cũng có lẽ là cô đâm lao thì phải theo lao.
Lúc sắp sửa đến thời khắc quan trọng nhất, bên ngoài đột nhiên truyền đến.
Cốc cốc -
Tiếng gõ cửa cứ thế mà đột ngột vang lên trong căn phòng, làm bừng tỉnh Hàn Minh Thư đang ý loạn tình mê.
“Minh Thư, tớ nấu cơm xong rồi, ra ăn cơm...”
Là tiếng của Tiểu Nhan!
Cô đột nhiên mở bừng mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô hoảng sợ đến mức mở to hai mắt nhìn, đẩy mạnh Dạ Âu Thần ra ngoài, sau đó nhanh chóng nhảy xuống dưới cầm mớ quần áo bị quăng dưới đất lên mặc vào.
Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, có hơi nghi ngờ.
“Minh Thư, cậu có trong phòng không?”
Nói xong, Tiểu Nhan duỗi tay định vặn tay nắm cửa.
Nghe tiếng tay nắm cửa di chuyển, mặt Hàn Minh Thư thay đổi kịch liệt, căng thẳng nói: “Cậu đừng vào, tớ xuống ngay, cậu chờ tớ một tí!”
Vừa nói, động tác mặc quần áo của cô càng nhanh.
Sau khi Dạ Âu Thần bị đẩy ra, sắc mặt âm trầm ngồi ở đằng kia nhìn Hàn Minh Thư mặc vào từng món từng món quần áo mà anh khó khăn lắm mới dụ dỗ cô cởi ra được.
Tâm trạng cực kỳ bực bội.
Giống như đệt mịa nó.
Rõ ràng... cũng chỉ thiếu bước cuối cùng, anh đã có thể thành công chiếm lấy cô.
Ai ngờ, nửa đường lại bị một người xen ngang.
Mà bên này, Hàn Minh Thư căng thẳng mặc quần áo vào xong, nghe thấy Tiểu Nhan đang vặn tay nắm cửa, cô hoảng loạn quay đầu lại, phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi ở đằng đó chưa mặc quần áo.
Lỡ như Tiểu Nhan đi vào, vậy chẳng phải là sẽ thấy...
Cô không nghĩ nhiều, xoay người bước lên kéo chăn đắp lên trên người Dạ Âu Thần.
Rắc rắc -
“Hửm? Minh Thư, sao cậu lại khóa cửa thế? Cậu bị bệnh à, trong nhà này chỉ có tớ với cậu mà còn khóa cửa nữa? Không lẽ cậu sợ tớ nhìn lén cậu sao...” Tiểu Nhan đứng bên ngoài gõ mạnh lên cửa hét ầm lên, kêu gào một lúc rồi cô mới đột nhiên giống như đã ý thức được điều gì đó, không hiểu sao lại ngừng lại không nói gì.
Hàn Minh Thư đỏ mặt xấu hổ cứng đờ đứng tạo chỗ, cô đã đắp chăn lên người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần bị ngắt ngang, sắc mặt cực kỳ âm trần, thấy cô hoảng loạn như thế, trong lòng càng giận hơn, lạnh lùng nói: “Khi tôi vào đã khóa cửa lại.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cho nên ngày từ đầu ý đồ của anh đã rất rõ ràng rồi?
Bên ngoài rơi vào một khoảng yên tĩnh đầy xấu hổ, một lúc lâu sau Tiểu Nhan mới ho khan: “Tớ đi xuống trước đây, cậu... cậu có đi ra ngoài ăn không?”
Hàn Minh Thư: “... Đương nhiên có rồi!”
“Ồ, vậy tớ xuống dưới chờ hai người.”
Nói xong không đợi Hàn Minh Thư nói gì, Tiểu Nhan đã chạy đi mất.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ mà thở dài nhẹ nhõm, duỗi tay xoa xoa vùng giữa mày đang đau đớn, sau đó cô ngước mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội, không ngờ anh vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, cô giận sôi máu, lạnh lùng nói: “Anh còn muốn ngồi đây đến khi nào? Đứng dậy mặc quần áo.”
Dạ Âu Thần không được thỏa mãn, mắt nhìn chằm chằm cô.
Thấy cổ cô đầy những dấu vết xanh tím do anh để lại, bất giác liếm đôi môi khô khốc: “Không tiện lắm.”
“...”
Ha hả!
Cô đúng là điên rồi mới có thể để cho người đàn ông như thế này vào nhà.
Không nên thương hại anh!
“Không tiện đúng không? Vậy anh cứ ngồi trong phòng này đến chừng nào anh cảm thấy tiện đi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư hất tay xoay người ra khỏi phòng.
Khi đi ra ngoài, cô còn đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Sau khi xuống lầu, Hàn Minh Thư thấy Tiểu Nhan đã bưng chén đũa và đồ ăn lên bàn, nhưng... cô nhíu mày lại.
“Sao chỉ có một bộ chén đũa thế? Không phải tớ đã nói là sẽ xuống ăn sao?”
Tiểu Nhan nhìn cô, sau đó trừng mắt bĩu môi nói: “Tớ còn tưởng là... Tớ còn tưởng là cậu không ra, sao lại nhanh thế?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Không phải tớ nói, chỉ trong khoảng thời gian tớ nấu cơm mà cậu đã xuống rồi, nhanh như vậy... có được không đó?” Tiểu Nhan thò qua, thì thầm bên tai Hàn Minh Thư: “Cậu Dạ... nhanh như vậy sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra lần nữa.
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ mấy thứ vớ vẩn linh tinh gì thế?”
Bình luận facebook