Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-564
Chương 564: Giấy không gói được lửa
“Trước khi tôi điều tra ra được ai là người đứng phía sau mọi chuyện, tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Hàn Minh Thư đang rửa chén khựng lại, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng tay lại nhìn Dạ Âu Thần.
“Ý của anh là, anh muốn ở lại nhà tôi?”
Dạ Âu Thần lại đến gần hơn, hơi thở trên người ập đến.
“Nếu em đồng ý...”
“Không thể nào.” Hàn Minh Thư không thèm suy nghĩ đã lập tức từ chối anh ngay: “Anh cũng thấy rồi, bây giờ tôi không ở một mình, rất không tiện.”
Dạ Âu Thần tìm được sơ hở trong lời nói của cô: “Ý của em là chỉ cần em ở một mình là được sao?”
Hàn Minh Thư: “... Anh đừng có chui vào lỗ hỏng trong lời nói của tôi nữa, dù sao anh đã ăn cơm xong, hôm nay cũng trễ rồi, anh mau về đi.”
Thấy anh đứng đó không nói gì, Hàn Minh Thư lại nói thêm: “Đừng để tôi ghét anh.”
Có lẽ là lời này đã chạm vào lòng Dạ Âu Thần, anh đứng bên cạnh cô im lặng một lúc mới từ từ nói: “Tôi rửa chén giúp em xong sẽ đi ngay.”
“Nói phải giữ lời.”
Lần này Dạ Âu Thần thật sự giữ lời, Hàn Minh Thư rửa chén xong, lập tức tiễn anh ra cửa, Dạ Âu Thần cũng không yêu cầu muốn ở lại nữa.
Nhưng trước khi đi, lúc Dạ Âu Thần mở tủ giày ra, lại nhìn thấy mấy đôi giày trẻ em trong tỷ, trong mắt anh lướt qua chút kinh ngạc, lại nhìn vào trong thêm vài lần.
“Nhanh lên.” Hàn Minh Thư giục anh: “Anh lề mề gì đó?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mang giày vào, khi đi đến cửa thì tầm mắt rơi xuống gương mặt cô.
Muốn nói lại thôi, Hàn Minh Thư đúng lúc ngắt lời anh: “Trên đường về anh nhớ cẩn thận.”
Sau đó rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa xong, Hàn Minh Thư dựa lưng vào cửa, ánh mắt dần dần dời xuống, hàng mi rũ xuống đã che khuất đi ánh mắt của cô, làm người ta không rõ cô đang nghĩ gì.
Một lát sau, cô đi đến chỗ tủ giày mở cửa ra, dọn hết tất cả giày dép của Bé đậu nành, sau đó lên lầu bỏ vào phòng của bé.
Sau khi ra ngoài, cô khóa trái cửa phòng của Bé đậu nành lại.
Sau đó, khi cô đang định về phòng cô, vừa lúc gặp phải Tiểu Nhan đang tựa lên cửa.
“Bây giờ anh ta đã biết chỗ của cậu rồi.”
Hàn Minh Thư đứng yên, không trả lời Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy giấy không thể gói được lửa.”
“Có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.” Lúc này Hàn Minh Thư lại khá bình tĩnh.
Có lẽ đối với cô mà nói, cô đã sớm biết, ngay từ khi về nước gặp được Dạ Âu Thần, sau khi nhìn thấy anh kiên quyết muốn giành được cô, cuối cùng rồi cũng có một ngày anh sẽ phát hiện ra bé đậu nàng.
Chỉ cần Bé đậu nành xuât hiện trước mặt Dạ Âu Thần.
Thân thế của cậu bé cũng sẽ bi vạch trần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cười khẽ, nói nhỏ: “Tóm lại bây giờ có thể giấu ngày nào hay ngày đó, hơn nữa... cho dù cuối cùng giấy không thể gói được lửa thì tớ cũng sẽ không để cho ngọn lửa này tràn ra ngoài.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan hơi giật mình, cô hơi mấp máy cánh môi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Ý của cậu là, cho dù hai ba con bọn họ gặp nhau, cậu cũng sẽ... không thừa nhận sao?”
Hàn Minh Thư không gật đầu, nhưng lại im lặng xem như cam chịu. Tiểu Nhan đành bĩu môi: “Tớ thấy dựa theo tính tình của tổng giám đốc Dạ, chỉ sợ sẽ không để yên dễ dàng như thế.”
“Cậu cũng sẽ nghĩ anh ta sẽ cướp con cùng tớ sao?”
“Không!” Tiểu Nhan lắc đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc: “Không sao?”
“Ý của tớ là, không chỉ con, còn cả cậu nữa.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Người anh ta nhất định phải có được là cậu. Nếu anh ta phát hiện Bé đậu nành là con của anh ta, vậy chắc chắn anh ta nhất định sẽ giành được cả cậu và Bé đậu nành.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩn ra, đôi môi màu hồng nhạt hơi nhếch lên nhưng lại không nói nên lời.
Vì cô là người trong cuộc sao?
Sao cô lại không thể nhìn rõ mọi chuyện như Tiểu Nhan chứ?
Cô vẫn luôn sợ Dạ Âu Thần sẽ phát hiện ra con của cô, đến lúc đó người nhà họ Dạ sẽ đến cướp mất Bé đậu nành, đó chính là chỗ dựa duy nhất của cô, nếu như bị người nhà họ Dạ cướp mất, vậy đến lúc đó cô phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây?
Nhưng những gì Tiểu Nhan nói với cô vào tối hôm nay lại làm cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô luôn cho rằng Dạ Âu Thần sẽ chỉ cướp mất con của cô.
Nhưng Tiểu Nhan lại nói một cách rõ ràng, người Dạ Âu Thần muốn lại là cô.
“Hơn nữa dựa theo tính tình của anh ta, cho dù anh ta muốn cậu, cũng sẽ không muốn con.” Hình như Tiểu Nhan sợ cô vẫn còn chưa hiểu, lại bổ sung thêm.
Hàn Minh Thư hoàn toàn không nói nên lời, đầu óc rối bời.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Cho nên cậu vẫn nên suy nghĩ lại cho cẩn thận đi.” Tiểu Nhan khuyên: “Tớ biết trong lòng cậu còn có anh ta, tớ cũng biết những gì cậu từng làm ở nước ngoài. Minh Thư, là bạn thân của cậu, tuy tớ luôn đứng về phía cậu, nhưng mà tớ cảm thấy... bây giờ những gì Dạ Âu Thần làm cho cậu, tuy không phải quá nhiều, những chắc chắn cũng không ít. Bây giờ ở trước mặt cậu, anh ta đã rất hèn mọn, giống... tớ ở trước mặt anh cậu vậy, cậu có hiểu ý tớ không?”
Từ khi nào mà lại đến lượt Tiểu Nhan đứng ra dạy dỗ chuyện tình cảm cho cô thế.
Rõ ràng cô ấy chưa từng trải nghiệm gì cả.
Hàn Minh Thư hơi tức giận, bực bội nói: “Cậu thấy anh ta làm mấy chuyện đó cho nên thương hai anh ta sao? Hay là cậu cảm thấy tớ quá đáng với anh ta?”
“Không, tớ không cảm thấy cậu quá đáng. Dù sao chuyện mà năm năm trước anh ta làm, cho dù bắt anh ta đền mạng cho cậu, tớ làm bạn của cậu cũng chẳng thấy có gì quá đáng cả. Nhưng... tớ không nỡ nhìn cậu tự tra tấn bản thân cậu đó Minh Thư. Cậu tưởng tớ nói những điều này là vì anh ta sao? Tớ là vì cậu.”
Tiểu Nhan bước lên, cảm xúc hơi kích động.
“Tớ biết cậu còn thích anh ta, trong năm năm này trông có vẻ như cậu đã quên anh ta rồi, nhưng tớ biết trong lòng cậu...”
“Đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư lạnh lùng ngắt lời cô, sau đó đưa lưng về phía Tiểu Nhan, mím chặt đôi môi đỏ.
“Minh Thư, tớ đang nói rất nghiêm túc!”
“Tớ bảo cậu đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư nói xong, không thèm để ý đến Tiểu Nhan nữa, nhấc chân đi vào phòng cô.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, hơi nản lòng gục đầu xuống, trông có vẻ chán chường ủ rũ.
Cô cũng không phải muốn tác hợp Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư, chỉ là thật sự không nhìn nổi cảnh bạn thân của cô tự hành hạ bản thân như thế.
Chỉ cần... chỉ cần cô có thể buông bỏ tất cả mọi chuyện khi xưa, hiện tại chung sống cùng với Dạ Âu Thần, cùng với Bé đậu nành nữa.
Cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau không tốt sao?
Nhưng... khúc mắc của cô quá sâu, cũng không biết Dạ Âu Thần phải cố gắng đến khi nào mới có thể tháo gỡ khúc mắc của cô.
Hành động bước lên tạt axit, Tiểu Nhan biết Hàn Minh Thư đã mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn...
Có thể thấy được khúc mắc sâu đến cỡ nào.
Sau khi Hàn Minh Thư về phòng, lập tức cầm quần áo đi tắm, cô mở vòi hoa sen, đứng ở bên dưới, để mặc nước ấm từ trên rơi xuống cọ rửa cơ thể.
Những lời Tiểu Nhan nói cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, nhưng ngọn lửa trong lòng cô lại càng lúc càng cháy dữ dội hơn.
Sao có thể quên đi những tổn thương mà anh gây ra cho cô vào năm năm trước chứ.
Sao có thể chứ??!
“Trước khi tôi điều tra ra được ai là người đứng phía sau mọi chuyện, tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Hàn Minh Thư đang rửa chén khựng lại, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng tay lại nhìn Dạ Âu Thần.
“Ý của anh là, anh muốn ở lại nhà tôi?”
Dạ Âu Thần lại đến gần hơn, hơi thở trên người ập đến.
“Nếu em đồng ý...”
“Không thể nào.” Hàn Minh Thư không thèm suy nghĩ đã lập tức từ chối anh ngay: “Anh cũng thấy rồi, bây giờ tôi không ở một mình, rất không tiện.”
Dạ Âu Thần tìm được sơ hở trong lời nói của cô: “Ý của em là chỉ cần em ở một mình là được sao?”
Hàn Minh Thư: “... Anh đừng có chui vào lỗ hỏng trong lời nói của tôi nữa, dù sao anh đã ăn cơm xong, hôm nay cũng trễ rồi, anh mau về đi.”
Thấy anh đứng đó không nói gì, Hàn Minh Thư lại nói thêm: “Đừng để tôi ghét anh.”
Có lẽ là lời này đã chạm vào lòng Dạ Âu Thần, anh đứng bên cạnh cô im lặng một lúc mới từ từ nói: “Tôi rửa chén giúp em xong sẽ đi ngay.”
“Nói phải giữ lời.”
Lần này Dạ Âu Thần thật sự giữ lời, Hàn Minh Thư rửa chén xong, lập tức tiễn anh ra cửa, Dạ Âu Thần cũng không yêu cầu muốn ở lại nữa.
Nhưng trước khi đi, lúc Dạ Âu Thần mở tủ giày ra, lại nhìn thấy mấy đôi giày trẻ em trong tỷ, trong mắt anh lướt qua chút kinh ngạc, lại nhìn vào trong thêm vài lần.
“Nhanh lên.” Hàn Minh Thư giục anh: “Anh lề mề gì đó?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mang giày vào, khi đi đến cửa thì tầm mắt rơi xuống gương mặt cô.
Muốn nói lại thôi, Hàn Minh Thư đúng lúc ngắt lời anh: “Trên đường về anh nhớ cẩn thận.”
Sau đó rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa xong, Hàn Minh Thư dựa lưng vào cửa, ánh mắt dần dần dời xuống, hàng mi rũ xuống đã che khuất đi ánh mắt của cô, làm người ta không rõ cô đang nghĩ gì.
Một lát sau, cô đi đến chỗ tủ giày mở cửa ra, dọn hết tất cả giày dép của Bé đậu nành, sau đó lên lầu bỏ vào phòng của bé.
Sau khi ra ngoài, cô khóa trái cửa phòng của Bé đậu nành lại.
Sau đó, khi cô đang định về phòng cô, vừa lúc gặp phải Tiểu Nhan đang tựa lên cửa.
“Bây giờ anh ta đã biết chỗ của cậu rồi.”
Hàn Minh Thư đứng yên, không trả lời Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy giấy không thể gói được lửa.”
“Có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.” Lúc này Hàn Minh Thư lại khá bình tĩnh.
Có lẽ đối với cô mà nói, cô đã sớm biết, ngay từ khi về nước gặp được Dạ Âu Thần, sau khi nhìn thấy anh kiên quyết muốn giành được cô, cuối cùng rồi cũng có một ngày anh sẽ phát hiện ra bé đậu nàng.
Chỉ cần Bé đậu nành xuât hiện trước mặt Dạ Âu Thần.
Thân thế của cậu bé cũng sẽ bi vạch trần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cười khẽ, nói nhỏ: “Tóm lại bây giờ có thể giấu ngày nào hay ngày đó, hơn nữa... cho dù cuối cùng giấy không thể gói được lửa thì tớ cũng sẽ không để cho ngọn lửa này tràn ra ngoài.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan hơi giật mình, cô hơi mấp máy cánh môi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Ý của cậu là, cho dù hai ba con bọn họ gặp nhau, cậu cũng sẽ... không thừa nhận sao?”
Hàn Minh Thư không gật đầu, nhưng lại im lặng xem như cam chịu. Tiểu Nhan đành bĩu môi: “Tớ thấy dựa theo tính tình của tổng giám đốc Dạ, chỉ sợ sẽ không để yên dễ dàng như thế.”
“Cậu cũng sẽ nghĩ anh ta sẽ cướp con cùng tớ sao?”
“Không!” Tiểu Nhan lắc đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc: “Không sao?”
“Ý của tớ là, không chỉ con, còn cả cậu nữa.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Người anh ta nhất định phải có được là cậu. Nếu anh ta phát hiện Bé đậu nành là con của anh ta, vậy chắc chắn anh ta nhất định sẽ giành được cả cậu và Bé đậu nành.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩn ra, đôi môi màu hồng nhạt hơi nhếch lên nhưng lại không nói nên lời.
Vì cô là người trong cuộc sao?
Sao cô lại không thể nhìn rõ mọi chuyện như Tiểu Nhan chứ?
Cô vẫn luôn sợ Dạ Âu Thần sẽ phát hiện ra con của cô, đến lúc đó người nhà họ Dạ sẽ đến cướp mất Bé đậu nành, đó chính là chỗ dựa duy nhất của cô, nếu như bị người nhà họ Dạ cướp mất, vậy đến lúc đó cô phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây?
Nhưng những gì Tiểu Nhan nói với cô vào tối hôm nay lại làm cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô luôn cho rằng Dạ Âu Thần sẽ chỉ cướp mất con của cô.
Nhưng Tiểu Nhan lại nói một cách rõ ràng, người Dạ Âu Thần muốn lại là cô.
“Hơn nữa dựa theo tính tình của anh ta, cho dù anh ta muốn cậu, cũng sẽ không muốn con.” Hình như Tiểu Nhan sợ cô vẫn còn chưa hiểu, lại bổ sung thêm.
Hàn Minh Thư hoàn toàn không nói nên lời, đầu óc rối bời.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Cho nên cậu vẫn nên suy nghĩ lại cho cẩn thận đi.” Tiểu Nhan khuyên: “Tớ biết trong lòng cậu còn có anh ta, tớ cũng biết những gì cậu từng làm ở nước ngoài. Minh Thư, là bạn thân của cậu, tuy tớ luôn đứng về phía cậu, nhưng mà tớ cảm thấy... bây giờ những gì Dạ Âu Thần làm cho cậu, tuy không phải quá nhiều, những chắc chắn cũng không ít. Bây giờ ở trước mặt cậu, anh ta đã rất hèn mọn, giống... tớ ở trước mặt anh cậu vậy, cậu có hiểu ý tớ không?”
Từ khi nào mà lại đến lượt Tiểu Nhan đứng ra dạy dỗ chuyện tình cảm cho cô thế.
Rõ ràng cô ấy chưa từng trải nghiệm gì cả.
Hàn Minh Thư hơi tức giận, bực bội nói: “Cậu thấy anh ta làm mấy chuyện đó cho nên thương hai anh ta sao? Hay là cậu cảm thấy tớ quá đáng với anh ta?”
“Không, tớ không cảm thấy cậu quá đáng. Dù sao chuyện mà năm năm trước anh ta làm, cho dù bắt anh ta đền mạng cho cậu, tớ làm bạn của cậu cũng chẳng thấy có gì quá đáng cả. Nhưng... tớ không nỡ nhìn cậu tự tra tấn bản thân cậu đó Minh Thư. Cậu tưởng tớ nói những điều này là vì anh ta sao? Tớ là vì cậu.”
Tiểu Nhan bước lên, cảm xúc hơi kích động.
“Tớ biết cậu còn thích anh ta, trong năm năm này trông có vẻ như cậu đã quên anh ta rồi, nhưng tớ biết trong lòng cậu...”
“Đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư lạnh lùng ngắt lời cô, sau đó đưa lưng về phía Tiểu Nhan, mím chặt đôi môi đỏ.
“Minh Thư, tớ đang nói rất nghiêm túc!”
“Tớ bảo cậu đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư nói xong, không thèm để ý đến Tiểu Nhan nữa, nhấc chân đi vào phòng cô.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, hơi nản lòng gục đầu xuống, trông có vẻ chán chường ủ rũ.
Cô cũng không phải muốn tác hợp Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư, chỉ là thật sự không nhìn nổi cảnh bạn thân của cô tự hành hạ bản thân như thế.
Chỉ cần... chỉ cần cô có thể buông bỏ tất cả mọi chuyện khi xưa, hiện tại chung sống cùng với Dạ Âu Thần, cùng với Bé đậu nành nữa.
Cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau không tốt sao?
Nhưng... khúc mắc của cô quá sâu, cũng không biết Dạ Âu Thần phải cố gắng đến khi nào mới có thể tháo gỡ khúc mắc của cô.
Hành động bước lên tạt axit, Tiểu Nhan biết Hàn Minh Thư đã mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn...
Có thể thấy được khúc mắc sâu đến cỡ nào.
Sau khi Hàn Minh Thư về phòng, lập tức cầm quần áo đi tắm, cô mở vòi hoa sen, đứng ở bên dưới, để mặc nước ấm từ trên rơi xuống cọ rửa cơ thể.
Những lời Tiểu Nhan nói cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, nhưng ngọn lửa trong lòng cô lại càng lúc càng cháy dữ dội hơn.
Sao có thể quên đi những tổn thương mà anh gây ra cho cô vào năm năm trước chứ.
Sao có thể chứ??!