Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-571
Chương 571: Có tôi ở đây
Ầm!
Cửa xe vừa đóng lại, Dạ Âu Thần đã nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, Hàn Minh Thư xoắn xuýt nói: “Để tôi tự làm.”
Nhưng Dạ Âu Thần hoàn toàn phớt lờ cô, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, Hàn Minh Thư chớp mắt, nhìn sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng mím thành đường thẳng của anh, bỗng có một kích động muốn hôn lên đó.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hàn Minh Thư, đã làm cô ngạc nhiên đến mức sắc mặt trắng bệch, đồng thời vươn tay đẩy Dạ Âu Thần ra.
Đúng lúc Dạ Âu Thần cũng đã thắt dây an toàn cho cô xong rồi, đang định thu người về thì bị cô đẩy như thế, nên ngả xuống ghế tài xế.
Anh nhíu mày hỏi: “Em bỗng nổi điên gì vậy?”
Hàn Minh Thư cảm thấy tai mình nóng bừng, nghiến răng nói: “Anh cách xa tôi một chút, đừng làm mấy chuyện này giúp tôi.”
Rõ ràng cô có thể tự làm mấy chuyện này, nhưng anh cứ khăng khăng giành lấy.
“Tôi cũng làm xong hết rồi, em còn có thể làm gì nữa?” Dạ Âu Thần vốn hơi tức giận, nhưng thấy lỗ tai đỏ bừng của cô thì biết lúc nãy cô xấu hổ.
Còn lý do tại sao cô xấu hổ thì anh không biết, nhưng không hiểu vì sao, tâm trạng anh lại thấy vui khi biết cô xấu hổ.
Hàn Minh Thư quay đầu, hạ kính xe xuống, không muốn để tâm đến anh nữa.
Cô càng để tâm đến anh thì anh càng lấn tới.
“Em tới công ty à?”
Hàn Minh Thư không tình nguyện gật đầu.
Dạ Âu Thần lái xe rất ổn định, Hàn Minh Thư vốn hơi mơ màng, hơn nữa nơi này cách công ty một đoạn, ban đầu cô còn được gió lạnh phả vào mặt để tản nhiệt, nhưng chưa tới một phút sau, kính xe đã bị anh đóng lại.
Cô tức giận quay đầu chất vấn anh.
“Anh đóng kính xe của tôi làm gì?”
“Chẳng lẽ em đã quên giờ em đang là người bệnh? Không được để gió thổi vào người!”
Hàn Minh Thư: “...”
Bỏ đi, anh không cho gió thổi vào thì thôi.
Cô ngả người vào ghế, Dạ Âu Thần thấy thế thì nói tiếp: “Em có cần tôi ngả ghế ra sau để em nằm ngủ một lát không?”
“Không cần đâu.”
Cô lại ngồi thẳng dậy, có thể nói là đối nghịch với lời nói của Dạ Âu Thần.
“...”
Dạ Âu Thần không nói gì nữa.
Hàn Minh Thư ngồi thẳng lưng một lúc, thì không trụ được nữa, cơ thể nhanh chóng ngả ra sau, rồi cô tựa đầu vào ghế da, mi mắt nặng trĩu không mở ra nổi.
Cuối cùng, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn.
Dạ Âu Thần cởi cúc áo vest trên người mình bằng một tay, đến khi chờ đèn đỏ thì dừng xe lại cởi áo ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Có lẽ Hàn Minh Thư đang ngủ thiếp đi cảm thấy hơi lạnh, nên lúc đắp áo vest còn giữ lại hơi ấm của Dạ Âu Thần, đã làm cô vô thức rúc vào trong áo vest ấm áp, vai và cánh tay đều cuộn tròn lại.
Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày, dứt khoát mở điều hòa trong xe lên, rồi điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.
Nhiệt độ trong xe nhất thời trở nên ấm áp, Hàn Minh Thư đang ngủ say cũng không cuộn tròn người nữa, mà an lòng nằm ở đó với vẻ mặt yên tĩnh.
Dưới tòa nhà công ty, một chiếc xe lặng lẽ đậu trước cửa.
Thật ra hai người đã tới được một lúc rồi, nhưng Dạ Âu Thần thấy Hàn Minh Thư ngủ rất ngon, nên không nỡ quấy rầy cô.
Cộng thêm việc cô bị bệnh, nên giờ cô ngủ thiếp đi cũng là chuyện thường tình.
Nếu nơi này có thể làm cô ngủ ngon như thế, vậy không bằng để cô ngủ thêm lúc nữa.
Dạ Âu Thần cầm điện thoại lên, điện thoại anh cũng kết nối với camera, nên giờ anh có thể kiểm tra trực tiếp tình hình ở trước cửa nhà Hàn Minh Thư.
Sau khi xem xét nhiều lần, hình ảnh vẫn hiện lên bình thường.
Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đối phương nhận ra bọn họ bắt đầu phản kích, nên kịp thời thu tay về.
Xem ra mấy ngày nay có thể nhẹ nhõm hơn rồi.
Dạ Âu Thần cất điện thoại, liếc nhìn Hàn Minh Thư đang ngồi ngủ say, không nhịn được vươn tay tới, khẽ chạm vào gò má của cô, rồi dịu dàng nói.
“Có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm em tổn thương.”
Hàn Minh Thư chợt tỉnh giấc.
Không có nguyên do nào cả, chỉ vì cô đang nằm mơ thì chợt nhớ ra mình đang ở trên xe, còn gần tới công ty, nên tự động mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, áo khoác vest đang đắp trên người cô cũng vì thế mà rơi xuống.
Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn mới nhận ra là áo khoác vest của Dạ Âu Thần, cô vừa cầm áo lên bằng một tay, thì nghe thấy tiếng anh hỏi.
“Em tỉnh rồi à?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Dạ Âu Thần đã ngả ghế của mình ra, nằm ở đó với vẻ mặt mãn nguyện.
Hàn Minh Thư: “...”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã tới dưới tòa nhà công ty cô rồi.
Cô mím môi, không nhịn được hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Dạ Âu Thần nhếch miệng cười: “Cũng không lâu lắm, chỉ tầm hai tiếng thôi.”
Hai tiếng?
Nghe thấy con số này, Hàn Minh Thư chợt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tiếng mà anh bảo là không lâu? Nếu anh biết tới nơi rồi sao không gọi tôi dậy?”
“Em ngủ không ngon à?” Dạ Âu Thần ngước mắt lên nhìn cô.
“Nếu tinh thần không tốt, thì dù em có lên đó cũng chẳng xử lý được chuyện gì.”
Ngụy biện!
“Đây là lý do anh không gọi tôi dậy à?” Hàn Minh Thư định tranh luận với anh, nhưng nhìn bộ dạng của anh, rồi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy mình làm vậy cũng chẳng được gì, đành phải quay đầu nói: “Bỏ đi, tôi vẫn còn chuyện gấp phải giải quyết, nếu anh đã đưa tôi tới đây an toàn, thì anh có thể yên tâm rời đi được rồi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Tôi đợi em xuống lầu, rồi đưa về em nhà.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Chí ít là trong khoảng thời gian em bị bệnh, tôi không thể để em tự lái xe, tôi cho em 20 phút để giải quyết công việc.”
“20 phút?”
Dạ Âu Thần nghiêm mặt nói: “Giờ em đang là người bệnh, không nên làm việc quá độ, nếu em còn kéo dài thì 20 phút cũng chẳng có đâu.”
Hàn Minh Thư nghe đến đây thì thấy hơi nực cười, nhưng lại cười không nổi, cuối cùng chỉ có thể nhìn anh dở khóc dở cười.
“Anh không cảm thấy anh làm như vậy là quản hơi nhiều à?”
“Em còn 19 phút nữa.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Chừng nào hết giờ, tôi sẽ lên đó tìm em.”
Anh mím môi mỏng, lạnh lùng nói, không hề giống như đang nói đùa.
Hàn Minh Thư nhìn anh một lúc, bỗng ném áo vest trả cho anh, rồi xoay người mở cửa bước xuống xe.
19 phút thì 19 phút, ai sợ ai.
Cô nhấc chân bước vào công ty, dù cô đã đi được một lúc rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó đang dõi theo mình.
Tất nhiên Hàn Minh Thư biết anh đang nói thật.
Dù cô đồng ý hay không, thì chỉ cần tới giờ, anh sẽ đi lên tìm cô.
Đến lúc đó mặc kệ cô đã giải quyết xong công việc, hoặc anh có thể dẫn cô rời đi hay không, thì... chắc chắn một điều là anh sẽ quấy rầy cô.
Nên cô đành phải đi nhanh, mong có thể tranh thủ chút thời gian để xử lý xong công việc.
Đợi cô đi rồi, Dạ Âu Thần mới giơ cổ tay lên, khẽ cười.
Ầm!
Cửa xe vừa đóng lại, Dạ Âu Thần đã nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, Hàn Minh Thư xoắn xuýt nói: “Để tôi tự làm.”
Nhưng Dạ Âu Thần hoàn toàn phớt lờ cô, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, Hàn Minh Thư chớp mắt, nhìn sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng mím thành đường thẳng của anh, bỗng có một kích động muốn hôn lên đó.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hàn Minh Thư, đã làm cô ngạc nhiên đến mức sắc mặt trắng bệch, đồng thời vươn tay đẩy Dạ Âu Thần ra.
Đúng lúc Dạ Âu Thần cũng đã thắt dây an toàn cho cô xong rồi, đang định thu người về thì bị cô đẩy như thế, nên ngả xuống ghế tài xế.
Anh nhíu mày hỏi: “Em bỗng nổi điên gì vậy?”
Hàn Minh Thư cảm thấy tai mình nóng bừng, nghiến răng nói: “Anh cách xa tôi một chút, đừng làm mấy chuyện này giúp tôi.”
Rõ ràng cô có thể tự làm mấy chuyện này, nhưng anh cứ khăng khăng giành lấy.
“Tôi cũng làm xong hết rồi, em còn có thể làm gì nữa?” Dạ Âu Thần vốn hơi tức giận, nhưng thấy lỗ tai đỏ bừng của cô thì biết lúc nãy cô xấu hổ.
Còn lý do tại sao cô xấu hổ thì anh không biết, nhưng không hiểu vì sao, tâm trạng anh lại thấy vui khi biết cô xấu hổ.
Hàn Minh Thư quay đầu, hạ kính xe xuống, không muốn để tâm đến anh nữa.
Cô càng để tâm đến anh thì anh càng lấn tới.
“Em tới công ty à?”
Hàn Minh Thư không tình nguyện gật đầu.
Dạ Âu Thần lái xe rất ổn định, Hàn Minh Thư vốn hơi mơ màng, hơn nữa nơi này cách công ty một đoạn, ban đầu cô còn được gió lạnh phả vào mặt để tản nhiệt, nhưng chưa tới một phút sau, kính xe đã bị anh đóng lại.
Cô tức giận quay đầu chất vấn anh.
“Anh đóng kính xe của tôi làm gì?”
“Chẳng lẽ em đã quên giờ em đang là người bệnh? Không được để gió thổi vào người!”
Hàn Minh Thư: “...”
Bỏ đi, anh không cho gió thổi vào thì thôi.
Cô ngả người vào ghế, Dạ Âu Thần thấy thế thì nói tiếp: “Em có cần tôi ngả ghế ra sau để em nằm ngủ một lát không?”
“Không cần đâu.”
Cô lại ngồi thẳng dậy, có thể nói là đối nghịch với lời nói của Dạ Âu Thần.
“...”
Dạ Âu Thần không nói gì nữa.
Hàn Minh Thư ngồi thẳng lưng một lúc, thì không trụ được nữa, cơ thể nhanh chóng ngả ra sau, rồi cô tựa đầu vào ghế da, mi mắt nặng trĩu không mở ra nổi.
Cuối cùng, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn.
Dạ Âu Thần cởi cúc áo vest trên người mình bằng một tay, đến khi chờ đèn đỏ thì dừng xe lại cởi áo ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Có lẽ Hàn Minh Thư đang ngủ thiếp đi cảm thấy hơi lạnh, nên lúc đắp áo vest còn giữ lại hơi ấm của Dạ Âu Thần, đã làm cô vô thức rúc vào trong áo vest ấm áp, vai và cánh tay đều cuộn tròn lại.
Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày, dứt khoát mở điều hòa trong xe lên, rồi điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.
Nhiệt độ trong xe nhất thời trở nên ấm áp, Hàn Minh Thư đang ngủ say cũng không cuộn tròn người nữa, mà an lòng nằm ở đó với vẻ mặt yên tĩnh.
Dưới tòa nhà công ty, một chiếc xe lặng lẽ đậu trước cửa.
Thật ra hai người đã tới được một lúc rồi, nhưng Dạ Âu Thần thấy Hàn Minh Thư ngủ rất ngon, nên không nỡ quấy rầy cô.
Cộng thêm việc cô bị bệnh, nên giờ cô ngủ thiếp đi cũng là chuyện thường tình.
Nếu nơi này có thể làm cô ngủ ngon như thế, vậy không bằng để cô ngủ thêm lúc nữa.
Dạ Âu Thần cầm điện thoại lên, điện thoại anh cũng kết nối với camera, nên giờ anh có thể kiểm tra trực tiếp tình hình ở trước cửa nhà Hàn Minh Thư.
Sau khi xem xét nhiều lần, hình ảnh vẫn hiện lên bình thường.
Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đối phương nhận ra bọn họ bắt đầu phản kích, nên kịp thời thu tay về.
Xem ra mấy ngày nay có thể nhẹ nhõm hơn rồi.
Dạ Âu Thần cất điện thoại, liếc nhìn Hàn Minh Thư đang ngồi ngủ say, không nhịn được vươn tay tới, khẽ chạm vào gò má của cô, rồi dịu dàng nói.
“Có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm em tổn thương.”
Hàn Minh Thư chợt tỉnh giấc.
Không có nguyên do nào cả, chỉ vì cô đang nằm mơ thì chợt nhớ ra mình đang ở trên xe, còn gần tới công ty, nên tự động mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, áo khoác vest đang đắp trên người cô cũng vì thế mà rơi xuống.
Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn mới nhận ra là áo khoác vest của Dạ Âu Thần, cô vừa cầm áo lên bằng một tay, thì nghe thấy tiếng anh hỏi.
“Em tỉnh rồi à?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Dạ Âu Thần đã ngả ghế của mình ra, nằm ở đó với vẻ mặt mãn nguyện.
Hàn Minh Thư: “...”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã tới dưới tòa nhà công ty cô rồi.
Cô mím môi, không nhịn được hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Dạ Âu Thần nhếch miệng cười: “Cũng không lâu lắm, chỉ tầm hai tiếng thôi.”
Hai tiếng?
Nghe thấy con số này, Hàn Minh Thư chợt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai tiếng mà anh bảo là không lâu? Nếu anh biết tới nơi rồi sao không gọi tôi dậy?”
“Em ngủ không ngon à?” Dạ Âu Thần ngước mắt lên nhìn cô.
“Nếu tinh thần không tốt, thì dù em có lên đó cũng chẳng xử lý được chuyện gì.”
Ngụy biện!
“Đây là lý do anh không gọi tôi dậy à?” Hàn Minh Thư định tranh luận với anh, nhưng nhìn bộ dạng của anh, rồi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy mình làm vậy cũng chẳng được gì, đành phải quay đầu nói: “Bỏ đi, tôi vẫn còn chuyện gấp phải giải quyết, nếu anh đã đưa tôi tới đây an toàn, thì anh có thể yên tâm rời đi được rồi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Tôi đợi em xuống lầu, rồi đưa về em nhà.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Chí ít là trong khoảng thời gian em bị bệnh, tôi không thể để em tự lái xe, tôi cho em 20 phút để giải quyết công việc.”
“20 phút?”
Dạ Âu Thần nghiêm mặt nói: “Giờ em đang là người bệnh, không nên làm việc quá độ, nếu em còn kéo dài thì 20 phút cũng chẳng có đâu.”
Hàn Minh Thư nghe đến đây thì thấy hơi nực cười, nhưng lại cười không nổi, cuối cùng chỉ có thể nhìn anh dở khóc dở cười.
“Anh không cảm thấy anh làm như vậy là quản hơi nhiều à?”
“Em còn 19 phút nữa.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Chừng nào hết giờ, tôi sẽ lên đó tìm em.”
Anh mím môi mỏng, lạnh lùng nói, không hề giống như đang nói đùa.
Hàn Minh Thư nhìn anh một lúc, bỗng ném áo vest trả cho anh, rồi xoay người mở cửa bước xuống xe.
19 phút thì 19 phút, ai sợ ai.
Cô nhấc chân bước vào công ty, dù cô đã đi được một lúc rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó đang dõi theo mình.
Tất nhiên Hàn Minh Thư biết anh đang nói thật.
Dù cô đồng ý hay không, thì chỉ cần tới giờ, anh sẽ đi lên tìm cô.
Đến lúc đó mặc kệ cô đã giải quyết xong công việc, hoặc anh có thể dẫn cô rời đi hay không, thì... chắc chắn một điều là anh sẽ quấy rầy cô.
Nên cô đành phải đi nhanh, mong có thể tranh thủ chút thời gian để xử lý xong công việc.
Đợi cô đi rồi, Dạ Âu Thần mới giơ cổ tay lên, khẽ cười.
Bình luận facebook