Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-572
Chương 572: Giấu được lúc nào hay lúc đó
Hàn Minh Thư đi thẳng vào thang máy tới văn phòng của mình.
Trong văn phòng, Tiểu Nhan đang cầm điện thoại đứng trước giá tài liệu, vừa nói chuyện điện thoại vừa tìm tài liệu trên giá, có lẽ cô ấy đã tìm được tài liệu mình muốn tìm, nên kẹp điện thoại trên bả vai, vừa lật ra xem vừa hỏi: “Thật ngại quá cô à, cô mới nói gì thế, lúc nãy tôi không nghe rõ lắm, có thể làm phiền cô nói lại lần nữa không?”
“Hả? Là thế à, không thành vấn đề, vậy lát nữa cô gửi email cho tôi để tôi xem thử, vâng vâng.”
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm tài liệu xoay người lại.
Lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, Tiểu Nhan sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
“Minh Thư?”
Hàn Minh Thư khẽ cười, đi tới nhận lấy tài liệu trong tay cô ấy, rồi trêu ghẹo: “Cậu bận đến thế à?”
Tiểu Nhan thuận thế để Hàn Minh Thư cầm tài liệu trong tay đi, rồi cất điện thoại vào túi, bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, không có cậu ở đây, nên chỉ có mình tớ gồng gánh mọi việc.”
“Nói tới mới nhớ, sao cậu lại đột ngột tới đây? Tớ còn tưởng hôm nay cậu không tới công ty, dù gì...”
Tiểu Nhan nói đến đây thì ánh mắt hơi né tránh, đầu cũng cúi xuống.
“Dù gì cái gì?” Hàn Minh Thư vừa lật tài liệu ra, vừa nhìn cô ấy hỏi.
“Dù gì chắc chắn những lời tớ nói tối qua đã đắc tội với cậu.” Tiểu Nhan cắn môi dưới, giải thích với Hàn Minh Thư với vẻ mặt đầy hối lỗi: “Thật ra tối qua lúc tớ nằm xuống giường đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy tớ nói vậy là sai, người ngoài đâu thể nói rõ chuyện tình cảm được, dù gì tớ cũng chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, chứ không phải trái tim cậu, là một người bạn, điều đáng chết nhất của tớ là tự nghĩ rằng những lời nói đó là tốt cho cậu, tớ xin lỗi...”
“Được rồi.” Hàn Minh Thư ngắt lời cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Cậu không cần phải xin lỗi, dù sao tớ cũng chẳng để tâm chuyện này.”
Giọng cô hơi khàn khàn, có lẽ là di chứng sau khi sốt cao.
Tiểu Nhan là người tinh tế, nghe giọng cô hơi khác thường, rồi lại nhìn sắc mặt của cô nên hỏi: “Cậu thật sự không giận à? Tối qua...”.
Tiên Hiệp Hay
“Không có.” Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Chuyện đã trôi qua rồi thì thôi, cậu đừng nghĩ về nó nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Sau đó Hàn Minh Thư không nói gì nữa, mà nghiêm túc bắt đầu làm việc cùng Tiểu Nhan.
Khoảng 10 phút sau, Hàn Minh Thư chợt nhớ tới điều gì đó nên nói: “Đúng rồi, lát nữa tớ sẽ quay về.”
“Sao vậy?” Tiểu Nhan khó hiểu hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì sửng sốt, rồi nhìn Tiểu Nhan: “Tớ thể hiện rõ lắm à?”
“Giọng cậu hơi khàn khàn, sắc mặt lại hơi đỏ ửng, sao thế? Cậu thật sự bị bệnh à, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Không có.” Hàn Minh Thư khẽ cười phủ nhận: “Sao tớ có thể dễ bị bệnh đến thế? Tớ chỉ đau cổ họng tý thôi, uống nhiều nước sẽ khỏi ngay ấy mà.”
Hàn Minh Thư liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa là tới thời gian Dạ Âu Thần quy định cho cô, nếu cô không xuống lầu, có lẽ với tính cách của anh sẽ lên đây tìm mình.
Nên cô bớt chút thời gian đi xuống lầu.
Cô đang ngẫm nghĩ, thì cửa phòng nghỉ ngơi ở phía sau bỗng mở ra, rồi một giọng nói trẻ con vang lên.
“Mẹ!”
Hàn Minh Thư ngẩn người, quay đầu nhìn Bé đậu nành bỗng chạy ra từ trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy cô, thằng bé đã nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy tới.
Lúc cô thất thần, Bé đậu nành đã nhảy lên ôm chầm lấy cô, Hàn Minh Thư vô thức vươn tay ra đỡ lấy mông nhỏ của thằng bé, hơi ngạc nhiên thốt lên: “Bé đậu nành, sao con lại ở đây?”
Bé đậu nành thân mật vuốt ve má Hàn Minh Thư, cô cũng dịu dàng xoa má thằng bé, sao cô có thể lãng quên con trai mình, nhưng...
Hàn Minh Thư vừa nghĩ đến Dạ Âu Thần vẫn đang ở dưới lầu đợi cô, hơn nữa có thể lên đây bất cứ lúc nào, nếu để anh gặp mặt Bé đậu nành, vậy chẳng phải mọi công sức cô che giấu đều trở nên công cốc à?
“Hôm nay trường học tổ chức hoạt động, nên tan học sớm, cô giáo gọi cho tớ bảo tớ tới đón Bé đậu nành. Tớ nghĩ công ty vẫn còn việc, nên hỏi thằng bé có muốn tới công ty đợi tớ không, rồi Bé đậu nành đồng ý, nên tớ dẫn thằng bé tới đây.”
Hàn Minh Thư: “...Hóa ra là thế, hôm nay trường học cho về sớm vậy à?”
“Vâng ạ!” Bé đậu nành ra sức gật đầu, đôi tay nhỏ càng ôm chặt Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, hai hôm nay Bé đậu nành không ở đây, mẹ có nhớ con không?”
“Tất nhiên là có rồi, lúc nào mẹ cũng nhớ Bé đậu nành hết, hai hôm nay con đi học có ngoan ngoãn nghe lời, ăn ngủ đúng giờ không?”
Bé đậu nành nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Mẹ, Bé đậu nành luôn rất ngoan, nếu mẹ không tin thì có thể về nhà hỏi cậu.”
“Vậy thì tốt.” Hàn Minh Thư véo mặt thằng bé, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nên nói: “Chúng ta vào phòng nghỉ một lát được không?”
Tất nhiên Bé đậu nành gật đầu ngay.
“Vậy con vào phòng nghỉ trước đợi mẹ một lát, mẹ sẽ vào ngay.”
Thế là Bé đậu nành ngoan ngoãn xoay người đi vào phòng nghỉ, Tiểu Nhan đang ngồi bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Tự dưng cậu bảo thằng bé đi vào phòng nghỉ làm gì, hai mẹ con ngồi đây nói chuyện không được à?”
Hàn Minh Thư khẽ cười nhìn Bé đậu nành đi vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại, lúc nãy cô mới dập tắt nụ cười nghiêm túc nhìn Tiểu Nhan nói.
“Dạ Âu Thần đang ở dưới lầu.”
“Cái, cái gì?” Tiểu Nhan ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại ở dưới lầu, mà làm sao cậu biết?”
Nói đến đây, Tiểu Nhan bỗng im bặt, che miệng không dám tin.
“Chẳng lẽ... là tổng giám đốc Dạ chở cậu tới đây?”
Hàn Minh Thư gật đầu với sắc mặt khó coi.
“Lát nữa anh ta sẽ lên đây tìm tớ, tớ muốn cậu giúp tớ che giấu một lát, bảo anh ấy xuống lầu đợi tớ trước, rồi tớ sẽ xuống ngay.”
“Nhưng...” Tiểu Nhan mở miệng nói: “Chuyện này có thể giấu được lâu? Tình huống như hôm nay và mấy ngày trước, đều xảy ra đột ngột, ngộ nhỡ sau này...”
“Tớ không quản nổi chuyện sau này, giờ tớ có thể giấu được lúc nào hay lúc đó, cậu trả lời đi, cậu có muốn giúp tớ không?”
Tiểu Nhan máy móc gật đầu.
“Chỉ cần cậu mở miệng, chắc chắn tớ sẽ tình nguyện giúp đỡ cậu, chẳng lẽ tớ lại đi giúp anh ta?”
“Tiểu Nhan, cảm ơn cậu.”
“Cậu mau vào trong đi, lát nữa Dạ Âu Thần tới tớ sẽ nói với anh ta.”
“Được.”
Hàn Minh Thư thương lượng với Tiểu Nhan xong, mới đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi, cô vừa bước vào đã khóa trái cửa, rồi đi tới chỗ Bé đậu nành.
Tiểu Nhan nghe Hàn Minh Thư nói xong thì cả người trở nên căng thẳng, quả nhiên mới được thoáng chốc, cửa văn phòng đã bị người khác mở ra.
Nghe thấy tiếng động này, Tiểu Nhan liền ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng.
Lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hàn Minh Thư đi thẳng vào thang máy tới văn phòng của mình.
Trong văn phòng, Tiểu Nhan đang cầm điện thoại đứng trước giá tài liệu, vừa nói chuyện điện thoại vừa tìm tài liệu trên giá, có lẽ cô ấy đã tìm được tài liệu mình muốn tìm, nên kẹp điện thoại trên bả vai, vừa lật ra xem vừa hỏi: “Thật ngại quá cô à, cô mới nói gì thế, lúc nãy tôi không nghe rõ lắm, có thể làm phiền cô nói lại lần nữa không?”
“Hả? Là thế à, không thành vấn đề, vậy lát nữa cô gửi email cho tôi để tôi xem thử, vâng vâng.”
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm tài liệu xoay người lại.
Lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, Tiểu Nhan sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
“Minh Thư?”
Hàn Minh Thư khẽ cười, đi tới nhận lấy tài liệu trong tay cô ấy, rồi trêu ghẹo: “Cậu bận đến thế à?”
Tiểu Nhan thuận thế để Hàn Minh Thư cầm tài liệu trong tay đi, rồi cất điện thoại vào túi, bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, không có cậu ở đây, nên chỉ có mình tớ gồng gánh mọi việc.”
“Nói tới mới nhớ, sao cậu lại đột ngột tới đây? Tớ còn tưởng hôm nay cậu không tới công ty, dù gì...”
Tiểu Nhan nói đến đây thì ánh mắt hơi né tránh, đầu cũng cúi xuống.
“Dù gì cái gì?” Hàn Minh Thư vừa lật tài liệu ra, vừa nhìn cô ấy hỏi.
“Dù gì chắc chắn những lời tớ nói tối qua đã đắc tội với cậu.” Tiểu Nhan cắn môi dưới, giải thích với Hàn Minh Thư với vẻ mặt đầy hối lỗi: “Thật ra tối qua lúc tớ nằm xuống giường đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy tớ nói vậy là sai, người ngoài đâu thể nói rõ chuyện tình cảm được, dù gì tớ cũng chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, chứ không phải trái tim cậu, là một người bạn, điều đáng chết nhất của tớ là tự nghĩ rằng những lời nói đó là tốt cho cậu, tớ xin lỗi...”
“Được rồi.” Hàn Minh Thư ngắt lời cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Cậu không cần phải xin lỗi, dù sao tớ cũng chẳng để tâm chuyện này.”
Giọng cô hơi khàn khàn, có lẽ là di chứng sau khi sốt cao.
Tiểu Nhan là người tinh tế, nghe giọng cô hơi khác thường, rồi lại nhìn sắc mặt của cô nên hỏi: “Cậu thật sự không giận à? Tối qua...”.
Tiên Hiệp Hay
“Không có.” Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Chuyện đã trôi qua rồi thì thôi, cậu đừng nghĩ về nó nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Sau đó Hàn Minh Thư không nói gì nữa, mà nghiêm túc bắt đầu làm việc cùng Tiểu Nhan.
Khoảng 10 phút sau, Hàn Minh Thư chợt nhớ tới điều gì đó nên nói: “Đúng rồi, lát nữa tớ sẽ quay về.”
“Sao vậy?” Tiểu Nhan khó hiểu hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì sửng sốt, rồi nhìn Tiểu Nhan: “Tớ thể hiện rõ lắm à?”
“Giọng cậu hơi khàn khàn, sắc mặt lại hơi đỏ ửng, sao thế? Cậu thật sự bị bệnh à, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Không có.” Hàn Minh Thư khẽ cười phủ nhận: “Sao tớ có thể dễ bị bệnh đến thế? Tớ chỉ đau cổ họng tý thôi, uống nhiều nước sẽ khỏi ngay ấy mà.”
Hàn Minh Thư liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa là tới thời gian Dạ Âu Thần quy định cho cô, nếu cô không xuống lầu, có lẽ với tính cách của anh sẽ lên đây tìm mình.
Nên cô bớt chút thời gian đi xuống lầu.
Cô đang ngẫm nghĩ, thì cửa phòng nghỉ ngơi ở phía sau bỗng mở ra, rồi một giọng nói trẻ con vang lên.
“Mẹ!”
Hàn Minh Thư ngẩn người, quay đầu nhìn Bé đậu nành bỗng chạy ra từ trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy cô, thằng bé đã nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy tới.
Lúc cô thất thần, Bé đậu nành đã nhảy lên ôm chầm lấy cô, Hàn Minh Thư vô thức vươn tay ra đỡ lấy mông nhỏ của thằng bé, hơi ngạc nhiên thốt lên: “Bé đậu nành, sao con lại ở đây?”
Bé đậu nành thân mật vuốt ve má Hàn Minh Thư, cô cũng dịu dàng xoa má thằng bé, sao cô có thể lãng quên con trai mình, nhưng...
Hàn Minh Thư vừa nghĩ đến Dạ Âu Thần vẫn đang ở dưới lầu đợi cô, hơn nữa có thể lên đây bất cứ lúc nào, nếu để anh gặp mặt Bé đậu nành, vậy chẳng phải mọi công sức cô che giấu đều trở nên công cốc à?
“Hôm nay trường học tổ chức hoạt động, nên tan học sớm, cô giáo gọi cho tớ bảo tớ tới đón Bé đậu nành. Tớ nghĩ công ty vẫn còn việc, nên hỏi thằng bé có muốn tới công ty đợi tớ không, rồi Bé đậu nành đồng ý, nên tớ dẫn thằng bé tới đây.”
Hàn Minh Thư: “...Hóa ra là thế, hôm nay trường học cho về sớm vậy à?”
“Vâng ạ!” Bé đậu nành ra sức gật đầu, đôi tay nhỏ càng ôm chặt Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, hai hôm nay Bé đậu nành không ở đây, mẹ có nhớ con không?”
“Tất nhiên là có rồi, lúc nào mẹ cũng nhớ Bé đậu nành hết, hai hôm nay con đi học có ngoan ngoãn nghe lời, ăn ngủ đúng giờ không?”
Bé đậu nành nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Mẹ, Bé đậu nành luôn rất ngoan, nếu mẹ không tin thì có thể về nhà hỏi cậu.”
“Vậy thì tốt.” Hàn Minh Thư véo mặt thằng bé, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nên nói: “Chúng ta vào phòng nghỉ một lát được không?”
Tất nhiên Bé đậu nành gật đầu ngay.
“Vậy con vào phòng nghỉ trước đợi mẹ một lát, mẹ sẽ vào ngay.”
Thế là Bé đậu nành ngoan ngoãn xoay người đi vào phòng nghỉ, Tiểu Nhan đang ngồi bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Tự dưng cậu bảo thằng bé đi vào phòng nghỉ làm gì, hai mẹ con ngồi đây nói chuyện không được à?”
Hàn Minh Thư khẽ cười nhìn Bé đậu nành đi vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại, lúc nãy cô mới dập tắt nụ cười nghiêm túc nhìn Tiểu Nhan nói.
“Dạ Âu Thần đang ở dưới lầu.”
“Cái, cái gì?” Tiểu Nhan ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao anh ta lại ở dưới lầu, mà làm sao cậu biết?”
Nói đến đây, Tiểu Nhan bỗng im bặt, che miệng không dám tin.
“Chẳng lẽ... là tổng giám đốc Dạ chở cậu tới đây?”
Hàn Minh Thư gật đầu với sắc mặt khó coi.
“Lát nữa anh ta sẽ lên đây tìm tớ, tớ muốn cậu giúp tớ che giấu một lát, bảo anh ấy xuống lầu đợi tớ trước, rồi tớ sẽ xuống ngay.”
“Nhưng...” Tiểu Nhan mở miệng nói: “Chuyện này có thể giấu được lâu? Tình huống như hôm nay và mấy ngày trước, đều xảy ra đột ngột, ngộ nhỡ sau này...”
“Tớ không quản nổi chuyện sau này, giờ tớ có thể giấu được lúc nào hay lúc đó, cậu trả lời đi, cậu có muốn giúp tớ không?”
Tiểu Nhan máy móc gật đầu.
“Chỉ cần cậu mở miệng, chắc chắn tớ sẽ tình nguyện giúp đỡ cậu, chẳng lẽ tớ lại đi giúp anh ta?”
“Tiểu Nhan, cảm ơn cậu.”
“Cậu mau vào trong đi, lát nữa Dạ Âu Thần tới tớ sẽ nói với anh ta.”
“Được.”
Hàn Minh Thư thương lượng với Tiểu Nhan xong, mới đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi, cô vừa bước vào đã khóa trái cửa, rồi đi tới chỗ Bé đậu nành.
Tiểu Nhan nghe Hàn Minh Thư nói xong thì cả người trở nên căng thẳng, quả nhiên mới được thoáng chốc, cửa văn phòng đã bị người khác mở ra.
Nghe thấy tiếng động này, Tiểu Nhan liền ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng.
Lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát.