Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586-590
CHƯƠNG 586: KHÔNG ĐƯỢC NHỚ ĐẾN ANH NỮA Cạch!
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Minh Thư chặn Dạ Âu Thần ở ngoài cửa, rồi cô đi dép vào trong nhà.
Vì ban nãy mới đi chân trần ở bên ngoài, nên lúc này đã bị bẩn rồi, Hàn Minh Thư phải vào phòng vệ sinh rửa chân sạch sẽ, sau đó mới làm mọi việc theo đúng kế hoạch.
Lúc cô nấu cơm xong, bê ra bàn ăn chỉ có một mình mình, Hàn Minh Thư mới cảm nhận được xung quanh vô cùng trống trải.
Đối diện cô không có Tiểu Nhan, bên cạnh cũng không có Bé đậu nành nói chuyện cùng cô.
Cũng không có người nhắc cô ăn nhiều chút, gạt bỏ những năng lượng tiêu cực cho cô.
Hàn Minh Thư gắp một miếng rau, rồi cứ ngồi ngơ ra đó.
Khoảng một phút sau, Hàn Minh Thư chợt tỉnh táo lại, cười chế giễu bản thân.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Mới ở bên nhau mấy ngày mà thôi, bây giờ cô ăn cơm một mình cũng cảm thấy cô đơn vắng lặng rồi sao? Cô đói đến mức nào rồi mới có kiểu suy nghĩ này chứ?
Hàn Minh Thư bất lực lắc đầu, gắp rau cho vào miệng, nhưng lại cảm thấy rau ngày hôm nay vô cùng đẳng, không có chút vị rau nào, ăn vào miệng lại như đang uống thuốc đông y vậy.
Cô nhíu mày gắp miếng sườn sào chua ngọt đặc biệt của mình, nhưng cho vào miệng lại không có chút cảm giác nào cả.
Cứ như vậy ngồi ăn ngây ngốc một lúc lâu, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng đặt đũa xuống.
Ăn cơm quả nhiên vẫn cần có người ăn cùng thì mới cảm thấy ngon miệng.
Một mình ăn đúng là vừa cô đơn vừa buồn bã.
Tiếc là Tiểu Nhan và Bé đậu nành đều không ở đây.
Trong đầu cô lại xuất hiện một gương mặt điển trai, Hàn Minh Thư vỗ mạnh vào đầu mình.
“Không được nhớ đến anh nữa!”
“Không có tiền đồ!”
Cô không muốn ăn nữa, thu dọn bát đũa trên bàn rồi đi rửa, rồi cô nghĩ đến đơn hàng buổi sáng, nên cô nằm trên bàn vẽ bản thảo một lúc, đợi đến lúc cô không dễ gì mới sửa bản thảo thành ý cô muốn, gương mặt cô mới xuất hiện lại nụ cười.
Nhìn thời gian, đã rất muộn rồi, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Âu Thần giống như đã biến mất rồi vậy.
Cô nghĩ một lúc, vẫn nên tắt đèn đi ngủ thôi.
Lúc Hàn Minh Thư tưởng rằng Dạ Âu Thần sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, không ngờ ngày hôm sau khi cô vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy Dạ Âu Thần.
Anh vẫn như mọi ngày, đưa cô đến công ty, đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi bảo Lang An đưa bữa trưa cho cô, mọi thứ đều làm tốt theo đúng trình tự.
Buổi chiều, giám đốc của công ty Bluesky gọi điện cho cô, muốn xem bản thảo, nên Hàn Minh Thư đã đưa bản thảo cô vẽ tối qua cho Tiểu Nhan gửi cho đối phương.
Sau khi Tiểu Nhan đi bàn bạc với đối phương, cô đến nói với Hàn Minh Thư.
“Giá cả và vật liệu bên đó yêu cầu tớ đều đã xem cả rồi, có một chút khó khăn, Minh Thư…”
Tiểu Nhan viết lại yêu cầu của đối phương, chỉnh sửa xong rồi đưa cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đọc qua một lượt, mím môi rồi nghĩ.
“Giá cả này thì không có vấn đề gì cả, có điều..”
“Có điều làm sao?”
“Không sao, cứ làm theo như vậy đi”
Tiểu Nhan chu môi: “Cậu không cảm thấy với cái giá này chúng ta sẽ rất lỗ sao?”
“Trong việc làm ăn, nào có thứ gì khiến cậu luôn thắng chứ? Bề ngoài nhìn có vẻ là lỗ, nhưng mà… đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta nhận một lượng đơn lớn như vậy, hơn nữa còn là cùng một kiểu, chúng ta có thể bớt không ít công thiết kế, đây cũng là một loại hời.”
Tiểu Nhan nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra.
“Tớ biết rồi, vậy tớ sẽ đi nói với đối phương, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kí hợp đồng”
“Ừm”
Sau khi Tiểu Nhan thương lượng với đối phương, gần đến lúc tan làm, cô tưởng rằng cho dù muốn kí hợp đồng cũng phải đợi đến ngày mai.
Nhưng không ngờ gần đến lúc tan làm, đối phương vẫn chạy tới công ty, nói muốn kí hợp đồng với Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư tuy cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn rất tôn trọng lựa chọn của khách hàng.
“Giám đốc Dịch, nhưng còn hợp đồng…”
“Yên tâm, hợp đồng tôi đã làm xong rồi, cô Hàn có thể yên tâm, giá cả công ty chúng tôi đưa ra tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng”
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng với điều kiện trong hợp đồng, chúng tôi còn có thể tăng thêm, cho đến khi cô Hàn thấy hài lòng thì thôi.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư càng cảm thấy kì lạ, còn có chút kinh ngạc.
“Giám đốc Dịch, đây..”
“Cô Hàn, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, tôi biết cô là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc ở nước ngoài, cũng biết quá khứ của cô có rất nhiều thành tích ưu tú, công ty chúng tôi vô cùng mong có thể được hợp tác với cô. Vì vậy những điều kiện ưu việt này, cô Hàn không cần cảm thấy áp lực”
Hóa ra là như vậy.
Sau khi Hàn Minh Thư nghe những lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, cô cũng không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì, dù sao trên đời này cũng không có miếng bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống cả.
Có điều nghĩ lại, sự đãi ngộ này cũng rất ưu việt, nhưng không quá khoa trương.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư gật đầu, kí tên mình xuống.
Kí tên xong, đóng dấu, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực.
Giám đốc Dịch nhiệt tình đưa tay về phía cô: “Rất vui có thể hợp tác với cô Hàn, hi vọng thời gian tiếp theo có thể hợp tác vui vẻ”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, đưa tay qua đó: “Hợp tác vui vẻ”
Sau khi tiễn giám đốc Dịch đi, Tiểu Nhan xoa tay: “Xong đơn hàng này, chắc chúng ta kiếm được không ít đâu nhỉ? Trước kia tớ cảm thấy mở công ty sẽ mệt, nhưng bây giờ nghĩ lại… cũng không phải quá mệt, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền, thấy vui nhắm”
Hàn Minh Thư đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt xuống không nói gì, như là đang suy nghĩ gì đó.
“Minh Thư, cậu sao vậy? Kí được một đơn hàng lớn như vậy không phải cậu nên thấy vui mừng sao?”
“Tớ cứ cảm thấy… trong lòng có chút không chân thực” Hàn Minh Thư mím môi, rồi cầm phần hợp đồng trong tay mình: “Đơn hàng này quá dễ dàng rồi, hơn nữa điều kiện đối phương đưa ra rất ưu việt, tớ có chút lo lắng”
Nghe vậy, Tiểu Nhan tiến tới, nhận lấy hợp đồng trong tay cô.
“Cậu lo hợp đồng có vấn đề sao? Ban nãy cậu đã xem qua mấy lần rồi, nếu có vấn đề, chắc cậu cũng nhìn ra chứ”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Quả thực tớ đã xem qua mấy lần rồi, chắc là không có vấn đề gì, chỉ có điềt “Chỉ có điều làm sao?”
“Tớ cứ có một dự cảm không tốt”
CHƯƠNG 587: MỤC ĐÍCH CỦA ANH TA
Tiểu Nhan ngần ngừ nói: “Có phải là những chuyện xảy ra gần đây khiến cậu hơi lo âu thái quá không? Vậy nên mới cảm thấy đây là bây? Nhưng mà hợp đồng có hiệu lực mà, hơn nữa tớ cũng dã điều tra về công ty BlueSky rồi, người tên Dịch Thiên kia đúng chính xác là giám đốc của công ty BlueSky, có quyền quyết định.”
Công ty BlueSky…
Ngẫm nghĩ về tên của công ty, Hàn Minh Thư vẫn cứ cảm thấy bất an: “Cậu đi điều tra thử xem chủ tịch của công ty BlueSky là ai, sau đó tớ sẽ nhờ anh của tớ hỏi thăm dùm”
Tiểu Nhan ngẫm nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Ừm, được đó, tớ sẽ đi điều tra ngay đây”
Sau khi Tiểu Nhan đi khỏi, Hàn Minh Thư liền ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong văn phòng rồi giở hợp đồng ra xem xét cẩn thận lần nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, lúc này hẳn Dạ Âu Thần cũng sắp đến rồi.
Bởi vì những chuyện trước kia nên Dạ Âu Thần sẽ né xe của Hàn Đông ra.
Tuy ngoài miệng anh lúc nào cũng chê bai, thậm chí còn có vẻ rất ấm ức, nhưng lúc nào anh cũng nghĩ cho cô, hiện giờ tốt hơn hết là nên tạm thời tránh mặt Hàn Đông đã.
Vậy nên Hàn Minh Thư cũng tạm yên tâm.
Cô khế mím môi, chậm rãi thu dọn chuẩn bị tan làm.
Dù thế nào thì Tiểu Nhan cũng đã về trước, nên cô có thể ở lại đây đợi thêm một lúc.
Chỉ còn vài phút nữa làm tan làm, Tiểu Nhan lại đột nhiên chạy ù vào, khuôn mặt cô trắng bệt.
“Thư à, xin lỗi cậu.”
Hàn Minh Thư nghe cô nói vậy thì giật thót: “Sao… Sao vậy?”
Tiểu Nhan cản môi nói: “Ban nãy tớ vừa mới đi điều tra chủ tịch của công ty BlueSky, sau đó tớ phát hiện…”
“Phát hiện gì chứ?”
Tiểu Nhan câm như hến, Hàn Minh Thư sốt ruột trách móc: “Đừng có ấp a ấp ũng vậy, mau nói rõ ra xem nào!”
Tiểu Nhan cúi mi nhỏ giọng lầm bầm, làm như đang sợ bị Hàn Minh Thư mắng vậy, nhưng Hàn Minh Thư vẫn nghe thấy những gì cô nói.
“Vừa nấy tớ đi điều tra, phát hiện ra chủ tịch đứng sau công ty BlueSky thật ra là người quen cũ của chúng ta, cậu cũng có biết người đó, tên là…”
Hàn Minh Thư nhíu chặt mày, dường như ngay lập tức nghĩ đến một cái tên.
“Là… Là Dạ Y Viễn, là anh trai của Dạ Âu Thần”
Ngay giây phút nghe thấy cái tên ấy, Hàn Minh Thư cảm thấy hơi thở của mình như bị bóp nghẹt.
Cả người cô chợt lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã ra sàn, cũng may cô kịp tóm lấy góc bàn nên mới không ngã quy.
“Cậu phải giữ bình tĩnh đã, chuyện này đều tại tớ ẩu tả, nhẽ ra tớ nên điều tra rõ hết từ trước, nhưng lúc trước tớ… Tớ chỉ điều tra thông tin của công ty BlueSky, không để ý xem chủ tịch của nó là ai, chỉ biết là danh tiếng của công ty BlueSky rất tốt nên không để ý chuyện này. Là do tớ chủ quan…”
Dạ Y Viễn…
Hàn Minh Thư chợt nhớ đến hai lần gặp mặt ở siêu thị và cả những lời mà anh ta nói với cô sau đó.
Chả trách… Chả trách điều khoản ghi trên hợp đồng lại có lợi như vậy, chả trách ánh mắt của họ khi nhìn cô có gì đó là lạ.
Có lẽ mục đích ban đầu không đơn giản chỉ là hợp tác mà thôi.
Nghĩ đoạn, Hàn Minh Thư cắn chặt môi, bàn tay đang túm lấy góc bàn càng lúc càng xiết chặt, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại được, cô thấp giọng nói: “Tớ biết rồi: Tiểu Nhan lo lắng nhìn cô: “Thư à, cậu có sao không? Tại tớ hết, hay là bây giớ tớ tới công ty BlueSky tìm Dạ Y Viễn, chúng †a ngưng việc hợp tác với anh ta lại. Dù sao anh ta với cậu cũng là chỗ quen biết, nếu như tới nhờ vả thì chắc anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Dứt lời Tiểu Nhan liền xoay người bước đi.
“Đừng!” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên gọi cô.
Tiểu Nhan dừng lại, trông cô có vẻ rất không cam lòng: “Thư à?”
“Đã đến giờ tan làm rồi, anh của tớ cũng sắp đến, cậu mau dọn đồ ra vi đậu nành nữa.”
¡ đợi anh của tớ đi, sau đó còn tới trường đón Bé “Thư à!”
“Cậu cứ đi đi, xem như không có chuyện gì xảy ra, và cậu không biết gì hết.”
“Bản hợp đồng kia…”
“Chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, cậu không cần phải lo đâu.”
Tiểu Nhan còn muốn nói thêm gì, nhưng lại nhận thấy cả ánh mắt và thái độ của Hàn Minh Thư đều rất kiên quyết, rõ ràng là không muốn để cô nhúng tay vào, đến nước này thì cô chỉ đành gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, trong lúc cậu giải quyết chuyện này nếu có gì cần tớ giúp thì cứ nói nha”
“Ừm”“
Sau khi thấy cô đồng ý thì Tiểu Nhan liền dọn đồ đi xuống lầu.
Trước lúc đi cô vẫn cứ lo lắng quay đầu lại nhìn Hàn Minh Thư, sau khi chắc chẳn cô ấy đã bình tâm lại thì mới chịu đi khỏi.
Đợi đến khi Tiểu Nhan đã ra về thì Hàn Minh Thư mới lật hợp đồng ra xem sơ một lượt, sau đó cô học thuộc địa chỉ liên hệ của giám đốc Dịch.
Dạ Y Viễn…
Anh ta không trực tiếp ra mặt mà phải lòng vòng tốn công như thế để hợp tác với cô, chắc hẳn phải có âm mưu gì đó.
Khi Dạ Âu Thần tới đón Hàn Minh Thư, từ rất xa anh đã trông thấy cô đang đứng trước cửa công ty, anh đã dừng xe trước mặt cô rồi mà cô vẫn cứ ngẩn ngơ như người mất hồn.
Dạ Âu Thần khẽ chau mày rồi nhấn còi xe.
Tiếng còi xe khiến Hàn Minh Thư hoàn hồn lại.
Cô ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra là Dạ Âu Thần đã tới rồi, Hàn Minh Thư thoáng hé môi rồi mở cửa ra ngồi vào ghế lái phụ.
Dạ Âu Thần cảm thấy hình như tâm trạng của cô có vẻ gì đó hơi buồn phiền, anh cũng không hỏi thêm gì mà chỉ quay qua gài dây an toàn cho cô, khoảng khắc khi anh kề lại gần thì Hàn Minh Thư chợt giật mình hỏi: “Anh định làm gì?”
“Dây an toàn.”
Vừa nói anh vừa gài dây an toàn lại cho cô.
Hàn Minh Thư ậm ừ rồi lại ngồi yên ngẩn ngơ.
Sau khi xe chạy được một đoạn thì Dạ Âu Thần dừng xe chờ đèn đỏ, nhìn thoáng qua bên cạnh lại phát hiện Hàn Minh Thư đang ngồi ngơ ngẩn suy tư gì, tuy cô đang nhìn về phía xa xa nhưng ánh mắt lại chẳng có tiêu cự, rõ ràng cô chẳng tập trung nhìn thứ gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Âu Thần không kìm lòng được hỏi cô.
Nhưng anh không nhận được câu trả lời nào cả, cô vẫn cứ đắm chìm trong dòng suy tư cua mình, chẳng hề nghe thấy câu hỏi của anh.
Hàn Minh Thư vẫn mãi suy tư về ý đồ của Dạ Y Viễn, sau khi về nước cô chỉ gặp anh ta hai lần.
Lần đầu gặp mặt là lúc cô đưa Bé đậu nành đi siêu thị, cô không nhận ra anh ta, sau đó anh ta đưa cho cô số của mình nhưng cô đã làm mất rồi.
Lần thứ hai anh ta nói rõ mình đang chờ cô ở siêu thị, còn nói là mình không có ý xấu nữa.
Không có ý xấu? Vậy anh ta muốn làm gì chứ?
Gặp lại người quen cũ nên muốn tâm tình sao?
Nếu chỉ vậy thì tại sao anh ta lại đột nhiên hợp tác với công ty của cô?
Không, không đơn giản như vậy.
Bồng có thứ gì đó lành lạnh chạm vào tay cô, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoàn hồn lại, nhận ra là Dạ Âu Thần đang nảm lấy tay mình.
Cô sững ra giây lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Sao thế?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dạ Âu Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén, anh nhắc cô: “Hôm nay em cứ ngây người ra mãi, có chuyện gì vậy?”
Hàn Minh Thư mím mím môi, đoạn cô lắc đầu phủ nhận.
“Không có gì đâu, em đang nghĩ mấy chuyện liên quan tới công việc thôi.”
“Em gặp chuyện gì rắc rối à?”
“Làm gì có.”
Cô cứ như người mất hồn vậy, đến lúc hỏi lại chối quá mau, Dạ Âu Thần bắt đầu thấy hoài nghi.
Nếu cô không nói thì anh sẽ tự điều tra vậy.
Nhắc đến chuyện điều tra thì anh lại chợt nhớ ra là mình đã từng đồng ý sẽ không điều tra cô rồi, nếu tra xét chuyện công việc của cô, có liên quan với cô vậy có tính không nhỉ?
Dạ Âu Thần thoáng có hơi buồn rầu, sao trước kia anh lại tự mua dây buộc mình làm gì vậy chứ?
CHƯƠNG 588: CHỦ ĐỘNG MỜI
Vì vậy hai bên lại chìm vào trong yên lặng, đến khu chung cư trong bầu không khí kỳ quái như thế.
Trước khi xuống xe, Hàn Minh Thư đột nhiên hỏi: “Anh không có xe sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần đang rút chìa khóa đột nhiên khựng lại: “Làm sao?”
“Có đôi khi tôi cần dùng xe của tôi”
Dạ Âu Thần lập tức nhíu chặt mày lại: “Không phải có tôi sao? Không phải tôi nói tôi sẽ không rời khỏi em, em muốn đi đâu cứ nói cho tôi biết, tôi chở em đi”
Hàn Minh Thư nhăn mũi, nghĩ đến chuyện cô muốn làm, lập tức nói: “Không tiện lắm, cũng không thể làm gì cũng kêu anh đi cùng tôi mãi được”
Dạ Âu Thần nhướng mày: “Định quăng tôi sao?”
“Không phải như thế, không phải anh ở đối diện sao? Anh có thể bảo Lang An lái xe của anh đến, sau đó anh dùng xe anh để đón đưa tôi cũng được mà”
Nói đến khúc cuối, Hàn Minh Thư đột nhiên ngừng lại không nói nữa, ý thức được lúc nãy bản thân vừa nói gì xong, cô đột nhiên quay đầu lại.
“Thôi, anh muốn sao thì cứ làm vậy”
Sau đó cô lập tức mở cửa xuống xe, chưa đi được vài bước đã nghe được tiếng Dạ Âu Thần cũng xuống xe ở đằng sau, anh đi nhanh vài bước đuổi kịp cô.
“Ngày mai tôi sẽ bảo Lang An lái xe đến”
Hàn Minh Thư không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đến trước thang máy, Dạ Âu Thần hỏi cô: “Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Hàn Minh Thư không để ý đến anh, mím môi dời mắt sang nơi khác.
Cô không muốn thừa nhận rằng cô là người đã nói ra những lời khi nãy.
“Xấu hổ à?”
Hàn Minh Thư: “… Anh im lặng đi”
Cảm xúc tối tăm trong lòng Dạ Âu Thần lúc nấy lập tức biến mất, ý cười dưới đáy mắt đen láy lại mở rộng hơn một chút.
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều dùng lý do bảo vệ mà xuất hiện cạnh cô, chiếm đoạt thời gian và không gian của cô.
Anh biết anh thừa dịp loạn mà chui vào như thế là rất đê tiên.
Cho dù cô không chấp nhận anh, nhưng bên cạnh cô cũng sẽ không có người đàn ông khác.
Sau khi vào thang máy, Hàn Minh Thư hơi mệt mỏi đứng dựa vào tưởng, có một đôi tay kéo cô lại: “Nếu mệt thì dựa vào.
lòng tôi”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nghĩ một lúc, không từ chối.
Đây là lần đầu tiên hai người yên lặng đứng trong một không gian nhỏ hẹp cùng nhau như thế, mãi đến khi cửa thang máy.
mở ra, hai người phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, Hàn Minh Thư là người dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Dạ Âu Thần đương nhiên đi sát theo sau.
Đi đến cửa, Hàn Minh Thư nghĩ đến điều gì đó, xoay người nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt xinh đẹp của cô chứa đầy vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Rất cảm ơn anh vì khoảng thời gian gần đây, mấy ngày hôm nay hình như cũng không có gì nguy hiểm nữa, công ty của anh có nhiều việc như vậy, có cần.. “
“Lo lắng cho tôi? Suy nghĩ vì công ty tôi sao?”
Hàn Minh Thư im lặng.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt công việc ở công ty, cũng sẽ không bỏ mặc bên em”
Hàn Minh Thư nhìn không được nhìn thoáng qua quầng thâm dưới mắt anh.
Mỗi ngày sáng sớm khi cô đi ra ngoài, anh luôn có thể đi ra ngoài cùng cô, đưa cô đi làm tan ca, còn xử lý xong chuyện công ty, Hàn Minh Thư nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chắc chắn mỗi ngày anh chưa chắc ngủ đủ năm tiếng.
Nghĩ đến đây, cô cắn môi: “Cho dù anh có lo lắng cho tôi thì cũng không thể không quan tâm đến cơ thể của anh được, đúng không?”
“Quan tâm tôi sao?”
“Ngày mai là cuối tuần, tôi không đi ra ngoài, anh có thể nghĩ ngơi cho khỏe”
Dạ Âu Thần yên lặng nhìn hai mắt cô một lúc, đột nhiên bước lên, không hề báo trước mà cú xuống ôm cô, không ôm quá chặt, thậm chí nhẹ nhàng giống hệt như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Nhưng cái ôm này lại ôm đến tận đáy lòng Hàn Minh Thư.
Bởi vì Dạ Âu Thần còn đầy thương tiếc mà hôn lên trán cô.
“Vậy em phải giữ lời, ngày mai không được phép bước ra khỏi cửa.”
Tiếng nói từ tính giống như có phép thuật, làm Hàn Minh Thư cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn giọng đáp: “Được”
Vào nhà hơn mười phút, Hàn Minh Thư mới từ từ lấy lại tinh thần, theo bản năng mà giơ tay sờ lên trán, ngay chỗ được Dạ Âu Thần hôn nhẹ.
Đáng chết.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ trên trán, sao lại làm tim cô đập còn nhanh hơn cả khi anh hôn môi cô thế này?
Haizz, có lẽ cô đã cô đơn quá lâu rồi nên mới thành ra như thế này.
Hàn Minh Thư xoa gương mặt đang nóng bừng của cô, sau đó đi tắm rửa.
Sau khi tảm xong, Hàn Minh Thư đi nấu bưa tối, hình như Dạ Âu Thần rất bận, cũng không có đề nghị muốn ăn tối cùng cô.
Nghĩ lại cũng đúng, anh ở cùng cô lâu như vậy rồi, bây giờ có lẽ đang xử lý công việc đi?
Nghĩ đến quầng thâm đen dưới mắt anh, Hàn Minh Thư lại hơi đau lòng, nhịn không được lấy điện thoại gửi messenger cho anh.
{Muốn đến chỗ tôi ăn tối không?} Sau khi gửi xong, Hàn Minh Thư chớp mắt, nhìn tin tức đó, cảm thấy cô làm như vậy thì có làm anh có ảo tưởng gì hay không, vì vậy cô nhìn tin nhắn khoảng mười giây rồi nhanh chóng thu hồi nó lại.
Cũng chỉ khoảng mười giây, chắc là Dạ Âu Thần cũng không trùng hợp đến mức đang cầm điện thoại đi?
Hàn Minh Thư bực bội bỏ điện thoại xuống, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Cô vừa mới chuẩn bị xong rau và thịt, đang chuẩn bị nấu nướng, đột nhiên nghe chuông cửa vang lên.
Hàn Minh Thư nhăn mũi.
Giờ này… Ai đến nhỉ?
Hàn Minh Thư rửa sạch tay rồi lau khô mới đi ra khỏi phòng bếp mở cửa.
Sau khi mở cửa, Dạ Âu Thần đang đứng bên ngoài lập tức sa sầm mặt mày.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần sa sầm mặt mày đi vào, lạnh lùng nói: “Em không xem xem là ai đã đi mở cửa rồi sao?”
“Nếu có nguy hiểm thì làm sao?”
Hàn Minh Thư mím chặt đôi môi đỏ monhj, nghĩ thầm mấy ngày nay anh luôn đi theo cô, cho dù có nguy hiểm cũng đã bị anh dọa sợ bỏ chạy mất không dám đến.
“Chắc là không có chuyện đó đâu”
Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần chen cơ thể to lớn vào trong, tâm mắt dừng lại trên mặt cô.
“Không phải em mời tôi đến sao?”
” Hàn Minh Thư hơi khựng lại, đột nhiên nhớ lại cái tin tức cô vừa thu hồi khi nãy, bờ môi vô lực mấp máy: “Tôi, tôi mời anh khi nào…”
“Ngại quá” Dạ Âu Thần cúi người, kề sát trán lên trán cô, môi mỏng cong lên: “Lúc em gửi tin nhắn đến, vừa khéo tôi đã nhìn thấy”
Hàn Minh Thư: ”.. “
Nhìn anh một lúc lâu, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy không muốn nói thêm gì nữa, mới gửi tin nhắn được mười giây mà anh cũng có thể thấy được?
Cô giật giật khóe môi: “Chắc anh đang ôm điện thoại đúng không?”
Dạ Âu Thần nhìn cô bäng ánh mắt thâm thúy, khẽ ừ.
Đáy mắt anh như chứa hàng tỉ vì sáo, trong nháy mắt đó toát ra vô số hào quang.
CHƯƠNG 589: NGƯỜI TỪNG BẢO VỆ MẠNG SỐNG CỦA CÔ
Một lúc sau, Hàn Minh Thư xoay người, ho kham.
“Vào đi”
Dạ Âu Thần đi vào theo cô bước vào, thuận tay đóng cửa lại, Hàn Minh Thư vừa đi vào vừa nói: “Anh tự đổi giày đi, tôi chưa nấu ăn xong, anh thay giày xong thì vào phòng khách ngồi chờ tôi”
Nói xong Hàn Minh Thư lập tức trốn vào phòng bếp, trở tay đóng cửa lại.
Sau khi cô nấu nước sôi xong, đứng ở đó nhìn chăm chằm nồi nước ngẩn người.
Cô muốn mời Dạ Âu Thần đến đây ăn cơm chiều, nhưng sau đó lại hối hận, không ngờ rằng lại để anh thấy được.
Dạ Âu Thần khốn kiếp.
Hàn Minh Thư thầm mắng anh, những nghĩ đến có người ăn cơm chiều cùng cô, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Vừa mới nấu được một nữa bữa ăn, Dạ Âu Thần đột nhiên mở cửa bước vào.
Làm Hàn Minh Thư sợ hết hồn: “Anh vào đây làm gì?”
“Có gì cần tôi giúp không?” Dạ Âu Thần ngồi ở phòng khách một lúc, cảm thấy anh cứ ngồi mãi trong phòng khách cũng không tốt lắm, anh cũng không muốn để người phụ nữ của anh phải bận rộn một mình trong phòng bếp.
Cho nên anh dứt khoát đi vào bếp luôn.
“Không cần” Hàn Minh Thư trả lời, sau đó nói: “Sắp xong rồi, nếu anh muốn giúp thì cầm chén đũa lên bàn đi”
Dạ Âu Thần gật đầu, đi lấy chén đũa.
Đi ra ngoài rồi lại quay về, thấy Hàn Minh Thư đang bỏ đồ ăn vào đĩa, lập tức bưng đĩa thức ăn giúp cô.
Không bao lâu sai, trên bàn cơm đã có thêm vào món, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Một người ăn cơm rất nhàm chán, cảm thấy rất cô đơn. Nhưng Dạ Âu Thần ngồi đối diện cô ăn cơm lại làm Hàn Minh Thư cảm thấy hơi ngượng ngùng, cứ có cảm giác bầu không khí rất xấu hổ, cho nên lúc ăn cơm cô cứ luôn cảm đầu ăn, cố gắng không nhìn vào đôi mắt của Dạ Âu Thần.
“Tôi là ma sao?”
Bất chợt, Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.
Hàn Minh Thư không hiểu sao mà ngẩng đầu khỏi chén, ngạc nhiên nhìn anh: “Hả?”
“Nếu không thì vì sao lúc em ăn cơm cứ không dám ngẩng đầu lên? Hay là cảm thấy tôi ngồi ở đối diện chướng mắt quá?”
Cô còn chưa kịp giải thích, Dạ Âu Thần ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn ngồi xuống cạnh cô.
Đây là thế nào? Hàn Minh Thư chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn anh.
“Như vậy thì có thể ngẩng đầu ăn cơm rồi” Dạ Âu Thần nói, thuận tiện gặp đồ ăn bỏ vào chén cô, giọng điệu đầy cưng chiều: “Em không biết em đã ốm thế nào sao?”
Hàn Minh Thư lại chớp mắt, cô gầy à?
Hình như không ốm… chỉ là không có thịt mà thôi.
Bữa cơm này ăn rất đau khổ, nhưng đồ ăn lại rất ngon. Ăn một lúc thì dần dần nếm ra được mùi vị, Hàn Minh Thư cũng không gò bó như lúc đầu nữa.
Ăn cơm xong, lúc Hàn Minh Thư dọn dẹp chén đũa, Dạ Âu Thần lại nhận một cuộc điện thoại.
Sau đó anh nhíu mày: “Không rảnh”
Người ở đầu dây bên kia hình như đang sốt ruột giải thích gì đó với anh, làm Dạ Âu Thần lại càng nhíu chặt mày hơn, sau đó anh cười khẩy: “Vậy cậu cứ giải quyết xong hết rồi đến tìm tôi sau”
Nói xong lập tức cúp máy.
Động tác trên tay Hàn Minh Thư hơi chậm lại, nhịn không được hỏi.
“Là Lang An sao?”
“Ừ” Dạ Âu Thần đứng dậy đi đến trước mặt cô định giúp đỡ.
“Chuyện của công ty sao? Nếu không anh đi giải quyết trước đi? Tôi cũng không có việc gì, không cần anh giúp”
Không lẽ còn có thể để anh rửa chén giúp cô sao?
Tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, con cưng của giới thương nghiệp, sao có thể rửa chén chứ? Đừng có mà đập hết chén đĩa của cô.
“Đi đi” Hàn Minh Thư đyẩ anh: “Đi sớm về sớm”
Dạ Âu Thần nghe những lời này, trong lòng siết chặt lại, nhịn không được nắm chặt cổ tay cô: “Em có cảm thấy… bây giờ chúng ta rất giống…”
“Anh đi nhanh đi”
Hàn Minh Thư đột nhiên ngắt lời anh, sau đó kéo tay anh lôi ra ngoài, kéo anh đến cạnh cửa, mở cửa ra rồi đẩy anh ra ngoài.
Sau đó không cho Dạ Âu Thần có bất cứ cơ hội phản ứng nào, lập tức đóng sầm cửa lại ngăn cách anh ở bên ngoài.
Suýt chút nữa thì cánh cửa đã đập trúng mũi của Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ anh lại không hề tức giận, ngược lại trong lòng còn có hơi ngọt ngào. Một lúc lâu sau, anh duỗi tay sờ mũi, độ cong trên khóe môi càng lúc càng lớn.
Thôi, ngày tháng còn dài, cho dù như thế nào thì cô cũng không trốn thoát được.
Bây giờ để cô trốn một lúc đi.
Hàn Minh Thư dọn dẹp xong rồi lên lầu, lúc thay đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ lại đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ở công ty lúc sáng.
Cô suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại mở album ảnh.
Cô cố ý lưu lại số điện thoại của giám đốc Dịch, bây giờ vẫn chưa đến mười giờ, cũng không biết anh đã ngủ chưa.
Nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư gửi một tin nhắn sang.
Vốn chỉ là một tin nhắn rất đơn giản, nhưng sâu khi giám đốc Dịch nhìn thấy tin nhắn xong, lập tức gọi điện thoại lại cho cô.
Hàn Minh Thư nghe máy, hơi kinh ngạc: “Alo? Giám đốc Dịch”
“Cô Hàn, tôi vừa thấy cô nhắn tin đến, cô muốn xin số điện thoại của chủ tịch chúng tôi đúng không?”
Cô gửi tin nhắn sang cũng chỉ muốn thử vận may xem thế nào, bởi vì đêm hôm gọi điện thoại cho người khác thì không lễ phép nên chỉ gửi tin nhắn, nhưng Hàn Minh Thư không ngờ đối phương lại đọc được, lại còn trực tiếp gọi lại cho cô.
Cho nên lúc này Hàn Minh Thư có hơi xấu hổ, ho khan.
“Xin lỗi giám đốc Dịch, đã trễ thế này còn làm phiền anh, anh chưa ngủ sao?”
“Ha ha, tối hôm nay đi xã giao về hơi trễ, lúc nãy ngồi trên xe nhận được tin nhản của cô Hàn. Tôi thấy có vẻ cô Hàn có ý định trò chuyện trực tiếp cùng chủ tịch bọn tôi đúng không?”
Câu cuối cùng, giọng điệu của anh có hơi cẩn thận, giống như đang thăm dò nhưng lại không quá chắc chắn, lại giống như sợ đắc tội cô.
Lúc trước Tiểu Nhan đã nói cảm thấy anh ta rất cung kính với cô, lúc đó Hàn Minh Thư vẫn không cảm thấy gì, chỉ nghĩ đối phương yêu quý người tài.
Bây giờ ngẫm lại, đúng thật là có nguyên nhân.
Cô suy nghĩ, cảm thấy nên nói thẳng, thẳng thắn thì tốt hơn.
“Đúng vậy, tôi muốn đích thân bàn bạc với anh ta về chỉ tiết hợp đồng, cho nên.. “
“Không thành vấn đề” Giám đôc Dịch đồng ý một cách mau lẹ: “Tôi lập tức gửi số điện thoại của chủ tịch của tôi sang điện thoại cô ngay, cô Hàn xin đợi một lúc.”
Nói xong lập tức cúp máy.
Hàn Minh Thư cầm điện thoại: “…”
Quả nhiên là đang chờ cô nói những lời này à?
Dạ Y Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Không lâu sau, số điện thoại của Dạ Y Viễn đã được gửi đến điện thoại của cô, cô nhìn thoáng qua dãy số kia, duỗi tay xoa xoa phần giữa mày đang đau đớn.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô có nên gọi điện thoại cho Dạ Y Viễn không?
Hỏi thẳng cho rõ ràng sao?
Có khi nào người ta ngủ rồi không? Có lẽ là tay không nghe theo sự điều khiển, lúc Hàn Minh Thư còn đang do dự, đã gọi điện mất rồi.
Tút tút – Điện thoại vang lên âm thanh đã kết nối, đợi thêm một lúc, đối phương đã nghe máy.
“Alo?”
Một giọng nói dịu dầng truyền từ điện thoại đến, cho dù đã qua rất lâu, nhưng Hàn Minh Thư vẫn còn rất quen thuộc giọng nói này.
Dù sao người này cũng đã từng bảo vệ mạng sống của cô.
CHƯƠNG 590: VÌ SAO LẠI CHỘT DẠ
Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Minh Thư cũng không biết nên nói gì với đối phương, cũng quên mất cả việc chào hỏi, cứ sững sờ ở đó.
Đối diện cũng yên lặng lại, một lúc lâu sau, Hàn Minh Thư nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Dạ Y Viễn.
“Cửu Cửu?”
Hàn Minh Thư: “…Anh gọi sai tên rồi”
Cô đã không cần cái tên này từ lâu rồi, nhưng cố tình mỗi lần gặp Dạ Y Viễn thì anh đều gọi cô bằng cái tên này.
Nghe thấy cô trả lời, Dạ Y Viễn thở hắt ra một hơi thật dài.
“Mặc kệ tôi có gọi sai tên hay không, quan trọng nhất là cuối cùng em chắc chắn sẽ gọi cho tôi”
Hàn Minh Thư: “..”
“Từ sau khi gặp em ở siêu thị, em không muốn nhận lại người quen cũ là tôi, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến. Cho nên tôi vẫn luôn đợi em liên lạc, bây giờ cuối cùng tôi cũng chờ được rồi”
Chờ cô gọi cho anh?
Hàn Minh Thư cười khẩy: “Cho nên anh tốn nhiều công sức như thế chỉ là vì muốn tôi chủ động gọi điện thoại cho anh?”
“Cửu Cửu, có phải em cảm thấy tôi đê tiện lắm không?”
Đâu chỉ là đê tiện chứ?
Hàn Minh Thư kềm câu nói này lại, hơi khó chịu nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có mục đích gì?”
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Dạ Y Viễn bất đắc dĩ nói.
“Tôi chỉ muốn gặp em”
“Ngay mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê ngay góc đường Tân Vũ, được không?”
Cô nên đồng ý không? Hàn Minh Thư nhớ đến chuyện cô đã hứa với Dạ Âu Thần ngày hôm nay, cô nói với anh, ngày mai là cuối tuần, bảo anh đi ngủ sớm, cô sẽ không đi ra ngoài.
Mãi vẫn không thấy cô trả lời, Dạ Y Viễn cũng rất kiên nhẫn, luôn yên lặng chờ cô trả lời.
Không biết bao lâu sau, lâu đến mức Dạ Y Viễn cho rằng Hàn Minh Thư sẽ không trả lời, cô mới đáp.
“Được thôi, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh”
Sau khi cúp máy, cô nằm trên giường dùng laptop tìm kiếm thông tin về công ty BlueSky.
Cô không còn là em dâu của anh, anh cũng không còn là anh cả của cô.
Cô càng không muốn dùng thân phận nam nữ thật sự để chung sống cùng anh.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư gập laptop lại, mệt mỏi nhắm mắt.
Phải đi ngủ thôi.
Hôm sau, Hàn Minh Thư trở mình thức dậy, lúc mở bừng mắt, trên trán đây mồ hôi lạnh.
Tối qua cô nằm mơ cả đêm.
Bởi vì Dạ Y Viễn đột nhiên xuất hiện trong sinh hoạt của cô, cho nên trong giấc mơ của cô không chỉ có Dạ Âu Thần, còn có cả Dạ Y Viễn.
Trong mơ, Dạ Y Viễn vươn tay với cô, giọng nói vẫn dịu dàng như gió xuân.
“Cửu Cửu, đi theo tôi, rời khỏi anh ta đi”
“Anh ta chỉ biết tổn thương em, em còn muốn đi vào vết xe đổ năm năm trước sao?”
“Đừng để bản thân trở nên tỉ tiện, lúc trước anh ta đối xử với em như thế, sau này cũng sẽ đối xử với em như vậy. Nếu em đi theo tôi, cả đời này tôi nhất định chỉ ngắm nhìn một mình em”
Hình ảnh thay đổi, hơi thở dịu dàng xung quanh đột nhiên trở nên âm trầm sắc bén, Hàn Minh Thư kinh ngạc xoay người lại, lập tức nhìn thấy Dạ Âu Thần đang bước đến gần.
Ánh mắt anh vừa sắc bén vừa thâm thúy, giống như dã thú đang ngủ đông.
“Em còn muốn trốn đi đâu? Em là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, cả đời này em đều phải ở lại bên cạnh tôi”
Hơi thở kiêu ngạo bá đạo trên người anh làm Hàn Minh Thư theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng mà mới chạy được vài bước đã bị Dạ Âu Thần bắt lại, sâu đó cô giống như rơi xuống một vực sâu vô tận, bên tai chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn của người đàn ông.
“Bây giờ muốn chạy đã muộn rồi… “
Ssau đó cô đột nhiên bừng tỉnh, đối mặt với ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua bức rèm trắng, căn phòng sáng ngời chưng minh tất cả những gì ban nãy chỉ là một giấc mơ.
Mà những thứ trong mơ đều là ảo ảnh, không tồn tại.
Một đêm đã qua.
Hàn Minh Thư nằm yên ở đó thẩn thở nhớ lại một lúc mới chống tay từ từ bò dậy, đi chân trần vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chờ cô sửa soạn xong hết, cầm điện thoại lên lại thấy Dạ Âu Thần đã gửi một tin nhắn messenger cho cô.
{Có đi ra ngoài thì gọi tôi, đừng chạy lung tung một mình.} Trong câu chữ lộ ra cảm giác ấm áp, nhanh chóng chui vào lòng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi cong khóe môi, sau đó lại nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua Dạ Y Viễn gửi đến cho cô.
Lúc sau anh đã đặt chỗ xong rồi gửi lại địa chỉ cho cô, giờ hẹn là chín giờ sáng, bây giờ đã hơn tám giờ, còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Hàn Minh Thư không muốn sửa soạn quá nhiều để đi gặp Dạ Y Viễn, cho nên chỉ tùy ý thay một bộ quần áo, trang điểm nhẹ, sau đó gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần.
Nhưng mà vừa mới cầm điện thoại lên suy nghĩ, cảm thấy… nếu bây giờ Dạ Âu Thần còn đang ngủ, vậy cô nhắn tin sang chẳng phải sẽ đánh thức anh sao?
Nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư lại cất điện thoại vào, không gửi tin nhắn cho anh nữa, là trực tiếp đổi giày đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải là do chột dạ hay không, khi Hàn Minh Thư đi ra ngoài, cô theo bản năng mà quay sang nhìn sang phía đối diện, sau đó động tác đóng cửa cũng trở nên rất nhẹ nhàng.
Chờ đến khi cô đi đến trước thang máy, Hàn Minh Thư mới lấy lại tinh thần, cô làm vậy trông giống hệt như ăn trộm.
Cô nín thở chờ thang máy, trong lúc đó thật sự lo lắng sợ hãi Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên mở cửa bước ra, cho dù khi bước.
vào thang máy rồi cô cũng chưa thật sự cảm thấy may mắn.
Bởi vì lúc trước từng có tình huống Dạ Âu Thần ở dưới lầu chờ cô, cho nên Hàn Minh Thư cũng lo lắng sẽ đụng phải Dạ Âu Thần ở dưới lầu một.
Cho đến khi cô ra khỏi khu chung cư, ngồi lên xe taxi mà vẫn chưa nhìn thấy Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra anh thật sự đang ngủ.
Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra nhìn giao diện facebook của Dạ Âu Thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Sao cô lại đi quan tâm đến anh chứ? Cho dù cô thật sự ra ngoài, thì cũng là vì cô đi bàn chuyện làm ăn, hơn nữa cho dù không phải đi bàn chuyện công việc thì đây cũng là tự do của riêng cô.
Vì sao cô lại lo lắng sẽ bị Dạ Âu Thần phát hiện chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại nhét điện thoại vào túi.
Chắc chắn là vì dạo gần đây Dạ Âu Thần đối xử với cô quá tốt, làm cô dần có thói quen, cô nhất định phải sửa lại thói quen này mới được.
Bởi vì là cuối tuần cho nên giờ này cũng không có quá nhiều xe cộ, nhưng cũng không phải quá vắng vẻ, dọc đường đi chỉ tính thời gian đợi đèn đỏ cũng đã rất lâu rồi, lúc đến nơi, suýt chút nữa Hàn Minh Thư đã đến trễ.
May mà cô đi sớm.
Sau khi vào quán cà phê, từ đằng xa Hàn Minh Thư đã nhìn thấy một bóng người quen thuôc trong góc quán.
Thấy cô, người đó đứng lên, con người gầy gò dịu dàng như ngọc, nở nụ cười vẫy tay với cô.
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Minh Thư chặn Dạ Âu Thần ở ngoài cửa, rồi cô đi dép vào trong nhà.
Vì ban nãy mới đi chân trần ở bên ngoài, nên lúc này đã bị bẩn rồi, Hàn Minh Thư phải vào phòng vệ sinh rửa chân sạch sẽ, sau đó mới làm mọi việc theo đúng kế hoạch.
Lúc cô nấu cơm xong, bê ra bàn ăn chỉ có một mình mình, Hàn Minh Thư mới cảm nhận được xung quanh vô cùng trống trải.
Đối diện cô không có Tiểu Nhan, bên cạnh cũng không có Bé đậu nành nói chuyện cùng cô.
Cũng không có người nhắc cô ăn nhiều chút, gạt bỏ những năng lượng tiêu cực cho cô.
Hàn Minh Thư gắp một miếng rau, rồi cứ ngồi ngơ ra đó.
Khoảng một phút sau, Hàn Minh Thư chợt tỉnh táo lại, cười chế giễu bản thân.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Mới ở bên nhau mấy ngày mà thôi, bây giờ cô ăn cơm một mình cũng cảm thấy cô đơn vắng lặng rồi sao? Cô đói đến mức nào rồi mới có kiểu suy nghĩ này chứ?
Hàn Minh Thư bất lực lắc đầu, gắp rau cho vào miệng, nhưng lại cảm thấy rau ngày hôm nay vô cùng đẳng, không có chút vị rau nào, ăn vào miệng lại như đang uống thuốc đông y vậy.
Cô nhíu mày gắp miếng sườn sào chua ngọt đặc biệt của mình, nhưng cho vào miệng lại không có chút cảm giác nào cả.
Cứ như vậy ngồi ăn ngây ngốc một lúc lâu, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng đặt đũa xuống.
Ăn cơm quả nhiên vẫn cần có người ăn cùng thì mới cảm thấy ngon miệng.
Một mình ăn đúng là vừa cô đơn vừa buồn bã.
Tiếc là Tiểu Nhan và Bé đậu nành đều không ở đây.
Trong đầu cô lại xuất hiện một gương mặt điển trai, Hàn Minh Thư vỗ mạnh vào đầu mình.
“Không được nhớ đến anh nữa!”
“Không có tiền đồ!”
Cô không muốn ăn nữa, thu dọn bát đũa trên bàn rồi đi rửa, rồi cô nghĩ đến đơn hàng buổi sáng, nên cô nằm trên bàn vẽ bản thảo một lúc, đợi đến lúc cô không dễ gì mới sửa bản thảo thành ý cô muốn, gương mặt cô mới xuất hiện lại nụ cười.
Nhìn thời gian, đã rất muộn rồi, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Âu Thần giống như đã biến mất rồi vậy.
Cô nghĩ một lúc, vẫn nên tắt đèn đi ngủ thôi.
Lúc Hàn Minh Thư tưởng rằng Dạ Âu Thần sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, không ngờ ngày hôm sau khi cô vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy Dạ Âu Thần.
Anh vẫn như mọi ngày, đưa cô đến công ty, đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi bảo Lang An đưa bữa trưa cho cô, mọi thứ đều làm tốt theo đúng trình tự.
Buổi chiều, giám đốc của công ty Bluesky gọi điện cho cô, muốn xem bản thảo, nên Hàn Minh Thư đã đưa bản thảo cô vẽ tối qua cho Tiểu Nhan gửi cho đối phương.
Sau khi Tiểu Nhan đi bàn bạc với đối phương, cô đến nói với Hàn Minh Thư.
“Giá cả và vật liệu bên đó yêu cầu tớ đều đã xem cả rồi, có một chút khó khăn, Minh Thư…”
Tiểu Nhan viết lại yêu cầu của đối phương, chỉnh sửa xong rồi đưa cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đọc qua một lượt, mím môi rồi nghĩ.
“Giá cả này thì không có vấn đề gì cả, có điều..”
“Có điều làm sao?”
“Không sao, cứ làm theo như vậy đi”
Tiểu Nhan chu môi: “Cậu không cảm thấy với cái giá này chúng ta sẽ rất lỗ sao?”
“Trong việc làm ăn, nào có thứ gì khiến cậu luôn thắng chứ? Bề ngoài nhìn có vẻ là lỗ, nhưng mà… đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta nhận một lượng đơn lớn như vậy, hơn nữa còn là cùng một kiểu, chúng ta có thể bớt không ít công thiết kế, đây cũng là một loại hời.”
Tiểu Nhan nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra.
“Tớ biết rồi, vậy tớ sẽ đi nói với đối phương, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kí hợp đồng”
“Ừm”
Sau khi Tiểu Nhan thương lượng với đối phương, gần đến lúc tan làm, cô tưởng rằng cho dù muốn kí hợp đồng cũng phải đợi đến ngày mai.
Nhưng không ngờ gần đến lúc tan làm, đối phương vẫn chạy tới công ty, nói muốn kí hợp đồng với Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư tuy cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn rất tôn trọng lựa chọn của khách hàng.
“Giám đốc Dịch, nhưng còn hợp đồng…”
“Yên tâm, hợp đồng tôi đã làm xong rồi, cô Hàn có thể yên tâm, giá cả công ty chúng tôi đưa ra tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng”
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng với điều kiện trong hợp đồng, chúng tôi còn có thể tăng thêm, cho đến khi cô Hàn thấy hài lòng thì thôi.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư càng cảm thấy kì lạ, còn có chút kinh ngạc.
“Giám đốc Dịch, đây..”
“Cô Hàn, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, tôi biết cô là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc ở nước ngoài, cũng biết quá khứ của cô có rất nhiều thành tích ưu tú, công ty chúng tôi vô cùng mong có thể được hợp tác với cô. Vì vậy những điều kiện ưu việt này, cô Hàn không cần cảm thấy áp lực”
Hóa ra là như vậy.
Sau khi Hàn Minh Thư nghe những lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, cô cũng không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì, dù sao trên đời này cũng không có miếng bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống cả.
Có điều nghĩ lại, sự đãi ngộ này cũng rất ưu việt, nhưng không quá khoa trương.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư gật đầu, kí tên mình xuống.
Kí tên xong, đóng dấu, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực.
Giám đốc Dịch nhiệt tình đưa tay về phía cô: “Rất vui có thể hợp tác với cô Hàn, hi vọng thời gian tiếp theo có thể hợp tác vui vẻ”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, đưa tay qua đó: “Hợp tác vui vẻ”
Sau khi tiễn giám đốc Dịch đi, Tiểu Nhan xoa tay: “Xong đơn hàng này, chắc chúng ta kiếm được không ít đâu nhỉ? Trước kia tớ cảm thấy mở công ty sẽ mệt, nhưng bây giờ nghĩ lại… cũng không phải quá mệt, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền, thấy vui nhắm”
Hàn Minh Thư đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt xuống không nói gì, như là đang suy nghĩ gì đó.
“Minh Thư, cậu sao vậy? Kí được một đơn hàng lớn như vậy không phải cậu nên thấy vui mừng sao?”
“Tớ cứ cảm thấy… trong lòng có chút không chân thực” Hàn Minh Thư mím môi, rồi cầm phần hợp đồng trong tay mình: “Đơn hàng này quá dễ dàng rồi, hơn nữa điều kiện đối phương đưa ra rất ưu việt, tớ có chút lo lắng”
Nghe vậy, Tiểu Nhan tiến tới, nhận lấy hợp đồng trong tay cô.
“Cậu lo hợp đồng có vấn đề sao? Ban nãy cậu đã xem qua mấy lần rồi, nếu có vấn đề, chắc cậu cũng nhìn ra chứ”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Quả thực tớ đã xem qua mấy lần rồi, chắc là không có vấn đề gì, chỉ có điềt “Chỉ có điều làm sao?”
“Tớ cứ có một dự cảm không tốt”
CHƯƠNG 587: MỤC ĐÍCH CỦA ANH TA
Tiểu Nhan ngần ngừ nói: “Có phải là những chuyện xảy ra gần đây khiến cậu hơi lo âu thái quá không? Vậy nên mới cảm thấy đây là bây? Nhưng mà hợp đồng có hiệu lực mà, hơn nữa tớ cũng dã điều tra về công ty BlueSky rồi, người tên Dịch Thiên kia đúng chính xác là giám đốc của công ty BlueSky, có quyền quyết định.”
Công ty BlueSky…
Ngẫm nghĩ về tên của công ty, Hàn Minh Thư vẫn cứ cảm thấy bất an: “Cậu đi điều tra thử xem chủ tịch của công ty BlueSky là ai, sau đó tớ sẽ nhờ anh của tớ hỏi thăm dùm”
Tiểu Nhan ngẫm nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Ừm, được đó, tớ sẽ đi điều tra ngay đây”
Sau khi Tiểu Nhan đi khỏi, Hàn Minh Thư liền ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong văn phòng rồi giở hợp đồng ra xem xét cẩn thận lần nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, lúc này hẳn Dạ Âu Thần cũng sắp đến rồi.
Bởi vì những chuyện trước kia nên Dạ Âu Thần sẽ né xe của Hàn Đông ra.
Tuy ngoài miệng anh lúc nào cũng chê bai, thậm chí còn có vẻ rất ấm ức, nhưng lúc nào anh cũng nghĩ cho cô, hiện giờ tốt hơn hết là nên tạm thời tránh mặt Hàn Đông đã.
Vậy nên Hàn Minh Thư cũng tạm yên tâm.
Cô khế mím môi, chậm rãi thu dọn chuẩn bị tan làm.
Dù thế nào thì Tiểu Nhan cũng đã về trước, nên cô có thể ở lại đây đợi thêm một lúc.
Chỉ còn vài phút nữa làm tan làm, Tiểu Nhan lại đột nhiên chạy ù vào, khuôn mặt cô trắng bệt.
“Thư à, xin lỗi cậu.”
Hàn Minh Thư nghe cô nói vậy thì giật thót: “Sao… Sao vậy?”
Tiểu Nhan cản môi nói: “Ban nãy tớ vừa mới đi điều tra chủ tịch của công ty BlueSky, sau đó tớ phát hiện…”
“Phát hiện gì chứ?”
Tiểu Nhan câm như hến, Hàn Minh Thư sốt ruột trách móc: “Đừng có ấp a ấp ũng vậy, mau nói rõ ra xem nào!”
Tiểu Nhan cúi mi nhỏ giọng lầm bầm, làm như đang sợ bị Hàn Minh Thư mắng vậy, nhưng Hàn Minh Thư vẫn nghe thấy những gì cô nói.
“Vừa nấy tớ đi điều tra, phát hiện ra chủ tịch đứng sau công ty BlueSky thật ra là người quen cũ của chúng ta, cậu cũng có biết người đó, tên là…”
Hàn Minh Thư nhíu chặt mày, dường như ngay lập tức nghĩ đến một cái tên.
“Là… Là Dạ Y Viễn, là anh trai của Dạ Âu Thần”
Ngay giây phút nghe thấy cái tên ấy, Hàn Minh Thư cảm thấy hơi thở của mình như bị bóp nghẹt.
Cả người cô chợt lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã ra sàn, cũng may cô kịp tóm lấy góc bàn nên mới không ngã quy.
“Cậu phải giữ bình tĩnh đã, chuyện này đều tại tớ ẩu tả, nhẽ ra tớ nên điều tra rõ hết từ trước, nhưng lúc trước tớ… Tớ chỉ điều tra thông tin của công ty BlueSky, không để ý xem chủ tịch của nó là ai, chỉ biết là danh tiếng của công ty BlueSky rất tốt nên không để ý chuyện này. Là do tớ chủ quan…”
Dạ Y Viễn…
Hàn Minh Thư chợt nhớ đến hai lần gặp mặt ở siêu thị và cả những lời mà anh ta nói với cô sau đó.
Chả trách… Chả trách điều khoản ghi trên hợp đồng lại có lợi như vậy, chả trách ánh mắt của họ khi nhìn cô có gì đó là lạ.
Có lẽ mục đích ban đầu không đơn giản chỉ là hợp tác mà thôi.
Nghĩ đoạn, Hàn Minh Thư cắn chặt môi, bàn tay đang túm lấy góc bàn càng lúc càng xiết chặt, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại được, cô thấp giọng nói: “Tớ biết rồi: Tiểu Nhan lo lắng nhìn cô: “Thư à, cậu có sao không? Tại tớ hết, hay là bây giớ tớ tới công ty BlueSky tìm Dạ Y Viễn, chúng †a ngưng việc hợp tác với anh ta lại. Dù sao anh ta với cậu cũng là chỗ quen biết, nếu như tới nhờ vả thì chắc anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Dứt lời Tiểu Nhan liền xoay người bước đi.
“Đừng!” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên gọi cô.
Tiểu Nhan dừng lại, trông cô có vẻ rất không cam lòng: “Thư à?”
“Đã đến giờ tan làm rồi, anh của tớ cũng sắp đến, cậu mau dọn đồ ra vi đậu nành nữa.”
¡ đợi anh của tớ đi, sau đó còn tới trường đón Bé “Thư à!”
“Cậu cứ đi đi, xem như không có chuyện gì xảy ra, và cậu không biết gì hết.”
“Bản hợp đồng kia…”
“Chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, cậu không cần phải lo đâu.”
Tiểu Nhan còn muốn nói thêm gì, nhưng lại nhận thấy cả ánh mắt và thái độ của Hàn Minh Thư đều rất kiên quyết, rõ ràng là không muốn để cô nhúng tay vào, đến nước này thì cô chỉ đành gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, trong lúc cậu giải quyết chuyện này nếu có gì cần tớ giúp thì cứ nói nha”
“Ừm”“
Sau khi thấy cô đồng ý thì Tiểu Nhan liền dọn đồ đi xuống lầu.
Trước lúc đi cô vẫn cứ lo lắng quay đầu lại nhìn Hàn Minh Thư, sau khi chắc chẳn cô ấy đã bình tâm lại thì mới chịu đi khỏi.
Đợi đến khi Tiểu Nhan đã ra về thì Hàn Minh Thư mới lật hợp đồng ra xem sơ một lượt, sau đó cô học thuộc địa chỉ liên hệ của giám đốc Dịch.
Dạ Y Viễn…
Anh ta không trực tiếp ra mặt mà phải lòng vòng tốn công như thế để hợp tác với cô, chắc hẳn phải có âm mưu gì đó.
Khi Dạ Âu Thần tới đón Hàn Minh Thư, từ rất xa anh đã trông thấy cô đang đứng trước cửa công ty, anh đã dừng xe trước mặt cô rồi mà cô vẫn cứ ngẩn ngơ như người mất hồn.
Dạ Âu Thần khẽ chau mày rồi nhấn còi xe.
Tiếng còi xe khiến Hàn Minh Thư hoàn hồn lại.
Cô ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra là Dạ Âu Thần đã tới rồi, Hàn Minh Thư thoáng hé môi rồi mở cửa ra ngồi vào ghế lái phụ.
Dạ Âu Thần cảm thấy hình như tâm trạng của cô có vẻ gì đó hơi buồn phiền, anh cũng không hỏi thêm gì mà chỉ quay qua gài dây an toàn cho cô, khoảng khắc khi anh kề lại gần thì Hàn Minh Thư chợt giật mình hỏi: “Anh định làm gì?”
“Dây an toàn.”
Vừa nói anh vừa gài dây an toàn lại cho cô.
Hàn Minh Thư ậm ừ rồi lại ngồi yên ngẩn ngơ.
Sau khi xe chạy được một đoạn thì Dạ Âu Thần dừng xe chờ đèn đỏ, nhìn thoáng qua bên cạnh lại phát hiện Hàn Minh Thư đang ngồi ngơ ngẩn suy tư gì, tuy cô đang nhìn về phía xa xa nhưng ánh mắt lại chẳng có tiêu cự, rõ ràng cô chẳng tập trung nhìn thứ gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Âu Thần không kìm lòng được hỏi cô.
Nhưng anh không nhận được câu trả lời nào cả, cô vẫn cứ đắm chìm trong dòng suy tư cua mình, chẳng hề nghe thấy câu hỏi của anh.
Hàn Minh Thư vẫn mãi suy tư về ý đồ của Dạ Y Viễn, sau khi về nước cô chỉ gặp anh ta hai lần.
Lần đầu gặp mặt là lúc cô đưa Bé đậu nành đi siêu thị, cô không nhận ra anh ta, sau đó anh ta đưa cho cô số của mình nhưng cô đã làm mất rồi.
Lần thứ hai anh ta nói rõ mình đang chờ cô ở siêu thị, còn nói là mình không có ý xấu nữa.
Không có ý xấu? Vậy anh ta muốn làm gì chứ?
Gặp lại người quen cũ nên muốn tâm tình sao?
Nếu chỉ vậy thì tại sao anh ta lại đột nhiên hợp tác với công ty của cô?
Không, không đơn giản như vậy.
Bồng có thứ gì đó lành lạnh chạm vào tay cô, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoàn hồn lại, nhận ra là Dạ Âu Thần đang nảm lấy tay mình.
Cô sững ra giây lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Sao thế?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dạ Âu Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén, anh nhắc cô: “Hôm nay em cứ ngây người ra mãi, có chuyện gì vậy?”
Hàn Minh Thư mím mím môi, đoạn cô lắc đầu phủ nhận.
“Không có gì đâu, em đang nghĩ mấy chuyện liên quan tới công việc thôi.”
“Em gặp chuyện gì rắc rối à?”
“Làm gì có.”
Cô cứ như người mất hồn vậy, đến lúc hỏi lại chối quá mau, Dạ Âu Thần bắt đầu thấy hoài nghi.
Nếu cô không nói thì anh sẽ tự điều tra vậy.
Nhắc đến chuyện điều tra thì anh lại chợt nhớ ra là mình đã từng đồng ý sẽ không điều tra cô rồi, nếu tra xét chuyện công việc của cô, có liên quan với cô vậy có tính không nhỉ?
Dạ Âu Thần thoáng có hơi buồn rầu, sao trước kia anh lại tự mua dây buộc mình làm gì vậy chứ?
CHƯƠNG 588: CHỦ ĐỘNG MỜI
Vì vậy hai bên lại chìm vào trong yên lặng, đến khu chung cư trong bầu không khí kỳ quái như thế.
Trước khi xuống xe, Hàn Minh Thư đột nhiên hỏi: “Anh không có xe sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần đang rút chìa khóa đột nhiên khựng lại: “Làm sao?”
“Có đôi khi tôi cần dùng xe của tôi”
Dạ Âu Thần lập tức nhíu chặt mày lại: “Không phải có tôi sao? Không phải tôi nói tôi sẽ không rời khỏi em, em muốn đi đâu cứ nói cho tôi biết, tôi chở em đi”
Hàn Minh Thư nhăn mũi, nghĩ đến chuyện cô muốn làm, lập tức nói: “Không tiện lắm, cũng không thể làm gì cũng kêu anh đi cùng tôi mãi được”
Dạ Âu Thần nhướng mày: “Định quăng tôi sao?”
“Không phải như thế, không phải anh ở đối diện sao? Anh có thể bảo Lang An lái xe của anh đến, sau đó anh dùng xe anh để đón đưa tôi cũng được mà”
Nói đến khúc cuối, Hàn Minh Thư đột nhiên ngừng lại không nói nữa, ý thức được lúc nãy bản thân vừa nói gì xong, cô đột nhiên quay đầu lại.
“Thôi, anh muốn sao thì cứ làm vậy”
Sau đó cô lập tức mở cửa xuống xe, chưa đi được vài bước đã nghe được tiếng Dạ Âu Thần cũng xuống xe ở đằng sau, anh đi nhanh vài bước đuổi kịp cô.
“Ngày mai tôi sẽ bảo Lang An lái xe đến”
Hàn Minh Thư không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đến trước thang máy, Dạ Âu Thần hỏi cô: “Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Hàn Minh Thư không để ý đến anh, mím môi dời mắt sang nơi khác.
Cô không muốn thừa nhận rằng cô là người đã nói ra những lời khi nãy.
“Xấu hổ à?”
Hàn Minh Thư: “… Anh im lặng đi”
Cảm xúc tối tăm trong lòng Dạ Âu Thần lúc nấy lập tức biến mất, ý cười dưới đáy mắt đen láy lại mở rộng hơn một chút.
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều dùng lý do bảo vệ mà xuất hiện cạnh cô, chiếm đoạt thời gian và không gian của cô.
Anh biết anh thừa dịp loạn mà chui vào như thế là rất đê tiên.
Cho dù cô không chấp nhận anh, nhưng bên cạnh cô cũng sẽ không có người đàn ông khác.
Sau khi vào thang máy, Hàn Minh Thư hơi mệt mỏi đứng dựa vào tưởng, có một đôi tay kéo cô lại: “Nếu mệt thì dựa vào.
lòng tôi”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nghĩ một lúc, không từ chối.
Đây là lần đầu tiên hai người yên lặng đứng trong một không gian nhỏ hẹp cùng nhau như thế, mãi đến khi cửa thang máy.
mở ra, hai người phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, Hàn Minh Thư là người dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Dạ Âu Thần đương nhiên đi sát theo sau.
Đi đến cửa, Hàn Minh Thư nghĩ đến điều gì đó, xoay người nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt xinh đẹp của cô chứa đầy vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Rất cảm ơn anh vì khoảng thời gian gần đây, mấy ngày hôm nay hình như cũng không có gì nguy hiểm nữa, công ty của anh có nhiều việc như vậy, có cần.. “
“Lo lắng cho tôi? Suy nghĩ vì công ty tôi sao?”
Hàn Minh Thư im lặng.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt công việc ở công ty, cũng sẽ không bỏ mặc bên em”
Hàn Minh Thư nhìn không được nhìn thoáng qua quầng thâm dưới mắt anh.
Mỗi ngày sáng sớm khi cô đi ra ngoài, anh luôn có thể đi ra ngoài cùng cô, đưa cô đi làm tan ca, còn xử lý xong chuyện công ty, Hàn Minh Thư nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chắc chắn mỗi ngày anh chưa chắc ngủ đủ năm tiếng.
Nghĩ đến đây, cô cắn môi: “Cho dù anh có lo lắng cho tôi thì cũng không thể không quan tâm đến cơ thể của anh được, đúng không?”
“Quan tâm tôi sao?”
“Ngày mai là cuối tuần, tôi không đi ra ngoài, anh có thể nghĩ ngơi cho khỏe”
Dạ Âu Thần yên lặng nhìn hai mắt cô một lúc, đột nhiên bước lên, không hề báo trước mà cú xuống ôm cô, không ôm quá chặt, thậm chí nhẹ nhàng giống hệt như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Nhưng cái ôm này lại ôm đến tận đáy lòng Hàn Minh Thư.
Bởi vì Dạ Âu Thần còn đầy thương tiếc mà hôn lên trán cô.
“Vậy em phải giữ lời, ngày mai không được phép bước ra khỏi cửa.”
Tiếng nói từ tính giống như có phép thuật, làm Hàn Minh Thư cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn giọng đáp: “Được”
Vào nhà hơn mười phút, Hàn Minh Thư mới từ từ lấy lại tinh thần, theo bản năng mà giơ tay sờ lên trán, ngay chỗ được Dạ Âu Thần hôn nhẹ.
Đáng chết.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ trên trán, sao lại làm tim cô đập còn nhanh hơn cả khi anh hôn môi cô thế này?
Haizz, có lẽ cô đã cô đơn quá lâu rồi nên mới thành ra như thế này.
Hàn Minh Thư xoa gương mặt đang nóng bừng của cô, sau đó đi tắm rửa.
Sau khi tảm xong, Hàn Minh Thư đi nấu bưa tối, hình như Dạ Âu Thần rất bận, cũng không có đề nghị muốn ăn tối cùng cô.
Nghĩ lại cũng đúng, anh ở cùng cô lâu như vậy rồi, bây giờ có lẽ đang xử lý công việc đi?
Nghĩ đến quầng thâm đen dưới mắt anh, Hàn Minh Thư lại hơi đau lòng, nhịn không được lấy điện thoại gửi messenger cho anh.
{Muốn đến chỗ tôi ăn tối không?} Sau khi gửi xong, Hàn Minh Thư chớp mắt, nhìn tin tức đó, cảm thấy cô làm như vậy thì có làm anh có ảo tưởng gì hay không, vì vậy cô nhìn tin nhắn khoảng mười giây rồi nhanh chóng thu hồi nó lại.
Cũng chỉ khoảng mười giây, chắc là Dạ Âu Thần cũng không trùng hợp đến mức đang cầm điện thoại đi?
Hàn Minh Thư bực bội bỏ điện thoại xuống, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Cô vừa mới chuẩn bị xong rau và thịt, đang chuẩn bị nấu nướng, đột nhiên nghe chuông cửa vang lên.
Hàn Minh Thư nhăn mũi.
Giờ này… Ai đến nhỉ?
Hàn Minh Thư rửa sạch tay rồi lau khô mới đi ra khỏi phòng bếp mở cửa.
Sau khi mở cửa, Dạ Âu Thần đang đứng bên ngoài lập tức sa sầm mặt mày.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần sa sầm mặt mày đi vào, lạnh lùng nói: “Em không xem xem là ai đã đi mở cửa rồi sao?”
“Nếu có nguy hiểm thì làm sao?”
Hàn Minh Thư mím chặt đôi môi đỏ monhj, nghĩ thầm mấy ngày nay anh luôn đi theo cô, cho dù có nguy hiểm cũng đã bị anh dọa sợ bỏ chạy mất không dám đến.
“Chắc là không có chuyện đó đâu”
Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần chen cơ thể to lớn vào trong, tâm mắt dừng lại trên mặt cô.
“Không phải em mời tôi đến sao?”
” Hàn Minh Thư hơi khựng lại, đột nhiên nhớ lại cái tin tức cô vừa thu hồi khi nãy, bờ môi vô lực mấp máy: “Tôi, tôi mời anh khi nào…”
“Ngại quá” Dạ Âu Thần cúi người, kề sát trán lên trán cô, môi mỏng cong lên: “Lúc em gửi tin nhắn đến, vừa khéo tôi đã nhìn thấy”
Hàn Minh Thư: ”.. “
Nhìn anh một lúc lâu, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy không muốn nói thêm gì nữa, mới gửi tin nhắn được mười giây mà anh cũng có thể thấy được?
Cô giật giật khóe môi: “Chắc anh đang ôm điện thoại đúng không?”
Dạ Âu Thần nhìn cô bäng ánh mắt thâm thúy, khẽ ừ.
Đáy mắt anh như chứa hàng tỉ vì sáo, trong nháy mắt đó toát ra vô số hào quang.
CHƯƠNG 589: NGƯỜI TỪNG BẢO VỆ MẠNG SỐNG CỦA CÔ
Một lúc sau, Hàn Minh Thư xoay người, ho kham.
“Vào đi”
Dạ Âu Thần đi vào theo cô bước vào, thuận tay đóng cửa lại, Hàn Minh Thư vừa đi vào vừa nói: “Anh tự đổi giày đi, tôi chưa nấu ăn xong, anh thay giày xong thì vào phòng khách ngồi chờ tôi”
Nói xong Hàn Minh Thư lập tức trốn vào phòng bếp, trở tay đóng cửa lại.
Sau khi cô nấu nước sôi xong, đứng ở đó nhìn chăm chằm nồi nước ngẩn người.
Cô muốn mời Dạ Âu Thần đến đây ăn cơm chiều, nhưng sau đó lại hối hận, không ngờ rằng lại để anh thấy được.
Dạ Âu Thần khốn kiếp.
Hàn Minh Thư thầm mắng anh, những nghĩ đến có người ăn cơm chiều cùng cô, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Vừa mới nấu được một nữa bữa ăn, Dạ Âu Thần đột nhiên mở cửa bước vào.
Làm Hàn Minh Thư sợ hết hồn: “Anh vào đây làm gì?”
“Có gì cần tôi giúp không?” Dạ Âu Thần ngồi ở phòng khách một lúc, cảm thấy anh cứ ngồi mãi trong phòng khách cũng không tốt lắm, anh cũng không muốn để người phụ nữ của anh phải bận rộn một mình trong phòng bếp.
Cho nên anh dứt khoát đi vào bếp luôn.
“Không cần” Hàn Minh Thư trả lời, sau đó nói: “Sắp xong rồi, nếu anh muốn giúp thì cầm chén đũa lên bàn đi”
Dạ Âu Thần gật đầu, đi lấy chén đũa.
Đi ra ngoài rồi lại quay về, thấy Hàn Minh Thư đang bỏ đồ ăn vào đĩa, lập tức bưng đĩa thức ăn giúp cô.
Không bao lâu sai, trên bàn cơm đã có thêm vào món, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Một người ăn cơm rất nhàm chán, cảm thấy rất cô đơn. Nhưng Dạ Âu Thần ngồi đối diện cô ăn cơm lại làm Hàn Minh Thư cảm thấy hơi ngượng ngùng, cứ có cảm giác bầu không khí rất xấu hổ, cho nên lúc ăn cơm cô cứ luôn cảm đầu ăn, cố gắng không nhìn vào đôi mắt của Dạ Âu Thần.
“Tôi là ma sao?”
Bất chợt, Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.
Hàn Minh Thư không hiểu sao mà ngẩng đầu khỏi chén, ngạc nhiên nhìn anh: “Hả?”
“Nếu không thì vì sao lúc em ăn cơm cứ không dám ngẩng đầu lên? Hay là cảm thấy tôi ngồi ở đối diện chướng mắt quá?”
Cô còn chưa kịp giải thích, Dạ Âu Thần ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn ngồi xuống cạnh cô.
Đây là thế nào? Hàn Minh Thư chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn anh.
“Như vậy thì có thể ngẩng đầu ăn cơm rồi” Dạ Âu Thần nói, thuận tiện gặp đồ ăn bỏ vào chén cô, giọng điệu đầy cưng chiều: “Em không biết em đã ốm thế nào sao?”
Hàn Minh Thư lại chớp mắt, cô gầy à?
Hình như không ốm… chỉ là không có thịt mà thôi.
Bữa cơm này ăn rất đau khổ, nhưng đồ ăn lại rất ngon. Ăn một lúc thì dần dần nếm ra được mùi vị, Hàn Minh Thư cũng không gò bó như lúc đầu nữa.
Ăn cơm xong, lúc Hàn Minh Thư dọn dẹp chén đũa, Dạ Âu Thần lại nhận một cuộc điện thoại.
Sau đó anh nhíu mày: “Không rảnh”
Người ở đầu dây bên kia hình như đang sốt ruột giải thích gì đó với anh, làm Dạ Âu Thần lại càng nhíu chặt mày hơn, sau đó anh cười khẩy: “Vậy cậu cứ giải quyết xong hết rồi đến tìm tôi sau”
Nói xong lập tức cúp máy.
Động tác trên tay Hàn Minh Thư hơi chậm lại, nhịn không được hỏi.
“Là Lang An sao?”
“Ừ” Dạ Âu Thần đứng dậy đi đến trước mặt cô định giúp đỡ.
“Chuyện của công ty sao? Nếu không anh đi giải quyết trước đi? Tôi cũng không có việc gì, không cần anh giúp”
Không lẽ còn có thể để anh rửa chén giúp cô sao?
Tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, con cưng của giới thương nghiệp, sao có thể rửa chén chứ? Đừng có mà đập hết chén đĩa của cô.
“Đi đi” Hàn Minh Thư đyẩ anh: “Đi sớm về sớm”
Dạ Âu Thần nghe những lời này, trong lòng siết chặt lại, nhịn không được nắm chặt cổ tay cô: “Em có cảm thấy… bây giờ chúng ta rất giống…”
“Anh đi nhanh đi”
Hàn Minh Thư đột nhiên ngắt lời anh, sau đó kéo tay anh lôi ra ngoài, kéo anh đến cạnh cửa, mở cửa ra rồi đẩy anh ra ngoài.
Sau đó không cho Dạ Âu Thần có bất cứ cơ hội phản ứng nào, lập tức đóng sầm cửa lại ngăn cách anh ở bên ngoài.
Suýt chút nữa thì cánh cửa đã đập trúng mũi của Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ anh lại không hề tức giận, ngược lại trong lòng còn có hơi ngọt ngào. Một lúc lâu sau, anh duỗi tay sờ mũi, độ cong trên khóe môi càng lúc càng lớn.
Thôi, ngày tháng còn dài, cho dù như thế nào thì cô cũng không trốn thoát được.
Bây giờ để cô trốn một lúc đi.
Hàn Minh Thư dọn dẹp xong rồi lên lầu, lúc thay đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ lại đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ở công ty lúc sáng.
Cô suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại mở album ảnh.
Cô cố ý lưu lại số điện thoại của giám đốc Dịch, bây giờ vẫn chưa đến mười giờ, cũng không biết anh đã ngủ chưa.
Nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư gửi một tin nhắn sang.
Vốn chỉ là một tin nhắn rất đơn giản, nhưng sâu khi giám đốc Dịch nhìn thấy tin nhắn xong, lập tức gọi điện thoại lại cho cô.
Hàn Minh Thư nghe máy, hơi kinh ngạc: “Alo? Giám đốc Dịch”
“Cô Hàn, tôi vừa thấy cô nhắn tin đến, cô muốn xin số điện thoại của chủ tịch chúng tôi đúng không?”
Cô gửi tin nhắn sang cũng chỉ muốn thử vận may xem thế nào, bởi vì đêm hôm gọi điện thoại cho người khác thì không lễ phép nên chỉ gửi tin nhắn, nhưng Hàn Minh Thư không ngờ đối phương lại đọc được, lại còn trực tiếp gọi lại cho cô.
Cho nên lúc này Hàn Minh Thư có hơi xấu hổ, ho khan.
“Xin lỗi giám đốc Dịch, đã trễ thế này còn làm phiền anh, anh chưa ngủ sao?”
“Ha ha, tối hôm nay đi xã giao về hơi trễ, lúc nãy ngồi trên xe nhận được tin nhản của cô Hàn. Tôi thấy có vẻ cô Hàn có ý định trò chuyện trực tiếp cùng chủ tịch bọn tôi đúng không?”
Câu cuối cùng, giọng điệu của anh có hơi cẩn thận, giống như đang thăm dò nhưng lại không quá chắc chắn, lại giống như sợ đắc tội cô.
Lúc trước Tiểu Nhan đã nói cảm thấy anh ta rất cung kính với cô, lúc đó Hàn Minh Thư vẫn không cảm thấy gì, chỉ nghĩ đối phương yêu quý người tài.
Bây giờ ngẫm lại, đúng thật là có nguyên nhân.
Cô suy nghĩ, cảm thấy nên nói thẳng, thẳng thắn thì tốt hơn.
“Đúng vậy, tôi muốn đích thân bàn bạc với anh ta về chỉ tiết hợp đồng, cho nên.. “
“Không thành vấn đề” Giám đôc Dịch đồng ý một cách mau lẹ: “Tôi lập tức gửi số điện thoại của chủ tịch của tôi sang điện thoại cô ngay, cô Hàn xin đợi một lúc.”
Nói xong lập tức cúp máy.
Hàn Minh Thư cầm điện thoại: “…”
Quả nhiên là đang chờ cô nói những lời này à?
Dạ Y Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Không lâu sau, số điện thoại của Dạ Y Viễn đã được gửi đến điện thoại của cô, cô nhìn thoáng qua dãy số kia, duỗi tay xoa xoa phần giữa mày đang đau đớn.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô có nên gọi điện thoại cho Dạ Y Viễn không?
Hỏi thẳng cho rõ ràng sao?
Có khi nào người ta ngủ rồi không? Có lẽ là tay không nghe theo sự điều khiển, lúc Hàn Minh Thư còn đang do dự, đã gọi điện mất rồi.
Tút tút – Điện thoại vang lên âm thanh đã kết nối, đợi thêm một lúc, đối phương đã nghe máy.
“Alo?”
Một giọng nói dịu dầng truyền từ điện thoại đến, cho dù đã qua rất lâu, nhưng Hàn Minh Thư vẫn còn rất quen thuộc giọng nói này.
Dù sao người này cũng đã từng bảo vệ mạng sống của cô.
CHƯƠNG 590: VÌ SAO LẠI CHỘT DẠ
Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Minh Thư cũng không biết nên nói gì với đối phương, cũng quên mất cả việc chào hỏi, cứ sững sờ ở đó.
Đối diện cũng yên lặng lại, một lúc lâu sau, Hàn Minh Thư nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Dạ Y Viễn.
“Cửu Cửu?”
Hàn Minh Thư: “…Anh gọi sai tên rồi”
Cô đã không cần cái tên này từ lâu rồi, nhưng cố tình mỗi lần gặp Dạ Y Viễn thì anh đều gọi cô bằng cái tên này.
Nghe thấy cô trả lời, Dạ Y Viễn thở hắt ra một hơi thật dài.
“Mặc kệ tôi có gọi sai tên hay không, quan trọng nhất là cuối cùng em chắc chắn sẽ gọi cho tôi”
Hàn Minh Thư: “..”
“Từ sau khi gặp em ở siêu thị, em không muốn nhận lại người quen cũ là tôi, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến. Cho nên tôi vẫn luôn đợi em liên lạc, bây giờ cuối cùng tôi cũng chờ được rồi”
Chờ cô gọi cho anh?
Hàn Minh Thư cười khẩy: “Cho nên anh tốn nhiều công sức như thế chỉ là vì muốn tôi chủ động gọi điện thoại cho anh?”
“Cửu Cửu, có phải em cảm thấy tôi đê tiện lắm không?”
Đâu chỉ là đê tiện chứ?
Hàn Minh Thư kềm câu nói này lại, hơi khó chịu nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có mục đích gì?”
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Dạ Y Viễn bất đắc dĩ nói.
“Tôi chỉ muốn gặp em”
“Ngay mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê ngay góc đường Tân Vũ, được không?”
Cô nên đồng ý không? Hàn Minh Thư nhớ đến chuyện cô đã hứa với Dạ Âu Thần ngày hôm nay, cô nói với anh, ngày mai là cuối tuần, bảo anh đi ngủ sớm, cô sẽ không đi ra ngoài.
Mãi vẫn không thấy cô trả lời, Dạ Y Viễn cũng rất kiên nhẫn, luôn yên lặng chờ cô trả lời.
Không biết bao lâu sau, lâu đến mức Dạ Y Viễn cho rằng Hàn Minh Thư sẽ không trả lời, cô mới đáp.
“Được thôi, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh”
Sau khi cúp máy, cô nằm trên giường dùng laptop tìm kiếm thông tin về công ty BlueSky.
Cô không còn là em dâu của anh, anh cũng không còn là anh cả của cô.
Cô càng không muốn dùng thân phận nam nữ thật sự để chung sống cùng anh.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư gập laptop lại, mệt mỏi nhắm mắt.
Phải đi ngủ thôi.
Hôm sau, Hàn Minh Thư trở mình thức dậy, lúc mở bừng mắt, trên trán đây mồ hôi lạnh.
Tối qua cô nằm mơ cả đêm.
Bởi vì Dạ Y Viễn đột nhiên xuất hiện trong sinh hoạt của cô, cho nên trong giấc mơ của cô không chỉ có Dạ Âu Thần, còn có cả Dạ Y Viễn.
Trong mơ, Dạ Y Viễn vươn tay với cô, giọng nói vẫn dịu dàng như gió xuân.
“Cửu Cửu, đi theo tôi, rời khỏi anh ta đi”
“Anh ta chỉ biết tổn thương em, em còn muốn đi vào vết xe đổ năm năm trước sao?”
“Đừng để bản thân trở nên tỉ tiện, lúc trước anh ta đối xử với em như thế, sau này cũng sẽ đối xử với em như vậy. Nếu em đi theo tôi, cả đời này tôi nhất định chỉ ngắm nhìn một mình em”
Hình ảnh thay đổi, hơi thở dịu dàng xung quanh đột nhiên trở nên âm trầm sắc bén, Hàn Minh Thư kinh ngạc xoay người lại, lập tức nhìn thấy Dạ Âu Thần đang bước đến gần.
Ánh mắt anh vừa sắc bén vừa thâm thúy, giống như dã thú đang ngủ đông.
“Em còn muốn trốn đi đâu? Em là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, cả đời này em đều phải ở lại bên cạnh tôi”
Hơi thở kiêu ngạo bá đạo trên người anh làm Hàn Minh Thư theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng mà mới chạy được vài bước đã bị Dạ Âu Thần bắt lại, sâu đó cô giống như rơi xuống một vực sâu vô tận, bên tai chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn của người đàn ông.
“Bây giờ muốn chạy đã muộn rồi… “
Ssau đó cô đột nhiên bừng tỉnh, đối mặt với ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua bức rèm trắng, căn phòng sáng ngời chưng minh tất cả những gì ban nãy chỉ là một giấc mơ.
Mà những thứ trong mơ đều là ảo ảnh, không tồn tại.
Một đêm đã qua.
Hàn Minh Thư nằm yên ở đó thẩn thở nhớ lại một lúc mới chống tay từ từ bò dậy, đi chân trần vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chờ cô sửa soạn xong hết, cầm điện thoại lên lại thấy Dạ Âu Thần đã gửi một tin nhắn messenger cho cô.
{Có đi ra ngoài thì gọi tôi, đừng chạy lung tung một mình.} Trong câu chữ lộ ra cảm giác ấm áp, nhanh chóng chui vào lòng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi cong khóe môi, sau đó lại nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua Dạ Y Viễn gửi đến cho cô.
Lúc sau anh đã đặt chỗ xong rồi gửi lại địa chỉ cho cô, giờ hẹn là chín giờ sáng, bây giờ đã hơn tám giờ, còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Hàn Minh Thư không muốn sửa soạn quá nhiều để đi gặp Dạ Y Viễn, cho nên chỉ tùy ý thay một bộ quần áo, trang điểm nhẹ, sau đó gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần.
Nhưng mà vừa mới cầm điện thoại lên suy nghĩ, cảm thấy… nếu bây giờ Dạ Âu Thần còn đang ngủ, vậy cô nhắn tin sang chẳng phải sẽ đánh thức anh sao?
Nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư lại cất điện thoại vào, không gửi tin nhắn cho anh nữa, là trực tiếp đổi giày đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải là do chột dạ hay không, khi Hàn Minh Thư đi ra ngoài, cô theo bản năng mà quay sang nhìn sang phía đối diện, sau đó động tác đóng cửa cũng trở nên rất nhẹ nhàng.
Chờ đến khi cô đi đến trước thang máy, Hàn Minh Thư mới lấy lại tinh thần, cô làm vậy trông giống hệt như ăn trộm.
Cô nín thở chờ thang máy, trong lúc đó thật sự lo lắng sợ hãi Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên mở cửa bước ra, cho dù khi bước.
vào thang máy rồi cô cũng chưa thật sự cảm thấy may mắn.
Bởi vì lúc trước từng có tình huống Dạ Âu Thần ở dưới lầu chờ cô, cho nên Hàn Minh Thư cũng lo lắng sẽ đụng phải Dạ Âu Thần ở dưới lầu một.
Cho đến khi cô ra khỏi khu chung cư, ngồi lên xe taxi mà vẫn chưa nhìn thấy Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra anh thật sự đang ngủ.
Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra nhìn giao diện facebook của Dạ Âu Thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Sao cô lại đi quan tâm đến anh chứ? Cho dù cô thật sự ra ngoài, thì cũng là vì cô đi bàn chuyện làm ăn, hơn nữa cho dù không phải đi bàn chuyện công việc thì đây cũng là tự do của riêng cô.
Vì sao cô lại lo lắng sẽ bị Dạ Âu Thần phát hiện chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại nhét điện thoại vào túi.
Chắc chắn là vì dạo gần đây Dạ Âu Thần đối xử với cô quá tốt, làm cô dần có thói quen, cô nhất định phải sửa lại thói quen này mới được.
Bởi vì là cuối tuần cho nên giờ này cũng không có quá nhiều xe cộ, nhưng cũng không phải quá vắng vẻ, dọc đường đi chỉ tính thời gian đợi đèn đỏ cũng đã rất lâu rồi, lúc đến nơi, suýt chút nữa Hàn Minh Thư đã đến trễ.
May mà cô đi sớm.
Sau khi vào quán cà phê, từ đằng xa Hàn Minh Thư đã nhìn thấy một bóng người quen thuôc trong góc quán.
Thấy cô, người đó đứng lên, con người gầy gò dịu dàng như ngọc, nở nụ cười vẫy tay với cô.
Bình luận facebook