Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-618
Chương 618: Lý do gì không quan trọng, quan trọng là muốn gặp anh
“Rơi vào bẫy? Có ý gì?” Nhậm Hoa khó hiểu nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan cười cười, nhún vai: “Sau này cô sẽ biết, được rồi, tôi phải gặp Minh Thư báo cáo công việc, không nói chuyện với cô nữa.”
Nói xong Tiểu Nhan lập tức ra khỏi phòng uống nước, để Nhậm Hoa ngây người đứng đó một mình, khó hiểu đỡ cằm.
Cô rơi vào bẫy của Vương An?
Bẫy gì? Cẩn thận nghĩ lại, nhớ đến vẻ mặt đầy ý nghĩa sâu xa của Tiểu Nhan, Nhậm Hoa lập tức phản ứng lại, lập tức giận dữ giậm chân.
“Tiểu Nhan, cô đứng lại đó cho tôi, ai nói tôi rơi vào bẫy của Vương An chứ? Ai lại đi thích cái tên đó chứ? Cô về đây cho tôi!”
Nhậm Hoa chạy ra khỏi phòng uống nước.
Mà Tiểu Nhan đã nhanh chân trốn vào văn phòng, đặt hồ sơ trước mặt Hàn Minh Thư.
Nghe được tiếng kêu bên ngoài, lại nhìn dáng vẻ lén lút của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Cậu với cô ta lại nhốn nháo gì thế?”
“Có làm gì đâu?” Tiểu Nhan nhàm chán nhún vai: “Kệ cô ta đi, cậu xem thử bảng báo cáo này của tớ thế nào, đây là đơn đặt hàng, tiền chi ra và lượng tiêu thụ của công ty chúng ta từ sau khi thành lập đến giờ.”
Hàn Minh Thư nghe thế, lập tức cầm hồ sơ đến.
Lúc trước khi chỉ có cô và Tiểu Nhan, những việc này đều do Tiểu Nhan xử lý.
Bởi vì lúc trước Tiểu Nhan từng làm việc trong bộ tài vụ của tập đoàn Dạ Thị, cô cũng rất nhạy cảm với các con số tiền bạc, cho nên sau khi mở công ty, Hàn Minh Thư cũng không thuê thêm nhân viên dư thừa lãng phí tiền bạc, Tiểu Nhan tự ôm đồm hết toàn bộ công việc tài vụ.
Hàn Minh Thư rất yên tâm về cô, đọc qua rồi cười khẽ: “Cậu làm rất cẩn thận, cậu thấy không có vấn đề gì là được, không cần đưa tớ xem.”
“Nhất định phải đưa cậu xem.” Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Sau khi cậu xem qua không có vấn đề gì thì tớ mới yên tâm được, tuy chúng ta là bạn thân, nhưng sổ sách phải tính cho rõ ràng. Đúng rồi, lúc nãy khi tớ đi ra ngoài có nghe Nhậm Hoa nói, tổng giám đốc Dạ đi công tác rồi sao?”
Nghe đến tên Dạ Âu Thần, nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư nhạt đi.
Cô gật đầu.
“Ừ.”
“Vậy trong lòng cậu có cảm giác gì không?” Tiểu Nhan thò qua, nghiêm túc chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt cô.
Khoảng cách gần như thế, Hàn Minh Thư hơi xấu hổ, cô khẽ sờ mũi.
“Chắc Nhậm Hoa nhiều chuyện đã kể cho cậu nghe hết mọi chuyện rồi, cần gì phải giả vờ trước mặt tớ chứ?”
“Hừ.” Tiểu Nhan hừ mạnh: “Tớ biết cậu sẽ không từ bỏ mà.”
Hàn Minh Thư không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cảm xúc dưới đáy mắt rất nhạt nhòa.
“Thì sao chứ? Cho dù tớ không từ bỏ, nhưng nếu lại bắt đầu lần nữa, ai sẽ bảo đảm là sẽ không dẫm vào vết xe đổ cũ chứ.”
“Tớ không biết có dẫm vào vết xe đỗ hay không, tớ chỉ biết nếu bỏ lỡ... có lẽ sẽ là cả đời. Cuộc đời có bao nhiêu lần năm năm? Trừ khi cậu muốn sống một mình suốt đời, vĩnh viễn cùng không nhớ đến anh ta.”
Vĩnh viễn không nhớ đến anh?
Đáy mắt Hàn Minh Thư lại thêm chút chua xót.
Chuyện này là không thể nào.
Cho dù anh không xuất hiện trước mặt cô, cô cũng nhịn không được lên mạng tra tin tức về anh, nhưng sau khi bị phát hiện thì lại kiên quyết không nhận.
Càng đừng nói mỗi ngày anh cứ lượn lờ trước mặt cô, làm những chuyện khiến người ta cảm động, nói những câu làm người ta động lòng.
Hàn Minh Thư nhắm mắt, tay đặt trên bàn nắm chặt lại, hơi đau khổ nói.
“Nếu... tớ chấp nhận anh ta, vậy có phải tớ trông có vẻ... rất ti tiện không?”
Nghe thế, Tiểu Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
“Minh Thư, sao cậu lại nghĩ thế?”
Hàn Minh Thư lại mở mắt ra, trong ánh mắt đầy vẻ rối rắm không biết làm sao.
“Tớ nghĩ như thế này, không đáng chết sao? Năm năm trước anh ấy đối xử với tớ như thế, bây giờ anh ấy vẫy tay với tớ, tớ lại đến sống cùng với anh ta, có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy... tớ là một người gọi là đến, đuổi là đi thì sao?”
Tiểu Nhan lập tức cứng họng.
“Không thể nào? Tớ nhìn thấy những gì cậu Dạ làm cho cậu, chắc chắn không phải là loại người đó.”
“Tớ cũng cảm thấy anh ấy không phải loại người như thế, nhưng... có đôi khi trong lòng tớ vẫn không qua được khúc mắc đó.”
Hàn Minh Thư khẽ thở dài, giống như vô lực, lại giống như mệt mỏi nằm rạp ra bàn, lẩm bẩm nói.
“Tớ đã đón bé Đậu Nành về, hơn nữa cũng đã hứa với bé Đậu Nành là không đưa bé đi nơi khác nữa.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan kinh ngạc trừng to mắt.
“Ý của cậu là... định để hai ba con bọn họ nhận nhau sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
Tiểu Nhan căng thẳng nuốt nước bọt: “Vì sao? Không phải lúc trước cậu đã cực lực phản đối sao? Còn nói gì mà có thể lừa được lúc nào hay lúc đó, tại sao lại đột nhiên đổi suy nghĩ thế?”
“Tuy tớ là mẹ của bé Đậu Nành, nhưng tớ không có quyền cấm bé đưa ra sự lựa chọn, bé Đậu Nành trưởng thành sớm, tuy còn nhỏ những đã biết phân biệt chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, tớ cứ mãi trói buộc cậu bé, với cậu bé mà nói đó mới là một loại tổn thương.”
Đây là tâm lý thật sự của một người mẹ.
Tiểu Nhan nhìn Hàn Minh Thư nằm rạp trên bàn hai mắt trống rỗng, đột nhiên vô cùng đau lòng cho cô, bước lên cúi người ôm vai cô.
“Minh Thư, cậu đừng nghĩ quá nhiều, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên được không? Cậu không cần cố ý bảo vệ bé Đậu Nành, cũng không cần cố ý từ chối cậu Dạ, cứ để mọi chuyện tự do phát triển. Dù sao cho dù như thế nào thì tớ đều sẽ bên cạnh cậu.”
Hàn Minh Thư ngước mắt: “Cậu vì tớ hay là vì anh tớ?”
Tiểu Nhan: “...”
Cô lập tức nổi giận trợn trắng mắt.
“Từ khi nào mà cậu lại hư như vậy hả? Đương nhiên là vì câu, không lẽ tớ lại đi nói với cậu là tớ vì muốn theo đuổi anh cậu sao? Nói vậy cậu sẽ thất vọng về tớ đó có được không?”
Nói đến đây, Tiểu Nhan lại hừ lạnh: “Cho dù là vì anh cậu thì cậu có thể làm gì tớ chứ, không lẽ cậu không muốn tớ thành chị dâu của cậu sao?”
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ cười cười: “Cậu nhìn cậu đi, cậu đã hôn lén mà người ta vẫn cứ thờ ơ. Hơn nữa bây giờ tớ đã đón bé Đậu Nành về rồi, cậu không có cơ hội để tiếp cận thường xuyên nữa.
Nói đến chuyện này, Tiểu Nhan khóc không ra nước mắt.
“Cậu nói như thế cũng đúng thật, vậy sao cậu còn đón bé Đậu Nành về nhà nữa?” Tiểu Nhan nắm tay Hàn Minh Thư lắc tới lắc lui: “A a a a, cậu đền cho tớ một cơ hội để được tiếp cận thường xuyên đi!”
Hàn Minh Thư bị cô lắc đến chóng mặt: “Tớ cũng không có cách nào, bé Đậu Nành là con trai của tớ, cũng không thể ở mãi bên nhà anh tớ được, sớm muộn gì cũng phải đón về. Nếu cậu thật sự thích anh tớ, cho dù không có cơ hội tiếp cận thường xuyên thì cậu cũng sẽ chạy đến đó gặp anh thôi.”
“Nhưng tớ phải dùng lý do gì đây?”
Hàn Minh Thư hiểu ý cười.
“Lý do gì cũng không quan trọng, quan trọng là... cậu muốn gặp anh ta.”
Tiểu Nhan hoàn toàn sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.
“Tớ hiểu rồi, quan trọng nhất không phải là lý do, mà là... tớ muốn gặp anh, muốn theo đuổi anh!”
“Ừ!” Hàn Minh Thư gật đầu.
“Tớ hiểu rồi, Minh Thư, cảm ơn!!”
“Rơi vào bẫy? Có ý gì?” Nhậm Hoa khó hiểu nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan cười cười, nhún vai: “Sau này cô sẽ biết, được rồi, tôi phải gặp Minh Thư báo cáo công việc, không nói chuyện với cô nữa.”
Nói xong Tiểu Nhan lập tức ra khỏi phòng uống nước, để Nhậm Hoa ngây người đứng đó một mình, khó hiểu đỡ cằm.
Cô rơi vào bẫy của Vương An?
Bẫy gì? Cẩn thận nghĩ lại, nhớ đến vẻ mặt đầy ý nghĩa sâu xa của Tiểu Nhan, Nhậm Hoa lập tức phản ứng lại, lập tức giận dữ giậm chân.
“Tiểu Nhan, cô đứng lại đó cho tôi, ai nói tôi rơi vào bẫy của Vương An chứ? Ai lại đi thích cái tên đó chứ? Cô về đây cho tôi!”
Nhậm Hoa chạy ra khỏi phòng uống nước.
Mà Tiểu Nhan đã nhanh chân trốn vào văn phòng, đặt hồ sơ trước mặt Hàn Minh Thư.
Nghe được tiếng kêu bên ngoài, lại nhìn dáng vẻ lén lút của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Cậu với cô ta lại nhốn nháo gì thế?”
“Có làm gì đâu?” Tiểu Nhan nhàm chán nhún vai: “Kệ cô ta đi, cậu xem thử bảng báo cáo này của tớ thế nào, đây là đơn đặt hàng, tiền chi ra và lượng tiêu thụ của công ty chúng ta từ sau khi thành lập đến giờ.”
Hàn Minh Thư nghe thế, lập tức cầm hồ sơ đến.
Lúc trước khi chỉ có cô và Tiểu Nhan, những việc này đều do Tiểu Nhan xử lý.
Bởi vì lúc trước Tiểu Nhan từng làm việc trong bộ tài vụ của tập đoàn Dạ Thị, cô cũng rất nhạy cảm với các con số tiền bạc, cho nên sau khi mở công ty, Hàn Minh Thư cũng không thuê thêm nhân viên dư thừa lãng phí tiền bạc, Tiểu Nhan tự ôm đồm hết toàn bộ công việc tài vụ.
Hàn Minh Thư rất yên tâm về cô, đọc qua rồi cười khẽ: “Cậu làm rất cẩn thận, cậu thấy không có vấn đề gì là được, không cần đưa tớ xem.”
“Nhất định phải đưa cậu xem.” Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Sau khi cậu xem qua không có vấn đề gì thì tớ mới yên tâm được, tuy chúng ta là bạn thân, nhưng sổ sách phải tính cho rõ ràng. Đúng rồi, lúc nãy khi tớ đi ra ngoài có nghe Nhậm Hoa nói, tổng giám đốc Dạ đi công tác rồi sao?”
Nghe đến tên Dạ Âu Thần, nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư nhạt đi.
Cô gật đầu.
“Ừ.”
“Vậy trong lòng cậu có cảm giác gì không?” Tiểu Nhan thò qua, nghiêm túc chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt cô.
Khoảng cách gần như thế, Hàn Minh Thư hơi xấu hổ, cô khẽ sờ mũi.
“Chắc Nhậm Hoa nhiều chuyện đã kể cho cậu nghe hết mọi chuyện rồi, cần gì phải giả vờ trước mặt tớ chứ?”
“Hừ.” Tiểu Nhan hừ mạnh: “Tớ biết cậu sẽ không từ bỏ mà.”
Hàn Minh Thư không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cảm xúc dưới đáy mắt rất nhạt nhòa.
“Thì sao chứ? Cho dù tớ không từ bỏ, nhưng nếu lại bắt đầu lần nữa, ai sẽ bảo đảm là sẽ không dẫm vào vết xe đổ cũ chứ.”
“Tớ không biết có dẫm vào vết xe đỗ hay không, tớ chỉ biết nếu bỏ lỡ... có lẽ sẽ là cả đời. Cuộc đời có bao nhiêu lần năm năm? Trừ khi cậu muốn sống một mình suốt đời, vĩnh viễn cùng không nhớ đến anh ta.”
Vĩnh viễn không nhớ đến anh?
Đáy mắt Hàn Minh Thư lại thêm chút chua xót.
Chuyện này là không thể nào.
Cho dù anh không xuất hiện trước mặt cô, cô cũng nhịn không được lên mạng tra tin tức về anh, nhưng sau khi bị phát hiện thì lại kiên quyết không nhận.
Càng đừng nói mỗi ngày anh cứ lượn lờ trước mặt cô, làm những chuyện khiến người ta cảm động, nói những câu làm người ta động lòng.
Hàn Minh Thư nhắm mắt, tay đặt trên bàn nắm chặt lại, hơi đau khổ nói.
“Nếu... tớ chấp nhận anh ta, vậy có phải tớ trông có vẻ... rất ti tiện không?”
Nghe thế, Tiểu Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
“Minh Thư, sao cậu lại nghĩ thế?”
Hàn Minh Thư lại mở mắt ra, trong ánh mắt đầy vẻ rối rắm không biết làm sao.
“Tớ nghĩ như thế này, không đáng chết sao? Năm năm trước anh ấy đối xử với tớ như thế, bây giờ anh ấy vẫy tay với tớ, tớ lại đến sống cùng với anh ta, có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy... tớ là một người gọi là đến, đuổi là đi thì sao?”
Tiểu Nhan lập tức cứng họng.
“Không thể nào? Tớ nhìn thấy những gì cậu Dạ làm cho cậu, chắc chắn không phải là loại người đó.”
“Tớ cũng cảm thấy anh ấy không phải loại người như thế, nhưng... có đôi khi trong lòng tớ vẫn không qua được khúc mắc đó.”
Hàn Minh Thư khẽ thở dài, giống như vô lực, lại giống như mệt mỏi nằm rạp ra bàn, lẩm bẩm nói.
“Tớ đã đón bé Đậu Nành về, hơn nữa cũng đã hứa với bé Đậu Nành là không đưa bé đi nơi khác nữa.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan kinh ngạc trừng to mắt.
“Ý của cậu là... định để hai ba con bọn họ nhận nhau sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
Tiểu Nhan căng thẳng nuốt nước bọt: “Vì sao? Không phải lúc trước cậu đã cực lực phản đối sao? Còn nói gì mà có thể lừa được lúc nào hay lúc đó, tại sao lại đột nhiên đổi suy nghĩ thế?”
“Tuy tớ là mẹ của bé Đậu Nành, nhưng tớ không có quyền cấm bé đưa ra sự lựa chọn, bé Đậu Nành trưởng thành sớm, tuy còn nhỏ những đã biết phân biệt chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, tớ cứ mãi trói buộc cậu bé, với cậu bé mà nói đó mới là một loại tổn thương.”
Đây là tâm lý thật sự của một người mẹ.
Tiểu Nhan nhìn Hàn Minh Thư nằm rạp trên bàn hai mắt trống rỗng, đột nhiên vô cùng đau lòng cho cô, bước lên cúi người ôm vai cô.
“Minh Thư, cậu đừng nghĩ quá nhiều, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên được không? Cậu không cần cố ý bảo vệ bé Đậu Nành, cũng không cần cố ý từ chối cậu Dạ, cứ để mọi chuyện tự do phát triển. Dù sao cho dù như thế nào thì tớ đều sẽ bên cạnh cậu.”
Hàn Minh Thư ngước mắt: “Cậu vì tớ hay là vì anh tớ?”
Tiểu Nhan: “...”
Cô lập tức nổi giận trợn trắng mắt.
“Từ khi nào mà cậu lại hư như vậy hả? Đương nhiên là vì câu, không lẽ tớ lại đi nói với cậu là tớ vì muốn theo đuổi anh cậu sao? Nói vậy cậu sẽ thất vọng về tớ đó có được không?”
Nói đến đây, Tiểu Nhan lại hừ lạnh: “Cho dù là vì anh cậu thì cậu có thể làm gì tớ chứ, không lẽ cậu không muốn tớ thành chị dâu của cậu sao?”
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ cười cười: “Cậu nhìn cậu đi, cậu đã hôn lén mà người ta vẫn cứ thờ ơ. Hơn nữa bây giờ tớ đã đón bé Đậu Nành về rồi, cậu không có cơ hội để tiếp cận thường xuyên nữa.
Nói đến chuyện này, Tiểu Nhan khóc không ra nước mắt.
“Cậu nói như thế cũng đúng thật, vậy sao cậu còn đón bé Đậu Nành về nhà nữa?” Tiểu Nhan nắm tay Hàn Minh Thư lắc tới lắc lui: “A a a a, cậu đền cho tớ một cơ hội để được tiếp cận thường xuyên đi!”
Hàn Minh Thư bị cô lắc đến chóng mặt: “Tớ cũng không có cách nào, bé Đậu Nành là con trai của tớ, cũng không thể ở mãi bên nhà anh tớ được, sớm muộn gì cũng phải đón về. Nếu cậu thật sự thích anh tớ, cho dù không có cơ hội tiếp cận thường xuyên thì cậu cũng sẽ chạy đến đó gặp anh thôi.”
“Nhưng tớ phải dùng lý do gì đây?”
Hàn Minh Thư hiểu ý cười.
“Lý do gì cũng không quan trọng, quan trọng là... cậu muốn gặp anh ta.”
Tiểu Nhan hoàn toàn sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.
“Tớ hiểu rồi, quan trọng nhất không phải là lý do, mà là... tớ muốn gặp anh, muốn theo đuổi anh!”
“Ừ!” Hàn Minh Thư gật đầu.
“Tớ hiểu rồi, Minh Thư, cảm ơn!!”
Bình luận facebook