Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-646
Chương 646: Thật là anh
Thật là anh.
Thật là anh!
Trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ này, Hàn Minh Thư chợt phát hiện mắt mình hơi nóng lên, chắc là nước mắt đang dâng lên.
Cô vẫn tưởng... đứa bé mình mang thai là của người xa lạ, trước kia cô còn muốn phá bỏ cái thai này.
Nhưng sau đó cô vẫn giữ lại và bắt đầu dần cảm thấy yêu sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng.
Sau này, Mai Linh nói đã thay cô điều tra, đã tra được đứa bé là của Dạ Y Viễn.
Ngay khi nghe thấy đứa bé là của Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư gần như lập tức suy sụp, cảm thấy sau khi sinh đứa bé ra thì cô sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Dạ Âu Thần nữa.
Về sau...
Cứ nghĩ lại chuyện cũ cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hàn Minh Thư nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dọc theo khóe mắt rơi xuống, sau đó chìm vào gối đầu bên cạnh.
"Em làm sao thế?"
Phía sau lưng, có lẽ Dạ Âu Thần đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng, nên sốt ruột hỏi.
Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Không có gì, cũng đã muộn rồi, cái em muốn hỏi cũng đã hỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Phía sau trầm mặc một lúc, Dạ Âu Thần vẫn không kìm được hỏi: "Em chắc chắn em không sao chứ?"
Hàn Minh Thư vừa rơi nước mắt vừa cười khẽ: "Em có thể có vấn đề gì chứ? Anh mau ngủ đi."
Nói xong cô vội nhắm mắt lại.
Bé Đậu Nành...
Nếu con nhìn thấy ba con, con chắc chắn sẽ vui vẻ nhỉ?
Đây chính là ba ruột của con.
Dù năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng giờ đây Hàn Minh Thư đã không còn sức để truy cứu từng chuyện một.
Cô cũng không có gì phải ghen, vì dù người trước kia hay sau này của Dạ Âu Thần đều chính là cô.
Hàn Minh Thư mang theo suy nghĩ đó, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Cô thỏa mãn, ngủ thiếp đi, thế nhưng lại khổ Dạ Âu Thần.
Sau khi nói với Hàn Minh Thư về ngày đó, anh dường như cảm thấy không khí trở nên ướt át hơn, anh đã đoán có phải có đang khóc không.
Nhưng cô lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia nghe không ra vấn đề gì.
Đến tận khi nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần mới chậm rãi chống người lên, nhờ ánh trăng quan sát gương mặt cô, chú ý thấy nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt trắng nõn của cô.
Mặc dù đã khô, nhưng khi sờ vào vẫn cảm thấy nơi này khác những nơi khác.
Khóc sao?
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, nhíu chặt mày.
Vì anh nhớ quá rõ ngày đó nên cô mới ghen, đau lòng, cho nên mới khóc ư?
Nhưng Dạ Âu Thần nhớ rõ ngày đó như vậy, vì ngày đó xảy ra quá nhiều chuyện, không chỉ vì ngày đó anh đã muốn người phụ nữ xa lạ kia, mà còn vì đó là ngày anh bị gài bẫy.
Anh phải nhớ kỹ ngày đó, để tất cả những sau này sẽ vĩnh viễn không lặp lại chuyện đó nữa.
Nhìn vệt nước mắt nhàn nhạt, Dạ Âu Thần cúi người đặt lên đó một nụ hôn, động tác nhẹ tựa lông hồng, sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, nhưng trái tim như bị một móng vuốt nắm chặt.
Trong nước.
Tiểu Nhan ghé vào trên mặt bàn múa bút thành văn, cứ viết một lát lại cảm thấy không đúng, thế là lại ném trang giấy trong tay
ra.
Cô tiếp tục viết thêm một tờ nữa, nhưng cứ nhìn lại cảm giác vẫn không đúng, thế là lại viết lại.
Sau khi cô ném đi tờ giấy thứ N, Bé Đậu Nành ngồi trên ghế sô pha ôm rổ hoa quả thực sự không nhịn được nữa.
"Di Tiểu Nhan, dì đã lãng phí nhiều giấy quá rồi đấy."
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên tức giận lườm nó: "Cũng không phải lãng phí của cháu, đây là dì tự mua."
"Nhưng mà..." Bé Đậu Nành ăn một quả nho: "Di Tiếu Nhan, rõ ràng dì có thể dùng máy tính viết mà, biên tập xóa bỏ đều rất đơn giản, tại sao dì phải lãng phí giấy như vậy... thầy giáo nói, lãng phí đáng xấu hổ."
Tiểu Nhan: "..."
"Di biết rồi." Cô có chút phát điện gãi gãi mái tóc dài của mình, thở phì phì nói: "Viết mãi không được, bực chết mất."
"Thật ra... dì Tiểu Nhan, dì không cần viết nữa, vì dù dì viết như thế nào, bác cũng sẽ không dùng của dì."
"Sao cháu biết anh ấy sẽ không dùng của dì?" Tiểu Nhan hừ một tiếng: "Vạn sự khởi đầu nan, nếu lúc đầu không muốn dùng, vậy dù có thể đi thêm mấy lần, nói không chừng sẽ thành công đấy."
"Ô." Bé Đậu Nành sờ cằm của mình, giống như đang suy nghĩ cái gì: "Bác lạnh lùng quá, dì Tiểu Nhan đi công ty làm thư ký, còn không bằng đi nhà họ Hàn làm người giúp việc."
"Người giúp việc á?" Tiểu Nhan không thể tin trừng to mắt: "Bé Đậu Nành cháu thật ra là ma quỷ à? Cháu lại có thể bảo dì đi làm người giúp việc cho bác cháu? Người giúp việc sao, dì một cô gái trẻ như vậy đi làm người giúp việc rất nguy hiểm đấy biết không?"
Bé Đậu Nành hơi dừng động tác ăn một chút, tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Tiểu Nhan.
"Nguy hiểm gì?"
Tiểu Nhan đứng dậy đi đến trước mặt Bé Đậu Nành, đưa tay chọc chọc trán của nó.
"Đồ ngốc nhà cháu, ngày ngày ngoài ăn ra cháu còn có thể làm gì? Nếu cô gái trẻ xinh đẹp đi làm người giúp việc, sẽ rất dễ đụng phải loại ông chủ háo sắc, đến lúc đó sẽ bị bắt nạt."
Bé Đậu Nành nuốt quả nho trong miệng xuống, chớp mắt, nghiêng đầu:
"Nhưng mà bác chính là ông chủ nhà họ Hàn, không phải dì Tiểu Nhan muốn được bác bắt nạt hả?"
Tiểu Nhan: "..."
Đúng vậy, không phải ông chủ nhà họ Hàn chính là Hàn Đông sao? Nếu Hàn Đông muốn làm gì với cô thì cô đều rất tình nguyện mà.
Chỉ sợ Hàn Đông căn bản không muốn làm gì với cô đấy.
Không đúng, rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh gì thế.
Hơn nữa sao Bé Đậu Nành nhiều chuyện thế? Sao nó lại nói với mình cái này? Sao nó lại hiểu được?
Nghĩ vậy, Tiểu Nhan đi tới, nguy hiểm nheo mắt lại nhìn Bé Đậu Nành, rồi đột ngột vươn tay ra xách lỗ tai Bé Đậu Nành.
"Hãy thành thật khai ra, sao cháu lại biết nhiều như vậy? Tuổi còn nhỏ, có phải cháu không chịu khó học hay không?"
Tiểu Nhan dữ dằn, sức tay tăng thêm, dùng mắt thường có thể nhìn thấy lỗ tai trắng nõn của Bé Đậu Nành nhanh chóng đỏ ửng, nó bị đau kêu một tiếng: "A, dì Tiểu Nhan mau buông ra, đau quá!"
"Cháu còn biết đau hả? xem cháu đã học được thứ gì nhé, dì biết cái não nhỏ của cháu chứa nhiều hơn người khác, nhưng mà cháu cũng chứa nhiều quá rồi đấy, hơn nữa có nhiều thứ cháu có thể chứa sao? Nhanh, hãy quên hết những lời cháu vừa nói với dì và những tư tưởng không tốt trong đầu cháu đi."
"Ư ư." Bé Đậu Nành rên rỉ, muốn đẩy tay Tiểu Nhan ra nhưng lại không đẩy được, nó gấp đến mức sắp rơi nước mắt.
Cuối cùng nó đành ra đòn sát thủ: "Di Tiểu Nhan, nếu dì vẫn không buông ra, cháu sẽ lập tức gọi điện thoại cho bác, nói xấu đi."
Vừa nghe đến Hàn Đông, Tiểu Nhan đã sợ, ngơ ngác một lúc, Bé Đậu Nành lập tức chạy thoát khỏi tay cô.
Nó che lỗ tai bị nhéo đỏ của mình chạy đến đầu bậc thang, chân đã bước một bước trên bậc thang, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Nhan.
"Hừ, nếu di Tiểu Nhan còn bắt nạt cục cưng, ngày nào cháu cũng sẽ gọi điện cho bác, nói xấu đi, đến lúc đó dì Tiểu Nhan càng không có cơ hội."
"Cháu dám!"
Tiếu Nhan thở phì phì, hai tay chống nạnh: "Không cho cháu gọi điện thoại! Di còn phải làm mờ cháu đấy!"
"Vậy di Tiểu Nhan phải lấy lòng cháu, nếu dì Tiểu Nhan lấy lòng cháu, thì cháu có thể dẫn dì đi gặp bác."
- ----------------------
Thật là anh.
Thật là anh!
Trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ này, Hàn Minh Thư chợt phát hiện mắt mình hơi nóng lên, chắc là nước mắt đang dâng lên.
Cô vẫn tưởng... đứa bé mình mang thai là của người xa lạ, trước kia cô còn muốn phá bỏ cái thai này.
Nhưng sau đó cô vẫn giữ lại và bắt đầu dần cảm thấy yêu sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng.
Sau này, Mai Linh nói đã thay cô điều tra, đã tra được đứa bé là của Dạ Y Viễn.
Ngay khi nghe thấy đứa bé là của Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư gần như lập tức suy sụp, cảm thấy sau khi sinh đứa bé ra thì cô sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Dạ Âu Thần nữa.
Về sau...
Cứ nghĩ lại chuyện cũ cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hàn Minh Thư nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dọc theo khóe mắt rơi xuống, sau đó chìm vào gối đầu bên cạnh.
"Em làm sao thế?"
Phía sau lưng, có lẽ Dạ Âu Thần đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng, nên sốt ruột hỏi.
Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Không có gì, cũng đã muộn rồi, cái em muốn hỏi cũng đã hỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Phía sau trầm mặc một lúc, Dạ Âu Thần vẫn không kìm được hỏi: "Em chắc chắn em không sao chứ?"
Hàn Minh Thư vừa rơi nước mắt vừa cười khẽ: "Em có thể có vấn đề gì chứ? Anh mau ngủ đi."
Nói xong cô vội nhắm mắt lại.
Bé Đậu Nành...
Nếu con nhìn thấy ba con, con chắc chắn sẽ vui vẻ nhỉ?
Đây chính là ba ruột của con.
Dù năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng giờ đây Hàn Minh Thư đã không còn sức để truy cứu từng chuyện một.
Cô cũng không có gì phải ghen, vì dù người trước kia hay sau này của Dạ Âu Thần đều chính là cô.
Hàn Minh Thư mang theo suy nghĩ đó, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Cô thỏa mãn, ngủ thiếp đi, thế nhưng lại khổ Dạ Âu Thần.
Sau khi nói với Hàn Minh Thư về ngày đó, anh dường như cảm thấy không khí trở nên ướt át hơn, anh đã đoán có phải có đang khóc không.
Nhưng cô lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia nghe không ra vấn đề gì.
Đến tận khi nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần mới chậm rãi chống người lên, nhờ ánh trăng quan sát gương mặt cô, chú ý thấy nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt trắng nõn của cô.
Mặc dù đã khô, nhưng khi sờ vào vẫn cảm thấy nơi này khác những nơi khác.
Khóc sao?
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, nhíu chặt mày.
Vì anh nhớ quá rõ ngày đó nên cô mới ghen, đau lòng, cho nên mới khóc ư?
Nhưng Dạ Âu Thần nhớ rõ ngày đó như vậy, vì ngày đó xảy ra quá nhiều chuyện, không chỉ vì ngày đó anh đã muốn người phụ nữ xa lạ kia, mà còn vì đó là ngày anh bị gài bẫy.
Anh phải nhớ kỹ ngày đó, để tất cả những sau này sẽ vĩnh viễn không lặp lại chuyện đó nữa.
Nhìn vệt nước mắt nhàn nhạt, Dạ Âu Thần cúi người đặt lên đó một nụ hôn, động tác nhẹ tựa lông hồng, sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, nhưng trái tim như bị một móng vuốt nắm chặt.
Trong nước.
Tiểu Nhan ghé vào trên mặt bàn múa bút thành văn, cứ viết một lát lại cảm thấy không đúng, thế là lại ném trang giấy trong tay
ra.
Cô tiếp tục viết thêm một tờ nữa, nhưng cứ nhìn lại cảm giác vẫn không đúng, thế là lại viết lại.
Sau khi cô ném đi tờ giấy thứ N, Bé Đậu Nành ngồi trên ghế sô pha ôm rổ hoa quả thực sự không nhịn được nữa.
"Di Tiểu Nhan, dì đã lãng phí nhiều giấy quá rồi đấy."
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên tức giận lườm nó: "Cũng không phải lãng phí của cháu, đây là dì tự mua."
"Nhưng mà..." Bé Đậu Nành ăn một quả nho: "Di Tiếu Nhan, rõ ràng dì có thể dùng máy tính viết mà, biên tập xóa bỏ đều rất đơn giản, tại sao dì phải lãng phí giấy như vậy... thầy giáo nói, lãng phí đáng xấu hổ."
Tiểu Nhan: "..."
"Di biết rồi." Cô có chút phát điện gãi gãi mái tóc dài của mình, thở phì phì nói: "Viết mãi không được, bực chết mất."
"Thật ra... dì Tiểu Nhan, dì không cần viết nữa, vì dù dì viết như thế nào, bác cũng sẽ không dùng của dì."
"Sao cháu biết anh ấy sẽ không dùng của dì?" Tiểu Nhan hừ một tiếng: "Vạn sự khởi đầu nan, nếu lúc đầu không muốn dùng, vậy dù có thể đi thêm mấy lần, nói không chừng sẽ thành công đấy."
"Ô." Bé Đậu Nành sờ cằm của mình, giống như đang suy nghĩ cái gì: "Bác lạnh lùng quá, dì Tiểu Nhan đi công ty làm thư ký, còn không bằng đi nhà họ Hàn làm người giúp việc."
"Người giúp việc á?" Tiểu Nhan không thể tin trừng to mắt: "Bé Đậu Nành cháu thật ra là ma quỷ à? Cháu lại có thể bảo dì đi làm người giúp việc cho bác cháu? Người giúp việc sao, dì một cô gái trẻ như vậy đi làm người giúp việc rất nguy hiểm đấy biết không?"
Bé Đậu Nành hơi dừng động tác ăn một chút, tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Tiểu Nhan.
"Nguy hiểm gì?"
Tiểu Nhan đứng dậy đi đến trước mặt Bé Đậu Nành, đưa tay chọc chọc trán của nó.
"Đồ ngốc nhà cháu, ngày ngày ngoài ăn ra cháu còn có thể làm gì? Nếu cô gái trẻ xinh đẹp đi làm người giúp việc, sẽ rất dễ đụng phải loại ông chủ háo sắc, đến lúc đó sẽ bị bắt nạt."
Bé Đậu Nành nuốt quả nho trong miệng xuống, chớp mắt, nghiêng đầu:
"Nhưng mà bác chính là ông chủ nhà họ Hàn, không phải dì Tiểu Nhan muốn được bác bắt nạt hả?"
Tiểu Nhan: "..."
Đúng vậy, không phải ông chủ nhà họ Hàn chính là Hàn Đông sao? Nếu Hàn Đông muốn làm gì với cô thì cô đều rất tình nguyện mà.
Chỉ sợ Hàn Đông căn bản không muốn làm gì với cô đấy.
Không đúng, rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh gì thế.
Hơn nữa sao Bé Đậu Nành nhiều chuyện thế? Sao nó lại nói với mình cái này? Sao nó lại hiểu được?
Nghĩ vậy, Tiểu Nhan đi tới, nguy hiểm nheo mắt lại nhìn Bé Đậu Nành, rồi đột ngột vươn tay ra xách lỗ tai Bé Đậu Nành.
"Hãy thành thật khai ra, sao cháu lại biết nhiều như vậy? Tuổi còn nhỏ, có phải cháu không chịu khó học hay không?"
Tiểu Nhan dữ dằn, sức tay tăng thêm, dùng mắt thường có thể nhìn thấy lỗ tai trắng nõn của Bé Đậu Nành nhanh chóng đỏ ửng, nó bị đau kêu một tiếng: "A, dì Tiểu Nhan mau buông ra, đau quá!"
"Cháu còn biết đau hả? xem cháu đã học được thứ gì nhé, dì biết cái não nhỏ của cháu chứa nhiều hơn người khác, nhưng mà cháu cũng chứa nhiều quá rồi đấy, hơn nữa có nhiều thứ cháu có thể chứa sao? Nhanh, hãy quên hết những lời cháu vừa nói với dì và những tư tưởng không tốt trong đầu cháu đi."
"Ư ư." Bé Đậu Nành rên rỉ, muốn đẩy tay Tiểu Nhan ra nhưng lại không đẩy được, nó gấp đến mức sắp rơi nước mắt.
Cuối cùng nó đành ra đòn sát thủ: "Di Tiểu Nhan, nếu dì vẫn không buông ra, cháu sẽ lập tức gọi điện thoại cho bác, nói xấu đi."
Vừa nghe đến Hàn Đông, Tiểu Nhan đã sợ, ngơ ngác một lúc, Bé Đậu Nành lập tức chạy thoát khỏi tay cô.
Nó che lỗ tai bị nhéo đỏ của mình chạy đến đầu bậc thang, chân đã bước một bước trên bậc thang, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Nhan.
"Hừ, nếu di Tiểu Nhan còn bắt nạt cục cưng, ngày nào cháu cũng sẽ gọi điện cho bác, nói xấu đi, đến lúc đó dì Tiểu Nhan càng không có cơ hội."
"Cháu dám!"
Tiếu Nhan thở phì phì, hai tay chống nạnh: "Không cho cháu gọi điện thoại! Di còn phải làm mờ cháu đấy!"
"Vậy di Tiểu Nhan phải lấy lòng cháu, nếu dì Tiểu Nhan lấy lòng cháu, thì cháu có thể dẫn dì đi gặp bác."
- ----------------------
Bình luận facebook