Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-657
Chương 657: Em đã chấp nhận cậu ta rồi?
Nhìn đồng đồ chất cao như núi trước mặt, khóe môi Dạ Âu Thần vẫn không nhịn được co quắp lại, trước đó nghe mọi người nói tới mức mặt mày hớn hở, nhưng không ngờ đều là mấy thứ vớ vẩn như vậy.
Anh liếc mắt chọn lọc một chút.
Trẻ con đều thích những thứ này à?
Dạ Âu Thần chưa từng làm cha nên hoàn toàn không biết rốt cuộc trẻ con thích cái gì, nghe mọi người nói gì đều mua lại hết, hi vọng đến lúc đó cho dù thằng bé không thích cái này thì cùng có thể chọn một cái khác.
Hơn nữa suy nghĩ của trẻ con cũng rất đơn giản, chưa biết có thích những thứ này hay không nhưng chỉ cần nhìn thấy đống quà chất cao như núi thế này cũng sẽ vui vẻ cười không ngậm miệng lại được.
Vừa nghĩ tới tương lai thằng bé sẽ nhìn thấy những thứ mình đã chuẩn bị này, Dạ Âu Thần bất giác cong môi lên.
Lang An đứng bên cạnh không nghe thấy Dạ Âu Thần trả lời mà chỉ nhìn thấy khóe môi của anh nở một nụ cười quỷ dị, nụ cười của người cha này thường hay xuất hiện ở trên mặt của tất cả những người cha bình thường khác.
Nhưng đặt nụ cười này ở trên mặt Dạ Âu Thần thật sự là rất quỷ dị.
Chỉ là Lang An cũng không dám nói, anh ta chỉ có thể yên lặng cúi đầu nhìn đống đồ vật chất cao như núi kia.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng... Cậu Dạ làm việc này chắc chắn có liên quan đến mợ chủ.
Lúc tan học, Hàn Minh Thư đi đón bé Đậu Nành liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng ở cổng trường, anh ta mặc áo sơmi màu trắng đứng dựa vào tường, thân hình trông rất gầy gò.
Chỉ là dáng vẻ anh tuấn kia của anh ta vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ nữ ở đây.
Lúc nhìn thấy anh ta, Hàn Minh Thư lập tức nghĩ đến tình cảnh anh ta bị Dạ Âu Thần đánh bại trên mặt đất vài ngày trước, lúc ấy khóe miệng của anh ta còn chảy máu.
Cũng không biết... bị thương có nặng không?
Mấy ngày nay cô cũng không gặp lại anh ta nên hoàn toàn không biết anh ta thế nào rồi.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, tất cả mọi người đến sớm đều đang chờ ở ngoài cổng, cô vừa xuống xe không lâu, hình như Dạ Y Viễn có cảm giác nên nhìn lại phía cô.
Ánh mắt của anh ta dừng lại một lúc ở trên mặt cô sau đó thu về, một lát sau anh ta mới sải rộng bước chân đi về phía cô.
Hàn Minh Thư vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chờ anh ta đi đến trước mặt mình rồi cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Hàn Minh Thư đã giật nảy cả mình.
Bởi vì trên mặt Dạ Y Viễn tím xanh một mảng nhìn vô cùng nghiêm trọng, nhưng cho dù như thế cũng vẫn không làm giảm đi độ đẹp trai của anh ta.
Hôm ấy... Dạ Âu Thần lại ra tay nặng như vậy?
Thấy được vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, Dạ Y Viễn nở một nụ cười đắng chát.
"Từ giờ tới lúc tan học còn mười phút nữa, chỗ này không tiện nói chuyện, tới bên kia với tôi một chút?"
Hàn Minh Thư: "..."
Cô nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn thấy có một chỗ khá vắng vẻ liền chỉ chỉ: "Tới chỗ kia nói đi."
Sau đó cô đi trước, Dạ Y Viễn tự nhiên cũng đi theo cô.
"Chuyện ngày đó, rất xin lỗi."
Sau khi đứng lại, Hàn Minh Thư lên tiếng xin lỗi Dạ Y Viễn trước: "Tôi không biết anh cũng ở đó nên mới liên lụy tới anh bị đánh, thật sự rất xin lỗi anh."
"Em đang xin lỗi tôi à?" Dạ Y Viễn nhìn cô, nụ cười thê thảm trên môi cộng thêm vết thương nhìn vô cùng bi thương, Hàn Minh Thư gần như không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta, đành phải dời mắt đi chỗ khác.
"Người đánh tôi là cậu ta nhưng em lại nói xin lỗi, chẳng lẽ điều này nói lên em đã chấp nhận cậu ta rồi?"
Hàn Minh Thư: "..."
Cô cắn môi, nhớ tới lời tỏ tình Dạ Y Viễn nói với mình kia mặc dù không biết anh ta thật lòng hay là giả dối.
Dù sao cuối cùng cô cũng tin lời Dạ Âu Thần, hơn nữa quả thực chính cô cũng cảm thấy hơi nghi ngờ Dạ Y Viễn.
Cảm thấy vì Dạ Âu Thần nên anh ta mới tiếp cận mình.
Nhưng dù như thế nào thì anh ta cũng đã nói rõ ràng với mình, vậy thì mình cũng phải nói rõ ràng với anh ta.
Thế là Hàn Minh Thư khẽ gật đầu.
Sợi dây cung đang kéo căng trong lòng Dạ Y Viễn hoàn toàn đứt gãy, ánh sáng trong mắt giống như là một ngọn núi lớn điên cuồng sụp đổ, một lát sau đột nhiên anh ta phát cuồng nắm lấy bả vai Hàn Minh Thư.
"Vì sao chứ? Vì sao quanh đi quẩn lại em vẫn muốn ở cùng với cậu ta? Rốt cuộc là cậu ta tốt hơn tôi chỗ nào? Những chuyện cậu ta làm trước kia em quên hết rồi ư?"
Hàn Minh Thư đột nhiên bị sự táo bạo của Dạ Y Viễn dọa cho nhảy dựng lên, cô chỉ cảm thấy bả vai bị anh ta bóp rất đau, sự phẫn nộ trong giọng nói và cả ánh mắt rực lửa kia của anh ta hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng thường ngày.
Hàn Minh Thư chưa từng thấy Dạ Y Viễn như vậy nên bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Tôi làm gì?" Dạ Y Viễn cười khổ: "Em cảm thấy tôi còn có thể làm cái gì? Tôi đợi em lâu như vậy thế mà ngay cả nhìn tôi lâu thêm một chút em cũng không nguyện ý, còn cậu ta làm nhiều chuyện tổn thương em như thế, em nói trở lại bên cạnh cậu ta liền trở lại bên cạnh cậu ta rồi?"
Hàn Minh Thư cắn môi: "Tôi, tôi thích anh ấy."
"Thích?" Dạ Y Viễn thất thần mất một lúc, Hàn Minh Thư vốn định thừa dịp anh ta thất thần liền đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại hồi thần rất nhanh.
Bờ vai của cô lại bị anh ta nắm chắc một lần nữa.
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào nhất? Tôi thua cậu ta ở chỗ nào? Em nói với tôi, tôi sẽ thay đổi được không?"
Hàn Minh Thư nhíu đôi mi thanh tú lại, vừa đẩy Dạ Y Viễn ra vừa giải thích nói: "Vấn đề ở đây không phải là anh thua anh ấy chỗ nào, tôi thích anh ấy không liên quan gì tới anh, trước kia lúc tôi ở bên anh ấy đã coi anh như anh trai của mình. Cho dù thời gian đã trôi qua lâu rồi nhưng tôi vẫn coi anh như anh trai mà đối xử, tôi thực sự không thể..."
"Nhưng tôi không phải là anh trai của em..." Dạ Y Viễn cắt ngang lời cô, cảm xúc có chút kích động: "Nếu như em thật sự coi tôi là anh trai vậy thì trước kia lúc tôi giúp em, tại sao em lại từ chối tôi? Cứ đối xử với tôi như một người đàn ông bình thường không được sao? Cậu ta tổn thương em như vậy thế mà em lại quay về bên cạnh cậu ta, vậy tôi thì sao? Em không thể chia cho tôi một chút sự thương hại à??"
Hàn Minh Thư: "Tình cảm không phải là thương hại, không chia được."
Vẻ mặt Dạ Y Viễn đau khổ, giống như đang phải chịu một sự hành hạ rất lớn.
Hàn Minh Thư lại chỉ cảm thấy sợ hãi, giãy dụa muốn tránh thoát ra, kết quả một giây sau, Dạ Y Viễn lại phịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Hàn Minh Thư vừa định bước đi lại nghe thấy, xoay người lại mới phát hiện ra Dạ Y Viễn nằm ở đó, vẻ mặt không đúng, hơn nữa trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Cô sửng sốt, chạy tới ngồi xổm xuống bên cạnh Dạ Y Viễn: "Anh sao vậy?"
Dạ Y Viễn nằm ở đó, đau đến mức sắc mặt nhăn nhó, mồ hôi lạnh ứa ra, một câu cũng không trả lời được, chỉ có điều anh ta vẫn mở to mắt, động tác yếu ớt bắt lấy tay của cô.
"Đừng... đừng ở bên cậu ta, cậu ta sẽ không đối xử tốt với em... sẽ không..."
"Anh sao vậy? Anh đừng nói nữa, tôi sẽ gọi xe cứu thương cho anh."
Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm 115, sau khi báo địa chỉ cho xe cứu thương, Hàn Minh Thư phát hiện ra sắc mặt Dạ Y Viễn ngày càng tái nhợt.
Tại sao có thể như vậy?
Xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Minh Thư cảm thấy mình không biết phải làm thế nào.
"Anh cố gắng thêm một lát, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi."
Nhìn đồng đồ chất cao như núi trước mặt, khóe môi Dạ Âu Thần vẫn không nhịn được co quắp lại, trước đó nghe mọi người nói tới mức mặt mày hớn hở, nhưng không ngờ đều là mấy thứ vớ vẩn như vậy.
Anh liếc mắt chọn lọc một chút.
Trẻ con đều thích những thứ này à?
Dạ Âu Thần chưa từng làm cha nên hoàn toàn không biết rốt cuộc trẻ con thích cái gì, nghe mọi người nói gì đều mua lại hết, hi vọng đến lúc đó cho dù thằng bé không thích cái này thì cùng có thể chọn một cái khác.
Hơn nữa suy nghĩ của trẻ con cũng rất đơn giản, chưa biết có thích những thứ này hay không nhưng chỉ cần nhìn thấy đống quà chất cao như núi thế này cũng sẽ vui vẻ cười không ngậm miệng lại được.
Vừa nghĩ tới tương lai thằng bé sẽ nhìn thấy những thứ mình đã chuẩn bị này, Dạ Âu Thần bất giác cong môi lên.
Lang An đứng bên cạnh không nghe thấy Dạ Âu Thần trả lời mà chỉ nhìn thấy khóe môi của anh nở một nụ cười quỷ dị, nụ cười của người cha này thường hay xuất hiện ở trên mặt của tất cả những người cha bình thường khác.
Nhưng đặt nụ cười này ở trên mặt Dạ Âu Thần thật sự là rất quỷ dị.
Chỉ là Lang An cũng không dám nói, anh ta chỉ có thể yên lặng cúi đầu nhìn đống đồ vật chất cao như núi kia.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng... Cậu Dạ làm việc này chắc chắn có liên quan đến mợ chủ.
Lúc tan học, Hàn Minh Thư đi đón bé Đậu Nành liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng ở cổng trường, anh ta mặc áo sơmi màu trắng đứng dựa vào tường, thân hình trông rất gầy gò.
Chỉ là dáng vẻ anh tuấn kia của anh ta vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ nữ ở đây.
Lúc nhìn thấy anh ta, Hàn Minh Thư lập tức nghĩ đến tình cảnh anh ta bị Dạ Âu Thần đánh bại trên mặt đất vài ngày trước, lúc ấy khóe miệng của anh ta còn chảy máu.
Cũng không biết... bị thương có nặng không?
Mấy ngày nay cô cũng không gặp lại anh ta nên hoàn toàn không biết anh ta thế nào rồi.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, tất cả mọi người đến sớm đều đang chờ ở ngoài cổng, cô vừa xuống xe không lâu, hình như Dạ Y Viễn có cảm giác nên nhìn lại phía cô.
Ánh mắt của anh ta dừng lại một lúc ở trên mặt cô sau đó thu về, một lát sau anh ta mới sải rộng bước chân đi về phía cô.
Hàn Minh Thư vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chờ anh ta đi đến trước mặt mình rồi cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Hàn Minh Thư đã giật nảy cả mình.
Bởi vì trên mặt Dạ Y Viễn tím xanh một mảng nhìn vô cùng nghiêm trọng, nhưng cho dù như thế cũng vẫn không làm giảm đi độ đẹp trai của anh ta.
Hôm ấy... Dạ Âu Thần lại ra tay nặng như vậy?
Thấy được vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, Dạ Y Viễn nở một nụ cười đắng chát.
"Từ giờ tới lúc tan học còn mười phút nữa, chỗ này không tiện nói chuyện, tới bên kia với tôi một chút?"
Hàn Minh Thư: "..."
Cô nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn thấy có một chỗ khá vắng vẻ liền chỉ chỉ: "Tới chỗ kia nói đi."
Sau đó cô đi trước, Dạ Y Viễn tự nhiên cũng đi theo cô.
"Chuyện ngày đó, rất xin lỗi."
Sau khi đứng lại, Hàn Minh Thư lên tiếng xin lỗi Dạ Y Viễn trước: "Tôi không biết anh cũng ở đó nên mới liên lụy tới anh bị đánh, thật sự rất xin lỗi anh."
"Em đang xin lỗi tôi à?" Dạ Y Viễn nhìn cô, nụ cười thê thảm trên môi cộng thêm vết thương nhìn vô cùng bi thương, Hàn Minh Thư gần như không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta, đành phải dời mắt đi chỗ khác.
"Người đánh tôi là cậu ta nhưng em lại nói xin lỗi, chẳng lẽ điều này nói lên em đã chấp nhận cậu ta rồi?"
Hàn Minh Thư: "..."
Cô cắn môi, nhớ tới lời tỏ tình Dạ Y Viễn nói với mình kia mặc dù không biết anh ta thật lòng hay là giả dối.
Dù sao cuối cùng cô cũng tin lời Dạ Âu Thần, hơn nữa quả thực chính cô cũng cảm thấy hơi nghi ngờ Dạ Y Viễn.
Cảm thấy vì Dạ Âu Thần nên anh ta mới tiếp cận mình.
Nhưng dù như thế nào thì anh ta cũng đã nói rõ ràng với mình, vậy thì mình cũng phải nói rõ ràng với anh ta.
Thế là Hàn Minh Thư khẽ gật đầu.
Sợi dây cung đang kéo căng trong lòng Dạ Y Viễn hoàn toàn đứt gãy, ánh sáng trong mắt giống như là một ngọn núi lớn điên cuồng sụp đổ, một lát sau đột nhiên anh ta phát cuồng nắm lấy bả vai Hàn Minh Thư.
"Vì sao chứ? Vì sao quanh đi quẩn lại em vẫn muốn ở cùng với cậu ta? Rốt cuộc là cậu ta tốt hơn tôi chỗ nào? Những chuyện cậu ta làm trước kia em quên hết rồi ư?"
Hàn Minh Thư đột nhiên bị sự táo bạo của Dạ Y Viễn dọa cho nhảy dựng lên, cô chỉ cảm thấy bả vai bị anh ta bóp rất đau, sự phẫn nộ trong giọng nói và cả ánh mắt rực lửa kia của anh ta hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng thường ngày.
Hàn Minh Thư chưa từng thấy Dạ Y Viễn như vậy nên bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Tôi làm gì?" Dạ Y Viễn cười khổ: "Em cảm thấy tôi còn có thể làm cái gì? Tôi đợi em lâu như vậy thế mà ngay cả nhìn tôi lâu thêm một chút em cũng không nguyện ý, còn cậu ta làm nhiều chuyện tổn thương em như thế, em nói trở lại bên cạnh cậu ta liền trở lại bên cạnh cậu ta rồi?"
Hàn Minh Thư cắn môi: "Tôi, tôi thích anh ấy."
"Thích?" Dạ Y Viễn thất thần mất một lúc, Hàn Minh Thư vốn định thừa dịp anh ta thất thần liền đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại hồi thần rất nhanh.
Bờ vai của cô lại bị anh ta nắm chắc một lần nữa.
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào nhất? Tôi thua cậu ta ở chỗ nào? Em nói với tôi, tôi sẽ thay đổi được không?"
Hàn Minh Thư nhíu đôi mi thanh tú lại, vừa đẩy Dạ Y Viễn ra vừa giải thích nói: "Vấn đề ở đây không phải là anh thua anh ấy chỗ nào, tôi thích anh ấy không liên quan gì tới anh, trước kia lúc tôi ở bên anh ấy đã coi anh như anh trai của mình. Cho dù thời gian đã trôi qua lâu rồi nhưng tôi vẫn coi anh như anh trai mà đối xử, tôi thực sự không thể..."
"Nhưng tôi không phải là anh trai của em..." Dạ Y Viễn cắt ngang lời cô, cảm xúc có chút kích động: "Nếu như em thật sự coi tôi là anh trai vậy thì trước kia lúc tôi giúp em, tại sao em lại từ chối tôi? Cứ đối xử với tôi như một người đàn ông bình thường không được sao? Cậu ta tổn thương em như vậy thế mà em lại quay về bên cạnh cậu ta, vậy tôi thì sao? Em không thể chia cho tôi một chút sự thương hại à??"
Hàn Minh Thư: "Tình cảm không phải là thương hại, không chia được."
Vẻ mặt Dạ Y Viễn đau khổ, giống như đang phải chịu một sự hành hạ rất lớn.
Hàn Minh Thư lại chỉ cảm thấy sợ hãi, giãy dụa muốn tránh thoát ra, kết quả một giây sau, Dạ Y Viễn lại phịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Hàn Minh Thư vừa định bước đi lại nghe thấy, xoay người lại mới phát hiện ra Dạ Y Viễn nằm ở đó, vẻ mặt không đúng, hơn nữa trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Cô sửng sốt, chạy tới ngồi xổm xuống bên cạnh Dạ Y Viễn: "Anh sao vậy?"
Dạ Y Viễn nằm ở đó, đau đến mức sắc mặt nhăn nhó, mồ hôi lạnh ứa ra, một câu cũng không trả lời được, chỉ có điều anh ta vẫn mở to mắt, động tác yếu ớt bắt lấy tay của cô.
"Đừng... đừng ở bên cậu ta, cậu ta sẽ không đối xử tốt với em... sẽ không..."
"Anh sao vậy? Anh đừng nói nữa, tôi sẽ gọi xe cứu thương cho anh."
Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm 115, sau khi báo địa chỉ cho xe cứu thương, Hàn Minh Thư phát hiện ra sắc mặt Dạ Y Viễn ngày càng tái nhợt.
Tại sao có thể như vậy?
Xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Minh Thư cảm thấy mình không biết phải làm thế nào.
"Anh cố gắng thêm một lát, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi."