Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-658
Chương 658: Mấy đứa nhóc bây giờ đều đẹp như vậy sao?
Dạ Y Viễn lại bắt lấy tay cô, mặc dù vẻ mặt rất yếu ớt, nhưng vẫn cố chấp nói: "Không, không đến bệnh viện."
"Anh cũng đã bệnh tới như vậy rồi, còn không đến bệnh viện?" Mặc dù Hàn Minh Thư không nhìn ra được anh ta như thế nào, nhưng mà có thể từ mồ hôi lạnh trên trán và sắc mặt tái nhợt cảm nhận được sự đau đớn của anh ta.
Dạ Y Viễn lại nhìn cô chằm chằm, nở một nụ cười yếu ớt.
"Đợi đến lúc tôi lên xe cấp cứu, em sẽ không quan tâm tôi giống như bây giờ nữa, cho nên...tôi thà rằng đau chết ở chỗ này, cũng không muốn đến bệnh viện."
Hàn Minh Thư: "...Anh điên rồi sao không? Anh cũng đã đau đến mức này rồi?"
"Tôi không điên." Dạ Y Viễn nắm chặt tay cô, cảm xúc trong mắt còn đau đớn hơn cả biểu cảm trên mặt: "Tôi chỉ muốn tìm một cơ hội cho mình, tại sao... em không thể quay đầu lại nhìn tôi? Nếu như em muốn nói tôi điên rồi, vậy thì cứ coi như là tôi điên rồi đi."
Nhìn thấy anh ta như vậy, Hàn Minh Thư thực sự cũng cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì anh ta cũng bởi vì cô nên mới bị Dạ Âu Thần đánh. Mặc dù cô cảm thấy Dạ Âu Thần hơi nóng nảy, nhưng mà...
Tóm lại, bây giờ trong lòng Hàn Minh Thư cảm thấy bối bời cực kì.
Cô muốn rút tay lại, nhưng mà Dạ Y Viễn vẫn cứ nắm chặt, nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ta, cô lại ngại dùng sức đẩy anh ta ra, làm như vậy cảm giác mình giống như là người xấu vậy, nên chỉ có thể an ủi anh ta.
"Bây giờ anh đừng nói gì cả, xe cấp cứu sắp tới rồi."
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra vừa tra địa chỉ vừa nói: "Tôi nhớ là bệnh viện gần đây cách đây không xa lắm, chắc là khoảng 8 phút nữa sẽ tới."
Cô vừa nói vừa nhìn Dạ Y Viễn: "Bây giờ anh có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi trước, chút nữa tôi sẽ nói lại với bác sĩ."
Nhưng mà Dạ Y Viễn chỉ nhìn cô không nói gì, mặc dù đã đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng mà anh ta dường như hoàn toàn không để ý đến bộ dạng bây giờ của mình.
Sao có thể như vậy? Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đau đầu: “Dạ Y Viễn, không khỏe thì phải đến bệnh viện, anh không đến bệnh viện anh có thể khỏe lại sao? Nếu như lát nữa anh ngất xỉu, tôi sẽ không đỡ anh đâu."
Ánh mắt của Dạ Y Viễn hơi thả lỏng, nhìn cô một lúc lâu, anh ta đột nhiên nhếch môi cười nói: "Vậy nếu tôi đến bệnh viện, em có đi cùng với tôi không?"
Hàn Minh Thư: "...tôi còn phải đón bé Đậu Nành, anh..."
Anh ta tỏ ra đã hiểu rõ mà nhắm mắt lại, cười khổ.
"Quả nhiên, loại người giống như tôi, coi như là chết trong bệnh viện, cũng sẽ không có ai hay biết."
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, Hàn Minh Thư nhịn không được cắn răng nói: "Lúc xe cấp cứu đến, bé Đậu Nành hẳn là cũng sắp ra, sau khi tôi đưa nó về nhà sẽ lập tức đến bệnh viện thăm anh, hay là... tôi gọi điện cho nhân viên của công ty anh, kêu họ..."
"Được, vậy tôi ở bệnh viện chờ em."
Thấy anh ta đã ổn, Hàn Minh Thư cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể ở bên cạnh căng thẳng chờ xe cấp cứu, lúc bé Đậu Nành đi ra xe cấp cứu còn chưa tới, bởi vì nhìn thấy mẹ của mình, cho nên bé Đậu Nành liền tung tăng chạy tới chỗ Hàn Minh Thư.
"Mẹ."
"Bé Đậu Nành." Hàn Minh Thư ngoắc thằng bé, bé Đậu Nành đi đến bên người cô dựa sát vào cô, sau đó nhìn Dạ Y Viễn vẻ mặt yếu ớt đang ngồi dựa vào tường.
"Ủa, chú sao vậy?"
"Chú cảm thấy không khỏe lắm, mẹ đang đợi xe cấp cứu, con đợi mẹ thêm chút nữa, được không?"
Bé Đậu Nành cực kì ngoan ngoãn mà gật đầu: "Đương nhiên là được ạ, con đợi với mẹ."
"Ừm, cám ơn bé Đậu Nành."
Bé Đậu Nành tâm lý như vậy, trong lòng Hàn Minh Thư tự nhiên cũng rất là vui vẻ.
Dạ Y Viễn dựa vào tường, vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở đó, nghe thấy giọng nói của bé Đậu Nành, anh ta liền chầm chậm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt bình tĩnh đen như mực của bé Đậu Nành, anh ta gắng gượng cười một cái.
"Là bé Đậu Nành đến rồi đó hả..."
"Chào chú." Bé Đậu Nành cúi chào anh ta.
"Thật ngại quá, chú hôm nay...chỉ sợ không thể dẫn con đi ăn được rồi."
"Không sao đâu chú." Bé Đậu Nành vẻ mặt đơn thuần chớp mắt, sau đó nói: "Chú cảm thấy không khỏe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho thật tốt đi, trước khi xe cấp cứu đến, con và mẹ sẽ ở với chú."
Nhìn gương mặt giống Dạ Âu Thần như đúc ở trước mặt, Dạ Y Viễn tự nhiên biết được tình cảm của Dạ Âu Thần dành cho Hàn Minh Thư, anh ta phải có được Hàn Minh Thư.
Nếu như để cho anh ta nhìn thấy bé Đậu Nành giống anh ta như đúc, vậy chẳng phải sau này anh ta chẳng còn chút cơ hội nào nữa sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Y Viễn nhắm mắt lại, nói một cách khó khăn: "Chú rất là khó chịu, con với con mẹ... có thể đến bệnh viện với chú không?"
"Nhưng mà..."
"Chú không có người thân gì cả, trong bệnh viện rất quạnh quẽ."
Anh ta cười khổ, bởi vì nhắm hai mắt lại, cho nên tất cả cảm xúc trong mắt đều được giấu kín đi.
Lừa gạt một đứa bé ngây thơ, thật sự là không nỡ lắm.
Nhưng mà anh ta có thể làm sao bây giờ? Hàn Minh Thư không chịu, anh ta chỉ có thể lừa đứa bé này.
Thằng bé đã từng nhận điều tốt của anh ta, còn gọi anh ta là chú, nhất định không nhẫn tâm hơn mẹ của thằng bé nhỉ.
Chỉ là, Dạ Y Viễn đã xem nhẹ bé Đậu Nành.
Bé Đậu Nành tuy chỉ là một đứa bé năm tuổi, nhưng lại không phải là đứa bé bình thường, tài năng trí tuệ và cấu tạo não của thằng bé không giống với những đứa trẻ khác.
Cho nên bé Đậu Nành chớp mắt một cái, nhìn mẹ mình một cái, sau đó nghiêm túc từ chối: "Chú Dạ không có người thân sao? Bé Đậu Nành nhớ rõ chú có mở công ty, nếu không thì mẹ con gọi cho mấy chị mấy dì trong công ty chú Dạ ha, nói là chú Dạ nói bệnh viện quạnh quẽ quá."
Hừ, muốn cậu và mẹ cậu đi với anh ta, không có cửa đâu.
Mặc dù bé Đậu Nành không ghét Dạ Y Viễn, nhưng nếu như muốn chia rẽ ba mẹ cậu, vậy chính là không thể.
Dạ Y Viễn mở to mắt, nhìn đứa bé trước mắt, thằng bé đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó rõ ràng trong suốt thấy đáy, không mang theo một tia tạp chất.
Nhưng mà tự dung lại khiến cho Dạ Y Viễn cảm thấy rùng mình.
Luôn cảm thấy đứa bé này dường như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của anh ta.
Là ảo giác sao?
Dạ Y Viễn còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa tới:
"Xe cấp cứu tới rồi."
Rất nhanh, xe cấp cứu dừng lại ở ven đường, Dạ Y Viễn được nâng lên xe, trước lúc Dạ Y Viễn sắp lên xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, môi mỏng mấp máy.
"Đừng... quên những gì em đã đồng ý với tôi, Minh Thư."
"Người nhà không đi chung hả?" Trước lúc y tá đóng cửa, nhìn Hàn Minh Thư và bé Đậu Nành một cái, ánh mắt có chút kỳ quái.
Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, vừa định trả lời, bé Đậu Nành ở bên cạnh đã thay cô trả lời.
"Chị y tá, chúng con không phải là người nhà của chú này, là mẹ con phát hiện chú ấy không khỏe, cho nên giúp chú ấy gọi điện thoại kêu xe cấp cứu ạ."
"À?" Y tá lập tức liền cảm thấy hơi ngại: “Thì ra là như vậy, vậy thì cảm ơn hai mẹ con nha."
"Không cần cám ơn, con và mẹ đi trước nha."
Hàn Minh Thư còn muốn nói gì nữa, lại bị bé Đậu Nành nắm tay kéo đi chỗ khác, y tá nhìn bóng dáng của thằng bé, nhịn không được khen một câu: "Mấy đứa bé bây giờ đều đẹp như vậy sao?"
Dạ Y Viễn lại bắt lấy tay cô, mặc dù vẻ mặt rất yếu ớt, nhưng vẫn cố chấp nói: "Không, không đến bệnh viện."
"Anh cũng đã bệnh tới như vậy rồi, còn không đến bệnh viện?" Mặc dù Hàn Minh Thư không nhìn ra được anh ta như thế nào, nhưng mà có thể từ mồ hôi lạnh trên trán và sắc mặt tái nhợt cảm nhận được sự đau đớn của anh ta.
Dạ Y Viễn lại nhìn cô chằm chằm, nở một nụ cười yếu ớt.
"Đợi đến lúc tôi lên xe cấp cứu, em sẽ không quan tâm tôi giống như bây giờ nữa, cho nên...tôi thà rằng đau chết ở chỗ này, cũng không muốn đến bệnh viện."
Hàn Minh Thư: "...Anh điên rồi sao không? Anh cũng đã đau đến mức này rồi?"
"Tôi không điên." Dạ Y Viễn nắm chặt tay cô, cảm xúc trong mắt còn đau đớn hơn cả biểu cảm trên mặt: "Tôi chỉ muốn tìm một cơ hội cho mình, tại sao... em không thể quay đầu lại nhìn tôi? Nếu như em muốn nói tôi điên rồi, vậy thì cứ coi như là tôi điên rồi đi."
Nhìn thấy anh ta như vậy, Hàn Minh Thư thực sự cũng cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì anh ta cũng bởi vì cô nên mới bị Dạ Âu Thần đánh. Mặc dù cô cảm thấy Dạ Âu Thần hơi nóng nảy, nhưng mà...
Tóm lại, bây giờ trong lòng Hàn Minh Thư cảm thấy bối bời cực kì.
Cô muốn rút tay lại, nhưng mà Dạ Y Viễn vẫn cứ nắm chặt, nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ta, cô lại ngại dùng sức đẩy anh ta ra, làm như vậy cảm giác mình giống như là người xấu vậy, nên chỉ có thể an ủi anh ta.
"Bây giờ anh đừng nói gì cả, xe cấp cứu sắp tới rồi."
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra vừa tra địa chỉ vừa nói: "Tôi nhớ là bệnh viện gần đây cách đây không xa lắm, chắc là khoảng 8 phút nữa sẽ tới."
Cô vừa nói vừa nhìn Dạ Y Viễn: "Bây giờ anh có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi trước, chút nữa tôi sẽ nói lại với bác sĩ."
Nhưng mà Dạ Y Viễn chỉ nhìn cô không nói gì, mặc dù đã đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng mà anh ta dường như hoàn toàn không để ý đến bộ dạng bây giờ của mình.
Sao có thể như vậy? Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đau đầu: “Dạ Y Viễn, không khỏe thì phải đến bệnh viện, anh không đến bệnh viện anh có thể khỏe lại sao? Nếu như lát nữa anh ngất xỉu, tôi sẽ không đỡ anh đâu."
Ánh mắt của Dạ Y Viễn hơi thả lỏng, nhìn cô một lúc lâu, anh ta đột nhiên nhếch môi cười nói: "Vậy nếu tôi đến bệnh viện, em có đi cùng với tôi không?"
Hàn Minh Thư: "...tôi còn phải đón bé Đậu Nành, anh..."
Anh ta tỏ ra đã hiểu rõ mà nhắm mắt lại, cười khổ.
"Quả nhiên, loại người giống như tôi, coi như là chết trong bệnh viện, cũng sẽ không có ai hay biết."
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, Hàn Minh Thư nhịn không được cắn răng nói: "Lúc xe cấp cứu đến, bé Đậu Nành hẳn là cũng sắp ra, sau khi tôi đưa nó về nhà sẽ lập tức đến bệnh viện thăm anh, hay là... tôi gọi điện cho nhân viên của công ty anh, kêu họ..."
"Được, vậy tôi ở bệnh viện chờ em."
Thấy anh ta đã ổn, Hàn Minh Thư cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể ở bên cạnh căng thẳng chờ xe cấp cứu, lúc bé Đậu Nành đi ra xe cấp cứu còn chưa tới, bởi vì nhìn thấy mẹ của mình, cho nên bé Đậu Nành liền tung tăng chạy tới chỗ Hàn Minh Thư.
"Mẹ."
"Bé Đậu Nành." Hàn Minh Thư ngoắc thằng bé, bé Đậu Nành đi đến bên người cô dựa sát vào cô, sau đó nhìn Dạ Y Viễn vẻ mặt yếu ớt đang ngồi dựa vào tường.
"Ủa, chú sao vậy?"
"Chú cảm thấy không khỏe lắm, mẹ đang đợi xe cấp cứu, con đợi mẹ thêm chút nữa, được không?"
Bé Đậu Nành cực kì ngoan ngoãn mà gật đầu: "Đương nhiên là được ạ, con đợi với mẹ."
"Ừm, cám ơn bé Đậu Nành."
Bé Đậu Nành tâm lý như vậy, trong lòng Hàn Minh Thư tự nhiên cũng rất là vui vẻ.
Dạ Y Viễn dựa vào tường, vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở đó, nghe thấy giọng nói của bé Đậu Nành, anh ta liền chầm chậm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt bình tĩnh đen như mực của bé Đậu Nành, anh ta gắng gượng cười một cái.
"Là bé Đậu Nành đến rồi đó hả..."
"Chào chú." Bé Đậu Nành cúi chào anh ta.
"Thật ngại quá, chú hôm nay...chỉ sợ không thể dẫn con đi ăn được rồi."
"Không sao đâu chú." Bé Đậu Nành vẻ mặt đơn thuần chớp mắt, sau đó nói: "Chú cảm thấy không khỏe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho thật tốt đi, trước khi xe cấp cứu đến, con và mẹ sẽ ở với chú."
Nhìn gương mặt giống Dạ Âu Thần như đúc ở trước mặt, Dạ Y Viễn tự nhiên biết được tình cảm của Dạ Âu Thần dành cho Hàn Minh Thư, anh ta phải có được Hàn Minh Thư.
Nếu như để cho anh ta nhìn thấy bé Đậu Nành giống anh ta như đúc, vậy chẳng phải sau này anh ta chẳng còn chút cơ hội nào nữa sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Y Viễn nhắm mắt lại, nói một cách khó khăn: "Chú rất là khó chịu, con với con mẹ... có thể đến bệnh viện với chú không?"
"Nhưng mà..."
"Chú không có người thân gì cả, trong bệnh viện rất quạnh quẽ."
Anh ta cười khổ, bởi vì nhắm hai mắt lại, cho nên tất cả cảm xúc trong mắt đều được giấu kín đi.
Lừa gạt một đứa bé ngây thơ, thật sự là không nỡ lắm.
Nhưng mà anh ta có thể làm sao bây giờ? Hàn Minh Thư không chịu, anh ta chỉ có thể lừa đứa bé này.
Thằng bé đã từng nhận điều tốt của anh ta, còn gọi anh ta là chú, nhất định không nhẫn tâm hơn mẹ của thằng bé nhỉ.
Chỉ là, Dạ Y Viễn đã xem nhẹ bé Đậu Nành.
Bé Đậu Nành tuy chỉ là một đứa bé năm tuổi, nhưng lại không phải là đứa bé bình thường, tài năng trí tuệ và cấu tạo não của thằng bé không giống với những đứa trẻ khác.
Cho nên bé Đậu Nành chớp mắt một cái, nhìn mẹ mình một cái, sau đó nghiêm túc từ chối: "Chú Dạ không có người thân sao? Bé Đậu Nành nhớ rõ chú có mở công ty, nếu không thì mẹ con gọi cho mấy chị mấy dì trong công ty chú Dạ ha, nói là chú Dạ nói bệnh viện quạnh quẽ quá."
Hừ, muốn cậu và mẹ cậu đi với anh ta, không có cửa đâu.
Mặc dù bé Đậu Nành không ghét Dạ Y Viễn, nhưng nếu như muốn chia rẽ ba mẹ cậu, vậy chính là không thể.
Dạ Y Viễn mở to mắt, nhìn đứa bé trước mắt, thằng bé đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó rõ ràng trong suốt thấy đáy, không mang theo một tia tạp chất.
Nhưng mà tự dung lại khiến cho Dạ Y Viễn cảm thấy rùng mình.
Luôn cảm thấy đứa bé này dường như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của anh ta.
Là ảo giác sao?
Dạ Y Viễn còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa tới:
"Xe cấp cứu tới rồi."
Rất nhanh, xe cấp cứu dừng lại ở ven đường, Dạ Y Viễn được nâng lên xe, trước lúc Dạ Y Viễn sắp lên xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, môi mỏng mấp máy.
"Đừng... quên những gì em đã đồng ý với tôi, Minh Thư."
"Người nhà không đi chung hả?" Trước lúc y tá đóng cửa, nhìn Hàn Minh Thư và bé Đậu Nành một cái, ánh mắt có chút kỳ quái.
Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, vừa định trả lời, bé Đậu Nành ở bên cạnh đã thay cô trả lời.
"Chị y tá, chúng con không phải là người nhà của chú này, là mẹ con phát hiện chú ấy không khỏe, cho nên giúp chú ấy gọi điện thoại kêu xe cấp cứu ạ."
"À?" Y tá lập tức liền cảm thấy hơi ngại: “Thì ra là như vậy, vậy thì cảm ơn hai mẹ con nha."
"Không cần cám ơn, con và mẹ đi trước nha."
Hàn Minh Thư còn muốn nói gì nữa, lại bị bé Đậu Nành nắm tay kéo đi chỗ khác, y tá nhìn bóng dáng của thằng bé, nhịn không được khen một câu: "Mấy đứa bé bây giờ đều đẹp như vậy sao?"
Bình luận facebook