Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-688
Chương 688: Cậu tưởng tôi đến để tác thành cho cậu sao?
Là Dạ Âu Thần!
Hàn Minh Thư có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nhìn xe của Dạ Âu Thần đang từ từ chạy đến gần mình, sao anh lại tới đây? Hơn nữa còn đi phía sau mình nữa?
Lẽ nào nãy giờ anh vẫn luôn đi theo phía sau cô sao?
Mãi đến khi chiếc xe dừng trước mặt, Hàn Minh Thư mới đi lại, nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên ghế lái: “Sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần nhìn cô một lúc rồi bước xuống xe mở cửa xe cho cô.
“Lên xe trước rồi nói.”
Sau khi lên xe, Dạ Âu Thần thắt dây an toàn cho cô, Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, mím môi một lúc rồi nói: “Em không lấy được số hộ khẩu.”
Nghe thấy vậy, động tác trong tay của Dạ Âu Thần vẫn lưu loát như cũ, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, giống như đã sớm dự liệu được chuyện này từ rất lâu rồi cho nên cũng không ngạc nhiên chút nào.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần thu tay lại, lái xe đi.
Thấy anh không lên tiếng, Hàn Minh Thư có lẽ cũng đoán ra được một ít, cũng bình tĩnh lại.
“Anh đã sớm đoán được rồi?”
Cô bình tĩnh nói, ngữ khí cũng rất bình thản.
“Ừm.” Dạ Âu Thần gật đầu, xe rẽ vào một khúc cua rồi đổi hướng, ngón tay thon dài của Dạ Âu Thần đang đặt trên vô lăng.
“Anh đã đoán được rồi mà còn bảo em tới lấy?” Hàn Minh Thư trừng mắt nhìn anh: “Anh biết rõ hành động năm đó của anh đã chọc giận anh trai em, anh không định đi hòa giải sao?
Dạ Âu Thần cong môi: “Không bảo em đến thì làm sao có thể đánh tiếng trước được? Cho dù muốn hòa giải cũng phải đi đánh tiếng tước đã chứ, sau đó anh mới có thể tiếp tục được.”
Hàn Minh Thư: “Tiếp tục?”
“Yên tâm đi.”
Dạ Âu Thần đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hàn Minh Thư, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Lần này, anh nhất định sẽ để em quang minh chính đại gả cho anh, cũng sẽ để tất cả mọi người biết em là vợ của anh, bà Dạ.”
Khi nói câu này, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trìu mến, dịu dàng, đôi mắt đen thẫm lúc này dường như có lực từ tính, muốn hút đi hồn phách của cô.
Hàn Minh Thư cảm giác được nhịp tim của mình lệch đi nửa nhịp, lúc phản ứng lại thì hất tay anh ra nói: “Lo lái xe đi!”
Nói xong, cô cảm thấy có gì đó không ổn nên lại nói thêm một câu: “Nói giống như có người nóng lòng muốn lấy anh vậy đó.”
Sau khi Dạ Âu Thần bị cô hất tay đi, anh cũng không tức giận, môi mỏng cong thành một vòng cung đẹp đẽ, anh cười nhẹ: “Ừm, không phải em gấp gáp muốn gả cho anh, mà là anh gấp gáp muốn cưới em. Như vậy được chưa? Bà Dạ?”
Lỗ tai Hàn Mạt Mạt trở nên nóng rực, cô mắng Dạ Âu Thần một trận, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng lười phản ứng với anh.
Đưa Hàn Minh Thư về biệt thự Hải Giang, Dạ Âu Thần lấy cớ có việc bận, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự Hải Giang, vừa lái xe vừa liên lạc với Hàn Đông.
Sau khi Hàn Đông nhìn thấy dãy số trên điện thoại, anh ta hừ lạnh nhận điện thoại.
“Hàn tổng.”
Hàn Đông mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm phía trước, không lên tiếng.
“Tôi là Dạ Âu Thần, không biết anh có thời gian ra ngoài uống một ly không?”
Đối phương nói thẳng vào vấn đề, không chút khách khí.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, người này thẳng thắn muốn cưới bằng được em gái mình.
“Ở đâu?”
Địa điểm gặp mặt cuối cùng là tại một quán bar trên phố Tây.
Chọn vị trí ở đây, ý đồ rất rõ ràng.
Khi Hàn Đông đến, Dạ Âu Thần đã đặt trước một căn phòng VIP, đang đợi anh ta lên.
Sau khi đẩy cửa phòng VIP ra, Hàn Đông nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ngồi khoanh chân trên sô pha, ánh mắt lười biếng, đèn trong phòng có chút mờ ảo.
Đường nét góc cạnh của Dạ Âu Thần lúc này trông còn tuấn tú hơn.
Ồ, tên chó đội lốt người.
Thực ra trong mắt Hàn Đông, tướng mạo của Dạ Âu Thần rất xứng với em gái mình, hai người sánh đôi cùng nhau thật sự là trai tài gái sắc, hơn nữa gia thế cũng không có gì phải bàn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không xảy ra những chuyện 5 năm trước.
Sau những chuyện đã xảy ra vào 5 năm trước, những tổn thương mà Minh Thư phải gánh chịu sau này, người làm anh trai như anh ta đã tận mắt chứng kiến hết.
Làm sao anh ta nỡ để em gái mình nhảy vào hố lửa lần nữa?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông hạ quyết tâm, sau đó bước vào.
Nhìn thấy anh ta đến, khóe môi Dạ Âu Thần cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi còn tưởng Hàn tổng không nể mặt tôi chứ.”
Nghe vậy, Hàn Đông liếc anh một cái, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi chỉ tới nói cậu, hãy rời xa Minh Thư.”
“Ồ?” Dạ Âu Thần nhướng mày.
Quả nhiên như anh đã đoán sao? Anh ta không chỉ không đồng ý anh yêu đương với Minh Thư, hơn nữa còn cố sức ngăn cản?
Xem ra con đường theo đuổi vợ của anh thực sự không được suôn sẻ rồi.
“Cậu tưởng tôi đến đây để tác thành cho cậu?” Hàn Đông lạnh lùng nói: “Con gái rất dễ mềm lòng, nhưng mà năm đó cậu làm sai cái gì, người anh trai là tôi đây thay con bé nhớ rõ, cậu không đủ tư cách theo đuổi con bé lần nữa, thậm chí không đủ tư cách xuất hiện trước mặt con bé.”
Giọng điệu của anh ta dần trở nên nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt.
Nhưng khuôn mặt của Dạ Âu Thần từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười như có như không, mặc dù người đàn ông trước mặt là anh vợ tương lai của anh, nhưng anh vợ lại không cho anh chút mặt mũi nào.
Tính cách của Dạ Âu Thần luôn bất cần, không thể nào cúi đầu trước bất kỳ ai.
Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt người phụ nữ anh yêu, đời này có lẽ anh sẽ không cúi đầu trước mặt một người nào khác nữa.
Cho nên cho dù là thương lượng, nhưng thái độ lúc này của anh cũng rất cứng rắn.
“Tôi cũng nhớ mình đã từng nói, tôi nhất định phải có bằng được cô ấy.”
“Cô ấy đã trưởng thành và có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa tôi và cô ấy còn có một đứa con. Hàn tổng có quyền gì mà ngăn cấm chúng tôi bên nhau? Chuyện 5 năm trước anh hiểu được bao nhiêu? Anh biết được bao nhiêu không?” Một người ngoài cuộc không biết gì lại tùy tiện trách tội tôi?”
Nghe vậy, Hàn Đông híp mắt, nhướng mày nhìn anh.
“Cậu không thừa nhận năm đó cậu đã làm tổn thương Minh Thư sao?”
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông.
“Tôi thừa nhận.”
Ba chữ nói ra không chút do dự khiến anh ta có chút sững sờ, anh ta vốn tưởng rằng người đàn ông trước mặt sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nhưng những gì anh vừa nói là có ý gì?
Hàn Đông nheo mắt nhìn anh đầy khó hiểu.
“Nhưng đó là chuyện giữa tôi và cô ấy. Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy vốn dĩ rất phức tạp. Cũng do trước đây có người gây rối nên giữa tôi và cô ấy mới nảy sinh hiểu lầm.”
Nghe vậy, Hàn Đông cười khẩy: “Có người gây rối sao, nếu cậu đủ tin tưởng con bé, thì cậu cũng sẽ không làm tổn thương con bé.”
“Không sai.” Dạ Âu Thần mím môi mỏng: “Đây là sự thật, nếu tôi đủ tin tưởng cô ấy thì tôi đã không nghi ngờ cô ấy cấu kết với anh trai tôi, cô ấy cũng sẽ không gạt tôi tự mình đi điều tra.”
Hàn Đông nghe vậy thì đồng tử co rụt lại.
Nhắc mới nhớ, khi đó đúng là cả hai không tin tưởng nhau và còn hay nghi ngờ lẫn nhau nữa.
Giữa người yêu với nhau, cho dù yêu nhau đến mức nào nhưng không có sự tin tưởng thì mối quan hệ sẽ dễ dàng đổ vỡ.
Trong thực tế, những chuyện cần phải tin tưởng nhau thật sự quá nhiều.
Là Dạ Âu Thần!
Hàn Minh Thư có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nhìn xe của Dạ Âu Thần đang từ từ chạy đến gần mình, sao anh lại tới đây? Hơn nữa còn đi phía sau mình nữa?
Lẽ nào nãy giờ anh vẫn luôn đi theo phía sau cô sao?
Mãi đến khi chiếc xe dừng trước mặt, Hàn Minh Thư mới đi lại, nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên ghế lái: “Sao anh lại đến đây?”
Dạ Âu Thần nhìn cô một lúc rồi bước xuống xe mở cửa xe cho cô.
“Lên xe trước rồi nói.”
Sau khi lên xe, Dạ Âu Thần thắt dây an toàn cho cô, Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, mím môi một lúc rồi nói: “Em không lấy được số hộ khẩu.”
Nghe thấy vậy, động tác trong tay của Dạ Âu Thần vẫn lưu loát như cũ, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, giống như đã sớm dự liệu được chuyện này từ rất lâu rồi cho nên cũng không ngạc nhiên chút nào.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần thu tay lại, lái xe đi.
Thấy anh không lên tiếng, Hàn Minh Thư có lẽ cũng đoán ra được một ít, cũng bình tĩnh lại.
“Anh đã sớm đoán được rồi?”
Cô bình tĩnh nói, ngữ khí cũng rất bình thản.
“Ừm.” Dạ Âu Thần gật đầu, xe rẽ vào một khúc cua rồi đổi hướng, ngón tay thon dài của Dạ Âu Thần đang đặt trên vô lăng.
“Anh đã đoán được rồi mà còn bảo em tới lấy?” Hàn Minh Thư trừng mắt nhìn anh: “Anh biết rõ hành động năm đó của anh đã chọc giận anh trai em, anh không định đi hòa giải sao?
Dạ Âu Thần cong môi: “Không bảo em đến thì làm sao có thể đánh tiếng trước được? Cho dù muốn hòa giải cũng phải đi đánh tiếng tước đã chứ, sau đó anh mới có thể tiếp tục được.”
Hàn Minh Thư: “Tiếp tục?”
“Yên tâm đi.”
Dạ Âu Thần đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hàn Minh Thư, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Lần này, anh nhất định sẽ để em quang minh chính đại gả cho anh, cũng sẽ để tất cả mọi người biết em là vợ của anh, bà Dạ.”
Khi nói câu này, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trìu mến, dịu dàng, đôi mắt đen thẫm lúc này dường như có lực từ tính, muốn hút đi hồn phách của cô.
Hàn Minh Thư cảm giác được nhịp tim của mình lệch đi nửa nhịp, lúc phản ứng lại thì hất tay anh ra nói: “Lo lái xe đi!”
Nói xong, cô cảm thấy có gì đó không ổn nên lại nói thêm một câu: “Nói giống như có người nóng lòng muốn lấy anh vậy đó.”
Sau khi Dạ Âu Thần bị cô hất tay đi, anh cũng không tức giận, môi mỏng cong thành một vòng cung đẹp đẽ, anh cười nhẹ: “Ừm, không phải em gấp gáp muốn gả cho anh, mà là anh gấp gáp muốn cưới em. Như vậy được chưa? Bà Dạ?”
Lỗ tai Hàn Mạt Mạt trở nên nóng rực, cô mắng Dạ Âu Thần một trận, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng lười phản ứng với anh.
Đưa Hàn Minh Thư về biệt thự Hải Giang, Dạ Âu Thần lấy cớ có việc bận, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự Hải Giang, vừa lái xe vừa liên lạc với Hàn Đông.
Sau khi Hàn Đông nhìn thấy dãy số trên điện thoại, anh ta hừ lạnh nhận điện thoại.
“Hàn tổng.”
Hàn Đông mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm phía trước, không lên tiếng.
“Tôi là Dạ Âu Thần, không biết anh có thời gian ra ngoài uống một ly không?”
Đối phương nói thẳng vào vấn đề, không chút khách khí.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, người này thẳng thắn muốn cưới bằng được em gái mình.
“Ở đâu?”
Địa điểm gặp mặt cuối cùng là tại một quán bar trên phố Tây.
Chọn vị trí ở đây, ý đồ rất rõ ràng.
Khi Hàn Đông đến, Dạ Âu Thần đã đặt trước một căn phòng VIP, đang đợi anh ta lên.
Sau khi đẩy cửa phòng VIP ra, Hàn Đông nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ngồi khoanh chân trên sô pha, ánh mắt lười biếng, đèn trong phòng có chút mờ ảo.
Đường nét góc cạnh của Dạ Âu Thần lúc này trông còn tuấn tú hơn.
Ồ, tên chó đội lốt người.
Thực ra trong mắt Hàn Đông, tướng mạo của Dạ Âu Thần rất xứng với em gái mình, hai người sánh đôi cùng nhau thật sự là trai tài gái sắc, hơn nữa gia thế cũng không có gì phải bàn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không xảy ra những chuyện 5 năm trước.
Sau những chuyện đã xảy ra vào 5 năm trước, những tổn thương mà Minh Thư phải gánh chịu sau này, người làm anh trai như anh ta đã tận mắt chứng kiến hết.
Làm sao anh ta nỡ để em gái mình nhảy vào hố lửa lần nữa?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông hạ quyết tâm, sau đó bước vào.
Nhìn thấy anh ta đến, khóe môi Dạ Âu Thần cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi còn tưởng Hàn tổng không nể mặt tôi chứ.”
Nghe vậy, Hàn Đông liếc anh một cái, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi chỉ tới nói cậu, hãy rời xa Minh Thư.”
“Ồ?” Dạ Âu Thần nhướng mày.
Quả nhiên như anh đã đoán sao? Anh ta không chỉ không đồng ý anh yêu đương với Minh Thư, hơn nữa còn cố sức ngăn cản?
Xem ra con đường theo đuổi vợ của anh thực sự không được suôn sẻ rồi.
“Cậu tưởng tôi đến đây để tác thành cho cậu?” Hàn Đông lạnh lùng nói: “Con gái rất dễ mềm lòng, nhưng mà năm đó cậu làm sai cái gì, người anh trai là tôi đây thay con bé nhớ rõ, cậu không đủ tư cách theo đuổi con bé lần nữa, thậm chí không đủ tư cách xuất hiện trước mặt con bé.”
Giọng điệu của anh ta dần trở nên nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt.
Nhưng khuôn mặt của Dạ Âu Thần từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười như có như không, mặc dù người đàn ông trước mặt là anh vợ tương lai của anh, nhưng anh vợ lại không cho anh chút mặt mũi nào.
Tính cách của Dạ Âu Thần luôn bất cần, không thể nào cúi đầu trước bất kỳ ai.
Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt người phụ nữ anh yêu, đời này có lẽ anh sẽ không cúi đầu trước mặt một người nào khác nữa.
Cho nên cho dù là thương lượng, nhưng thái độ lúc này của anh cũng rất cứng rắn.
“Tôi cũng nhớ mình đã từng nói, tôi nhất định phải có bằng được cô ấy.”
“Cô ấy đã trưởng thành và có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa tôi và cô ấy còn có một đứa con. Hàn tổng có quyền gì mà ngăn cấm chúng tôi bên nhau? Chuyện 5 năm trước anh hiểu được bao nhiêu? Anh biết được bao nhiêu không?” Một người ngoài cuộc không biết gì lại tùy tiện trách tội tôi?”
Nghe vậy, Hàn Đông híp mắt, nhướng mày nhìn anh.
“Cậu không thừa nhận năm đó cậu đã làm tổn thương Minh Thư sao?”
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông.
“Tôi thừa nhận.”
Ba chữ nói ra không chút do dự khiến anh ta có chút sững sờ, anh ta vốn tưởng rằng người đàn ông trước mặt sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nhưng những gì anh vừa nói là có ý gì?
Hàn Đông nheo mắt nhìn anh đầy khó hiểu.
“Nhưng đó là chuyện giữa tôi và cô ấy. Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy vốn dĩ rất phức tạp. Cũng do trước đây có người gây rối nên giữa tôi và cô ấy mới nảy sinh hiểu lầm.”
Nghe vậy, Hàn Đông cười khẩy: “Có người gây rối sao, nếu cậu đủ tin tưởng con bé, thì cậu cũng sẽ không làm tổn thương con bé.”
“Không sai.” Dạ Âu Thần mím môi mỏng: “Đây là sự thật, nếu tôi đủ tin tưởng cô ấy thì tôi đã không nghi ngờ cô ấy cấu kết với anh trai tôi, cô ấy cũng sẽ không gạt tôi tự mình đi điều tra.”
Hàn Đông nghe vậy thì đồng tử co rụt lại.
Nhắc mới nhớ, khi đó đúng là cả hai không tin tưởng nhau và còn hay nghi ngờ lẫn nhau nữa.
Giữa người yêu với nhau, cho dù yêu nhau đến mức nào nhưng không có sự tin tưởng thì mối quan hệ sẽ dễ dàng đổ vỡ.
Trong thực tế, những chuyện cần phải tin tưởng nhau thật sự quá nhiều.
Bình luận facebook