Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-713
CHƯƠNG 711: ANH GIÚP EM CÓ ĐƯỢC KHÔNG
Hiện trường hỗn lễ rối như tơ vò.
Khi Hàn Đông chạy ra, vừa hay nhìn thấy một màn này, anh ta trực tiếp lạnh mặt đi tới đỡ Hàn Minh Thư dậy, chú ý tới chiếc váy cưới màu trắng của cô bị giẫm mấy vết chân màu đen, hơn nữa da trên cánh tay cũng bị rách, ngay cả cái trán trắng trẻo đều có một vết màu đỏ, giống như bị va đập phải.
Chẳng qua chỉ trong thời gian mấy phút, sao lại xảy ra loại thay đổi nghịch thiên như này?
Tiểu Nhan liếc nhìn, suy nghĩ một lúc, trực tiếp xoay người mắng chửi cánh truyền thông đó.
“Các người có nhân tính không hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người còn đẩy người ta ngã, còn đập trúng Minh Thư, các ngươi là phóng viên sao? Tôi thấy các người là chó săn mới đúng!”
Cái miệng quát mắng của Tiểu Nhan khiến cánh truyền thông ở đây tỉnh táo không ít, vừa rồi bọn họ quả thật có hơi kích động rồi, nhưng hiện nay nhìn thấy Hàn Minh Thư được Hàn Đông đỡ dậy mặt mày trắng bệch, hơn nữa trên người còn bị thương, suy yếu dựa vào trong lòng anh ta, bỗng chốc đều có hơi chột dạ rồi, mọi người tự nhiên lùi lại sau mấy bước.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là nhất thời sốt ruột, thật sự không phải là cố ý, cô Hàn nhìn trông trạng thái không ổn lắm, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện khám đi.”
“Phải đó phải đó, tay đều rách da rồi, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện đi.”
Sức lực trên người Hàn Minh Thư đều bị rút sạch, lúc này căn bản không có chút sức, giống một khối bông mềm dựa vào Hàn Đông mà đứng, Hàn Đông cũng biết không thể trì hoãn thêm nữa, dứt khoát trực tiếp bế ngang người cô lên.
“Tôi đưa em ấy tới bệnh viện, em lập tức liên lạc với người phụ trách sơ tán hiện trường, xử lý một chút.”
“Được.” Tiểu Nhan lúc này cũng không màng cái khác nữa rồi, chỉ có thể nghe theo dặn dò của Hàn Đông mà đi làm.
Hàn Đông bế Hàn Minh Thư rời khỏi, khi chuẩn bị lên xe, Hàn Minh Thư luôn suy yếu dựa trong lòng anh ta bỗng nhiên đưa tay túm tay áo của Hàn Đông.
“Âu Thần xảy ra chuyện rồi sao? Lời bọn họ nói đều là thật sao?”
Bước chân của Hàn Đông khựng lại, sau đó dừng lại.
“Em không tin.” Sắc mặt của Hàn Minh Thư trắng bệch nhìn Hàn Đông đang bế cô: “Anh, anh nói cho em biết… những gì cánh truyền thông nói, đều là thật sao?”
Hàn Đông từ đầu tới cuối đều mím môi không nói, mãi tới khi đưa cô lên xe, anh ta mới thấp giọng nói: “Hiện trường quá hỗn loạn rồi, không thích hợp để em ở lại, trước tiên tới bệnh viện xử lý vết thương đã.”
Anh ta nhìn chằm chằm vết xay xước trên cánh tay của cô, còn cả thần sắc tái nhợt của cô.
“Không!!” Hàn Minh Thư lắc đầu, túm chặt tay áo của Hàn Đông: “Em không đi bệnh viện, em muốn tới sân bay.”
Tới sân bay?
Hàn Đông nhíu mày: “Bây giờ tới sân bay, đoán chắc bên đó cũng có rất nhiều cánh truyền thông.”
“Em muốn đi tìm anh ấy, anh…” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, vô thần.
Dáng vẻ cô túm lấy tay của Hàn Đông lúc này, giống như một con cá sắp chết, túm được một hy vọng cuối cùng, không nỡ buông tay.
Ánh mắt như này…
Hàn Đông có chút không nhìn nổi nữa, mím môi, cắn răng nói: “Tìm cậu ta? Em đi đâu tìm cậu ta? Tới sân bay thì có thể tìm được cậu ta sao?”
“Em muốn tới sân bay.” Hàn Minh Thư lại kiên trì nói một câu.
Hàn Đông nhìn tài xế: “Tới bệnh viện gần đây, xử lý vết thương.”
Hàn Minh Thư nghe vậy, sửng sốt trợn to mắt, không dám tin nhìn Hàn Đông.
“Em không đi bệnh viện.”
“Tay của em bị thương rồi, tình trạng cũng không quá tốt, bắt buộc phải lập tức tới bệnh viện.” Thái độ của Hàn Đông lại rất cứng rắn.
Hàn Minh Thư: “..”
Cô nhìn Hàn Đông mấy giây, cũng không biết sức từ đâu ra, trực tiếp bò tới bên cửa muốn mở cửa ra, bây giờ xe đang chạy, hành vi như này của cô là rất nguy hiểm, Hàn Đông chỉ có thể vội vàng khống chế cô lại, gằn lên: “Em điên rồi sao? Rơi xuống sẽ ngã chết đó.”
Cô lại ương ngạnh mở miệng nói: “Em cho dù ngã chết, em cũng không muốn tới bệnh viện, em nói rồi em muốn tới sân bay, dừng xe! Dừng xe!”
“…”
Dáng vẻ điên cuồng như này, Hàn Đông nhìn mà thật sự rất bất lực, anh ta với cô em gái này chung sống nhiều năm như vậy, tự nhiên biết chuyện cô nhận định thì sẽ không thay đổi, cái cô muốn làm, cho dù là kêu cô đập đầu chảy máu, bản thân cô cũng là cam tâm tình nguyện.
Hàn Đông khống chế tay của cô, nhắm mắt lại, mới nói: “Quay đầu tới sân bay.”
Tài xế là nghe lệnh của Hàn Đông, anh ta nói quay đầu, ông ta không dám nói cái gì khác nữa, vì thế lập tức quay đầu xe, sau đó chạy về phía sân bay.
Cuối cùng đổi phương hướng, trái tim của Hàn Minh Thư buông xuống, sau đó bàn tay run rẩy rút điện thoại ra, muốn đặt vé máy bay.
Hàn Đông ở một bên nhìn thấy một màn này, không nhịn được cắt ngang động tác của cô.
“Muốn đặt vé máy bay sao? Muốn đi đâu sao? Nếu như là máy bay xảy ra chuyện, bây giờ tin tức còn chưa đăng, em căn bản không biết đi đâu.”
Ngón tay chạm vào màn hình của Hàn Minh Thư khựng lại, lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn sang anh trai của mình.
“Vậy anh nói… em phải làm sao đây? Em bây giờ không gọi được cho anh ấy, không nhìn thấy người của anh ấy, lẽ nào… kêu em cái gì cũng không làm sao?”
Hàn Đông hít sâu một hơi, gật đầu.
“Quả thật, em bây giờ cái gì cũng không làm mới là điều tốt nhất. Bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, em có thể làm cái gì?”
Bị Hàn Đông nói như vậy, Hàn Minh Thư trong nháy mắt cũng cảm thấy cô dường như cái gì cũng không làm được, tới sân bay, mua vé máy bay? Nhưng cô nên mua đi đâu?
Âu Thần anh… lại là đang gặp nạn ở đâu? Bây giờ như thế nào rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư vội vàng thoát khỏi giao diện đặt vé, mà đi tìm kiếm tin tức, vừa nói với Hàn Đông: “Anh, làm phiền anh cũng giúp em xem thử, địa điểm máy bay xảy ra chuyện là ở đâu, chắc chắn chưa?”
Hàn Đông không có động tĩnh, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên cánh tay trắng nõn của cô, nơi đó bị xước một mảng lớn, đã bị rách da, tia máu rỉ ra dính vào nhiều chỗ trên chiếc váy cưới của cô, giống như hoa mai đỏ rơi trên nền tuyết trắng, nở rộng từng đóa.
Rõ ràng… bị thương rồi, nhưng cô lại giống như không biết đau vậy.
Hàn Đông thở dài một tiếng, nghe lệnh mà rút điện thoại ra tra giúp cô, khi tới sân bay, chính phủ vẫn chưa có công bố địa điểm máy bay xảy ra chuyện, Hàn Minh Thư và Hàn Đông ở trên xe chờ đợi.
“Chính phủ sẽ công bố địa điểm gặp nạn sao? Nếu như cứ mãi không công bố, vậy chúng ta…”
“Không cần vội, anh đã cho người điều tra rồi, khả năng Dạ Âu Thần không có lên chuyến bay đó cũng không chừng, em cũng đừng quá lo lắng, anh cho người đưa thuốc tới, cánh tay của em phải xử lý một chút.”
“Nếu anh ấy không lên chuyến bay đó, anh ấy không thể tới bây giờ đều không mở máy… anh.” Hàn Minh Thư bỗng ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo tia hy vọng: “Chúng ta có thể dựa vào thời gian xảy ra chuyện suy tính địa điểm không.”
Hàn Đông: “…”
Anh ta mím môi, nghiêm túc nhắc nhở cô một lần.
“Xử lý vết thương ở cánh tay trước, sau đó đợi tin tức.”
Hàn Minh Thư ngây ngốc nhìn anh ta, lắc đầu: “Không được…”
“Anh, không thể tiếp tục đợi tin tức được.”
“Em căn bản không đợi được nữa, em… tuy cái gì cũng không làm được, nhưng… em thật sự không thể cái gì cũng không làm…”
“Anh giúp em, giúp em có được không?”
Khi Hàn Minh Thư nói những lời này, hốc mắt đã đỏ hoe, mũi cay cay, trái tim thì tê tái, nhưng nước mắt lại luôn trực trào trong hốc mắt từ đầu tới cuối không có rơi xuống.
Tài xế ở phía trước thông qua gương chiếu hậu nhìn một màn này, dường như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng cô, hốc mắt đều không nhịn được mà hơi đỏ lên.
Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế
CHƯƠNG 712: PHÚC HỌA TÓM LẠI SẼ RÀNG BUỘC
Vốn dĩ là một chuyện vui lớn.
Nhưng đâu có ngờ sẽ xảy ra loại sự cố này?
Tài xế nghe thấy lời của Hàn Minh Thư, nghĩ rồi cũng thấy mũi càng cay, ông ta lén lút đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Quả nhiên, phúc họa sẽ ràng buộc?
Cuộc đời biến hóa vô thường, nếu trước kia cứ không biết trân trọng, vậy thì khi mất đi, chắc chắn là sẽ hối hận.
“Giúp em, anh…” Hàn Minh Thư hết lần này tới lần khác nói câu này với Hàn Đông, giọng nói tang thương bất lực đó, giống như tiếng kêu của thú con trước khi chết phát ra.
Từng tiếng này, giống như con dao đâm vào trái tim của Hàn Đông, sau đó nhanh chóng kích thích, khiến cả người anh ta đều đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, anh ta giống như không chịu nổi nữa, lật tay nắm lấy cổ tay của Hàn Minh Thư, giọng nói âm trầm.
“Minh Thư, anh biết rồi… em bình tĩnh một chút.”
“Vậy… ý của anh là bằng lòng giúp em suy tính rồi sao?”
Hàn Đông gật đầu: “Tuy không quá có khả năng, nhưng… tận sức thôi, anh bây giờ tìm người xử lý chuyện này.”
“Được!” Hàn Minh Thư dùng sức gật đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ thắp lên vô số hy vọng, những cái này rơi vào trong mắt của Hàn Đông, lại khiến anh ta có chút chột dạ.
Thật ra anh ta ngược lại không muốn đi suy đoán, suy tính ra địa phương không chuẩn xác đó.
Hơn nữa cho dù tính chuẩn rồi, cũng chỉ sẽ khiến cô càng bao lực bôn ba mà thôi.
Có điều, ai kêu cô là em gái của anh ta chứ, người làm anh trai như anh ta, tóm lại không thể nhìn cô khó chịu, chuyện gì cũng không làm?
Hàn Đông cho người đi tra địa điểm rồi, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chắc là vì có mục tiêu, cho nên bây giờ chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Hàn Đông liếc nhìn Hàn Minh Thư của lúc này, phát hiện cô rụt vai dựa vào trong góc, cơ thể đơn bạc, gương mặt và môi trắng bệch đều khiến cô nhìn trông rất yếu ớt, giống như chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.
Nhìn một lát, Hàn Đông bất lực thở dài, sau đó cởi áo vest trên người dịch sát lại vài phần khoác lên người Hàn Minh Thư.
Cảm nhận được động tĩnh, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang nhìn Hàn Đông.
“Có tin tức rồi sao?”
Rõ ràng từ vừa nãy tới bây giờ, căn bản không chưa trôi qua được bao nhiêu lâu, cô vậy mà có bộ dạng như chờ đợi cả một thế kỷ.
Bộ dạng này khiến Hàn Đông càng đau lòng, đưa tay chỉnh lại mái tóc đã trở nên hơi rối thay cho cô, vừa dịu giọng giải thích: “Đâu có nhanh như vậy? Anh mới tìm người xử lý chuyện này, cho dù là suy đoán cũng cần thời gian, còn phải tra các loại tin tức, cho nên… trong thời gian tiếp theo, anh dẫn em đi xử lý vết thương, được không?”
Hàn Minh Thư không nói chuyện, không có từ chối yêu cầu của anh, nhưng cũng không có đáp ứng.
Dù sao còn có thời gian rất dài phải đợi, Hàn Đông thấy cô không có từ chối, dứt khoát trực tiếp nói với tài xế: “Tìm một tiệm thuốc gần nhất, đưa em ấy đi xử lý vết thương trước đã.”
“Được Hàn tổng.”
Hàn Minh Thư được Hàn Đông đưa tới tiệm thuốc gần đây, sau đó mua thuốc xử lý vết thương thay cho cô, sau đó nói: “Sau này còn đụng phải cánh truyền thông đó, em phải cách xa một chút, tuy trong số bọn họ không phải đều là người xấu, nhưng… khi nhiều người tóm lại dễ xảy ra va chạm, nghe thấy chưa?”
Hàn Minh Thư không có trả lời anh ta, hỏi ngược lại: “Đoán xong chưa?”
Hàn Đông: “…”
Anh ta đương nhiên là biết Hàn Minh Thư không có nghe lọt tai những lời anh ta nói vừa rồi.
Cô nàng này, khi tính tình bộc phát, thật sự là khiến người ta đau đầu.
“Vẫn chưa, thời gian trôi qua chưa lâu, đợi suy đoán xong, bọn họ sẽ liên lạc với anh, em sáng nay đã ăn cơm chưa? Hay là…”
“Anh.” Hàn Minh Thư gọi anh ta một tiếng, Hàn Đông liền dừng lại mọi động tác, nhìn cô: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp đẽ ngoài ánh sáng hy vọng ra, không có độ ấm gì khác rồi, cô nhìn Hàn Đông từ từ nói: “Em bây giờ cái gì đều không muốn làm, em chỉ muốn tới sân bay đợi, em muốn lập tức… đi tìm anh ấy.”
“Được, anh bây giờ đưa em tới sân bay đợi.”
Vì thế Hàn Đông lại kêu tài xế lái xe quay lại sân bay, vừa tới sân bay, điện thoại của Hàn Đông đã đổ chuông.
Là Tô Cửu gọi tới.
Hàn Đông liếc nhìn màn hình, sau đó nghe máy.
“Alo.”
“Hàn tổng, tất cả mọi chuyện tôi đều biết rồi, hiện trường tôi đã xử lý xong rồi, mọi người đã giải tán rồi. Ngoài ra… cô Minh Thư ở bên cạnh anh không?”
Nghe vậy, Hàn Đông khẽ đưa mắt liếc nhìn Hàn Minh Thư rúc trong góc đang không có chút cảm xúc gì, gật đầu: “Ừm.”
“Tin tức chính phủ tung ra rồi, máy bay ở XX thì xảy ra sự cố trên không, bây giờ đã tìm được một người còn sống, theo như người còn sống này nói, khi máy bay xảy ra chuyện, bọn họ có không ít người đeo dù. Chỉ có điều…”
Nói đến đây, Tô Cửu khựng lại một chút: “Dù sao đều không phải là người điều khiển quen, cộng thêm… lúc đó bên dưới là một vùng biển mông mênh, cho dù là đeo dù, tỷ lệ người còn sống… đoán chắc chiếm không bao nhiêu.”
Hàn Đông: “…”
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, sau đó đặt hai vé máy bay tới đó, tôi và Minh Thư lập tức muốn đi.”
Nghe vậy, Tô Cửu sững ra, sau đó phản ứng lại: “Hàn tổng, nơi đó quá hẻo lánh, anh với cô Minh Thư cùng tới đó sợ rằng không quá thích hợp, như thế này đi, tôi tìm vài người đi cùng các anh.”
“Ừm.” Hàn Đông gật đầu.
Mà Hàn Minh Thư ở bên đó nghe thấy lời anh nói, liền tiến sát lại bên phía anh ta, đợi anh ta nghe xong điện thoại thì nhìn anh ta.
“Có phải có tin tức rồi không?”
Hàn Đông gật đầu: “Anh đã kêu Tô Cửu đặt vé máy bay rồi, rất nhanh thôi chúng ta có thể qua đó.”
Nói xong, anh ta trầm mặc mím môi của mình, những lời Tô Cửu nói đến bây giờ đều vẫn quanh quẩn trong trái tim của anh ta, nếu như tỷ lệ người còn sống nhỏ như vậy…
Vậy anh ta dẫn Minh Thư qua đó, là tốt hay xấu?
Có điều bây giờ cũng không có cơ hội để anh ta suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cô muốn đi, vậy anh ta đáp ứng cô, đưa cô đi là được rồi.
Đến lúc đó có chuyện gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hiệu suất làm việc của Tô Cửu rất cao, rất nhanh đã đặt vé máy bay xong cho bọn họ.
Hàn Minh Thư và Hàn Đông, còn cả mấy người mà Tô Cửu tìm tới để đi cùng, bao gồm bản thân cô ta ở trong, đều ngồi trên cùng một chuyến bay, bay tới địa điểm xảy ra chuyện.
Bình thường lúc này, Hàn Minh Thư đoán chắc đều ngủ rồi, nhưng hôm nay cô lại không có một chút buồn ngủ, cho dù mí mắt vì buồn ngủ mà đã đánh nhau, nhưng cô vẫn cố gượng tinh thần.
Sự khô cạn trong mắt, cả ngày không đụng vào giọt nước nào đã khiến bụng dạ của cô rất khó chịu.
Một ly nước ấm đưa tới, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Đông, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó cầm lấy ly nước ấm.
Cô uống một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: “Nơi chúng ta tới, chính xác không?”
“Chính xác, tin tức chính phủ đưa ra.”
Nghe vậy, bàn tay cầm ly nước của Hàn Minh Thư khẽ run lên, lát sau cô mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy… chính phủ còn nói cái khác không?”
Vì không để cô lo lắng thêm nữa, Hàn Đông chỉ đành nói: “Có người còn sống, theo như lời của người còn sống nói, người trên máy bay có rất nhiều người đeo dù, em đừng quá lo lắng.”
Còn bên dưới chính là một vùng biển mông mênh, Hàn Đông tự động lược bớt một câu này.
CHƯƠNG 713: CẬU TA KHÔNG NHẤT ĐỊNH Ở ĐÂY
Tô Cửu ở một bên nghe vậy cũng phụ họa: “Phải đó cô Minh Thư, người nhanh nhạy như anh Dạ, nhất định có thể hóa nguy thành an.”
Tuy nhiên những lời an ủi này, đối với Hàn Minh Thư mà nói không có tác dụng quá lớn.
“Cô Minh Thư rất lâu chưa có ăn gì rồi nhỉ? Sắc mặt rất không tốt, trước tiên uống ly nước ấm cho nhuận giọng, lát nữa ăn chút gì đó đi.”
Hàn Minh Thư một chút khẩu vị cũng không có, ngay cả khi uống nước cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu không thôi.
Cô của bây giờ, cảm thấy giống như có một cục khí đè trong lồng ngực, lên xuống không được.
Mắc kẹt như vậy, cứ kẹt mãi.
Khó chịu vô cùng.
Cô mím đôi môi trắng bệch không có trả lời.
Tô Cửu liếc nhìn Hàn Đông, suy nghĩ một phen, sau đó nói: “Cô Minh Thư cho dù không muốn ăn, cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình, cô nghĩ xem… nếu như cô không ăn không uống ngã bệnh ra đó, đến lúc đó làm sao đi tìm anh Dạ được?”
Câu nói này ngược lại đã nhắc nhở Hàn Minh Thư.
Cô đột nhiên ngẩng đầu chạm vào mắt Tô Cửu.
Cô ta nói không sai, nếu cô không ăn không uống sẽ ngã bệnh, cô làm sao đi tìm Dạ Âu Thần được chứ?
Không được, cô không thể tiếp tục như này, cô phải ăn thứ gì đó để bổ sung thể lực, sau đó đi tìm Dạ Âu Thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cúi đầu yên lặng uống nước.
Nhìn thấy một màn này, trái tim luôn lơ lửng của Hàn Đông tóm lại coi như nới lỏng vài phần.
Như thế này… cũng tốt.
Trước tiên lừa cô đã, chỉ cần thân thể của cô không sao, những cái khác đều có thể từ từ.
Bởi vì khoảng cách không phải quá xa, bay máy bay khoảng ba tiếng thì đã tới nơi.
Khi xuống máy bay, Hàn Minh Thư suýt nữa thể lực không đủ mà ngã về phía trước, may nhờ Tô Cửu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Hàn Đông lập tức đi tới: “Thân thể của em không tốt, anh cõng em.”
Trên người cô vẫn mặc váy cưới chưa có thay, cho nên cả chặng đường thu hút không ít ánh mắt của mọi người, Hàn Minh Thư kéo chặt chiếc áo vest trên người, sau khi hít thở sâu vài lần thì lắc đầu.
“Không cần, em vừa rồi chỉ là ngồi lâu quá, cho nên có chơi choáng mà thôi. Anh, thư ký Tô, em không sao, hai người không cần lo lắng.”
Cô còn phải đi tìm Dạ Âu Thần, trước khi chưa tìm được anh, cô tuyệt đối không thể ngã xuống.
“Thật sự không vấn đề chứ?” Hàn Đông nhìn cô hỏi.
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó cô vừa nhấc tà váy vừa đi về phía trước, bởi vì váy cưới là đặt may riêng, tà váy lại vô cùng dài, đi đường rất không tiện, khi đi tới một nơi không có ai, Hàn Minh Thư dứt khoát ngồi xuống, kéo tà váy lên tới bắp chân rồi buộc nút, sau đó nhấc tà tiếp tục đi.
Như thế, sẽ tiện hơn nhiều.
Bởi vì sân bay cách nơi xảy ra chuyện còn có một khoảng cách rất dài, cho nên bọn họ sau khi xuống máy bay còn phải ngồi xe, sau đó đi một vòng, chắc phải hơn một tiếng mới có thể tới hiện trường.
Khi đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, đã là buổi tối rồi.
Bởi vì nơi này xảy ra chuyện, vốn dĩ là phải phong tỏa, chỉ có điều bởi vì chỗ này tương đối hẻo lánh, cho nên người của chính phủ không có phong tỏa nơi này.
Khi Hàn Đông dẫn đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, phát hiện rất nhiều người của chính phủ đều vẫn đang tiến hành công tác cứu hộ trong đêm, sau khi nhìn thấy đám người Hàn Đông, một người trong đó trực tiếp nói: “Chỗ này nước chảy xiết, các người tốt nhất đừng lại gần.”
Ông ta nhìn thấy trên mặt Hàn Minh Thư còn mặc váy cưới, còn tưởng cô là đến đây chụp ảnh cưới.
Dù sao người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, khi chụp ảnh cưới tóm lại thích tới một số bờ biển, nằm ở trên mặt nước hoặc tựa vào đá chụp hình, nhưng loại hành vi này… thật ra là rất nguy hiểm.
Vì thế ông ta liền nhiều lời nói: “Muốn chụp ảnh cũng chọn ban ngày, nơi này chúng tôi đang làm công tác cứu hộ, hơn nữa các người tốt nhất đừng tìm nơi nguy hiểm như này để chụp ảnh, ngộ ngỡ rơi xuống rồi thì được không bù nổi mất.”
Ông ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, Hàn Minh Thư nghe thấy lời này, lại không nhịn được mà hốc mắt đỏ hoe.
Làn da của cô trắng, cộng thêm đả kích của chuyện này đối với cô rất lớn, sắc mặt liền trắng tới mức gần như thành màu trong suốt, lúc này hốc mắt vừa đỏ thì đặc biệt rõ ràng.
Ánh đèn chiếu xung quanh, vừa hay có một chiếc đèn pin chiếu vào mặt của Hàn Minh Thư.
Người của chính phủ lúc này mới phát hiện, cô tuy mặc váy cưới, nhưng nhìn trông lại rất nhếch nhác, lớp trang điểm và kiểu tóc đều lộn xộn, căn bản không giống cô dâu muốn chụp ảnh.
Sau khi ý thức tới điểm này, người của chính phủ đánh giá những người bên cạnh cô, quả nhiên không có phát hiện thợ chụp hình.
Chẳng lẽ, là ông ta hiểu lầm rồi sao?
Tô Cửu ở bên cạnh thấy hốc mắt của Hàn Minh Thư đều đỏ hoe rồi, trực tiếp đi tới giơ chứng minh thư của mình ra, vừa giải thích: “Xin chào, chúng tôi không phải là đến đây vui chơi chụp ảnh cưới, bạn của chúng tôi vừa hay là ngồi trên chiếc máy bay xảy ra chuyện này, cho nên…”
Lời nói đằng sau cô ta không có nói tiếp nữa, chắc đối phương đã nghe hiểu ý của cô ta.
Quả nhiên, đối phương sững ra, sau đó ánh mắt lần nữa dừng trên người Hàn Minh Thư.
Chẳng trách… nhìn cô sao mà nhếch nhác như vậy.
Tình hình này, chắc là khi kết hôn đã xảy ra chuyện?? Cho nên váy cưới đều không kịp thay đã chạy tới rồi.
“Em đừng sốt ruột.” Hàn Đông nắm tay của cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu ta nhất định ở đây.”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe trông chẳng ra sao, nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt.
“Có thế… qua đó xem thử không?”
Người của chính phủ thấy dáng vẻ này của cô, hốc mắt đỏ hoe chan chứa nước mắt, vô cùng ủy khuất hỏi một câu này, dường như trong lòng có sự khổ sở và buồn bã vô tận, nhất thời cũng không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể gật đầu.
“Có thế, tôi dẫn cô qua xem thử, các người đi theo tôi, người không được quá nhiều.”
Hàn Đông ngoảnh đầu dặn dò Tô Cửu: “Các cô ở đây đợi.”
Tô Cửu lập tức đáp: “Được Hàn tổng.”
Hàn Đông cùng Hàn Minh Thư đi theo người của chính phủ đi về phía trước, hiện trưởng có rất nhiều cảnh sát, đội tìm kiếm cứu hộ, bao gồm rất nhiều người chuyên nghiệp, thấy nhân viên chính phủ dẫn một cô gái mặc váy cưới phía trên khoác áo vest đi tới, liền bất mãn chất vấn.
“Chuyện gì đây? Tuy không có phong tỏa hiện trường, nhưng nơi này cũng không phải là nơi đám người rảnh rỗi có thể đi vào.”
Người đó đi tới nói vài câu với ông ta, người nói chuyện nhíu mày, sau đó ánh mắt dừng trên người của Hàn Minh Thư và Hàn Đông, cuối cùng nói: “Cho dù là người thân của hai người gặp sự cố trong chiếc máy bay này, nhưng hai người cũng không thể tới đây, khu vực biển này không an toàn, người của đội tìm kiếm cứu hộ đều phải vô cùng cẩn thận, càng đừng nói tới hai người.”
Những lời này, không cần nghi ngờ gì nói giống cây kim đâm vào trái tim của Hàn Minh Thư.
Gương mặt của cô lại trắng bệch mấy phần, cơ thể gầy yếu ở dưới ánh đèn hơi yếu nhìn trông liêu xiêu.
“Chúng tôi đã thuận lợi tìm được mấy người còn sống, đã đưa tới bệnh viện gần nhất, có lẽ… hai người có thể tới đi xem thử.”
Chắc là nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Minh Thư, rốt cuộc có hơi không nhẫn tâm, vì thế người đó liền nhắc nhở một câu.
Tới bệnh viện gần đây sao?
Hàn Minh Thư gần như cầu khẩn nhìn người đó.
“Vậy làm phiền hỏi một chút, chồng của tôi cao khoảng 1m85, anh ấy phải kịp tới hiện trường hôn lễ, trên người mặc chắc là bộ vest chú rể.”
Nói xong, Hàn Minh Thư dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng tìm ảnh trong điện thoại đưa cho đối phương xem.
Hiện trường hỗn lễ rối như tơ vò.
Khi Hàn Đông chạy ra, vừa hay nhìn thấy một màn này, anh ta trực tiếp lạnh mặt đi tới đỡ Hàn Minh Thư dậy, chú ý tới chiếc váy cưới màu trắng của cô bị giẫm mấy vết chân màu đen, hơn nữa da trên cánh tay cũng bị rách, ngay cả cái trán trắng trẻo đều có một vết màu đỏ, giống như bị va đập phải.
Chẳng qua chỉ trong thời gian mấy phút, sao lại xảy ra loại thay đổi nghịch thiên như này?
Tiểu Nhan liếc nhìn, suy nghĩ một lúc, trực tiếp xoay người mắng chửi cánh truyền thông đó.
“Các người có nhân tính không hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người còn đẩy người ta ngã, còn đập trúng Minh Thư, các ngươi là phóng viên sao? Tôi thấy các người là chó săn mới đúng!”
Cái miệng quát mắng của Tiểu Nhan khiến cánh truyền thông ở đây tỉnh táo không ít, vừa rồi bọn họ quả thật có hơi kích động rồi, nhưng hiện nay nhìn thấy Hàn Minh Thư được Hàn Đông đỡ dậy mặt mày trắng bệch, hơn nữa trên người còn bị thương, suy yếu dựa vào trong lòng anh ta, bỗng chốc đều có hơi chột dạ rồi, mọi người tự nhiên lùi lại sau mấy bước.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là nhất thời sốt ruột, thật sự không phải là cố ý, cô Hàn nhìn trông trạng thái không ổn lắm, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện khám đi.”
“Phải đó phải đó, tay đều rách da rồi, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện đi.”
Sức lực trên người Hàn Minh Thư đều bị rút sạch, lúc này căn bản không có chút sức, giống một khối bông mềm dựa vào Hàn Đông mà đứng, Hàn Đông cũng biết không thể trì hoãn thêm nữa, dứt khoát trực tiếp bế ngang người cô lên.
“Tôi đưa em ấy tới bệnh viện, em lập tức liên lạc với người phụ trách sơ tán hiện trường, xử lý một chút.”
“Được.” Tiểu Nhan lúc này cũng không màng cái khác nữa rồi, chỉ có thể nghe theo dặn dò của Hàn Đông mà đi làm.
Hàn Đông bế Hàn Minh Thư rời khỏi, khi chuẩn bị lên xe, Hàn Minh Thư luôn suy yếu dựa trong lòng anh ta bỗng nhiên đưa tay túm tay áo của Hàn Đông.
“Âu Thần xảy ra chuyện rồi sao? Lời bọn họ nói đều là thật sao?”
Bước chân của Hàn Đông khựng lại, sau đó dừng lại.
“Em không tin.” Sắc mặt của Hàn Minh Thư trắng bệch nhìn Hàn Đông đang bế cô: “Anh, anh nói cho em biết… những gì cánh truyền thông nói, đều là thật sao?”
Hàn Đông từ đầu tới cuối đều mím môi không nói, mãi tới khi đưa cô lên xe, anh ta mới thấp giọng nói: “Hiện trường quá hỗn loạn rồi, không thích hợp để em ở lại, trước tiên tới bệnh viện xử lý vết thương đã.”
Anh ta nhìn chằm chằm vết xay xước trên cánh tay của cô, còn cả thần sắc tái nhợt của cô.
“Không!!” Hàn Minh Thư lắc đầu, túm chặt tay áo của Hàn Đông: “Em không đi bệnh viện, em muốn tới sân bay.”
Tới sân bay?
Hàn Đông nhíu mày: “Bây giờ tới sân bay, đoán chắc bên đó cũng có rất nhiều cánh truyền thông.”
“Em muốn đi tìm anh ấy, anh…” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, vô thần.
Dáng vẻ cô túm lấy tay của Hàn Đông lúc này, giống như một con cá sắp chết, túm được một hy vọng cuối cùng, không nỡ buông tay.
Ánh mắt như này…
Hàn Đông có chút không nhìn nổi nữa, mím môi, cắn răng nói: “Tìm cậu ta? Em đi đâu tìm cậu ta? Tới sân bay thì có thể tìm được cậu ta sao?”
“Em muốn tới sân bay.” Hàn Minh Thư lại kiên trì nói một câu.
Hàn Đông nhìn tài xế: “Tới bệnh viện gần đây, xử lý vết thương.”
Hàn Minh Thư nghe vậy, sửng sốt trợn to mắt, không dám tin nhìn Hàn Đông.
“Em không đi bệnh viện.”
“Tay của em bị thương rồi, tình trạng cũng không quá tốt, bắt buộc phải lập tức tới bệnh viện.” Thái độ của Hàn Đông lại rất cứng rắn.
Hàn Minh Thư: “..”
Cô nhìn Hàn Đông mấy giây, cũng không biết sức từ đâu ra, trực tiếp bò tới bên cửa muốn mở cửa ra, bây giờ xe đang chạy, hành vi như này của cô là rất nguy hiểm, Hàn Đông chỉ có thể vội vàng khống chế cô lại, gằn lên: “Em điên rồi sao? Rơi xuống sẽ ngã chết đó.”
Cô lại ương ngạnh mở miệng nói: “Em cho dù ngã chết, em cũng không muốn tới bệnh viện, em nói rồi em muốn tới sân bay, dừng xe! Dừng xe!”
“…”
Dáng vẻ điên cuồng như này, Hàn Đông nhìn mà thật sự rất bất lực, anh ta với cô em gái này chung sống nhiều năm như vậy, tự nhiên biết chuyện cô nhận định thì sẽ không thay đổi, cái cô muốn làm, cho dù là kêu cô đập đầu chảy máu, bản thân cô cũng là cam tâm tình nguyện.
Hàn Đông khống chế tay của cô, nhắm mắt lại, mới nói: “Quay đầu tới sân bay.”
Tài xế là nghe lệnh của Hàn Đông, anh ta nói quay đầu, ông ta không dám nói cái gì khác nữa, vì thế lập tức quay đầu xe, sau đó chạy về phía sân bay.
Cuối cùng đổi phương hướng, trái tim của Hàn Minh Thư buông xuống, sau đó bàn tay run rẩy rút điện thoại ra, muốn đặt vé máy bay.
Hàn Đông ở một bên nhìn thấy một màn này, không nhịn được cắt ngang động tác của cô.
“Muốn đặt vé máy bay sao? Muốn đi đâu sao? Nếu như là máy bay xảy ra chuyện, bây giờ tin tức còn chưa đăng, em căn bản không biết đi đâu.”
Ngón tay chạm vào màn hình của Hàn Minh Thư khựng lại, lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn sang anh trai của mình.
“Vậy anh nói… em phải làm sao đây? Em bây giờ không gọi được cho anh ấy, không nhìn thấy người của anh ấy, lẽ nào… kêu em cái gì cũng không làm sao?”
Hàn Đông hít sâu một hơi, gật đầu.
“Quả thật, em bây giờ cái gì cũng không làm mới là điều tốt nhất. Bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, em có thể làm cái gì?”
Bị Hàn Đông nói như vậy, Hàn Minh Thư trong nháy mắt cũng cảm thấy cô dường như cái gì cũng không làm được, tới sân bay, mua vé máy bay? Nhưng cô nên mua đi đâu?
Âu Thần anh… lại là đang gặp nạn ở đâu? Bây giờ như thế nào rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư vội vàng thoát khỏi giao diện đặt vé, mà đi tìm kiếm tin tức, vừa nói với Hàn Đông: “Anh, làm phiền anh cũng giúp em xem thử, địa điểm máy bay xảy ra chuyện là ở đâu, chắc chắn chưa?”
Hàn Đông không có động tĩnh, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên cánh tay trắng nõn của cô, nơi đó bị xước một mảng lớn, đã bị rách da, tia máu rỉ ra dính vào nhiều chỗ trên chiếc váy cưới của cô, giống như hoa mai đỏ rơi trên nền tuyết trắng, nở rộng từng đóa.
Rõ ràng… bị thương rồi, nhưng cô lại giống như không biết đau vậy.
Hàn Đông thở dài một tiếng, nghe lệnh mà rút điện thoại ra tra giúp cô, khi tới sân bay, chính phủ vẫn chưa có công bố địa điểm máy bay xảy ra chuyện, Hàn Minh Thư và Hàn Đông ở trên xe chờ đợi.
“Chính phủ sẽ công bố địa điểm gặp nạn sao? Nếu như cứ mãi không công bố, vậy chúng ta…”
“Không cần vội, anh đã cho người điều tra rồi, khả năng Dạ Âu Thần không có lên chuyến bay đó cũng không chừng, em cũng đừng quá lo lắng, anh cho người đưa thuốc tới, cánh tay của em phải xử lý một chút.”
“Nếu anh ấy không lên chuyến bay đó, anh ấy không thể tới bây giờ đều không mở máy… anh.” Hàn Minh Thư bỗng ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo tia hy vọng: “Chúng ta có thể dựa vào thời gian xảy ra chuyện suy tính địa điểm không.”
Hàn Đông: “…”
Anh ta mím môi, nghiêm túc nhắc nhở cô một lần.
“Xử lý vết thương ở cánh tay trước, sau đó đợi tin tức.”
Hàn Minh Thư ngây ngốc nhìn anh ta, lắc đầu: “Không được…”
“Anh, không thể tiếp tục đợi tin tức được.”
“Em căn bản không đợi được nữa, em… tuy cái gì cũng không làm được, nhưng… em thật sự không thể cái gì cũng không làm…”
“Anh giúp em, giúp em có được không?”
Khi Hàn Minh Thư nói những lời này, hốc mắt đã đỏ hoe, mũi cay cay, trái tim thì tê tái, nhưng nước mắt lại luôn trực trào trong hốc mắt từ đầu tới cuối không có rơi xuống.
Tài xế ở phía trước thông qua gương chiếu hậu nhìn một màn này, dường như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng cô, hốc mắt đều không nhịn được mà hơi đỏ lên.
Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế
CHƯƠNG 712: PHÚC HỌA TÓM LẠI SẼ RÀNG BUỘC
Vốn dĩ là một chuyện vui lớn.
Nhưng đâu có ngờ sẽ xảy ra loại sự cố này?
Tài xế nghe thấy lời của Hàn Minh Thư, nghĩ rồi cũng thấy mũi càng cay, ông ta lén lút đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Quả nhiên, phúc họa sẽ ràng buộc?
Cuộc đời biến hóa vô thường, nếu trước kia cứ không biết trân trọng, vậy thì khi mất đi, chắc chắn là sẽ hối hận.
“Giúp em, anh…” Hàn Minh Thư hết lần này tới lần khác nói câu này với Hàn Đông, giọng nói tang thương bất lực đó, giống như tiếng kêu của thú con trước khi chết phát ra.
Từng tiếng này, giống như con dao đâm vào trái tim của Hàn Đông, sau đó nhanh chóng kích thích, khiến cả người anh ta đều đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, anh ta giống như không chịu nổi nữa, lật tay nắm lấy cổ tay của Hàn Minh Thư, giọng nói âm trầm.
“Minh Thư, anh biết rồi… em bình tĩnh một chút.”
“Vậy… ý của anh là bằng lòng giúp em suy tính rồi sao?”
Hàn Đông gật đầu: “Tuy không quá có khả năng, nhưng… tận sức thôi, anh bây giờ tìm người xử lý chuyện này.”
“Được!” Hàn Minh Thư dùng sức gật đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ thắp lên vô số hy vọng, những cái này rơi vào trong mắt của Hàn Đông, lại khiến anh ta có chút chột dạ.
Thật ra anh ta ngược lại không muốn đi suy đoán, suy tính ra địa phương không chuẩn xác đó.
Hơn nữa cho dù tính chuẩn rồi, cũng chỉ sẽ khiến cô càng bao lực bôn ba mà thôi.
Có điều, ai kêu cô là em gái của anh ta chứ, người làm anh trai như anh ta, tóm lại không thể nhìn cô khó chịu, chuyện gì cũng không làm?
Hàn Đông cho người đi tra địa điểm rồi, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chắc là vì có mục tiêu, cho nên bây giờ chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Hàn Đông liếc nhìn Hàn Minh Thư của lúc này, phát hiện cô rụt vai dựa vào trong góc, cơ thể đơn bạc, gương mặt và môi trắng bệch đều khiến cô nhìn trông rất yếu ớt, giống như chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.
Nhìn một lát, Hàn Đông bất lực thở dài, sau đó cởi áo vest trên người dịch sát lại vài phần khoác lên người Hàn Minh Thư.
Cảm nhận được động tĩnh, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang nhìn Hàn Đông.
“Có tin tức rồi sao?”
Rõ ràng từ vừa nãy tới bây giờ, căn bản không chưa trôi qua được bao nhiêu lâu, cô vậy mà có bộ dạng như chờ đợi cả một thế kỷ.
Bộ dạng này khiến Hàn Đông càng đau lòng, đưa tay chỉnh lại mái tóc đã trở nên hơi rối thay cho cô, vừa dịu giọng giải thích: “Đâu có nhanh như vậy? Anh mới tìm người xử lý chuyện này, cho dù là suy đoán cũng cần thời gian, còn phải tra các loại tin tức, cho nên… trong thời gian tiếp theo, anh dẫn em đi xử lý vết thương, được không?”
Hàn Minh Thư không nói chuyện, không có từ chối yêu cầu của anh, nhưng cũng không có đáp ứng.
Dù sao còn có thời gian rất dài phải đợi, Hàn Đông thấy cô không có từ chối, dứt khoát trực tiếp nói với tài xế: “Tìm một tiệm thuốc gần nhất, đưa em ấy đi xử lý vết thương trước đã.”
“Được Hàn tổng.”
Hàn Minh Thư được Hàn Đông đưa tới tiệm thuốc gần đây, sau đó mua thuốc xử lý vết thương thay cho cô, sau đó nói: “Sau này còn đụng phải cánh truyền thông đó, em phải cách xa một chút, tuy trong số bọn họ không phải đều là người xấu, nhưng… khi nhiều người tóm lại dễ xảy ra va chạm, nghe thấy chưa?”
Hàn Minh Thư không có trả lời anh ta, hỏi ngược lại: “Đoán xong chưa?”
Hàn Đông: “…”
Anh ta đương nhiên là biết Hàn Minh Thư không có nghe lọt tai những lời anh ta nói vừa rồi.
Cô nàng này, khi tính tình bộc phát, thật sự là khiến người ta đau đầu.
“Vẫn chưa, thời gian trôi qua chưa lâu, đợi suy đoán xong, bọn họ sẽ liên lạc với anh, em sáng nay đã ăn cơm chưa? Hay là…”
“Anh.” Hàn Minh Thư gọi anh ta một tiếng, Hàn Đông liền dừng lại mọi động tác, nhìn cô: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp đẽ ngoài ánh sáng hy vọng ra, không có độ ấm gì khác rồi, cô nhìn Hàn Đông từ từ nói: “Em bây giờ cái gì đều không muốn làm, em chỉ muốn tới sân bay đợi, em muốn lập tức… đi tìm anh ấy.”
“Được, anh bây giờ đưa em tới sân bay đợi.”
Vì thế Hàn Đông lại kêu tài xế lái xe quay lại sân bay, vừa tới sân bay, điện thoại của Hàn Đông đã đổ chuông.
Là Tô Cửu gọi tới.
Hàn Đông liếc nhìn màn hình, sau đó nghe máy.
“Alo.”
“Hàn tổng, tất cả mọi chuyện tôi đều biết rồi, hiện trường tôi đã xử lý xong rồi, mọi người đã giải tán rồi. Ngoài ra… cô Minh Thư ở bên cạnh anh không?”
Nghe vậy, Hàn Đông khẽ đưa mắt liếc nhìn Hàn Minh Thư rúc trong góc đang không có chút cảm xúc gì, gật đầu: “Ừm.”
“Tin tức chính phủ tung ra rồi, máy bay ở XX thì xảy ra sự cố trên không, bây giờ đã tìm được một người còn sống, theo như người còn sống này nói, khi máy bay xảy ra chuyện, bọn họ có không ít người đeo dù. Chỉ có điều…”
Nói đến đây, Tô Cửu khựng lại một chút: “Dù sao đều không phải là người điều khiển quen, cộng thêm… lúc đó bên dưới là một vùng biển mông mênh, cho dù là đeo dù, tỷ lệ người còn sống… đoán chắc chiếm không bao nhiêu.”
Hàn Đông: “…”
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, sau đó đặt hai vé máy bay tới đó, tôi và Minh Thư lập tức muốn đi.”
Nghe vậy, Tô Cửu sững ra, sau đó phản ứng lại: “Hàn tổng, nơi đó quá hẻo lánh, anh với cô Minh Thư cùng tới đó sợ rằng không quá thích hợp, như thế này đi, tôi tìm vài người đi cùng các anh.”
“Ừm.” Hàn Đông gật đầu.
Mà Hàn Minh Thư ở bên đó nghe thấy lời anh nói, liền tiến sát lại bên phía anh ta, đợi anh ta nghe xong điện thoại thì nhìn anh ta.
“Có phải có tin tức rồi không?”
Hàn Đông gật đầu: “Anh đã kêu Tô Cửu đặt vé máy bay rồi, rất nhanh thôi chúng ta có thể qua đó.”
Nói xong, anh ta trầm mặc mím môi của mình, những lời Tô Cửu nói đến bây giờ đều vẫn quanh quẩn trong trái tim của anh ta, nếu như tỷ lệ người còn sống nhỏ như vậy…
Vậy anh ta dẫn Minh Thư qua đó, là tốt hay xấu?
Có điều bây giờ cũng không có cơ hội để anh ta suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cô muốn đi, vậy anh ta đáp ứng cô, đưa cô đi là được rồi.
Đến lúc đó có chuyện gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hiệu suất làm việc của Tô Cửu rất cao, rất nhanh đã đặt vé máy bay xong cho bọn họ.
Hàn Minh Thư và Hàn Đông, còn cả mấy người mà Tô Cửu tìm tới để đi cùng, bao gồm bản thân cô ta ở trong, đều ngồi trên cùng một chuyến bay, bay tới địa điểm xảy ra chuyện.
Bình thường lúc này, Hàn Minh Thư đoán chắc đều ngủ rồi, nhưng hôm nay cô lại không có một chút buồn ngủ, cho dù mí mắt vì buồn ngủ mà đã đánh nhau, nhưng cô vẫn cố gượng tinh thần.
Sự khô cạn trong mắt, cả ngày không đụng vào giọt nước nào đã khiến bụng dạ của cô rất khó chịu.
Một ly nước ấm đưa tới, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Đông, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó cầm lấy ly nước ấm.
Cô uống một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: “Nơi chúng ta tới, chính xác không?”
“Chính xác, tin tức chính phủ đưa ra.”
Nghe vậy, bàn tay cầm ly nước của Hàn Minh Thư khẽ run lên, lát sau cô mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy… chính phủ còn nói cái khác không?”
Vì không để cô lo lắng thêm nữa, Hàn Đông chỉ đành nói: “Có người còn sống, theo như lời của người còn sống nói, người trên máy bay có rất nhiều người đeo dù, em đừng quá lo lắng.”
Còn bên dưới chính là một vùng biển mông mênh, Hàn Đông tự động lược bớt một câu này.
CHƯƠNG 713: CẬU TA KHÔNG NHẤT ĐỊNH Ở ĐÂY
Tô Cửu ở một bên nghe vậy cũng phụ họa: “Phải đó cô Minh Thư, người nhanh nhạy như anh Dạ, nhất định có thể hóa nguy thành an.”
Tuy nhiên những lời an ủi này, đối với Hàn Minh Thư mà nói không có tác dụng quá lớn.
“Cô Minh Thư rất lâu chưa có ăn gì rồi nhỉ? Sắc mặt rất không tốt, trước tiên uống ly nước ấm cho nhuận giọng, lát nữa ăn chút gì đó đi.”
Hàn Minh Thư một chút khẩu vị cũng không có, ngay cả khi uống nước cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu không thôi.
Cô của bây giờ, cảm thấy giống như có một cục khí đè trong lồng ngực, lên xuống không được.
Mắc kẹt như vậy, cứ kẹt mãi.
Khó chịu vô cùng.
Cô mím đôi môi trắng bệch không có trả lời.
Tô Cửu liếc nhìn Hàn Đông, suy nghĩ một phen, sau đó nói: “Cô Minh Thư cho dù không muốn ăn, cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình, cô nghĩ xem… nếu như cô không ăn không uống ngã bệnh ra đó, đến lúc đó làm sao đi tìm anh Dạ được?”
Câu nói này ngược lại đã nhắc nhở Hàn Minh Thư.
Cô đột nhiên ngẩng đầu chạm vào mắt Tô Cửu.
Cô ta nói không sai, nếu cô không ăn không uống sẽ ngã bệnh, cô làm sao đi tìm Dạ Âu Thần được chứ?
Không được, cô không thể tiếp tục như này, cô phải ăn thứ gì đó để bổ sung thể lực, sau đó đi tìm Dạ Âu Thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cúi đầu yên lặng uống nước.
Nhìn thấy một màn này, trái tim luôn lơ lửng của Hàn Đông tóm lại coi như nới lỏng vài phần.
Như thế này… cũng tốt.
Trước tiên lừa cô đã, chỉ cần thân thể của cô không sao, những cái khác đều có thể từ từ.
Bởi vì khoảng cách không phải quá xa, bay máy bay khoảng ba tiếng thì đã tới nơi.
Khi xuống máy bay, Hàn Minh Thư suýt nữa thể lực không đủ mà ngã về phía trước, may nhờ Tô Cửu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Hàn Đông lập tức đi tới: “Thân thể của em không tốt, anh cõng em.”
Trên người cô vẫn mặc váy cưới chưa có thay, cho nên cả chặng đường thu hút không ít ánh mắt của mọi người, Hàn Minh Thư kéo chặt chiếc áo vest trên người, sau khi hít thở sâu vài lần thì lắc đầu.
“Không cần, em vừa rồi chỉ là ngồi lâu quá, cho nên có chơi choáng mà thôi. Anh, thư ký Tô, em không sao, hai người không cần lo lắng.”
Cô còn phải đi tìm Dạ Âu Thần, trước khi chưa tìm được anh, cô tuyệt đối không thể ngã xuống.
“Thật sự không vấn đề chứ?” Hàn Đông nhìn cô hỏi.
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó cô vừa nhấc tà váy vừa đi về phía trước, bởi vì váy cưới là đặt may riêng, tà váy lại vô cùng dài, đi đường rất không tiện, khi đi tới một nơi không có ai, Hàn Minh Thư dứt khoát ngồi xuống, kéo tà váy lên tới bắp chân rồi buộc nút, sau đó nhấc tà tiếp tục đi.
Như thế, sẽ tiện hơn nhiều.
Bởi vì sân bay cách nơi xảy ra chuyện còn có một khoảng cách rất dài, cho nên bọn họ sau khi xuống máy bay còn phải ngồi xe, sau đó đi một vòng, chắc phải hơn một tiếng mới có thể tới hiện trường.
Khi đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, đã là buổi tối rồi.
Bởi vì nơi này xảy ra chuyện, vốn dĩ là phải phong tỏa, chỉ có điều bởi vì chỗ này tương đối hẻo lánh, cho nên người của chính phủ không có phong tỏa nơi này.
Khi Hàn Đông dẫn đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, phát hiện rất nhiều người của chính phủ đều vẫn đang tiến hành công tác cứu hộ trong đêm, sau khi nhìn thấy đám người Hàn Đông, một người trong đó trực tiếp nói: “Chỗ này nước chảy xiết, các người tốt nhất đừng lại gần.”
Ông ta nhìn thấy trên mặt Hàn Minh Thư còn mặc váy cưới, còn tưởng cô là đến đây chụp ảnh cưới.
Dù sao người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, khi chụp ảnh cưới tóm lại thích tới một số bờ biển, nằm ở trên mặt nước hoặc tựa vào đá chụp hình, nhưng loại hành vi này… thật ra là rất nguy hiểm.
Vì thế ông ta liền nhiều lời nói: “Muốn chụp ảnh cũng chọn ban ngày, nơi này chúng tôi đang làm công tác cứu hộ, hơn nữa các người tốt nhất đừng tìm nơi nguy hiểm như này để chụp ảnh, ngộ ngỡ rơi xuống rồi thì được không bù nổi mất.”
Ông ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, Hàn Minh Thư nghe thấy lời này, lại không nhịn được mà hốc mắt đỏ hoe.
Làn da của cô trắng, cộng thêm đả kích của chuyện này đối với cô rất lớn, sắc mặt liền trắng tới mức gần như thành màu trong suốt, lúc này hốc mắt vừa đỏ thì đặc biệt rõ ràng.
Ánh đèn chiếu xung quanh, vừa hay có một chiếc đèn pin chiếu vào mặt của Hàn Minh Thư.
Người của chính phủ lúc này mới phát hiện, cô tuy mặc váy cưới, nhưng nhìn trông lại rất nhếch nhác, lớp trang điểm và kiểu tóc đều lộn xộn, căn bản không giống cô dâu muốn chụp ảnh.
Sau khi ý thức tới điểm này, người của chính phủ đánh giá những người bên cạnh cô, quả nhiên không có phát hiện thợ chụp hình.
Chẳng lẽ, là ông ta hiểu lầm rồi sao?
Tô Cửu ở bên cạnh thấy hốc mắt của Hàn Minh Thư đều đỏ hoe rồi, trực tiếp đi tới giơ chứng minh thư của mình ra, vừa giải thích: “Xin chào, chúng tôi không phải là đến đây vui chơi chụp ảnh cưới, bạn của chúng tôi vừa hay là ngồi trên chiếc máy bay xảy ra chuyện này, cho nên…”
Lời nói đằng sau cô ta không có nói tiếp nữa, chắc đối phương đã nghe hiểu ý của cô ta.
Quả nhiên, đối phương sững ra, sau đó ánh mắt lần nữa dừng trên người Hàn Minh Thư.
Chẳng trách… nhìn cô sao mà nhếch nhác như vậy.
Tình hình này, chắc là khi kết hôn đã xảy ra chuyện?? Cho nên váy cưới đều không kịp thay đã chạy tới rồi.
“Em đừng sốt ruột.” Hàn Đông nắm tay của cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu ta nhất định ở đây.”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe trông chẳng ra sao, nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt.
“Có thế… qua đó xem thử không?”
Người của chính phủ thấy dáng vẻ này của cô, hốc mắt đỏ hoe chan chứa nước mắt, vô cùng ủy khuất hỏi một câu này, dường như trong lòng có sự khổ sở và buồn bã vô tận, nhất thời cũng không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể gật đầu.
“Có thế, tôi dẫn cô qua xem thử, các người đi theo tôi, người không được quá nhiều.”
Hàn Đông ngoảnh đầu dặn dò Tô Cửu: “Các cô ở đây đợi.”
Tô Cửu lập tức đáp: “Được Hàn tổng.”
Hàn Đông cùng Hàn Minh Thư đi theo người của chính phủ đi về phía trước, hiện trưởng có rất nhiều cảnh sát, đội tìm kiếm cứu hộ, bao gồm rất nhiều người chuyên nghiệp, thấy nhân viên chính phủ dẫn một cô gái mặc váy cưới phía trên khoác áo vest đi tới, liền bất mãn chất vấn.
“Chuyện gì đây? Tuy không có phong tỏa hiện trường, nhưng nơi này cũng không phải là nơi đám người rảnh rỗi có thể đi vào.”
Người đó đi tới nói vài câu với ông ta, người nói chuyện nhíu mày, sau đó ánh mắt dừng trên người của Hàn Minh Thư và Hàn Đông, cuối cùng nói: “Cho dù là người thân của hai người gặp sự cố trong chiếc máy bay này, nhưng hai người cũng không thể tới đây, khu vực biển này không an toàn, người của đội tìm kiếm cứu hộ đều phải vô cùng cẩn thận, càng đừng nói tới hai người.”
Những lời này, không cần nghi ngờ gì nói giống cây kim đâm vào trái tim của Hàn Minh Thư.
Gương mặt của cô lại trắng bệch mấy phần, cơ thể gầy yếu ở dưới ánh đèn hơi yếu nhìn trông liêu xiêu.
“Chúng tôi đã thuận lợi tìm được mấy người còn sống, đã đưa tới bệnh viện gần nhất, có lẽ… hai người có thể tới đi xem thử.”
Chắc là nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Minh Thư, rốt cuộc có hơi không nhẫn tâm, vì thế người đó liền nhắc nhở một câu.
Tới bệnh viện gần đây sao?
Hàn Minh Thư gần như cầu khẩn nhìn người đó.
“Vậy làm phiền hỏi một chút, chồng của tôi cao khoảng 1m85, anh ấy phải kịp tới hiện trường hôn lễ, trên người mặc chắc là bộ vest chú rể.”
Nói xong, Hàn Minh Thư dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng tìm ảnh trong điện thoại đưa cho đối phương xem.