Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717-719
CHƯƠNG 717: CHẠY TRỐN
Ầm ầm — Tia chớp như xé rách bầu trời.
Người vốn đang ngủ yên trên giường, nghe thấy tiếng sấm bỗng mở chăn ngồi bật dậy.
Đèn phòng đã tắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng người sau khi từ trên giường ngồi dậy thì trực tiếp xuống giường, sờ soạng trong màn đêm đi về phía trước, đi tới bên cửa, sờ mó một chút, cuối cùng mở cửa.
Đèn hành lang khách sạn lập tức chiếu sáng căn phòng tối mịt, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt đã tẩy trang lại vẫn xinh đẹp tinh tế của Hàn Minh Thư.
Bước chân cô vừa bước ra, hai người đàn ông đã chặn trước mặt.
“Cô Hàn!”
Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn nhìn hai người trước mặt, bờ môi tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Các người…”
“Bên ngoài không an toàn, Hàn tổng dặn hai chúng tôi canh giữ trước cửa cô Minh Thư bảo vệ cô.”
Bảo vệ cô?
Bờ môi Hàn Minh Thư không nhịn được nhếch lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Là bảo vệ tôi, hay là giám thị tôi?”
Lời này khiến biểu cảm hai người đàn ông trở nên xấu hổ, nhìn nhau, một người trong số đó to gan hơn một chút bước tới: “Cô Minh Thư, Hàn tổng đương nhiên là muốn bảo vệ cô nên mới kêu chúng tôi canh giữ ở đây.”
Là giám thị, cũng là bảo vệ.
Giám thị cô, không cho cô ra khỏi cửa, bây giờ bên ngoài mưa to gió lớn, nếu cô chạy ra vào lúc này thì nhất định sẽ hại cơ thể, nhưng mà…
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Bất kể là có ý gì thì bây giờ các người cũng tránh ra, tôi có việc muốn ra ngoài.”
Hai người đàn ông: “…”
“Xin lỗi cô Minh Thư, Hàn tổng đã đặc biệt dặn chúng tôi, trước khi trời sáng, cô chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không được ra ngoài.”
“Nếu tôi muốn ra ngoài thì sao?”
“Theo lý mà nói. Cô Minh Thư, bên ngoài trời tối như vậy, mưa gió lại to, dù cô ra ngoài thì cũng căn bản không nhìn thấy đường.”
“…”
Lời người đó nói khiến trái tim Hàn Minh Thư trực tiếp chìm xuống đáy cốc.
Đi đường cũng khó khăn sao?
“Tránh ra!” Hàn Minh Thư đang đứng bỗng vươn tay đẩy mạnh người trước mặt, tranh thủ lúc họ sững sờ, liền đi thẳng về phía trước.
“Cô Minh Thư!”
Hai người hồi thần, bước nhanh đuổi theo chặn cô lại.
“Cô Minh Thư, xin cô đừng khiến chúng tôi khó xử, đây thật sự là căn dặn của Hàn tổng, bên ngoài đang đổ mưa to, cô ra ngoài lúc này căn bản vô cùng khó khăn.”
“Không liên quan tới anh, buông tôi ra.”
Cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám sàm sỡ với cô.
Hàn Minh Thư là em gái được nâng trong lòng bàn tay của Hàn Đông tập đoàn Hàn thị, hơn nữa còn là bà chủ tương lai của tập đoàn Dạ thị, mặc dù trên hôn lễ…xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ cần Dạ Âu Thần quay về, địa vị của cô là không thể xoay chuyển.
Thấy sắc mặt anh ta khẽ xao động, Hàn Minh Thư lại nói: “Còn không mau thả ra.”
Người đàn ông còn đang do dự.
“Sàm sỡ.”
Hàn Minh Thư không nghĩ tới ý chí anh ta lại kiên định như vậy, dứt khoát hét to sàm sỡ, quả nhiên đối phương vừa nghe, sắc mặt biến đổi, lập tức buông tay cô ra.
Sau khi có được tự do, Hàn Minh Thư lập tức xoay người bỏ chạy, người đàn ông phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Cô xoay người liền chạy, cô chạy rất nhanh, lúc đến trước cửa thang máy, vừa khéo cửa thang máy đóng một nửa, cô không cần suy nghĩ liền trực tiếp chen vào.
Rầm!
Sau khi vào, cửa nhanh chóng đóng lại.
Người đàn ông đuổi theo điên cuồng ấn nút mở, nhưng đã không còn tác dụng gì, thấy số tầng dần đi xuống, anh ta chỉ đành bình tĩnh lại đi tới thang bộ bên cạnh.
Hàn Minh Thư đoán đối phương nhất định sẽ đi thang bộ đuổi theo mình, cho nên lúc thang máy đến lầu một, cô không chút do dự, trực tiếp xông tới đại sảnh khách sạn, mặc kệ người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, cô xông thẳng vào trong mưa gió.
Hạt mưa như hạt đậu đập vào trên người, lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Rõ ràng chỉ vừa vào đông, nhưng cảm giác…lại như đang trong mùa đông cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng cảm giác như vậy không thể ngăn cản bước tiến của cô.
Cô chỉ muốn đến bờ biển, canh chừng, đợi anh trở về.
Lúc Hàn Đông nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, kết quả lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy một người, lại không nhìn thấy bóng dáng người còn lại.
“Người đâu?”
“Xin lỗi Hàn tổng, tôi không thể cản lại cô Minh Thư, cô ấy vào thang máy, lúc tôi đuổi xuống thì đã không thấy cô ấy nữa.”
Tô Cửu cũng bị đánh thức, lúc vội vàng chạy tới đầu tóc còn có chút rối, nhưng quần áo rõ ràng đã sửa soạn xong.
“Sao rồi? Cô Minh Thư đâu?”
Người đàn ông đó lặp lại lần nữa, ánh mắt Tô Cửu biến đổi, sau đó nhìn Hàn Đông, trực tiếp nói: “Hai người đi điều tra tin tức camera giám sát của khách sạn, hai người đi hỏi tung tích cô Minh Thư, những người còn lại, trực tiếp ra ngoài tìm, nhớ mang theo đèn pin, bên ngoài rất tối.”
Hành động của Tô Cửu rất nhanh, cho người chuẩn bị dù và đèn pin xong liền đi thẳng ra ngoài tìm.
Đêm rất sâu, mưa rất to.
Lúc Hàn Minh Thư chạy tới bên đường, nhìn thấy một chiếc taxi, cô giơ tay vẫy xe, taxi không để ý tới cô, lướt thẳng qua.
Cô nghĩ, đại khái do dáng vẻ này của cô quá thê thảm, sợ cô không trả nổi tiền xe nên không muốn chở cô đi.
Cũng có lẽ, cả người cô đều là nước mưa, sợ cô ngồi ướt xe của anh ta.
Nhưng Hàn Minh Thư không nản lòng, cô đương nhiên biết nơi này cách nơi đó rất xa, cô đi bộ không nổi, cho nên cô phải ngồi xe đi.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng lại đợi được một chiếc xe.
Cô không ngừng vẫy tay, hi vọng xe có thể dừng lại.
Lần này, xe quả nhiên dừng lại, ông chú trong xe thò đầu ra nhìn cô.
“Muốn gọi xe?”
Giọng nói là giọng bản địa của họ, Hàn Minh Thư nghe không hiểu, chỉ đành dùng tiếng Anh biểu đạt mình muốn đi nơi nào, hỏi ông ấy có thể đưa cô đi không.
Cô vốn cho rằng ông chú có lẽ nghe không hiểu, ai biết ông ấy bỗng lộ ra nụ cười, dùng tiếng Anh giao lưu với cô, sau đó nhiệt tình để cô lên xe, còn dầm mưa nữa thì thật sự sẽ đông cứng.
Hàn Minh Thư cảm kích gật đầu, sau khi lên xe, liền làm ướt xe của ông ấy, cô vội nói xin lỗi, cực kỳ xấu hổ.
Ông chú nói không sao, nói mình đang làm việc tốt, xe ướt ngày mai lại lau là được, Hàn Minh Thư khen tiếng Anh của ông ấy rất chuẩn, ông ấy mặt đầy kiêu ngạo bày tỏ, đây là con trai ông ấy dạy ông ấy.
Bỗng, ông ấy lại phản ứng lại, hỏi cô.
“Cô đến bên XX làm gì? Theo tôi biết, nơi đó không phải nơi gì tốt lành.”
CHƯƠNG 718: CÔ MANG THAI RỒI
Hàng mày ông ấy vốn nhướn lên, sau khi nhắc tới khu hải vực đó thì cau chặt lại, nói với Hàn Minh Thư: “Khu hải vực đó rất nguy hiểm. Người chỗ chúng tôi căn bản đều không đến đó, trước không nói nơi đó sóng gió cuồn cuộn, vị trí trên mặt nước cũng rất dốc, nếu trượt chân rơi xuống, bơi giỏi cũng không chắc có thể lên được.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô cắn đôi môi đã bị lạnh đến tím tái của mình, vươn tay run rẩy ôm lấy đầu gối, thì thào hỏi: “Chú ơi, vậy…sau khi đổ mưa to, thì sẽ thế nào? Có phải càng nguy hiểm hơn không?”
Ông chú gật đầu: “Chuyện này là đương nhiên rồi.”
Nói xong, ông chú lại như nhớ tới gì đó: “Nửa đêm nửa hôm, cô thân gái một mình sao lại ở đây? Hơn nữa, cô muốn đến nơi đó làm gì?”
Ông chú lúc này mới để ý tới, sắc mặt Hàn Minh Thư trong kính chiếu hậu xanh mét, không chút huyết sắc, như bị đông cứng vậy.
Ông ấy xuýt xoa, sau đó nói: “Tôi thấy cô vẫn là đừng đi tới gần khu hải vực đó đi? Tôi trực tiếp đưa cô đến khách sạn gần đây, dáng vẻ này của cô, nếu còn chịu lạnh e rằng không chịu nổi nữa.
Hàn Minh Thư lại lắc đầu, kiên định nói: “Không, tôi muốn đến hải vực đó.”
Ông chú: “…”
Cô gái này sao vậy? Ông chú quay đầu quan sát cô một lát, phát hiện dường như cô có chút không đúng, không nói tới cô muốn đến nơi nào, trên người cô mặc áo ngủ, dường như là nửa đêm chạy ra ngoài.
Ngẫm nghĩ, ông chú ho khẽ một tiếng: “Được rồi, khách hàng là thượng đế, yêu cầu của cô tôi sẽ cố hết sức giúp cô làm.”
“Cảm ơn chú.”
Cảm ơn xong, Hàn Minh Thư liền cúi đầu, mí mắt không nhịn được díu lại, cô thật sự rất mệt, cũng không biết có phải vì dầm mưa hay không, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, hơn nữa tầm nhìn trước mắt bắt đầu có chút mơ hồ.
Cũng không biết đợi bao lâu, Hàn Minh Thư cảm giác mình đã ngồi trong xe cả thế kỷ, xe cuối cùng dừng lại.
Xe vừa dừng lại, cô liền mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước mắt có chút mơ hồ, cô vẫn mơ hồ nhìn rõ trước mắt có ánh sáng, môi cô khẽ mở: “Chú ơi, tới rồi sao?”
Ông chú trước mắt khẽ sững sờ, sau đó giải thích: “Vẫn chưa đâu, tôi đi qua nơi này có chút chuyện, nơi cô muốn tìm ở ngay phía trước, còn mười phút nữa là tới rồi, tôi đi xuống mua chút đồ, cô đợi tôi một chút.”
“Được ạ.”
Cô chỉ có thể khô khốc trả lời, nhìn ông chú tài xế đi xuống, cô lướt mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại gối lên đầu gối mình.
Đầu rất choáng, không biết Dạ Âu Thần bây giờ thế nào rồi, có khó chịu giống cô không?
Nếu có thể, cô thật sự muốn cùng anh sống chết.
Đáng tiếc, cô bây giờ ngay cả anh ở đâu cũng không biết.
Gục mãi, cô cảm thấy mình đợi đã lâu rồi, thế là bèn ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn nhìn thấy ông chú đứng cách không xa đang nói chuyện với ai đó.
Mà hai người đàn ông đứng trước mặt ông ấy, hình như đang mặc đồng phục cảnh sát.
Cảnh sát?
Hàn Minh Thư cho rằng mình nhìn nhầm, dù sao thì bây giờ tầm nhìn của cô rất mơ hồ, nhưng mà… hẳn không tệ đi nhiều như vậy đi?
Hàn Minh Thư vươn tay dụi mắt, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh, nghiêm túc nhìn.
Cách màn mưa, cô cuối cùng đã nhìn rõ.
Vừa rồi không phải ảo giác của cô, ông chú tài xế lái xe thật sự đang trao đổi với hai cảnh sát, mà phía sau họ…
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.
Nơi này là…cục cảnh sát!
Ông chú đưa cô tới cục cảnh sát, là vì sao? Cho nên ông ấy căn bản không phải đi xuống mua đồ, mà là…
Nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoảng loạn, nếu bây giờ cô vào cục cảnh sát, vậy cô không thể đi tìm Dạ Âu Thần rồi.
Không được, cô không thể vào!
Hàn Minh Thư thu tay về, hoảng loạn nhìn xung quanh, đầu óc vừa rồi còn có chút mơ hồ bị kinh hoảng kích thích không còn nữa.
Thân thể không ngừng lùi về phía sau, vừa khéo đụng vào cửa thủy tinh bên kia, không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Minh Thư trực tiếp mở cửa xe, thân thể nhỏ nhắn loạng choạng bước xuống.
Ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng, Hàn Minh Thư liền nhấc chân chạy về một hướng khác.
Chính vào lúc này, ông chú tài xế dẫn hai cảnh sát đi tới, vừa khéo nhìn thấy một màn này, vội đuổi theo gọi cô.
“Cô gái, đừng chạy!”
Nghe thấy tiếng gọi của ông chú, trái tim Hàn Minh Thư liền hoảng loạn, càng thêm tăng nhanh bước chân, đạp lên nước mưa chạy về phía trước.
“Đừng chạy!”
“Mau đứng lại!”
Cũng không biết là giọng của ai, luôn muốn gọi cô lại. Hàn Minh Thư đã bị dọa sợ, nào dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.
Về phần làm sao tới khu hải vực đó, đợi rời khỏi nơi quỷ quái này trước rồi nói sau.
Tiếng gọi sau lưng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy nữa, Hàn Minh Thư lại cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy phía trước có chỗ trú mưa, liền vội chạy tới, sau đó ngồi xổm vào trong góc.
Đêm rất sâu, cô ngồi trong nơi trú, nước mưa lạnh lẽo chảy tí tách theo từng sợi tóc, róc rách róc rách rơi xuống mặt đất khô ráo.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi xuống mặt đất.
Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn dáng vẻ mình, cười khổ ra tiếng.
Dường như đã rất lâu rồi cô không có dáng vẻ thê thảm như vậy, cô cũng không nhớ rõ lần thê thảm trước đó rốt cuộc là lúc nào.
Chỉ là không nghĩ tới, buổi sáng cô còn mặc váy cưới, bây giờ liền biến thành dáng vẻ này.
Dạ Âu Thần, anh rốt cuộc đang ở đâu?
Ngồi một lát, Hàn Minh Thư phát hiện toàn thân mình lại cứng ngắc đến sắp không đứng dậy nổi, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ, cô có thể cảm nhận được ý thức mình đang dần bị rút đi…
Cuối cùng, hoàn toàn mất đi tri giác.
“Bác sĩ nói sao?”
Tô Cửu ra khỏi phòng bệnh, Hàn Đông liền trực tiếp hỏi, Tô Cửu thở dài, sau đó lắc đầu: “Tình huống không tốt lắm, cảm xúc cô ấy quá tệ, hơn nữa dầm mưa quá lâu, bây giờ rất yếu ớt, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”
Bờ môi mỏng của Hàn Đông mím chặt lại, quầng mắt rất đậm, nhìn cực kỳ mệt mỏi.
“Đúng rồi Hàn tổng, có chuyện này tôi cũng phải nói với anh một chút.” Tô Cửu bỗng mở miệng nói.
Nghe vậy, Hàn Đông sững sốt, híp mắt: “Chuyện gì?”
Tô Cửu suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ nói, cô Minh Thư mang thai rồi.”
Một giây sau, bước chân người đàn ông cao lớn loạng choạng một cái, xém chút ngã về phía trước, sắc mặt Tô Cửu biến đổi, nhanh chóng vươn tay đỡ anh: “Hàn tổng?”
Sắc mặt Hàn Đông lúc này trở nên khó coi, môi như mím thành đường thẳng, mắt cũng không chút độ ấm. Tô Cửu theo anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của anh.
Cô ấy rất lo lắng: “Sao vậy?”
Sao lại như vậy? Hàn Đông cau chặt mày, không nghĩ tới Minh Thư lại mang thai vào lúc này…
Mà Dạ Âu Thần lại cứ tìm không thấy.
Bây giờ phải làm thế nào đây?
CHƯƠNG 719: CÓ THỂ SUY NGHĨ CHO BẢN THÂN EM MỘT CHÚT KHÔNG?
Từ khi Tô Cửu nói với Hàn Đông tin tức Hàn Minh Thư mang thai, cả đêm Hàn Đông đều không cách nào thả lỏng hàng mày, cứ cau chặt lại, môi cũng luôn mím chặt, hơn nữa toàn thân tản ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Y tá kiểm tra cho Hàn Minh Thư cũng bị dáng vẻ này của anh dọa tránh xa, lại phải chấp hành nhiệm vụ của mình, làm xong thì rời đi như chạy trốn.
Tô Cửu là thư ký của Hàn Đông, theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng hiểu tính tình anh.
Lúc này Dạ Âu Thần mất tích, hôn lễ cũng không cử hành thuận lợi, nhưng cô Minh Thư lại mang thai.
Nếu…Dạ Âu Thần thật sự xảy ra chuyện, không thể tìm về, vậy Hàn Minh Thư và đứa bé này thật sự là số khổ rồi.
Dù Tô Cửu đến bây giờ vẫn luôn cho rằng Dạ Âu Thần không sao, chắc chắn sẽ tìm trở về.
Nhưng mà, trời có mưa gió bất chợt, chuyện cũng không hẳn chiều theo lòng người.
Rất nhiều chuyện, trước thiên tai đều bất lực như vậy.
Ngẫm nghĩ xong, Tô Cửu bỗng đứng dậy, sau đó đi về phía Hàn Đông, ngồi xuống cạnh anh.
“Bác sĩ nói rồi, thân thể cô Minh Thư rất yếu ớt, bây giờ không xảy ra chuyện, còn có thể mẫu tử bình an đã xem như mạng lớn rồi.”
Mắt Hàn Đông khẽ xao động, bờ môi lại vẫn mím chặt, không tiếp lời.
Tô Cửu thử mở miệng: “Thực ra Hàn tổng, tôi lại cho rằng…đứa bé này đến rất đúng lúc, ít nhất…đối với cô Minh Thư mà nói, là một chuyện tốt.”
Nghe vậy, Hàn Đông không nhúc nhích, cả đêm cứ luôn im lặng lại vào lúc này ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, bờ môi mỏng khẽ mở: “Chuyện tốt?”
Tô Cửu thở dài trong lòng.
Quả nhiên cô đã đoán trúng tâm sự của Hàn Đông, nếu vậy thì dễ xử hơn nhiều rồi.
Tô Cửu mỉm cười, giọng chậm rãi dịu dàng: “Đúng vậy, Hàn tổng, nếu nói một câu khó nghe…cậu Dạ bây giờ sống chết không rõ, cô Minh Thư chỉ muốn tìm được cậu ấy, cùng cậu ấy đồng sinh cộng tử. Nhưng anh và tôi đều từng tới khu hải vực đó, trừ phi…địa điểm cậu Dạ rơi xuống căn bản không phải nơi đó, nếu không…trải qua một đêm mưa to gió lớn gột rửa, người có thể sống sót thực sự ít đến không thể ít hơn. Ngày mai…sẽ không phải ngày đẹp trời, Hàn tổng có thể hiểu ý tôi chứ?”
Hàn Đông mím môi, ánh mắt u ám vài phần.
Chính xác.
Khu hải vực đó vốn rất hung hiểm, lại thêm mưa bão tẩy rửa cả một đêm…người có thể may mắn sống sót, có bao nhiêu?
Chỉ sợ, ngày mai đội cứu hộ lại ra ngoài, nhưng là đi vớt thi thể.
Con người thường hi vọng có kỳ tích, sau đó ôm ảo tưởng đối với kỳ tích mà chờ đợi.
Nhưng mà…nếu kỳ tích dễ dàng xuất hiện như vậy, thì còn gọi là kỳ tích sao?
Trong lòng trầm trọng, Hàn Đông như có thể tưởng tượng tới, trước khi cử hành hôn lễ không lâu, Dạ Âu Thần đưa cho mình phần hợp đồng và những đảm bảo đó.
Người đàn ông đó e là thật sự định đánh cược tất cả để yêu Minh Thư, chỉ là bây giờ…
“Hàn tổng, tôi cũng không phải cố ý nói những lời khó nghe như vậy, chỉ là…đang phân tích chuyện này mà thôi. Nếu như…cậu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô Minh Thư nhất định sẽ không thể sống nổi, anh nói đúng không?”
Hàn Đông: “…Không sai.”
Theo tính tình hai hôm nay của cô, dù cô không tìm chết, nhưng những chuyện cô làm sao không phải một loại tự sát mãn tính chứ?
“Nhưng nếu có thai, thì sẽ không như vậy nữa…vì trong bụng có một sinh mệnh khác, cô Minh Thư chính là một người làm mẹ. Cô ấy không có lý do để tùy tính, khiến đứa bé chết cùng mình.”
Hàn Đông: “…”
“Cho nên Hàn tổng, tôi mới nói đứa bé này đến rất đúng lúc.”
Là vậy sao? Bờ môi Hàn Đông khẽ động, anh chưa từng làm mẹ, thậm chí cũng chưa từng làm cha, không biết người làm cha mẹ rốt cuộc có tâm tình thế nào.
Nhưng Tô Cửu không như vậy, cô ấy từng làm mẹ, hẳn có thể trải nghiệm sâu sắc cảm nhận của Minh Thư.
Có lẽ, cô ấy nói đúng.
Có đứa bé này, chính là hi vọng sống tiếp của Minh Thư.
“Nói không chừng cô Minh Thư sẽ vì đứa bé này mà có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một vùng trắng toát. Đầu óc cô mơ hồ một lúc mới phản ứng lại mình đã vào bệnh viện rồi.
Không kịp suy nghĩ những chuyện khác, Hàn Minh Thư ngồi bật dậy, nhưng lại vì phản ứng quá kịch liệt mà lúc ngồi dậy, đầu óc choáng váng, trước mặt tối đen, thân thể cô lại ngã về trên gối.
Bịch!
Tiếng vang phát ra thoáng chốc kinh động tới Hàn Đông đang canh giữ bên cạnh.
Hàn Đông canh giữ Hàn Minh Thư mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm trước đó cũng không ngủ ngon, cho nên lúc canh cô, thấy cô luôn yên lặng ngủ, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới vừa nhắm mắt không bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động.
Lúc Hàn Đông tỉnh lại, vừa khéo nhìn thấy Hàn Minh Thư ngã trở lại, sắc mặt anh biến đổi, vươn tay đỡ cô.
“Minh Thư, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hàn Minh Thư ngã lại trên gối, mắt đầy sao vàng một lúc, trước mắt mới chậm rãi khôi phục lại rõ ràng, cô thở hổn hển, nửa ngày mới nói: “Anh? Dạ Âu Thần đâu?”
Hàn Đông: “…”
Ánh mắt anh u ám, mím môi đỡ cô dậy.
“Ngồi dậy rồi nói.”
Hàn Minh Thư được anh đỡ chậm rãi ngồi dậy, Hàn Đông chèn gối đầu sau lưng cô, sau đó khẽ nói: “Có khát không? Anh rót ly nước cho em?”
Rõ ràng là đang hỏi cô, nhưng nói xong, Hàn Đông liền trực tiếp đứng dậy đi rót nước, cũng không quản cô có trả lời hay không.
Sau khi rót nước ấm tới, Hàn Minh Thư chỉ đành nhận, khẽ nhấp một ngụm, nhưng rất nhanh lại nghe Hàn Đông hỏi cô: “Có chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ nói em tỉnh lại thì thông báo một tiếng với bà ấy, em đợi một chút.”
Sau đó Hàn Đông lại vội vàng đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh kêu người đi thông báo với bác sĩ.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô lại uống ngụm nước, ngồi một lát liền cảm thấy đầu óc không còn choáng váng như vậy nữa, đợi Hàn Đông quay lại, cô mới hỏi: “Anh, bây giờ là lúc nào rồi?”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là ban đêm, chẳng lẽ trời còn chưa sáng sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, cô cảm giác mình ngủ rất lâu, hơn nữa bên ngoài yên tĩnh, cũng không đổ mưa.
Trận mưa đêm trước đó hẳn không tạnh nhanh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ…
Giờ là đêm hôm sau rồi?
Sắc mặt Hàn Minh Thư biến đổi, kéo mở chăn muốn xuống giường, nhưng mũi chân còn chưa chạm tới mặt đất lạnh lẽo thì động tác của cô đã bị Hàn Đông chặn lại.
“Đi đâu?”
Anh cau mày, không vui hỏi.
“Anh, có phải đã qua một ngày rồi không? Âu Thần đâu? Người của đội cứu viện vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao?”
Hàn Đông: “…đã qua một ngày rồi, về phần Dạ Âu Thần…vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.”
“Bên đội cứu hộ thì sao? Hôm nay họ không đi tìm kiếm cứu hộ sao? Sao lại không có tin tức gì chứ?”
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng yếu ớt đến sắp ngồi không vững nữa, nhưng đụng tới chuyện của Dạ Âu Thần lại như đánh huyết gà, máu huyết sôi sục.
“Em có biết em bây giờ vô cùng yếu ớt không? Em có thể nghĩ cho mình một chút được không?
Ầm ầm — Tia chớp như xé rách bầu trời.
Người vốn đang ngủ yên trên giường, nghe thấy tiếng sấm bỗng mở chăn ngồi bật dậy.
Đèn phòng đã tắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng người sau khi từ trên giường ngồi dậy thì trực tiếp xuống giường, sờ soạng trong màn đêm đi về phía trước, đi tới bên cửa, sờ mó một chút, cuối cùng mở cửa.
Đèn hành lang khách sạn lập tức chiếu sáng căn phòng tối mịt, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt đã tẩy trang lại vẫn xinh đẹp tinh tế của Hàn Minh Thư.
Bước chân cô vừa bước ra, hai người đàn ông đã chặn trước mặt.
“Cô Hàn!”
Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn nhìn hai người trước mặt, bờ môi tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Các người…”
“Bên ngoài không an toàn, Hàn tổng dặn hai chúng tôi canh giữ trước cửa cô Minh Thư bảo vệ cô.”
Bảo vệ cô?
Bờ môi Hàn Minh Thư không nhịn được nhếch lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Là bảo vệ tôi, hay là giám thị tôi?”
Lời này khiến biểu cảm hai người đàn ông trở nên xấu hổ, nhìn nhau, một người trong số đó to gan hơn một chút bước tới: “Cô Minh Thư, Hàn tổng đương nhiên là muốn bảo vệ cô nên mới kêu chúng tôi canh giữ ở đây.”
Là giám thị, cũng là bảo vệ.
Giám thị cô, không cho cô ra khỏi cửa, bây giờ bên ngoài mưa to gió lớn, nếu cô chạy ra vào lúc này thì nhất định sẽ hại cơ thể, nhưng mà…
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Bất kể là có ý gì thì bây giờ các người cũng tránh ra, tôi có việc muốn ra ngoài.”
Hai người đàn ông: “…”
“Xin lỗi cô Minh Thư, Hàn tổng đã đặc biệt dặn chúng tôi, trước khi trời sáng, cô chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không được ra ngoài.”
“Nếu tôi muốn ra ngoài thì sao?”
“Theo lý mà nói. Cô Minh Thư, bên ngoài trời tối như vậy, mưa gió lại to, dù cô ra ngoài thì cũng căn bản không nhìn thấy đường.”
“…”
Lời người đó nói khiến trái tim Hàn Minh Thư trực tiếp chìm xuống đáy cốc.
Đi đường cũng khó khăn sao?
“Tránh ra!” Hàn Minh Thư đang đứng bỗng vươn tay đẩy mạnh người trước mặt, tranh thủ lúc họ sững sờ, liền đi thẳng về phía trước.
“Cô Minh Thư!”
Hai người hồi thần, bước nhanh đuổi theo chặn cô lại.
“Cô Minh Thư, xin cô đừng khiến chúng tôi khó xử, đây thật sự là căn dặn của Hàn tổng, bên ngoài đang đổ mưa to, cô ra ngoài lúc này căn bản vô cùng khó khăn.”
“Không liên quan tới anh, buông tôi ra.”
Cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám sàm sỡ với cô.
Hàn Minh Thư là em gái được nâng trong lòng bàn tay của Hàn Đông tập đoàn Hàn thị, hơn nữa còn là bà chủ tương lai của tập đoàn Dạ thị, mặc dù trên hôn lễ…xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ cần Dạ Âu Thần quay về, địa vị của cô là không thể xoay chuyển.
Thấy sắc mặt anh ta khẽ xao động, Hàn Minh Thư lại nói: “Còn không mau thả ra.”
Người đàn ông còn đang do dự.
“Sàm sỡ.”
Hàn Minh Thư không nghĩ tới ý chí anh ta lại kiên định như vậy, dứt khoát hét to sàm sỡ, quả nhiên đối phương vừa nghe, sắc mặt biến đổi, lập tức buông tay cô ra.
Sau khi có được tự do, Hàn Minh Thư lập tức xoay người bỏ chạy, người đàn ông phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Cô xoay người liền chạy, cô chạy rất nhanh, lúc đến trước cửa thang máy, vừa khéo cửa thang máy đóng một nửa, cô không cần suy nghĩ liền trực tiếp chen vào.
Rầm!
Sau khi vào, cửa nhanh chóng đóng lại.
Người đàn ông đuổi theo điên cuồng ấn nút mở, nhưng đã không còn tác dụng gì, thấy số tầng dần đi xuống, anh ta chỉ đành bình tĩnh lại đi tới thang bộ bên cạnh.
Hàn Minh Thư đoán đối phương nhất định sẽ đi thang bộ đuổi theo mình, cho nên lúc thang máy đến lầu một, cô không chút do dự, trực tiếp xông tới đại sảnh khách sạn, mặc kệ người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, cô xông thẳng vào trong mưa gió.
Hạt mưa như hạt đậu đập vào trên người, lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Rõ ràng chỉ vừa vào đông, nhưng cảm giác…lại như đang trong mùa đông cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng cảm giác như vậy không thể ngăn cản bước tiến của cô.
Cô chỉ muốn đến bờ biển, canh chừng, đợi anh trở về.
Lúc Hàn Đông nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, kết quả lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy một người, lại không nhìn thấy bóng dáng người còn lại.
“Người đâu?”
“Xin lỗi Hàn tổng, tôi không thể cản lại cô Minh Thư, cô ấy vào thang máy, lúc tôi đuổi xuống thì đã không thấy cô ấy nữa.”
Tô Cửu cũng bị đánh thức, lúc vội vàng chạy tới đầu tóc còn có chút rối, nhưng quần áo rõ ràng đã sửa soạn xong.
“Sao rồi? Cô Minh Thư đâu?”
Người đàn ông đó lặp lại lần nữa, ánh mắt Tô Cửu biến đổi, sau đó nhìn Hàn Đông, trực tiếp nói: “Hai người đi điều tra tin tức camera giám sát của khách sạn, hai người đi hỏi tung tích cô Minh Thư, những người còn lại, trực tiếp ra ngoài tìm, nhớ mang theo đèn pin, bên ngoài rất tối.”
Hành động của Tô Cửu rất nhanh, cho người chuẩn bị dù và đèn pin xong liền đi thẳng ra ngoài tìm.
Đêm rất sâu, mưa rất to.
Lúc Hàn Minh Thư chạy tới bên đường, nhìn thấy một chiếc taxi, cô giơ tay vẫy xe, taxi không để ý tới cô, lướt thẳng qua.
Cô nghĩ, đại khái do dáng vẻ này của cô quá thê thảm, sợ cô không trả nổi tiền xe nên không muốn chở cô đi.
Cũng có lẽ, cả người cô đều là nước mưa, sợ cô ngồi ướt xe của anh ta.
Nhưng Hàn Minh Thư không nản lòng, cô đương nhiên biết nơi này cách nơi đó rất xa, cô đi bộ không nổi, cho nên cô phải ngồi xe đi.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng lại đợi được một chiếc xe.
Cô không ngừng vẫy tay, hi vọng xe có thể dừng lại.
Lần này, xe quả nhiên dừng lại, ông chú trong xe thò đầu ra nhìn cô.
“Muốn gọi xe?”
Giọng nói là giọng bản địa của họ, Hàn Minh Thư nghe không hiểu, chỉ đành dùng tiếng Anh biểu đạt mình muốn đi nơi nào, hỏi ông ấy có thể đưa cô đi không.
Cô vốn cho rằng ông chú có lẽ nghe không hiểu, ai biết ông ấy bỗng lộ ra nụ cười, dùng tiếng Anh giao lưu với cô, sau đó nhiệt tình để cô lên xe, còn dầm mưa nữa thì thật sự sẽ đông cứng.
Hàn Minh Thư cảm kích gật đầu, sau khi lên xe, liền làm ướt xe của ông ấy, cô vội nói xin lỗi, cực kỳ xấu hổ.
Ông chú nói không sao, nói mình đang làm việc tốt, xe ướt ngày mai lại lau là được, Hàn Minh Thư khen tiếng Anh của ông ấy rất chuẩn, ông ấy mặt đầy kiêu ngạo bày tỏ, đây là con trai ông ấy dạy ông ấy.
Bỗng, ông ấy lại phản ứng lại, hỏi cô.
“Cô đến bên XX làm gì? Theo tôi biết, nơi đó không phải nơi gì tốt lành.”
CHƯƠNG 718: CÔ MANG THAI RỒI
Hàng mày ông ấy vốn nhướn lên, sau khi nhắc tới khu hải vực đó thì cau chặt lại, nói với Hàn Minh Thư: “Khu hải vực đó rất nguy hiểm. Người chỗ chúng tôi căn bản đều không đến đó, trước không nói nơi đó sóng gió cuồn cuộn, vị trí trên mặt nước cũng rất dốc, nếu trượt chân rơi xuống, bơi giỏi cũng không chắc có thể lên được.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô cắn đôi môi đã bị lạnh đến tím tái của mình, vươn tay run rẩy ôm lấy đầu gối, thì thào hỏi: “Chú ơi, vậy…sau khi đổ mưa to, thì sẽ thế nào? Có phải càng nguy hiểm hơn không?”
Ông chú gật đầu: “Chuyện này là đương nhiên rồi.”
Nói xong, ông chú lại như nhớ tới gì đó: “Nửa đêm nửa hôm, cô thân gái một mình sao lại ở đây? Hơn nữa, cô muốn đến nơi đó làm gì?”
Ông chú lúc này mới để ý tới, sắc mặt Hàn Minh Thư trong kính chiếu hậu xanh mét, không chút huyết sắc, như bị đông cứng vậy.
Ông ấy xuýt xoa, sau đó nói: “Tôi thấy cô vẫn là đừng đi tới gần khu hải vực đó đi? Tôi trực tiếp đưa cô đến khách sạn gần đây, dáng vẻ này của cô, nếu còn chịu lạnh e rằng không chịu nổi nữa.
Hàn Minh Thư lại lắc đầu, kiên định nói: “Không, tôi muốn đến hải vực đó.”
Ông chú: “…”
Cô gái này sao vậy? Ông chú quay đầu quan sát cô một lát, phát hiện dường như cô có chút không đúng, không nói tới cô muốn đến nơi nào, trên người cô mặc áo ngủ, dường như là nửa đêm chạy ra ngoài.
Ngẫm nghĩ, ông chú ho khẽ một tiếng: “Được rồi, khách hàng là thượng đế, yêu cầu của cô tôi sẽ cố hết sức giúp cô làm.”
“Cảm ơn chú.”
Cảm ơn xong, Hàn Minh Thư liền cúi đầu, mí mắt không nhịn được díu lại, cô thật sự rất mệt, cũng không biết có phải vì dầm mưa hay không, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, hơn nữa tầm nhìn trước mắt bắt đầu có chút mơ hồ.
Cũng không biết đợi bao lâu, Hàn Minh Thư cảm giác mình đã ngồi trong xe cả thế kỷ, xe cuối cùng dừng lại.
Xe vừa dừng lại, cô liền mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước mắt có chút mơ hồ, cô vẫn mơ hồ nhìn rõ trước mắt có ánh sáng, môi cô khẽ mở: “Chú ơi, tới rồi sao?”
Ông chú trước mắt khẽ sững sờ, sau đó giải thích: “Vẫn chưa đâu, tôi đi qua nơi này có chút chuyện, nơi cô muốn tìm ở ngay phía trước, còn mười phút nữa là tới rồi, tôi đi xuống mua chút đồ, cô đợi tôi một chút.”
“Được ạ.”
Cô chỉ có thể khô khốc trả lời, nhìn ông chú tài xế đi xuống, cô lướt mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại gối lên đầu gối mình.
Đầu rất choáng, không biết Dạ Âu Thần bây giờ thế nào rồi, có khó chịu giống cô không?
Nếu có thể, cô thật sự muốn cùng anh sống chết.
Đáng tiếc, cô bây giờ ngay cả anh ở đâu cũng không biết.
Gục mãi, cô cảm thấy mình đợi đã lâu rồi, thế là bèn ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn nhìn thấy ông chú đứng cách không xa đang nói chuyện với ai đó.
Mà hai người đàn ông đứng trước mặt ông ấy, hình như đang mặc đồng phục cảnh sát.
Cảnh sát?
Hàn Minh Thư cho rằng mình nhìn nhầm, dù sao thì bây giờ tầm nhìn của cô rất mơ hồ, nhưng mà… hẳn không tệ đi nhiều như vậy đi?
Hàn Minh Thư vươn tay dụi mắt, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh, nghiêm túc nhìn.
Cách màn mưa, cô cuối cùng đã nhìn rõ.
Vừa rồi không phải ảo giác của cô, ông chú tài xế lái xe thật sự đang trao đổi với hai cảnh sát, mà phía sau họ…
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.
Nơi này là…cục cảnh sát!
Ông chú đưa cô tới cục cảnh sát, là vì sao? Cho nên ông ấy căn bản không phải đi xuống mua đồ, mà là…
Nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoảng loạn, nếu bây giờ cô vào cục cảnh sát, vậy cô không thể đi tìm Dạ Âu Thần rồi.
Không được, cô không thể vào!
Hàn Minh Thư thu tay về, hoảng loạn nhìn xung quanh, đầu óc vừa rồi còn có chút mơ hồ bị kinh hoảng kích thích không còn nữa.
Thân thể không ngừng lùi về phía sau, vừa khéo đụng vào cửa thủy tinh bên kia, không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Minh Thư trực tiếp mở cửa xe, thân thể nhỏ nhắn loạng choạng bước xuống.
Ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng, Hàn Minh Thư liền nhấc chân chạy về một hướng khác.
Chính vào lúc này, ông chú tài xế dẫn hai cảnh sát đi tới, vừa khéo nhìn thấy một màn này, vội đuổi theo gọi cô.
“Cô gái, đừng chạy!”
Nghe thấy tiếng gọi của ông chú, trái tim Hàn Minh Thư liền hoảng loạn, càng thêm tăng nhanh bước chân, đạp lên nước mưa chạy về phía trước.
“Đừng chạy!”
“Mau đứng lại!”
Cũng không biết là giọng của ai, luôn muốn gọi cô lại. Hàn Minh Thư đã bị dọa sợ, nào dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.
Về phần làm sao tới khu hải vực đó, đợi rời khỏi nơi quỷ quái này trước rồi nói sau.
Tiếng gọi sau lưng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy nữa, Hàn Minh Thư lại cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy phía trước có chỗ trú mưa, liền vội chạy tới, sau đó ngồi xổm vào trong góc.
Đêm rất sâu, cô ngồi trong nơi trú, nước mưa lạnh lẽo chảy tí tách theo từng sợi tóc, róc rách róc rách rơi xuống mặt đất khô ráo.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi xuống mặt đất.
Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn dáng vẻ mình, cười khổ ra tiếng.
Dường như đã rất lâu rồi cô không có dáng vẻ thê thảm như vậy, cô cũng không nhớ rõ lần thê thảm trước đó rốt cuộc là lúc nào.
Chỉ là không nghĩ tới, buổi sáng cô còn mặc váy cưới, bây giờ liền biến thành dáng vẻ này.
Dạ Âu Thần, anh rốt cuộc đang ở đâu?
Ngồi một lát, Hàn Minh Thư phát hiện toàn thân mình lại cứng ngắc đến sắp không đứng dậy nổi, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ, cô có thể cảm nhận được ý thức mình đang dần bị rút đi…
Cuối cùng, hoàn toàn mất đi tri giác.
“Bác sĩ nói sao?”
Tô Cửu ra khỏi phòng bệnh, Hàn Đông liền trực tiếp hỏi, Tô Cửu thở dài, sau đó lắc đầu: “Tình huống không tốt lắm, cảm xúc cô ấy quá tệ, hơn nữa dầm mưa quá lâu, bây giờ rất yếu ớt, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”
Bờ môi mỏng của Hàn Đông mím chặt lại, quầng mắt rất đậm, nhìn cực kỳ mệt mỏi.
“Đúng rồi Hàn tổng, có chuyện này tôi cũng phải nói với anh một chút.” Tô Cửu bỗng mở miệng nói.
Nghe vậy, Hàn Đông sững sốt, híp mắt: “Chuyện gì?”
Tô Cửu suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ nói, cô Minh Thư mang thai rồi.”
Một giây sau, bước chân người đàn ông cao lớn loạng choạng một cái, xém chút ngã về phía trước, sắc mặt Tô Cửu biến đổi, nhanh chóng vươn tay đỡ anh: “Hàn tổng?”
Sắc mặt Hàn Đông lúc này trở nên khó coi, môi như mím thành đường thẳng, mắt cũng không chút độ ấm. Tô Cửu theo anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của anh.
Cô ấy rất lo lắng: “Sao vậy?”
Sao lại như vậy? Hàn Đông cau chặt mày, không nghĩ tới Minh Thư lại mang thai vào lúc này…
Mà Dạ Âu Thần lại cứ tìm không thấy.
Bây giờ phải làm thế nào đây?
CHƯƠNG 719: CÓ THỂ SUY NGHĨ CHO BẢN THÂN EM MỘT CHÚT KHÔNG?
Từ khi Tô Cửu nói với Hàn Đông tin tức Hàn Minh Thư mang thai, cả đêm Hàn Đông đều không cách nào thả lỏng hàng mày, cứ cau chặt lại, môi cũng luôn mím chặt, hơn nữa toàn thân tản ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Y tá kiểm tra cho Hàn Minh Thư cũng bị dáng vẻ này của anh dọa tránh xa, lại phải chấp hành nhiệm vụ của mình, làm xong thì rời đi như chạy trốn.
Tô Cửu là thư ký của Hàn Đông, theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng hiểu tính tình anh.
Lúc này Dạ Âu Thần mất tích, hôn lễ cũng không cử hành thuận lợi, nhưng cô Minh Thư lại mang thai.
Nếu…Dạ Âu Thần thật sự xảy ra chuyện, không thể tìm về, vậy Hàn Minh Thư và đứa bé này thật sự là số khổ rồi.
Dù Tô Cửu đến bây giờ vẫn luôn cho rằng Dạ Âu Thần không sao, chắc chắn sẽ tìm trở về.
Nhưng mà, trời có mưa gió bất chợt, chuyện cũng không hẳn chiều theo lòng người.
Rất nhiều chuyện, trước thiên tai đều bất lực như vậy.
Ngẫm nghĩ xong, Tô Cửu bỗng đứng dậy, sau đó đi về phía Hàn Đông, ngồi xuống cạnh anh.
“Bác sĩ nói rồi, thân thể cô Minh Thư rất yếu ớt, bây giờ không xảy ra chuyện, còn có thể mẫu tử bình an đã xem như mạng lớn rồi.”
Mắt Hàn Đông khẽ xao động, bờ môi lại vẫn mím chặt, không tiếp lời.
Tô Cửu thử mở miệng: “Thực ra Hàn tổng, tôi lại cho rằng…đứa bé này đến rất đúng lúc, ít nhất…đối với cô Minh Thư mà nói, là một chuyện tốt.”
Nghe vậy, Hàn Đông không nhúc nhích, cả đêm cứ luôn im lặng lại vào lúc này ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, bờ môi mỏng khẽ mở: “Chuyện tốt?”
Tô Cửu thở dài trong lòng.
Quả nhiên cô đã đoán trúng tâm sự của Hàn Đông, nếu vậy thì dễ xử hơn nhiều rồi.
Tô Cửu mỉm cười, giọng chậm rãi dịu dàng: “Đúng vậy, Hàn tổng, nếu nói một câu khó nghe…cậu Dạ bây giờ sống chết không rõ, cô Minh Thư chỉ muốn tìm được cậu ấy, cùng cậu ấy đồng sinh cộng tử. Nhưng anh và tôi đều từng tới khu hải vực đó, trừ phi…địa điểm cậu Dạ rơi xuống căn bản không phải nơi đó, nếu không…trải qua một đêm mưa to gió lớn gột rửa, người có thể sống sót thực sự ít đến không thể ít hơn. Ngày mai…sẽ không phải ngày đẹp trời, Hàn tổng có thể hiểu ý tôi chứ?”
Hàn Đông mím môi, ánh mắt u ám vài phần.
Chính xác.
Khu hải vực đó vốn rất hung hiểm, lại thêm mưa bão tẩy rửa cả một đêm…người có thể may mắn sống sót, có bao nhiêu?
Chỉ sợ, ngày mai đội cứu hộ lại ra ngoài, nhưng là đi vớt thi thể.
Con người thường hi vọng có kỳ tích, sau đó ôm ảo tưởng đối với kỳ tích mà chờ đợi.
Nhưng mà…nếu kỳ tích dễ dàng xuất hiện như vậy, thì còn gọi là kỳ tích sao?
Trong lòng trầm trọng, Hàn Đông như có thể tưởng tượng tới, trước khi cử hành hôn lễ không lâu, Dạ Âu Thần đưa cho mình phần hợp đồng và những đảm bảo đó.
Người đàn ông đó e là thật sự định đánh cược tất cả để yêu Minh Thư, chỉ là bây giờ…
“Hàn tổng, tôi cũng không phải cố ý nói những lời khó nghe như vậy, chỉ là…đang phân tích chuyện này mà thôi. Nếu như…cậu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô Minh Thư nhất định sẽ không thể sống nổi, anh nói đúng không?”
Hàn Đông: “…Không sai.”
Theo tính tình hai hôm nay của cô, dù cô không tìm chết, nhưng những chuyện cô làm sao không phải một loại tự sát mãn tính chứ?
“Nhưng nếu có thai, thì sẽ không như vậy nữa…vì trong bụng có một sinh mệnh khác, cô Minh Thư chính là một người làm mẹ. Cô ấy không có lý do để tùy tính, khiến đứa bé chết cùng mình.”
Hàn Đông: “…”
“Cho nên Hàn tổng, tôi mới nói đứa bé này đến rất đúng lúc.”
Là vậy sao? Bờ môi Hàn Đông khẽ động, anh chưa từng làm mẹ, thậm chí cũng chưa từng làm cha, không biết người làm cha mẹ rốt cuộc có tâm tình thế nào.
Nhưng Tô Cửu không như vậy, cô ấy từng làm mẹ, hẳn có thể trải nghiệm sâu sắc cảm nhận của Minh Thư.
Có lẽ, cô ấy nói đúng.
Có đứa bé này, chính là hi vọng sống tiếp của Minh Thư.
“Nói không chừng cô Minh Thư sẽ vì đứa bé này mà có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một vùng trắng toát. Đầu óc cô mơ hồ một lúc mới phản ứng lại mình đã vào bệnh viện rồi.
Không kịp suy nghĩ những chuyện khác, Hàn Minh Thư ngồi bật dậy, nhưng lại vì phản ứng quá kịch liệt mà lúc ngồi dậy, đầu óc choáng váng, trước mặt tối đen, thân thể cô lại ngã về trên gối.
Bịch!
Tiếng vang phát ra thoáng chốc kinh động tới Hàn Đông đang canh giữ bên cạnh.
Hàn Đông canh giữ Hàn Minh Thư mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm trước đó cũng không ngủ ngon, cho nên lúc canh cô, thấy cô luôn yên lặng ngủ, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới vừa nhắm mắt không bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động.
Lúc Hàn Đông tỉnh lại, vừa khéo nhìn thấy Hàn Minh Thư ngã trở lại, sắc mặt anh biến đổi, vươn tay đỡ cô.
“Minh Thư, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hàn Minh Thư ngã lại trên gối, mắt đầy sao vàng một lúc, trước mắt mới chậm rãi khôi phục lại rõ ràng, cô thở hổn hển, nửa ngày mới nói: “Anh? Dạ Âu Thần đâu?”
Hàn Đông: “…”
Ánh mắt anh u ám, mím môi đỡ cô dậy.
“Ngồi dậy rồi nói.”
Hàn Minh Thư được anh đỡ chậm rãi ngồi dậy, Hàn Đông chèn gối đầu sau lưng cô, sau đó khẽ nói: “Có khát không? Anh rót ly nước cho em?”
Rõ ràng là đang hỏi cô, nhưng nói xong, Hàn Đông liền trực tiếp đứng dậy đi rót nước, cũng không quản cô có trả lời hay không.
Sau khi rót nước ấm tới, Hàn Minh Thư chỉ đành nhận, khẽ nhấp một ngụm, nhưng rất nhanh lại nghe Hàn Đông hỏi cô: “Có chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ nói em tỉnh lại thì thông báo một tiếng với bà ấy, em đợi một chút.”
Sau đó Hàn Đông lại vội vàng đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh kêu người đi thông báo với bác sĩ.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô lại uống ngụm nước, ngồi một lát liền cảm thấy đầu óc không còn choáng váng như vậy nữa, đợi Hàn Đông quay lại, cô mới hỏi: “Anh, bây giờ là lúc nào rồi?”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là ban đêm, chẳng lẽ trời còn chưa sáng sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, cô cảm giác mình ngủ rất lâu, hơn nữa bên ngoài yên tĩnh, cũng không đổ mưa.
Trận mưa đêm trước đó hẳn không tạnh nhanh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ…
Giờ là đêm hôm sau rồi?
Sắc mặt Hàn Minh Thư biến đổi, kéo mở chăn muốn xuống giường, nhưng mũi chân còn chưa chạm tới mặt đất lạnh lẽo thì động tác của cô đã bị Hàn Đông chặn lại.
“Đi đâu?”
Anh cau mày, không vui hỏi.
“Anh, có phải đã qua một ngày rồi không? Âu Thần đâu? Người của đội cứu viện vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao?”
Hàn Đông: “…đã qua một ngày rồi, về phần Dạ Âu Thần…vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.”
“Bên đội cứu hộ thì sao? Hôm nay họ không đi tìm kiếm cứu hộ sao? Sao lại không có tin tức gì chứ?”
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng yếu ớt đến sắp ngồi không vững nữa, nhưng đụng tới chuyện của Dạ Âu Thần lại như đánh huyết gà, máu huyết sôi sục.
“Em có biết em bây giờ vô cùng yếu ớt không? Em có thể nghĩ cho mình một chút được không?
Bình luận facebook