• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (163 Viewers)

  • Chương 726-728

CHƯƠNG 726: MINH THƯ, CẬU THẬT QUÁ ĐÁNG

Đương nhiên là Hàn Minh Thư biết rằng thằng bé chính là đứa nhỏ mà cô đã mang thai mười tháng sinh ra, cho nên mới không muốn để thằng bé phải chịu khổ với mình.

Nếu như có thể, ngược lại cô còn muốn trực tiếp đón bé đậu nành đến bên cạnh mình, hiện tại cô rất cô đơn, cô rất cần sự ấm áp.

Nhưng mà… đón bé đậu nành đến đây thì sao nữa?

Để ngày nào thằng bé cũng nhìn thấy dáng vẻ tâm trạng sa sút của mình à?

Vậy thì cũng không khỏi quá ích kỷ.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại lắc đầu.

“Tiểu Nhan, cúp máy đi, đừng để thằng bé gọi điện thoại tới nữa.”

“Minh Thư!”

“Tắt máy đi!” Âm thanh của Hàn Minh Thư lớn hơn, cô ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn thẳng vào bé đậu nành trong video, cắn răng nói: “Bé đậu nành, con nghe đây, mẹ không cho phép con gọi điện thoại đến đây nữa, con phải học hành cho thật tốt, chờ đến lúc mẹ tìm ba con đến lúc đó sẽ đi đón con.”

Bé đậu nành vẫn là nước mắt rưng rưng nhìn cô.

“Con không muốn đâu, mẹ đừng như vậy có được không ạ, hiện tại bé đậu nành đến đó tìm mẹ, Bé đậu nành không muốn ba đâu, bé đậu nành chỉ cần có mẹ thôi.”

Tiểu Nhan còn giơ điện thoại, tiếng khóc của thằng bé cứ luôn quanh quẩn bên cô.

Hàn Minh Thư mặt không đổi sắc đưa tay ra tắt điện thoại, sau đó thuận tiện nhét điện thoại của Tiểu Nhan xuống cái gối của mình.

“Minh Thư! Minh Thư, cậu thật là quá đáng, thằng bé là con trai ruột của cậu!”

“Cho nên đây chính là lý do cậu để thằng bé gọi điện thoại cho tớ đó à? Tiểu Nhan, hiện tại tình trạng của tớ như thế nào cậu cũng biết mà, cậu muốn tớ nói cái gì với thằng bé đây?”

Ánh mắt của Hàn Minh Thư trống rỗng nhìn về phía Tiểu Nhan, hô hấp của Tiểu Nhan dừng lại: “Cũng không phải là tớ muốn cậu nói với thằng bé cái gì, chỉ là thằng bé đã biết chuyện này, bé đậu nành rất khó chịu, cậu là mẹ của thằng bé cơ mà, thằng bé muốn gặp cậu, nhớ cậu, muốn nói chuyện với cậu, có vấn đề gì không?”

“Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà trạng thái hiện tại của tớ không tốt, tớ không muốn gặp ai hết.”

Cô cũng không muốn phải làm sự tiêu cực của bản thân mình truyền đến cho bé đậu nành, mặc dù đối với bé đậu nành mà nói bản thân không nói chuyện với thằng bé là tàn nhẫn, nhưng mà giữa hai người có gì để nói với nhau đâu. Bé đậu nành biết chuyện đó, chắc chắn thằng bé sẽ hỏi nguyên nhân, đến lúc đó cô phải giải thích với thằng bé như thế nào đây?

“Nếu như Dạ Âu Thần không trở lại, cậu dự định cứ như vậy đó à? Bé đậu nành chỉ là một đứa nhỏ, thằng bé không thể hiểu chuyện giống như người lớn được, cậu có biết không?”

Hàn Minh Thư không muốn nói chuyện với cô, tâm trạng nóng nảy buồn bực xoay mặt sang nơi khác, giọng nói lạnh lùng: “Tớ biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.”

“Minh Thư…” Tiểu Nhan vẫn còn chưa hết hi vọng gọi tên của Minh Thư, ngồi ở bên mép giường không muốn đi ra ngoài.

“Được rồi, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

Nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi bên mép giường không chịu rời đi, Hàn Minh Thư thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống kéo chăn lên đắp mình lại, không thèm phản ứng lại Tiểu Nhan nữa.

Tiểu Nhan đành phải thu dọn đồ đạc đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi vừa đi ra ngoài liền đúng lúc gặp Tô Cửu đang đứng ở bên ngoài, Tô Cửu kinh ngạc nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì vậy?

Hình như lúc nãy tôi nghe thấy hai người đang cãi nhau.”

“Đừng có nói nữa, nói đến chuyện này thì tôi liền tức giận.”

Tô Cửu tò mò: “Trong thời điểm mấu chốt mà cô còn tức giận cái gì chứ? Tôi thật sự rất muốn biết.”

“Cô nói xem, bé đậu nành cũng chỉ là một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi mà thôi, nhớ mẹ của mình muốn nói chuyện với mẹ mình mấy câu, đây là chuyện rất bình thường mà có đúng không? Nhưng mà Minh Thư thì sao chứ, cậu ấy kêu bé đậu nành đừng có gọi điện thoại cho cậu ấy nữa, tôi nhìn thấy mà đau lòng muốn chết, thằng bé khóc thảm thiết như vậy thế mà cậu ấy cũng thờ ơ.”

Nghe đến đó, Tô Cửu xem như đã hiểu rốt cuộc Tiểu Nhan đang giận chuyện gì, cô bất đắc dĩ cười cười, bước lên vỗ vào vai của Tiểu Nhan, nhẹ giọng giải thích nói: “Cô đó nha, chính là chưa từng làm làm mẹ cho nên cô không biết tâm trạng và nỗi khổ của một người làm mẹ.”

“Tôi biết là trong lòng Minh Thư rất đau đớn, nhưng mà dù sao thì bé đậu nành vẫn còn quá nhỏ, nói mấy câu giả vờ cũng không được nữa hả?”

“Vậy cô từng nghĩ tới có thể là Minh Thư không muốn lừa gạt thằng bé thì sao đây, nếu như Minh Thư không có cách nào lừa gạt con của mình, vậy thì lúc nói chuyện với nhau cô cảm thấy là bọn họ sẽ nói cái gì, bé đậu nành sẽ hỏi cái gì?”

Nghe nói vậy thì Tiểu Nhan cũng giật mình, hình như là cô chưa từng nghĩ tới cái này.

“Có phải là cô căn bản cũng không nghĩ tới vấn đề này phải không?” Tô Cửu cười cười, biểu cảm nhàn nhạt nói tiếp: “Chính là do tuổi của cô vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ từ hai hướng, đương nhiên là tôi biết lúc này bé đậu nành rất muốn gặp mẹ của thằng bé, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà cô cứ suy nghĩ thử đi, gần đây Minh Thư trải qua những chuyện này đả kích với cô ấy lớn biết bao nhiêu, cho dù có muốn cô ấy tỉnh táo lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước thì cũng phải cần có thời gian, chuyện này vừa mới xảy ra bao lâu cơ chứ? Cô kêu cô ấy làm sao nói thẳng chuyện này cho bé đậu nành biết ba của thằng bé có khả năng đã xảy ra chuyện, nếu như nói nhiều thì không thể nghi ngờ gì là lại đang xát muối vào vết thương của mình, cô có hiểu ý của tôi không?”

Những lời nói này thành công làm Tiểu Nhan nghẹn họng, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ được phải trả lời như thế nào, đôi môi của cô giật giật, xoắn xuýt nhìn Tô Cửu.

Cả nửa ngày, dường như cô đã nghĩ thông suốt rồi: “Vậy phải làm sao bây giờ đây, lúc nãy còn gọi video, còn tưởng là Minh Thư không nhớ con trai của cậu ấy, còn nổi giận với cậu ấy, còn nói là cậu ấy quá đáng nữa.”

“Không có chuyện gì đâu, không phải hai người là chị em tốt của nhau à, chuyện này trong lòng của Minh Thư cũng rất rõ ràng, chỉ có điều là hiện tại cô ấy không có tâm trạng để dỗ dành cô mà thôi, hoặc là giải thích kỹ càng với cô về vấn đề này. Đợi sau khi nỗi đau qua đi, lúc nhắc lại chuyện này thì hai người đều đã quên hết rồi.”

Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn Tô Cửu đứng trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt rất có sức quyến rũ, nghe nói là trước đó cô ta cũng thích Hàn Đông, nhưng mà cũng không nhận được trái tim của Hàn Đông, sau đó liền gả cho người khác, bây giờ cũng đã kết hôn sinh con, cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.

Ở trước mặt của Hàn Đông, dường như là Tô Cửu không biết xấu hổ giống như là trước kia chưa từng thích con người này.

Một người phụ nữ ưu tú như thế đều không thể lọt vào mắt của Hàn Đông, vậy Tiểu Nhan cô lại có tư cách gì để Hàn Đông thích mình cơ chứ?

“Sao vậy, nhìn biểu cảm của cô hình như là còn có nghi hoặc?”

Tiểu Nhan đang do dự muốn hỏi thử tâm trạng lúc đó của Tô Cửu, còn có quá trình nữa, cô ta có từng tỏ tình với Hàn Đông hay chưa?

Nhưng mà hiện tại người ta cũng đã kết hôn sinh con, mà bây giờ cô còn hỏi loại câu hỏi này thật sự không biết điều chứ?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Con gái sẽ không che giấu được cảm xúc của mình, cái gì cũng hiện ra ở trên mặt, mặc dù là cô nói không có gì, nhưng mà biểu cảm đó trông có vẻ như chắc chắn có vấn đề.

Tuổi của Tô Cửu lớn hơn Tiểu Nhan rất nhiều, nhìn Tiểu Nhan giống như là em gái của mình, cho nên lúc này cô mới bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo Tiểu Nhan đến cái ghế ở gần đó ngồi xuống.

“Cô đó nha, có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có giấu buồn bực ở trong lòng, nếu như làm mình buồn bực thì mệt mỏi biết bao nhiêu. Tuổi của tôi cũng lớn hơn cô, có rất nhiều chuyện tôi đều đã trải qua rồi, nếu như có chuyện nào thắc mắc thì cứ hỏi tôi đi, mặc dù là tôi không thể cho cô đáp án chắc chắn mười phần, nhưng mà tôi cũng giúp cô giải quyết được một vấn đề gì đó.”

Cô ta giống như một người chị tri kỷ, giọng nói ấm áp lại rõ ràng, mang đến cho Tiểu Nhan một loại cảm giác thân thiết.
CHƯƠNG 727: ĐÃ TÌM ĐƯỢC NGƯỜI RỒI

Khoảng cách của hai người dường như là được kéo gần lại.

Tiểu Nhan do dự nhìn Tô Cửu, trên mặt của Tô Cửu mang theo nụ cười, một bộ dạng người chị tâm lý.

“Có vấn đề gì cô cứ hỏi đi.”

“Chị… Tô Cửu.”

Vì để cho thấy mình lịch sự, Tiểu Nhan còn thêm chữ chị ở phía trước, lông mày của Tô Cửu lại có nhiều thêm ý cười: “Sao vậy?”

“Chuyện là… chị đã làm thư ký ở bên cạnh Hàn Đông nhiều năm như vậy, chị biết… tại sao Hàn Đông vẫn cứ luôn độc thân không ạ?” Sau khi nói xong, Tiểu Nhan còn có chút tiếc nuối mà cúi thấp đầu, hai ngón tay xoắn lại với nhau.

Tô Cửu chỉ biết là cô có nghi hoặc, nhưng mà lại không biết cô hỏi ra câu hỏi này, sửng sốt một hồi rồi sau đó Tô Cửu mới chú ý đến nét đỏ bừng trên gương mặt của cô gái nhỏ, rõ ràng là một bộ dạng yêu thầm người ta.

“Cô thích Hàn tổng hả?”

Tiểu Nhan không ngờ đến cô sẽ nói trực tiếp như vậy, bỗng chốc ngẩng đầu lên khuôn mặt ửng hồng nhìn Tô Cửu: “Chị Tô tôi…”

“Được rồi.” Tô Cửu chủ động đánh gãy lời của cô, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô không cần nói tôi cũng biết nữa, thật ra thì nhiều năm như vậy rồi có rất nhiều người thích Hàn tổng, nhưng mà trước kia tâm tư của Hàn tổng vẫn luôn đặt trên người của em gái mình. Có thể là bởi vì ba mẹ qua đời sớm, anh ta vẫn luôn có một mình cho nên sau khi tìm được Minh Thư thì khát vọng về tình thân đối với anh ta vẫn chiến thắng hết tất cả.”

Tiểu Nhan: “… là như thế này à?”

“Đúng vậy đó.” Tô Cửu cười gật gật đầu: “Con người mà, sau khi một vài chuyện trở nên quen thuộc hơn sẽ rất khó thay đổi, huống hồ gì Hàn tổng đối với phương diện tình cảm lại không có nhu cầu, vậy thì anh ta cũng không cần phải thay đổi thói quen và hiện trạng của mình. Cô thích anh ta hả, cái này giống như là con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy đó, là người từng trải, tôi muốn khuyên cô một câu hãy quên đi.”

“Quên đi hả?” Tiểu Nhan không ngờ đến là Tô Cửu lại nói trực tiếp như vậy, thế mà lại trực tiếp kêu cô bỏ qua đi, ý là không cần tiếp tục thích Hàn Đông nữa hả?

“Đúng vậy đó, loại người như anh ta… tình cảm với anh mà nói căn bản chính là không tồn tại, nếu như cô thích anh ta sẽ chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.”

Tiểu Nhan: “…”

Hình như đúng là thế, đúng là anh đã từng nói với mình đừng có thích anh.

Nhưng mà cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, cô cứ luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có hi vọng.

“Nhìn vẻ mặt này của cô là bị anh ta từ chối rồi đúng không?”

“Chị Tô, sao chị lại biết vậy?”

“Trước kia anh ta cũng đã từ chối tôi như thế mà.”

Tiểu Nhan: “…”

“Lúc đó tôi không dám bày tỏ lòng mình với anh ta, tôi chỉ yên lặng thích anh ta, tôi biết là anh ta rất khó thay đổi thói quen của mình, cho nên tôi vẫn luôn im lặng ở bên cạnh anh ta mà xử lý tất cả mọi chuyện, muốn để anh ta quen thuộc với việc có tôi, một ngày nào đó… tôi không có ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ cảm thấy mình thiếu đi có gì đó, lúc đó tôi đã thành công rồi.”

Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan nhịn không được mà trừng to mắt, sau đó giơ ngón cái lên vỗ tay cho Tô Cửu: “Chị Tô, chị thật là thông minh quá đi, tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra loại biện pháp này đâu.”

Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ trước mắt đang nhìn mình, Tô Cửu có chút dở khóc dở cười.

Cô gái này thiếu gân hả?

“Nhưng mà tôi thông minh thì có làm được cái gì đâu chứ, anh ta không muốn, thì dù cái nào quen thuộc rồi thì sẽ không thay đổi, cô nhìn thử xem hiện tại tôi đã kết hôn rồi, con cũng đã có rồi mà anh ta vẫn còn đang độc thân, nhưng mà tôi thì vẫn làm thư ký ở bên cạnh của anh ta, hiện tại cô có thể hiểu rồi chứ?”

“Vậy chị Tô, tại sao chị vẫn muốn ở lại bên cạnh anh ấy mà làm thư ký thế?”

“Nói tới chuyện này thì thật sự có chút tàn nhẫn, lúc trước đúng là anh ta đã nói với tôi là đừng có suy nghĩ đó với anh ta, sau đó còn hỏi tôi là có khi nào bởi vì chuyện này mà ghi hận anh ta, sau đó không tiếp tục làm việc cho công ty nữa.” Nói đến đây, biểu cảm của Tô Cửu quả thật bất lực: “Lúc đó tôi cũng không ngờ đến anh ta lại hỏi như vậy, vậy thì đâu có thể làm gì nữa đâu, nếu như tôi quả thật không làm nữa đây chẳng phải là tôi trông có vẻ thật sự bởi vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận à, ghi hận với anh ta, cho nên… tôi cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc thôi.”

“Má ơi, Hàn Đông xấu bụng quá vậy, tôi còn tưởng là… anh ấy là loại người đặc biệt lạnh lẽo, không ngờ tới là…”

Tô Cửu đứng lên vỗ vỗ bờ vai của cô: “Nói tóm lại là cô cứ tính toán cho kỹ đi, tôi còn có chuyện nữa, tôi không nói chuyện với cô được.”

Sau khi Tô Cửu đi khỏi, còn lại một mình Tiểu Nhan ngồi ở trên ghế chống cằm suy nghĩ một hồi lâu.



Lại một ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Hàn Minh Thư đều yên lặng tĩnh dưỡng ở trong phòng bệnh một mình, ăn uống đều bình thường, chỉ là không muốn gặp người khác mà thôi.

Bé đậu nành đã nhiều lần khóc lóc muốn tìm mẹ, nhưng mà đều không có kết quả.

Cùng lúc đó Hàn Đông cũng đã tự mình đến khuyên bảo Hàn Minh Thư nhiều lần, cuối cùng vẫn bị Hàn Minh Thư lạnh lùng kêu anh rời khỏi phòng bệnh, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, Hàn Đông chật vật bước ra khỏi phòng bệnh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Đông nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhận.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh lạnh nhạt, lúc nói chuyện còn đưa tay nhéo nhéo huyệt thái dương nhức nhói của mình, những chuyện gần đây thật sự làm cho anh ta sức đầu mẻ trán.

Lần đầu tiên trong đời Hàn Đông có loại cảm giác này.

“Hàn tổng, chuyện mà anh dặn dò chúng tôi đã có tin tức rồi.”

Hàn Đông giật mình, chuyện mà mình đã dặn dò bọn họ? Rất nhanh, lông mày của anh nhíu lại: “Cậu nói là?”

“Chúng tôi tìm được rồi.”

Hô hấp của Hàn Đông thiếu chút nữa đã dừng lại, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn trên màn hình điện thoại, sợ là mình đã nghe nhầm cuộc điện thoại, nếu không thì… tại sao lại tìm thấy nhanh như vậy?

Sau khi xác định số điện thoại không sai, Hàn Đông ho nhẹ một tiếng rồi sau đó hỏi: “Đã tìm được gì rồi?”

“Ặc!” Đối phương bị anh ta hỏi như vậy ngược lại có chút đứng người: “Không phải là Hàn tổng đã dặn dò chúng tôi tìm người hả, chẳng lẽ… chúng tôi đã tính sai rồi?”

“Không.”

Hàn Đông nhắm mắt lại, mượn cơ hội này hít thở sâu mấy lần, dùng cách này để làm dịu tâm trạng đang kích động của mình, sau khi làm mấy lần thì tâm trạng của anh rốt cuộc cũng đã bình phục không ít, chờ anh ta mở mắt một lần nữa trong đôi mắt là một mảnh thanh tĩnh và tỉnh táo.

Anh mấp máy đôi môi mỏng, sau đó giọng nói lạnh lùng: “Tìm được người rồi à?”

“Dạ Hàn tổng.”

“Nói địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đến đó.”

Hàn Đông vừa nói vừa bắt đầu móc chìa khóa xe từ trong túi của mình, đây chỉ là động tác theo bản năng, ai biết… anh chỉ đến đây để gặp Minh Thư, máy bay hạ cánh liền bắt xe tới đây, căn bản không có lái xe.

Thế là động tác của anh dừng lại một chút: “Thôi bỏ đi, cậu cứ trực tiếp gửi định vị vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ dựa theo địa chỉ mà đến đó.”

“Vâng Hàn tổng, tôi lập tức gửi định vị qua cho anh.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Đông cất điện thoại di động vào, đôi chân thon dài nện bước đi ra khỏi bệnh viện.

Anh không chú ý đến bước chân của mình có chút vội vàng, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ nếu như những người đó đã thật sự tìm được Dạ Âu Thần rồi, vậy thì… Minh Thư, em gái của anh cũng có thể không cần tiếp tục bị hành hạ nữa.

“Hàn Đông.”

Bước chân của Hàn Đông dừng lại, quay người nhìn thấy Tiểu Nhan đang chạy nhanh về phía mình, sau đó dừng ở trước mặt của anh.

“Lúc nãy em nghe thấy anh nói chuyện đã tìm được người rồi hả, có phải là… đã tìm được cậu Dạ rồi không? Em em có thể đi đến đó cùng anh được không?”
CHƯƠNG 728: SỢ ANH CHẾT

Hàn Đông nhăn mày nhìn Tiểu Nhan ở trước mắt, không ngờ đến là nội dung cuộc điện thoại lúc nãy của mình lại để cô nghe thấy, dẫn cô theo hả?

Trong lòng từ chối.

“Cô không muốn ở lại đây với Minh Thư à?”

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, cắn môi nói: “Hiện tại Minh Thư đã có chị Tô ở bên cạnh rồi, em càng muốn biết… người mà bọn họ tìm được có phải là cậu Dạ không.”

Hàn Đông mấp máy môi, cả nửa ngày mới mở miệng nói: “Bây giờ tin tức mà tôi nhận được cũng chỉ là tìm được người, nhưng mà có sống hay chết thì chưa biết, không cho cô nói nhiều.”

“Anh yên tâm đi.” Tiểu Nhan nhanh chóng đưa hai tay bảo đảm: “Em tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu, em chỉ muốn đi nhìn một chút mà thôi.”

“Đi thôi.” Hàn Đông đi ở đằng trước lạnh giọng nói một câu.

Tiểu Nhan thấy vậy rón rén đi theo.

Tiểu Nhan đi theo sau lưng Hàn Đông, khom lưng xuống bước lên xe, cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay là vì cái gì đó, đầu của cô thế mà đụng trúng cửa xe kêu một tiếng bụp.

Âm thanh còn rất lớn, Tiểu Nhan trực tiếp bị đập đến nỗi mắt nổ đom đóm lùi về phía sau hai bước, đặt mông ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Hàn Đông quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này lập tức nhíu lông mày lại mà nhìn cô, nhưng mà trên tay lại không có động tác, cứ ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Nhan lập tức há mồm, cô nhanh chóng bò dậy từ dưới đất phủi tay cho bụi bẩn trong tay bay đi, sau đó giả vờ như không có việc gì mà đứng dậy một lần nữa rồi bước vào trong xe.

“Khụ khụ… Chuyện là… hồi lúc nãy em đang suy nghĩ cho nên mới…”

Lời phía sau cô không nói tiếp, bởi vì cô phát hiện sắc mặt của Hàn Đông rất lạnh, ngay cả ánh mắt cũng không có nhiệt độ.

“Ngồi xuống yên lặng.”

“…”

Tiểu Nhan không còn dám nói cái gì nữa, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể im lặng ngồi thẳng người, mắt nhìn ra phía trước.

Cô choáng váng, chuyện này đối với Hàn Đông mà nói rất quan trọng, đối với cô mà nó cũng rất quan trọng, cô không nên cà lơ phất phơ như thế được.

Đột nhiên bản thân mình cũng cảm thấy mình làm cho người ta thấy ngại.

Sau khi xe được khởi động, trong xe lâm vào một sự trầm mặc.

Tiểu Nhan vẫn đang suy nghĩ người vừa mới gọi điện thoại nói với Hàn Đông cái gì, hiện tại rốt cuộc cậu Dạ như thế nào rồi.

Thật sự rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Dạ Âu Thần, nếu có thể nhìn thấy anh bình yên vô sự, đến lúc đó cảm xúc của Minh Thư cũng không cần phải thấp như vậy nữa.

Ông trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho Dạ Âu Thần bình an vô sự, sức khỏe của Minh Thư yếu như thế, hiện tại lại đang mang thai, cô ấy sẽ không chịu đựng được loại giày vò này đâu.

Tiểu Nhan vẫn ngồi chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện.

Cũng không biết là xe chạy bao lâu, rốt cuộc cũng đã dừng lại, Tiểu Nhan quay đầu nhìn bốn phía, Hàn Đông ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu.

“Xuống xe.”

Tiểu Nhan bị dọa khẽ run rẩy nhanh chóng đẩy cửa xe ra.

Lần này động tác của cô cẩn thận từng li từng tí, đảm bảo mình không đụng vào cửa xe, chờ đến lúc hai chân an toàn giẫm trên mặt đất, hơi thở kiềm nén lúc nãy mới có thể được thả lỏng.

Người canh giữ ở cửa là một người đàn ông với mái tóc húi cua, cứ luôn nhìn qua bên này, sau khi nhìn thấy Hàn Đông thì lúc này mới bước nhanh đi tới.

“Hàn tổng, rốt cuộc anh cũng đã đến rồi, tôi đã chờ anh rất lâu.”

Hàn Đông cau mày lạnh giọng nói: “Người đâu?”

Đầu đinh nhìn về phía Tiểu Nhan ở đằng sau lưng anh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên trong đó, Hàn tổng, anh đi theo tôi.”

Hàn Đông cất bước đi theo anh ta, Tiểu Nhan cũng nhắm mắt theo đuôi đằng sau lưng, giống như là một cái đuôi.

“Lúc chúng tôi tìm được anh ta, toàn thân anh ta đều là vết thương, ngay cả mặt mũi cũng có nhiều vết thương chi chít.”

Nghe nói vậy, bước chân của Hàn Đông dừng lại.

Sở dĩ sau khi anh nhận được tin tức này anh không lập tức thông báo cho Minh Thư, anh đang lo lắng là người kia sẽ tìm nhầm hoặc là tìm được một cái xác chết, đến lúc đó Minh Thư sẽ đau lòng muốn chết.

Nếu như vậy, còn không bằng để người làm anh trai này ra mặt để xem tình huống, sau đó nghĩ cách đối phó. Trước khi đến đây, Hàn Đông vẫn luôn giữ im lặng, thật ra anh đang suy nghĩ nếu như thật sự tìm đến một cái xác vậy thì anh sẽ quyết định nhanh chóng giấu diếm Minh Thư mà trực tiếp xử lý thi thể.

Sau đó xem như là không có chuyện gì xảy ra, vì em gái, anh tình nguyện là một kẻ ác.

Bây giờ nghe thấy người dẫn đường nói như vậy, Hàn Đông thở một hơi nhẹ nhõm, đối phương không ấp úng nói rõ ít nhất tính mệnh đã được bảo vệ.

Về phần vết thương ở trên mặt…

“Bị thương rất nghiêm trọng à?”

“Còn phải nói, là quá nghiêm trọng, rơi vào núi hoang ở cách đó không xa, lúc té xuống chắc có lẽ là bị nhánh cây đâm sâu hoặc là tảng đá nhọn làm cho bị thương, trên mặt có vết thương rất sâu, trên người cũng có đầy vết thương to nhỏ, chúng tôi nhìn thấy vết thương của anh ta quá nức nghiêm trọng, sợ anh ta chết cho nên đã đưa anh ta đến phòng khám gần đây.”

“Các người làm rất tốt.” Hàn Đông gật gật đầu, cho đối phương một ánh mắt tán dương.

Đầu đinh được Hàn Đông khen như vậy lập tức có chút đắc ý.

“Cảm ơn sự khích lệ của Hàn tổng, lúc đó là tôi đã đưa ra chủ ý này đó, thật ra thì lúc đó anh ta chảy quá nhiều máu, sau đó lại trùng hợp biết ở gần đây có một phòng khám cho nên tôi quyết định nhanh chóng cho bọn họ đưa người đến đây.”

“Ừm.” Hàn Đông lại trả lời một câu.

Tiểu Nhan đi theo ở đằng sau nghe thấy mà cực kỳ khó chịu, theo như lời đầu đinh này nói, chẳng phải là trên mặt của cậu Dạ bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng hả?

Vậy thì sau này chẳng phải sẽ để lại sẹo?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền quên lời căn dặn trước đó của Hàn Đông không được nói lung tung, cô trực tiếp bậc thốt lên: “Vết thương ở trên mặt nghiêm trọng như vậy luôn hả, bác sĩ nói như thế nào, có để lại sẹo không vậy?”

Câu nói này thật sự đã hỏi trúng điểm quan trọng, lúc nãy đầu đinh đang đắc ý quên mình, sau khi nghe thấy câu hỏi này của Tiểu Nhan, sắc mặt lập tức trở nên uể oải.

“Bác sĩ đã khám rồi, vết thương ở trên mặt của anh ta quả thật quá nghiêm trọng, chắc chắn là sẽ để lại sẹo.”

“Cái gì?” Tiểu Nhan kêu lên một tiếng: “Tại sao có thể như vậy được chứ, nếu như trên mặt bị để lại sẹo, đây chẳng phải là…”

Minh Thư biết rồi chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.

Tiếng kinh hô của cô làm đầu đinh nhìn cô chăm chú, có chút bất mãn đáp lại: “Chuyện đó cũng không có cách nào hết, anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, cứu được cái mạng trở về đã rất không dễ dàng rồi, còn mong chờ không để lại sẹo, không hiện thực rồi đó.”

“Nhưng mà để lại sẹo thì cũng không nên để lại ở trên mặt chứ.” Tiểu Nhan vẫn cảm thấy đau lòng thay cho Minh Thư, vết thương ở trên người có thể dùng quần áo che lại, vết thương ở trên mặt phải che giấu như thế nào đây?

Tiểu Nhan càng nghĩ càng cảm thấy khổ cho hai người.

Bất tri bất giác cúi đầu xuống, ngay cả người phía trước dừng lại cũng không biết, thế là không có điềm báo mà đụng vào người ta.

Bịch!

Cái trán của Tiểu Nhan đau xót, bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Đông đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Anh mím môi, sắc mặt lộ ra vẻ không vui.

“Anh làm gì vậy?”

Tiểu Nhan lắc đầu, đuối lý che cái trán bị đụng phải của mình.

“Tôi xin lỗi.”

Hàn Đông thu hồi tầm mắt.

“Hàn tổng, người bị thương đang nằm ở bên trong, phía bệnh viện căn dặn chúng tôi không được đi vào quá nhiều người, cho nên tôi không đi vào với các người, tôi ở bên ngoài trông coi.”

“Ừm.”

Hàn Đông gật đầu, ngẩng đầu lên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom