Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 749: Tôi Nghĩ Ra Cách Rồi!
Sau khi Hàn Minh Thư tỉnh dậy thì cứ ngồi mãi bên cạnh giường, kê hai cái gối ở sau lưng, đôi mắt vô hồn cũng không biết đang nhìn đi đâu.
Tô Cửu chỉ có thể thở dài một hơi rồi đặt cốc nước trong tay xuống rồi giải thích: “Thực ra, cậu Dạ bây giờ đã không còn là cậu Dạ của trước đây nữa rồi, nói đúng hơn là giờ đây không còn tên là Dạ Âu Thần nữa, tên cũng đã thêm họ Uất Trì vào rồi, giờ anh ấy tên là Uất Trì Thần.”
“Uất Trì Thần...”
Hàn Minh Thư đọc thầm cái tên này, cảm thấy có chút chua xót trong miệng.
“Thế nên, anh ấy bây giờ không nhận ra tôi rồi, không chỉ không nhận ra tôi nữa, còn không tên là Dạ Âu Thần nữa… Lại còn đổi tên thành Uất Trì Thần rồi sao? Tôi không dám chấp nhận, cũng không muốn tin vào điều này, chắc chắn do chúng ta tìm nhầm người rồi. Dạ Âu Thần của tôi chắc chắn không thể không nhận ra tôi được.”
Tô Cửu: “Cô Minh Thư, nhưng sự thật lại chính là vậy. Cậu Dạ chắc cũng không biết mình đã đổi tên đâu, cái gì anh ấy cũng không biết."
“Không biết..." Hàn Minh Thư nhắm mắt lại: “Nhất định là các người tìm nhầm người rồi."
Tô Cửu lại thở dài một hơi: “Cô Minh Thư đang nghĩ gì vậy ạ? Cô cảm thấy là không thể tin được vào chuyện này sao, có thể nghe tôi phân tích được không?”
Cô vẫn không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Tô Cửu dùng giọng nói nhẹ nhàng để giải thích: “Không biết Cô Minh Thư đã từng nghe nói đến việc mất trí nhớ bao giờ chưa?”
Đầu ngón tay của Hàn Minh Thư chợt run lên, quay đầu lại nhìn về phía Tô Cửu.
“Ý cô là….”
Tô Cửu gật đầu.
“Không sai, Cậu Dạ như vậy có thể là đã bị mất trí nhớ rồi. Nếu không thì với tình cảm mà anh ấy dành cho cô Minh Thư thì sẽ không quên được đâu, lần đầu tiên tìm thấy anh ấy, anh ấy căn bản là không quen chúng ta, chúng ta cũng không biết cái ngày mà máy bay gặp sự cố đã xảy ra việc gì, nhưng chắc chắn não của Cậu Dạ đã chịu tổn thương nào đó mới quên hết mọi chuyện trước đây.”
“Não chịu tổn thương sao?” Đôi môi hồng của Hàn Minh Thư run lên, vẫn cảm thấy không thể tin được chuyện này.
“Tôi đã đi hỏi thăm các chuyên gia y học về căn bệnh này rồi, não bị va đập mạnh sẽ xảy ra vô số khả năng, mất trí nhớ là một trong những số đó. Qua những biểu hiện của Cậu Dạ đối với Cô Minh Thư, chúng tôi nghĩ rằng anh ấy đã bị mất trí nhớ rồi, nhưng… Mất trí nhớ cũng không phải sẽ không thể khỏi được. Nhưng hiện tại y học chưa có thuốc chữa cho căn bệnh này. Người bệnh cần phải tiếp xúc nhiều hơn với những người trước đây có quen biết, đi nhiều những nơi quen thuộc, dùng phương pháp kích thích này có thể làm người bị mất trí dần dần nhớ lại những truyện cũ. Nhưng mà… nếu như người bệnh không thể chịu được thì không thể thử cách này nhiều lần."
“Ý của cô là… Nếu như tôi đưa anh ấy về nhà hoặc là tôi hay quanh quẩn trước mặt anh ấy thì có thể khiến anh ấy nhớ về những chuyện trước đây sao?"
Những lời nói của Tô Cửu khiến Hàn Minh Thư nhìn thấy một tia hy vọng, đôi mắt vốn buồn bã giờ đã sáng thêm nhiều rồi.
Thất vọng cũng là một chuyện tốt.
Con người nên có những suy nghĩ mong muốn, mới có thể khiến bản thân mỗi ngày sống một cách ý nghĩa hơn.
Tô Cửu Gật gật đầu: "Có thể nói như vậy, nhưng mà sự tình không hoàn toàn đúng như thế, nhưng mà cô Minh Thư, có rất nhiều việc chỉ cần nỗ lực nhất định sẽ có hồi đáp, giống như trước đây, có những gia đình của người mất tích đã từ bỏ tìm kiếm, vậy… Người mất tích có còn trên thế gian này cũng được, không còn cũng được, người nhà của họ đã từ bỏ rồi, thì sẽ không có cơ hội gặp lại người đó nữa. Nhưng chúng ta đã không bỏ cuộc, cuối cùng vẫn tìm được Cậu Dạ, vậy nên... chỉ cần chúng ta nỗ lực, tôi tin rằng Cậu Dạ sẽ có thể nhớ lại chuyện ngày trước nhanh thôi.”
Những lời này nói ra nghe rất cảm động, đặc biệt là đối với người đang mắc kẹt trong những suy nghĩ xám xịt, những lời này chắc chắn sẽ tô thêm màu sắc cho thế giới của cô.
Hàn Minh Thư ngồi thẳng người: “Nhưng bây giờ tôi có một câu hỏi, anh ấy bây giờ không nhận ra tôi rồi, làm sao có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ấy?”
“Đây lại là một vấn đề." Tô Cửu nghiêm túc suy nghĩ, nhìn thấy Hàn Minh Thư vẫn còn nhăn nhó mặt mày, cô không nhịn được mà cười: “Một ngày trời rồi chưa ăn gì vào bụng, hay là Cô Minh Thư xuống tầng ăn gì đó một chút rồi ngủ, biết đâu ngày mai có thể nghĩ ra cách thì sao?”
Ngủ một giấc có phải sẽ nghĩ ra cách không?
Hàn Minh Thư mặc dù cảm thấy điều này không đúng lắm thế nhưng cô vẫn không muốn bé cưng trong bụng bị đói, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Tốt, vậy xuống đấy ăn đi."
Thực ra, cô bây giờ đã không vội vã như trước nữa.
Bởi vì cô đã tìm thấy Dạ Âu Thần.
Tuy rằng anh đã quên đi bản thân rồi, nhưng… Chỉ cần anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, cô có thể xác nhận anh vẫn còn sống.
Đây chính là ân xá lớn nhất mà ông trời ban cho.
Còn về những thứ khác, cô đều có thể nghĩ cách từ từ thay đổi.
Không phải chỉ là mất trí thôi sao? Cô nhất định sẽ nghĩ cách để Dạ Âu Thần nhớ lại mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Minh Thư một mình đến đứng trước tòa nhà tập đoàn Uất Trì, lần này cô không xuống xe, cô chỉ ngồi trong xe nhìn tập đoàn lớn này qua cửa kính xe.
Dạ Âu Thần bây giờ tên là Uất Trì Thần, anh ấy sẽ xuất hiện ở đây, có lẽ là nhà họ Uất Trì đã cứu anh ấy và đổi cho anh cái tên mới.
Chỉ có điều… đã đổi tên của anh nhưng lại giữ lại chữ Thần thì chắc là đã biết tên thật của anh mới đúng.
Dù gì cũng biết tên của anh, vậy chắc chắn sẽ có thể biết được những chuyện liên quan đến anh.
Nhưng tại sao, nhà họ Uất Trì lại vẫn quyết định đổi họ của anh thành Uất Trì rồi để anh sống ở đây?
Không lẽ vì nhà họ Uất Trì không có người thừa kế?
Hàn Minh Thư mím chặt môi, lông mày nhíu lại.
Hàn Đông nhìn cô nói: “Đã nghĩ ra là phải làm gì chưa? Nếu lần này em còn cưỡng ép chạy đi nhận thân, anh ta nhất định sẽ không nhận ra em, hôm nay có lẽ sẽ lại xảy ra như ngày hôm qua.”
Hôm qua anh chỉ lạnh lùng đứng một bên, không thèm quan tâm đến việc hai người đàn ông đang khống chế cô, không quan tâm cô khóc thét như thế nào, anh ấy hầu như không nghe thấy rồi liền quay người rời đi.
Tình cảnh như thế này, được diễn thêm một lần nữa, Hàn Minh Thư không chắc chắn bản thân có thể chịu được không.
Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh à, anh yên tâm đi, em sẽ không bao giờ bốc đồng như vậy nữa."
Dù sao đi nữa, do não bộ của Dạ Âu Thần bị tổn thương nghiêm trọng nên mới không nhận ra cô, việc này không thể tính là lỗi của cô…
Anh có thể giữ được mạng đã là may mắn rồi.
Hàn Minh Thư cười nhẹ, tự tiếp lời của chính mình: “Em đã nghĩ ra cách rồi.”
Hàn Đông và Tô Cửu: “?”
“Chẳng qua… Cách của em sẽ rất chậm, hơn nữa hiện tại em tạm thời không thể về nước.”
Nói xong, Hàn Minh Thư nhìn về phía Hàn Đông, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt có chút rối rắm.
Còn Hàn Đông sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ sớm đã dự đoán được cách làm của cô, lãnh đạm nói: “Bây giờ đã tìm được rồi, tiếp theo phải làm thế nào, chỉ cần không làm bản thân em bị tổn thương, anh đều sẽ ủng hộ em một cách vô điều kiện, còn về việc có về nước hay không, hiện tại em không thể về đó, còn việc trong nước anh đều sẽ giúp em xử lí.”
Hàn Minh Thư vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ phản bác lại chính mình, lại hoặc là gặng hỏi, nhưng không ngờ rằng bản thân chỉ là nói thế. Anh đã sắp xếp tất cả mọi việc.
Đôi mắt cô đỏ lên, “Anh à.”
Tô Cửu chỉ có thể thở dài một hơi rồi đặt cốc nước trong tay xuống rồi giải thích: “Thực ra, cậu Dạ bây giờ đã không còn là cậu Dạ của trước đây nữa rồi, nói đúng hơn là giờ đây không còn tên là Dạ Âu Thần nữa, tên cũng đã thêm họ Uất Trì vào rồi, giờ anh ấy tên là Uất Trì Thần.”
“Uất Trì Thần...”
Hàn Minh Thư đọc thầm cái tên này, cảm thấy có chút chua xót trong miệng.
“Thế nên, anh ấy bây giờ không nhận ra tôi rồi, không chỉ không nhận ra tôi nữa, còn không tên là Dạ Âu Thần nữa… Lại còn đổi tên thành Uất Trì Thần rồi sao? Tôi không dám chấp nhận, cũng không muốn tin vào điều này, chắc chắn do chúng ta tìm nhầm người rồi. Dạ Âu Thần của tôi chắc chắn không thể không nhận ra tôi được.”
Tô Cửu: “Cô Minh Thư, nhưng sự thật lại chính là vậy. Cậu Dạ chắc cũng không biết mình đã đổi tên đâu, cái gì anh ấy cũng không biết."
“Không biết..." Hàn Minh Thư nhắm mắt lại: “Nhất định là các người tìm nhầm người rồi."
Tô Cửu lại thở dài một hơi: “Cô Minh Thư đang nghĩ gì vậy ạ? Cô cảm thấy là không thể tin được vào chuyện này sao, có thể nghe tôi phân tích được không?”
Cô vẫn không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Tô Cửu dùng giọng nói nhẹ nhàng để giải thích: “Không biết Cô Minh Thư đã từng nghe nói đến việc mất trí nhớ bao giờ chưa?”
Đầu ngón tay của Hàn Minh Thư chợt run lên, quay đầu lại nhìn về phía Tô Cửu.
“Ý cô là….”
Tô Cửu gật đầu.
“Không sai, Cậu Dạ như vậy có thể là đã bị mất trí nhớ rồi. Nếu không thì với tình cảm mà anh ấy dành cho cô Minh Thư thì sẽ không quên được đâu, lần đầu tiên tìm thấy anh ấy, anh ấy căn bản là không quen chúng ta, chúng ta cũng không biết cái ngày mà máy bay gặp sự cố đã xảy ra việc gì, nhưng chắc chắn não của Cậu Dạ đã chịu tổn thương nào đó mới quên hết mọi chuyện trước đây.”
“Não chịu tổn thương sao?” Đôi môi hồng của Hàn Minh Thư run lên, vẫn cảm thấy không thể tin được chuyện này.
“Tôi đã đi hỏi thăm các chuyên gia y học về căn bệnh này rồi, não bị va đập mạnh sẽ xảy ra vô số khả năng, mất trí nhớ là một trong những số đó. Qua những biểu hiện của Cậu Dạ đối với Cô Minh Thư, chúng tôi nghĩ rằng anh ấy đã bị mất trí nhớ rồi, nhưng… Mất trí nhớ cũng không phải sẽ không thể khỏi được. Nhưng hiện tại y học chưa có thuốc chữa cho căn bệnh này. Người bệnh cần phải tiếp xúc nhiều hơn với những người trước đây có quen biết, đi nhiều những nơi quen thuộc, dùng phương pháp kích thích này có thể làm người bị mất trí dần dần nhớ lại những truyện cũ. Nhưng mà… nếu như người bệnh không thể chịu được thì không thể thử cách này nhiều lần."
“Ý của cô là… Nếu như tôi đưa anh ấy về nhà hoặc là tôi hay quanh quẩn trước mặt anh ấy thì có thể khiến anh ấy nhớ về những chuyện trước đây sao?"
Những lời nói của Tô Cửu khiến Hàn Minh Thư nhìn thấy một tia hy vọng, đôi mắt vốn buồn bã giờ đã sáng thêm nhiều rồi.
Thất vọng cũng là một chuyện tốt.
Con người nên có những suy nghĩ mong muốn, mới có thể khiến bản thân mỗi ngày sống một cách ý nghĩa hơn.
Tô Cửu Gật gật đầu: "Có thể nói như vậy, nhưng mà sự tình không hoàn toàn đúng như thế, nhưng mà cô Minh Thư, có rất nhiều việc chỉ cần nỗ lực nhất định sẽ có hồi đáp, giống như trước đây, có những gia đình của người mất tích đã từ bỏ tìm kiếm, vậy… Người mất tích có còn trên thế gian này cũng được, không còn cũng được, người nhà của họ đã từ bỏ rồi, thì sẽ không có cơ hội gặp lại người đó nữa. Nhưng chúng ta đã không bỏ cuộc, cuối cùng vẫn tìm được Cậu Dạ, vậy nên... chỉ cần chúng ta nỗ lực, tôi tin rằng Cậu Dạ sẽ có thể nhớ lại chuyện ngày trước nhanh thôi.”
Những lời này nói ra nghe rất cảm động, đặc biệt là đối với người đang mắc kẹt trong những suy nghĩ xám xịt, những lời này chắc chắn sẽ tô thêm màu sắc cho thế giới của cô.
Hàn Minh Thư ngồi thẳng người: “Nhưng bây giờ tôi có một câu hỏi, anh ấy bây giờ không nhận ra tôi rồi, làm sao có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ấy?”
“Đây lại là một vấn đề." Tô Cửu nghiêm túc suy nghĩ, nhìn thấy Hàn Minh Thư vẫn còn nhăn nhó mặt mày, cô không nhịn được mà cười: “Một ngày trời rồi chưa ăn gì vào bụng, hay là Cô Minh Thư xuống tầng ăn gì đó một chút rồi ngủ, biết đâu ngày mai có thể nghĩ ra cách thì sao?”
Ngủ một giấc có phải sẽ nghĩ ra cách không?
Hàn Minh Thư mặc dù cảm thấy điều này không đúng lắm thế nhưng cô vẫn không muốn bé cưng trong bụng bị đói, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Tốt, vậy xuống đấy ăn đi."
Thực ra, cô bây giờ đã không vội vã như trước nữa.
Bởi vì cô đã tìm thấy Dạ Âu Thần.
Tuy rằng anh đã quên đi bản thân rồi, nhưng… Chỉ cần anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, cô có thể xác nhận anh vẫn còn sống.
Đây chính là ân xá lớn nhất mà ông trời ban cho.
Còn về những thứ khác, cô đều có thể nghĩ cách từ từ thay đổi.
Không phải chỉ là mất trí thôi sao? Cô nhất định sẽ nghĩ cách để Dạ Âu Thần nhớ lại mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Minh Thư một mình đến đứng trước tòa nhà tập đoàn Uất Trì, lần này cô không xuống xe, cô chỉ ngồi trong xe nhìn tập đoàn lớn này qua cửa kính xe.
Dạ Âu Thần bây giờ tên là Uất Trì Thần, anh ấy sẽ xuất hiện ở đây, có lẽ là nhà họ Uất Trì đã cứu anh ấy và đổi cho anh cái tên mới.
Chỉ có điều… đã đổi tên của anh nhưng lại giữ lại chữ Thần thì chắc là đã biết tên thật của anh mới đúng.
Dù gì cũng biết tên của anh, vậy chắc chắn sẽ có thể biết được những chuyện liên quan đến anh.
Nhưng tại sao, nhà họ Uất Trì lại vẫn quyết định đổi họ của anh thành Uất Trì rồi để anh sống ở đây?
Không lẽ vì nhà họ Uất Trì không có người thừa kế?
Hàn Minh Thư mím chặt môi, lông mày nhíu lại.
Hàn Đông nhìn cô nói: “Đã nghĩ ra là phải làm gì chưa? Nếu lần này em còn cưỡng ép chạy đi nhận thân, anh ta nhất định sẽ không nhận ra em, hôm nay có lẽ sẽ lại xảy ra như ngày hôm qua.”
Hôm qua anh chỉ lạnh lùng đứng một bên, không thèm quan tâm đến việc hai người đàn ông đang khống chế cô, không quan tâm cô khóc thét như thế nào, anh ấy hầu như không nghe thấy rồi liền quay người rời đi.
Tình cảnh như thế này, được diễn thêm một lần nữa, Hàn Minh Thư không chắc chắn bản thân có thể chịu được không.
Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh à, anh yên tâm đi, em sẽ không bao giờ bốc đồng như vậy nữa."
Dù sao đi nữa, do não bộ của Dạ Âu Thần bị tổn thương nghiêm trọng nên mới không nhận ra cô, việc này không thể tính là lỗi của cô…
Anh có thể giữ được mạng đã là may mắn rồi.
Hàn Minh Thư cười nhẹ, tự tiếp lời của chính mình: “Em đã nghĩ ra cách rồi.”
Hàn Đông và Tô Cửu: “?”
“Chẳng qua… Cách của em sẽ rất chậm, hơn nữa hiện tại em tạm thời không thể về nước.”
Nói xong, Hàn Minh Thư nhìn về phía Hàn Đông, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt có chút rối rắm.
Còn Hàn Đông sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ sớm đã dự đoán được cách làm của cô, lãnh đạm nói: “Bây giờ đã tìm được rồi, tiếp theo phải làm thế nào, chỉ cần không làm bản thân em bị tổn thương, anh đều sẽ ủng hộ em một cách vô điều kiện, còn về việc có về nước hay không, hiện tại em không thể về đó, còn việc trong nước anh đều sẽ giúp em xử lí.”
Hàn Minh Thư vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ phản bác lại chính mình, lại hoặc là gặng hỏi, nhưng không ngờ rằng bản thân chỉ là nói thế. Anh đã sắp xếp tất cả mọi việc.
Đôi mắt cô đỏ lên, “Anh à.”
Bình luận facebook