Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 750-754
CHƯƠNG 750: TRỢ LÍ THƯ KÍ
Sau một hồi hàn huyên với Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư mới cúp điện thoại.
Sau đó cô vào trang web của công ty Uất Trì, vào trong trang chủ, nhìn thấy có tin tức chưa đọc.
Hàn Minh Thư ấn mở ra xem, phát hiện là sơ yếu lí lịch của mình đã được đáp lại.
Đối phương thông báo cho cô rằng cô sẽ phải đến phỏng vấn vào tám giờ sáng ngày mai.
Nhìn thấy thông báo hẹn phỏng vấn này, đôi môi đỏ của Hàn Minh Thư chậm rãi cong lên.
Xem ra, cô đang từng bước tiếng gần hơn tới mục đích của mình.
… Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư đúng giờ đến công ty Uất Trì, đi vào quầy lễ tận, trực tiếp sử dụng tiếng anh giao tiếp với đối phương một cách lưu loát, nhưng không ngờ người ở quầy lễ tân lại nói trực tiếp bằng tiếng nước H.
“Cô là người nước H à? Đến phỏng vấn sao?”
Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu.
“Vậy cô đúng là có mắt nhìn, tập đoàn Uất Trì có phúc lợi nhân viên cũng đặc biệt tốt.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Đúng vậy, tôi chính là cảm thấy nhìn phúc lợi của tập đoàn không tệ nên mới tới.”
“Ha ha, đúng là không tệ, nhân tiện, cô đang ứng tuyển vào vị trí nào?
“Trợ lý thư ký.”
“À, cô đúng là đến ứng tuyển trợ lý thư ký, tôi nói cho cô biết, từ khi người đó đến, người ứng tuyển vào công ty ngày càng nhiều. Tôi nói cái này nha, cô xinh đẹp như này, tội gì phải khổ thế? Trợ lý thư ký, cũng không phải dễ làm.
Nhân viên lễ tân đau lòng nhìn cô một cái, sau đó nói: “Cô đi vào thang máy C, trực tiếp đi lên lầu năm, chỗ đó chính là nơi phỏng vấn.”
“Cảm ơn cô”
Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó quay người đi về hướng thang máy C.
Nhân viên lễ tân phía sau ghé vào tai những người bên cạnh, nói: “Thật đáng tiếc!”
Hàn Minh Thư tìm một hồi, trong thang máy này người đến nơi mà lễ tân nói rất nhiều, cô thấy hơi kinh ngạc, nhìn thang máy đầy ắp người vào, mà toàn bộ đều là những người phụ nữ xinh đẹp.
Quan trọng nhất chính là, trên người các cô ấy cực nồng mùi nước hoa.
Một đám người xúm lại vào nhau, mùi hương càng thêm nồng nặc. Hàn Minh Thư nghĩ đến mình đang mang thai, liền lùi về sau mấy bước rời khỏi vòng quay toàn mùi nước hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn số tầng trong thang máy.
“Xin hỏi, cô là người Nước H sao?”
Đột nhiên, bên cạnh có người hỏi một câu.
Hàn Minh Thư nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mới phát hiện có một người nữ sinh đi theo mình qua một bên, để so sánh với đám người kia, bộ dáng của cô ấy có chút lạc quẻ. Bởi vì những người khác ăn mặc chỉnh tề, trang điểm lộng lẫy, mà cô ấy ăn mặc cũng rất mộc mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bằng một bàn tay, nét mặt thanh tú, nhìn bộ dáng này vẫn còn trẻ tuổi.
Bị cô ấy nhìn mình, Hàn Minh Thư mới xác định cô là đang nói chuyện với mình Cô gật đầu: “Ừ.” một tiếng.
Nữ sinh nghe vậy rất cao hứng, chủ động vươn tay về phía cô.
“Tôi là La Lo Li, còn cô là?”
La Lo Li? Lại có thể có người trắng trợn như thế? Mặc dù nói tên cô ấy rất phù hợp, dù sao thân hình cũng nhỏ nhắn.
“Xin chào, tôi là Minh Thư.”
“Tốt quá rồi, cô cũng đến đây ứng tuyển trợ lý thư ký sao? Tôi cũng vậy, vậy một lát nữa chúng ta có thể cùng vào.”
Hàn Minh Thư tới đây, vốn là vì Dạ Âu Thần, chờ đến sau khi Dạ Âu Thần hồi phục kí ức, cô có thể về nước cùng với anh ấy, cho nên cô cũng sẽ không ở đây quá lâu.
Dù sao, tập đoàn Dạ thị vẫn chờ Dạ Âu Thần trở về.
Nhìn nữ sinh ở trước mắt này, Hàn Minh Thư thẳng thắn: “Cô nhận phỏng vấn là cùng một vị trí với tôi, chúng ta bây giờ đang trong mối quan hệ cạnh tranh.”
Đại khái là không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nữ sinh La Lo Li kia có chút sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Không có liên quan, chuyện này không ảnh hưởng đến việc chúng ta quen biết nhau, dù sao người ở bên trên mới là người quyết định ai được trúng tuyển.”
Không nghĩ tới tâm tình của cô ta vẫn rất tốt, Hàn Minh Thư nhàn nhạt cười cười, gật đầu thu hồi ánh mắt.
Cũng không biết là do cô biểu hiện không rõ hay sao, mà La Lo Li vẫn một mực đứng gần bên cạnh cô, thỉnh thoảng nói chuyện với cô một hai câu, dáng vẻ rất thân thiện.
Hàn Minh Thư cũng thỉnh thoảng đáp lại cô ấy vài câu.
Mặc dù cô cũng không phải kiểu người dễ bắt chuyện rồi làm quen, nhưng nghĩ tới đối phương tuổi tác vẫn nhỏ như vậy, tìm việc làm cũng thật không dể dàng.
Mà lại ở nước ngoài đụng phải đồng hương, khẳng định tâm tình cũng có chút xúc động.
Cho nên Hàn Minh Thư mới thỉnh thoảng đáp lại cô ấy vài câu.
Đợi đến lúc thang máy tới, mọi người điên cuồng chen nhau đi vào, Hàn Minh Thư bởi vì mang thai, cho nên vẫn đứng ở phía sau chờ chỗ, không cùng mọi người chen chúc vào thang máy.
La Lo Li hơi kinh ngạc mà nhìn cô: “Cô bình tĩnh thật đấy, cô là người bình tĩnh nhất trong số tất cả những người ứng tuyển trợ lý thư ký mà tôi gặp hôm nay, mà lại cũng không cố ý trang điểm bắt mắt, nhưng dù cô không tranh điểm đậm thì vẫn đẹp, khí chất phi thường.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nhìn đối phương một chút, lúc La Lo Li nói lời khen cô, vẻ mặt rất chân thành lại đáng yêu.
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, vô thức đưa tay lên túm lấy một sợi tóc trên má, lúng túng nói: “Cảm ơn cô.”
“Không cần cám ơn, chúng ta cũng đi vào đi.” La Lo Li kéo tay cô đi lên phía trước.
Hàn Minh Thư cùng với cô ấy đi vào thang máy.
Lúc đi tới cửa, bởi vì mùi nồng làm cho Hàn Minh Thư nhăn mày lại, cô vô thức nín thở, bởi vì là La Lo Li đi vào trước, cho nên Hàn Minh Thư là người cuối cùng.
Thế nhưng không nghĩ tới cô vừa mới đi vào trong thang máy, thang máy liền vang lên.
“A, quá tải rồi.” Bên trong có người la một câu, bởi vì mọi người nhìn thấy Hàn Minh Thư là người cuối cùng đi tới, cho nên lúc này đều nhìn về phía cô.
“…”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hội tụ tại trên người mình.
Hàn Minh Thư thực sự rất xấu hổ, đúng mình là người đi lên cuối cùng, vừa muốn lùi một bước, liền nghe thấy phía sau có người nói: “Làm sao vậy, quá tải rồi mà còn không mau xuống?”
“Ừ, cứ đứng đây làm gì? Cô ta cho là làm vậy thanh mấy sẽ không quá tải, sẽ đưa cô ta lên được, đúng không?”
Hàn Minh Thư nhíu cặp mày thanh tú, nhếch môi đỏ mở rộng chân đi ra ngoài.
Cô mới đứng trong một giây lát, cái gì cũng không kịp phản ứng, đám người này liền… Xem ra hôm nay người ứng tuyển ác cảm với nhau, nhìn nhau không vừa mắt.
Sau khi Hàn Minh Thư đi ra, La Lo Li cũng không có vẻ gì là xấu hổ, ho khan một tiếng rồi bước ra ngoài.
“Tôi không sao, cô không cần phải đi cùng tôi, tôi sẽ đợi thang máy tiếp theo. “
La Lo Li không có đi vào, chớp chớp mắt nói: “Không sao, chúng ta là đồng hương, tôi với cô chờ thang máy sau.”
Cô ấy đã nói như vậy, Hàn Minh Thư cũng không nói gì, sau khi thang máy đóng lại, La Lo Li đột nhiên nghiêng người về phía cô khẽ nói gì đó.
“Tôi biết có một thang máy gần đay, cũng có thể đến bộ phận phỏng vấn ở tầng năm.”
Hàn Minh Thư: “?”
“Cô đi với tôi.” La Lo Li nắm tay cô và đi về phía trước.
Hàn Minh Thư chỉ có thể đi theo cô ấy.
Con đường phía trước yên tĩnh hơn rất nhiều, sau khi đến nơi, Hàn Minh Thư thấy thang máy trước mặt khác với trước đó, không có ai ở đây.
“Chúng ta có thể lên thẳng tầng năm từ đây.”
Nói xong, La Lo Li đưa cô vào thang máy.
CHƯƠNG 751: GẶP LẠI
Hàn Minh Thư bị kéo vào thang máy.
Đinh —— La Lo Li nhấn tầng năm, rất nhanh cửa thang máy đã đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn lên số tầng đang tăng lên, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, vì vậy không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người không đi thang máy này chứ? Người bên kia cũng đầy ắp rồi, bên này thì một người cũng không có.”
Nghe nói, La Lo Li không nhịn được phốc cười một tiếng: “Cô không biết sao?”
Ánh mắt Hàn Minh Thư tò mò: “Biết cái gì?”
“Thang máy này không phải người bình thường có thể đến.”
Hàn Minh Thư: “?”
La Lo Li: “Xem ra cô thật sự cái gì cũng không biết nha, đây là thang máy riêng của tổng giám đốc tập đoàn Uất Trì bọn họ, đừng nói là những người đến phỏng vấn như chúng ta, cho dù là nhân viên chính thức của tập đoàn Uất Trì, cũng không dám đi thang máy này.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng đã nghe hiểu rồi, cô không nhịn được nhíu đôi mi thanh tú lại: “Vậy sao cô còn…”
“Aiya, không cần khẩn trương mà.” La Lo Li che miệng cười trộm: “Tôi cũng là trong lúc tìm phòng vệ sinh vô tình phát hiện chỗ này, sau đó… Tra trên diễn đàn công ty mới phát hiện chuyện này. Cô yên tâm, tôi sẽ không đưa cô vào hố lửa, dù sao thì đến tầng mười lăm, sau khi chúng ta đến thì đi ra ngoài, tổng giám đốc cũng chỉ có ở lúc đến làm và tan làm mới đi thang máy này, cô yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không xui xẻo như vậy liền đụng phải.”
Vừa dứt lời, thang máy dừng lại ở tầng bảy rồi.
Hàn Minh Thư: “…”
La Lo Li: “? ? ?”
Mẹ!
Sẽ không thật sự xui xẻo như vậy chứ?
Cả người La Lo Li cứng ngắc tại chỗ, nhìn cửa thang máy đinh một tiếng, chậm rãi mở ra hai bên.
Trong nháy mắt đó, cô ấy có cảm giác… Cửa trước mặt đang mở ra thật ra không phải cửa thang máy, mà là… Cửa địa ngục!
Ô ô, tại sao cô ấy phải đi thang máy này, tại sao phải ham muốn thuận tiện? Tại sao phải miệng quạ đen?
Tự cô ấy xui xẻo còn không tính, đến lúc đó liên lụy người mới quen này, thì xong đời rồi.
Đinh —— Sau khi cửa mở ra, mấy người đàn ông mặc âu phục giày da đi vào, khi thấy bên trong có hai người phụ nữ, mọi người còn sửng sốt một chút, chỉ là… Dù sao cũng là đi thang máy.
Những ý nghĩ này cũng chỉ là tồn tại tạm thời, rất nhanh tay chân vẫn làm ra động tác.
La Lo Li co vào trong góc, Hàn Minh Thư cũng đứng vào một bên, cho bọn họ vị trí.
Sắc mặt cô có chút khó coi, không nghĩ tới La Lo Li vừa nói hết lời, cửa thang máy lập tức mở ra, thật sự là xui xẻo vô cùng.
Vốn là Hàn Minh Thư vẫn xem như bình tĩnh, khi nhìn thấy người cuối cùng tiến vào, thần kinh cả người trong nháy mắt căng thẳng.
Sao có thể là anh chứ?
Đồng tử Hàn Minh Thư run rẩy, cơ hồ sắp không khống chế được động tác tay chân mình tiến lên ôm lấy anh, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần lại.
Không được, Dạ Âu Thần bây giờ đã mất trí nhớ, không nhận ra cô.
Nếu bây giờ cô đi lên ôm anh, anh sẽ chỉ cho người xách cô ra ngoài.
Hơn nữa… Lúc lần đầu tiên gặp mặt, hành động thất thường kia của cô.
Vì vậy Hàn Minh Thư trước khi tầm mắt của Dạ Âu Thần nhìn tới, xoay người, nửa hướng về phía bọn họ.
Chỉ là không gian trong thang máy cuối cùng cũng không có lớn như vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể nín thở, trong lòng mặc niệm, hy vọng Dạ Âu Thần không nhìn thấy cô đi.
Cô còn chưa chính thức trở thành nhân viên tập đoàn Uất Trì, đã trưng dụng thang máy riêng của tổng giám đốc, đến lúc đó…
Cô cũng không biết có cơ hội tiến vào công ty này hay không.
Nếu như bị Dạ Âu Thần nhớ kĩ, sau đó ném ra ngoài, tất cả kế hoạch cô đã vẽ ra đều bị lỡ.
Hàn Minh Thư biết tính tình của Dạ Âu Thần, trước kia chẳng qua là anh đối tốt với cô, nhưng đối với người khác… vẫn lạnh nhạt. Bây giờ anh không nhận ra cô, cũng không biết được có thể giữ nguyên tính tình ban đầu không…
Hy vọng đừng.
“Ý?”
Sau khi Dạ Âu Thần đi vào, cũng không có chú ý trong thang máy có thêm hai người phụ nữ, bởi vì trong thang máy có thêm mấy nhân viên quản lý đứng, cho nên anh trực tiếp đứng ngay ngắn rồi hướng về phía ngoài cửa.
Chỉ là có người nhiều chuyện ý một tiếng, sau đó dùng tiếng Anh hỏi Dạ Âu Thần.
“Đây không phải là thang máy riêng của ngài sao?”
Sắc mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng gật đầu một cái.
“Vậy sao lại có phụ nữ ở đây? Còn là cô gái Nước H? Là nhân viên anh đưa từ trong nước tới?”
Hàn Minh Thư chỉ muốn làm giảm cảm giác tồn tại của cô: “…”
Người này thật nhiều chuyện, rõ ràng Dạ Âu Thần cũng không có phản ứng, hình như là căn bản không thấy cô.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, cũng đã bị nhắc đến rồi.
Nghe được có phụ nữ, lông mày Dạ Âu Thần nhíu lại, nhưng rất nhanh lại cảm thấy dị thường.
Khó trách lúc anh tiến vào, giống như ngửi được trong thang máy có một mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ, không giống như là của đàn ông, ngược lại giống như của phụ nữ.
Chỉ là anh không để ý, bây giờ bị bọn họ nhắc tới.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần trong nháy mắt quét về phía sau, La Lo Li rúc ở trong góc lập tức bị phát hiện, trong nháy mắt chống lại tầm mắt lạnh như băng của Dạ Âu Thần, trong nháy mắt La Lo Li giơ hai tay lên, mặt đầy sợ cúi đầu xuống.
“Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dùng thang máy này… Thật sự xin lỗi.”
Thân thể Hàn Minh Thư theo bản năng tránh sau lưng một trong những người đàn ông cao lớn, vừa vặn anh ta đứng ở trước mặt cô không xa, cô bước hai bước là có thể núp thân thể sau anh ta.
La Lo Li ơi La Lo Li, không nên trách tôi.
Quả thực tôi không thể để anh ấy phát hiện tôi ở đây, dẫu sao mục đích lần này của tôi chính là anh, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, tôi sẽ lập tức để anh đi theo tôi trở về Nước H, sẽ không ở đây quá lâu.
Mặc dù biết cô như vậy có chút ích kỷ, nhưng Hàn Minh Thư thật sự quá sợ rồi.
Cô đợi Dạ Âu Thần hơn một tháng, mặc dù có được tin tức anh bình an vô sự, nhưng chuyện anh mất trí nhớ không nhận ra cô cũng quả thực cho cô một đả kích lớn.
Nếu như mất đi cơ hội lần này, cô không biết cô còn có thể nghĩ đến biện pháp khác không.
Dạ Âu Thần cau mày, không vui nhìn người phụ nữ thừa thãi này, ánh mắt anh ác liệt, bén nhọn như dao, La Lo Li bị anh nhìn sau lưng lạnh cả người, da đầu cũng tê dại, miệng lắp bắp, không ngừng xin lỗi.
Người vừa rồi bát quái mở miệng: “Ha, anh đừng nhìn người ta như vậy nữa, lát nữa dọa sợ tiểu mỹ nữ người ta, xin chào, cô gái Nước H, tôi tên Kiều Trị.”
Anh ta vừa nói chuyện, lại còn đưa tay với La Lo Li, mặt đầy hữu hảo muốn chào hỏi cô ấy.
La Lo Li: “…”
Cô ấy nháy mắt một cái, tâm tình sợ hãi vẫn không ngừng dâng lên, dưới tầm mắt gần như giết người kia của Dạ Âu Thần, cô nào dám đưa tay ra bắt tay với người tự xưng Kiều Trị này?
Trừ phi cô ấy không muốn sống nữa.
Mặc dù ánh mắt của Dạ Âu Thần rất băng rất dọa người, nhưng môi mỏng vểnh lên lại vẫn tích chữ như vàng, không mở miệng.
Thang máy chậm rãi lên cao Bầu không khí bên trong lại rơi vào quỷ dị.
Hàn Minh Thư len lén ngước mắt, nhìn số tầng thang máy.
Các cô phải đi là tầng mười lăm, mà Dạ Âu Thần bọn họ tựa hồ đi là tầng hai mươi mốt.
Như vậy, đến lúc đó thang máy sẽ dừng ở tầng mười lăm một chút, bọn họ sẽ không ra, mà cô và La Lo Li phải đi ra ngoài.
Một khi cô đi ra, đến lúc đó… Dạ Âu Thần nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Làm thế nào đây?
Mắt thấy thang máy lập tức tới tầng mười lăm, sau đó chậm rãi ngừng lại.
Đinh ——
CHƯƠNG 752: NHÌN THẤY ANH THÌ CHẠY
Lúc này, Hàn Minh Thư hẳn nên đi ra.
Cho dù đến tầng hai mươi mốt, đến lúc đó người trước mặt đi rồi, cũng không còn ai che cho cô.
La Lo Li lúng túng vô cùng, sắc mặt đáng thương.
“Cái đó… Chúng ta có thể đi ra ngoài không?”
Cô ấy hỏi.
Mọi người sửng sốt một chút, Kiều Trị không nhịn được ha ha cười to: “Dĩ nhiên có thể nha, đúng rồi tiểu mỹ nữ, cô là nhân viên của công ty này phải không? Có muốn để lại phương thức liên lạc không?”
Anh ta nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, đặc biệt không đứng đắn, ánh mắt nhìn La Lo Li như con sắc lang đói.
La Lo Li bị anh ta dọa sợ sắp khóc: “Tôi…”
Thời gian dài không có người đi ra ngoài, cửa thang máy sắp tự động đóng lại, La Lo Li sợ không chịu được, chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài, đi một nửa tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn về hướng của Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, còn do dự phải đi ra ngoài thế nào.
Là trực tiếp xông ra, hay là trốn ở chỗ này đến tầng hai mươi mốt sau đó xuống lần nữa?
Đang do dự, La Lo Li gọi cô một câu: “Minh Thư, đi.”
Hàn Minh Thư: “? ? ?”
Cô trốn khổ cực như vậy, cứ như vậy bại lộ rồi? ?
Rốt cuộc, người đàn ông trước mặt Hàn Minh Thư quay đầu lại, cười híp mắt nhìn cô một cái, sau đó nghiêng người qua.
Hàn Minh Thư cứ như vậy không có chút nào báo trước xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trong thang máy đột nhiên xuất hiện hai người phụ nữ không giải thích được, cũng đã làm cho Dạ Âu Thần rất khó chịu, chỉ là nhìn dáng vẻ đối phương rất sợ, hẳn không phải là chui vào muốn mưu đồ bất chính với anh.
Cho nên Dạ Âu Thần không có ý định phản ứng, bây giờ lại còn nhiều thêm một người.
Dạ Âu Thần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang.
Còn chưa thấy rõ đối phương thế nào, một bóng người mềm mại xinh đẹp đã giơ túi tay che mặt chạy qua trước mặt anh, bởi vì chạy quá gấp, mà anh lại vừa vặn đứng ở cửa ra, cho nên đối phương còn không cẩn thận đụng một cái vào bả vai anh.
Mùi nhàn nhạt, xa lạ lại quen thuộc cứ như vậy tiến vào hô hấp của anh.
Dạ Âu Thần sửng sốt một chút, ánh mắt lạnh lùng đuổi theo bóng người mềm mại xinh đẹp kia nhìn sang.
Chỉ có một bóng lưng, cô mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buộc lại rũ xuống sau eo, khi chạy tóc đen lướt qua cổ trắng nõn.
Dạ Âu Thần nhận ra cô.
Là người phụ nữ kỳ quái ngày đó ở cửa nắm tay anh, để anh đừng làm loạn, cùng cô trở về.
“Minh Thư?” La Lo Li kịp phản ứng, bước nhanh đi theo lên.
Rất nhanh hai thân ảnh biến mất không thấy.
“Ý?” Kiều Trị lại ý một tiếng, sau đó cúi người xuống nhặt lên một chuỗi đồ bên chân Dạ Âu Thần, lật qua lại trong tay, phát ra tiếng đinh đang đinh đang.
“Hình như là cô gái vừa rồi mặc quần áo màu trắng làm rơi?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần lãnh đạm nhìn một cái.
Là một chùm chìa khóa.
“Là chìa khóa này?” Bên mép Kiều Trị gợi lên nụ cưới hứng thú: “Chạy nhanh như vậy, là làm chuyện chột dạ gì? Hơn nữa anh có phát hiện không, giống như cô ấy căn bản không dám nhìn anh.”
Dạ Âu Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, Kiều Trị nhất thời cảm thấy cổ lạnh, bĩu môi: “Được rồi, xem như tôi chưa nói. Chỉ là chìa khóa này có vẻ rất quan trọng, lát nữa họp xong tôi sẽ tự mình đưa xuống đi.”
Kiều Trị không có yêu thích gì, trừ sau công việc, là thích người đẹp.
Người đẹp anh ta từng chơi không biết có bao nhiêu, người trong nghề thường đều biết lời đồn về anh ta không tốt, cho nên phàm là đồng ý tiếp xúc với anh ta, vậy đều là cam tâm tình nguyện.
Không vui, Kiều Trị cũng sẽ không miễn cưỡng.
Biểu hiện hôm nay của anh ta ân cần như vậy, chẳng lẽ là coi trọng người phụ nữ kỳ quái đó? ?
“Mang tới đây.”
Giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên trong thang máy.
Kiều Trị còn chưa hiểu là người nào nói chuyện, thì phát hiện trước mặt xuất hiện một bàn tay lớn.
“?”
Chuyện gì?
Ánh mắt Dạ Âu Thần sắc bén rơi vào trên mặt anh ta, lúc này Kiều Trị mới phản ứng được câu nói vừa rồi kia là Dạ Âu Thần nói, anh ta quơ quơ chìa khóa trong tay, lại phát hiện tiếng đinh đinh đang đang.
“Anh nói là, anh muốn chùm chìa khóa này?”
Dạ Âu Thần vểnh môi mỏng, không chối.
“what?” Kiều Trị thất kinh, biểu tình giống như ăn cứt vậy nhìn anh: “Bình thường không phải anh sợ phụ nữ nhất sao? Hôm nay lại tìm tôi muốn một chùm chìa khóa? Uất Trì Thần, chẳng lẽ lời đồn tôi nghe nói sai rồi?”
Dứt lời, Kiều Trị cảm giác được khí tức trên người Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh, trở nên đáng sợ.
Mặt anh ta lập tức biến sắc, không dám chọc cậu chủ lớn mất đi lại tìm được này của ông Uất Trì, vội vàng đưa chìa khóa cho anh, vừa lẩm bẩm: ” Được rồi, sợ anh, cho anh là được, không phải một chùm chìa khóa sao? Nếu tôi muốn thì có đầy.”
Chỉ là sau khi đưa chìa khóa xong, Kiều Trị vuốt cằm, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhìn hai cô gái nhỏ kia ở chung với nhau, vốn đang cho là lần này có thể một mũi tên bắn hai con chim, bây giờ… Phỏng chừng không có cơ hội gì rồi.
Vừa nghĩ tới La Lo Li giống như thú nhỏ sợ mình, Kiều Trị cảm thấy đặc biệt thú vị.
Chỉ là không sao, chỉ cần các cô ở trong công ty này, bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt lại.
Đinh —— Cửa thang máy mở ra, tầng của bọn họ đã đến, sau khi Dạ Âu Thần thu chìa khóa thì bước chân đi ra ngoài, người phía sau đuổi sát theo.
Một người trong đó tuổi hơi lớn chút, nhìn thấy hành động này của Dạ Âu Thần, khóe môi và đáy mắt cũng ẩn giấu ý cười, đi theo phía sau anh, cũng không biết là cố ý hay vô tâm, đột nhiên nói một câu.
“Tầng mười lăm đó là bộ phận phỏng vấn phải không?”
Bước chân của Dạ Âu Thần dừng một chút, chân mày lại nhíu lại.
Bộ phận phỏng vấn?
Người phụ nữ kì quái đó tới nơi này phỏng vấn?
Cô muốn làm cái gì?
Chìa khóa trong lòng bàn tay của anh trong lúc lâu, còn dính một chút nhiệt độ của anh, không biết sao, trước mắt Dạ Âu Thần lại hiện ra dáng vẻ mắt đẹp của cô rơi lệ.
“…”
Thật là kỳ quái.
Tại sao anh lại nhớ kĩ một người phụ nữ xa lạ? Chẳng lẽ là bởi vì cách bắt chuyện của cô và những người khác không giống nhau?
Kiều Trị lại cũng không thể hiểu dụng ý của người đàn ông này, bĩu môi: “Bộ phận phỏng vấn? Lá gan cũng quá lớn rồi chứ?
Thang máy này sao các cô dám đi chứ?”
“Nếu như là nhân viên chính thức, khẳng định không dám. Cũng bởi vì là vừa tới phỏng vấn, cho nên cái gì cũng không biết.”
“Nói cũng phải.”
“Đúng rồi, cô gái vừa chạy ra ngoài, mặc dù tôi không thấy toàn mặt, chỉ là tôi nhìn gò má của cô ấy dáng dấp cũng không tệ lắm, chắc là một mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, người đi phía trước dừng bước chân lại.
Mọi người cũng dừng lại theo, Dạ Âu Thần nghiêng mắt, ánh mắt lãnh liệt quét qua mọi người.
“Mọi người rất rảnh rỗi?”
Mọi người: “? ? ?”
Dạ Âu Thần: “Đi theo tôi làm gì?”
Kiều Trị thiếu chút nữa á khẩu không trả lời được, ngây người hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải… Anh để chúng tôi lên cùng anh sao? Nói có chuyện cần nói.”
Dạ Âu Thần: “…”
Phải không?
Anh lại quên mất.
Chỉ là, bây giờ cũng không thể vứt mặt mũi, cười nhạt: “Bây giờ không còn chuyện gì rồi, các người có thể cút đi.”
Kiều Trị: “Thân ái, anh qua cầu rút ván cũng quá nhanh rồi?”
“Được rồi, xem ra bây giờ anh không có tâm tình, chúng ta đi thôi.”
Mặt Kiều Trị cạn lời, vừa nói xấu: “Cái quỷ gì vậy? So với những người phụ nữ tôi quen kia còn âm tình bất định hơn.”
Dứt lời một ánh mắt giết người quét tới, mọi người chạy mất dạng.
CHƯƠNG 753: ĐUỔI THEO CÔ THẬT MỆT MỎI
Mà bên kia Hàn Minh Thư giơ túi che nửa gương mặt, ngắm chuẩn thời gian và cửa ra rồi chạy ra ngoài.
Khi chạy đến bên người Dạ Âu Thần, còn không cẩn thận đụng anh một chút, lúc ấy tim cô cũng sắp nhảy ra ngoài, luôn cảm thấy một giây kế tiếp Dạ Âu Thần sẽ bắt cô đứng lại, hoặc là bắt cô đi.
Nhưng hai kết quả đều không xảy ra.
Cô bình yên vô sự rời khỏi thang máy đó.
Sau khi chạy đến khoảng cách nhất định, Hàn Minh Thư mới dừng chân lại, thở hồng hộc đứng tại chỗ.
Vừa rồi… Dạ Âu Thần hẳn không thấy cô chứ?
Hy vọng là không.
“Minh Thư!” Sau lưng, La Lo Li cũng đuổi theo, dừng lại bên cạnh cô.”Sao cô chạy nhanh như vậy? Tôi đuổi theo cô mệt quá.”
La Lo Li?
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vừa rồi cô khẩn trương, đã quên mất cô ấy rồi.
Thấy đáy mắt cô ấy không có một chút tức giận vừa rồi bị bỏ lại, Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Cô đuổi theo tôi làm gì?”
Cô cảm thấy, cô đã nói với cô ấy rất rõ ràng rồi, các cô là đối thủ cạnh tranh, thật sự không cần thiết ở chung với nhau.
La Lo Li xấu hổ cười một tiếng: “Mọi người đều là người Nước H nha, tôi… Ở chỗ này cũng không có người quen biết, cho nên… Thấy cô cảm thấy rất thân thiết, nên muốn theo cô.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nàng này thật sự thành thật, vì vậy nói: “Vừa rồi tôi bỏ lại cô chạy mất, chẳng lẽ cô không tức giận?”
La Lo Li a một tiếng, rõ ràng rất chậm lụt.
“Vừa rồi cô… Bỏ lại tôi chạy sao? Chúng ta…” Cô ấy hơi nghiêng đầu, nháy nháy mắt: “Không phải cùng nhau chạy ra sao?”
Cô nương, lòng cô lớn đến thế nào, mới cảm thấy chúng ta là cùng nhau chạy ra?
Rõ ràng, là chính tôi chạy trước.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ lắc đầu, nói một câu: “Cô có thể lưu tâm một chút đi.”
Nói xong, cô trực tiếp đi về phía trước.
La Lo Li rất nhanh lại theo sau, ở sau lưng cô, giống như một cái đuôi vậy: “Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi biết cô không có tâm tư xấu, chỉ là… Cô biết người kia sao?”
Hàn Minh Thư: “Người nào?”
“Chính là cậu Uất Trì.”
Cậu Uất Trì?
Cô sững sốt mấy giây mới phản ứng được, Dạ Âu Thần bây giờ đã bị đội lên cái họ Uất Trì này rồi, anh không tên Dạ Âu Thần nữa, mà là Uất Trì Thần.
“Cô không muốn nói cũng không sao, chẳng qua là tôi thấy có vẻ cô rất sợ thấy anh ấy, cho nên mới tò mò hỏi một câu.”
“Ừ.” Hàn Minh Thư gật đầu.
Cô và đối phương chỉ là bèo nước gặp nhau, quả thực không tín nhiệm cô ấy được.
Nếu như đối phương là người tốt còn tốt, nhỡ… Cô ấy trong ngoài không đồng nhất thì sao?
Sau khi trải qua chuyện Mai Linh, bây giờ Hàn Minh Thư đã rất khó tin người khác.
“Phỏng vấn ngay ở không xa trước mặt, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đến nơi phỏng vấn, cơ hồ đầy ắp người.
So với số người vừa rồi chờ ở cửa thang máy còn nhiều hơn, hơn nữa còn là bội số của số đó.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Minh Thư có chút trợn mắt há mồm.
“Nhiều người như vậy, đều là tới phỏng vấn sao?”
Mới vừa rồi ở chỗ thang máy nhìn thấy người đông, cô cảm thấy không kỳ quái, nhưng bây giờ thấy chen đầy hành lang, Hàn Minh Thư vẫn giật mình.
Mà La Lo Li lại giống như thường thấy cảnh tượng như vậy vậy, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhìn trên diễn đàn nói, vốn trợ lý thư kí rất ít người làm, dù sao cũng là một trợ lý của thư kí mà, công việc vất vả lại không được kết quả tốt. Chỉ là, từ sau khi cậu Uất Trì được ông Uất Trì bổ nhiệm tổng giám đốc, thì không giống rồi… Mỗi ngày người tới xin làm trợ lý thư kí đặc biệt nhiều.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng hiểu, tại sao La Lo Li hoàn toàn không có trực giác xem cô như đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì ở trong mắt cô ấy… Cô có thể ngay cả đối thủ cũng không tính.
Nhiều người tới ứng tuyển như vậy, muốn hạng người tài gì không có? ? ?
Còn thiếu một người như cô?
Không làm tốt, hôm nay ngay cả phỏng vấn cô cũng không qua.
Hàn Minh Thư bỗng nhiên có chút như đưa đám, luôn cảm giác chuyện cách cô dự đoán kém rất nhiều.
Quả nhiên là kế hoạch dễ dàng, áp dụng khó khăn.
“Chỉ là…” La Lo Li ngừng một chút, biểu tình có chút khổ não: “Mặc dù mỗi ngày người tới xin việc trợ lý thư kí rất nhiều, nhưng không có một người có thể thuận lợi nhậm chức. Đã rất nhiều ngày rồi, vẫn không tuyển được thí sinh hài lòng.”
Hóa ra là như vậy, khó trách.
Vị trí trợ lý thư kí này nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa… Còn đại đa số là hướng về phía Dạ Âu Thần mà đến, nhất định phải chọn thật tốt.
Vừa nghĩ tới Dạ Âu Thần bây giờ bị nhiều người phụ nữ như vậy mơ ước, trong lòng Hàn Minh Thư cũng rất không thoải mái.
Rõ ràng… Đó là của một mình cô.
Nhưng bây giờ anh lại không nhận ra cô, sau đó còn có nhiều phụ nữ như vậy muốn cùng anh… xảy ra chút gì đó.
Càng nghĩ càng không thoải mái, Hàn Minh Thư cảm thấy cho dù thế nào, hôm nay cũng phải lấy được cơ hội phỏng vấn hôm nay, lấy được vị trí trợ lý thư kí.
Bằng không, có thể sẽ bị người khác nhanh chân giành trước.
Nhưng mà cô hoàn toàn không biết, chìa khóa của cô đã rơi vào tay Dạ Âu Thần.
Người rất nhiều, vốn là Hàn Minh Thư còn tưởng rằng thời gian chờ phỏng vấn sẽ rất dài, dẫu sao cô tới muộn, cũng không biết phải bao lâu mới có thể gọi tới số cô.
Nhưng không nghĩ tới, người đợi nhiều, nhưng người phỏng vấn tiến vào, không tới hai phút đã đi ra rồi.
Hàn Minh Thư và La Lo Li ở bên cạnh chờ, thấy cảnh này cũng thật kinh ngạc.
“Có phải cảm thấy tốc độ phỏng vấn của các cô ấy rất nhanh? Cô đừng lo lắng, lát nữa chúng ta cũng như vậy.”
Hàn Minh Thư: “…”
Phỏng vấn chưa tới hai phút, có thể phỏng vấn gì?
Hàn Minh Thư đột nhiên hiểu ra, tại sao vẫn không tuyển được trợ lý thư kí rồi.
Dần dần, người trên hành lang đầy ắp người cũng dần dần đi hết, sau đó ngay cả cái ghế cũng trống rồi, Hàn Minh Thư đứng lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm được chỗ có thể ngồi, cô và La Lo Li ngồi xuống, thở dài.
Cảm giác các cô vừa đi, không khí chung quanh cũng mới mẻ.
Không phải cô mẫn cảm với nước hoa, là bây giờ thể chất cô không giống trước kia, hơn nữa quá nhiều người, mùi hương sẽ trở nên hỗn loạn.
Bất kể nước hoa nguyên mùi thơm đến thế nào, tụm lại sẽ trở nên kỳ quái.
Cô ngồi không tới mười phút, La Lo Li bên người đã bị gọi tiến vào.
Hàn Minh Thư nhìn thời gian một cái, chờ sau khi La Lo Li đi ra, vừa vặn một phút.
Những người này… Rốt cuộc là sao phỏng vấn nhanh như vậy?
Sau khi La Lo Li đi ra, sắc mặt cũng không có gì không đúng, Hàn Minh Thư cũng không tiện trực tiếp hỏi cô ấy.
Vừa lúc này, hô đến tên cô rồi.
Hàn Minh Thư hít sâu một hơi đứng lên, sau đó đi vào.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy bên trong có mấy người phỏng vấn đang ngồi, sau khi đi vào, Hàn Minh Thư tự giới thiệu mình trước: “Chào các vị lãnh đạo, tôi là Hàn Minh Thư.”
Chú Người đàn ông hói đầu ngồi bên trái lật sơ lược lý lịch của cô, trong mắt nhiều thêm một tia hứng thú nồng đậm.
“Nghe nói trước kia cô là nhà thiết kế?”
Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
Nữ trí thức mặc bộ quần áo công sở bên người chú ấy cười lạnh cười một tiếng: “Thật là kỳ quái nha, gần đây công ty này của chúng ta là cạo gió gì, người tới đều là cô gái nhỏ ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng được đi, ngay cả nhà thiết kế, cũng chịu thiệt đến nơi này của chúng ta sao?”
CHƯƠNG 754: CÓ DUYÊN GẶP LẠI
Hàn Minh Thư đương nhiên biết danh tính nhà thiết kế của mình sẽ đưa tới sự chỉ trích từ họ.
Ai có thể nghĩ tới một nhà thiết kế sẽ đi làm một trợ lý thư ký?
Vì vậy, khi điền thông tin cô chỉ nói rằng mình có một số kinh nghiệm làm thiết kế, và các tác phẩm thiết kế trước đây của cô đều sử dụng tên tiếng Anh.
Lần này cô điền bằng tiếng nước H, tên tiếng Anh chỉ là điền kèm theo.
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Thành thật mà nói, tôi vốn là muốn ứng tuyển vào vị trí nhà thiết kế, nhưng những nhà thiết kế của quý công ty dường như đã ở thế bão hòa. Hơn nữa… trước đây tôi chỉ làm nhà thiết kế được một thời gian, không có nhiều kinh nghiệm, vì vậy tôi cũng không tiện ứng tuyển trực tiếp vào vị trí nhà thiết kế, chỉ đành phải chuyển sang nhu cầu thứ yếu, làm một trợ lý thư ký.”
Người đàn ông hói đầu cảm thấy hứng thú với những gì cô nói: “Ồ? Ý cô là, cô vì thiết kế mà đến?”
Hàn Minh Thư hiển nhiên gật đầu.
“Tất nhiên, mặc dù công ty của Uất Trì toàn diện, nhưng thiết kế là tốt nhất.”
Hàn Minh Thư thậm chí còn giở lên một tác phẩm do công ty Uất Trì thiết kế trước đó đã tỏa sáng như thế nào trong tuần lễ thời trang và cô đã đánh giá cao người thiết kế tác phẩm này như thế nào.
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Minh Thư thậm chí còn thêm vào một tiếng thở dài đáng tiếc.
“Tiếc là tôi địa vị thấp kém, không có cơ hội làm quen với nhà thiết kế xuất sắc đó. Nếu như… để tôi gặp mặt và xin chữ ký thì tốt quá.”
Nữ nhân viên áo trắng: “…”
Người đàn ông hói đầu chớp mắt nhìn nữ nhân viên áo trắng bên cạnh cô: “Nhà thiết kế mà cô ấy nói hình như là cô à?”
“Hả?” Hàn Minh Thư có vẻ ngạc nhiên: “Chị chính là nhà thiết kế tác phẩm đó? Là thật sao?”
Nữ nhân viên áo trắng vừa rồi còn có ác ý với Hàn Minh Thư, lúc này cũng cảm thấy xấu hổ. Cô ta vốn rất coi thường cô. Suy cho cùng những người tới gần đây đều đến vì Uất Trì Thần, người được sắp xếp đến đây. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người hâm mộ mình.
Mà người hâm mộ này không nhận ra mình, sau đó bày tỏ sự ngưỡng mộ trước mặt mình.
Động tác của Hàn Minh Thư rất nhanh, muốn mở túi xách ra, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó và dừng tay lại.
Nữ nhân viên áo trắng chú ý tới hành động của cô: “Cô muốn làm gì?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Tôi muốn sau khi phỏng vấn xong xin chữ ký của chị. Tôi thật sự rất thích tác phẩm thiết kế của chị.”
Những lời này đều là thật.
Cô thực sự thích tác phẩm thiết kế của nữ nhân viên áo trắng này. Hồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã vô cùng thích, sau đó cô còn tìm hiểu về nó, thậm chí còn lật xem lại các tác phẩm trước đây của nhà thiết kế, sau đó biết được là chị ta.
Thực ra, Hàn Minh Thư đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Nếu cô đã quyết định đi con đường này, tất nhiên sẽ không để ý muốn của mình bị đánh tan.
“Vừa rồi tôi còn tưởng cô muốn ký tên tại chỗ nữa.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, tôi có chút quên mình, suýt nữa tôi đã quên mất những người khác ở đây. Tôi tại đây tạ lỗi với các vị, nhưng… cá nhân tôi rất thích thiết kế, mong mọi người cho tôi cơ hội để rèn luyện.”
Người đàn ông hói đầu khép lại sơ yếu lý lịch của cô.
Mà người phụ nữ trung niên bên phải cho tới giờ vẫn ngồi không nhúc nhích, lúc này lại có chút hứng thú, mở sơ yếu lý lịch của cô ra xem, sau đó hỏi: “Cô cảm thấy tầm quan trọng của trợ lý thư ký nằm ở đâu?”
Tầm quan trọng của trợ lý thư ký?
Hàn Minh Thư không nghĩ bên kia sẽ hỏi câu này, vì vậy cô nhanh chóng suy nghĩ một hồi trong đầu, lời nói cũng theo đó nói ra.
“Thật ra… tôi cho rằng tầm quan trọng của trợ lý thư ký không lớn.”
“Hoàn toàn không nhất thiết phải tồn tại, chỉ có điều là có đôi lúc, có nhiều chuyện cần phải có thêm một người để hoàn thành nó mà thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên khép sơ yếu lý lịch của cô lại, rồi sau đó đặt nó sang một bên.
Hàn Minh Thư nhìn thẳng, mím môi, cũng không biết những gì mình nói có hợp với yêu cầu trong lòng chị ta không.
Cô đã sớm làm rõ danh tính của người này, vừa hay chính là thư ký của tổng giám đốc trước, đã làm thư ký nhiều năm, bề ngoài tuy chỉ là thư ký nhưng chị ta rất được Uất Trì Kim tin tưởng và giao việc, đặc biệt rất có tiếng nói trong công ty.
Việc tuyển trợ lý thư ký lần này, cũng là đề nghị chị ta đưa ra.
Lý do là vì chị ta đã lớn tuổi, có rất nhiều việc chị ta muốn làm nhưng không đủ sức.
Những người như vậy chắc hẳn không muốn có người cướp đi tình thế của mình, bất kể là… sắc đẹp hay là năng lực.
Vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể thu mình và nói những lời thứ yếu để giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Hi vọng… có thể thành công!
“Được rồi, phỏng vấn kết thúc, cô có thể ra ngoài.”
Hàn Minh Thư gật đầu, quay người lại trước khi đi ra ngoài, đi tới trước mặt nữ nhân viên áo trắng: “Cảm phiền chị, cho em xin chữ ký được không?”
Nữ nhân viên áo trắng trẻ tuổi cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay cô, ho nhẹ một tiếng, sau đó ký tên của mình lên mặt bìa. Hàn Minh Thư vừa lòng thỏa ý cầm cuốn sổ rời đi.
Sau khi cô rời đi, Người đàn ông hói đầu liếc nhìn nữ nhân viên áo trắng đang tràn đầy ánh hào quang, líu ríu lên tiếng: “Người này được đấy, còn biết thuận theo sở thích.”
“Cái gì mà thuận theo sở thích?” Nữ nhân viên áo trắng nghe vậy không vui: “Ý anh là cô ta giả vờ là người hâm mộ tôi? Vậy sao cô ta không giả là người hâm mộ anh?
Vẻ mặt của người đàn ông hói đầu không sao cả: “Ai không biết Kiều Phước Nhã cô kiêu ngạo, khó khăn nhất? Trước đó có bao nhiêu người phỏng vấn đã bị cô mắng đến khóc? Cô không có kiểm tra và đếm lại sao?”
Kiều Phước Nhã: “… Anh nói năng lung tung! Sao người ta không khóc? Huống chi, nếu cô ta không phải người hâm mộ tôi, tuyệt đối sẽ không biết tác phẩm của tôi. Anh nói vậy là đang ghen tị với tôi à.”
Người phụ nữ trung niên ở bên nghe hai người cãi vã lẫn nhau, nhếch môi cười và khẽ nói: “Quả thực là một người lợi hại. Hai người lại có thể cãi nhau vì cô ta.”
Hàn Minh Thư đi vào khoảng mười mấy phút.
Khi bước ra, những người còn đang đợi bên ngoài đều kinh ngạc.
“Chao ôi, cô vào trong đó lâu thật? Người phỏng vấn thế nào? Có hung dữ không?”
Bởi vì Hàn Minh Thư là một người khác loài trong số họ, vì vậy ngay khi cô vừa bước ra ngoài, những người còn lại lập tức vây quanh lấy cô. Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vô thức thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: “Tạm được.”
“Họ đã hỏi những gì vậy? Làm sao cô có thể ở lại trong đó hơn mười phút trong khi những người khác chỉ phỏng vấn chưa đầy hai phút?”
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến mọi người. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết người phỏng vấn hỏi đến vấn đề gì.”
Mọi người: “…”
Nhìn ra được Hàn Minh Thư không muốn nói thêm, bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa. Suy cho cùng, không phải chỉ mười mấy phút thôi sao? Đắc ý gì chứ?
La Lo Li bước tới khoác tay cô: “Cô phỏng vấn tốt chứ? Chúng ta đi thôi?”
Hàn Minh Thư: “Cô đang đợi tôi?”
La Lo Li gật đầu.
“Cô đợi tôi làm gì?”
Cô gái này có chuyện gì vậy?
“Đợi cô cùng đi.”
Trông cô ta hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng, rất nhanh đã phản ứng lại: “À, hay là cô thấy không tiện? Vậy… chúng ta cùng nhau xuống lầu đi?”
Hàn Minh Thư thản nhiên từ chối: “Không được, lúc nãy đứng có hơi mệt tôi muốn ngồi đây một lát, cô đi trước đi.”
La Lo Li có chút thất vọng, gật gật đầu: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, có duyên gặp lại.”
“Ừ, có duyên gặp lại.”
Sau một hồi hàn huyên với Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư mới cúp điện thoại.
Sau đó cô vào trang web của công ty Uất Trì, vào trong trang chủ, nhìn thấy có tin tức chưa đọc.
Hàn Minh Thư ấn mở ra xem, phát hiện là sơ yếu lí lịch của mình đã được đáp lại.
Đối phương thông báo cho cô rằng cô sẽ phải đến phỏng vấn vào tám giờ sáng ngày mai.
Nhìn thấy thông báo hẹn phỏng vấn này, đôi môi đỏ của Hàn Minh Thư chậm rãi cong lên.
Xem ra, cô đang từng bước tiếng gần hơn tới mục đích của mình.
… Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư đúng giờ đến công ty Uất Trì, đi vào quầy lễ tận, trực tiếp sử dụng tiếng anh giao tiếp với đối phương một cách lưu loát, nhưng không ngờ người ở quầy lễ tân lại nói trực tiếp bằng tiếng nước H.
“Cô là người nước H à? Đến phỏng vấn sao?”
Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu.
“Vậy cô đúng là có mắt nhìn, tập đoàn Uất Trì có phúc lợi nhân viên cũng đặc biệt tốt.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Đúng vậy, tôi chính là cảm thấy nhìn phúc lợi của tập đoàn không tệ nên mới tới.”
“Ha ha, đúng là không tệ, nhân tiện, cô đang ứng tuyển vào vị trí nào?
“Trợ lý thư ký.”
“À, cô đúng là đến ứng tuyển trợ lý thư ký, tôi nói cho cô biết, từ khi người đó đến, người ứng tuyển vào công ty ngày càng nhiều. Tôi nói cái này nha, cô xinh đẹp như này, tội gì phải khổ thế? Trợ lý thư ký, cũng không phải dễ làm.
Nhân viên lễ tân đau lòng nhìn cô một cái, sau đó nói: “Cô đi vào thang máy C, trực tiếp đi lên lầu năm, chỗ đó chính là nơi phỏng vấn.”
“Cảm ơn cô”
Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó quay người đi về hướng thang máy C.
Nhân viên lễ tân phía sau ghé vào tai những người bên cạnh, nói: “Thật đáng tiếc!”
Hàn Minh Thư tìm một hồi, trong thang máy này người đến nơi mà lễ tân nói rất nhiều, cô thấy hơi kinh ngạc, nhìn thang máy đầy ắp người vào, mà toàn bộ đều là những người phụ nữ xinh đẹp.
Quan trọng nhất chính là, trên người các cô ấy cực nồng mùi nước hoa.
Một đám người xúm lại vào nhau, mùi hương càng thêm nồng nặc. Hàn Minh Thư nghĩ đến mình đang mang thai, liền lùi về sau mấy bước rời khỏi vòng quay toàn mùi nước hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn số tầng trong thang máy.
“Xin hỏi, cô là người Nước H sao?”
Đột nhiên, bên cạnh có người hỏi một câu.
Hàn Minh Thư nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mới phát hiện có một người nữ sinh đi theo mình qua một bên, để so sánh với đám người kia, bộ dáng của cô ấy có chút lạc quẻ. Bởi vì những người khác ăn mặc chỉnh tề, trang điểm lộng lẫy, mà cô ấy ăn mặc cũng rất mộc mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bằng một bàn tay, nét mặt thanh tú, nhìn bộ dáng này vẫn còn trẻ tuổi.
Bị cô ấy nhìn mình, Hàn Minh Thư mới xác định cô là đang nói chuyện với mình Cô gật đầu: “Ừ.” một tiếng.
Nữ sinh nghe vậy rất cao hứng, chủ động vươn tay về phía cô.
“Tôi là La Lo Li, còn cô là?”
La Lo Li? Lại có thể có người trắng trợn như thế? Mặc dù nói tên cô ấy rất phù hợp, dù sao thân hình cũng nhỏ nhắn.
“Xin chào, tôi là Minh Thư.”
“Tốt quá rồi, cô cũng đến đây ứng tuyển trợ lý thư ký sao? Tôi cũng vậy, vậy một lát nữa chúng ta có thể cùng vào.”
Hàn Minh Thư tới đây, vốn là vì Dạ Âu Thần, chờ đến sau khi Dạ Âu Thần hồi phục kí ức, cô có thể về nước cùng với anh ấy, cho nên cô cũng sẽ không ở đây quá lâu.
Dù sao, tập đoàn Dạ thị vẫn chờ Dạ Âu Thần trở về.
Nhìn nữ sinh ở trước mắt này, Hàn Minh Thư thẳng thắn: “Cô nhận phỏng vấn là cùng một vị trí với tôi, chúng ta bây giờ đang trong mối quan hệ cạnh tranh.”
Đại khái là không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nữ sinh La Lo Li kia có chút sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Không có liên quan, chuyện này không ảnh hưởng đến việc chúng ta quen biết nhau, dù sao người ở bên trên mới là người quyết định ai được trúng tuyển.”
Không nghĩ tới tâm tình của cô ta vẫn rất tốt, Hàn Minh Thư nhàn nhạt cười cười, gật đầu thu hồi ánh mắt.
Cũng không biết là do cô biểu hiện không rõ hay sao, mà La Lo Li vẫn một mực đứng gần bên cạnh cô, thỉnh thoảng nói chuyện với cô một hai câu, dáng vẻ rất thân thiện.
Hàn Minh Thư cũng thỉnh thoảng đáp lại cô ấy vài câu.
Mặc dù cô cũng không phải kiểu người dễ bắt chuyện rồi làm quen, nhưng nghĩ tới đối phương tuổi tác vẫn nhỏ như vậy, tìm việc làm cũng thật không dể dàng.
Mà lại ở nước ngoài đụng phải đồng hương, khẳng định tâm tình cũng có chút xúc động.
Cho nên Hàn Minh Thư mới thỉnh thoảng đáp lại cô ấy vài câu.
Đợi đến lúc thang máy tới, mọi người điên cuồng chen nhau đi vào, Hàn Minh Thư bởi vì mang thai, cho nên vẫn đứng ở phía sau chờ chỗ, không cùng mọi người chen chúc vào thang máy.
La Lo Li hơi kinh ngạc mà nhìn cô: “Cô bình tĩnh thật đấy, cô là người bình tĩnh nhất trong số tất cả những người ứng tuyển trợ lý thư ký mà tôi gặp hôm nay, mà lại cũng không cố ý trang điểm bắt mắt, nhưng dù cô không tranh điểm đậm thì vẫn đẹp, khí chất phi thường.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nhìn đối phương một chút, lúc La Lo Li nói lời khen cô, vẻ mặt rất chân thành lại đáng yêu.
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, vô thức đưa tay lên túm lấy một sợi tóc trên má, lúng túng nói: “Cảm ơn cô.”
“Không cần cám ơn, chúng ta cũng đi vào đi.” La Lo Li kéo tay cô đi lên phía trước.
Hàn Minh Thư cùng với cô ấy đi vào thang máy.
Lúc đi tới cửa, bởi vì mùi nồng làm cho Hàn Minh Thư nhăn mày lại, cô vô thức nín thở, bởi vì là La Lo Li đi vào trước, cho nên Hàn Minh Thư là người cuối cùng.
Thế nhưng không nghĩ tới cô vừa mới đi vào trong thang máy, thang máy liền vang lên.
“A, quá tải rồi.” Bên trong có người la một câu, bởi vì mọi người nhìn thấy Hàn Minh Thư là người cuối cùng đi tới, cho nên lúc này đều nhìn về phía cô.
“…”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hội tụ tại trên người mình.
Hàn Minh Thư thực sự rất xấu hổ, đúng mình là người đi lên cuối cùng, vừa muốn lùi một bước, liền nghe thấy phía sau có người nói: “Làm sao vậy, quá tải rồi mà còn không mau xuống?”
“Ừ, cứ đứng đây làm gì? Cô ta cho là làm vậy thanh mấy sẽ không quá tải, sẽ đưa cô ta lên được, đúng không?”
Hàn Minh Thư nhíu cặp mày thanh tú, nhếch môi đỏ mở rộng chân đi ra ngoài.
Cô mới đứng trong một giây lát, cái gì cũng không kịp phản ứng, đám người này liền… Xem ra hôm nay người ứng tuyển ác cảm với nhau, nhìn nhau không vừa mắt.
Sau khi Hàn Minh Thư đi ra, La Lo Li cũng không có vẻ gì là xấu hổ, ho khan một tiếng rồi bước ra ngoài.
“Tôi không sao, cô không cần phải đi cùng tôi, tôi sẽ đợi thang máy tiếp theo. “
La Lo Li không có đi vào, chớp chớp mắt nói: “Không sao, chúng ta là đồng hương, tôi với cô chờ thang máy sau.”
Cô ấy đã nói như vậy, Hàn Minh Thư cũng không nói gì, sau khi thang máy đóng lại, La Lo Li đột nhiên nghiêng người về phía cô khẽ nói gì đó.
“Tôi biết có một thang máy gần đay, cũng có thể đến bộ phận phỏng vấn ở tầng năm.”
Hàn Minh Thư: “?”
“Cô đi với tôi.” La Lo Li nắm tay cô và đi về phía trước.
Hàn Minh Thư chỉ có thể đi theo cô ấy.
Con đường phía trước yên tĩnh hơn rất nhiều, sau khi đến nơi, Hàn Minh Thư thấy thang máy trước mặt khác với trước đó, không có ai ở đây.
“Chúng ta có thể lên thẳng tầng năm từ đây.”
Nói xong, La Lo Li đưa cô vào thang máy.
CHƯƠNG 751: GẶP LẠI
Hàn Minh Thư bị kéo vào thang máy.
Đinh —— La Lo Li nhấn tầng năm, rất nhanh cửa thang máy đã đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn lên số tầng đang tăng lên, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, vì vậy không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, sao mọi người không đi thang máy này chứ? Người bên kia cũng đầy ắp rồi, bên này thì một người cũng không có.”
Nghe nói, La Lo Li không nhịn được phốc cười một tiếng: “Cô không biết sao?”
Ánh mắt Hàn Minh Thư tò mò: “Biết cái gì?”
“Thang máy này không phải người bình thường có thể đến.”
Hàn Minh Thư: “?”
La Lo Li: “Xem ra cô thật sự cái gì cũng không biết nha, đây là thang máy riêng của tổng giám đốc tập đoàn Uất Trì bọn họ, đừng nói là những người đến phỏng vấn như chúng ta, cho dù là nhân viên chính thức của tập đoàn Uất Trì, cũng không dám đi thang máy này.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng đã nghe hiểu rồi, cô không nhịn được nhíu đôi mi thanh tú lại: “Vậy sao cô còn…”
“Aiya, không cần khẩn trương mà.” La Lo Li che miệng cười trộm: “Tôi cũng là trong lúc tìm phòng vệ sinh vô tình phát hiện chỗ này, sau đó… Tra trên diễn đàn công ty mới phát hiện chuyện này. Cô yên tâm, tôi sẽ không đưa cô vào hố lửa, dù sao thì đến tầng mười lăm, sau khi chúng ta đến thì đi ra ngoài, tổng giám đốc cũng chỉ có ở lúc đến làm và tan làm mới đi thang máy này, cô yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không xui xẻo như vậy liền đụng phải.”
Vừa dứt lời, thang máy dừng lại ở tầng bảy rồi.
Hàn Minh Thư: “…”
La Lo Li: “? ? ?”
Mẹ!
Sẽ không thật sự xui xẻo như vậy chứ?
Cả người La Lo Li cứng ngắc tại chỗ, nhìn cửa thang máy đinh một tiếng, chậm rãi mở ra hai bên.
Trong nháy mắt đó, cô ấy có cảm giác… Cửa trước mặt đang mở ra thật ra không phải cửa thang máy, mà là… Cửa địa ngục!
Ô ô, tại sao cô ấy phải đi thang máy này, tại sao phải ham muốn thuận tiện? Tại sao phải miệng quạ đen?
Tự cô ấy xui xẻo còn không tính, đến lúc đó liên lụy người mới quen này, thì xong đời rồi.
Đinh —— Sau khi cửa mở ra, mấy người đàn ông mặc âu phục giày da đi vào, khi thấy bên trong có hai người phụ nữ, mọi người còn sửng sốt một chút, chỉ là… Dù sao cũng là đi thang máy.
Những ý nghĩ này cũng chỉ là tồn tại tạm thời, rất nhanh tay chân vẫn làm ra động tác.
La Lo Li co vào trong góc, Hàn Minh Thư cũng đứng vào một bên, cho bọn họ vị trí.
Sắc mặt cô có chút khó coi, không nghĩ tới La Lo Li vừa nói hết lời, cửa thang máy lập tức mở ra, thật sự là xui xẻo vô cùng.
Vốn là Hàn Minh Thư vẫn xem như bình tĩnh, khi nhìn thấy người cuối cùng tiến vào, thần kinh cả người trong nháy mắt căng thẳng.
Sao có thể là anh chứ?
Đồng tử Hàn Minh Thư run rẩy, cơ hồ sắp không khống chế được động tác tay chân mình tiến lên ôm lấy anh, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần lại.
Không được, Dạ Âu Thần bây giờ đã mất trí nhớ, không nhận ra cô.
Nếu bây giờ cô đi lên ôm anh, anh sẽ chỉ cho người xách cô ra ngoài.
Hơn nữa… Lúc lần đầu tiên gặp mặt, hành động thất thường kia của cô.
Vì vậy Hàn Minh Thư trước khi tầm mắt của Dạ Âu Thần nhìn tới, xoay người, nửa hướng về phía bọn họ.
Chỉ là không gian trong thang máy cuối cùng cũng không có lớn như vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể nín thở, trong lòng mặc niệm, hy vọng Dạ Âu Thần không nhìn thấy cô đi.
Cô còn chưa chính thức trở thành nhân viên tập đoàn Uất Trì, đã trưng dụng thang máy riêng của tổng giám đốc, đến lúc đó…
Cô cũng không biết có cơ hội tiến vào công ty này hay không.
Nếu như bị Dạ Âu Thần nhớ kĩ, sau đó ném ra ngoài, tất cả kế hoạch cô đã vẽ ra đều bị lỡ.
Hàn Minh Thư biết tính tình của Dạ Âu Thần, trước kia chẳng qua là anh đối tốt với cô, nhưng đối với người khác… vẫn lạnh nhạt. Bây giờ anh không nhận ra cô, cũng không biết được có thể giữ nguyên tính tình ban đầu không…
Hy vọng đừng.
“Ý?”
Sau khi Dạ Âu Thần đi vào, cũng không có chú ý trong thang máy có thêm hai người phụ nữ, bởi vì trong thang máy có thêm mấy nhân viên quản lý đứng, cho nên anh trực tiếp đứng ngay ngắn rồi hướng về phía ngoài cửa.
Chỉ là có người nhiều chuyện ý một tiếng, sau đó dùng tiếng Anh hỏi Dạ Âu Thần.
“Đây không phải là thang máy riêng của ngài sao?”
Sắc mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng gật đầu một cái.
“Vậy sao lại có phụ nữ ở đây? Còn là cô gái Nước H? Là nhân viên anh đưa từ trong nước tới?”
Hàn Minh Thư chỉ muốn làm giảm cảm giác tồn tại của cô: “…”
Người này thật nhiều chuyện, rõ ràng Dạ Âu Thần cũng không có phản ứng, hình như là căn bản không thấy cô.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, cũng đã bị nhắc đến rồi.
Nghe được có phụ nữ, lông mày Dạ Âu Thần nhíu lại, nhưng rất nhanh lại cảm thấy dị thường.
Khó trách lúc anh tiến vào, giống như ngửi được trong thang máy có một mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ, không giống như là của đàn ông, ngược lại giống như của phụ nữ.
Chỉ là anh không để ý, bây giờ bị bọn họ nhắc tới.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần trong nháy mắt quét về phía sau, La Lo Li rúc ở trong góc lập tức bị phát hiện, trong nháy mắt chống lại tầm mắt lạnh như băng của Dạ Âu Thần, trong nháy mắt La Lo Li giơ hai tay lên, mặt đầy sợ cúi đầu xuống.
“Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dùng thang máy này… Thật sự xin lỗi.”
Thân thể Hàn Minh Thư theo bản năng tránh sau lưng một trong những người đàn ông cao lớn, vừa vặn anh ta đứng ở trước mặt cô không xa, cô bước hai bước là có thể núp thân thể sau anh ta.
La Lo Li ơi La Lo Li, không nên trách tôi.
Quả thực tôi không thể để anh ấy phát hiện tôi ở đây, dẫu sao mục đích lần này của tôi chính là anh, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, tôi sẽ lập tức để anh đi theo tôi trở về Nước H, sẽ không ở đây quá lâu.
Mặc dù biết cô như vậy có chút ích kỷ, nhưng Hàn Minh Thư thật sự quá sợ rồi.
Cô đợi Dạ Âu Thần hơn một tháng, mặc dù có được tin tức anh bình an vô sự, nhưng chuyện anh mất trí nhớ không nhận ra cô cũng quả thực cho cô một đả kích lớn.
Nếu như mất đi cơ hội lần này, cô không biết cô còn có thể nghĩ đến biện pháp khác không.
Dạ Âu Thần cau mày, không vui nhìn người phụ nữ thừa thãi này, ánh mắt anh ác liệt, bén nhọn như dao, La Lo Li bị anh nhìn sau lưng lạnh cả người, da đầu cũng tê dại, miệng lắp bắp, không ngừng xin lỗi.
Người vừa rồi bát quái mở miệng: “Ha, anh đừng nhìn người ta như vậy nữa, lát nữa dọa sợ tiểu mỹ nữ người ta, xin chào, cô gái Nước H, tôi tên Kiều Trị.”
Anh ta vừa nói chuyện, lại còn đưa tay với La Lo Li, mặt đầy hữu hảo muốn chào hỏi cô ấy.
La Lo Li: “…”
Cô ấy nháy mắt một cái, tâm tình sợ hãi vẫn không ngừng dâng lên, dưới tầm mắt gần như giết người kia của Dạ Âu Thần, cô nào dám đưa tay ra bắt tay với người tự xưng Kiều Trị này?
Trừ phi cô ấy không muốn sống nữa.
Mặc dù ánh mắt của Dạ Âu Thần rất băng rất dọa người, nhưng môi mỏng vểnh lên lại vẫn tích chữ như vàng, không mở miệng.
Thang máy chậm rãi lên cao Bầu không khí bên trong lại rơi vào quỷ dị.
Hàn Minh Thư len lén ngước mắt, nhìn số tầng thang máy.
Các cô phải đi là tầng mười lăm, mà Dạ Âu Thần bọn họ tựa hồ đi là tầng hai mươi mốt.
Như vậy, đến lúc đó thang máy sẽ dừng ở tầng mười lăm một chút, bọn họ sẽ không ra, mà cô và La Lo Li phải đi ra ngoài.
Một khi cô đi ra, đến lúc đó… Dạ Âu Thần nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Làm thế nào đây?
Mắt thấy thang máy lập tức tới tầng mười lăm, sau đó chậm rãi ngừng lại.
Đinh ——
CHƯƠNG 752: NHÌN THẤY ANH THÌ CHẠY
Lúc này, Hàn Minh Thư hẳn nên đi ra.
Cho dù đến tầng hai mươi mốt, đến lúc đó người trước mặt đi rồi, cũng không còn ai che cho cô.
La Lo Li lúng túng vô cùng, sắc mặt đáng thương.
“Cái đó… Chúng ta có thể đi ra ngoài không?”
Cô ấy hỏi.
Mọi người sửng sốt một chút, Kiều Trị không nhịn được ha ha cười to: “Dĩ nhiên có thể nha, đúng rồi tiểu mỹ nữ, cô là nhân viên của công ty này phải không? Có muốn để lại phương thức liên lạc không?”
Anh ta nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, đặc biệt không đứng đắn, ánh mắt nhìn La Lo Li như con sắc lang đói.
La Lo Li bị anh ta dọa sợ sắp khóc: “Tôi…”
Thời gian dài không có người đi ra ngoài, cửa thang máy sắp tự động đóng lại, La Lo Li sợ không chịu được, chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài, đi một nửa tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn về hướng của Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, còn do dự phải đi ra ngoài thế nào.
Là trực tiếp xông ra, hay là trốn ở chỗ này đến tầng hai mươi mốt sau đó xuống lần nữa?
Đang do dự, La Lo Li gọi cô một câu: “Minh Thư, đi.”
Hàn Minh Thư: “? ? ?”
Cô trốn khổ cực như vậy, cứ như vậy bại lộ rồi? ?
Rốt cuộc, người đàn ông trước mặt Hàn Minh Thư quay đầu lại, cười híp mắt nhìn cô một cái, sau đó nghiêng người qua.
Hàn Minh Thư cứ như vậy không có chút nào báo trước xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trong thang máy đột nhiên xuất hiện hai người phụ nữ không giải thích được, cũng đã làm cho Dạ Âu Thần rất khó chịu, chỉ là nhìn dáng vẻ đối phương rất sợ, hẳn không phải là chui vào muốn mưu đồ bất chính với anh.
Cho nên Dạ Âu Thần không có ý định phản ứng, bây giờ lại còn nhiều thêm một người.
Dạ Âu Thần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang.
Còn chưa thấy rõ đối phương thế nào, một bóng người mềm mại xinh đẹp đã giơ túi tay che mặt chạy qua trước mặt anh, bởi vì chạy quá gấp, mà anh lại vừa vặn đứng ở cửa ra, cho nên đối phương còn không cẩn thận đụng một cái vào bả vai anh.
Mùi nhàn nhạt, xa lạ lại quen thuộc cứ như vậy tiến vào hô hấp của anh.
Dạ Âu Thần sửng sốt một chút, ánh mắt lạnh lùng đuổi theo bóng người mềm mại xinh đẹp kia nhìn sang.
Chỉ có một bóng lưng, cô mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buộc lại rũ xuống sau eo, khi chạy tóc đen lướt qua cổ trắng nõn.
Dạ Âu Thần nhận ra cô.
Là người phụ nữ kỳ quái ngày đó ở cửa nắm tay anh, để anh đừng làm loạn, cùng cô trở về.
“Minh Thư?” La Lo Li kịp phản ứng, bước nhanh đi theo lên.
Rất nhanh hai thân ảnh biến mất không thấy.
“Ý?” Kiều Trị lại ý một tiếng, sau đó cúi người xuống nhặt lên một chuỗi đồ bên chân Dạ Âu Thần, lật qua lại trong tay, phát ra tiếng đinh đang đinh đang.
“Hình như là cô gái vừa rồi mặc quần áo màu trắng làm rơi?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần lãnh đạm nhìn một cái.
Là một chùm chìa khóa.
“Là chìa khóa này?” Bên mép Kiều Trị gợi lên nụ cưới hứng thú: “Chạy nhanh như vậy, là làm chuyện chột dạ gì? Hơn nữa anh có phát hiện không, giống như cô ấy căn bản không dám nhìn anh.”
Dạ Âu Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, Kiều Trị nhất thời cảm thấy cổ lạnh, bĩu môi: “Được rồi, xem như tôi chưa nói. Chỉ là chìa khóa này có vẻ rất quan trọng, lát nữa họp xong tôi sẽ tự mình đưa xuống đi.”
Kiều Trị không có yêu thích gì, trừ sau công việc, là thích người đẹp.
Người đẹp anh ta từng chơi không biết có bao nhiêu, người trong nghề thường đều biết lời đồn về anh ta không tốt, cho nên phàm là đồng ý tiếp xúc với anh ta, vậy đều là cam tâm tình nguyện.
Không vui, Kiều Trị cũng sẽ không miễn cưỡng.
Biểu hiện hôm nay của anh ta ân cần như vậy, chẳng lẽ là coi trọng người phụ nữ kỳ quái đó? ?
“Mang tới đây.”
Giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên trong thang máy.
Kiều Trị còn chưa hiểu là người nào nói chuyện, thì phát hiện trước mặt xuất hiện một bàn tay lớn.
“?”
Chuyện gì?
Ánh mắt Dạ Âu Thần sắc bén rơi vào trên mặt anh ta, lúc này Kiều Trị mới phản ứng được câu nói vừa rồi kia là Dạ Âu Thần nói, anh ta quơ quơ chìa khóa trong tay, lại phát hiện tiếng đinh đinh đang đang.
“Anh nói là, anh muốn chùm chìa khóa này?”
Dạ Âu Thần vểnh môi mỏng, không chối.
“what?” Kiều Trị thất kinh, biểu tình giống như ăn cứt vậy nhìn anh: “Bình thường không phải anh sợ phụ nữ nhất sao? Hôm nay lại tìm tôi muốn một chùm chìa khóa? Uất Trì Thần, chẳng lẽ lời đồn tôi nghe nói sai rồi?”
Dứt lời, Kiều Trị cảm giác được khí tức trên người Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh, trở nên đáng sợ.
Mặt anh ta lập tức biến sắc, không dám chọc cậu chủ lớn mất đi lại tìm được này của ông Uất Trì, vội vàng đưa chìa khóa cho anh, vừa lẩm bẩm: ” Được rồi, sợ anh, cho anh là được, không phải một chùm chìa khóa sao? Nếu tôi muốn thì có đầy.”
Chỉ là sau khi đưa chìa khóa xong, Kiều Trị vuốt cằm, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhìn hai cô gái nhỏ kia ở chung với nhau, vốn đang cho là lần này có thể một mũi tên bắn hai con chim, bây giờ… Phỏng chừng không có cơ hội gì rồi.
Vừa nghĩ tới La Lo Li giống như thú nhỏ sợ mình, Kiều Trị cảm thấy đặc biệt thú vị.
Chỉ là không sao, chỉ cần các cô ở trong công ty này, bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt lại.
Đinh —— Cửa thang máy mở ra, tầng của bọn họ đã đến, sau khi Dạ Âu Thần thu chìa khóa thì bước chân đi ra ngoài, người phía sau đuổi sát theo.
Một người trong đó tuổi hơi lớn chút, nhìn thấy hành động này của Dạ Âu Thần, khóe môi và đáy mắt cũng ẩn giấu ý cười, đi theo phía sau anh, cũng không biết là cố ý hay vô tâm, đột nhiên nói một câu.
“Tầng mười lăm đó là bộ phận phỏng vấn phải không?”
Bước chân của Dạ Âu Thần dừng một chút, chân mày lại nhíu lại.
Bộ phận phỏng vấn?
Người phụ nữ kì quái đó tới nơi này phỏng vấn?
Cô muốn làm cái gì?
Chìa khóa trong lòng bàn tay của anh trong lúc lâu, còn dính một chút nhiệt độ của anh, không biết sao, trước mắt Dạ Âu Thần lại hiện ra dáng vẻ mắt đẹp của cô rơi lệ.
“…”
Thật là kỳ quái.
Tại sao anh lại nhớ kĩ một người phụ nữ xa lạ? Chẳng lẽ là bởi vì cách bắt chuyện của cô và những người khác không giống nhau?
Kiều Trị lại cũng không thể hiểu dụng ý của người đàn ông này, bĩu môi: “Bộ phận phỏng vấn? Lá gan cũng quá lớn rồi chứ?
Thang máy này sao các cô dám đi chứ?”
“Nếu như là nhân viên chính thức, khẳng định không dám. Cũng bởi vì là vừa tới phỏng vấn, cho nên cái gì cũng không biết.”
“Nói cũng phải.”
“Đúng rồi, cô gái vừa chạy ra ngoài, mặc dù tôi không thấy toàn mặt, chỉ là tôi nhìn gò má của cô ấy dáng dấp cũng không tệ lắm, chắc là một mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, người đi phía trước dừng bước chân lại.
Mọi người cũng dừng lại theo, Dạ Âu Thần nghiêng mắt, ánh mắt lãnh liệt quét qua mọi người.
“Mọi người rất rảnh rỗi?”
Mọi người: “? ? ?”
Dạ Âu Thần: “Đi theo tôi làm gì?”
Kiều Trị thiếu chút nữa á khẩu không trả lời được, ngây người hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải… Anh để chúng tôi lên cùng anh sao? Nói có chuyện cần nói.”
Dạ Âu Thần: “…”
Phải không?
Anh lại quên mất.
Chỉ là, bây giờ cũng không thể vứt mặt mũi, cười nhạt: “Bây giờ không còn chuyện gì rồi, các người có thể cút đi.”
Kiều Trị: “Thân ái, anh qua cầu rút ván cũng quá nhanh rồi?”
“Được rồi, xem ra bây giờ anh không có tâm tình, chúng ta đi thôi.”
Mặt Kiều Trị cạn lời, vừa nói xấu: “Cái quỷ gì vậy? So với những người phụ nữ tôi quen kia còn âm tình bất định hơn.”
Dứt lời một ánh mắt giết người quét tới, mọi người chạy mất dạng.
CHƯƠNG 753: ĐUỔI THEO CÔ THẬT MỆT MỎI
Mà bên kia Hàn Minh Thư giơ túi che nửa gương mặt, ngắm chuẩn thời gian và cửa ra rồi chạy ra ngoài.
Khi chạy đến bên người Dạ Âu Thần, còn không cẩn thận đụng anh một chút, lúc ấy tim cô cũng sắp nhảy ra ngoài, luôn cảm thấy một giây kế tiếp Dạ Âu Thần sẽ bắt cô đứng lại, hoặc là bắt cô đi.
Nhưng hai kết quả đều không xảy ra.
Cô bình yên vô sự rời khỏi thang máy đó.
Sau khi chạy đến khoảng cách nhất định, Hàn Minh Thư mới dừng chân lại, thở hồng hộc đứng tại chỗ.
Vừa rồi… Dạ Âu Thần hẳn không thấy cô chứ?
Hy vọng là không.
“Minh Thư!” Sau lưng, La Lo Li cũng đuổi theo, dừng lại bên cạnh cô.”Sao cô chạy nhanh như vậy? Tôi đuổi theo cô mệt quá.”
La Lo Li?
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vừa rồi cô khẩn trương, đã quên mất cô ấy rồi.
Thấy đáy mắt cô ấy không có một chút tức giận vừa rồi bị bỏ lại, Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Cô đuổi theo tôi làm gì?”
Cô cảm thấy, cô đã nói với cô ấy rất rõ ràng rồi, các cô là đối thủ cạnh tranh, thật sự không cần thiết ở chung với nhau.
La Lo Li xấu hổ cười một tiếng: “Mọi người đều là người Nước H nha, tôi… Ở chỗ này cũng không có người quen biết, cho nên… Thấy cô cảm thấy rất thân thiết, nên muốn theo cô.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nàng này thật sự thành thật, vì vậy nói: “Vừa rồi tôi bỏ lại cô chạy mất, chẳng lẽ cô không tức giận?”
La Lo Li a một tiếng, rõ ràng rất chậm lụt.
“Vừa rồi cô… Bỏ lại tôi chạy sao? Chúng ta…” Cô ấy hơi nghiêng đầu, nháy nháy mắt: “Không phải cùng nhau chạy ra sao?”
Cô nương, lòng cô lớn đến thế nào, mới cảm thấy chúng ta là cùng nhau chạy ra?
Rõ ràng, là chính tôi chạy trước.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ lắc đầu, nói một câu: “Cô có thể lưu tâm một chút đi.”
Nói xong, cô trực tiếp đi về phía trước.
La Lo Li rất nhanh lại theo sau, ở sau lưng cô, giống như một cái đuôi vậy: “Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi biết cô không có tâm tư xấu, chỉ là… Cô biết người kia sao?”
Hàn Minh Thư: “Người nào?”
“Chính là cậu Uất Trì.”
Cậu Uất Trì?
Cô sững sốt mấy giây mới phản ứng được, Dạ Âu Thần bây giờ đã bị đội lên cái họ Uất Trì này rồi, anh không tên Dạ Âu Thần nữa, mà là Uất Trì Thần.
“Cô không muốn nói cũng không sao, chẳng qua là tôi thấy có vẻ cô rất sợ thấy anh ấy, cho nên mới tò mò hỏi một câu.”
“Ừ.” Hàn Minh Thư gật đầu.
Cô và đối phương chỉ là bèo nước gặp nhau, quả thực không tín nhiệm cô ấy được.
Nếu như đối phương là người tốt còn tốt, nhỡ… Cô ấy trong ngoài không đồng nhất thì sao?
Sau khi trải qua chuyện Mai Linh, bây giờ Hàn Minh Thư đã rất khó tin người khác.
“Phỏng vấn ngay ở không xa trước mặt, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đến nơi phỏng vấn, cơ hồ đầy ắp người.
So với số người vừa rồi chờ ở cửa thang máy còn nhiều hơn, hơn nữa còn là bội số của số đó.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Minh Thư có chút trợn mắt há mồm.
“Nhiều người như vậy, đều là tới phỏng vấn sao?”
Mới vừa rồi ở chỗ thang máy nhìn thấy người đông, cô cảm thấy không kỳ quái, nhưng bây giờ thấy chen đầy hành lang, Hàn Minh Thư vẫn giật mình.
Mà La Lo Li lại giống như thường thấy cảnh tượng như vậy vậy, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nhìn trên diễn đàn nói, vốn trợ lý thư kí rất ít người làm, dù sao cũng là một trợ lý của thư kí mà, công việc vất vả lại không được kết quả tốt. Chỉ là, từ sau khi cậu Uất Trì được ông Uất Trì bổ nhiệm tổng giám đốc, thì không giống rồi… Mỗi ngày người tới xin làm trợ lý thư kí đặc biệt nhiều.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng hiểu, tại sao La Lo Li hoàn toàn không có trực giác xem cô như đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì ở trong mắt cô ấy… Cô có thể ngay cả đối thủ cũng không tính.
Nhiều người tới ứng tuyển như vậy, muốn hạng người tài gì không có? ? ?
Còn thiếu một người như cô?
Không làm tốt, hôm nay ngay cả phỏng vấn cô cũng không qua.
Hàn Minh Thư bỗng nhiên có chút như đưa đám, luôn cảm giác chuyện cách cô dự đoán kém rất nhiều.
Quả nhiên là kế hoạch dễ dàng, áp dụng khó khăn.
“Chỉ là…” La Lo Li ngừng một chút, biểu tình có chút khổ não: “Mặc dù mỗi ngày người tới xin việc trợ lý thư kí rất nhiều, nhưng không có một người có thể thuận lợi nhậm chức. Đã rất nhiều ngày rồi, vẫn không tuyển được thí sinh hài lòng.”
Hóa ra là như vậy, khó trách.
Vị trí trợ lý thư kí này nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa… Còn đại đa số là hướng về phía Dạ Âu Thần mà đến, nhất định phải chọn thật tốt.
Vừa nghĩ tới Dạ Âu Thần bây giờ bị nhiều người phụ nữ như vậy mơ ước, trong lòng Hàn Minh Thư cũng rất không thoải mái.
Rõ ràng… Đó là của một mình cô.
Nhưng bây giờ anh lại không nhận ra cô, sau đó còn có nhiều phụ nữ như vậy muốn cùng anh… xảy ra chút gì đó.
Càng nghĩ càng không thoải mái, Hàn Minh Thư cảm thấy cho dù thế nào, hôm nay cũng phải lấy được cơ hội phỏng vấn hôm nay, lấy được vị trí trợ lý thư kí.
Bằng không, có thể sẽ bị người khác nhanh chân giành trước.
Nhưng mà cô hoàn toàn không biết, chìa khóa của cô đã rơi vào tay Dạ Âu Thần.
Người rất nhiều, vốn là Hàn Minh Thư còn tưởng rằng thời gian chờ phỏng vấn sẽ rất dài, dẫu sao cô tới muộn, cũng không biết phải bao lâu mới có thể gọi tới số cô.
Nhưng không nghĩ tới, người đợi nhiều, nhưng người phỏng vấn tiến vào, không tới hai phút đã đi ra rồi.
Hàn Minh Thư và La Lo Li ở bên cạnh chờ, thấy cảnh này cũng thật kinh ngạc.
“Có phải cảm thấy tốc độ phỏng vấn của các cô ấy rất nhanh? Cô đừng lo lắng, lát nữa chúng ta cũng như vậy.”
Hàn Minh Thư: “…”
Phỏng vấn chưa tới hai phút, có thể phỏng vấn gì?
Hàn Minh Thư đột nhiên hiểu ra, tại sao vẫn không tuyển được trợ lý thư kí rồi.
Dần dần, người trên hành lang đầy ắp người cũng dần dần đi hết, sau đó ngay cả cái ghế cũng trống rồi, Hàn Minh Thư đứng lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm được chỗ có thể ngồi, cô và La Lo Li ngồi xuống, thở dài.
Cảm giác các cô vừa đi, không khí chung quanh cũng mới mẻ.
Không phải cô mẫn cảm với nước hoa, là bây giờ thể chất cô không giống trước kia, hơn nữa quá nhiều người, mùi hương sẽ trở nên hỗn loạn.
Bất kể nước hoa nguyên mùi thơm đến thế nào, tụm lại sẽ trở nên kỳ quái.
Cô ngồi không tới mười phút, La Lo Li bên người đã bị gọi tiến vào.
Hàn Minh Thư nhìn thời gian một cái, chờ sau khi La Lo Li đi ra, vừa vặn một phút.
Những người này… Rốt cuộc là sao phỏng vấn nhanh như vậy?
Sau khi La Lo Li đi ra, sắc mặt cũng không có gì không đúng, Hàn Minh Thư cũng không tiện trực tiếp hỏi cô ấy.
Vừa lúc này, hô đến tên cô rồi.
Hàn Minh Thư hít sâu một hơi đứng lên, sau đó đi vào.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy bên trong có mấy người phỏng vấn đang ngồi, sau khi đi vào, Hàn Minh Thư tự giới thiệu mình trước: “Chào các vị lãnh đạo, tôi là Hàn Minh Thư.”
Chú Người đàn ông hói đầu ngồi bên trái lật sơ lược lý lịch của cô, trong mắt nhiều thêm một tia hứng thú nồng đậm.
“Nghe nói trước kia cô là nhà thiết kế?”
Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
Nữ trí thức mặc bộ quần áo công sở bên người chú ấy cười lạnh cười một tiếng: “Thật là kỳ quái nha, gần đây công ty này của chúng ta là cạo gió gì, người tới đều là cô gái nhỏ ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng được đi, ngay cả nhà thiết kế, cũng chịu thiệt đến nơi này của chúng ta sao?”
CHƯƠNG 754: CÓ DUYÊN GẶP LẠI
Hàn Minh Thư đương nhiên biết danh tính nhà thiết kế của mình sẽ đưa tới sự chỉ trích từ họ.
Ai có thể nghĩ tới một nhà thiết kế sẽ đi làm một trợ lý thư ký?
Vì vậy, khi điền thông tin cô chỉ nói rằng mình có một số kinh nghiệm làm thiết kế, và các tác phẩm thiết kế trước đây của cô đều sử dụng tên tiếng Anh.
Lần này cô điền bằng tiếng nước H, tên tiếng Anh chỉ là điền kèm theo.
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Thành thật mà nói, tôi vốn là muốn ứng tuyển vào vị trí nhà thiết kế, nhưng những nhà thiết kế của quý công ty dường như đã ở thế bão hòa. Hơn nữa… trước đây tôi chỉ làm nhà thiết kế được một thời gian, không có nhiều kinh nghiệm, vì vậy tôi cũng không tiện ứng tuyển trực tiếp vào vị trí nhà thiết kế, chỉ đành phải chuyển sang nhu cầu thứ yếu, làm một trợ lý thư ký.”
Người đàn ông hói đầu cảm thấy hứng thú với những gì cô nói: “Ồ? Ý cô là, cô vì thiết kế mà đến?”
Hàn Minh Thư hiển nhiên gật đầu.
“Tất nhiên, mặc dù công ty của Uất Trì toàn diện, nhưng thiết kế là tốt nhất.”
Hàn Minh Thư thậm chí còn giở lên một tác phẩm do công ty Uất Trì thiết kế trước đó đã tỏa sáng như thế nào trong tuần lễ thời trang và cô đã đánh giá cao người thiết kế tác phẩm này như thế nào.
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Minh Thư thậm chí còn thêm vào một tiếng thở dài đáng tiếc.
“Tiếc là tôi địa vị thấp kém, không có cơ hội làm quen với nhà thiết kế xuất sắc đó. Nếu như… để tôi gặp mặt và xin chữ ký thì tốt quá.”
Nữ nhân viên áo trắng: “…”
Người đàn ông hói đầu chớp mắt nhìn nữ nhân viên áo trắng bên cạnh cô: “Nhà thiết kế mà cô ấy nói hình như là cô à?”
“Hả?” Hàn Minh Thư có vẻ ngạc nhiên: “Chị chính là nhà thiết kế tác phẩm đó? Là thật sao?”
Nữ nhân viên áo trắng vừa rồi còn có ác ý với Hàn Minh Thư, lúc này cũng cảm thấy xấu hổ. Cô ta vốn rất coi thường cô. Suy cho cùng những người tới gần đây đều đến vì Uất Trì Thần, người được sắp xếp đến đây. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người hâm mộ mình.
Mà người hâm mộ này không nhận ra mình, sau đó bày tỏ sự ngưỡng mộ trước mặt mình.
Động tác của Hàn Minh Thư rất nhanh, muốn mở túi xách ra, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó và dừng tay lại.
Nữ nhân viên áo trắng chú ý tới hành động của cô: “Cô muốn làm gì?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Tôi muốn sau khi phỏng vấn xong xin chữ ký của chị. Tôi thật sự rất thích tác phẩm thiết kế của chị.”
Những lời này đều là thật.
Cô thực sự thích tác phẩm thiết kế của nữ nhân viên áo trắng này. Hồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã vô cùng thích, sau đó cô còn tìm hiểu về nó, thậm chí còn lật xem lại các tác phẩm trước đây của nhà thiết kế, sau đó biết được là chị ta.
Thực ra, Hàn Minh Thư đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Nếu cô đã quyết định đi con đường này, tất nhiên sẽ không để ý muốn của mình bị đánh tan.
“Vừa rồi tôi còn tưởng cô muốn ký tên tại chỗ nữa.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, tôi có chút quên mình, suýt nữa tôi đã quên mất những người khác ở đây. Tôi tại đây tạ lỗi với các vị, nhưng… cá nhân tôi rất thích thiết kế, mong mọi người cho tôi cơ hội để rèn luyện.”
Người đàn ông hói đầu khép lại sơ yếu lý lịch của cô.
Mà người phụ nữ trung niên bên phải cho tới giờ vẫn ngồi không nhúc nhích, lúc này lại có chút hứng thú, mở sơ yếu lý lịch của cô ra xem, sau đó hỏi: “Cô cảm thấy tầm quan trọng của trợ lý thư ký nằm ở đâu?”
Tầm quan trọng của trợ lý thư ký?
Hàn Minh Thư không nghĩ bên kia sẽ hỏi câu này, vì vậy cô nhanh chóng suy nghĩ một hồi trong đầu, lời nói cũng theo đó nói ra.
“Thật ra… tôi cho rằng tầm quan trọng của trợ lý thư ký không lớn.”
“Hoàn toàn không nhất thiết phải tồn tại, chỉ có điều là có đôi lúc, có nhiều chuyện cần phải có thêm một người để hoàn thành nó mà thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên khép sơ yếu lý lịch của cô lại, rồi sau đó đặt nó sang một bên.
Hàn Minh Thư nhìn thẳng, mím môi, cũng không biết những gì mình nói có hợp với yêu cầu trong lòng chị ta không.
Cô đã sớm làm rõ danh tính của người này, vừa hay chính là thư ký của tổng giám đốc trước, đã làm thư ký nhiều năm, bề ngoài tuy chỉ là thư ký nhưng chị ta rất được Uất Trì Kim tin tưởng và giao việc, đặc biệt rất có tiếng nói trong công ty.
Việc tuyển trợ lý thư ký lần này, cũng là đề nghị chị ta đưa ra.
Lý do là vì chị ta đã lớn tuổi, có rất nhiều việc chị ta muốn làm nhưng không đủ sức.
Những người như vậy chắc hẳn không muốn có người cướp đi tình thế của mình, bất kể là… sắc đẹp hay là năng lực.
Vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể thu mình và nói những lời thứ yếu để giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Hi vọng… có thể thành công!
“Được rồi, phỏng vấn kết thúc, cô có thể ra ngoài.”
Hàn Minh Thư gật đầu, quay người lại trước khi đi ra ngoài, đi tới trước mặt nữ nhân viên áo trắng: “Cảm phiền chị, cho em xin chữ ký được không?”
Nữ nhân viên áo trắng trẻ tuổi cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay cô, ho nhẹ một tiếng, sau đó ký tên của mình lên mặt bìa. Hàn Minh Thư vừa lòng thỏa ý cầm cuốn sổ rời đi.
Sau khi cô rời đi, Người đàn ông hói đầu liếc nhìn nữ nhân viên áo trắng đang tràn đầy ánh hào quang, líu ríu lên tiếng: “Người này được đấy, còn biết thuận theo sở thích.”
“Cái gì mà thuận theo sở thích?” Nữ nhân viên áo trắng nghe vậy không vui: “Ý anh là cô ta giả vờ là người hâm mộ tôi? Vậy sao cô ta không giả là người hâm mộ anh?
Vẻ mặt của người đàn ông hói đầu không sao cả: “Ai không biết Kiều Phước Nhã cô kiêu ngạo, khó khăn nhất? Trước đó có bao nhiêu người phỏng vấn đã bị cô mắng đến khóc? Cô không có kiểm tra và đếm lại sao?”
Kiều Phước Nhã: “… Anh nói năng lung tung! Sao người ta không khóc? Huống chi, nếu cô ta không phải người hâm mộ tôi, tuyệt đối sẽ không biết tác phẩm của tôi. Anh nói vậy là đang ghen tị với tôi à.”
Người phụ nữ trung niên ở bên nghe hai người cãi vã lẫn nhau, nhếch môi cười và khẽ nói: “Quả thực là một người lợi hại. Hai người lại có thể cãi nhau vì cô ta.”
Hàn Minh Thư đi vào khoảng mười mấy phút.
Khi bước ra, những người còn đang đợi bên ngoài đều kinh ngạc.
“Chao ôi, cô vào trong đó lâu thật? Người phỏng vấn thế nào? Có hung dữ không?”
Bởi vì Hàn Minh Thư là một người khác loài trong số họ, vì vậy ngay khi cô vừa bước ra ngoài, những người còn lại lập tức vây quanh lấy cô. Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vô thức thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: “Tạm được.”
“Họ đã hỏi những gì vậy? Làm sao cô có thể ở lại trong đó hơn mười phút trong khi những người khác chỉ phỏng vấn chưa đầy hai phút?”
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến mọi người. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết người phỏng vấn hỏi đến vấn đề gì.”
Mọi người: “…”
Nhìn ra được Hàn Minh Thư không muốn nói thêm, bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa. Suy cho cùng, không phải chỉ mười mấy phút thôi sao? Đắc ý gì chứ?
La Lo Li bước tới khoác tay cô: “Cô phỏng vấn tốt chứ? Chúng ta đi thôi?”
Hàn Minh Thư: “Cô đang đợi tôi?”
La Lo Li gật đầu.
“Cô đợi tôi làm gì?”
Cô gái này có chuyện gì vậy?
“Đợi cô cùng đi.”
Trông cô ta hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng, rất nhanh đã phản ứng lại: “À, hay là cô thấy không tiện? Vậy… chúng ta cùng nhau xuống lầu đi?”
Hàn Minh Thư thản nhiên từ chối: “Không được, lúc nãy đứng có hơi mệt tôi muốn ngồi đây một lát, cô đi trước đi.”
La Lo Li có chút thất vọng, gật gật đầu: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, có duyên gặp lại.”
“Ừ, có duyên gặp lại.”