• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (52 Viewers)

  • Chương 891-900

Chương 891:

Team thành thật cáo lỗi cùng cả nhà vì sơ xuất tên nhân vật! Team sẽ cố gắng để làm tốt việc chỉnh sữa này. Team sẽ thay lại cấc chương trước đang gặp vấn đề, Mong cả nhà thông cảm ch nhé! Chuc cả nhà vui khỏe!

“Cháu làm việc không thẹn với lòng, coi như ông tìm vài người đến đối chất tại chỗ, cháu cũng không chột dạ”



Cô cười nhạt, không lo lắng chút nào. Uất Trì Thần híp mắt lại, nếu không phải tối qua Uất Trì Thậm chắc chắn nói với mình, không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, hơn nữa cũng không từ bỏ người mình yêu. Ông ta suýt chút nữa cho rằng con nhóc trước mắt thật sự không có gì với Uất Trì Thần.



Nhưng sau khi anh nói lời đó, sao ông ta còn có thể tin được?



Là con nhóc này mạnh miệng, đang ngụy biện.



“Nhóc con, dám làm mà không dám nhận không phải là chuyện gì vẻ vang.”



“Ông cụ, cháu không rõ ông muốn cháu nhận cái gì.”



Uất Trì Thần liếc nhìn quản gia bên cạnh mình, quản gia lập tức lấy một phong bì trong túi ra, sau đó bước đến trước mặt Hàn Minh Thư.



“Đây là ông chủ nói đưa cho cô.” Quản gia cung kính đưa phong bì đến trước mặt Hàn Minh Thư, thái độ cũng coi như hòa nhã, mặt mày cũng không nhìn thấy hung ác chút nào.



Hàn Minh Thư nói một tiếng cảm ơn với ông ta, nhưng lại không nhận lấy phong bì trên tay ông ta.



“Trong phong bì này có một tấm chi phiếu, cô cầm lấy đi!”



Uất Trì Thần lạnh lùng nói. Hàn Minh Thư không nhúc nhích, nhìn phong bì đó hơi híp mắt: “Ông cụ, cháu không hiểu ý của ông lắm, sao lại phải nhận chi phiếu của ông Uất Trì Thần không kiên nhẫn: “Đừng giả ngốc nữa, Uất Trì Thần là cháu ngoại của tôi, cô có lấy tấm chi phiếu này hay không?”



Nghe thế, Hàn Minh Thư ồ một tiếng, hình như trên mặt có vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó chìa tay ra lấy phong bì trên tay quản gia, còn cười với quản gia: “Cảm ơn chú ạ.”



Quản gia có hơi kì lạ nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng lùi lại một bước.



Chỉ là ánh mắt của ông ta nhìn Hàn Minh Thư có hơi thất vọng, tối qua ông ta đứng ngoài phòng sách, thế nên đương nhiên đã nghe được lời Uất Trì Thần nói.



Anh kiên trì nói rằng, sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, cũng không từ bỏ tình yêu trong lòng mình, thậm chí còn lấy thân phận của mình để uy hiếp ông ngoại của anh.



Lúc đó quản gia chỉ cảm thấy, cô gái như thế nào có thể khiến cậu chủ động lòng lại cố chấp như thế, hôm nay chắc chắn ông phải đến nhìn xem.



Thế nên vừa mới bắt đầu, lúc Hàn Minh Thư còn chưa nhận phong bì đó, trong lòng quản gia còn có ấn tượng rất tốt, nhưng không ngờ cô vẫn nhận.



Hầy, tấm chân tình của cậu chủ nhà bọn họ đã trôi theo dòng nước rồi sao?



Sau khi Hàn Minh Thư nhận lấy phong bì, nụ cười trên mặt thêm mấy phần ngọt ngào, cô khom người về hướng Uất Trì Thần, sau đó nó: “Cảm ơn ông ngoại.”



Quản gia ngây người, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.



Sau đó ông ta lại nhìn về phía Uất Trì Thần, dùng mắt hỏi, vừa nãy ông ta nghe thấy hai chữ ông ngoại đúng không?



Rõ ràng Uất Trì Thần cũng nghe thấy, khiển trách một câu: “Cô nói cái gì?”



Hàn Minh Thư cầm lấy phong bì: “Cảm ơn ông ngoại ạ, không phải ông biết con ở cùng với Thần rồi, nên mới đặc biệt đến đưa lì xì gặp mặt cho con sao? Dù con cảm thấy ông ngoại không cần tốn kém như thế, nhưng…



đây là chút tấm lòng của ông ngoại, vậy thì chắc chắn con không thể từ chối được.” Nói xong, Hàn Minh Thư còn nở nụ cười với Uất Trì Thần: “Ông ngoại, lần sau lúc ông đến có thể nói trước với con một tiếng, con cũng chuẩn bị lễ gặp mặt cho ông. Nếu không… con nhận lì xì của ông ngoại mà không chuẩn bị lễ gặp mặt, cái này cũng không hay lắm”



Nụ cười của cô còn thẹn thùng, hai má trắng nõn cũng dần đỏ.



Quản gia: “…”



Uất Trì Thần: “…”



Tất cả mọi người ở đó: “…”



Đầu óc cô gái này thiếu gì à?



Không nhìn ra ông lão cho cô chỉ phiếu là muốn bảo cô tránh xa cậu chủ Uất Trì Thần sao? Cô còn tưởng Uất Trì Thần đến để đưa lì xì gặp mặt cho cô à? Đầu óc cô đã lớn lên thế nào thế?



Rốt cuộc cô nghĩ cái gì? Suýt chút nữa thì Uất Trì Thần bị câu nói này của cô làm tức đến phát ngất, ôm ngực mình chỉ Hàn Minh Thư: “Cô… cô…”
Chương 892:



Quản gia rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng cô nhận tiền là chấp nhận lời này của ông chủ, không ngờ cô lại…



Sự xoay chuyển thế này khiến quản gia có phần ngoài ý muốn, nhìn thấy người phụ nữ ẩn chứa sự gian xảo giữa lông mày, quản gia không nhịn được dần nhếch khỏe môi.



Quả nhiên, người phụ nữ có thể lọt vào mắt cậu chủ thì không giống.



Ông ta nên lựa chọn tin cậu chủ. Có thể khiến cậu chủ kiên quyết nói rằng mình sẽ không từ bỏ người yêu trong lòng, sao có thể tùy tiện nhận tiền rời đi như thế?



“Ông ngoại, ông có cần uống trà không, con rót chén trà cho ông nhé?”



Uất Trì Thần tức đến trực tiếp lớn tiếng: “Không cho cô gọi tôi là ông ngoại!”



Hàn Minh Thư nháy mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Vì sao ạ? Ông ngoại cũng đã đưa lì xì gặp mặt cho con rồi, con không gọi là ông ngoại thì vô lễ lắm”



“Tôi bảo cô nhận tiền là bảo cô…”



Nhưng không đợi Uất Trì Thần nói nốt về sau, Hàn Minh Thư đã xoay người đi pha trà, để lại người trong phòng thư ký nhìn nhau.



Thật lâu sau, Uất Trì Thần nhìn quản gia: “Cô ấy đi đâu rồi?”



Quản gia nháy mắt, nghĩ lại cuộc trò chuyện ban nãy, thử thăm dò hỏi: “Có thể là đi pha trà cho ông rồi?”



Uất Trì Thần: “… Pha trà gì? Tôi uống trà cô ta pha sao?” Quản gia lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy cô gái này khá thông minh.” Lời khen của ông ta khiến trong lòng Uất Trì Thần không thoải mái, dẫu sao thì cho đến bây giờ ông ta vẫn muốn Đoan Mộc Tuyết là cháu dâu mình, nghe thế lạnh lùng hừ một tiếng: “Một con nhóc con mà cũng tỏ vẻ thông minh trước mặt tôi. Nhận tiền rồi còn muốn chiếm lợi thế giới này làm gì có chuyện tốt thế!”



Giọng điệu của ông ta rất cương quyết, quản gia nghe thấy có phần lo lắng, đối diện với lão già khôn khéo lăn lộn trên thương trường mấy chục năm này, Hàn Minh Thư cũng chỉ là nhóc con mà thôi.



Nhưng làm một quản gia, ông ta cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể im lặng lùi về sau một bước, giữ yên lặng.



“Cô ấy còn muốn chơi chữ với tôi, Vu Ba, đợi lát nữa con nhóc đó quay lại thì ông đi nói với cô ta, tôi sẽ không uống trà cô ta pha, bảo cô ta thức thời tự rời khỏi công ty, nếu không thì đừng trách lão già tôi tự mình ra tay đuổi cô ta ra khỏi công ty.



Quản gia: “…”



Có khổ mà không nói được, ông ta không muốn làm như thế, nhưng… không thể không làm.



Qua một lúc, Hàn Minh Thư bưng một chén trà về, chén trà còn đang nóng, cô bưng trà đến trước mặt ông già Uất Trì Thần, sau đó khom người đặt chén trà lên bàn.



“Ông ngoại, đây là trà cháu vừa mới pha, nếu ông không ghét bỏ thì thử xem.”



Dù cô rất để ý ông ngoại của Dạ Âu Thần xóa đi quá khứ của cô và Dạ Âu Thần, hơn nữa còn bảo người khác đính hôn với Dạ Âu Thần, không muốn để cô ở cùng với Dạ Âu Thần.



Nhưng nói thế nào thì đối phương cũng là người thân của Dạ Âu Thần, hơn nữa còn là quan hệ ông ngoại ruột.



Đương nhiên là cô hy vọng có thể có được sự tin tưởng của ông ta rồi.



Hơn nữa cô cũng không hy vọng tình cảm của mình và Dạ Âu Thần bị bề trên phản đối, không được chúc phúc.



Bây giờ có rất nhiều cặp đôi ở với nhau đều không được bề trên đồng ý, thậm chí lời chúc phúc thật lòng cũng không có, thế này thì rất khó chịu.



Uất Trì Thần nhìn chằm chằm chén trà đó, lạnh lùng hừ một tiếng, không giơ tay ra chạm vào, nhưng cách gần như thế, mùi trà vẫn xông vào trong hô hấp của ông ta.



Ông ta ngửi thấy mùi trà thơm đậm, cảm thấy cơn thèm ăn của mình bị hấp dẫn.



Uất Trì Thần thích trà ngon.



Rất nhiều người đều biết chuyện này, mà Hàn Minh Thư không có nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ có thể đầu cơ trục lợi.



“Vu Ba!” Uất Trì Thần kêu tên quản gia!



Quản gia Vu Ba tỉnh táo lại, yên lặng nhìn ông lão một cái, lại nhìn chén trà đó, nhận lệnh bước lên phía trước.
Chương 893:



“Cô này, nếu cô đã nhận chi phiếu thì mời rời khỏi công ty đi, bây giờ nhân lúc còn chưa lớn chuyện, nếu rời đi cô cũng có thể diện, còn lại đến lúc…



Hàn Minh Thư ừm một tiếng, nhìn Uất Trì Thần: “Ông ngoại nói hôm nay cho con nghỉ sao?”



Uất Trì Thần: “…”



Quản gia: “…”



Trong chốc lát, Uất Trì Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Vu Ba, không cần khách sáo, nói vào trọng điểm. Quản gia Vu Ba nặng nề gật đầu, đứng ra một bước, cứng rắn nói: “Cô Hàn, ông chủ nhà chúng tôi nói, bảo cô nhận tiền rồi thì mau rời khỏi công ty, rời khỏi cậu chủ Uất Trì Thần của chúng tôi, tiền trong tấm chi phiếu đó đủ để cô sống không lo nghĩ cả đời còn lại. Nếu cô không biết tốt xấu còn lằng nhằng, người nhà họ Uất Trì chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh buộc cô đi, đến lúc đó nhẹ thì tổn thương ngoài da, mà nếu nặng thì… không nên nói nữa.”



Lời nói này rất trực tiếp, Uất Trì Thần nhìn khen ngợi quản gia Vu Ba một cái, lộ ra vẻ mặt hài lòng. Theo lý mà nói bọn họ đã nói rõ ràng thế rồi, nếu da mặt Hàn Minh Thư hơi mỏng một chút thì nên cầm tiền rời đi, nhưng cô vẫn cười đứng cạnh bàn như cũ, nhẹ nhàng nói: “Thực ra con có khả năng kiếm tiền, ông ngoại không cần lo lắng cho nửa đời sau thay cho con, hơn nữa… con tưởng rằng tấm chi phiếu này là lì xì ông ngoại cho con, nếu như không phải thì con không nhận nữa.”



Nói rồi, cô đặt lại phong bì lên bàn lần nữa.



Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô lại trả lại phong bì, đây cũng đồng nghĩa với trả lại tiền cho ông Uất Trì, thể hiện rõ mình sẽ không vì tiền mà rời bỏ Uất Trì Thần sao?



Ánh mắt quản gia Vu Ba nhìn cô lại càng thêm vừa ý.



Nhưng sắc mặt Uất Trì Thần lập tức đen lại, giọng nói hung ác: “Cô thế này là có ý gì? Nhận tiền của Uất Trì Thần tôi rồi, cô còn dám trả lại?”



Hàn Minh Thư mỉm cười nói: “Ngoài trừ lễ gặp mặt ông ngoại cho con, nếu không con sẽ không nhận số tiền này.”



Uất Trì Thần híp mắt lại nhìn cô, từ khi gặp mặt đến bây giờ cô vẫn luôn đúng mực, hơn nữa cũng không hề có cảm xúc sợ hãi mình chút nào, trả lời Thần sâu, lúc nào cũng có thể ứng biến.



Tính khí thế này lại khiến ông ta rất ngạc nhiên.



Uất Trì Thần ông ta cũng rất tán thưởng cô gái như thế này, ưu tú hơn những cô gái gặp chuyện thì hoảng hốt khóc lóc nhiều.



Đáng tiếc!



“Lúc cô đi pha trà đã mở phong bì rồi chứ?” Uất Trì Thần trầm giọng hỏi, nhưng không đợi Hàn Minh Thư trả lời lại, ông ta lại nói: “Là chê tiền tôi cho không đủ nhiều? Vậy cô nói xem, cô muốn bao nhiêu? Chỉ cần cô bằng lòng rời khỏi cháu ngoại tôi, muốn bao nhiêu thì tôi cho cô bấy nhiêu.”



Ông ta nói rất xa xỉ, dáng vẻ vì cháu ngoại mình cái gì cũng có thể lấy ra được: Hàn Minh Thư nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu: “Ý của ông ngoại là, chỉ cần con bằng lòng rời khỏi anh ấy, dù con muốn gì thì ông đều đồng ý với con?”



Uất Trì Thần không hài lòng trừng cô một cái, nặng nề ừ một tiếng.



Mà Vu Ba lại cảm thấy không ổn, sao lại cảm thấy cô gái trước mắt không dễ dàng thỏa thuận như cô gái bình thường thế, hơn nữa vẻ mặt của cô bây giờ… khiến người ta cảm thấy cô không thực sự muốn cái gì.



Quả nhiên, giây tiếp theo lời cô nói ra suýt nữa khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ngất mất: “Ông ngoại, con không muốn nhiều, nhưng ông đã rộng rãi như thế thì đưa nhà họ Uất Trì cho con là được rồi.”



Suýt chút nữa thì mọi người bị câu nói này của cô dọa đến ngất đi! Mấy người đàn ông cao lớn mặc vest cũng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, sắc mặt trắng bệch.



Cô gái này thật sự dám mở miệng đòi mà, cách thức đòi hỏi nhiều như thế, đoán chừng ông Uất Trì cũng tức đến ngất.



Mọi người đều nhìn về phía ông Uất Trì.



Quả nhiên, Uất Trì Thần tức giận không thôi, lần này sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận chỉ cô nói: “Cô cô cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”



Hàn Minh Thư nhẹ nhếch khóe môi, cười ngọt ngào nói: “Ông ngoại sao thế a? Vừa nãy là ông nói con muốn gì cũng được, hay là trong mắt ông ngoại Uất Trì Thần không đáng giá bằng nhà họ Uất Trì? Nếu như thế thì con không thể rời bỏ anh ấy được, dẫu sao thì đối với con mà nói… coi như ông ngoại thật sự có dâng nhà họ Uất Trì lên bằng hai tay thì con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy đâu!”



Lời này khiến Uất Trì Thần ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói dù có dâng cả nhà họ Uất Trì lên, cô cũng không rời bỏ thằng bé.



Lời này có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả? Biết rằng ông ta sẽ không đồng ý nên mới nói đầy tự tin như thế sao?
Chương 894:



“Hừ.” Uất Trì Thần lạnh lùng lên tiếng: “Dù có thể nào, cô muốn cũng được, không muốn cũng tốt, yêu cầu hoang đường như thế đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý với cô, cô chế tiền ít thì tôi cho cô thêm tiền, cô cầm tiền rồi đi đi!”



Hàn Minh Thư đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Giải thích với ông ta lâu như thế, đột nhiên cô cảm thấy có phần mệt mỏi.



Cũng không biết lúc nào Dạ Âu Thần đến, bởi vì đối phương là ông ngoại của anh, cô cũng không thể nói gì quá đáng, nhưng cứ tiếp tục lòng vòng thế này thì cô thật sự rất mệt, mà rõ ràng là đối phương cũng làm thật, không nói đùa với cô. Trong lòng Hàn Minh Thư thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Ông Uất Trì, cháu thật sự không thể rời bỏ anh ấy được, dù ông có cho cháu cái gì đi nữa.”



Thấy dáng vẻ này của cô, Uất Trì Thần híp mắt lại, trong mắt có phần sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng không ngờ đến, cô lại có thể tìm được đến đây.”



Nghe thế, tim Hàn Minh Thư đập mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Uất Trì Thần.



Đây là ông ta định ngả bài với mình? Không chơi đùa cùng cô nữa? Nếu như thế thì cô cũng nói thật vậy.



Chỉ là Hàn Minh Thư vừa nhếch khóe miệng, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.



“Ông ngoại làm khó cô ấy để làm gì?”



Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa trầm thấp này…..



Trong lòng Hàn Minh Thư vui vẻ, quay đầu thật mạnh nhìn về hướng phát ra âm thanh.



Dạ Âu Thần mặc một bộ vest đơn giản đang đứng ở cửa phòng thư ký, quanh người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn một màn trong phòng thư ký, sau đó sải bước lớn đến bên cạnh Hàn Minh Thư.



Hàn Minh Thư vừa định hé miệng gọi anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cánh tay trắng trẻo, sau đó kéo ra đằng sau lưng anh.



“Là cháu muốn bám lấy cô ấy, ông ngoại có thể đến thẳng chỗ cháu” Dạ Âu Thần đột nhiên xuất hiện khiến Uất Trì Thần híp mắt lại, không vui vẻ gì nhìn Hàn Minh Thư sau lưng anh, ông ta mím môi: “Không phải cháu còn một khoảng thời gian nữa mới đi làm sao? Thế nào, vì một người phụ nữ mà đến trước? Hay là nói, cô ta vừa mượn cớ đi pha trà, thực ra là đi mách lẻo?”



Hàn Minh Thư núp sau lưng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy oan ức, cô thật sự đi pha trà với thái độ nghiêm túc, hoàn toàn không có suy nghĩ đi mách lẻo.



Đương nhiên cô không phải loại phụ nữ mới chịu bắt nạt một chút đã mách lẻo với người đàn ông của mình rồi.



Dẫu sao thì chuyện này quá phức tạp, thứ nhất cô không muốn liên lụy đến Dạ Âu Thần, bởi vì chuyện mà cô và ông Uất Trì biết, Dạ Âu Thần lại không biết.



Thứ hai, ông Uất Trì hoàn toàn không thích cô, nếu còn phát hiện cô đi mách lẻo nữa thì chắc chắn ấn tượng với cô sẽ rớt thẳng xuống đáy.



Thế nên dù cô có như thế nào cũng không làm người đi mách lẻo này.



Vậy thì, sao Dạ Âu Thần lại biết được chuyện này, mà còn đến đúng vào lúc này?



“Ông ngoại, Minh Thư không phải là loại người đi mách lẻo.” Lúc Hàn Minh Thư cảm thấy nghi ngờ, giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần đã giải thích thay cho cô: “Cháu đã sớm đoán được ông ngoại sẽ đến, buổi sáng hôm nay chưa nhìn thấy ông ngoại, thế nên đoán là có thể ông ngoại sẽ ở công ty, không ngờ… cháu đoán đúng.”



Bị cháu ngoại công khai chọc thủng như thế này, cái mặt của Uất Trì Thần sắp không giữ nổi, tức giận hờ hừ: “Thế thì làm sao? Tối hôm qua cháu đã trả lời ông như thế nào? Nói nhảm cái gì, tự cháu không bằng lòng ra tay thì ông thân là ông ngoại phải tự mình đến.”



Dạ Âu Thần cảm thấy huyệt thái dương giật giật, lạnh lùng nói: “Ông ngoại về đi ạ, chuyện này cháu sẽ tự xử lý.



“Cháu muốn xử lý như thế nào?” Uất Trì Thần lạnh lùng liếc Hàn Minh Thư, ánh mắt tràn đầy sự không vui: “Tiếp tục để cô ta ở lại đây?”



Sắc mặt Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào. “Cô ấy là nhân viên của công ty, đương nhiên là ở lại đây!”



Nghe thế, Uất Trì Thần như bị giẫm phải đuổi, giọng nói to hơn mấy phần: “Cháu có biết cháu đang làm gì không? Ông ngoại nói gì với cháu cháu quên hết rồi sao? Cháu phải đuổi cô ấy ngay lập tức.



Nghe thấy vì mình mà hai ông cháu này sắp cãi nhau đến nơi rồi, Dạ Âu Thần vừa xuất hiện thì dường như cảm xúc của Uất Trì Thần đã không kiểm soát được, Hàn Minh Thư có hơi lo lắng.



Dẫu sao thì cũng là ông ngoại của Dạ Âu Thần, hơn nữa lần trước cũng là ông ta cứu Dạ Âu Thần, cô vẫn có sự tôn trọng và cảm kích với ông ngoại này của Dạ Âu Thần.
Chương 895:



Cô vô ý thức kéo lấy áo Dạ Âu Thần, ánh mắt Dạ Âu Thần dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng Uất Trì Thần.



“Ông ngoại, cô ấy là nhân viên của công ty, có đuổi hay không cháu nói là được. Nếu ông ngoại cảm thấy quyết định này của cháu có ảnh hưởng hoặc có vấn đề gì với công ty, có thể thu hồi toàn bộ quyền trong tay cháu.”



Lời nói này hoàn toàn khiến Uất Trì Thần nghẹn lại.



“Cháu, cháu nói cái gì?”



Dạ Âu Thần cầm lấy cánh tay trắng trẻo của Hàn Minh Thư: “Ông ngoại không thích nhìn thấy cô ấy, vậy thì cháu đưa cô ấy rời khỏi đây là được.”



Nói rồi, anh trực tiếp kéo Hàn Minh Thư ra khỏi phòng thư ký.



“Đứng lại!” Uất Trì Thần hô lớn một tiếng, nhưng bước chân của Dạ Âu Thần lại rất nhanh, qua một chốc đã không thấy bóng dáng nữa.



Vu Ba cũng đi qua nhìn một cái, quay đầu ngượng ngùng nói: “Nhìn theo hướng bọn họ, có lẽ cậu chủ muốn đưa cô gái đó đến phòng làm việc.”



Uất Trì Thần vừa nghe thì sắc mặt lại đen thêm.



“Thế thì thành cái dạng gì chứ?”



“Ông chủ không muốn nhìn thấy cô ấy, thế nên cậu chủ chỉ có thể đưa cô gái đó đi.”



“Vu Ba, ông nói thằng bé có chuyện gì chứ? Tôi làm khó thế không phải vì tốt cho nó sao? Lại còn không biết tốt xấu như thế, dẫn người đi trước mặt tôi. Hơn nữa ông nghe xem, nó nói cái gì chứ? Đe dọa tôi phải không? Không phải nó cảm thấy ngoại trừ nó ra, tôi không tìm được người thừa kế khác à?”



Quản gia Vụ Ba thành thật gật đầu.



“Đúng là như thế không sai.”



Uất Trì Thần: “…”



“Ngoại trừ cậu chủ thì thật sự là ông chủ cũng không tìm được người thừa kế thứ hai.”



Nếu không, ông ta còn cần phí tâm phí sức giữ người lại bên mình sao? Trước khi Dạ Âu Thần chưa xuất hiện, ông ta vẫn luôn trông coi tập đoàn một mình, không tin bất kỳ ai, cũng không bằng lòng cho cơ hội thông gia. Trong chốc lát Uất Trì Thần không nói được gì.



Suy nghĩ của Vu Ba đơn giản hơn nhiều, khuôn mặt thành thật vô tội nói. “Thấy tính tình này của cậu chủ không yếu ớt như tính của cô chủ lúc trước, nếu ông chủ còn ép buộc nữa, sợ là “



Lời phía sau ông ta không tiếp tục nói nữa, nhưng tin rằng mọi người đều tự hiểu trong lòng.



Trước khi rất nhiều chuyện chưa xảy ra, không ai có thể nghĩ đến.



“Hừ, nó tưởng đe dọa tôi như thế thì tôi sợ nó à? Không có nó, tôi lại kiếm một người thừa kế mới!” Uất Trì Thần tức giận hừ một tiếng, càng nghĩ càng tức, vỗ thẳng lên bàn.



Một tiếng bốp, những người khác trong phòng đều bị dọa nhảy dựng. Vu Ba không dám nói gì, chỉ lùi lại một bước.



Uất Trì Thần tức giận không thôi, sắc mặt thay đổi thất thường, liên tục thở dài như thể nghĩ về chuyện này cần phải xử lý như thế nào mới có được kết quả toàn vẹn nhất.



Lúc đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lại thấy một chén trà tỏa mùi thơm bên cạnh.



Uất Trì Thần ngửi thấy mùi trà thơm nồng, vô ý thức mấp máy môi, sau đó thử sờ tay về hướng chén trà.



Quản gia ở một bên nhìn thấy động tác của ông ta, miệng khẽ mở như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ ngợi rồi lại ngậm miệng.



Uất Trì Thần bưng chén trà lên ngửi, hừ, cũng rất thơm.



Chẳng lẽ con nhóc còn biết pha trà? Uất Trì Thần thử nhấp một ngụm.



Thế mà… cũng ổn?



Thế là ông ta lại thử thêm một ngụm, sau khi uống thử mấy lần, Uất Trì Thần mới nhận ra chỗ không bình thường, đợi đến cuối cùng sau khi ông ta nhận ra chỗ không bình thường rồi, ngẩng đầu lên phát hiện ra người trong phòng đều đang nhìn mình. Vừa nãy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng mọi người đều rõ như ban ngày.



Nhưng bây giờ Uất Trì Thần lại uống chén trà con nhóc kia pha, hơn nữa dáng vẻ khi uống trông rất ngon lành…
Chương 896:



Thế nên ánh mắt tất cả mọi người nhìn ông ta đều thay đổi không giống nữa. Uất Trì Thần im lặng hai giây, bộp một tiếng đặt lại chén trà xuống bàn, khiển trách: “Pha cái trà gì? Có trà khó uống như thế sao?”



Vu Ba: “…”



Cảm thấy sắp không nhìn nổi nữa, vừa nãy ai lấy chén trà ở đó uống ngon lành vậy?



Uất Trì Thần cảm thấy mất mặt, dứt khoát đứng lên nói: “Đi thôi!”



Một đám người cuồn cuộn đi ra khỏi phòng thư ký cùng ông ta, đúng lúc gặp chị Lâm đang đi làm, chị Lâm thấy cấp trên cũ của mình, có hơi ngạc nhiên.



“Ông à, sao hôm nay ông lại đến công ty?”



Uất Trì Thần đang vô cùng tức giận, sắc mặt cũng không tốt, chỉ là gật đầu với chị Lâm, không lên tiếng gì.



Quản gia Vu Ba cười nói: “Có chút chuyện đến xử lý một tí.”



“Chuyện gì thế?” Chị Lâm vô tình hỏi: “Cần cháu giúp không?”



“Đã không có gì rồi, chúng tôi đi trước đây.”



“Vâng ạ.”



Chị Lâm chỉ có thể đưa mắt tiễn bọn họ rời đi, sau đó lại sờ đầu mình.



Kỳ lạ, từ sau khi Uất Trì Thần nhận chức tổng giám đốc, ông cụ cũng không đến công ty nữa, ông ta vô cùng tin tưởng không nghi ngờ chút nào về khả năng đứa cháu ngoại này của mình.



Sao tự nhiên hôm nay lại đến công ty?



Hơn nữa… còn ở phòng thư ký?



Chị Lâm nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến chuyện Đoan Mộc Tuyết tới hôm qua.



Vừa nghĩ đến đây, Uất Trì Thần rời đi đột nhiên dừng chân nhìn chị Lâm nói: “Sắp xếp một vị trí cho con bé Tuyết, nó muốn đến công ty trải nghiệm một chút.”



Tuyết?



Chị Lâm phản ứng lại ngay lập tức, Tuyết này đoán chừng là cô chủ Đoan Mộc Tuyết nhà họ Đoan Mộc hôm qua đó mà.



“Thưa ông, bây giờ vị trí trong công ty không còn trống nữa, nếu sắp xếp vị trí cho cô ta thì bên tổng giám đốc..



“Hừ, dù lão già tôi đã bước nửa chân vào quan tài rồi, nhưng vẫn còn sống, công ty không hoàn toàn do nó quản lý, tôi cũng có phần!”



Chị Lâm: “…”



“Tùy ý sắp xếp một vị trí, tiện cho con bé gần gũi Uất Trì Thần là được.” Chị Lâm rất muốn nói, hôm qua tổng giám đốc đã ra lệnh không được đưa người linh tinh đến phòng làm việc của anh, bây giờ ông lão lại bảo cô sắp xếp vị trí trong công ty cho người linh tinh trong miệng tổng giám đốc, còn thuận tiện để dựa vào công ty.



Đây không phải là muốn người ở giữa cô đau đầu à?



“Làm sao, có vấn đề sao?” Uất Trì Thần nhíu mày hỏi.



Chị Lâm tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng: “Không vấn đề, không vấn đề, cháu sẽ sắp xếp tốt.”



Uất Trì Thần nghe xong mới hài lòng rời đi. Đợi sau khi ông ta đi, vẻ mặt chị Lâm cạn lời vào phòng thư ký, chẳng lẽ hôm nay ông lão đến vì cô Đoan Mộc Tuyết đó? Cái này cũng bày trận lớn nhỉ?



Mà lúc này trong phòng làm việc, sau khi Dạ Âu Thần đưa Hàn Minh Thư về phòng làm việc, trở tay đóng cửa lại, ép cô lên cánh cửa cứng rắn.



Hàn Minh Thư: “…”



Hai tay cô che trước ngực, cảnh giác nhìn anh.



“Anh làm gì đấy?”



Ông ngoại anh còn đang ở phòng thư ký bên cạnh kìa, anh lại kéo thẳng cô đến chỗ này, còn chặn cô giữa cửa nữa, anh sẽ không muốn hôn cô lúc này chứ?
Chương 897:



Hàn Minh Thư dám chắc, nếu anh hôn cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không do dự gì mà đánh cho anh tỉnh ra.



Đang nghĩ ngợi, Dạ Âu Thần còn thật sự cúi sát người lại.



Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, đẩy mạnh anh ra. “Lúc nào rồi anh còn muốn cái này?”



Động tác của Dạ Âu Thần dừng lại, cả người cũng dừng lại, hơi híp mắt: “Anh muốn cái này? Cái này là cái gì?”



Hàn Minh Thư: “?”



Anh giả ngốc à?



Cô cắn môi: “Anh đừng ngụy biện nữa, anh dám nói vừa nãy anh không muốn.”



Da mặt cô vẫn mỏng, ngại ngùng nói thẳng ra.



Dạ Âu Thần vốn còn đang đoán cô nói cái gì, nhìn thấy gò má trắng trẻo của cô hơi hồng lên, lập tức hiểu được cô đang nói về cái gì.



Anh bật cười, đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, thấp giọng nói.



“Ai nói với em vừa nãy anh muốn cái đó?”



Hàn Minh Thư: “… Vậy anh dựa gần vào làm gì?”



Đang nói, Dạ Âu Thần lại bất thình lình xích lại gần hơn, ánh mắt hai người nhìn nhau, mũi chạm mũi, hô hấp như trộn lẫn cùng một chỗ.



Hô hấp cô nghẹn lại, không dám thở mạnh, giọng nói yếu ớt như muỗi: “Anh, anh làm gì”



Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, tỉ mỉ nhìn đôi mắt cô, dáng vẻ nghiêm túc khiến Hàn Minh Thư có phần khó chịu, chỉ có thể nhẹ lùi thân thể về sau một chút, nhưng đẳng sau đã là cánh cửa rồi, hoàn toàn không có chỗ lùi.



Lúc cô muốn hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì, Dạ Âu Thần lại nói.



“Xin lỗi, khiến em tủi thân rồi.”



Hàn Minh Thư ngây người tại chỗ, ngây ngốc nhìn Dạ Âu Thần nghiêm túc trước mặt.



Anh… lại nói xin lỗi mình sao?



Dạ Âu Thần giơ tay xoa đầu cô: “Lúc nãy chỉ muốn nhìn xem em có khóc không… không thì tốt rồi.”



Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cũng hiểu vì sao anh lại dựa sát vào nhìn chằm chằm mắt cô rồi.



Hóa ra anh tưởng rằng mình bị tủi thân sẽ khóc?



Vốn cô cũng thấy không có gì, dẫu sao thì cô với ông ngoại anh cũng đùa một chút, hoàn toàn không chịu tủi thân gì cả.



Nhưng sau khi anh nói những lời này, Hàn Minh Thư rất cảm động. Dạ Âu Thần kéo lấy gáy cô, kéo cô vào trong lòng mình, thở dài: “Chỉ sợ anh đến trễ.”



Có người quan tâm sẽ thể hiện cực kỳ khác nhau. Một người dễ dàng khóc không có nghĩa là người đó thích khóc, mà là cô ấy có người đau lòng, có người yêu mà thôi, so sánh với loại người dù trời có sập xuống cũng không rơi một giọt nước mắt, sợ là người này có gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình làm.



Không có người quan tâm thì phải luôn tự mình kiên cường.



Nếu Dạ Âu Thần không đến, cô có thể nói đến cùng với ông Uất Trì như thường, coi như cuối cùng ông ta nói thẳng ra với mình, Hàn Minh Thư cũng có cách đối phó với đối phương.



Nhưng Dạ Âu Thần đến rồi.



Anh bảo vệ ở trước mình, vì mình mà không tiếc mâu thuẫn với ông ngoại của anh.



Cảm giác được bảo vệ này, lại thêm cái ôm của anh lúc này, Hàn Minh Thư lại cảm thấy mũi mình hơi chua xót, hốc mắt nóng lên, dường như có cái gì đó sắp tuôn trào.



Hàn Minh Thư cố gắng nén cảm giác này lại, vừa cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao em khóc được?”



Dù nói như thế, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, may mà bây giờ cô đang chôn mặt trong lòng Dạ Âu Thần, thế nên Dạ Âu Thần hoàn toàn không thấy khóe mắt cô lại ướt.



Cũng không biết có phải vì giọng nói của cô nghe có vẻ hơi phiền muộn hay không, Dạ Âu Thần hơi nhúc nhích, muốn kéo cô ra.
Chương 898:



Hàn Minh Thư sợ anh thấy khỏe mắt mình ướt, thế nên lúc anh đẩy mình ra chỉ có thể ôm chặt cái eo cứng rắn của anh, túm chặt lấy áo anh.



Dừng lại một lúc, sau đó lại ôm chặt cô.



Dường như Dạ Âu Thần rất hiểu cô, sau đó không nói gì nữa, hai người cứ yên lặng ôm nhau như thế.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết qua bao lâu, Hàn Minh Thư đã khôi phục về ban đầu, nên rời khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần.



“Cái đó. Ông ngoại anh vừa…”



“Ừ.” Không đợi cô nói hết phần sau, Dạ Âu Thần đã ừ một tiếng, sau đó nói: “Anh sẽ xử lý tốt, em yên tâm ở lại là được.”



“Vậy anh định xử lý như thế nào?” Bởi vì vữa nãy nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Uất Trì Thần trong phòng thư ký, thế nên Hàn Minh Thư thật sự rất lo lắng.



Cô và Dạ Âu Thần xác định quan hệ chưa được mấy ngày đã gây ra chuyện này. Bây giờ anh mất trí nhớ, trước đó Hàn Minh Thư còn nghĩ nếu mình mâu thuẫn với ông ngoại của anh, ông ngoại anh muốn anh từ bỏ mình, anh sẽ lựa chọn như thế nào.



Nhưng hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, Hàn Minh Thư cảm thấy Dạ Âu Thần cực kỳ có thể trở mặt thành thù với ông ngoại anh vì mình.



Dù anh để ý đến mình như thế khiến cô cảm động, nhưng bảo anh bất hòa với người thân của mình cũng không phải là dự tính của cô.



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lên tiếng: “Anh bình tĩnh một chút, đừng mâu thuẫn với ông ngoại anh.”



Nghe thế, Dạ Âu Thần không khỏi chau mày: “Làm sao, sợ anh cãi nhau với ông ấy chịu thiệt?”



Hàn Minh Thư cắn môi mình, cân nhắc nói: “Em không hy vọng anh cãi nhau với người nhà anh vì em, có lẽ… em có thể thử để ông chấp nhận em?”



Từ chuyện hôm nay có thể nhìn ra được, dù ông ngoại của Dạ Âu Thần rất ngoan cố, nhưng lại không phải người có ý đồ xấu.



Nhưng muốn để ông chấp nhận mình ở cùng với Dạ Âu Thần, đoán chừng phải tìm nguyên nhân gốc.



Trước tiên phải tìm ra lý do Uất Trì Thần không cho mình ở cùng với Dạ Âu Thần.



Vậy thì là điều gì khiến ông ta ngăn cản mình ở bên cạnh Dạ Âu Thần?



“Ừm, cứ quyết định thế đi, em có thể thử thuyết phục ông ngoại anh, nhìn xem ông có thể chấp nhận em không, nếu thực sự không thể…



Phần sau cô kéo dài giọng ra, lại không nói tiếp.



Dạ Âu Thần chau mày, túm chặt cánh tay cô: “Thực sự không được thì thế nào? Em muốn rời khỏi anh?”



Lực trên cánh tay hơi mạnh, mà Dạ Mạc Thêm trước mặt lại nhíu chặt mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô.



Thấy dáng vẻ này của anh, Hàn Minh Thư không nhịn được nghĩ đến việc đù anh.



“Nếu… ông ngoại anh thực sự không thể chấp nhận chúng ta ở bên nhau, vậy… em cũng chỉ có thể rời đi thôi.”



Cô thử thăm dò nói đùa anh một câu.



Vừa dứt lời, lực nắm tay cô lại càng mạnh thêm, anh cúi sát người lại, một cái tay khác khống chế cái cổ trắng nõn của cô, hô hấp thêm phần gấp gáp.



“Không được!”



Hàn Minh Thư ngây người một lúc. Màu mắt Dạ Âu Thần đậm hơn lúc trước nhiều, đậm như bão táp buổi đêm, dù nhìn có vẻ yên lặng, nhưng lại lộ ra khí thể không thể ngăn nổi.



Đây là nghiêm túc rồi?



Trước giờ Hàn Minh Thư không biết anh lại để ý đến mình như thế, hơn nữa còn không biết đùa như thế.



Cô không nhịn được nhỏ giọng cười: “Anh làm gì thế? Em chỉ đùa với anh mà thôi.”



Nghe thế, Dạ Âu Thần nhíu chặt mày: “Đùa?” Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừ, đương nhiên là đùa.”



Sau khi cô nói như thế, sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn không thả lỏng, mà còn nghiêm trọng hơn, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.



Ánh mắt này lộ ra khí lạnh, nhìn đến mức Hàn Minh Thư dựng hết cả lông.
Chương 899:



“Sao, sao thế?” Cô lắp bắp hỏi một câu.



Vừa nãy cô nói sai gì à? Cô đã giải thích là đùa rồi mà? Nhưng sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn không tốt lên.



Dạ Âu Thần im lặng nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau mới nói: “Là bởi vì thời gian quá ngắn?”



Hàn Minh Thư: “Cái gì???”



“Bởi vì thời gian quá ngắn, tình cảm của em với anh không sâu đậm, thế nên có thể tùy tiện lấy chuyện này ra đùa”



Hàn Minh Thư: “…”



Sau khi nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư mới nhận ra câu nói đùa tùy tiện của mình, Dạ Âu Thần lại nghiêm túc.



Người nói vô tâm, người nghe có ý, hiểu lầm sinh ra như thế này.



Cô cũng không ngờ Dạ Âu Thần lại bởi móc từng chữ của cô, hôm nay nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nếu thái độ tiếp theo của cô không đứng đắn, có thể anh sẽ tức giận.



Hàn Minh Thư chỉ có thể vội vàng giải thích: “Em không có ý này, em không tùy tiện lấy chuyện này ra đùa, vừa nãy em thực sự chỉ tiện miệng nói thôi, em không có suy nghĩ đó.”



Nói mấy câu rồi nhưng sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn như tràn ngập mây đen, không tốt lên chút nào.



Hàn Minh Thư càng nóng vội hơn, chỉ có thể tóm lấy tay anh.



“Anh tức giận rồi sao? Vậy em xin lỗi anh, câu nói vừa nãy em nói sai rồi, sau này em sẽ không nói thế nữa có được không?”



Nghe thấy cô xin lỗi, ánh mắt đen thâm trầm của Dạ Âu Thần mới tan bớt đi, anh không vui mấp máy môi.



“Trêu chọc anh thì phải phụ trách mãi mãi, không thể bội tình bạc nghĩa.”



Dáng vẻ của anh vừa nấy thật sự #m: đã dọa Hàn Minh Thư, thế nên bây giờ dù anh có nói cái gì, Hàn Minh Thư chỉ có thể gật đầu, thậm chí xua tay: “Em đảm bảo, chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng, chắc chắn không bội tình bạc nghĩa.”



Nói xong cô mới phản ứng lại, câu như bội tình bạc nghĩa này không phải là bên nam nói sao? Sao tự nhiên lại nói cô? Nhưng lúc này cô đã không rảnh suy nghĩ cái khác, lo lắng Dạ Âu Thần vẫn còn để ý, để anh yên tâm, cô lại nói: “Anh nhìn xem, vừa nãy ông ngoại anh cho em tiền, em cũng không nhận, thấy tình cảm của em đối với anh, chắc chắn em sẽ không rời bỏ anh.” Dạ Âu Thần nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Lần sau ông ngoại cho em tiền thì em cứ lấy.”



Hàn Minh Thư tưởng rằng mình nghe nhầm.



Dạ Âu Thần lại bảo cô nhận tiền của Uất Trì Thần? “Đây là ông cho cháu dâu của mình.” Dạ Âu Thần dừng dưng nói: “Lần sau ông đưa thì em cứ cầm lấy.”



Hàn Minh Thư: ”



Đột nhiên cảm thấy Uất Trì Thần cứu cháu ngoại về là hổ ông ngoại thì phải làm sao?



Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hàn Minh Thư cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, cô bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Dạ Âu Thần,



Cô trốn sau lưng anh, tay lại nằm chặt áo vest anh có nếp, đối với người có bệnh sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cương chế như anh mà nói, nếu là lúc trước chắc chan Dạ Âu Thần sẽ không nhịn được mà tức giản.



Nhưng bây giờ người làm nhân đổ của anh là Hàn Minh Thư, vậy chuyện lại khác rồi,



Anh không chỉ không tức giận, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hài lòng khác thường.



Người bên ngoài gõ cửa mấy lần không nghe thấy phản ứng gì, thế là lại gõ tiếp, sau đó giọng nói hỏi thăm cũng vang lên.



“Tổng giám đốc?”



“Là chị Lâm!” Hàn Minh Thư nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhìn xung quanh, thấy cái bàn làm việc thì chạy nhanh đến đó, sau đó chui vào dưới gầm bàn.



Dạ Âu Thần: ”



Anh có hơi đau đầu lấy tay xoa giữa đầu mày, cô nhóc này chui đến nghiên à? “Vào đi.”



Sau khi giọng nói người đàn ông lạnh lùng vang lên, cửa phòng làm việc mới được đẩy ra, chỉ Lâm cảm một cái phong bì đi vào, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng cạnh cửa thì lô ra vẻ mặt kỳ lạ, Tổng giám đốc, anh muốn ra ngoài



Nói rồi, chị Lâm như cảm nhận được cái gì, ánh mắt nhìn đến trên bộ vest của anh.



Ngày bình thường bộ vest của tổng giám đốc luôn được xử lý không có nếp nhăn nào, nhưng hôm nay tay áo và chỗ eo có rất nhiều nếp nhăn, lại nghĩ đến vừa nãy cô ấy gõ cửa nửa ngày trời bên trong mới đáp lại.



Có điều những điều này cũng không phải đều có có thể hỏi, chị Lâm chỉ có thể đưa đồ trong tay ra.



“Tổng giám đốc, vừa nãy ông có đến.”



Vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt, giống như không bởi vì lời cô nói mà cảm thấy ngạc nhiên, xem ra đã sớm gặp mặt ông Uất Trì rồi.



Nghĩ đến đây, chị Lâm càng trực tiếp hơn: “Đây là phong bì ban nãy ông đến có để lại, không biết bên trong là đồ gì nên cầm đến đưa cho tổng giám đốc.



Phong bì sao?
Chương 900:

Mong cả nhà thông cảm cho việc edit tên nhân vật nhé! Team sẽ cố gắng khắc phục nhanh lỗi tên nhân vật gây khó chịu. Chúc cả nhà vui khỏe!

Dạ Âu Thần nghĩ đến lời Hàn Minh Thư nói với anh lúc nãy, liếc nhìn phong bì đó một cái, sau đó lại nhận lấy mở ra.



Quả nhiên, bên trong là một tấm chi phiếu “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì không?”



Chị Lâm đứng tại chỗ do dự một lúc, cảm thấy văn nên nói chuyện đó cho anh biết thì tốt hơn.



Ông bảo tôi sắp xếp một vị trí trong công ty cho cô chủ nhà họ Đoan Mộc” Nghe thế, Dạ Âu Thần lập tức nhíu máy lại, khi chất trên người trở nên u ám hơn.



Người phụ nữ đó còn chưa hết hy vọng sao? Rõ ràng đã nói rõ như thể với cô ta rồi.



Thấy anh chau mày, trong lòng chị Lầm nói quả nhiên giống như mình đoán, tổng giám đốc vẫn tránh con gái còn không kịp như cũ, chỉ là Đoan Mộc Tuyết này là một nhân vật đặc biệt, thật sự không tiện sắp xếp.



Chị Lâm suy nghĩ, cân nhắc nói: “Thấy ý của ông là, ông ta rất coi trọng cô Đoan Mộc, nếu không cho vị trí được, sợ là chọc giận ông, nhưng nếu sắp xếp vị tri…”



Vậy thì những ngày tháng sau này, đoán chừng tổng giám đốc không có ngày bình yên.



Mặc dù thái độ của ông rất cứng rắn, nhưng dẫu sao thì có quan hệ với Dạ Âu Thần, thế nên chị Lâm vẫn bàn bạc với anh một chút.



Có chuyện gì thì hai ông cháu bọn họ về nhà lại bàn bạc. Cũng không biết vì sao, chỉ Làm nhìn khóe mắt của Dạ Âu Thần hay lườm phía dưới bàn làm việc một chút, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Chị Lâm, công ty nhà họ Đoan Mộc thế nào?”



Vấn đề đột nhiên xuất hiện này…



Chị Lâm ngày người một lúc, sau đó nói: “Công ty nhà họ Đoan Mộc cũng rất lợi hại, dẫu sao thì cũng là công ty xếp số một số hai.



Nghe xong, Dạ Âu Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy sao cô ta lại bỏ gần lấy xa ?”



Nói đến đây, chị Lâm cũng coi như hiểu được ý của Dạ Âu Thần, cô lập tức gật đầu: “Tôi biết nên làm như thế nào, nếu không có chuyện gì, vậy tôi xin đi trước.”



Sau khi chị Lâm đi, Hàn Minh Thư còn đang trốn dưới gầm bàn suy nghĩ, Đoan Mộc Tuyết lại muốn vào công ty? Còn lấy Uất Trì Thần làm chỗ dựa cho cô ta?



Thật sự xong đời, nếu Uất Trì Thần không hướng về cô, vậy thì mình sao lại khổ sở làm nhiều chuyện như thế? “Người đã đi rồi, còn không ra đi, em ở đó thành nghiên à?”



Đang suy nghĩ, đình đầu lại truyền đến tiếng nói của Dạ Âu Thần.



Hàn Minh Thư ngắng đầu lên, đúng lúc nhìn ánh mắt của Dạ Âu Thần, nhưng cô không đứng dậy ngay lập tức, mà lại hỏi: “Nếu không sắp xếp vị trí cho cô ta sẽ đắc tôi ông ngoại anh chứ?”



Dạ Âu Thần đợi mấy giây, thấy cô vẫn còn ngồi xổm ở đó, dứt khoát hơi ngồi xuống trước mặt cô, trầm giọng.



“Chẳng lẽ em hy vọng anh sẽ sắp xếp vị trí cho cô.”



Hàn Minh Thư lắc đầu.



Cô cũng không muốn mỗi ngày đi làm lại thấy cái mặt đáng ghét đó, lại thêm tính tình của Đoan Mộc Tuyết, chắc chắn ngày nào cũng sẽ gây rắc rồi cho mình.



“Đứng lên trước đã.” Dạ Âu Thần kéo tay cô, kéo cô vào lòng mình, sau đó ôm cô đứng dậy.



Sau khi Hàn Minh Thư đứng dậy thì lùi ra, lại phát hiện tay của anh vẫn đặt trên eo mình, khiến cô hoàn toàn không tránh được.



“Những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, tất em cu ta?” như bình thường là được rồi. Chỉ là… em không thể ở cho đó nữa.”



“Cái gì? Vậy em ở đâu?” Hàn Minh Thư giật khỏe miệng, cô vừa mới thuê phòng, mới ở chưa bao lâu, cô còn giao tiền thuê và tiền thế chấp rồi.



Dạ Âu Thần nghĩ đến tính cách thất thường của Đoan Mộc Tuyết, lại nhìn ánh mắt trong trẻo của Hàn Minh Thư, cảm thấy vẫn không nói chuyện này cho cô biết là được, miễn cho đến lúc đó cô lại lo lắng sinh số hãi.



Nhưng muốn cô chuyển nhà, cũng cần một lý do mượn cớ.



“Anh lo là ông ngoại bí mật gây rắc rối cho em, anh sẽ chọn chỗ ở mới cho em”



Hàn Minh Thư nháy mắt, nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tác: “Anh… sẽ không nhân cơ hội bảo em ở cùng với anh chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom