Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1034
Chương 1034:
Cậu Dạ không sao thì quá tốt rồi.
Tuy nhiên, ý nghĩ này không tồn tại được bao lâu thì đã bị tan biến, bởi vì Tiêu Túc có thể cảm nhận được sát khí và sự lạnh lẽo từ cơ thể Dạ Âu Thần truyền đến, kỳ lạ không thể giải thích được, khiến cho cả người của cậu ta đều bị chết lặng đi.
Cậu ta vừa mới vào thôi mà, cậu Dạ…tại sao lại có thái độ thù địch với cậu ta như thế vậy nè? Ánh mắt đó lạnh lùng như có tẩm độc, nhìn đến nỗi khiến cho cậu ta cảm thấy chấn động toàn thân, cũng sắp ôm Đậu Nành không vững nữa rồi.
Đậu Nành như đi guốc trong bụng anh vậy, sau khi cảm nhận được cơn tức giận trên người Dạ Âu Thần, liền ôm chặt lấy cổ Tiêu Túc thêm vài phần nữa, trông có vẻ thân thiết vô cùng.
Vốn dĩ Tiêu Túc đang thấp thỏm lo sợ đứng đó, đột nhiên cảm thấy Đậu Nành lại ôm chặt lấy mình hơn, trong lòng cậu ta thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là dính người đấy, chẳng lẽ nào là có duyên phận không thể dùng lời để miêu tả hết với cậu ta sao? Vết sẹo xấu xí trên mặt của cậu ta không những không dọa đứa bé này sợ hãi bỏ chạy mà ngược lại còn thân thiết với bản thân đến thế, trong lòng Tiêu Túc bị cảm động một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, sự cảm động này không duy trì được lâu đã biến mất, bởi vì Tiêu Túc có thể nhận thấy rõ ràng rằng sau khi Đậu Nành ôm chặt lấy cổ của cậu ta xong, sự dữ dội trên người của Dạ Âu Thần đã tăng vọt lên thêm vài phần nữa rồi.
Tiêu Túc sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại được.
Hóa ra anh ta đã bị Đậu Nành lợi dụng rồi.
Trong chốc lát, sự cảm động đang dâng lên trong trái tim của Tiêu Túc đã bốc hơi sạch sẽ đi mất.
Quả nhiên là con trai của cậu Dạ, đáng lẽ ra cậu ta không nên ôm bất cứ kỳ vọng nào cả. Cậu Dạ là một ác quỷ, thì nòi giống của anh cũng phải là một tiểu ác quỷ!
“Cậu.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần dáng vào trên người Tiêu Túc, môi mỏng vừa mới phun ra một chữ.
Tiêu Túc ngay lập tức biểu lộ thân phận của mình.
“Cậu Dạ, tôi là Tiêu Túc, là trợ lý của anh ạ.”
Tiêu Túc cũng không ngốc đến mức đó đâu, nhanh chóng nói rõ thân phận của bản thân ra, dù sao thì cậu cũng biết tính cách ác quỷ của Dạ Âu Thần rồi mà.
Quả thật như thế, sau khi nghe Tiêu Túc nói xong, Dạ Âu Thần nheo mắt lại, không khí mạnh mẽ trên người cũng đã giảm đi một nửa.
“Trợ lý ư?”
“Vâng ạ.”
Tiểu Tô một bên gật đầu, một bên giữ lấy Đậu Nành muốn đặt cậu bé lên mặt đất, nhẹ giọng giải thích: “Sau khi cậu Dạ xảy ra tai nạn tôi rất lo lắng, cho nên lần này tôi đến đây cùng với cậu chủ nhỏ.”
Trợ lý… Cậu chủ nhỏ.
Hai cách xưng hô này đã nhanh chóng khiến Dạ Âu Thần hiểu ra thân phận của hai người ở trước mặt.
Không khí sắc bén trên người anh cũng đã biến mất, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt.
Biết rằng Tiêu Túc là trợ lý của anh, sau khi không có lời đe dọa nào, Dạ Âu Thần cũng không còn nhìn đánh giá cậu ta bằng ánh mắt dữ dội nữa mà quay sang phía Đậu Nành.
“Cậu nhóc, lại đây.”
Đậu Nành nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Tiêu Túc, rồi lắc đầu.
Hai mắt của Dạ Âu Thần tối sầm lại.
Tiêu Túc ngại ngùng cười, nhỏ giọng nói với Đậu Nành.
“Cậu chủ nhỏ, cậu Dạ đang gọi cậu đấy, mau đi xuống đi.”
Đậu Nành siết chặt cổ của cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, bất lực vô cùng.
“Chú Tiêu ơi, ba hư quá, chú mau gọi cho mẹ cháu, kêu mẹ đến đón Đậu Nành về nhà đi, Đậu Nành không muốn ở cùng với ba nữa, cháu muốn về nhà thôi.”
Tiêu Túc: “…”
Dạ Âu Thần: “…”
Nhắc đến Hàn Minh Thư, biểu cảm trong đáy mắt của Dạ Âu Thần dịu đi một chút, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, anh bước từng bước đến gần Đậu Nành, đôi môi mỏng thốt ra: “Không cần phải gọi điện cho mẹ của con, ba có thể đưa con về nhà.”
Vừa dứt lời, Tiêu Túc vô cùng biết cách tùy cơ ứng biến nên cúi người xuống và đặt Đậu Nành trên sàn, thì thầm: “Đậu Nành ngoan nhé, hãy đến chỗ của ba con đi.”
Nói xong, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Âu Thần. “Cậu Dạ, cơ thể của anh không có chuyện gì sao? Vừa rồi anh đã bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì không có tình trạng gì khác đúng không ạ? Hay là…tôi đi gọi bác sĩ qua đây xem thử một chút coi sao?”
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng lên, bản thân anh ngoại trừ lúc ban nãy khi định đứng dậy thì đầu truyền đến cơn đau nhói ra, thì không có tình trạng nào khác, bởi vì có lẽ là đã đoán ra được nguyên nhân xảy ra hậu quả đó, cho nên Dạ Âu Thần cảm thấy chắc là bản thân đã bị kích thích đại não, trí nhớ gần như là muốn phá vỡ đường phong ấn, thế nên mới dẫn đến việc phát sinh tình huống đó.
Cậu Dạ không sao thì quá tốt rồi.
Tuy nhiên, ý nghĩ này không tồn tại được bao lâu thì đã bị tan biến, bởi vì Tiêu Túc có thể cảm nhận được sát khí và sự lạnh lẽo từ cơ thể Dạ Âu Thần truyền đến, kỳ lạ không thể giải thích được, khiến cho cả người của cậu ta đều bị chết lặng đi.
Cậu ta vừa mới vào thôi mà, cậu Dạ…tại sao lại có thái độ thù địch với cậu ta như thế vậy nè? Ánh mắt đó lạnh lùng như có tẩm độc, nhìn đến nỗi khiến cho cậu ta cảm thấy chấn động toàn thân, cũng sắp ôm Đậu Nành không vững nữa rồi.
Đậu Nành như đi guốc trong bụng anh vậy, sau khi cảm nhận được cơn tức giận trên người Dạ Âu Thần, liền ôm chặt lấy cổ Tiêu Túc thêm vài phần nữa, trông có vẻ thân thiết vô cùng.
Vốn dĩ Tiêu Túc đang thấp thỏm lo sợ đứng đó, đột nhiên cảm thấy Đậu Nành lại ôm chặt lấy mình hơn, trong lòng cậu ta thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là dính người đấy, chẳng lẽ nào là có duyên phận không thể dùng lời để miêu tả hết với cậu ta sao? Vết sẹo xấu xí trên mặt của cậu ta không những không dọa đứa bé này sợ hãi bỏ chạy mà ngược lại còn thân thiết với bản thân đến thế, trong lòng Tiêu Túc bị cảm động một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, sự cảm động này không duy trì được lâu đã biến mất, bởi vì Tiêu Túc có thể nhận thấy rõ ràng rằng sau khi Đậu Nành ôm chặt lấy cổ của cậu ta xong, sự dữ dội trên người của Dạ Âu Thần đã tăng vọt lên thêm vài phần nữa rồi.
Tiêu Túc sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại được.
Hóa ra anh ta đã bị Đậu Nành lợi dụng rồi.
Trong chốc lát, sự cảm động đang dâng lên trong trái tim của Tiêu Túc đã bốc hơi sạch sẽ đi mất.
Quả nhiên là con trai của cậu Dạ, đáng lẽ ra cậu ta không nên ôm bất cứ kỳ vọng nào cả. Cậu Dạ là một ác quỷ, thì nòi giống của anh cũng phải là một tiểu ác quỷ!
“Cậu.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần dáng vào trên người Tiêu Túc, môi mỏng vừa mới phun ra một chữ.
Tiêu Túc ngay lập tức biểu lộ thân phận của mình.
“Cậu Dạ, tôi là Tiêu Túc, là trợ lý của anh ạ.”
Tiêu Túc cũng không ngốc đến mức đó đâu, nhanh chóng nói rõ thân phận của bản thân ra, dù sao thì cậu cũng biết tính cách ác quỷ của Dạ Âu Thần rồi mà.
Quả thật như thế, sau khi nghe Tiêu Túc nói xong, Dạ Âu Thần nheo mắt lại, không khí mạnh mẽ trên người cũng đã giảm đi một nửa.
“Trợ lý ư?”
“Vâng ạ.”
Tiểu Tô một bên gật đầu, một bên giữ lấy Đậu Nành muốn đặt cậu bé lên mặt đất, nhẹ giọng giải thích: “Sau khi cậu Dạ xảy ra tai nạn tôi rất lo lắng, cho nên lần này tôi đến đây cùng với cậu chủ nhỏ.”
Trợ lý… Cậu chủ nhỏ.
Hai cách xưng hô này đã nhanh chóng khiến Dạ Âu Thần hiểu ra thân phận của hai người ở trước mặt.
Không khí sắc bén trên người anh cũng đã biến mất, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt.
Biết rằng Tiêu Túc là trợ lý của anh, sau khi không có lời đe dọa nào, Dạ Âu Thần cũng không còn nhìn đánh giá cậu ta bằng ánh mắt dữ dội nữa mà quay sang phía Đậu Nành.
“Cậu nhóc, lại đây.”
Đậu Nành nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Tiêu Túc, rồi lắc đầu.
Hai mắt của Dạ Âu Thần tối sầm lại.
Tiêu Túc ngại ngùng cười, nhỏ giọng nói với Đậu Nành.
“Cậu chủ nhỏ, cậu Dạ đang gọi cậu đấy, mau đi xuống đi.”
Đậu Nành siết chặt cổ của cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, bất lực vô cùng.
“Chú Tiêu ơi, ba hư quá, chú mau gọi cho mẹ cháu, kêu mẹ đến đón Đậu Nành về nhà đi, Đậu Nành không muốn ở cùng với ba nữa, cháu muốn về nhà thôi.”
Tiêu Túc: “…”
Dạ Âu Thần: “…”
Nhắc đến Hàn Minh Thư, biểu cảm trong đáy mắt của Dạ Âu Thần dịu đi một chút, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, anh bước từng bước đến gần Đậu Nành, đôi môi mỏng thốt ra: “Không cần phải gọi điện cho mẹ của con, ba có thể đưa con về nhà.”
Vừa dứt lời, Tiêu Túc vô cùng biết cách tùy cơ ứng biến nên cúi người xuống và đặt Đậu Nành trên sàn, thì thầm: “Đậu Nành ngoan nhé, hãy đến chỗ của ba con đi.”
Nói xong, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Âu Thần. “Cậu Dạ, cơ thể của anh không có chuyện gì sao? Vừa rồi anh đã bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì không có tình trạng gì khác đúng không ạ? Hay là…tôi đi gọi bác sĩ qua đây xem thử một chút coi sao?”
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng lên, bản thân anh ngoại trừ lúc ban nãy khi định đứng dậy thì đầu truyền đến cơn đau nhói ra, thì không có tình trạng nào khác, bởi vì có lẽ là đã đoán ra được nguyên nhân xảy ra hậu quả đó, cho nên Dạ Âu Thần cảm thấy chắc là bản thân đã bị kích thích đại não, trí nhớ gần như là muốn phá vỡ đường phong ấn, thế nên mới dẫn đến việc phát sinh tình huống đó.
Bình luận facebook