Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1119
Chương 1119:
Hàn Minh Thư: “Bị thương mà còn vui vẻ như vậy?”
Cho dù thế nào Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy không thích hợp.
Tiểu Nhan điên cuồng chụp cái ngón tay được dán bằng cá nhân kia, bộ dạng vô cùng sung sướng như nhặt được báu vật vậy.
Đậu Nành chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu hỏi kinh người.
“Dì Tiểu Nhan, có phải cái băng cá nhân này là do cậu của cháu dán cho dì không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nheo mắt lại, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Nhan coi ngón tay dính băng cá nhân kia như bảo bối, cô đột nhiên cảm giác được Đậu Nành nói không sai, không ngờ rằng một đứa bé còn tinh ý hơn cả cô, vauwf liếc mắt cái đã nhìn ra được.
Tiểu Nhan chụp thêm mấy tấm hình nữa rồi đặt điện thoại di động xuống, nhìn Đậu Nành một cái.
“Đừng lanh lợi như vậy, biết quá nhiều chuyện cũng không phải là chuyện tốt đâu.
“Ồ” Đậu Nành gây ngô gật đầu.
Xem ra những gì Đậu Nành nói là chính xác, miếng băng cá nhân kia….
“Hì hì, tớ lại bước thêm một bước đến gần mục tiêu rồi, vừa rồi anh của cậu đi vào phòng bếp uống nước, đúng lúc tớ cắ vào ngón tay, sau đó thì…”
Cô ấy vừa nói vừa thẹn thùng, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cô ấy lại rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Vẻn vẹn chỉ là giúp cô ấy dán băng cá nhân, tay cô ấy còn bị thương, nhưng cô ấy lại vui vẻ thành cái dạng này.
Thật là dễ thỏa mãn.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư có chút không vui, trên mặt cũng không có ý cười, cô không có cách nào miễn cưỡng chính mình.
“Minh Thư, tớ đã có cách để theo đuổi anh trai cậu.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sững sờ, kết hợp với ngón tay bị thương của cô ấy, cô ~ không khỏi nghĩ tới điều gì đó.
“Không phải là cậu muốn…”
“Chính là như cậu nghĩ.”
“Cậu điên rồi à?”
Hàn Minh Thư nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cách này quá cực đoan.”
“Ai da, tớ không phải kiểu cực đoan như cậu nghĩ đâu, tớ sẽ rất cẩn thận, hơn nữa chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng mà….
Đã để cho tớ biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.”
Tiểu Nhan nói xong thì chuyển hướng qua phía Đậu Nành, bộ dáng vô cùng tự tin.
“Đậu Nành, cháu hãy đợi dì thăng cấp thành mợ cháu đi!”
Đậu Nành ngước cổ lên, thầm nghĩ: Bộ dáng của dì Tiểu Nhan vô cùng tự tin như vậy khiến cậu bé rất muốn đả kích cô ấy.
Ý nghĩ của Tiểu Nhan khiến Hàn Minh Thư vô cùng đau đầu, điều đáng tiếc là Đậu Nành đang ở bên cạnh cô, cho nên cô không thể nói quá rõ ràng, miễn cho Đậu Nành bị dạy dỗ ý nghĩ không hay.
Mà Tiểu Nhan đại khái là cảm thấy ánh sáng ở trong lòng không tốt, cho nên cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Cũng không biết là đi tìm chỗ nào.
Mãi cho đến giữa trưa mà Dạ Âu Thần vẫn chưa về, Hàn Minh Thư thầm nghĩ người này tại sao lại lười như vậy? Sáng sớm Tiêu Túc đã giúp anh đưa con trai đến, thế mà anh có thể ở trong khách sạn ngủ muộn như vậy?
Chẳng lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc?
Hàn Minh Thư không trong ngon Dạ Âu Thần trở về nữa, ngược lại nhà họ Uất Trì lại phải người tới đón Đậu Nành.
Thế là Hàn Minh Thư liền thả Đậu Nành đến trước mặt ông cụ để tăng độ yêu thích thay cô.
Hàn Minh Thư: “Bị thương mà còn vui vẻ như vậy?”
Cho dù thế nào Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy không thích hợp.
Tiểu Nhan điên cuồng chụp cái ngón tay được dán bằng cá nhân kia, bộ dạng vô cùng sung sướng như nhặt được báu vật vậy.
Đậu Nành chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu hỏi kinh người.
“Dì Tiểu Nhan, có phải cái băng cá nhân này là do cậu của cháu dán cho dì không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nheo mắt lại, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Nhan coi ngón tay dính băng cá nhân kia như bảo bối, cô đột nhiên cảm giác được Đậu Nành nói không sai, không ngờ rằng một đứa bé còn tinh ý hơn cả cô, vauwf liếc mắt cái đã nhìn ra được.
Tiểu Nhan chụp thêm mấy tấm hình nữa rồi đặt điện thoại di động xuống, nhìn Đậu Nành một cái.
“Đừng lanh lợi như vậy, biết quá nhiều chuyện cũng không phải là chuyện tốt đâu.
“Ồ” Đậu Nành gây ngô gật đầu.
Xem ra những gì Đậu Nành nói là chính xác, miếng băng cá nhân kia….
“Hì hì, tớ lại bước thêm một bước đến gần mục tiêu rồi, vừa rồi anh của cậu đi vào phòng bếp uống nước, đúng lúc tớ cắ vào ngón tay, sau đó thì…”
Cô ấy vừa nói vừa thẹn thùng, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cô ấy lại rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Vẻn vẹn chỉ là giúp cô ấy dán băng cá nhân, tay cô ấy còn bị thương, nhưng cô ấy lại vui vẻ thành cái dạng này.
Thật là dễ thỏa mãn.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư có chút không vui, trên mặt cũng không có ý cười, cô không có cách nào miễn cưỡng chính mình.
“Minh Thư, tớ đã có cách để theo đuổi anh trai cậu.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sững sờ, kết hợp với ngón tay bị thương của cô ấy, cô ~ không khỏi nghĩ tới điều gì đó.
“Không phải là cậu muốn…”
“Chính là như cậu nghĩ.”
“Cậu điên rồi à?”
Hàn Minh Thư nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cách này quá cực đoan.”
“Ai da, tớ không phải kiểu cực đoan như cậu nghĩ đâu, tớ sẽ rất cẩn thận, hơn nữa chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng mà….
Đã để cho tớ biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.”
Tiểu Nhan nói xong thì chuyển hướng qua phía Đậu Nành, bộ dáng vô cùng tự tin.
“Đậu Nành, cháu hãy đợi dì thăng cấp thành mợ cháu đi!”
Đậu Nành ngước cổ lên, thầm nghĩ: Bộ dáng của dì Tiểu Nhan vô cùng tự tin như vậy khiến cậu bé rất muốn đả kích cô ấy.
Ý nghĩ của Tiểu Nhan khiến Hàn Minh Thư vô cùng đau đầu, điều đáng tiếc là Đậu Nành đang ở bên cạnh cô, cho nên cô không thể nói quá rõ ràng, miễn cho Đậu Nành bị dạy dỗ ý nghĩ không hay.
Mà Tiểu Nhan đại khái là cảm thấy ánh sáng ở trong lòng không tốt, cho nên cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Cũng không biết là đi tìm chỗ nào.
Mãi cho đến giữa trưa mà Dạ Âu Thần vẫn chưa về, Hàn Minh Thư thầm nghĩ người này tại sao lại lười như vậy? Sáng sớm Tiêu Túc đã giúp anh đưa con trai đến, thế mà anh có thể ở trong khách sạn ngủ muộn như vậy?
Chẳng lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc?
Hàn Minh Thư không trong ngon Dạ Âu Thần trở về nữa, ngược lại nhà họ Uất Trì lại phải người tới đón Đậu Nành.
Thế là Hàn Minh Thư liền thả Đậu Nành đến trước mặt ông cụ để tăng độ yêu thích thay cô.
Bình luận facebook