Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1182
Chương 1182:
Hàn Minh Thư: “
Người này là đang diễn hài sao?
Kièu Trị ôm lấy chiếc tủ với vẻ âu yếm.
Đùa thôi, vừa rồi trong một thoảng chập chờn lướt qua, anh muốn lao vào ôm chị dâu, mặc dù trong lòng anh coi chi dầu như người thân, nhưng trong lòng Uất Trì thì lại không nghĩ như vậy. Khi đó anh ta sẽ chỉ cảm thấy anh đang muốn lợi dụng chị dâu mà thôi, bản thân anh thật không muốn chết trẻ đầu.
Hàn Minh Thư đưa tay đóng cửa lại, thì nghe thấy một câu hỏi nhỏ từ Kièu Trị: “Uất Trì đi vắng rồi à?”
“Ba ngày nữa chúng tôi phải về lại Việt Nam, vì vậy gần đây anh ấy đang bận giải quyết công việc trong công ty” Nghĩa là sau khi thu xếp thỏa đáng, xử lý ổn thỏa xong mọi việc ở đây rồi thì họ mới có thể trở về nước mà không cần lo lắng.
Nhắc đến chuyện trở về Việt Nam, tâm trạng của Kièu Trị lại trúng xuống: “Mọi người thật sự sắp phải trở về Việt Nam rồi? Ở lại đây không tốt sao? Chị dâu nhỏ à, hiện tại chị đang ở cùng anh ấy rồi, tại sao chị lại còn muốn trở về?”
Hàn Minh Thư khẽ liếc nhìn Kièu Trị, có lẽ anh ấy không biết gần đây đã liên tiếp xảy ra những chuyện gì, chắc là vẫn tưởng rằng cô và Dạ Âu Thần đã trôi qua một năm nay một cách yên ổn.
Cô nhất thời không biết phải giải thích với Kièu Trị như thế nào, nói ra hình như sẽ hơi dài dòng, cho nên cuối cùng Hàn Minh Thư chì có thể nói: “Dù sao đây không phải là chỗ của chúng tôi. Chúng tôi trước đây không sống ở đây, cho nên tôi muốn cùng anh ấy quay về. Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là vì ở đây mới là quê hương của chúng tôi, hơn nữa tôi cũng hy vọng có thể cùng anh ấy trở về nơi ở trước đây, xem xem nơi đó có thể giúp anh ấy khôi phục được trí nhớ hay không”
Nghe đến đây, Kièu Trị cuối cùng cũng hiểu ra Thì ra là vì hy vọng Uất Trì có thể khôi phục lại trí nhớ nên mới quyết định về nước, anh gật đầu: “Như vậy cũng đúng, như này thì em không có có gì để giữ hai người ở lại rồi, nếu không, chẳng phải sẽ ngăn cản việc Uất Trì hồi phục trí nhớ hay sao?”
Hàn Minh Thư cười nhẹ không nói gì.
Kièu Trị lại thở dài, cảm thấy tâm tình có chút không nỡ.
Hàn Mộc Từ liền tiến lên một bước, sau đó cùng anh ta đi vào: “Cậu dạo gần đây thế nào, đối tượng xem mắt như thế nào, đã gặp qua chưa?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Kièu Trị liền đột nhiên biển sắc.
“Chị dâu nhỏ à, chị đừng có giễu cợt em nữa. Em không phải đã nói rồi sao, dạo gần đây em sống kinh khủng lắm, sống còn không bằng chết mà? Tết của người ta đầy đủ niềm vui, nhưng em thì giống như .. một đêm dài đen tối vậy.”
Trong lúc Hàn Minh Thư rót cho anh một cốc nước ở trong bếp, thì Kièu Trị đang nhìn cách bài trí xung quanh và đã nhịn không được bèn thốt lời khen ngợi.
“Ngôi nhà này được bài trí không tồi, Uất Trì đã đem chị đi giấu rất kỹ càng rồi.”
Sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư đưa cho anh một lý nước đun sôi, anh lại lộ ra vẻ buồn bã: “Không phải chứ chị dâu, em chạy xã như vậy, chẳng lẽ không thể cho em uống một ngụm trà hay ly rượu vang được sao? Chi được một ly nước đun sôi thôi à?”
“Buổi trưa ở lại dùng cơm, bây giờ uống nước lọc thi ảm ức cho câu rồi à?”
“Gi ha?”
Đôi mắt của Kièu Trị như bừng sáng lên khi nghe tin anh có thể ở lại dùng bữa trưa.
Khoảng thời gian gần đây, những gì anh ăn đều do đầu bếp làm, nhưng anh vẫn nhớ tay nghề của chị dâu nhỏ, vì vậy khi Hàn Minh Thư nói rằng anh có thể ở lại dùng cơm, Kièu Trị đột nhiên cảm thấy mọi buồn bã trong lòng đều tan biến.
“Không ấm ức! Không ấm ức chút nào hết!”
“Không ấm ức là được rồi, nếu cậu dám nói là ấm ức thì hôm nay cậu đừng nghĩ đến việc dùng cơm nữa.”
“Chị dâu nhỏ, vậy chúng ta có cần đi siêu thị mua nguyên liệu trước không?”
Mua nguyên liệu?
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Việc này thì không cần lo đã có người đi rồi”
Tiểu Nhan gần đây dường như đã thay đổi thành một con người khác, cô ấy sáng sớm thức dậy liền đi siêu thị mua nguyên liệu, sau đó mỗi ngày đều nấu một bữa ăn thịnh soạn, bởi vì có rất nhiều thứ cần mua nên Tiêu Túc cũng đi cùng cô ấy rồi.
“Có người đi rồi? Ai thế?”
Kièu Trị gãi đầu, nếu anh nhớ không lầm thì chị dâu nhỏ vừa nói rằng Uất Trì đang giải quyết công việc ở công ty, nên nếu nói là anh ấy đi thi không hợp lý cho lắm.
“Đều là bạn bè của tôi cả, cậu chắc chưa gặp qua đầu, đợi họ quay về, tôi sẽ giới thiệu mọi người làm quen với nhau.
Hàn Minh Thư: “
Người này là đang diễn hài sao?
Kièu Trị ôm lấy chiếc tủ với vẻ âu yếm.
Đùa thôi, vừa rồi trong một thoảng chập chờn lướt qua, anh muốn lao vào ôm chị dâu, mặc dù trong lòng anh coi chi dầu như người thân, nhưng trong lòng Uất Trì thì lại không nghĩ như vậy. Khi đó anh ta sẽ chỉ cảm thấy anh đang muốn lợi dụng chị dâu mà thôi, bản thân anh thật không muốn chết trẻ đầu.
Hàn Minh Thư đưa tay đóng cửa lại, thì nghe thấy một câu hỏi nhỏ từ Kièu Trị: “Uất Trì đi vắng rồi à?”
“Ba ngày nữa chúng tôi phải về lại Việt Nam, vì vậy gần đây anh ấy đang bận giải quyết công việc trong công ty” Nghĩa là sau khi thu xếp thỏa đáng, xử lý ổn thỏa xong mọi việc ở đây rồi thì họ mới có thể trở về nước mà không cần lo lắng.
Nhắc đến chuyện trở về Việt Nam, tâm trạng của Kièu Trị lại trúng xuống: “Mọi người thật sự sắp phải trở về Việt Nam rồi? Ở lại đây không tốt sao? Chị dâu nhỏ à, hiện tại chị đang ở cùng anh ấy rồi, tại sao chị lại còn muốn trở về?”
Hàn Minh Thư khẽ liếc nhìn Kièu Trị, có lẽ anh ấy không biết gần đây đã liên tiếp xảy ra những chuyện gì, chắc là vẫn tưởng rằng cô và Dạ Âu Thần đã trôi qua một năm nay một cách yên ổn.
Cô nhất thời không biết phải giải thích với Kièu Trị như thế nào, nói ra hình như sẽ hơi dài dòng, cho nên cuối cùng Hàn Minh Thư chì có thể nói: “Dù sao đây không phải là chỗ của chúng tôi. Chúng tôi trước đây không sống ở đây, cho nên tôi muốn cùng anh ấy quay về. Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là vì ở đây mới là quê hương của chúng tôi, hơn nữa tôi cũng hy vọng có thể cùng anh ấy trở về nơi ở trước đây, xem xem nơi đó có thể giúp anh ấy khôi phục được trí nhớ hay không”
Nghe đến đây, Kièu Trị cuối cùng cũng hiểu ra Thì ra là vì hy vọng Uất Trì có thể khôi phục lại trí nhớ nên mới quyết định về nước, anh gật đầu: “Như vậy cũng đúng, như này thì em không có có gì để giữ hai người ở lại rồi, nếu không, chẳng phải sẽ ngăn cản việc Uất Trì hồi phục trí nhớ hay sao?”
Hàn Minh Thư cười nhẹ không nói gì.
Kièu Trị lại thở dài, cảm thấy tâm tình có chút không nỡ.
Hàn Mộc Từ liền tiến lên một bước, sau đó cùng anh ta đi vào: “Cậu dạo gần đây thế nào, đối tượng xem mắt như thế nào, đã gặp qua chưa?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Kièu Trị liền đột nhiên biển sắc.
“Chị dâu nhỏ à, chị đừng có giễu cợt em nữa. Em không phải đã nói rồi sao, dạo gần đây em sống kinh khủng lắm, sống còn không bằng chết mà? Tết của người ta đầy đủ niềm vui, nhưng em thì giống như .. một đêm dài đen tối vậy.”
Trong lúc Hàn Minh Thư rót cho anh một cốc nước ở trong bếp, thì Kièu Trị đang nhìn cách bài trí xung quanh và đã nhịn không được bèn thốt lời khen ngợi.
“Ngôi nhà này được bài trí không tồi, Uất Trì đã đem chị đi giấu rất kỹ càng rồi.”
Sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư đưa cho anh một lý nước đun sôi, anh lại lộ ra vẻ buồn bã: “Không phải chứ chị dâu, em chạy xã như vậy, chẳng lẽ không thể cho em uống một ngụm trà hay ly rượu vang được sao? Chi được một ly nước đun sôi thôi à?”
“Buổi trưa ở lại dùng cơm, bây giờ uống nước lọc thi ảm ức cho câu rồi à?”
“Gi ha?”
Đôi mắt của Kièu Trị như bừng sáng lên khi nghe tin anh có thể ở lại dùng bữa trưa.
Khoảng thời gian gần đây, những gì anh ăn đều do đầu bếp làm, nhưng anh vẫn nhớ tay nghề của chị dâu nhỏ, vì vậy khi Hàn Minh Thư nói rằng anh có thể ở lại dùng cơm, Kièu Trị đột nhiên cảm thấy mọi buồn bã trong lòng đều tan biến.
“Không ấm ức! Không ấm ức chút nào hết!”
“Không ấm ức là được rồi, nếu cậu dám nói là ấm ức thì hôm nay cậu đừng nghĩ đến việc dùng cơm nữa.”
“Chị dâu nhỏ, vậy chúng ta có cần đi siêu thị mua nguyên liệu trước không?”
Mua nguyên liệu?
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Việc này thì không cần lo đã có người đi rồi”
Tiểu Nhan gần đây dường như đã thay đổi thành một con người khác, cô ấy sáng sớm thức dậy liền đi siêu thị mua nguyên liệu, sau đó mỗi ngày đều nấu một bữa ăn thịnh soạn, bởi vì có rất nhiều thứ cần mua nên Tiêu Túc cũng đi cùng cô ấy rồi.
“Có người đi rồi? Ai thế?”
Kièu Trị gãi đầu, nếu anh nhớ không lầm thì chị dâu nhỏ vừa nói rằng Uất Trì đang giải quyết công việc ở công ty, nên nếu nói là anh ấy đi thi không hợp lý cho lắm.
“Đều là bạn bè của tôi cả, cậu chắc chưa gặp qua đầu, đợi họ quay về, tôi sẽ giới thiệu mọi người làm quen với nhau.
Bình luận facebook