Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1200
Chương 1200:
Bây giờ cô ấy thành ra thế này, có phải là không tiếp năng lượng cho bản thân nữa, thật sự từ bỏ Hàn Thanh rồi không?
Nhưng cô ấy tỏ ra như không có chuyện gì, không ngờ đụng đến công việc thì tâm tư đều bị vạch trần hết.
Có lẽ vì để mất mấy đơn hàng lớn nên cô ấy Hàn Minh Thư khẽ cười, trả lời cô ấy.
“Làm sao, giờ tớ thế này đi làm có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là có rồi. Cậu là phụ nữ đang mang thai, hơn nữa thai nhi còn chưa ổn định, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi. Công Phước Nhãều việc lắm, tớ lo cậu không làm được hết”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư vẫn còn đó: “Bây giờ cậu lo tớ không làm được hết, vậy nếu sau này cậu rời đi thì sao đây?”
Tiểu Nhan: “..”
Xung quanh yên lặng, một lúc sau Tiểu Nhan mới vò đầu bứt tai nói: “Vậy tớ ở lại quản lý thêm một khoảng thời gian nữa?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Hàn Minh Thư tắt dần. Cô không trả lời được hay không được mà vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Tiểu Nhan.
“Từ trước đến nay, cậu luôn mang suy nghĩ này để ở lại công ty và ở lại bên cạnh tớ sao?”
Tiểu Nhan: “Tớ…”
“Năm năm trước chúng ta quen biết nhau, khi đó cậu còn nói với tớ rằng Mạnh Tuyết U là kẻ giả tạo. Sau đó nghe thấy cảnh ngộ của tớ, cậu đi nước ngoài cùng tớ rồi bắt đầu sống cùng tớ và Đậu Nành. Tớ thấy cậu trải qua mỗi ngày rất vui vẻ và cũng trân trọng tình bạn này giữa hai ta, nhưng hôm nay tớ mới biết thì ra…cậu vẫn luôn có gánh nặng”
“Không không không” Tiểu Nhan vội vã xua tay, cố gắng giải thích thay cho bản thân: “Tớ không có gánh nặng. Minh Thư, cậu đừng hiểu nhầm, lúc nãy cậu cũng đã nói tớ với cậu ở cùng nhau rất vui vẻ. Đây là niềm vinh dự của tớ, sao có thể là gánh nặng được?”
“Chỗ nào mà chẳng phải gánh nặng chứ?
Giống như lúc nấy cậu rõ ràng muốn từ chức nhưng sau khi nghe thấy tình trạng sức khỏe của tớ lại muốn ở lại. Như vậy chẳng khác nào giành tủi thân về mình để bao bọc cho người khác? Tiểu Nhan bỗng chốc im lặng, không biết phải trả lời Hàn Minh Thư như thế nào. Một lát sau cô ấy mới khẽ nói tiếp: “Tớ, tớ chỉ không muốn cậu quá cực khổ”
Hàn Minh Thư không nhịn được cười nhưng nơi khóe mắt cũng trở nên đỏ hoe. Sau đó giọt nước mắt hiện lên trong con ngươi, óng ánh trong suốt trước mắt Tiểu Nhan.
Cô đưa tay ra nhéo má Tiểu Nhan, hơi dùng sức một chút thì nhìn thấy Tiểu Nhan đau đến nhíu mày nhưng lại không nói gì.
“Đau lắm phải không?”
Hàn Minh Thư hỏi.
Tiểu Nhan bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt oán hận, khẽ nói: “Tất nhiên là đau rồi, sao đột nhiên cậu lại nhéo mặt tớ?”
“Đau vậy tại sao không nói?”
Hàn Minh Thư lại hỏi.
Tiểu Nhan sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra được ý nghĩa từ hành động này của Hàn Minh Thư.
Cô ấy tức giận đến mức đập vào tay Hàn Minh Thư rồi quay người đi.
“Minh Thư xấu xa, cậu biết rõ tớ không thông minh như cậu mà lại cứ dụ tớ vào tròng!”
“Sao tớ lại dụ cậu vào tròng chứ? Tớ chỉ nhéo mặt cậu thôi mà, ai bảo cậu không kêu đau?”
Hàn Minh Thư vừa nói, nước mắt lại nhiều thêm. Sau khi Tiểu Nhan quay người lại, cô cũng thấy như vậy dễ nói chuyện hơn nên không ép cô ấy quay lại, cô khẽ nói: “Những gì tớ vừa mới nói với cậu cậu đã hiểu chưa? Đau thì phải nói, nếu cậu không nói thì mãi mãi không có ai biết cậu đau. Giống như chuyện lần này, cậu nói muốn từ chức với tớ nhưng lại không nói lý do, sau khi biết tình trạng của tớ lại muốn ở lại. Tiểu Nhan, bọn mình là chị em tốt, bạn tốt của nhau. Bọn mình phải giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải một mình cậu chiều theo tớ, giúp tớ, như vậy cậu sẽ rất mệt”
Vai của Tiểu Nhan khẽ run nhưng không hề trả lời cô.
Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Tớ đã biết biểu hiện gần đây của cậu ở công ty rồi”
“Minh Thư, tớ…”
Tiểu Nhan vội vã quay đầu lại, lúc này Hàn Minh Thư mới biết hốc mắt của cô ấy cũng đã đỏ hoe. Vì vậy, vừa rồi cô ấy đột nhiên quay đi là vì sợ bị cô nhìn thấy sao?”
Bây giờ cô ấy thành ra thế này, có phải là không tiếp năng lượng cho bản thân nữa, thật sự từ bỏ Hàn Thanh rồi không?
Nhưng cô ấy tỏ ra như không có chuyện gì, không ngờ đụng đến công việc thì tâm tư đều bị vạch trần hết.
Có lẽ vì để mất mấy đơn hàng lớn nên cô ấy Hàn Minh Thư khẽ cười, trả lời cô ấy.
“Làm sao, giờ tớ thế này đi làm có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là có rồi. Cậu là phụ nữ đang mang thai, hơn nữa thai nhi còn chưa ổn định, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi. Công Phước Nhãều việc lắm, tớ lo cậu không làm được hết”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư vẫn còn đó: “Bây giờ cậu lo tớ không làm được hết, vậy nếu sau này cậu rời đi thì sao đây?”
Tiểu Nhan: “..”
Xung quanh yên lặng, một lúc sau Tiểu Nhan mới vò đầu bứt tai nói: “Vậy tớ ở lại quản lý thêm một khoảng thời gian nữa?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Hàn Minh Thư tắt dần. Cô không trả lời được hay không được mà vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Tiểu Nhan.
“Từ trước đến nay, cậu luôn mang suy nghĩ này để ở lại công ty và ở lại bên cạnh tớ sao?”
Tiểu Nhan: “Tớ…”
“Năm năm trước chúng ta quen biết nhau, khi đó cậu còn nói với tớ rằng Mạnh Tuyết U là kẻ giả tạo. Sau đó nghe thấy cảnh ngộ của tớ, cậu đi nước ngoài cùng tớ rồi bắt đầu sống cùng tớ và Đậu Nành. Tớ thấy cậu trải qua mỗi ngày rất vui vẻ và cũng trân trọng tình bạn này giữa hai ta, nhưng hôm nay tớ mới biết thì ra…cậu vẫn luôn có gánh nặng”
“Không không không” Tiểu Nhan vội vã xua tay, cố gắng giải thích thay cho bản thân: “Tớ không có gánh nặng. Minh Thư, cậu đừng hiểu nhầm, lúc nãy cậu cũng đã nói tớ với cậu ở cùng nhau rất vui vẻ. Đây là niềm vinh dự của tớ, sao có thể là gánh nặng được?”
“Chỗ nào mà chẳng phải gánh nặng chứ?
Giống như lúc nấy cậu rõ ràng muốn từ chức nhưng sau khi nghe thấy tình trạng sức khỏe của tớ lại muốn ở lại. Như vậy chẳng khác nào giành tủi thân về mình để bao bọc cho người khác? Tiểu Nhan bỗng chốc im lặng, không biết phải trả lời Hàn Minh Thư như thế nào. Một lát sau cô ấy mới khẽ nói tiếp: “Tớ, tớ chỉ không muốn cậu quá cực khổ”
Hàn Minh Thư không nhịn được cười nhưng nơi khóe mắt cũng trở nên đỏ hoe. Sau đó giọt nước mắt hiện lên trong con ngươi, óng ánh trong suốt trước mắt Tiểu Nhan.
Cô đưa tay ra nhéo má Tiểu Nhan, hơi dùng sức một chút thì nhìn thấy Tiểu Nhan đau đến nhíu mày nhưng lại không nói gì.
“Đau lắm phải không?”
Hàn Minh Thư hỏi.
Tiểu Nhan bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt oán hận, khẽ nói: “Tất nhiên là đau rồi, sao đột nhiên cậu lại nhéo mặt tớ?”
“Đau vậy tại sao không nói?”
Hàn Minh Thư lại hỏi.
Tiểu Nhan sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra được ý nghĩa từ hành động này của Hàn Minh Thư.
Cô ấy tức giận đến mức đập vào tay Hàn Minh Thư rồi quay người đi.
“Minh Thư xấu xa, cậu biết rõ tớ không thông minh như cậu mà lại cứ dụ tớ vào tròng!”
“Sao tớ lại dụ cậu vào tròng chứ? Tớ chỉ nhéo mặt cậu thôi mà, ai bảo cậu không kêu đau?”
Hàn Minh Thư vừa nói, nước mắt lại nhiều thêm. Sau khi Tiểu Nhan quay người lại, cô cũng thấy như vậy dễ nói chuyện hơn nên không ép cô ấy quay lại, cô khẽ nói: “Những gì tớ vừa mới nói với cậu cậu đã hiểu chưa? Đau thì phải nói, nếu cậu không nói thì mãi mãi không có ai biết cậu đau. Giống như chuyện lần này, cậu nói muốn từ chức với tớ nhưng lại không nói lý do, sau khi biết tình trạng của tớ lại muốn ở lại. Tiểu Nhan, bọn mình là chị em tốt, bạn tốt của nhau. Bọn mình phải giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải một mình cậu chiều theo tớ, giúp tớ, như vậy cậu sẽ rất mệt”
Vai của Tiểu Nhan khẽ run nhưng không hề trả lời cô.
Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Tớ đã biết biểu hiện gần đây của cậu ở công ty rồi”
“Minh Thư, tớ…”
Tiểu Nhan vội vã quay đầu lại, lúc này Hàn Minh Thư mới biết hốc mắt của cô ấy cũng đã đỏ hoe. Vì vậy, vừa rồi cô ấy đột nhiên quay đi là vì sợ bị cô nhìn thấy sao?”
Bình luận facebook