Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124-126
CHƯƠNG 124: CÔ LÀ AI?
Câu hỏi này khiến người đàn ông ngượng ngùng, ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Trợ lý Thẩm nói gì vậy? Đây vẫn luôn là quy định của công ty, hơn nữa trợ lý Thẩm là người bên cạnh tổng giám đốc Dạ, nếu xin ứng tiền trước chắc chắn là có chuyện rất quan trọng cần làm, phòng kế toán của chúng tôi cũng không thể sơ xuất được.”
“Nhưng mà trước đó…”
Thẩm Cửu còn đang băn khoăn thì bên phía Tiểu Nhan đã làm xong: “Tiền của cô đây.”
Nghe vậy, người đàn ông trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Lần sau, con đừng bốc đồng như vậy nữa. Đây là Lang An trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Dạ gọi điện thoại dặn dò ba đấy. Cũng may con không nói những lời quá khó nghe và cũng may là người ta không so đo với con. ”
“Hứ, cô ta như vậy mà hào phóng à? Cô ta đã đánh nhau với người khác trong nhà ăn thậm chí còn đổ thức ăn lên người khác nữa chứ.Cô ta nghĩ mình là người của tổng giám đốc Dạ thì hay lắm sao, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà.”
“Con đừng tham dự linh tinh vào chuyện kia, cũng đừng nghe từ một phía. Con nhìn dáng vẻ kia của cô ấy có giống loại người dữ dằn như vậy không? Người của công ty thế nào chẳng lẽ con không biết?”
Tiểu Nhan bĩu môi: “Dù sao, con cũng nghĩ cô ta đổ thức ăn lên người khác là không đúng! Cả ba người đều bị làm thành như vậy, chuyện này còn giả được sao?”
Tiểu Nhan nói xong thì xoay người đi luôn.
Sau khi Thẩm Cửu giải quyết xong rắc rối, cô trở về chỗ ngồi của mình, bất giác nhớ tới Tiểu Nhan ở phòng kế toán lúc nãy. Cô ta nói cô ta cũng vào bằng cửa sau, nên bây giờ trong mắt mọi người, Thẩm Cửu cô đang dựa vào mối quan hệ với Dạ Âu Thần mới được vào công ty.
Bỏ đi, tại sao cô phải bận tâm về những điều này? Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã hết một ngày.
Hàn Mai Linh nhận được tin hôm nay Hàn Đông trở về nước nên vô cùng hưng phấn, cô gọi điện thoại cho Hàn Đông trước khi anh lên máy bay.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Hàn Đông vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng Hàn Mai Linh cũng không để ý bởi vì hôm nay tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ. Cô có thể tìm giúp Thẩm Cửu ba đứa bé trong bụng Thẩm Cửu cô ấy rồi.
“Anh hai, hôm nay anh sắp về nước rồi phải không?”
“Ừm, mười lăm phút nữa sẽ lên máy bay.”
“Anh hai, vậy chuyện em nhờ anh điều tra, anh đã điều tra ra được rồi sao?”
Ánh mắt Hàn Đông hơi nheo lại, nhìn người đến người đi trong sân bay, nhếch miệng nói.
“Phải.”
“Thật sao?” Hàn Mai Linh ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên: “Cảm ơn anh hai, em biết anh hai của em là giỏi nhất. Anh có thể nói trước…”
“Sau khi trở về anh sẽ cho em xem hồ sơ. Anh cúp máy trước đây.”
Hàn Đông nói xong, liền cúp máy. Nữ thư ký ăn mặc chững chạc đứng bên cạnh anh ta, thấy anh ta cúp điện thoại thì nhắc nhở nói: “Tổng giám đốc Hàn, năm giờ nữa máy bay sẽ tới Mạc Thành. Trợ lý Thẩm của Dạ thị đã đặt nhà hàng xong rồi, chúng ta xuống máy bay là có thể đi tới đó ngay.”
Hàn Đông gật đầu, vươn tay kéo cà vạt của bộ âu phục, dưới đôi mắt sắc lạnh có vết thâm quầng nhàn nhạt, có thể thấy mấy ngày nay anh bận rộn cỡ nào. Thư ký Tô Cửu thấy vậy, bèn nói: “Tổng giám đốc Hàn, hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi? Mấy ngày gần đây anh bôn ba mệt nhọc… ”
“Không cần.”
Nếu anh đã từ chối thì Tô Cửu cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Tổng giám đốc Hàn đây là hồ sơ của tổng giám đốc Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị.”
Hàn Đông nhận lấy liếc nhìn: “Là một đối thủ.”
Anh đánh giá.
Tô Cửu nhận lại hồ sơ nói: “Đúng vậy, từ sau khi anh ta đóng quân ở nhà họ Dạ thì Dạ thị lên như diều. Bây giờ danh tiếng của bọn họ còn lấn át tập đoàn Hàn thị của chúng ta ở Mạc Thành. Anh ta luôn tỏ vẻ kiêu căng với mọi người, cho nên mọi người đều không dám trêu chọc vị ma vương của tập đoàn Dạ thị này. Lần này bọn họ đến tìm chúng ta hợp tác, đúng là bất ngờ. Đúng rồi, tổng giám đốc Hàn, đây là trợ lý mới của Dạ thị, tôi đã điều tra sơ lược về cô ấy rồi.”
Tô Cửu lại đưa hồ sơ khác lên.
Hàn Đông liếc nhìn, trong cái nhìn xa xăm bỗng hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, anh nhìn chăm chú khuôn mặt của Thẩm Cửu.
Sao người phụ nữ này nhìn hơi quen mặt thế nhỉ?
“Tổng giám đốc Hàn, có vấn đề gì không ạ?” Tô Cửu hỏi.
Hàn Đông khẽ cau mày, ngón tay thô ráp che lại đôi mắt của người phụ nữ kia. Tuy người phụ nữ trong ảnh đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hờ hững như biển cả vô tận, không có dục vọng và cảm xúc dư thừa nào.
Vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt này, hình như anh đã gặp ở ai đó rồi.
“Ồ đúng rồi tổng giám đốc Hàn, theo điều tra vị trợ lý mới này còn là bạn học của cô Hàn nữa đấy.”
Hàn Đông: “Bạn học?”
“Đúng vậy.”
Hàn Đông nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu không dời mắt. Tô Cửu đi theo Hàn Đông lâu như vậy, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh. Cô không khỏi nghi hoặc: “Tổng giám đốc Hàn, anh thích người phụ nữ này?”
Hàn Đông: “…”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Tô Cửu lập tức cụp mắt: “Tô Cửu lỡ lời.”
Hàn Đông thu lại tờ tài liệu có bức ảnh, gấp thành hình vuông bỏ vào trong túi quần tây: “Đây là người mà hôm nay tôi sẽ gặp?”
“Đúng vậy.”
“Đi thôi.”
Năm tiếng sau, chuyến bay của Hàn Đông đáp xuống Mạc Thành.
Thẩm Cửu biết anh ta sẽ đi chuyến bay này cho nên cô đã đến sân bay đợi từ trước. Bàn chuyện hợp tác phải có thành ý một chút, điều này cô vẫn hiểu rõ. Trước kia, cô đã đưa đón rất nhiều người ở sân bay rồi.
Sân bay chật cứng người, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm số hiệu chuyến bay hiển thị trên màn hình lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy máy bay chở Hàn Đông hạ cánh, cô đã hỏi qua trợ lý của Hàn Đông rồi, Hàn Đông sẽ rời sân bay qua lối đi VIP.
Sau khi máy bay hạ cánh, trợ lý của Tô Cửu lập tức mở điện thoại di động của Hàn Đông, lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho Thẩm Cửu thì điện thoại đã reo lên trước.
Tô Cửu thờ ơ nghe máy, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Cô đã tới… sân bay đón rồi?”
Hàn Đông liếc nhìn cô ta, Tô Cửu khẽ ho một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, trợ lý Thẩm tới đón chúng ta rồi, cô ấy đang ở ngay bên ngoài.”
Vốn dĩ Tô Cửu còn tưởng rằng Hàn Đông sẽ cau mày nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: “Coi như là có thành ý, đi thôi.”
“Vâng.” Tô Cửu đi sát theo sau.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra một người phụ nữ trong đám đông.
Cho dù lúc nhận Hàn Mai Linh, Hàn Đông cũng không có cảm giảc này.
Nhưng lần này, với cặp mắt sắc bén như chim ưng, lúc ở lối ra, anh lập tức nhìn thấy Thẩm Cửu đang đứng trong biển người mênh mông.
CHƯƠNG 125: GHEN
Cô ấy rất gầy, thân hình mảnh mai, mặc váy màu xanh lam nhạt, nước da trắng ngần rất hợp với màu xanh tao nhã của chiếc váy. Mái tóc dài mềm mại ngang lưng buông xuống hai bên, dưới ánh đèn sân bay, đường nét khuôn măt cô trông cực kỳ nhu hòa.
Cô toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ thành thục, từng trải, trùng khớp với người nào đó trong trí nhớ của Hàn Đông.
Hàn Đông vô thức dừng bước chân, nhìn chằm chằm cô.
“Tổng giám đốc Hàn, chào anh. Tôi là trợ lý Thẩm Cửu của Dạ Âu Thần, tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị.” Lúc tự mình giới thiệu cô cũng không vươn tay ra với đối phương, ngược lại thái độ cực kỳ khiêm tốn, cúi người với đối phương.
“Tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, nếu như tổng giám đốc Hàn và cô Tô không ngại có thể đi chung xe với chúng tôi.”
Không ngờ, ánh mắt điềm nhiên như không của Hàn Đông rơi trên khuôn mặt cô, giọng nói thờ ơ: “Cô biết lái xe?”
Thẩm Cửu nghe hỏi vậy đỏ mặt, gật đầu: “Vâng.”
Sáng sớm lúc ra cửa Thẩm Cửu đã tìm Lang An mượn xe. Lúc đầu anh ta không cho mượn nhưng sau đó không biết làm sao lại đột nhiên đồng ý cho cô mượn. Trước kia Thẩm Cửu đã học lái xe và cũng lấy được bằng lái rồi.
Hơn nữa kỹ thuật lái xe của cô cũng khá ổn.
Hàn Đông cũng rất bất ngờ, ngược lại Tô Cửu lại hỏi: “Trợ lý Thẩm, vì lý do an toàn, tôi vẫn muốn hỏi một câu là cô đã có bằng lái chưa?”
Thẩm Cửu gật đầu.
Sau đó Hàn Đông và Tô Cửu lên xe của Thẩm Cửu.
Từ khi nhìn thấy Thẩm Cửu, ánh mắt của Hàn Đông vẫn không rời khỏi người cô, thậm chí khi đã ngồi ở hàng ghế sau xe, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc kia vẫn nhìn chằm chằm sau gáy Thẩm Cửu.
Ánh nhìn chằm chằm này khiến Thẩm Cửu run run.
Theo như cô biết, Hàn Đông là một người cứng nhắc, nghiêm chỉnh, đừng nói là ngày thường, cho dù bạn có gây chú ý với anh ta thì cũng chưa chắc anh ta sẽ nhìn đến bạn.
Nhưng hôm nay sao anh ta cứ liên tục nhìn chằm chằm cô vậy?
Thẩm Cửu lập tức ngồi thẳng lưng lên, lẽ nào Hàn Đông là tên biến thái ngầm?
Tô Cửu cũng nhận thấy tổng giám đốc của bọn họ đột nhiên thay đổi lớn, giống như tên biến thái, cô ta cũng nhận ra được tâm trạng lo sợ của Thẩm Cửu nên thấp giọng giải thích: “Cô Thẩm, con đường này có rất nhiều người, xin cô hãy cẩn thận.”
Một câu nói khiến Thẩm Cửu tỉnh táo lại.
Cô đang suy nghĩ gì đấy?
Người ta nhìn chằm chằm cô chẳng qua là vì không yên tâm về trình độ lái xe của cô, cho nên nhìn cô như thể là để nhắc nhở cô mà thôi, thế mà cô lại suy nghĩ lung tung.
Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.
Thẩm Cửu gạt đi những cảm xúc lộn xộn kia sau đó tập trung lái xe.
Nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Thẩm Cửu giao xe cho quản lý, sau đó dẫn theo đám người Hàn Đông đi vào nhà hàng.
Tô Cửu đi theo phía sau Hàn Đông, nhìn nhà hàng, không khỏi cong môi cười. Đúng là rất chu đáo ngay cả nhà hàng mà tổng giám đốc Hàn thích nhất cũng hỏi thăm được.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu nhân viên phục vụ liền mang những món ăn đã được chuẩn bị sẵn lên.
Hàn Đông: “…”
Tô Cửu nghĩ thầm, đúng là chỉ có cô ấy! Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài. Ngay cả khẩu vị của tổng giám đốc cũng hiểu rõ ràng như thế, xem ra vị trợ lý này của Âu Dạ Thần đúng là rất có lòng.
Thẩm Cửu lo lắng xoa xoa tay, cắn chặt môi dưới nói: “Tổng giám đốc Hàn, đây là những món tôi đã nhờ nhân viên nhà hàng chuẩn bị trước. Tổng giám đốc Hàn đường sá xa xôi, chắc đã mệt rồi. Chúng ta có thể ăn cơm trước, còn chuyện hợp tác hãy nói sau.”
Nói xong, Thẩm Cửu ngồi ở đối diện mỉm cười nhìn Hàn Đông, vẻ mặt giống như một con mèo đột nhiên lộ ra nụ cười, thoạt nhìn rất kỳ cục.
Một phút sau…
Nụ cười trên mặt Thẩm Cửu dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt: “Chuyện đó… Tổng giám đốc Hàn có ý kiến gì sao?”
Hàn Đông vẫn lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau, Hàn Đông giơ tay cầm đũa lên, lúc này Thẩm Cửu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lại qua một lúc Hàn Đông thờ ơ mở miệng: “Cám ơn.”
Lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng rằng cô nghe lầm nhưng mãi một lúc sau cô mới nhận ra Hàn Đông đúng là cảm ơn mình, cô không khỏi mỉm cười.
Buổi chiều mùa thu, chút ánh nắng vụn xuyên qua ô cửa kính chiếu vào bên trong. Trong nhà hàng rất yên tĩnh, máy phát nhạc đang phát bài hát ballad nổi tiếng thế giới, Thẩm Cửu ngồi đó, cô mặc váy màu xanh nhạt, toát lên cảm giác nhẹ nhàng.
Sau khi Dạ Âu Thần nhận được tin Hàn Đông đã lên xe của Thẩm Cửu thì chau mày, sau đó anh liền bảo Lang An cùng anh đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước đó.
Đúng lúc anh đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, mắt híp lại vẻ cực kỳ nguy hiểm.
Người phụ nữ này đúng là một phút không gặp đã trêu ong ghẹo bướm rồi.
Hơn nữa ai bảo cô xõa tóc chứ? Chỉ bàn việc làm ăn thôi mà, cô có cần phải trang điểm xinh đẹp như vậy không?
Lang An đứng sau lưng anh, cảm nhận được sự thù địch và tức giận từ hơi thở của anh, vì vậy anh ta thận trọng hỏi: “Cậu Dạ, chúng ta cũng vào chứ? Theo tôi thấy anh càng thích hợp bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Hàn hơn. Nếu để trợ lý Thẩm làm chuyện này, e rằng kết quả sẽ không như ý muốn.”
Dạ Âu Thần không nói chuyện nhưng hơi thở lạnh như băng toát ra từ người anh khiến người khác cực kỳ sợ hãi, Lang An dẩu môi: “Vậy tôi vào chào hỏi trước nhé?”
Dạ Âu Thần: “… Chào hỏi làm gì? Cậu cho rằng gặp mặt bạn bè sao?”
Lang An: “…”
Tôi đây còn không phải đang kiếm lý do để cho anh đi vào sao?
Âu Dạ Thần: “Đẩy tôi vào trong, tôi thật muốn xem thử, cô ấy muốn dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông?”
Dụ dỗ đàn ông? Nhất thời Lang An cũng cạn lời, vừa đẩy Dạ Âu Thần đi vào trong, vừa nói đỡ cho Thẩm Cửu: “Tôi cảm thấy bộ dáng này của trợ lý Thẩm rất bình thường, sao có thể dụ dỗ đàn ông được chứ?”
“Cô ấy đặc biệt có trang điểm.” Dạ Âu Thần cười khẩy, nhắc nhở.
Vì vậy, Lang An lại liếc nhìn người ngồi bên trong, mơ hồ nói: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm hoàn toàn không có trang điểm, hơn nữa chiếc váy kia là anh mua cho cô ấy đấy.”
Dạ Âu Thần: “…”
Đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi đau.
Cho nên anh mua đồ cho cô, cô mặc đi gặp người đàn không khác anh liền khó chịu?
“Hơn nữa là cậu Dạ bảo cô ấy đến đấy chứ?”
Lại tự vả mặt một lần nữa.
Dạ Âu Thần cười mỉa: “Tôi thấy cậu hình như không muốn làm nữa rồi.”
Lang An: “Tuyệt đối không có chuyện này. Cậu Dạ của chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện tự vả mặt mình chứ? Trợ lý Thẩm hôm nay đúng thật là, lại dám trang điểm lộng lẫy như vậy, chẳng qua chỉ đi bàn công việc mà thôi, sao cô ấy lại có thể dụ dỗ như thế chứ?”
“… Người phụ nữ của tôi lúc nào thì đến lượt cậu nói luyên thuyên rồi?”
Lang An: Ha ha!
Thẩm Cửu nhìn thấy Hàn Đông ăn những món cô đã chuẩn bị, cho nên trong lòng rất vui đến nỗi quên gọi thức ăn cho mình. Vì thế cả quá trình cô chỉ mải nhìn Hàn Đông, ánh mắt kia khiến Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng thấy ngại ngùng.
Mà cục nước đá Hàn Đông kia lại không cảm nhận được, anh ta cứ mặt không cảm xúc ăn trước mặt cô.
CHƯƠNG 126: CỨU BỒ
Vì vậy, cảnh tượng trước mắt giống như một đầu bếp nhỏ vừa mới ra nghề, bưng món ăn do mình nấu ra cho khách, sau đó nhìn thấy vị khách kia ăn say sưa ngon lành, liền nở nụ cười sâu xa.
Tô Cửu nhìn cảnh tượng này thấy thế nào cũng rất kỳ lạ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bất ngờ vang lên.
Tô Cửu và Thẩm Cửu hơi sững người, theo tiếng nhìn sang.
Sau đó theo bóng dáng của Thẩm Cửu, Hàn Đông bắt gặp đôi mắt đen thẳm của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần…
Nhớ đến kết quả điều tra lần này, trong mắt Hàn Đông lóe lên vẻ đăm chiêu.
Không biết đang nghĩ tới điều gì mà trong mắt Hàn Đông bỗng hiện lên một tia dò hỏi.
Tô Cửu nhanh chóng đứng lên: “Tổng giám đốc Dạ, nếu biết anh tới, tôi nên…”
Dạ Âu Thần vẻ mặt lành lạnh: “Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ đến xem thử trợ lý của tôi đã bàn bạc công việc thế nào rồi thôi.”
Giọng nói dửng dưng như không của anh khiến người ta không nhận ra được tâm trạng của anh.
Tô Cửu lúng túng liếc nhìn Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đi tới trước mặt Dạ Âu Thần, thấp giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của cô giống hệt một đứa trẻ, Dạ Âu Thần khẽ nheo mắt lại. Tại sao trước đây anh không phát hiện ra người phụ nữ này còn có một mặt đáng yêu như vậy?
Mà bây giờ, những biểu cảm khác nhau của cô, bao gồm cả những động tác nhỏ, ánh mắt ngây thơ kia đều khiến Dạ Âu Thần cảm thấy rất hợp mắt.
Hơn nữa còn là kiểu càng ngày càng hợp mắt.
Đệch!
Lẽ nào là bởi vì đã lên giường một lần cho nên mới như vậy? Không phải chứ?
Nghĩ đến đó, Dạ Âu Thần bỗng trở nên khó chịu vô cớ, sau đó dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với cô: “Tôi đến xem thử cô có quyến rũ đàn ông khác sau lưng tôi không?”
Thẩm Cửu: “…”
Trong nháy mắt, gương mặt cô trở nên cứng ngắc.
Mà trên gương mặt tuấn tú kia của Dạ Âu Thần lại lộ ra nụ cười khinh khỉnh, sau đó lăn xe thẳng tới trước bàn ăn: “Không ngại nếu thêm một người chứ?”
Hàn Đông bỏ nĩa ăn trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tổng giám đốc Dạ, rất hân hạnh.”
Dạ Âu Thần nhếch môi: “Hiếm có dịp gặp mặt thế này.”
Mà Thẩm Cửu ở bên này vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, sau khi nghe bọn họ nói chuyện, cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
Cô quay lại chỗ cũ ngồi xuống, mọi người lúng túng ngồi xuống theo, một lúc lâu sau Thẩm Cửu mới nhận ra chỉ có trước mặt Hàn Đông mới có thức ăn, mà cô lại quên mất phần của cô và Tô Cửu.
“Xin lỗi, tôi sẽ gọi người phục vụ đến để gọi món!”
Sau khi người phục vụ tới, Thẩm Cửu hỏi ý kiến của mọi người xong mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này Dạ Âu Thần lại đột nhiên đề nghị: “Bầu không khí tốt như vậy, tổng giám đốc Hàn không ngại uống vài ly chứ?”
Tô Cửu muốn nói tổng giám đốc Hàn của chúng tôi không uống rượu, nhưng không ngờ Hàn Đông lại nói: “Được.”
Thế là món ăn còn chưa kịp bưng lên thì đã có hai chai rượu được đưa lên trước.
Khi Thẩm Cửu nhìn thấy hai chai rượu kia, sắc mặt của cô hơi thay đổi, tranh thủ lúc bọn họ uống rượu, cô đi tới quầy lễ tân lén hỏi thăm. Sau khi biết được giá rượu, Thẩm Cửu không thể bình tĩnh được nữa.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng ở Mạc Thành. Mê Vợ Không Lối Về. Đầu bếp ở đây đều là những người nổi tiếng, chỉ tính những món ăn đặc sản riêng của nhà hàng thôi giá đã cao chót vót rồi, chứ đừng nói tới mấy thứ rượu vang xa xỉ kia.
Kiểu nhà hàng này thường không dành cho những nhân viên bình thường. Những chỗ cao cấp thường được dùng cho những cuộc đàm phán hoặc làm việc, nhằm thu phục lòng người. Nhưng vì các món ăn ở nhà hàng này đều do các đầu bếp nổi tiếng làm ra nên rất nhiều người đến ăn ở đây.
Chỉ có điều phần lớn bọn họ đều là những người có thể chi trả nổi nên mới đến đây.
Mà Thẩm Cửu rõ ràng chính là người không chi trả nổi kia.
Tuy người đàn ông trung niên của phòng kế toán kia đã cho cô xin ứng số tiền nhiều hơn dự định của cô, nhưng xem ra là vẫn không trả nổi bữa cơm này.
Thẩm Cửu quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại di động đi tới nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có ai, vì vậy Thẩm Cửu liền dứt khoát gọi điện đứng bên ngoài gọi điện cho Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của cô: “Tại sao lúc này cậu không đi làm mà gọi điện thoại cho tớ? Có phải muốn mời tớ đi ăn trưa chung không?”
Thẩm Cửu không có thời gian nói đùa với cô ấy, bây giờ cô rất sốt ruột.
“Mai Linh, mau cứu bồ đi, cho tớ mượn ít tiền!”
Hàn Mai Linh: “… Cái quái gì thế này?”
Thẩm Cửu: “Việc này nói ra rất dài dòng nhưng bây giờ tớ thật sự rất cần tiền.”
“Được rồi, vậy cậu cần bao nhiêu? Tớ gửi cho cậu ngay.” Hàn Mai Linh hào phóng đồng ý.
Bởi vì hai người quen biết nhau nhiều năm, từ sau khi Hàn Mai Linh đến nhà họ Hàn, cô ấy không ngừng nghĩ cách bù đắp cho Thẩm Cửu. Cô ấy luôn nói với Thẩm Cửu rằng nếu Thẩm Cửu có chuyện gì thì sẽ giúp đỡ nhưng Thẩm Cửu chưa từng mở miệng mượn tiền một lần nào, càng chưa từng nhờ cô ấy giúp chuyện gì.
Ngay cả việc tìm người đàn ông xa lạ kia cũng là do Hàn Mai Linh đề nghị muốn giúp.
Cho nên lần này Thẩm Cửu hỏi vay tiền, Hàn Mai Linh thật sự rất vui vẻ. Bởi vì ít nhất cô ấy đã mở lời với cô rồi. Hàn Mai Linh cũng có thể tìm được cơ hội bù đắp cho cô ấy, trong lòng sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.
Thế là Hàn Mai Linh lập tức chuyển tiền qua cho Thẩm Cửu. Lúc Thẩm Cửu nhận được tin nhắn, cô cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Hàn Mai Linh thản nhiên hỏi: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu cần mượn tiền làm gì đấy? Cho dù là chuyện dài dòng, ít nhất cũng phải nói chút gì đi chứ.”
Nói đến đây, Thẩm Cửu cười: “Chuyện này rất là dài dòng. Chẳng phải ngày trước tớ có nói sẽ mời anh trai cậu dùng cơm đó sao?”
Nghe vậy, trong lòng Hàn Mai Linh lập tức hồi hộp, lúng ta lúng túng gật đầu: “Phải, đúng vậy, sao thế?”
“Dạ thị muốn hợp tác với Hàn thị, vì thế hôm nay tớ may mắn mời được anh trai cậu.”
“Cậu, cậu nói cái gì?”
Thẩm Cửu vừa dứt lời, Hàn Mai Linh ở đầu bên kia sợ đến mặt biến sắc, Thẩm Cửu nghe được đầu bên kia hình như có tiếng đồ vật rơi bể, cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Cậu và anh trai tớ… Gặp nhau rồi?” Giọng nói của Hàn Mai Linh nghe có vẻ rất hoảng hốt, Thẩm Cửu không hiểu ra sao, hơi nhíu mày.
Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Cửu liền nhanh chóng giải thích: “Cậu đừng lo, tớ không có làm phiền công việc của anh cậu, chúng tớ có cơ hội gặp mặt là vì bàn chuyện làm ăn.”
“Bây giờ hai người đang ở đâu?” Hàn Mai Linh đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?”
“Chẳng phải hai người đang dùng cơm sao? Nói cho tớ biết hai người đang ăn ở nhà hàng nào vậy?” Hàn Mai Linh cũng không phát hiện giọng nói của mình hơi run rẩy.
Thẩm Cửu: “… Chính là nhà hàng nổi tiếng nhất Mạc Thành đấy…”
Cô còn chưa nói xong bỗng nghe tút, trước khi cúp điện thoại Thẩm Cửu còn nghe Hàn Mai Linh nói: “Cậu ở đó chờ tớ, tớ tới ngay đây!”
Câu hỏi này khiến người đàn ông ngượng ngùng, ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Trợ lý Thẩm nói gì vậy? Đây vẫn luôn là quy định của công ty, hơn nữa trợ lý Thẩm là người bên cạnh tổng giám đốc Dạ, nếu xin ứng tiền trước chắc chắn là có chuyện rất quan trọng cần làm, phòng kế toán của chúng tôi cũng không thể sơ xuất được.”
“Nhưng mà trước đó…”
Thẩm Cửu còn đang băn khoăn thì bên phía Tiểu Nhan đã làm xong: “Tiền của cô đây.”
Nghe vậy, người đàn ông trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Lần sau, con đừng bốc đồng như vậy nữa. Đây là Lang An trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Dạ gọi điện thoại dặn dò ba đấy. Cũng may con không nói những lời quá khó nghe và cũng may là người ta không so đo với con. ”
“Hứ, cô ta như vậy mà hào phóng à? Cô ta đã đánh nhau với người khác trong nhà ăn thậm chí còn đổ thức ăn lên người khác nữa chứ.Cô ta nghĩ mình là người của tổng giám đốc Dạ thì hay lắm sao, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà.”
“Con đừng tham dự linh tinh vào chuyện kia, cũng đừng nghe từ một phía. Con nhìn dáng vẻ kia của cô ấy có giống loại người dữ dằn như vậy không? Người của công ty thế nào chẳng lẽ con không biết?”
Tiểu Nhan bĩu môi: “Dù sao, con cũng nghĩ cô ta đổ thức ăn lên người khác là không đúng! Cả ba người đều bị làm thành như vậy, chuyện này còn giả được sao?”
Tiểu Nhan nói xong thì xoay người đi luôn.
Sau khi Thẩm Cửu giải quyết xong rắc rối, cô trở về chỗ ngồi của mình, bất giác nhớ tới Tiểu Nhan ở phòng kế toán lúc nãy. Cô ta nói cô ta cũng vào bằng cửa sau, nên bây giờ trong mắt mọi người, Thẩm Cửu cô đang dựa vào mối quan hệ với Dạ Âu Thần mới được vào công ty.
Bỏ đi, tại sao cô phải bận tâm về những điều này? Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã hết một ngày.
Hàn Mai Linh nhận được tin hôm nay Hàn Đông trở về nước nên vô cùng hưng phấn, cô gọi điện thoại cho Hàn Đông trước khi anh lên máy bay.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Hàn Đông vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng Hàn Mai Linh cũng không để ý bởi vì hôm nay tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ. Cô có thể tìm giúp Thẩm Cửu ba đứa bé trong bụng Thẩm Cửu cô ấy rồi.
“Anh hai, hôm nay anh sắp về nước rồi phải không?”
“Ừm, mười lăm phút nữa sẽ lên máy bay.”
“Anh hai, vậy chuyện em nhờ anh điều tra, anh đã điều tra ra được rồi sao?”
Ánh mắt Hàn Đông hơi nheo lại, nhìn người đến người đi trong sân bay, nhếch miệng nói.
“Phải.”
“Thật sao?” Hàn Mai Linh ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên: “Cảm ơn anh hai, em biết anh hai của em là giỏi nhất. Anh có thể nói trước…”
“Sau khi trở về anh sẽ cho em xem hồ sơ. Anh cúp máy trước đây.”
Hàn Đông nói xong, liền cúp máy. Nữ thư ký ăn mặc chững chạc đứng bên cạnh anh ta, thấy anh ta cúp điện thoại thì nhắc nhở nói: “Tổng giám đốc Hàn, năm giờ nữa máy bay sẽ tới Mạc Thành. Trợ lý Thẩm của Dạ thị đã đặt nhà hàng xong rồi, chúng ta xuống máy bay là có thể đi tới đó ngay.”
Hàn Đông gật đầu, vươn tay kéo cà vạt của bộ âu phục, dưới đôi mắt sắc lạnh có vết thâm quầng nhàn nhạt, có thể thấy mấy ngày nay anh bận rộn cỡ nào. Thư ký Tô Cửu thấy vậy, bèn nói: “Tổng giám đốc Hàn, hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi? Mấy ngày gần đây anh bôn ba mệt nhọc… ”
“Không cần.”
Nếu anh đã từ chối thì Tô Cửu cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Tổng giám đốc Hàn đây là hồ sơ của tổng giám đốc Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị.”
Hàn Đông nhận lấy liếc nhìn: “Là một đối thủ.”
Anh đánh giá.
Tô Cửu nhận lại hồ sơ nói: “Đúng vậy, từ sau khi anh ta đóng quân ở nhà họ Dạ thì Dạ thị lên như diều. Bây giờ danh tiếng của bọn họ còn lấn át tập đoàn Hàn thị của chúng ta ở Mạc Thành. Anh ta luôn tỏ vẻ kiêu căng với mọi người, cho nên mọi người đều không dám trêu chọc vị ma vương của tập đoàn Dạ thị này. Lần này bọn họ đến tìm chúng ta hợp tác, đúng là bất ngờ. Đúng rồi, tổng giám đốc Hàn, đây là trợ lý mới của Dạ thị, tôi đã điều tra sơ lược về cô ấy rồi.”
Tô Cửu lại đưa hồ sơ khác lên.
Hàn Đông liếc nhìn, trong cái nhìn xa xăm bỗng hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, anh nhìn chăm chú khuôn mặt của Thẩm Cửu.
Sao người phụ nữ này nhìn hơi quen mặt thế nhỉ?
“Tổng giám đốc Hàn, có vấn đề gì không ạ?” Tô Cửu hỏi.
Hàn Đông khẽ cau mày, ngón tay thô ráp che lại đôi mắt của người phụ nữ kia. Tuy người phụ nữ trong ảnh đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hờ hững như biển cả vô tận, không có dục vọng và cảm xúc dư thừa nào.
Vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt này, hình như anh đã gặp ở ai đó rồi.
“Ồ đúng rồi tổng giám đốc Hàn, theo điều tra vị trợ lý mới này còn là bạn học của cô Hàn nữa đấy.”
Hàn Đông: “Bạn học?”
“Đúng vậy.”
Hàn Đông nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu không dời mắt. Tô Cửu đi theo Hàn Đông lâu như vậy, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh. Cô không khỏi nghi hoặc: “Tổng giám đốc Hàn, anh thích người phụ nữ này?”
Hàn Đông: “…”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Tô Cửu lập tức cụp mắt: “Tô Cửu lỡ lời.”
Hàn Đông thu lại tờ tài liệu có bức ảnh, gấp thành hình vuông bỏ vào trong túi quần tây: “Đây là người mà hôm nay tôi sẽ gặp?”
“Đúng vậy.”
“Đi thôi.”
Năm tiếng sau, chuyến bay của Hàn Đông đáp xuống Mạc Thành.
Thẩm Cửu biết anh ta sẽ đi chuyến bay này cho nên cô đã đến sân bay đợi từ trước. Bàn chuyện hợp tác phải có thành ý một chút, điều này cô vẫn hiểu rõ. Trước kia, cô đã đưa đón rất nhiều người ở sân bay rồi.
Sân bay chật cứng người, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm số hiệu chuyến bay hiển thị trên màn hình lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy máy bay chở Hàn Đông hạ cánh, cô đã hỏi qua trợ lý của Hàn Đông rồi, Hàn Đông sẽ rời sân bay qua lối đi VIP.
Sau khi máy bay hạ cánh, trợ lý của Tô Cửu lập tức mở điện thoại di động của Hàn Đông, lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho Thẩm Cửu thì điện thoại đã reo lên trước.
Tô Cửu thờ ơ nghe máy, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Cô đã tới… sân bay đón rồi?”
Hàn Đông liếc nhìn cô ta, Tô Cửu khẽ ho một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, trợ lý Thẩm tới đón chúng ta rồi, cô ấy đang ở ngay bên ngoài.”
Vốn dĩ Tô Cửu còn tưởng rằng Hàn Đông sẽ cau mày nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: “Coi như là có thành ý, đi thôi.”
“Vâng.” Tô Cửu đi sát theo sau.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra một người phụ nữ trong đám đông.
Cho dù lúc nhận Hàn Mai Linh, Hàn Đông cũng không có cảm giảc này.
Nhưng lần này, với cặp mắt sắc bén như chim ưng, lúc ở lối ra, anh lập tức nhìn thấy Thẩm Cửu đang đứng trong biển người mênh mông.
CHƯƠNG 125: GHEN
Cô ấy rất gầy, thân hình mảnh mai, mặc váy màu xanh lam nhạt, nước da trắng ngần rất hợp với màu xanh tao nhã của chiếc váy. Mái tóc dài mềm mại ngang lưng buông xuống hai bên, dưới ánh đèn sân bay, đường nét khuôn măt cô trông cực kỳ nhu hòa.
Cô toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ thành thục, từng trải, trùng khớp với người nào đó trong trí nhớ của Hàn Đông.
Hàn Đông vô thức dừng bước chân, nhìn chằm chằm cô.
“Tổng giám đốc Hàn, chào anh. Tôi là trợ lý Thẩm Cửu của Dạ Âu Thần, tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị.” Lúc tự mình giới thiệu cô cũng không vươn tay ra với đối phương, ngược lại thái độ cực kỳ khiêm tốn, cúi người với đối phương.
“Tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, nếu như tổng giám đốc Hàn và cô Tô không ngại có thể đi chung xe với chúng tôi.”
Không ngờ, ánh mắt điềm nhiên như không của Hàn Đông rơi trên khuôn mặt cô, giọng nói thờ ơ: “Cô biết lái xe?”
Thẩm Cửu nghe hỏi vậy đỏ mặt, gật đầu: “Vâng.”
Sáng sớm lúc ra cửa Thẩm Cửu đã tìm Lang An mượn xe. Lúc đầu anh ta không cho mượn nhưng sau đó không biết làm sao lại đột nhiên đồng ý cho cô mượn. Trước kia Thẩm Cửu đã học lái xe và cũng lấy được bằng lái rồi.
Hơn nữa kỹ thuật lái xe của cô cũng khá ổn.
Hàn Đông cũng rất bất ngờ, ngược lại Tô Cửu lại hỏi: “Trợ lý Thẩm, vì lý do an toàn, tôi vẫn muốn hỏi một câu là cô đã có bằng lái chưa?”
Thẩm Cửu gật đầu.
Sau đó Hàn Đông và Tô Cửu lên xe của Thẩm Cửu.
Từ khi nhìn thấy Thẩm Cửu, ánh mắt của Hàn Đông vẫn không rời khỏi người cô, thậm chí khi đã ngồi ở hàng ghế sau xe, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc kia vẫn nhìn chằm chằm sau gáy Thẩm Cửu.
Ánh nhìn chằm chằm này khiến Thẩm Cửu run run.
Theo như cô biết, Hàn Đông là một người cứng nhắc, nghiêm chỉnh, đừng nói là ngày thường, cho dù bạn có gây chú ý với anh ta thì cũng chưa chắc anh ta sẽ nhìn đến bạn.
Nhưng hôm nay sao anh ta cứ liên tục nhìn chằm chằm cô vậy?
Thẩm Cửu lập tức ngồi thẳng lưng lên, lẽ nào Hàn Đông là tên biến thái ngầm?
Tô Cửu cũng nhận thấy tổng giám đốc của bọn họ đột nhiên thay đổi lớn, giống như tên biến thái, cô ta cũng nhận ra được tâm trạng lo sợ của Thẩm Cửu nên thấp giọng giải thích: “Cô Thẩm, con đường này có rất nhiều người, xin cô hãy cẩn thận.”
Một câu nói khiến Thẩm Cửu tỉnh táo lại.
Cô đang suy nghĩ gì đấy?
Người ta nhìn chằm chằm cô chẳng qua là vì không yên tâm về trình độ lái xe của cô, cho nên nhìn cô như thể là để nhắc nhở cô mà thôi, thế mà cô lại suy nghĩ lung tung.
Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.
Thẩm Cửu gạt đi những cảm xúc lộn xộn kia sau đó tập trung lái xe.
Nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Thẩm Cửu giao xe cho quản lý, sau đó dẫn theo đám người Hàn Đông đi vào nhà hàng.
Tô Cửu đi theo phía sau Hàn Đông, nhìn nhà hàng, không khỏi cong môi cười. Đúng là rất chu đáo ngay cả nhà hàng mà tổng giám đốc Hàn thích nhất cũng hỏi thăm được.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu nhân viên phục vụ liền mang những món ăn đã được chuẩn bị sẵn lên.
Hàn Đông: “…”
Tô Cửu nghĩ thầm, đúng là chỉ có cô ấy! Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài. Ngay cả khẩu vị của tổng giám đốc cũng hiểu rõ ràng như thế, xem ra vị trợ lý này của Âu Dạ Thần đúng là rất có lòng.
Thẩm Cửu lo lắng xoa xoa tay, cắn chặt môi dưới nói: “Tổng giám đốc Hàn, đây là những món tôi đã nhờ nhân viên nhà hàng chuẩn bị trước. Tổng giám đốc Hàn đường sá xa xôi, chắc đã mệt rồi. Chúng ta có thể ăn cơm trước, còn chuyện hợp tác hãy nói sau.”
Nói xong, Thẩm Cửu ngồi ở đối diện mỉm cười nhìn Hàn Đông, vẻ mặt giống như một con mèo đột nhiên lộ ra nụ cười, thoạt nhìn rất kỳ cục.
Một phút sau…
Nụ cười trên mặt Thẩm Cửu dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt: “Chuyện đó… Tổng giám đốc Hàn có ý kiến gì sao?”
Hàn Đông vẫn lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau, Hàn Đông giơ tay cầm đũa lên, lúc này Thẩm Cửu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lại qua một lúc Hàn Đông thờ ơ mở miệng: “Cám ơn.”
Lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng rằng cô nghe lầm nhưng mãi một lúc sau cô mới nhận ra Hàn Đông đúng là cảm ơn mình, cô không khỏi mỉm cười.
Buổi chiều mùa thu, chút ánh nắng vụn xuyên qua ô cửa kính chiếu vào bên trong. Trong nhà hàng rất yên tĩnh, máy phát nhạc đang phát bài hát ballad nổi tiếng thế giới, Thẩm Cửu ngồi đó, cô mặc váy màu xanh nhạt, toát lên cảm giác nhẹ nhàng.
Sau khi Dạ Âu Thần nhận được tin Hàn Đông đã lên xe của Thẩm Cửu thì chau mày, sau đó anh liền bảo Lang An cùng anh đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước đó.
Đúng lúc anh đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, mắt híp lại vẻ cực kỳ nguy hiểm.
Người phụ nữ này đúng là một phút không gặp đã trêu ong ghẹo bướm rồi.
Hơn nữa ai bảo cô xõa tóc chứ? Chỉ bàn việc làm ăn thôi mà, cô có cần phải trang điểm xinh đẹp như vậy không?
Lang An đứng sau lưng anh, cảm nhận được sự thù địch và tức giận từ hơi thở của anh, vì vậy anh ta thận trọng hỏi: “Cậu Dạ, chúng ta cũng vào chứ? Theo tôi thấy anh càng thích hợp bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Hàn hơn. Nếu để trợ lý Thẩm làm chuyện này, e rằng kết quả sẽ không như ý muốn.”
Dạ Âu Thần không nói chuyện nhưng hơi thở lạnh như băng toát ra từ người anh khiến người khác cực kỳ sợ hãi, Lang An dẩu môi: “Vậy tôi vào chào hỏi trước nhé?”
Dạ Âu Thần: “… Chào hỏi làm gì? Cậu cho rằng gặp mặt bạn bè sao?”
Lang An: “…”
Tôi đây còn không phải đang kiếm lý do để cho anh đi vào sao?
Âu Dạ Thần: “Đẩy tôi vào trong, tôi thật muốn xem thử, cô ấy muốn dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông?”
Dụ dỗ đàn ông? Nhất thời Lang An cũng cạn lời, vừa đẩy Dạ Âu Thần đi vào trong, vừa nói đỡ cho Thẩm Cửu: “Tôi cảm thấy bộ dáng này của trợ lý Thẩm rất bình thường, sao có thể dụ dỗ đàn ông được chứ?”
“Cô ấy đặc biệt có trang điểm.” Dạ Âu Thần cười khẩy, nhắc nhở.
Vì vậy, Lang An lại liếc nhìn người ngồi bên trong, mơ hồ nói: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm hoàn toàn không có trang điểm, hơn nữa chiếc váy kia là anh mua cho cô ấy đấy.”
Dạ Âu Thần: “…”
Đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi đau.
Cho nên anh mua đồ cho cô, cô mặc đi gặp người đàn không khác anh liền khó chịu?
“Hơn nữa là cậu Dạ bảo cô ấy đến đấy chứ?”
Lại tự vả mặt một lần nữa.
Dạ Âu Thần cười mỉa: “Tôi thấy cậu hình như không muốn làm nữa rồi.”
Lang An: “Tuyệt đối không có chuyện này. Cậu Dạ của chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện tự vả mặt mình chứ? Trợ lý Thẩm hôm nay đúng thật là, lại dám trang điểm lộng lẫy như vậy, chẳng qua chỉ đi bàn công việc mà thôi, sao cô ấy lại có thể dụ dỗ như thế chứ?”
“… Người phụ nữ của tôi lúc nào thì đến lượt cậu nói luyên thuyên rồi?”
Lang An: Ha ha!
Thẩm Cửu nhìn thấy Hàn Đông ăn những món cô đã chuẩn bị, cho nên trong lòng rất vui đến nỗi quên gọi thức ăn cho mình. Vì thế cả quá trình cô chỉ mải nhìn Hàn Đông, ánh mắt kia khiến Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng thấy ngại ngùng.
Mà cục nước đá Hàn Đông kia lại không cảm nhận được, anh ta cứ mặt không cảm xúc ăn trước mặt cô.
CHƯƠNG 126: CỨU BỒ
Vì vậy, cảnh tượng trước mắt giống như một đầu bếp nhỏ vừa mới ra nghề, bưng món ăn do mình nấu ra cho khách, sau đó nhìn thấy vị khách kia ăn say sưa ngon lành, liền nở nụ cười sâu xa.
Tô Cửu nhìn cảnh tượng này thấy thế nào cũng rất kỳ lạ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bất ngờ vang lên.
Tô Cửu và Thẩm Cửu hơi sững người, theo tiếng nhìn sang.
Sau đó theo bóng dáng của Thẩm Cửu, Hàn Đông bắt gặp đôi mắt đen thẳm của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần…
Nhớ đến kết quả điều tra lần này, trong mắt Hàn Đông lóe lên vẻ đăm chiêu.
Không biết đang nghĩ tới điều gì mà trong mắt Hàn Đông bỗng hiện lên một tia dò hỏi.
Tô Cửu nhanh chóng đứng lên: “Tổng giám đốc Dạ, nếu biết anh tới, tôi nên…”
Dạ Âu Thần vẻ mặt lành lạnh: “Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ đến xem thử trợ lý của tôi đã bàn bạc công việc thế nào rồi thôi.”
Giọng nói dửng dưng như không của anh khiến người ta không nhận ra được tâm trạng của anh.
Tô Cửu lúng túng liếc nhìn Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đi tới trước mặt Dạ Âu Thần, thấp giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của cô giống hệt một đứa trẻ, Dạ Âu Thần khẽ nheo mắt lại. Tại sao trước đây anh không phát hiện ra người phụ nữ này còn có một mặt đáng yêu như vậy?
Mà bây giờ, những biểu cảm khác nhau của cô, bao gồm cả những động tác nhỏ, ánh mắt ngây thơ kia đều khiến Dạ Âu Thần cảm thấy rất hợp mắt.
Hơn nữa còn là kiểu càng ngày càng hợp mắt.
Đệch!
Lẽ nào là bởi vì đã lên giường một lần cho nên mới như vậy? Không phải chứ?
Nghĩ đến đó, Dạ Âu Thần bỗng trở nên khó chịu vô cớ, sau đó dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với cô: “Tôi đến xem thử cô có quyến rũ đàn ông khác sau lưng tôi không?”
Thẩm Cửu: “…”
Trong nháy mắt, gương mặt cô trở nên cứng ngắc.
Mà trên gương mặt tuấn tú kia của Dạ Âu Thần lại lộ ra nụ cười khinh khỉnh, sau đó lăn xe thẳng tới trước bàn ăn: “Không ngại nếu thêm một người chứ?”
Hàn Đông bỏ nĩa ăn trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tổng giám đốc Dạ, rất hân hạnh.”
Dạ Âu Thần nhếch môi: “Hiếm có dịp gặp mặt thế này.”
Mà Thẩm Cửu ở bên này vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, sau khi nghe bọn họ nói chuyện, cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
Cô quay lại chỗ cũ ngồi xuống, mọi người lúng túng ngồi xuống theo, một lúc lâu sau Thẩm Cửu mới nhận ra chỉ có trước mặt Hàn Đông mới có thức ăn, mà cô lại quên mất phần của cô và Tô Cửu.
“Xin lỗi, tôi sẽ gọi người phục vụ đến để gọi món!”
Sau khi người phục vụ tới, Thẩm Cửu hỏi ý kiến của mọi người xong mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này Dạ Âu Thần lại đột nhiên đề nghị: “Bầu không khí tốt như vậy, tổng giám đốc Hàn không ngại uống vài ly chứ?”
Tô Cửu muốn nói tổng giám đốc Hàn của chúng tôi không uống rượu, nhưng không ngờ Hàn Đông lại nói: “Được.”
Thế là món ăn còn chưa kịp bưng lên thì đã có hai chai rượu được đưa lên trước.
Khi Thẩm Cửu nhìn thấy hai chai rượu kia, sắc mặt của cô hơi thay đổi, tranh thủ lúc bọn họ uống rượu, cô đi tới quầy lễ tân lén hỏi thăm. Sau khi biết được giá rượu, Thẩm Cửu không thể bình tĩnh được nữa.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng ở Mạc Thành. Mê Vợ Không Lối Về. Đầu bếp ở đây đều là những người nổi tiếng, chỉ tính những món ăn đặc sản riêng của nhà hàng thôi giá đã cao chót vót rồi, chứ đừng nói tới mấy thứ rượu vang xa xỉ kia.
Kiểu nhà hàng này thường không dành cho những nhân viên bình thường. Những chỗ cao cấp thường được dùng cho những cuộc đàm phán hoặc làm việc, nhằm thu phục lòng người. Nhưng vì các món ăn ở nhà hàng này đều do các đầu bếp nổi tiếng làm ra nên rất nhiều người đến ăn ở đây.
Chỉ có điều phần lớn bọn họ đều là những người có thể chi trả nổi nên mới đến đây.
Mà Thẩm Cửu rõ ràng chính là người không chi trả nổi kia.
Tuy người đàn ông trung niên của phòng kế toán kia đã cho cô xin ứng số tiền nhiều hơn dự định của cô, nhưng xem ra là vẫn không trả nổi bữa cơm này.
Thẩm Cửu quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại di động đi tới nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có ai, vì vậy Thẩm Cửu liền dứt khoát gọi điện đứng bên ngoài gọi điện cho Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của cô: “Tại sao lúc này cậu không đi làm mà gọi điện thoại cho tớ? Có phải muốn mời tớ đi ăn trưa chung không?”
Thẩm Cửu không có thời gian nói đùa với cô ấy, bây giờ cô rất sốt ruột.
“Mai Linh, mau cứu bồ đi, cho tớ mượn ít tiền!”
Hàn Mai Linh: “… Cái quái gì thế này?”
Thẩm Cửu: “Việc này nói ra rất dài dòng nhưng bây giờ tớ thật sự rất cần tiền.”
“Được rồi, vậy cậu cần bao nhiêu? Tớ gửi cho cậu ngay.” Hàn Mai Linh hào phóng đồng ý.
Bởi vì hai người quen biết nhau nhiều năm, từ sau khi Hàn Mai Linh đến nhà họ Hàn, cô ấy không ngừng nghĩ cách bù đắp cho Thẩm Cửu. Cô ấy luôn nói với Thẩm Cửu rằng nếu Thẩm Cửu có chuyện gì thì sẽ giúp đỡ nhưng Thẩm Cửu chưa từng mở miệng mượn tiền một lần nào, càng chưa từng nhờ cô ấy giúp chuyện gì.
Ngay cả việc tìm người đàn ông xa lạ kia cũng là do Hàn Mai Linh đề nghị muốn giúp.
Cho nên lần này Thẩm Cửu hỏi vay tiền, Hàn Mai Linh thật sự rất vui vẻ. Bởi vì ít nhất cô ấy đã mở lời với cô rồi. Hàn Mai Linh cũng có thể tìm được cơ hội bù đắp cho cô ấy, trong lòng sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.
Thế là Hàn Mai Linh lập tức chuyển tiền qua cho Thẩm Cửu. Lúc Thẩm Cửu nhận được tin nhắn, cô cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Hàn Mai Linh thản nhiên hỏi: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu cần mượn tiền làm gì đấy? Cho dù là chuyện dài dòng, ít nhất cũng phải nói chút gì đi chứ.”
Nói đến đây, Thẩm Cửu cười: “Chuyện này rất là dài dòng. Chẳng phải ngày trước tớ có nói sẽ mời anh trai cậu dùng cơm đó sao?”
Nghe vậy, trong lòng Hàn Mai Linh lập tức hồi hộp, lúng ta lúng túng gật đầu: “Phải, đúng vậy, sao thế?”
“Dạ thị muốn hợp tác với Hàn thị, vì thế hôm nay tớ may mắn mời được anh trai cậu.”
“Cậu, cậu nói cái gì?”
Thẩm Cửu vừa dứt lời, Hàn Mai Linh ở đầu bên kia sợ đến mặt biến sắc, Thẩm Cửu nghe được đầu bên kia hình như có tiếng đồ vật rơi bể, cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Cậu và anh trai tớ… Gặp nhau rồi?” Giọng nói của Hàn Mai Linh nghe có vẻ rất hoảng hốt, Thẩm Cửu không hiểu ra sao, hơi nhíu mày.
Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Cửu liền nhanh chóng giải thích: “Cậu đừng lo, tớ không có làm phiền công việc của anh cậu, chúng tớ có cơ hội gặp mặt là vì bàn chuyện làm ăn.”
“Bây giờ hai người đang ở đâu?” Hàn Mai Linh đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?”
“Chẳng phải hai người đang dùng cơm sao? Nói cho tớ biết hai người đang ăn ở nhà hàng nào vậy?” Hàn Mai Linh cũng không phát hiện giọng nói của mình hơi run rẩy.
Thẩm Cửu: “… Chính là nhà hàng nổi tiếng nhất Mạc Thành đấy…”
Cô còn chưa nói xong bỗng nghe tút, trước khi cúp điện thoại Thẩm Cửu còn nghe Hàn Mai Linh nói: “Cậu ở đó chờ tớ, tớ tới ngay đây!”