• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (163 Viewers)

  • Chương 130-135

CHƯƠNG 130: CÔ BỊ ĐÙA BỠN RỒI Ư?

Hàn Mai Linh đã nói thế rồi, Tô Cửu cũng chỉ có thể đồng ý, rồi cười nói với Thẩm Cửu: “Cô Thẩm, vậy thì làm phiền cô chăm sóc cô Mai Linh nhà chúng tôi một lát.”

Thẩm Cửu gật đầu với cô ấy: “Tất nhiên rồi.”

Tô Cửu liền quay về phòng, để lại hai người cùng nhau đi ra ngoài.

“Cậu có lái xe tới không? Để tớ đưa thẳng cậu đến bệnh viện.”

Sau khi Thẩm Cửu dìu Hàn Mai Linh ngồi lên xe, thì lấy điện thoại ra tra bệnh viện ở gần đây nhất, rồi mới nhận chìa khóa xe mà Hàn Mai Linh đưa cho lái xe rời đi.

Xe chính thức chạy vào đường lớn, Hàn Mai Linh ngồi ở ghế phụ, nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ.

“Cửu Cửu...”

Thẩm Cửu đang nghiêm túc lái xe, nghe cô ấy gọi tên mình thì quay đầu nhìn cô ấy: “Sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

“Cậu ráng nhịn một chút, gần tới bệnh viện rồi.”

Hàn Mai Linh không nghĩ như cô ấy, cô nhìn gò má của Thẩm Cửu với ánh mắt ưu buồn, nhớ lại cảnh tượng trong phòng ăn lúc nãy, cô không nhịn được hỏi: “Sau này cậu...”

“Cái gì...”

“Bỏ đi, không có gì.” Hàn Mai Linh cụp mắt, có lẽ lần gặp mặt này chỉ là sự tình cờ, cô đã phá hỏng nó rồi, lần sau bọn họ muốn gặp mặt nhau cũng khó.

Chỉ cần bọn họ không gặp nhau, Hàn Mai Linh sẽ không e ngại điều gì cả, trong lòng cô tự an ủi như vậy.

Thẩm Cửu cho rằng cô ấy đau đớn nên khó chịu, lúc chờ đèn đỏ cô cố ý vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy, rồi dịu dàng an ủi: “Cậu đừng lo lắng, chắc chắn tới sẽ đưa cậu tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, để bác sĩ xử lý vết thương cho cậu.”

Hàn Mai Linh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô ấy hoàn toàn không biết thân phận của mình đã bị cướp, mà còn đối xử tốt với Hàn Mai Linh cô nữa, sự quan tâm chân thành này làm cô cảm thấy buồn nôn, trong lúc chính cô cũng chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng hất tay Thẩm Cửu ra.

“Cậu nói gì thế? Cậu hoàn toàn không biết gì cả!”

Hàn Mai Linh vô cớ nổi giận đã làm Thẩm Cửu kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm cô ấy ở trước mặt, không hiểu cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

Vành mắt Hàn Mai Linh đỏ hoe, nước mắt rơi lộp bộp, nhưng cô nhất quyết cắn chặt môi, luôn lặp lại câu nói: “Cậu hoàn toàn không biết gì cả, không hề biết chuyện gì hết!”

“... Tớ xin lỗi Mai Linh, lần này tớ không thể chịu khổ cùng cậu, nhưng tớ biết bị bỏng sẽ rất khó chịu, cậu đừng lo, đợi cậu xử lý xong vết thương này, tớ sẽ chở cậu tới tiệm bánh ngọt lần trước để ăn chút gì đó được không?”

Trong lòng Hàn Mai Linh càng tức giận, cô vốn rất hổ thẹn, Thẩm Cửu càng đối tốt với cô, thì trong lòng cô càng dễ nảy sinh tâm lý phản kháng.

Chẳng hạn như lúc này, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Cửu, cô luôn cảm thấy vô cùng phản cảm.

Rõ ràng mình đã làm chuyện quá đáng như vậy, nhưng cô ấy lại dùng vẻ mặt lo lắng này để nhìn mình, điều này đã làm cảm giác tội lỗi trong lòng của cô càng trở nên nặng nề hơn.

Thẩm Cửu thấy cô ấy không để ý đến mình, hơn nữa đèn đã chuyển qua màu xanh rồi, cô chỉ có thể lái xe chở Hàn Mai Linh tới bệnh viện trước, để cô ấy đi xử lý vết thương rồi mới đưa cô ấy về.

Trước khi hai người xa nhau, Hàn Mai Linh bỗng nói với cô: “Cửu Cửu, lúc nãy tớ thật sự rất khó chịu, tớ xin lỗi vì đã nổi nóng với cậu, cậu sẽ không trách tớ chứ.”

“Không đâu, cậu mau đi vào đi, chúng ta là bạn tốt của nhau mà, không sao đâu.”

Tất nhiên Thẩm Cửu sẽ không trách cô ấy, dù gì cô ấy cũng từng giúp cô rất nhiều chuyện.

Hàn Mai Linh gật đầu: “Ừm, anh tớ đã về rồi, tối nay tớ sẽ hỏi anh ấy điều tra thế nào, rồi ngày mai tớ sẽ liên lạc với cậu.”

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Cửu hơi sửng sốt một lát, rồi mới cười nói: “Cậu đừng vội, cứ nghỉ ngơi trước rồi hẵng nói.”

Sau đó Thẩm Cửu lái thẳng về công ty.

Cô đưa chìa khóa xe cho Lang An, rồi mới chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, nên xông thẳng vào văn phòng Dạ Âu Thần.

Cốc cốc...

“Mời vào!”

Thẩm Cửu mở cửa văn phòng ra, sau khi tiến vào thì thấy Dạ Âu Thần ngồi một mình trên xe lăn, đang nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt lạnh nhạt, thấy cô đi vào thì lười biếng ngước mắt lên nhìn, rồi khóa chặt khuôn mặt cô.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, hơi căng thẳng liếm môi mình, rồi sải bước đi về phía anh.

Trên người cô vẫn đang khoác áo vest nam của Dạ Âu Thần, kết hợp với chiếc váy màu xanh trên người cô, làm anh nhìn thấy rất bắt mắt.

“Cậu Dạ, cái đó...” Sau khi Thẩm Cửu đứng lại thì hơi lo lắng bất an nhìn Dạ Âu Thần.

“Sao thế?” Dạ Âu Thần nhướng mày hỏi: “Cô có chuyện gì thì mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.”

Thẩm Cửu mím môi, thấp giọng hỏi: “Hôm nay bữa cơm đó...”

Vừa quay về đây đã nhắc đến bữa cơm đó với anh? Dạ Âu Thần tức giận nhìn cô rồi cười khẩy: “Giờ cô vẫn còn vương vấn bữa cơm đó à? Hay cô còn có suy nghĩ gì khác?”

Thẩm Cửu: “...”

Người đàn ông này lại nữa rồi, có tính chiếm hữu rất cao, cô chỉ thuận miệng hỏi một câu, vậy mà anh đã có thể liên tưởng đến người khác, cô bất đắc dĩ thầm khinh thường trong lòng, rồi mở miệng giải thích: “Ý tôi là hôm nay lúc tôi rời đi đã quên thanh toán bữa cơm đó rồi.”

“Ồ.” Dạ Âu Thần lạnh lùng đáp: “Tôi cũng không thanh toán.”

Thẩm Cửu nghe vậy thì sắc mặt nhất thời thay đổi: “Anh bị gì thế? Hàn thị tới dùng bữa là do Dạ thị chúng ta hẹn gặp để bàn bạc, nhà hàng đó cũng do tôi đặt trước, nếu tôi quên thanh toán thì anh cũng phải thanh toán chứ? Đến lúc đó chúng ta để lại ấn tượng xấu với Hàn thị thì sao?”

Nói đến đây, Thẩm Cửu sốt ruột cắn môi mình, rõ ràng đang rối như tơ vò.

Dạ Âu Thần nghe vậy thì đáy mắt càng ảm đạm hơn, giọng điệu cũng dần trở nên lạnh lùng: “Cô để tâm đến chuyện để lại ấn tượng xấu với anh ta đến thế à?”

“Tôi đang lo lắng cho anh đấy!” Thẩm Cửu thốt lên: “Chẳng phải anh muốn hợp tác với Hàn thị à? Nếu để lại ấn tượng xấu, đến lúc đó Hàn thị không hợp tác với Dạ thị của anh thì sao? Rồi ông cụ sẽ...”

Thẩm Cửu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, cô chợt nghĩ tới điều gì đó nên nói: “Để tôi đi tìm tổng giám đốc Hàn để giải thích và bồi tội.”

Nói xong, Thẩm Cửu thật sự xoay người định đi ra ngoài.

Ánh mắt Dạ Âu Thần bỗng trở nên lạnh lẽo, rồi híp mắt lại nói: “Cô đứng lại.”

Thẩm Cửu dừng bước, rồi quay đầu nhìn anh khó hiểu.

Dạ Âu Thần mím đôi môi mỏng, nhìn cô với ánh mắt hơi bất đắc dĩ.

“Trong mắt cô, tôi là hạng người không biết suy nghĩ như thế à? Nên cô mới hiểu lầm rằng bữa cơm đó là do Hàn Đông trả tiền? Cho dù anh ta thật sự trả tiền thì sao?”

Thẩm Cửu cắn môi mình: “Tôi không nói anh không thanh toán được, tôi chỉ cảm thấy dù gì lần này Dạ thị chúng ta cũng đưa ra lời mời, nên chúng ta phải tận tình tiếp đãi khách chứ?”

Chúng ta...

Không hiểu sao từ này làm người khác cảm thấy rất thoải mái, Dạ Âu Thần nghe vậy thì mỉm cười.

Nụ cười anh hơi chói mắt, Thẩm Cửu nắm bắt được tin tức gì đó nên hỏi: “Rốt cuộc anh đã trả tiền chưa?”

“Chưa.”

Thẩm Cửu: “... Vậy để tôi đi giải thích.”

“Giải thích cái gì? Nhà hàng đó là sản nghiệp dưới trướng Dạ thị.”

Thẩm Cửu: “Anh nói cái gì?”

“Tôi đi tới đó ăn cơm thì trả tiền làm gì?”

Thẩm Cửu nhất thời cạn lời, cô nói nửa ngày trời, hóa ra Dạ Âu Thân đang thừa nước đục thả câu cô. Cô bị anh đùa bỡn rồi ư?

CHƯƠNG 131: CÔ HOÀN TOÀN KHÔNG XỨNG

Nhịn nửa ngày, cuối cùng Thẩm Cửu cũng tức giận lườm anh một cái, sau đó xoay người rời đi.

"Đứng lại!"

Dạ Âu Thần gọi cô lại.

Thẩm Cửu dừng bước lại, dù sao cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của anh, nhưng sau khi dừng lại, cô xoay lưng về phía anh chứ không quay đầu lại nhìn anh.

Kết quả là giây tiếp theo, Dạ Âu Thần đã ôm cả người cô vào lòng, Thẩm Cửu sợ hãi kêu lên.

Bàn tay to nóng rực của Dạ Âu Thần chạm vào cổ cô, gằn giọng nói.

"Trên người cô còn mặc đồ của tôi đấy? Đã vậy mà kêu gào om sòm, cô đã hỏi ý tôi chưa?"

Hai tay anh ôm chặt eo cô như gọng kìm, khiến cô không thể động đậy, Thẩm Cửu tức giận quay đầu trừng mắt với anh: "Anh chơi tôi!"

Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Âu Thần mang theo vài phần tà ác, anh nghiêng người đè lên mình cô: "Chẳng lẽ tôi trả lời sai rồi sao?"

Thẩm Cửu: "Dù sao anh cũng chính là cố ý chơi tôi."

Nếu anh không cố ý chơi với cô, vậy tại sao ngay từ đầu anh không nói nhà hàng kia là tài sản của Dạ thị, mà nhất định phải đợi đến lúc cô chạy vội ra ngoài rồi mới nói cho cô biết đó là sản nghiệp của Dạ thị. Trước đó anh vòng vo cả buổi, đợi sau đó mới giải thích.

Tức chết cô mà!

"Được, coi như tôi cố ý đi nhưng cô có thể làm gì được tôi?" Dạ Âu Thần dứt khoát phát huy tối đa bản lĩnh không biết xấu hổ của mình tới cực hạn, khiến người ta phải sững sờ.

"Vừa nãy lúc ở trong phòng rửa tay của nhà ăn tôi đã nói gì?" Dạ Âu Thần cởi áo khoác vest trên người cô ra, giọng nói từ từ nhỏ lại: "Tôi có cảm giác rồi."

Thẩm Cửu trợn tròn mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Tất nhiên cô biết anh muốn nói gì rồi, cho dù cô không biết nhưng anh đã thể hiện bằng hành động ra rồi...

Thẩm Cửu trong vòng tay anh, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt: "Dạ Âu Thần, anh có ý gì?"

Sau khi áo khoác vest được cởi ra, liền bị vứt mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo.

Đôi bàn tay nóng ấm và to lớn của Dạ Âu Thần vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, vừa hỏi: "Lúc trở về cứ mặc mãi áo khoác vest như vậy nhé? Người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi không phải ai cũng có thể nhìn thấy được."

Thẩm Cửu: "..." Rốt cuộc anh có nghe cô nói gì không?

Sự thực chứng minh Dạ Âu Thần đúng là không có nghe lời cô nói.

Anh cúi xuống, môi mỏng dán lên cổ cô, Thẩm Cửu cực kỳ bất dắc dĩ, đẩy anh ra: "Anh làm gì thế?"

Giọng nói của Dạ Âu Thân trở nên khàn đục: "Tiếp tục."

"Tiếp tục?"

"Chuyện vẫn chưa làm xong ở phòng rửa tay."

Bị cắt ngang, giữa hàng lông mày của anh lộ ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn, anh lập tức cắn cô một cái, Thẩm Cửu đau đớn kêu lên.

Chuyện tiếp theo xảy ra vô cùng đột ngột, Thẩm Cửu không ngờ Dạ Âu Thần lại đột ngột như vậy... Uh, nhiệt tình, anh thực sự đã cởi hết quần áo và vùi giữa cổ cô dần dần xuống dưới.

Bản thân anh làm vô cùng hăng hái, nhưng mỗi một tấc da thịt nóng bỏng do đôi bàn tay hừng hực kia để lại đối với Thẩm Cửu mà nói đó chính là một kiểu nhục nhã.

Anh hoàn toàn không thích cô.

Trước đây, rõ ràng anh ghét cô như vậy, luôn nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm đã vậy còn nói những lời tổn thương người khác. Nói đứa con trong bụng không phải của anh, đổi thành người đàn ông nào đó mà nói, mãi mãi cũng không thể thích kiểu phụ nữ như cô.

Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện kia, thái độ của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi, dùng đủ mọi kiểu để đùa giỡn cô.

Cô chợt nghĩ đến lời mà nhân viên công ty nói lúc trước, tình nhân.

Dạ Âu Thần hoàn toàn không coi cô là vợ, chỉ nói rằng đó là người phụ nữ của anh. Nửa năm sau cô lại sẽ rời đi, cho nên trong khoảng thời gian này anh xem cô là tình nhân sao?

Không...

Cô không muốn như vậy!

Con ngươi của Thẩm Cửu đột nhiên mở lớn, cô dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.

"Buông tôi ra, buông tôi ra!" Cô nói liên tục, đẩy anh liên tục, Dạ Âu Thần gần như đã vào được chủ đề chính rồi, ai biết được cô lại cứ đẩy anh ra.

Lúc đầu, anh có thể phớt lờ cô, nhưng sau đó anh thực sự bị cô ảnh hưởng, dứt khoát trói chặt cổ tay cô lại, bẻ ngoặt cổ tay cô ra sau lưng để cơ thể mềm mại của cô dán sát vào người anh hơn, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại.

"Cô có biết cô đang ngồi trên đùi của ai không? Hành động này của cô chỉ càng thổi thêm lửa mà thôi ..."

Nghe vậy, sắc mặt Thần Cửu hơi thay đổi: "Dạ Âu Thần anh đừng như vậy, không phải anh ghét tôi sao? Không phải là vì chán ghét nên không đụng vào tôi sao? Vậy bây giờ anh đang làm gì chứ?"

Nói đến cuối cùng, Thẩm Cửu gần như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình: "Có phải anh hoàn toàn chỉ xem tôi là một món đồ chơi, bởi vì tôi đã ly hôn, lại mang thai đứa con không phải của anh, cho nên anh...dùng cách này để trừng phạt tôi không?"

Cánh tay đang trói chặt cổ tay cô của Dạ Âu Thần hơi dừng lại, anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Cô cho rằng tôi đang trừng phạt cô?"

"Nếu không thì sao?" Thẩm Cửu nhìn vào mắt Dạ Âu Thần thấp giọng nói: "Lúc trước rõ ràng anh rất ghét tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi? Chính là vì chuyện xảy ra đêm đó sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu là vì chúng ta xảy ra quan hệ đêm đó, vậy thì anh không cần phải như thế, bởi vì... tôi đã bị người ta chuốc thuốc, hoàn toàn không phải là tôi tự nguyện."

Câu nói sau đã thành công khiến khuôn mặt khó coi của Dạ Âu Thần tối sầm lại, anh tức giận nghiến răng: "Cô lặp lại những lời đó một lần nữa cho tôi xem?"

Thẩm Cửu cắn môi, quật cường nhìn thẳng vào anh.

Anh bóp lấy cằm cô, lần này Dạ Âu Thần dùng sức thật mạnh, anh nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Hả? Cô hoàn toàn không muốn, cho nên là tôi ép buộc cô?"

"Tôi không trách anh." Thẩm Cửu giải thích: "Tối hôm đó trong phòng có mùi hương. Lục Chiêu vốn dĩ muốn đối phó với anh. Anh ta tưởng anh không được… cho nên muốn khiến cho anh nếm thử cảm giác đau đớn không chịu nổi, chỉ là không ngờ anh..."

Thẩm Cửu không nói tiếp nữa.

Cho dù đêm đó cô gần như mất đi tỉnh táo, nhưng dựa vào ký ức vụn vặt vẫn có thể nghĩ ra chút ít. Chỉ có điều cũng chính vì một chút xíu đó nhưng đến ngày thứ hai những vết tích khắp người cô là không thể gạt ai được.

"Không nghĩ đến cái gì?" Hai mắt Dạ Âu Thần tối tăm, tia sáng trong mắt lóe lên, anh lại bóp mạnh cằm cô: "Có phải đêm đó cô hoàn toàn không nghĩ tới người cứu cô sẽ là tôi, hay là nói trong lòng cô hoàn toàn nghĩ tới người khác?"

Thẩm Cửu: "Tôi..."

Anh làm sao vậy? Lời này của anh quả thật giống như đang ghen, nhưng là anh ghen với ai chứ?

Không đúng, sao anh có thể ghen với chính bản thân mình chứ?

Cô rõ ràng là người anh chán ghét mà.

Cô là người tự biết mình cho nên sẽ không suy nghĩ nhiều.

Thẩm Cửu quay đầu lại, liều mạng nói: "Dù sao đêm đó anh và tôi đều là bị ép buộc, chuyện này hãy cứ bỏ qua đi, đừng quá coi trọng."

Dạ Âu Thần: "... Đây là điều cô muốn?"

Thẩm Cửu mím môi không lên tiếng.

Cô muốn gì, trong lòng cô cũng mê man nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì đã xảy ra quan hệ nên Dạ Âu Thần mỗi ngày đều ôm cô, hôn cô.

Cô không muốn kiểu này.

Cô muốn... muốn...

Thẩm Cửu nhắm mắt lại, đừng nghĩ nữa.

Thẩm Cửu, cô hoàn toàn không xứng.

CHƯƠNG 132: VẬY TÔI SẼ THÀNH TOÀN CHO CÔ

Sau khi im lặng một lúc lâu, Dạ Âu Thần chợt cười lạnh buông cô ra.

"Được, nếu đây là mong muốn của cô thì tôi sẽ thành toàn cho cô."

Dứt lời, Dạ Âu Thần đẩy cô ra, Thẩm Cửu lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngạc nhiên nhìn anh.

"Phụ nữ trong lòng có tư tưởng khác thường, Dạ Âu Thần tôi không thèm." Lời nói của anh đầy ý chế giễu, khóe môi anh nhếch lên cười mỉa mai, ánh mắt hoàn toàn là xem thường: "Nhưng, tôi thấy mùi vị của cô cũng không tệ lắm, nếu cô đã không tình nguyện như thế thì sau này hãy cách xa tôi một chút."

Thẩm Cửu: "... Tôi biết rồi."

Cô lặng lẽ chỉnh sửa lại váy áo, trước khi đi ra liếc nhìn chiếc áo vest trên mặt đất: "Có thể cho tôi mượn vest mặc một chút không, buổi tối về nhà tôi sẽ trả lại anh?"

"Chỉ dựa vào cô sao?" Dạ Âu Thần nhếch môi: "Nếu cô cầu xin tôi thì có lẽ tôi có thể suy tính một chút."

“Thôi bỏ đi.”

Thẩm Cửu quay người rời khỏi văn phòng, khi trở lại chỗ ngồi của mình, lồng ngực cô vẫn không ngừng phập phồng.

Cô luôn nhớ đến câu “nhưng thấy mùi vị của cô cũng không tệ” của Dạ Âu Thần, quả nhiên anh chỉ yêu thân thể cô mà thôi.

Mà trước đó cô lại hơi cảm thấy... có phải anh thích cô hay không.

Bây giờ nghĩ lại, sao cô lại ngu ngốc như thế chứ? Tại sao cô có thể nghĩ như vậy?

Dù mặt trời có mọc từ phía Tây thì cô cũng không nên có cảm giác này mới đúng.

Khóa kéo phía sau váy đã hỏng, không kéo được mà cô lại không đi ra được, Dạ Âu Thần thì không muốn đưa áo vest cho cô nên cô đành phải ngồi ngây ngốc ở chỗ này.

Lúc sau, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Một bóng người xinh đẹp lét lút đi ra, dáo dác nhìn chung quanh.


Nghe thấy tiếng động, Thẩm Cửu lập tức nhìn sang, nhìn thấy cô gái của phòng tài vụ tên Tiểu Nhan.

Cô ấy đến làm gì?

Cô còn đang mải suy nghĩ, thì hình như Tiểu Nhan đã nhìn thấy cô, bước nhanh tới.

Cô ấy đến tìm mình sao?

"Này!" Tiểu Nhan vội vã đi đến trước mặt cô, sau khi nhìn xung quanh phát hiện chỉ có mình cô thì không khách khí hỏi: "Cô đã dùng khoản tiền kia chưa?"

Khoản tiền kia? Thẩm Cửu nghĩ đến chuyện trưa nay, lập tức lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Vô dụng? Không phải cô cần hợp tác sao, sao lại vô dụng thế? Có phải cô lừa người hay không?"

Từ sau khi gửi cho Thẩm Cửu mấy chục triệu đó, suốt buổi tối Tiểu Nhan cứ đứng ngồi không yên, luôn sợ Thẩm Cửu sẽ không trả tiền lại, đến lúc đó cô và ba mình ở công ty sẽ cùng gặp họa.

Dạ Thị không giống những nơi nhỏ khác, ở nơi như tập đoàn Dạ Thị, một khi phạm sai lầm sẽ bị đuổi, đến lúc đó sẽ không có công ty nào dám nhận các cô nữa.

Cho nên Tiểu Nhan mới vội đến hỏi, thấy Thẩm Cửu chưa tiêu mất, mới bảo Thẩm Cửu đưa hóa đơn tới.

"Tôi không hề lừa đảo, chỉ là buổi trưa có chút chuyện đặc biệt, nhưng..." Thẩm Cửu nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ tạm thời cô chưa cần đến khoản tiền đó, mà đối phương lại sốt ruột như vậy, nên Thẩm Cửu định trả lại tiền trước để đối phương an tâm.

Thế là cô kéo túi xách ra, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ.

"Cho cô này."

Tiểu Nhan vội đưa tay nhận lấy, liếc nhìn xác nhận một chút: "Thật chưa động tới sao?"

Thẩm Cửu gật đầu: "Ừm, khi trở về cô hãy đăng ký một cái đi."

Tiểu Nhan: "Được, tôi trở về tra một chút, nếu cô dám gạt tôi thì Trương Tiểu Nhan tôi cũng không phải ăn chay."

Nói xong Tiểu Nhan chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy quần áo của Thẩm Cửu có vẻ bị nông rộng, nên tò mò hỏi: "Quần áo cô làm sao thế?"

Nghe Tiểu Nhan hỏi vậy, Thẩm Cửu vô thức đưa tay chỉnh lại quần áo, nhưng Tiểu Nhan khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ cô cố ý để lộ bả vai như vậy là để câu dẫn tổng giám đốc Dạ của chúng ta sao?"

Thẩm Cửu: "... Không phải như cô nghĩ đâu."

"Ồ, thật không?"

Thẩm Cửu ngượng ngùng cắn môi dưới, có chút khó chịu mở miệng giải thích: "Là khóa kéo bị hỏng, không kéo lên được."

Thế mà Tiểu Nhan lại tin là thật, lại gần nhìn: "Để tôi xem giúp cô, ồ, đúng là bị hỏng rồi, không đúng, chẳng lẽ không phải chính cô cố ý làm hỏng chứ?"


Thẩm Cửu: "..." Cô yên lặng chỉnh lại quần áo, không tiếp tục trả lời Tiểu Nhan nữa.

Tiểu Nhan thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức dứt khoát cởi áo khoác màu trắng trên người ra: "Vậy cô đây có lòng cho cô mượn áo khoác vậy."

Thẩm Cửu sững sờ.

"Sao nào, không muốn à?" Tiểu Nhan ra vẻ muốn thu áo khoác lại, Thẩm Cửu lập tức đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Nghe cô nói cảm ơn, vẻ mặt Tiểu Nhan hơi mất tự nhiên: "Ai cần cô cám ơn tôi chứ? Tôi chẳng qua không quen nhìn cô mặc thế này mà ngồi đây làm ảnh hưởng công việc người khác thôi. Hừ."

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Cửu ôm lấy áo khoác có chút xuất thần.

Không ngờ lại có người sẵn sàng quan tâm cô, Tiểu Nhan này bề ngoài thì có vẻ hung dữ, nhưng trên thực tế lại khá tốt.

Thẩm Cửu chợt cong môi mỉm cười.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Hàn Mai Linh liền chạy đến phòng cách vách tìm Hàn Đông nhưng lại bị người giúp việc chặn ở cửa.

"Cô Mai Linh, anh Hàn đang tắm, cô tìm anh ấy có việc gì thế?"

Nghe vậy, Hàn Mai Linh trừng mắt với người đó một chút: "Từ khi nào tôi tìm anh trai nói chuyện mà lại đến phiên một người giúp việc như anh có thể chất vấn? Chẳng lẽ tôi không thể tới tìm anh ấy sao?"

Tiếng xấu của Hàn Mai Linh đã được truyền nhau giữa những người giúp việc, người kia bị cô ta nổi khùng như thế thì lập tức cụp mắt, thấp giọng nói: "Cô Mai Linh, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Mai Linh một chút, anh Hàn đang tắm, nếu giờ cô Mai Linh đi vào có thể sẽ khiến anh Hàn không vui."

"Ai cần anh lo? Dù anh trai có tức giận với tôi thì cũng không đến lượt anh quản." Hàn Mai Linh hung dữ nói: "Còn không mau cút ra."

Người giúp việc không dám nói nữa, chỉ có thể quay người rời đi.

Sau khi người giúp việc đi rồi, Hàn Mai Linh hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.

Tắm thì cứ tắm thôi, cô ở ngay trong phòng chờ anh Hai ra là được, đến lúc đó nhân cơ hội hỏi anh Hai một chút xem chuyện của Thẩm Cửu đã tra đến đâu rồi.

Hàn Mai Linh vừa nghĩ vừa đi vào bên trong, trên người còn mặc bộ áo ngủ hoạt hình đáng yêu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hàn Mai Linh đi vào phòng của Hàn Đông, phòng của Hàn Đông cũng như con người anh, màu sắc trang nhã, thiên về màu trắng và lạnh, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, sau khi đi vào thì cảm thấy không thoải mái lắm.

Nào có ai lại biến phòng ngủ thành như này chứ, Hàn Mai Linh buồn bực nghĩ, Hàn Đông đúng là quái thai.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, Hàn Mai Linh nhìn chung quanh, chợt thấy cặp tài liệu đặt trên mặt bàn, bên cạnh còn có một cái túi giấy da bò màu vàng.

Có phải là tài liệu cô nhờ anh Hai điều tra không?

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh bước nhanh tới, cầm lấy túi giấy da bò định mở ra, nhưng nếu cô mở ra, anh Hai sẽ không vui nhỉ?

Nhưng mà... lòng hiếu kỳ thôi thúc cô, Hàn Mai Linh nói với mình, chỉ cần lén nhìn một chút là được, sau đó cô sẽ trả về, thần không biết quỷ không hay.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh lặng lẽ mở túi giấy da bò, sau đó rút tài liệu bên trong ra.

Do hồi hộp nên tim cô đập rất nhanh, sau khi nhìn thấy tài liệu bên trong thì hai mắt cô bỗng trợn trừng.

Sao... sao có thể như vậy?

CHƯƠNG 133: CÒN KHÔNG BẰNG NGƯỜI XA LẠ

Hàn Mai Linh trợn trừng mắt, cảm thấy không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Người trên tư liệu lại là Dạ Âu Thần.

Nên, người đàn ông xa lạ mà cô và Thẩm Cửu quanh đi quẩn lại tìm lâu như vậy lại chính là Dạ Âu Thần.

Ba của con cô ấy rõ ràng ngay bên cạnh cô ấy, nhưng bản thân cô ấy lại chẳng hề biết gì, Dạ Âu Thần cũng không hề biết gì. Tại sao lại như vậy chứ?

Phụt!

Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Hàn Mai Linh bỗng lấy lại tinh thần, anh Hàn Đông đã tắm xong, nếu cô còn ở lại chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh vội để tư liệu vào túi văn kiện, đáng tiếc do tay chân luống cuống nên khi đặt tài liệu trở về túi cô đã đặt tài liệu nằm ngang, khi cô chuẩn bị lẻn ra bên ngoài thì tay áo lại không cẩn thận hất đổ điện thoại trên bàn.

Ầm.

Tiếng điện thoại rơi xuống đất hết sức rõ ràng, Hàn Mai Linh không khỏi kinh hãi, đành quay lại cầm điện thoại di động lên, khi chuẩn bị đặt về chỗ cũ thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Hàn Mai Linh dừng tất cả động tác lại, bỗng quay người nhìn về phía phòng tắm.

Hàn Đông đã tắm xong, trên cơ thể cường tráng vẫn còn đọng mấy giọt nước màu trắng lóng lánh, mái tóc đen như mực hơi ướt dính trên trán, đôi mắt đen nhánh trên gương mặt lạnh lùng cấm dục nhìn chằm chằm Hàn Mai Linh.

Anh im lặng, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt dừng trên mặt Hàn Mai Linh.

Tim Hàn Mai Linh đập mạnh, ánh mắt không dám nhìn thẳng Hàn Đông, rõ ràng là có tật giật mình.

Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không được, Hàn Mai Linh chỉ có thể giật giật môi, duỗi móng vuốt ra chào hỏi Hàn Đông: "Anh, anh Hai..."


Âm thanh thốt ra, Hàn Mai Linh cũng nghe thấy giọng mình đang run rẩy.

Hàn Đông không nói gì, ánh mắt dần dần hạ xuống nhìn tay cô.

Hàn Mai Linh hoảng hốt, vô thức đưa tay lưng chắp sau lưng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình làm vậy không đúng, nên vội lấy điện thoại ra.

"Anh Hai, em xin lỗi, em vừa không cẩn thận chạm phải điện thoại di động của anh khiến điện thoại rơi xuống đất, cũng không biết có bị hỏng hay không..." Hàn Mai Linh kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn như sóng biển, khẽ nói.

Hàn Đông sắc mặt lãnh đạm, cầm khăn lông khô lau sạch tóc của mình, bước hai bước dài về phía cô, vẻ nghiêm túc lập tức đè ép Hàn Mai Linh.

Chỉ nghe anh lạnh lùng nói: "Không phải anh đã nói không có lệnh của anh thì không được tùy tiện ra vào phòng của anh sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mai Linh đại biến.

"Anh Hai, em không phải cố ý... chỉ là em nghe nói anh đang tắm, muốn... đi vào đợi anh mà thôi.”

Nói đến đây, Hàn Mai Linh đã căng thẳng đến mức hốc mắt ngấn nước, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Hàn Đông

"Lần sau em sẽ không thế nữa, giờ em đi đây."

Hàn Mai Linh để điện thoại di động xuống định rời đi.

Nhưng Hàn Đông đã gọi giật lại: "Chờ một chút."

Hàn Mai Linh dừng bước, không khỏi sợ hãi đứng im tại chỗ.

Có ánh mắt sắc bén dừng phía sau lưng cô, Hàn Mai Linh nghe thấy anh hỏi: "Em có chuyện gì thì nói đi."

Hàn Mai Linh chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cũng... cũng không có chuyện gì, chỉ là anh Hai vừa từ nước ngoài trở về, Mai Linh nhớ anh Hai nên mới đến xem anh Hai đã ngủ chưa, em..." Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, Hàn Mai Linh rất ghét dáng vẻ này của bản thân, rõ ràng cô đã giả vờ rất tốt, thế nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu lòng người kia của Hàn Đông cô lại cảm thấy đứng trước mặt anh thì dù cô có nói dối thế nào đều sẽ bị vạch trần.

Cộng thêm cô vốn chột dạ, nên lại càng yếu thế trước mặt Hàn Đông.

Hàn Đông không nói gì nữa, ánh mắt dừng trên túi giấy da bò, vừa định cầm lên đã thấy túi đã bị người ta mở ra, anh nguy hiểm nheo mắt lại.

"Em đã xem tài liệu hả?"

Nghe anh hỏi như vậy, Hàn Mai Linh tái mặt, vô thức phủ nhận: "Không, không hề, anh Hai, em chỉ vừa đi vào, nhìn thấy điện thoại di động của anh sáng lên, kết quả không cẩn thận làm nó bị rơi."

Hàn Đông: "..."


Hàn Đông hơi ngước mắt, lỗ mũi phát ra tiếng cười khẽ, chỉ có chính anh nghe được.

"Thật sao?" Anh hỏi.

Hàn Mai Linh giật mình: "Anh, là tài liệu rất quan trọng phải không? Tất nhiên em sẽ không tùy tiện chạm vào đồ của anh rồi, Mai Linh rất ngoan, không có chuyện gì thì Mai Linh đi về trước đây."

Hàn Đông ngước mắt nhìn cô: "Không muốn biết chuyện kia nữa à?"

"Chuyện kia... ngày mai em sẽ lại hỏi anh, hôm nay anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, Hàn Mai Linh đi như chạy khỏi phòng.

Ánh mắt Hàn Đông lạnh lùng nhìn theo bóng dáng cô, rồi mở túi da bò ra, nhìn liếc qua tài liệu sau đó ném ở trên bàn.

Lúc lâu sau, anh nghĩ tới cái gì đó... móc từ trong túi áo vest của mình ra một tập giấy A4, mở ra phía trên có một tấm hình. Dù gương mặt người phụ nữ đang mỉm cười nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ trong trẻo lạnh lùng giữa lông mày, ánh mắt toát lên khí chất lạnh lùng, khiến cô có vẻ không giống nhân vật bình thường.

Rốt cuộc cô là ai... tại sao lại có thể giống với người trong trí nhớ của anh như thế?

Buổi tối, vừa về đến nhà, Thẩm Cửu lập tức đem giặt sạch chiếc áo mà Tiểu Nhan đưa cho, sau đó phơi khô, hôm sau đưa đến phòng tài vụ của công ty trả cho người ta.

Khi nhìn thấy cô đến trả quần áo, Tiểu Nhan vẻ mặt kiêu ngạo.

"Trước tiên tôi nói cô biết, tôi cho cô mượn áo cũng không phải vì giúp cô, mà là không muốn nhìn thấy cô câu dẫn cậu Dạ của chúng ta mà thôi."

Thẩm Cửu cảm thấy người trước mặt đúng là khẩu xà tâm phật, cô gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi."

Tiểu Nhan thấy cô còn mỉm cười, nheo mắt lại: "Cô đã xảy ra chuyện gì, tôi nói đến như vậy mà cô cũng không tức giận sao?"

Thẩm Cửu cười nói tiếp: "Bởi vì tôi biết cô giúp tôi mà, lần này cám ơn cô, nếu không lúc ấy tôi thật không biết làm thế nào mới tốt."

Tiểu Nhan: "... Ai cần cô cám ơn chứ, không có việc gì thì đi nhanh lên đi."

Thẩm Cửu đành rời đi, khi vào thang máy cô vừa vặn gặp phải Dạ Âu Thần đang đi lên tầng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không đợi Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, Dạ Âu Thần đã quay mặt đi trước.

Hơi thở lạnh lùng trên người anh dường như sắp đóng băng người ta ba thước. Thẩm Cửu bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại, cô cảm thấy cánh tay và cổ đều phát lạnh.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu xanh nhạt không có tay, làm tôn lên làn da của cô, cánh tay trắng nõn mát mẻ lộ ra ngoài khiến Dạ Âu Thần nhìn thấy rất chướng mắt.

Người phụ nữ chết tiệt này, ăn mặc càng ngày càng lộ liễu, mặc như thế này mà cũng dám mặc: "Trợ lý Thẩm."

Lang An chủ động chào hỏi Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu gật đầu với anh ta, sau đó im lặng đứng sang một bên.

Lang An chú ý thấy, từ khi Thẩm Cửu bắt đầu xuất hiện, hơi thở lạnh lùng của Dạ Âu Thần không ngừng cuồn cuộn ra bên ngoài, sắp lấp đầy không gian nhỏ hẹp của thang máy còn tỏa ra cả bên ngoài, Dạ Âu Thần không thèm nhìn trợ lý Thẩm một cái đã lập tức quay mặt đi.

Mẹ kiếp chuyện gì đang xảy ra thế? Hôm qua ở nhà ăn, không phải hai người còn đang rất tình cảm, rất hòa hợp sao? Sao qua một buổi tối liền...
CHƯƠNG 134: ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI NHƯ VẬY SAO?

Bầu không khí trong thang máy rất quái dị.

Người khó chịu nhất chính là Lang An, anh ta luôn phải chịu đựng cảm xúc không đồng nhất của hai người này, đặc biệt là trên người Dạ Âu Thần.

May mà thang máy nhanh chóng đến nơi, Lang An còn chưa kịp phản ứng, Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Thẩm Cửu đứng trong góc ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng anh, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.

Cô thong thả bước ra, Lang An lui lại hai bước thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế, hôm qua không phải hai người còn rất hòa hợp sao, sao hôm nay đã?"

Thẩm Cửu không muốn trả lời Lang An vấn đề này, nên vẫn tiếp tục im lặng. Lang An thấy hỏi cũng không biết được gì nên từ bỏ ý định, rời đi.

Thẩm Cửu trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn chằm chằm những con chữ chi chít trên tài liệu, nhưng trong đầu lại hiện ra ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự chán ghét và lạnh lùng như vậy, giờ chắc anh đang chán ghét cô nhỉ?

Kỳ quái.

Đây rõ ràng là chính cô nói với anh, giờ có gì để buồn bực chứ, chăm chỉ làm việc thôi. Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, dồn hết tinh thần nghiêm túc làm việc.

Đến thời điểm ăn cơm trưa, Hàn Mai Linh gửi cho cô một tin nhắn, hỏi lúc này cô có thời gian hay không, có chuyện rất quan trọng nói với cô.

Khi nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Cửu lại nghĩ đến cảnh ăn cơm với Hàn Đông hôm qua. Bây giờ, Hàn Đông đã trở về, vậy chân tướng đã rõ ràng rồi.

Nhưng bây giờ... Thẩm Cửu chợt cảm thấy, dù người đàn ông đó là ai cũng không còn quan trọng nữa. Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cắn môi bấm tin nhắn gửi lại.

{ Tớ phải đi làm, có lẽ không rảnh. }

Hàn Mai Linh nhanh chóng gửi lại một tin { Nếu vậy, hai ngày nữa tớ lại hẹn cậu. }

Tâm tư của cô và Thẩm Cửu giống nhau, vì cô còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với Thẩm Cửu thế nào, nếu có thể kéo dài thì tất nhiên là tốt.

Thẩm Cửu gửi lại hình mặt cười.

Sau đó hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.

Hàn Mai Linh ôm điện thoại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô chưa nói cho Thẩm Cửu kết quả, nhưng hôm nay cô giả vờ hỏi anh Hai một chút.


Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh thay quần áo mới đi ra ngoài.

Bên này, Thẩm Cửu vừa đặt điện thoại di động xuống ăn được một miếng cơm thì trước mặt đã có người ngồi xuống.

"Thì ra cô ở đây à, tìm cô khá dễ."

Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn lên, là Tiểu Nhan.

"Cô làm sao..."

"Làm gì? Trong phòng ăn hết chỗ rồi, tôi tới ngồi đây không được sao? Nhìn cô xem, lần trước trong phòng ăn bắt nạt người khác, giờ chẳng ai dám ngồi ở trước mặt cô cả."

Tiểu Nhan vẻ mặt kiêu căng nói.

Nghe vậy, Thẩm Cửu không kìm được cong môi: "Đúng vậy, mọi người đều sợ tôi, vậy tại sao cô còn muốn ngồi ở trước mặt tôi thế?"

Tiểu Nhan khẽ nói: "Đó là vì tôi quang minh chính trực, không sợ cô."

Thẩm Cửu: "..."

Tiểu Nhan quét mắt nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên lại gần hỏi: "Chuyện lần trước là cô ra tay trước sao?" Nghe cô hỏi vậy, Thẩm Cửu hơi ngẩn người, sau đó thành thật lắc đầu.

"Không phải."

"Thật chứ?"

"Lừa cô có tiền sao?"

Tiểu Nhan sửng sốt, lùi người về phía sau, nặng nề hừ một tiếng: "Vậy là do bọn họ ra tay trước?”

"Đúng vậy, tôi bị dội canh, nên mới phản kích."

"Mẹ kiếp, thật dúng là bọn họ ra tay trước hả? Thật là... Bình thường nhìn mấy người họ rất dịu dàng, làm sao lại hung dữ như vậy chứ? Cho nên cô là phòng vệ chính đáng, ngầu lắm."

Thẩm Cửu: "... Trước đó, không phải cô còn cảm thấy tôi..."

"Đó là trước kia, tôi tưởng cô ra tay trước, nhưng nếu là bọn họ ra tay trước thì cô không cần khách khí với bọn họ, đánh chết bọn họ..." Dứt lời, Tiểu Nhan lại ý thức được mình bây giờ như vậy là quá bạo lực, vội thu nắm đấm lại khẽ ho một tiếng: "Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, tôi rất dịu dàng, hơn nữa cô đừng nói với người khác."

Sau đó Tiểu Nhan hàn huyên với Thẩm Cửu vài câu, trước khi đi nói với cô: "Tôi cảm thấy cô cũng không tệ lắm, hơn nữa còn rất dũng cảm, cô có muốn làm bạn với tôi hay không?"

"Hả?"

Làm bạn?

Thẩm Cửu ngây người tại chỗ, cô cũng có thể hả? Từ sau khi vào công ty này, gần như không có ai muốn quan tâm cô, vì mọi người đều cảm thấy cô vào được công ty là nhờ mối quan hệ nên rất khinh thường cô.

Hiện Tiểu Nhan đột nhiên nói muốn kết bạn với cô khiến cô giật mình.

"Cô ngây người gì chứ, cô không vui sao?" Tiểu Nhan mở to mắt, không vui trừng mắt với cô.

Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, vội đầu giải thích: "Không có, tôi chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì... tôi không có bạn bè gì."

"Cô không có bạn ư?" Tiểu Nhan nghi ngờ nheo mắt dò xét cô: "Sẽ không chỉ một mình tôi chứ?"

"Vẫn có một người, nhưng ngoài cô ấy tôi không có bạn nào khác."

Tiểu Nhan vỗ ngực: "Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi tôi chính là bạn cô, sau này tôi sẽ bảo kê cô." Thẩm Cửu cảm động nhìn Tiểu Nhan một cái.

Tiểu Nhan đột nhiên lại gần, ra vẻ thần bí hỏi: "Nhưng cô có thể nói tôi biết, cô làm thế nào mà nắm được cậu Dạ không?"

... Hai người cứ như vậy thành bạn bè, thế là ngoài Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu lại có thêm một người bạn là Tiểu Nhan.

Dù tướng mạo Tiểu Nhan thuộc loại đáng yêu, nhưng tính cách cô cũng rất hào sảng, thẳng thắn, đơn thuần.

Sau khi tan làm, Tiểu Nhan đến tìm Thẩm Cửu, đưa cô đi khu vực lân cận ăn gì đó, sau đó lại lặng lẽ hỏi cô chuyện liên quan tới Dạ Âu Thần.

Bị cô hỏi mấy lần, Thẩm Cửu có chút bất đắc dĩ: "Quan hệ giữa tôi và Dạ Âu Thần... e là không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ, cho nên..."

"Ồ? Cô không phải nhân tình của anh ta hả?" Chữ “nhân tình” này khiến sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, Tiểu Nhan lập tức giải thích: "Đây không phải tôi nói, là tôi nghe bọn họ nói.”

Thẩm Cửu: "Không phải." Cô không bằng lòng làm nhân tình của anh, dù nửa năm sau phải rời đi thì hiện cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh. Sau này dù có rời đi, thì cô cũng là vợ trước của anh.

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Không phải tình nhân hả, vậy... cô là bạn gái anh ta sao?"

Lời của Tiểu Nhan khiến Thẩm Cửu biến sắc: "Không phải đâu, cô đừng đoán bậy."

"Được."

Sau khi hai người chia tay, Thẩm Cửu trở lại nhà họ Dạ, vừa vào cửa đã gặp phải Dạ Y Viễn, hai người chào hỏi nhau xong, Thẩm Cửu đi lên tầng.

Sau khi đi vào phòng lại phát hiện chăn trên giường mình đã biến mất.

Cô nhìn thoáng qua, phát hiện chăn lại ở trên giường của Dạ Âu Thần.

Thế là Thẩm Cửu đi tới, định cầm chăn về.

"Đặt xuống!"

Dạ Âu Thần ngồi lên xe lăn từ trong phòng tắm đi ra, sau khi nhìn thấy hành động của cô lập tức lên tiếng quát. Thẩm Cửu dừng động tác, quay đầu liếc nhìn Dạ Âu Thần.

"Đừng đụng vào chăn của tôi."

"Sao lại là chăn của anh chứ? Anh ném chăn của tôi đi rồi thì chăn này đưa tôi có vấn đề gì sao?" Thẩm Cửu hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Dạ Âu Thần bật cười lạnh: "Trên dưới nhà họ Dạ có đồ của cô sao? Mình ở vị trí nào cũng không rõ hả?"

Thẩm Cửu: "..."

"Anh nhất định phải như vậy sao?" Thẩm Cửu hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn anh hỏi.

CHƯƠNG 135: ANH ĐANG TRẢ THÙ CÔ

"Sao thế?" Đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần thâm trầm, hơi lạnh tỏa ta nồng nặc, khi nói chuyện với cô, càng trở nên lạnh lùng hơn.

Thẩm Cửu cứ đứng ở đó, một tay cầm chăn đối mặt với anh.

Đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ dần kết một tầng băng, lát sau Thẩm Cửu buông tay ra thả chăn trở về, thấp giọng nói: "Không có gì, anh vui vẻ là được rồi."

Dứt lời, cô quay đi về phía chăn của mình ở dưới đất.

Cô nghĩ một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Dạ Âu Thần bị cô chọc giận đến gân xanh giần giật trên trán.

Khi Thẩm Cửu đi tìm nữ giúp việc đòi chăn, nữ giúp việc cũng tỏ ra khó xử: "Xin lỗi mợ Hai, không phải chúng tôi không cung cấp chăn cho cô, chỉ là hôm nay chăn đều mang giặt rồi, giờ vẫn đang ẩm ướt, nên tạm thời chúng tôi không thể cung cấp cho cô."

Nghe vậy, Thẩm Cửu hơi nhíu hàng lông mày thanh tú: "Một cái cũng không có ư?" Nữ giúp việc sắc mặt tái nhợt lắc đầu.

"Thật sao?" Thẩm Cửu không tin, nghi ngờ nhướng mày.

Nữ giúp việc bị dọa đến xoay người cúi đầu: "Xin lỗi mợ Hai, đây là cậu Hai dặn dò, xin cô đừng khiến chúng tôi khó xử."

Thẩm Cửu tỏ vẻ đã sớm biết trước, cô nhún vai: "Được, nếu đã như vậy thì tôi không miễn cưỡng nữa."

Nói xong cô quay người rời đi, mấy nữ giúp việc xì xào bàn tán.

"Mợ Hai và cậu Hai đã xảy ra chuyện gì rồi? Mấy ngày trước không phải còn rất thân mật sao? Sao hôm nay đã lại ầm ĩ đòi ngủ riêng chứ?"

"Vợ chồng mới cưới là như vậy, càng ầm ĩ thì tình cảm mới càng tốt." Người có tuổi hơn chút nói.

"Thật hả, tôi lại cảm thấy lần ầm ĩ này thật lớn, cậu Hai còn không cho mợ Hai chăn, vậy chẳng phải buổi tối khi đi ngủ mợ Hai sẽ bị lạnh cóng sao?"


"Nhóc con như cô, tuổi còn quá nhỏ đúng là chẳng hiểu gì cả. Đây là cậu Hai đang ép mợ Hai phải chủ động ngủ chung với mình đấy, không phải cậu Hai có chăn sao?"

"Ồ, thì ra là thế... cậu Hai...thật mưu mô."

Nhưng Thẩm Cửu không hề nghe thấy những lời này, sau khi về đến phòng cô nhìn thấy Dạ Âu Thần ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, giận không chỗ phát tiết.

"Có phải anh đã sớm biết tôi sẽ tay không mà về hay không?"

Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, không nói gì.

"Dạ Âu Thần, anh lấy chăn của giường này đi còn chưa tính, tại sao anh không cho bọn họ đưa tôi chăn?" Anh lạnh lùng lườm cô một chút, hừ một tiếng rồi quay mặt đi không để ý đến cô.

Thẩm Cửu rất tức giận, nhưng lại không làm gì được anh.

Trên dưới nhà họ Dạ đều nghe lệnh anh mà không nghe cô, dù anh muốn cô chết, cô cũng không có năng lực phản kháng

"Được, không cho thì không cho."

Cùng lắm thì, buổi tối cô dùng cái chăn đã bị ném xuống đất kia quấn lại thành một khối chấp nhận một đêm là được rồi, đợi sáng mai, sau khi tan làm cô sẽ đi mua ngay chăn mới.

Dù sao chăn mới cũng không cần nhiều tiền lắm, Thẩm Cửu cô vẫn mua được, không cần phải cầu xin người ta.

Đêm lạnh như nước, thời gian dần trôi, thời tiết đã vào thu.

Thẩm Cửu ngủ trên chăn bị ném dưới đất, dùng nửa còn lại để đắp, hơn nữa cô mặc áo ngủ khá dày, nếu cô ngủ không có gì khác thường thì sẽ không cảm thấy lạnh lắm, chỉ là không thể duỗi người thoải mái.

Lúc đầu Thẩm Cửu còn cảm thấy gò bó tay chân, nhưng sau khi quen rồi cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Thẩm Cửu không biết sau khi cô ngủ rồi, có một bóng dáng cao lớn đến trước mặt cô, thấy cô đúng đã ngủ thiếp đi còn khẽ hừ một tiếng.

"Đúng là người phụ nữ ngu ngốc, sẵn sàng cuốn chăn ngủ cũng không thèm cầu xin tôi sao?"

Dù một đêm mộng đẹp, nhưng hôm sau khi tỉnh dậy Thẩm Cửu vẫn cảm thấy đau lưng, xương cốt toàn thân như cứng lại, tứ chi gần như không duỗi ra được. Cô đã cuộn mình một đêm, chỉ có thể đứng dậy duỗi người một cái.

Nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt đen như mực, Thẩm Cửu lập tức thu tay về, sau đó đi phòng tắm rửa mặt. Khi cô trở về Dạ Âu Thần đã rời khỏi phòng.

Thẩm Cửu lấy từ trong túi ra quyển lịch nhỏ nhìn thoáng qua, phát hiện cô đã đến nhà họ Dạ được gần một tháng rồi.

Mà thời gian dần trôi, đứa bé trong bụng cô cũng đã hai tháng rồi, cách thời gian thỏa thuận của bọn họ là năm tháng.

Vượt qua là ổn thôi, Thẩm Cửu nói thầm.

Vừa đi làm, Thẩm Cửu đã được tin hôm nay sẽ bàn bạc chính thức chuyện hợp đồng với tập đoàn Hàn thị, đối phương sẽ đích thân đến công ty.

Là một trong những người phụ trách dự án lần này, nên từ sáng sớm Thẩm Cửu đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu để buổi tối có thể sử dụng.

Khi nhận được tin đối phương đã đến tầng dưới, Thẩm Cửu ôm tập tài liệu chuẩn bị đứng dậy thì Dạ Âu Thần và Lang An cũng từ trong phòng làm việc đi ra, Thẩm Cửu nghĩ dù sao cũng phải làm việc với nhau, nên đứng lại chờ anh.

Nào ngờ khi hai người đi tới trước mặt cô thì dừng lại, sau đó Lang An đi đến trước mặt Thẩm Cửu.

"Trợ lý Thẩm, đưa cho tôi."

Nghe vậy, Thẩm Cửu không hiểu lắm nói: "Cái gì?"

Lang An lúng túng mở miệng nói: "Cô đã chuẩn bị xong tài liệu dự án lần này chưa?"

Thẩm Cửu gật đầu: "Ừm, tôi đã chuẩn bị xong rồi, những thứ này..." Cô đưa tài liệu ra, vẻ mặt vui vẻ: "Lát nữa tôi sẽ giải thích cho tổng giám đốc Hàn một chút, lần này hợp tác chắc không có vấn đề gì."

"Không cần." Lang An khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói: "Lần hội nghị này cô không cần đi."

Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, sững người đứng im tại chỗ.

"Không cần đi?"

Tại sao? Những tài liệu này đều là cô vất vả chuẩn bị thời gian rất dài mới hoàn thiện, hơn nữa không phải Dạ Âu Thần đã giao dự án lần này cho cô sao, sao lại đột ngột muốn thu về?

Lang An mấp máy môi, không giải thích với Thẩm Cửu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dạ Âu Thần.

Thế là Thẩm Cửu đã hiểu đây là chủ ý của Dạ Âu Thần, cô bước lên hỏi: "Tại sao? Tại sao tôi không thể đi phòng họp?"

Dạ Âu Thần khẽ ngước mắt lên lười biếng, ánh mắt đen như mực ánh lên vẻ khinh thường, khẽ hừ:

"Cô có thân phận gì mà cũng đòi đi vào phòng họp? Làm sao? Nhớ nhung thời rót nước bưng trà trước kia sao?

"..." Nhắc đến thời gian bưng trà rót nước đó, sắc mặt Thẩm Cửu chợt tái đi.

Lúc đó cô vừa đến nhà họ Dạ, bị ép làm trợ lý của Dạ Âu Thần, sau đó anh đã thay đổi phương pháp nhục nhã cô, bảo cô bưng trà rót nước cho anh ở phòng họp, muốn để cô biết khó mà lui.

"Nếu cô thật sự hoài niệm thì tôi không ngại cho cô thêm một cơ hội."

Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm.

Nếu có tôn nghiêm, cô không nên đi.

Nhưng mà tài liệu của dự án lần này đều là do cô vất vả chỉnh sửa, anh dựa vào cái gì mà bắt cô ở bên ngoài? Nếu như vậy, còn không bằng cứ đi vào bưng trà rót nước, như vậy còn có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, đến lúc đó cô cũng có thể giải thích một hai câu.

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu quật cường ngước mắt nhìn thẳng Dạ Âu Thần.

"Được, vậy xin cậu Dạ cho tôi cơ hội bưng trà rót nước một lần nữa."

Dạ Âu Thần cười lạnh: "Trong phòng họp cô nhớ im miệng, không đến lượt cô lên tiếng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom