Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127-129
CHƯƠNG 127: TÔI CÓ CẢM GIÁC RỒI
Thẩm Cửu đứng ngơ ngác ở đó, tiếng máy bận vang lên ở trong tay làm cô chưa kịp phản ứng lại.
Hình như Mai Linh rất kích động khi biết chuyện cô và anh trai cô ấy gặp mặt nhau?
Nhưng tại sao chứ?
Cô không hiểu tại sao Hàn Mai Linh lại sốt ruột đến mức tắt máy ngay, rồi vội vàng chạy qua bên này.
Thẩm Cửu cầm điện thoại xuống, nhìn nội dung chuyển khoản trên màn hình, tạm thời cũng đủ trả tiền cho bữa ăn này rồi.
Lúc cô định xoay người đi ra ngoài thì chân vấp phải thứ gì đó, rồi cả người nhào về phía trước.
Cạch!
Cửa phòng vệ sinh bỗng bị người khác đóng lại từ bên trong, rồi khóa trái lại, Dạ Âu Thần thuận thế ôm Thẩm Cửu vào lòng, rồi thu lại bàn tay đã khóa trái cửa.
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn Dạ Âu Thần với vẻ mặt sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây? Đây là... nhà vệ sinh nữ mà, sao anh có thể vào trong được?”
Tên biến thái Dạ Âu Thần này, vậy mà đi vào nhà vệ sinh nữ, còn khóa trái cửa nữa.
Dạ Âu Thần nhướng mày không vui: “Người phụ nữ của tôi đang ở đây, sao tôi lại không thể đi vào?”
Câu nói thẳng thắn của anh đã làm Thẩm Cửu đỏ mặt, cô nhận ra từ khi cô phát sinh quan hệ với người này, anh ngày càng trở nên kỳ lạ, luôn thích dính lấy cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu định giơ tay lên đẩy anh ra để đứng thẳng dậy, nhưng eo cô lại bị Dạ Âu Thần siết chặt, rồi cô lại ngã vào lòng anh.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
Cô lo lắng cầu xin: “Tổng giám đốc Hàn vẫn đang đợi chúng ta đó.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì híp ánh mắt nguy hiểm lại, nhìn chằm chằm cô không vui: “Cô sốt ruột như vậy là vì muốn đi gặp anh ta?”
Thẩm Cửu không hiểu ý của anh: “Anh đang nói lung tung gì đấy?”
“Vì gặp mặt anh ta mà cô cố ý trang điểm thế này!” Anh khẳng định.
Thẩm Cửu: “... Tôi cố ý trang điểm lúc nào?” Nói xong, cô còn giơ tay lên sờ mặt mình, buồn bực nói: “Hôm nay tôi cũng không trang điểm mà?”
“Thế à? Để tôi xem thử.” Dạ Âu Thần thật sự tin tưởng vươn tay nắm lấy cằm cô, rồi nâng mặt cô lên, sau đó cúi sát người cô quan sát tỉ mỉ.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Thẩm Cửu, giống như lông chim mềm mại quét qua mặt, làm tim cô ngứa ngáy.
Cô bỗng ngừng thở trong giây lát, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần đang gần trong gang tấc, nhận ra ánh mắt người này rất thâm thúy, hơn nữa cho dù nhìn gần như vậy, da anh vẫn mịn màng không tỳ vết, ánh mắt thâm thúy đó sâu như đại dương.
Không hiểu sao, Thẩm Cửu lại hơi căng thẳng, rồi vô thức liếm môi mình.
Đáy mắt Dạ Âu Thần hiện lên tia u ám, càng bóp chặt cằm cô hơn, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Đúng là cô không hề trang điểm, vậy tại sao cô còn cố ý mặc váy? Cô thật sự không có suy nghĩ gì với anh ta à?”
Thẩm Cửu: “... Tôi có suy nghĩ gì chứ? Tài liệu là do anh đưa, còn hợp đồng là anh bảo tôi tới đàm phán, ngay cả chiếc váy tôi đang mặc trên người... cũng do anh mua.”
Giọng nói của Dạ Âu Thần càng khàn hơn: “Phụ nữ chỉ biết biện luận thôi à?”
Thẩm Cửu: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh hơi nóng, nên vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần: “Anh buông tôi ra, chúng ta nên đi ra ngoài thôi... ô.”
Một giây sau Dạ Âu Thần đã hôn thẳng lên môi cô.
Bàn tay đang bóp cằm cô cũng đổi thành nâng mặt cô lên, bàn tay hơi ấm áp thô ráp của Dạ Âu Thần cũng từ từ di chuyển ra phía sau, rồi giữ gáy cô.
Đầu lưỡi như có linh tính cạy hàm răng của cô ra.
Thẩm Cửu chưa kịp phản ứng lại nên anh đã đạt được mục đích.
Cả người cô nằm nhoài lên người anh, hơn nữa còn bị Dạ Âu Thần ôm chặt eo, gần như bị cưỡng ép tiếp nhận nụ hôn của Dạ Âu Thần.
Bầu không khí trong nhà vệ sinh bỗng trở nên nồng đậm, Thẩm Cửu cảm thấy nhiệt độ trên người mình đang tăng vọt, tay Dạ Âu Thần đã tìm tới khóa kéo ở sau lưng cô, rồi luồng vào trong.
Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng giày cao gót của mấy người phụ nữ.
Cạch!
Có người muốn mở cửa nhà vệ sinh nhưng không được.
“Sao thế này?”
“Tại sao cửa nhà vệ sinh lại không mở ra được?”
“Để tôi xem.”
Một tiếng cạch lại vang lên! Có ai đó đang cố gắng mở cửa nhà vệ sinh, Thẩm Cửu vẫn tựa vào lòng anh rồi bị anh hôn, còn Dạ Âu Thần thì gần như không bị ảnh hưởng gì, mà luôn chú tâm vào việc hôn cô.
Thẩm Cửu vô cùng căng thẳng, ra sức vươn tay đẩy anh ra, nhưng không dám phát ra tiếng.
“Ồ, hình như không mở được, có khi nào bị hư rồi không?” Hai người đứng bên ngoài nhà vệ sinh thử mở mấy lần nhưng không mở được.
Hai người phụ nữ bàn bạc với nhau: “Nếu không thì chúng ta đi gọi quản lý nhà hàng tới xem thử, có lẽ cánh cửa này bị hư rồi.”
Tiếng giày cao gót dần dần đi xa.
Cuối cùng Thẩm Cửu cũng dùng sức đẩy được anh ra, cô sốt ruột đến mức thở phì phò, đỏ mặt trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần đang làm điều xằng bậy trước mặt: “Anh bị điên à, nếu bị người khác phát hiện thì sao? Đến lúc đó sẽ rất mất mặt đó!”
Dạ Âu Thần liếm đôi môi đỏ hồng của mình, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt như sói đói, tay bỗng dùng sức đè vai cô xuống: “Tôi có cảm giác rồi, người phụ nữ kết hôn lần hai, chúng ta về công ty thôi.”
Thẩm Cửu: “... Anh anh anh nói gì?”
Cô bị lời nói của Dạ Âu Thần làm cho kinh ngạc, đồng thời cũng cảm nhận được sự nóng bỏng trên người anh, mặt cô nhất thời đỏ bừng, người này thật xấu xa, vậy mà lại có phản ứng ở chỗ này.
Trước đây Thẩm Cửu cho rằng anh bất lực, nhưng giờ cảm giác này...
Dạ Âu Thần không những không bất lực, mà còn...
Thẩm Cửu đỏ mặt nhìn anh: “Anh bị bệnh gì đó, mau buông tôi ra, hôm nay chúng ta tới đây để bàn chuyện hợp tác.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần sáp tới, đôi môi mỏng hôn lên bả vai trắng nõn của cô, trầm giọng nói: “Vậy ý cô là nếu không bàn chuyện hợp tác thì được à?”
“Tôi không có ý đó.”
“Quản lý, là chỗ này...” Hai người phụ nữ lại quay về, hơn nữa còn dẫn quản lý nhà hàng tới đây, quản lý vừa tới đã tiến lên thử mở cửa một lát, nhưng một lúc sau vẫn không mở được.
“Chuyện gì thế này?”
“Thật ngại quá, có lẽ ổ khóa bên trong bị hư rồi, giờ tôi sẽ gọi điện kêu người tới đây để sửa lại ngay, mời hai cô đi lên dùng nhà vệ sinh ở trên lầu.”
Dạ Âu Thần vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề sợ bị người khác phát hiện, còn Thẩm Cửu thì ngược lại, anh không cần mặt mũi nhưng cô thì cần, thấy anh vẫn tựa lên vai mình rồi hôn lên đó, cô vội vàng đẩy mặt anh ra, rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy chỉnh sửa lại quần áo, kéo lại dây kéo trên người mình.
Kết quả không biết dây kéo bị mắc kẹt ở chỗ nào mà mãi không kéo xuống được.
Cô càng kéo càng sốt ruột, thấy Dạ Âu Thần vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, Thẩm Cửu lại tức không có chỗ phát tiết: “Đều tại anh đó.”
“Sao thế, có muốn tôi giúp cô không?” Dạ Âu Thần mỉm cười, lộ ra nụ cười quyến rũ.
Thẩm Cửu hừ lạnh, phớt lờ anh, rồi tiếp tục tự kéo dây kéo.
Dạ Âu Thần tự đẩy xe lăn về phía trước, rồi kéo giúp cô.
Nhưng cuối cùng không biết có phải anh cố ý hay không, mà qua tay anh dây kéo bỗng bị rách toẹt.
CHƯƠNG 128: ÔNG ĐÃ NHÌN THẤY CÁI GÌ?
“Hả, anh làm gì đấy?” Thẩm Cửu kinh ngạc thốt lên, định quay đầu nhìn tình trạng sau lưng mình.
“Cô đứng im đi!” Dạ Âu Thần nhíu mày, khó hiểu nhìn dây kéo sau lưng cô, hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại bị ánh kéo rách: “Để tôi xem thử đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cửu cực kỳ tức giận, nếu dây kéo bị hỏng, vậy thì cô phải ra ngoài bằng cách nào?
Nghĩ đến hôm nay mọi sự thu xếp tỉ mỉ của mình cứ bị phá hủy như thế, Thẩm Cửu lại cực kỳ nổi giận, trong lòng cũng bắt đầu nóng ruột.
“Anh đừng nhìn nữa, Dạ Âu Thần, có phải anh cố ý đúng không?”
Dạ Âu Thần vốn đang kiểm tra giúp cô, nghe cô nói thế thì ngừng động tác trên tay lại, rồi khẽ ngước mí mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô: “Trong mắt cô tôi là người như thế ư?”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Cửu tức đến đỏ mắt: “Anh có biết hôm nay tôi đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc bàn chuyện hợp tác trong khoảng thời gian dài từ khi bước vào tập đoàn Dạ thị, anh không thể đứng đắn một chút ư? Anh cứ nhất định phải xuất hiện rồi quấy rối, còn nói tôi dụ dỗ đàn ông nữa. Ngược lại trong mắt anh, tôi là hạng người lẳng lơ, chỉ biết dụ dỗ đàn ông à?”
Cô tức giận nói, ánh mắt Dạ Âu Thần dần trở nên ảm đạm theo lời nói của cô.
Thẩm Cửu nói xong thì vành mắt hơi đỏ lên, lúc cô duỗi thẳng lưng chuẩn bị xoay người rời đi, thì một chiếc áo vest bỗng khoác lên người cô, Thẩm Cửu ngừng bước, sửng sốt quay đầu nhìn anh.
“Cô cứ mặc vậy trước đi.”
Sau khi khoác áo vest lên người cô, trên người Dạ Âu Thần chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt cũng trở nên hơi kiêu ngạo.
Mặc đồ của anh?
Mặc dù Thẩm Cửu rất không muốn, nhưng cô cũng rất bất đắc dĩ, cô không thể đi ra ngoài với tấm lưng trần như này được?
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể hung hăng lườm anh, rồi nắm chặt áo vest trên người mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc quản lý nhà hàng kêu người tới, đang định mở cửa đi vào, thì ai ngờ rằng ông còn chưa kịp làm gì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, rồi một cô gái chạy ra ngoài với vành mắt đỏ hoe.
“Ơ? Sao cô lại đi ra từ bên trong? Chẳng phải cửa này bị hư rồi à...” Quản lý vừa dứt lời đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đi ra ngoài, vẻ mặt ông hơi sửng sốt, rồi quay đầu nhìn bóng lưng đang chạy rất nhanh kia, sau đó lại nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn.
Lúc này ông mới chợt phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì...
Hóa ra hai người này ở bên trong...
Ông chưa kịp nghĩ tới vế phía sau đã bị ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần nhìn lướt qua, uy thế tỏa ra trên người anh đã làm quản lý áp lực đến mức không nói ra được một câu.
Quản lý định thần nhìn lại rồi sắc mặt thay đổi, đây chẳng phải là tổng giám đốc Dạ ư?
Không ngờ cậu ấy lại ở đây...
“Tổng, tổng giám đốc Dạ!” Quản lý chào một câu.
Dạ Âu Thần lạnh lùng mím môi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Lúc nãy ông đã nhìn thấy gì?”
Quản lý: “Tôi không nhìn thấy điều gì cả.”
“Ha.” Dạ Âu Thần hài lòng mỉm cười: “Ông làm rất tốt, cuối năm tôi sẽ tăng tiền thưởng cho ông.”
Quản lý cười nịnh nọt ngay: “Cảm ơn tổng giám đốc Dạ, tôi còn phải sai người đi sửa ổ khóa bị hỏng, tổng giám đốc Dạ cứ đi làm việc trước đi.”
Dạ Âu Thần nhìn lướt qua ông, thấy ông rất biết điều thì kéo lại cà vạt, rồi đẩy xe lăn rời đi.
Đợi đến khi anh rời khỏi đây, quản lý nhà hàng mới quay đầu nhìn hai người phía sau: “Hai cậu còn không mau sửa ổ khóa đi?”
Hai người đó đành phải bất đắc dĩ thầm mắng trong lòng: Ổ khóa này còn rất tốt, ông muốn chúng tôi sửa thế nào đây? Dùng không khí để sửa à?
Lúc Thẩm Cửu quay lại bàn ăn, trên người đã khoác thêm một chiếc áo vest nam.
Tô Cửu nhìn cô với ánh mắt hơi kỳ lạ, cô ấy đã xảy ra chuyện gì khi đi tới nhà vệ sinh thế?
Hàn Đông thì bình tĩnh hơn Tô Cửu, anh nhìn liếc qua áo vest trên người cô, rồi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Cửu vừa đi vào phòng chưa được bao lâu, thì Dạ Âu Thần cũng quay về, hơn nữa áo vest trên người anh cũng không cánh mà bay, Tô Cửu chớp mắt, đã nắm bắt được tin tức đáng gờm nào đó.
Lang An: “...”
Có cần lúng túng thế này không?
“Cái đó...” Thẩm Cửu cố kiềm nén sự mất bình tĩnh trong lòng, rồi lấy tài liệu hạng mục đã chuẩn bị kỹ càng ra đặt lên bàn: “Tổng giám đốc Hàn, ngày thường anh rất bận rộn, hôm nay tôi may mắn có thể mời được anh tới đây ăn bữa trưa, thật sự là niềm vinh hạnh cho công ty chúng tôi, mời anh xem phần tài liệu này trước.”
Cô đặt tài liệu lên bàn.
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, Tô Cửu thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm tài liệu lên, lật ra mấy trang xem, sau đó đặt ra mấy câu hỏi.
Đúng lúc Dạ Âu Thần cũng đi tới đây, rượu và món ăn đã được mang lên gần hết rồi, lúc nhân viên rót rượu cho họ, Thẩm Cửu nhìn những chai rượu đó, cảm thấy rất đau lòng.
Tất cả đều là tiền đó.
Haizz.
Hàn Đông chú ý tới vẻ mặt đau khổ như không muốn sống của cô, có lẽ cũng đoán ra được điều gì đó, nên đáy mắt đen như mực pha lẫn chút ý cười.
“Tổng giám đốc Hàn.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên, kéo Hàn Đông quay về hiện thực.
Hàn Đông ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.
“Thật vinh hạnh.”
Hai người cùng cụng ly.
Đúng lúc này, cửa phòng ăn bỗng bị người khác vội vàng mở ra, một cô gái mặc đồ thời thượng màu hồng nhạt chạy vào, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, lúc nhìn thấy Hàn Đông ngồi đối diện với Thẩm Cơ, sắc mặt cô bỗng thay đổi, rồi sải bước đi tới đó.
Nhưng vừa chạy được hai bước Hàn Mai Linh chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô vội vàng chạy tới đây như vậy chẳng phải là vì cô đang chột dạ ư? Anh cả là người thông minh lanh lợi, nếu cô để lộ chút sơ hở trước mặt anh ấy, có lẽ cô sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, cho dù Hàn Mai Linh có sốt ruột cỡ nào cũng không dám chạy thẳng vào.
Cô chỉ có thể đè nén sự sốt ruột trong lòng, rồi nở nụ cười đi về phía họ.
“Anh, sao anh quay về cũng không nói với em một tiếng? Cửu Cửu! Hàn Mai Linh đi tới gần mới lên tiếng, giọng nói và ánh mắt đều mang theo vẻ mong đợi, dáng vẻ này của cô giống như một bé gái vô cùng vui mừng khi biết anh mình về nước.
“Mai Linh?” Thẩm Cửu nghe thấy tiếng cô ấy thì mỉm cười chào hỏi: “Cậu tới rồi à?”
Hàn Mai Linh đi thẳng tới trước mặt Thẩm Cơ rồi dừng lại, khẽ ho một tiếng: “Khụ, thư ký Tô cũng ở đây à, mọi người đang bàn công việc ư?”
Tô Cửu gật đầu.
Vẻ mặt Hàn Đông vẫn có không cảm xúc gì.
“Em xin lỗi anh, em không biết mọi người đang bàn công việc, em nghe tài xế nói từ lúc anh xuống máy bay chưa hề ngồi lên xe của ông ấy, nên em mới tới đây tìm, không ngờ...” Nói đến đây, trên mặt cô đã hiện lên vẻ xin lỗi.
Cuối cùng Hàn Đông cũng ngước mắt lên cô, rồi bình tĩnh nói.
“Không có gì, em ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn anh!” Hàn Mai Linh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cửu, ngoài mặt trông cô rất mong đợi vui mừng, nhưng thực tế trong lòng đã nổi sóng rồi.
Sau khi cô ngồi xuống mới nhận ra Dạ Âu Thần cũng ngồi trong này, mắt Hàn Mai Linh sáng lên, rồi chào hỏi anh.
“Cậu Dạ cũng ở đây à, chào anh.”
Dạ Âu Thần gật đầu xem như đáp lại.
Bữa ăn vốn chỉ bàn chuyện hợp tác, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại có thêm hai người nữa.
Đó là Dạ Âu Thần và Hàn Mai Linh.
Thẩm Cửu nhất thời không biết nên đàm phán thế nào mới tốt, thật sự khiến người khác phải dở khóc dở cười.
CHƯƠNG 129: CUỘC HỌP CÒN QUAN TRỌNG HƠN VẾT THƯƠNG CỦA EM À?
Bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ, Hàn Mai Linh cũng rất mất tự nhiên, đáy mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn bức bối, tầm mắt luôn nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Mai Linh cũng không biết Hàn Đông có nhìn ra điểm gì kỳ lạ không, nên cô đành phải tìm đề tài, để thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình.
Nhưng mặc kệ cô cố gắng thế nào, thì hai người đàn ông trên bàn cũng hiếm khi nhìn về phía cô.
“Hắt xì...”
Đúng lúc này, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy ngứa mũi, nên theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên che mũi lại rồi quay đầu ra sau hắt hơi.
Cô hắt xì không lớn lắm, nhưng lại thu hút mọi ánh mắt về phía mình.
Bao gồm cả Hàn Đông và Dạ Âu Thần không hề bị lay động bởi những thứ xung quanh.
“Sao thế?” Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi.
Hàn Đông cũng đang quan sát người Thẩm Cửu.
Hàn Mai Linh vốn định quan tâm Thẩm Cửu một lát, nhưng thấy Dạ Âu Thần và Hàn Đông đều đang nhìn cô ấy thì ngừng động tác này lại, Dạ Âu Thần quan tâm Thẩm Cửu là chuyện thường tình, nhưng tại sao ngay cả anh cả cũng...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Mai Linh thầm cắn môi, bàn tay đang đặt dưới bàn bất giác siết chặt lại.
Tại sao chứ? Cô đã cố gắng biểu hiện như vậy, nhưng không ai thèm đoái hoài đến cô, còn Thẩm Cửu chỉ khẽ hắt hơi một cái, thì mọi người đã đổ dồn ánh mắt lên người cô ấy.
Còn anh cả nữa, rõ ràng anh ấy là người bình tĩnh biết kiềm chế như vậy, tại sao cũng nhìn cô ấy? Hơn nữa ánh mắt không lưu luyến không chịu dời đi, cô ấy đẹp đến thế à?
Trong lòng Hàn Mai Linh vốn đang rối loạn, giờ lại càng bất ổn nữa, cô siết chặt nắm đấm, thậm chí móng tay đâm vào da thịt cũng không biết.
Thẩm Cửu thấy mọi người đều nhìn mình thì khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ bừng, cô che mũi mình lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nhưng Dạ Âu Thần lại không khỏi nhíu mày, cô bỗng hắt xì như vậy chẳng lẽ là bị cảm lạnh? Do anh đã chuyển giường nhỏ của cô đi nên cô luôn nằm ngủ dưới sàn, đến nửa đêm anh còn cướp chăn ôm cô ngủ nữa, nhưng cô luôn đá chăn ra, hơn nữa thỉnh thoảng lúc tỉnh dậy còn hận không thể cách xa Dạ Âu Thần.
Đúng lúc này, có một nhân viên phục vụ bưng cà phê lên đây, có lẽ là muốn bưng vào bàn bên trong, Hàn Mai Linh ngồi ở bên ngoài thấy thế thì trong lòng hơi ngẫm nghĩ.
“Ôi cha!”
“Á!”
Nhân viên phục vụ vừa bưng cà phê tới đây, thì Hàn Mai Linh luôn ngồi yên tĩnh ở đó bỗng đứng phắt dậy, không kịp đề phòng va vào tách cà phê nóng hổi, cà phê đổ ra ngoài, rồi chảy lên người Hàn Mai Linh.
“Nóng quá nóng quá!” Mắt Hàn Mai Linh gần như đỏ hoe, vùng da trước cổ nhất thời đỏ ửng, cô vừa hét vừa nhảy tại chỗ.
“Tôi xin lỗi!” Nhân viên phục vụ thấy thế thì sợ hãi trợn tròn mắt, liên tục xin lỗi: “Cô ơi cô không sao chứ? Cô đi theo tôi ra phía sau để tôi lấy đá lạnh chườm cho cô.”
Dù gì cũng là em gái mình, cuối cùng Hàn Đông cũng đứng dậy, nắm tay Hàn Mai Linh hỏi: “Ở đây có nước lạnh không?”
“Có có có, nước lạnh ở phía sau.”
Thế là Hàn Đông dẫn Hàn Mai Linh ra phía sau, rồi cầm một chiếc khăn nhúng nước lạnh chườm lên vùng da đỏ ửng trước cổ cô, Hàn Mai Linh đau đến mức nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi anh, là do em quá lỗ mãng, đã gây rắc rối cho anh.”
Hàn Đông nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Lần sau em hãy cẩn thận một chút.”
“Vâng, anh à... liệu em có để lại sẹo không?”
Hàn Đông nhíu mày, Hàn Mai Linh nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, rồi đáng thương nói: “Nếu để lại sẹo, có phải sẽ rất xấu đúng không, đến lúc đó liệu em có lấy chồng được không?”
Hàn Đông trầm mặc một lát rồi cởi áo vest bên ngoài ra khoác lên người Hàn Mai Linh: “Chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Hàn Mai Linh nghe Hàn Đông nói muốn đưa mình đến bệnh viện, thì trong lòng hơi phấn khích, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: “Cảm ơn anh.”
Rồi cô theo Hàn Đông đi ra ngoài, chỉ cần anh đưa cô đến bệnh viện, vậy thì anh sẽ không tiếp tục ở lại với Thẩm Cửu nữa, như vậy sẽ an toàn hơn.
“Mai Linh, cậu không sao chứ?” Từ lúc Hàn Mai Linh bị phỏng, Thẩm Cửu luôn đứng ngồi không yên, nhưng có anh trai người ta ở đây, cô cũng không tiện làm gì được, đành phải đợi cô ấy đi ra ngoài rồi mới bước tới hỏi thăm.
Hàn Mai Linh thấy Thẩm Cửu đi về phía mình thì ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không vui, đáy lòng dâng lên ảo giác cô ấy đang cố ý lảng vảng trước mặt anh trai mình, thật khiến người khác buồn nôn!
“Tớ không sao!”
Thế là Hàn Mai Linh né tránh sự đụng chạm của Thẩm Cửu, rồi lạnh nhạt nói.
Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Cửu cứ thế dừng lại giữa không trung, nhìn Hàn Mai Linh với ánh mắt khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy? Mai Linh cô ấy...
“Thư ký Tô.” Hàn Đông lạnh lùng nói: “Cô đưa cô chủ tới bệnh viện xử lý vết thương một lát đi, nhớ đừng để lại sẹo.”
Nghe thấy câu nói này, Hàn Mai Linh vốn đang vui vẻ trong lòng nhất thời như bị người khác dội một gáo nước lạnh, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
“Anh, anh... anh không đưa em đi ư?”
Thư ký Tô liền đứng dậy, bình tĩnh giải thích với Hàn Mai Linh: “Cô Mai Linh, công việc của tổng giám đốc Hàn rất bận rộn, mười phút sau anh ấy còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng, để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hàn Mai Linh: “... Cuộc họp đó quan trọng hơn vết thương của em ư... Anh...”
Thư ký Tô khẽ nhíu mày, sợ Hàn Mai Linh sẽ nói những lời chọc Hàn Đông không vui, nên vội vàng đi tới khoát vai cô: “Được rồi cô Mai Linh, tôi biết cô đang rất khó chịu, để tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một lát, buổi tối khi anh trai cô làm xong việc sẽ tới thăm cô, chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh thư ký Tô đã dẫn Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh tức giận cắn môi, trước khi đi bỗng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Cửu, bộ dạng như sắp phát khóc: “Cửu Cửu, tớ hơi sợ, cậu đi cùng tớ được không?”
Tất nhiên Thẩm Cửu rất lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, nhưng hôm nay cô hẹn Hàn Đông tới đây, nếu anh ấy không rời đi, sao cô có thể...
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần thấy vẻ cầu xin trong đáy mắt cô thì khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này bị ngốc à?
Nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần cũng không thể từ chối cô được, đành phải lạnh lùng nói: “Cô đi đi, hiếm khi tôi mới có cơ hội gặp mặt tổng giám đốc Hàn, hai người đừng ngồi ở đây làm chúng tôi mất hứng nữa.”
Thẩm Cửu: “...”
Người này đang giúp cô hay muốn tổn thương cô thế?
Đúng là vừa độc miệng lại còn vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng cuối cùng Thẩm Cửu vẫn nhìn anh cảm kích, sau khi nói lời xin lỗi với Hàn Đông thì đi tới dìu Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Cô nghĩ, dù gì Hàn Mai Linh cũng là em gái Hàn Đông, có lẽ anh ấy sẽ không trách tội khi cô đi cùng cô ấy đâu.
Hàn Mai Linh khẽ tựa vào người Thẩm Cửu rồi nói: “Cửu Cửu, có cậu đi cùng tớ thật sự quá tốt rồi, thư ký Tô, hay là cô quay lại đó đi?”
Thư ký Tô nghe vậy thì sửng sốt: “Nhưng tổng giám đốc Hàn căn dặn tôi...”
“Anh tôi là lo lắng không có ai đi cùng tôi, nhưng giờ có Cửu Cửu đi cùng tôi rồi, hơn nữa... chẳng phải mười phút sau anh tôi còn có một cuộc họp quan trọng ư? Chắc chắn anh ấy cần sự giúp đỡ của cô, cô mau đi giúp anh trai tôi đi.”
Thẩm Cửu đứng ngơ ngác ở đó, tiếng máy bận vang lên ở trong tay làm cô chưa kịp phản ứng lại.
Hình như Mai Linh rất kích động khi biết chuyện cô và anh trai cô ấy gặp mặt nhau?
Nhưng tại sao chứ?
Cô không hiểu tại sao Hàn Mai Linh lại sốt ruột đến mức tắt máy ngay, rồi vội vàng chạy qua bên này.
Thẩm Cửu cầm điện thoại xuống, nhìn nội dung chuyển khoản trên màn hình, tạm thời cũng đủ trả tiền cho bữa ăn này rồi.
Lúc cô định xoay người đi ra ngoài thì chân vấp phải thứ gì đó, rồi cả người nhào về phía trước.
Cạch!
Cửa phòng vệ sinh bỗng bị người khác đóng lại từ bên trong, rồi khóa trái lại, Dạ Âu Thần thuận thế ôm Thẩm Cửu vào lòng, rồi thu lại bàn tay đã khóa trái cửa.
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên nhìn Dạ Âu Thần với vẻ mặt sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây? Đây là... nhà vệ sinh nữ mà, sao anh có thể vào trong được?”
Tên biến thái Dạ Âu Thần này, vậy mà đi vào nhà vệ sinh nữ, còn khóa trái cửa nữa.
Dạ Âu Thần nhướng mày không vui: “Người phụ nữ của tôi đang ở đây, sao tôi lại không thể đi vào?”
Câu nói thẳng thắn của anh đã làm Thẩm Cửu đỏ mặt, cô nhận ra từ khi cô phát sinh quan hệ với người này, anh ngày càng trở nên kỳ lạ, luôn thích dính lấy cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu định giơ tay lên đẩy anh ra để đứng thẳng dậy, nhưng eo cô lại bị Dạ Âu Thần siết chặt, rồi cô lại ngã vào lòng anh.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
Cô lo lắng cầu xin: “Tổng giám đốc Hàn vẫn đang đợi chúng ta đó.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì híp ánh mắt nguy hiểm lại, nhìn chằm chằm cô không vui: “Cô sốt ruột như vậy là vì muốn đi gặp anh ta?”
Thẩm Cửu không hiểu ý của anh: “Anh đang nói lung tung gì đấy?”
“Vì gặp mặt anh ta mà cô cố ý trang điểm thế này!” Anh khẳng định.
Thẩm Cửu: “... Tôi cố ý trang điểm lúc nào?” Nói xong, cô còn giơ tay lên sờ mặt mình, buồn bực nói: “Hôm nay tôi cũng không trang điểm mà?”
“Thế à? Để tôi xem thử.” Dạ Âu Thần thật sự tin tưởng vươn tay nắm lấy cằm cô, rồi nâng mặt cô lên, sau đó cúi sát người cô quan sát tỉ mỉ.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Thẩm Cửu, giống như lông chim mềm mại quét qua mặt, làm tim cô ngứa ngáy.
Cô bỗng ngừng thở trong giây lát, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần đang gần trong gang tấc, nhận ra ánh mắt người này rất thâm thúy, hơn nữa cho dù nhìn gần như vậy, da anh vẫn mịn màng không tỳ vết, ánh mắt thâm thúy đó sâu như đại dương.
Không hiểu sao, Thẩm Cửu lại hơi căng thẳng, rồi vô thức liếm môi mình.
Đáy mắt Dạ Âu Thần hiện lên tia u ám, càng bóp chặt cằm cô hơn, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Đúng là cô không hề trang điểm, vậy tại sao cô còn cố ý mặc váy? Cô thật sự không có suy nghĩ gì với anh ta à?”
Thẩm Cửu: “... Tôi có suy nghĩ gì chứ? Tài liệu là do anh đưa, còn hợp đồng là anh bảo tôi tới đàm phán, ngay cả chiếc váy tôi đang mặc trên người... cũng do anh mua.”
Giọng nói của Dạ Âu Thần càng khàn hơn: “Phụ nữ chỉ biết biện luận thôi à?”
Thẩm Cửu: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh hơi nóng, nên vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần: “Anh buông tôi ra, chúng ta nên đi ra ngoài thôi... ô.”
Một giây sau Dạ Âu Thần đã hôn thẳng lên môi cô.
Bàn tay đang bóp cằm cô cũng đổi thành nâng mặt cô lên, bàn tay hơi ấm áp thô ráp của Dạ Âu Thần cũng từ từ di chuyển ra phía sau, rồi giữ gáy cô.
Đầu lưỡi như có linh tính cạy hàm răng của cô ra.
Thẩm Cửu chưa kịp phản ứng lại nên anh đã đạt được mục đích.
Cả người cô nằm nhoài lên người anh, hơn nữa còn bị Dạ Âu Thần ôm chặt eo, gần như bị cưỡng ép tiếp nhận nụ hôn của Dạ Âu Thần.
Bầu không khí trong nhà vệ sinh bỗng trở nên nồng đậm, Thẩm Cửu cảm thấy nhiệt độ trên người mình đang tăng vọt, tay Dạ Âu Thần đã tìm tới khóa kéo ở sau lưng cô, rồi luồng vào trong.
Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng giày cao gót của mấy người phụ nữ.
Cạch!
Có người muốn mở cửa nhà vệ sinh nhưng không được.
“Sao thế này?”
“Tại sao cửa nhà vệ sinh lại không mở ra được?”
“Để tôi xem.”
Một tiếng cạch lại vang lên! Có ai đó đang cố gắng mở cửa nhà vệ sinh, Thẩm Cửu vẫn tựa vào lòng anh rồi bị anh hôn, còn Dạ Âu Thần thì gần như không bị ảnh hưởng gì, mà luôn chú tâm vào việc hôn cô.
Thẩm Cửu vô cùng căng thẳng, ra sức vươn tay đẩy anh ra, nhưng không dám phát ra tiếng.
“Ồ, hình như không mở được, có khi nào bị hư rồi không?” Hai người đứng bên ngoài nhà vệ sinh thử mở mấy lần nhưng không mở được.
Hai người phụ nữ bàn bạc với nhau: “Nếu không thì chúng ta đi gọi quản lý nhà hàng tới xem thử, có lẽ cánh cửa này bị hư rồi.”
Tiếng giày cao gót dần dần đi xa.
Cuối cùng Thẩm Cửu cũng dùng sức đẩy được anh ra, cô sốt ruột đến mức thở phì phò, đỏ mặt trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần đang làm điều xằng bậy trước mặt: “Anh bị điên à, nếu bị người khác phát hiện thì sao? Đến lúc đó sẽ rất mất mặt đó!”
Dạ Âu Thần liếm đôi môi đỏ hồng của mình, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt như sói đói, tay bỗng dùng sức đè vai cô xuống: “Tôi có cảm giác rồi, người phụ nữ kết hôn lần hai, chúng ta về công ty thôi.”
Thẩm Cửu: “... Anh anh anh nói gì?”
Cô bị lời nói của Dạ Âu Thần làm cho kinh ngạc, đồng thời cũng cảm nhận được sự nóng bỏng trên người anh, mặt cô nhất thời đỏ bừng, người này thật xấu xa, vậy mà lại có phản ứng ở chỗ này.
Trước đây Thẩm Cửu cho rằng anh bất lực, nhưng giờ cảm giác này...
Dạ Âu Thần không những không bất lực, mà còn...
Thẩm Cửu đỏ mặt nhìn anh: “Anh bị bệnh gì đó, mau buông tôi ra, hôm nay chúng ta tới đây để bàn chuyện hợp tác.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần sáp tới, đôi môi mỏng hôn lên bả vai trắng nõn của cô, trầm giọng nói: “Vậy ý cô là nếu không bàn chuyện hợp tác thì được à?”
“Tôi không có ý đó.”
“Quản lý, là chỗ này...” Hai người phụ nữ lại quay về, hơn nữa còn dẫn quản lý nhà hàng tới đây, quản lý vừa tới đã tiến lên thử mở cửa một lát, nhưng một lúc sau vẫn không mở được.
“Chuyện gì thế này?”
“Thật ngại quá, có lẽ ổ khóa bên trong bị hư rồi, giờ tôi sẽ gọi điện kêu người tới đây để sửa lại ngay, mời hai cô đi lên dùng nhà vệ sinh ở trên lầu.”
Dạ Âu Thần vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề sợ bị người khác phát hiện, còn Thẩm Cửu thì ngược lại, anh không cần mặt mũi nhưng cô thì cần, thấy anh vẫn tựa lên vai mình rồi hôn lên đó, cô vội vàng đẩy mặt anh ra, rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy chỉnh sửa lại quần áo, kéo lại dây kéo trên người mình.
Kết quả không biết dây kéo bị mắc kẹt ở chỗ nào mà mãi không kéo xuống được.
Cô càng kéo càng sốt ruột, thấy Dạ Âu Thần vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, Thẩm Cửu lại tức không có chỗ phát tiết: “Đều tại anh đó.”
“Sao thế, có muốn tôi giúp cô không?” Dạ Âu Thần mỉm cười, lộ ra nụ cười quyến rũ.
Thẩm Cửu hừ lạnh, phớt lờ anh, rồi tiếp tục tự kéo dây kéo.
Dạ Âu Thần tự đẩy xe lăn về phía trước, rồi kéo giúp cô.
Nhưng cuối cùng không biết có phải anh cố ý hay không, mà qua tay anh dây kéo bỗng bị rách toẹt.
CHƯƠNG 128: ÔNG ĐÃ NHÌN THẤY CÁI GÌ?
“Hả, anh làm gì đấy?” Thẩm Cửu kinh ngạc thốt lên, định quay đầu nhìn tình trạng sau lưng mình.
“Cô đứng im đi!” Dạ Âu Thần nhíu mày, khó hiểu nhìn dây kéo sau lưng cô, hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại bị ánh kéo rách: “Để tôi xem thử đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cửu cực kỳ tức giận, nếu dây kéo bị hỏng, vậy thì cô phải ra ngoài bằng cách nào?
Nghĩ đến hôm nay mọi sự thu xếp tỉ mỉ của mình cứ bị phá hủy như thế, Thẩm Cửu lại cực kỳ nổi giận, trong lòng cũng bắt đầu nóng ruột.
“Anh đừng nhìn nữa, Dạ Âu Thần, có phải anh cố ý đúng không?”
Dạ Âu Thần vốn đang kiểm tra giúp cô, nghe cô nói thế thì ngừng động tác trên tay lại, rồi khẽ ngước mí mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô: “Trong mắt cô tôi là người như thế ư?”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Cửu tức đến đỏ mắt: “Anh có biết hôm nay tôi đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc bàn chuyện hợp tác trong khoảng thời gian dài từ khi bước vào tập đoàn Dạ thị, anh không thể đứng đắn một chút ư? Anh cứ nhất định phải xuất hiện rồi quấy rối, còn nói tôi dụ dỗ đàn ông nữa. Ngược lại trong mắt anh, tôi là hạng người lẳng lơ, chỉ biết dụ dỗ đàn ông à?”
Cô tức giận nói, ánh mắt Dạ Âu Thần dần trở nên ảm đạm theo lời nói của cô.
Thẩm Cửu nói xong thì vành mắt hơi đỏ lên, lúc cô duỗi thẳng lưng chuẩn bị xoay người rời đi, thì một chiếc áo vest bỗng khoác lên người cô, Thẩm Cửu ngừng bước, sửng sốt quay đầu nhìn anh.
“Cô cứ mặc vậy trước đi.”
Sau khi khoác áo vest lên người cô, trên người Dạ Âu Thần chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt cũng trở nên hơi kiêu ngạo.
Mặc đồ của anh?
Mặc dù Thẩm Cửu rất không muốn, nhưng cô cũng rất bất đắc dĩ, cô không thể đi ra ngoài với tấm lưng trần như này được?
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể hung hăng lườm anh, rồi nắm chặt áo vest trên người mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc quản lý nhà hàng kêu người tới, đang định mở cửa đi vào, thì ai ngờ rằng ông còn chưa kịp làm gì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, rồi một cô gái chạy ra ngoài với vành mắt đỏ hoe.
“Ơ? Sao cô lại đi ra từ bên trong? Chẳng phải cửa này bị hư rồi à...” Quản lý vừa dứt lời đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đi ra ngoài, vẻ mặt ông hơi sửng sốt, rồi quay đầu nhìn bóng lưng đang chạy rất nhanh kia, sau đó lại nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn.
Lúc này ông mới chợt phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì...
Hóa ra hai người này ở bên trong...
Ông chưa kịp nghĩ tới vế phía sau đã bị ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần nhìn lướt qua, uy thế tỏa ra trên người anh đã làm quản lý áp lực đến mức không nói ra được một câu.
Quản lý định thần nhìn lại rồi sắc mặt thay đổi, đây chẳng phải là tổng giám đốc Dạ ư?
Không ngờ cậu ấy lại ở đây...
“Tổng, tổng giám đốc Dạ!” Quản lý chào một câu.
Dạ Âu Thần lạnh lùng mím môi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Lúc nãy ông đã nhìn thấy gì?”
Quản lý: “Tôi không nhìn thấy điều gì cả.”
“Ha.” Dạ Âu Thần hài lòng mỉm cười: “Ông làm rất tốt, cuối năm tôi sẽ tăng tiền thưởng cho ông.”
Quản lý cười nịnh nọt ngay: “Cảm ơn tổng giám đốc Dạ, tôi còn phải sai người đi sửa ổ khóa bị hỏng, tổng giám đốc Dạ cứ đi làm việc trước đi.”
Dạ Âu Thần nhìn lướt qua ông, thấy ông rất biết điều thì kéo lại cà vạt, rồi đẩy xe lăn rời đi.
Đợi đến khi anh rời khỏi đây, quản lý nhà hàng mới quay đầu nhìn hai người phía sau: “Hai cậu còn không mau sửa ổ khóa đi?”
Hai người đó đành phải bất đắc dĩ thầm mắng trong lòng: Ổ khóa này còn rất tốt, ông muốn chúng tôi sửa thế nào đây? Dùng không khí để sửa à?
Lúc Thẩm Cửu quay lại bàn ăn, trên người đã khoác thêm một chiếc áo vest nam.
Tô Cửu nhìn cô với ánh mắt hơi kỳ lạ, cô ấy đã xảy ra chuyện gì khi đi tới nhà vệ sinh thế?
Hàn Đông thì bình tĩnh hơn Tô Cửu, anh nhìn liếc qua áo vest trên người cô, rồi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Cửu vừa đi vào phòng chưa được bao lâu, thì Dạ Âu Thần cũng quay về, hơn nữa áo vest trên người anh cũng không cánh mà bay, Tô Cửu chớp mắt, đã nắm bắt được tin tức đáng gờm nào đó.
Lang An: “...”
Có cần lúng túng thế này không?
“Cái đó...” Thẩm Cửu cố kiềm nén sự mất bình tĩnh trong lòng, rồi lấy tài liệu hạng mục đã chuẩn bị kỹ càng ra đặt lên bàn: “Tổng giám đốc Hàn, ngày thường anh rất bận rộn, hôm nay tôi may mắn có thể mời được anh tới đây ăn bữa trưa, thật sự là niềm vinh hạnh cho công ty chúng tôi, mời anh xem phần tài liệu này trước.”
Cô đặt tài liệu lên bàn.
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, Tô Cửu thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm tài liệu lên, lật ra mấy trang xem, sau đó đặt ra mấy câu hỏi.
Đúng lúc Dạ Âu Thần cũng đi tới đây, rượu và món ăn đã được mang lên gần hết rồi, lúc nhân viên rót rượu cho họ, Thẩm Cửu nhìn những chai rượu đó, cảm thấy rất đau lòng.
Tất cả đều là tiền đó.
Haizz.
Hàn Đông chú ý tới vẻ mặt đau khổ như không muốn sống của cô, có lẽ cũng đoán ra được điều gì đó, nên đáy mắt đen như mực pha lẫn chút ý cười.
“Tổng giám đốc Hàn.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên, kéo Hàn Đông quay về hiện thực.
Hàn Đông ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.
“Thật vinh hạnh.”
Hai người cùng cụng ly.
Đúng lúc này, cửa phòng ăn bỗng bị người khác vội vàng mở ra, một cô gái mặc đồ thời thượng màu hồng nhạt chạy vào, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, lúc nhìn thấy Hàn Đông ngồi đối diện với Thẩm Cơ, sắc mặt cô bỗng thay đổi, rồi sải bước đi tới đó.
Nhưng vừa chạy được hai bước Hàn Mai Linh chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô vội vàng chạy tới đây như vậy chẳng phải là vì cô đang chột dạ ư? Anh cả là người thông minh lanh lợi, nếu cô để lộ chút sơ hở trước mặt anh ấy, có lẽ cô sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, cho dù Hàn Mai Linh có sốt ruột cỡ nào cũng không dám chạy thẳng vào.
Cô chỉ có thể đè nén sự sốt ruột trong lòng, rồi nở nụ cười đi về phía họ.
“Anh, sao anh quay về cũng không nói với em một tiếng? Cửu Cửu! Hàn Mai Linh đi tới gần mới lên tiếng, giọng nói và ánh mắt đều mang theo vẻ mong đợi, dáng vẻ này của cô giống như một bé gái vô cùng vui mừng khi biết anh mình về nước.
“Mai Linh?” Thẩm Cửu nghe thấy tiếng cô ấy thì mỉm cười chào hỏi: “Cậu tới rồi à?”
Hàn Mai Linh đi thẳng tới trước mặt Thẩm Cơ rồi dừng lại, khẽ ho một tiếng: “Khụ, thư ký Tô cũng ở đây à, mọi người đang bàn công việc ư?”
Tô Cửu gật đầu.
Vẻ mặt Hàn Đông vẫn có không cảm xúc gì.
“Em xin lỗi anh, em không biết mọi người đang bàn công việc, em nghe tài xế nói từ lúc anh xuống máy bay chưa hề ngồi lên xe của ông ấy, nên em mới tới đây tìm, không ngờ...” Nói đến đây, trên mặt cô đã hiện lên vẻ xin lỗi.
Cuối cùng Hàn Đông cũng ngước mắt lên cô, rồi bình tĩnh nói.
“Không có gì, em ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn anh!” Hàn Mai Linh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cửu, ngoài mặt trông cô rất mong đợi vui mừng, nhưng thực tế trong lòng đã nổi sóng rồi.
Sau khi cô ngồi xuống mới nhận ra Dạ Âu Thần cũng ngồi trong này, mắt Hàn Mai Linh sáng lên, rồi chào hỏi anh.
“Cậu Dạ cũng ở đây à, chào anh.”
Dạ Âu Thần gật đầu xem như đáp lại.
Bữa ăn vốn chỉ bàn chuyện hợp tác, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại có thêm hai người nữa.
Đó là Dạ Âu Thần và Hàn Mai Linh.
Thẩm Cửu nhất thời không biết nên đàm phán thế nào mới tốt, thật sự khiến người khác phải dở khóc dở cười.
CHƯƠNG 129: CUỘC HỌP CÒN QUAN TRỌNG HƠN VẾT THƯƠNG CỦA EM À?
Bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ, Hàn Mai Linh cũng rất mất tự nhiên, đáy mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn bức bối, tầm mắt luôn nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Mai Linh cũng không biết Hàn Đông có nhìn ra điểm gì kỳ lạ không, nên cô đành phải tìm đề tài, để thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình.
Nhưng mặc kệ cô cố gắng thế nào, thì hai người đàn ông trên bàn cũng hiếm khi nhìn về phía cô.
“Hắt xì...”
Đúng lúc này, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy ngứa mũi, nên theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên che mũi lại rồi quay đầu ra sau hắt hơi.
Cô hắt xì không lớn lắm, nhưng lại thu hút mọi ánh mắt về phía mình.
Bao gồm cả Hàn Đông và Dạ Âu Thần không hề bị lay động bởi những thứ xung quanh.
“Sao thế?” Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi.
Hàn Đông cũng đang quan sát người Thẩm Cửu.
Hàn Mai Linh vốn định quan tâm Thẩm Cửu một lát, nhưng thấy Dạ Âu Thần và Hàn Đông đều đang nhìn cô ấy thì ngừng động tác này lại, Dạ Âu Thần quan tâm Thẩm Cửu là chuyện thường tình, nhưng tại sao ngay cả anh cả cũng...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Mai Linh thầm cắn môi, bàn tay đang đặt dưới bàn bất giác siết chặt lại.
Tại sao chứ? Cô đã cố gắng biểu hiện như vậy, nhưng không ai thèm đoái hoài đến cô, còn Thẩm Cửu chỉ khẽ hắt hơi một cái, thì mọi người đã đổ dồn ánh mắt lên người cô ấy.
Còn anh cả nữa, rõ ràng anh ấy là người bình tĩnh biết kiềm chế như vậy, tại sao cũng nhìn cô ấy? Hơn nữa ánh mắt không lưu luyến không chịu dời đi, cô ấy đẹp đến thế à?
Trong lòng Hàn Mai Linh vốn đang rối loạn, giờ lại càng bất ổn nữa, cô siết chặt nắm đấm, thậm chí móng tay đâm vào da thịt cũng không biết.
Thẩm Cửu thấy mọi người đều nhìn mình thì khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ bừng, cô che mũi mình lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nhưng Dạ Âu Thần lại không khỏi nhíu mày, cô bỗng hắt xì như vậy chẳng lẽ là bị cảm lạnh? Do anh đã chuyển giường nhỏ của cô đi nên cô luôn nằm ngủ dưới sàn, đến nửa đêm anh còn cướp chăn ôm cô ngủ nữa, nhưng cô luôn đá chăn ra, hơn nữa thỉnh thoảng lúc tỉnh dậy còn hận không thể cách xa Dạ Âu Thần.
Đúng lúc này, có một nhân viên phục vụ bưng cà phê lên đây, có lẽ là muốn bưng vào bàn bên trong, Hàn Mai Linh ngồi ở bên ngoài thấy thế thì trong lòng hơi ngẫm nghĩ.
“Ôi cha!”
“Á!”
Nhân viên phục vụ vừa bưng cà phê tới đây, thì Hàn Mai Linh luôn ngồi yên tĩnh ở đó bỗng đứng phắt dậy, không kịp đề phòng va vào tách cà phê nóng hổi, cà phê đổ ra ngoài, rồi chảy lên người Hàn Mai Linh.
“Nóng quá nóng quá!” Mắt Hàn Mai Linh gần như đỏ hoe, vùng da trước cổ nhất thời đỏ ửng, cô vừa hét vừa nhảy tại chỗ.
“Tôi xin lỗi!” Nhân viên phục vụ thấy thế thì sợ hãi trợn tròn mắt, liên tục xin lỗi: “Cô ơi cô không sao chứ? Cô đi theo tôi ra phía sau để tôi lấy đá lạnh chườm cho cô.”
Dù gì cũng là em gái mình, cuối cùng Hàn Đông cũng đứng dậy, nắm tay Hàn Mai Linh hỏi: “Ở đây có nước lạnh không?”
“Có có có, nước lạnh ở phía sau.”
Thế là Hàn Đông dẫn Hàn Mai Linh ra phía sau, rồi cầm một chiếc khăn nhúng nước lạnh chườm lên vùng da đỏ ửng trước cổ cô, Hàn Mai Linh đau đến mức nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi anh, là do em quá lỗ mãng, đã gây rắc rối cho anh.”
Hàn Đông nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Lần sau em hãy cẩn thận một chút.”
“Vâng, anh à... liệu em có để lại sẹo không?”
Hàn Đông nhíu mày, Hàn Mai Linh nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, rồi đáng thương nói: “Nếu để lại sẹo, có phải sẽ rất xấu đúng không, đến lúc đó liệu em có lấy chồng được không?”
Hàn Đông trầm mặc một lát rồi cởi áo vest bên ngoài ra khoác lên người Hàn Mai Linh: “Chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Hàn Mai Linh nghe Hàn Đông nói muốn đưa mình đến bệnh viện, thì trong lòng hơi phấn khích, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: “Cảm ơn anh.”
Rồi cô theo Hàn Đông đi ra ngoài, chỉ cần anh đưa cô đến bệnh viện, vậy thì anh sẽ không tiếp tục ở lại với Thẩm Cửu nữa, như vậy sẽ an toàn hơn.
“Mai Linh, cậu không sao chứ?” Từ lúc Hàn Mai Linh bị phỏng, Thẩm Cửu luôn đứng ngồi không yên, nhưng có anh trai người ta ở đây, cô cũng không tiện làm gì được, đành phải đợi cô ấy đi ra ngoài rồi mới bước tới hỏi thăm.
Hàn Mai Linh thấy Thẩm Cửu đi về phía mình thì ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không vui, đáy lòng dâng lên ảo giác cô ấy đang cố ý lảng vảng trước mặt anh trai mình, thật khiến người khác buồn nôn!
“Tớ không sao!”
Thế là Hàn Mai Linh né tránh sự đụng chạm của Thẩm Cửu, rồi lạnh nhạt nói.
Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Cửu cứ thế dừng lại giữa không trung, nhìn Hàn Mai Linh với ánh mắt khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy? Mai Linh cô ấy...
“Thư ký Tô.” Hàn Đông lạnh lùng nói: “Cô đưa cô chủ tới bệnh viện xử lý vết thương một lát đi, nhớ đừng để lại sẹo.”
Nghe thấy câu nói này, Hàn Mai Linh vốn đang vui vẻ trong lòng nhất thời như bị người khác dội một gáo nước lạnh, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
“Anh, anh... anh không đưa em đi ư?”
Thư ký Tô liền đứng dậy, bình tĩnh giải thích với Hàn Mai Linh: “Cô Mai Linh, công việc của tổng giám đốc Hàn rất bận rộn, mười phút sau anh ấy còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng, để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hàn Mai Linh: “... Cuộc họp đó quan trọng hơn vết thương của em ư... Anh...”
Thư ký Tô khẽ nhíu mày, sợ Hàn Mai Linh sẽ nói những lời chọc Hàn Đông không vui, nên vội vàng đi tới khoát vai cô: “Được rồi cô Mai Linh, tôi biết cô đang rất khó chịu, để tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một lát, buổi tối khi anh trai cô làm xong việc sẽ tới thăm cô, chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh thư ký Tô đã dẫn Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh tức giận cắn môi, trước khi đi bỗng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Cửu, bộ dạng như sắp phát khóc: “Cửu Cửu, tớ hơi sợ, cậu đi cùng tớ được không?”
Tất nhiên Thẩm Cửu rất lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, nhưng hôm nay cô hẹn Hàn Đông tới đây, nếu anh ấy không rời đi, sao cô có thể...
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần thấy vẻ cầu xin trong đáy mắt cô thì khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này bị ngốc à?
Nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần cũng không thể từ chối cô được, đành phải lạnh lùng nói: “Cô đi đi, hiếm khi tôi mới có cơ hội gặp mặt tổng giám đốc Hàn, hai người đừng ngồi ở đây làm chúng tôi mất hứng nữa.”
Thẩm Cửu: “...”
Người này đang giúp cô hay muốn tổn thương cô thế?
Đúng là vừa độc miệng lại còn vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng cuối cùng Thẩm Cửu vẫn nhìn anh cảm kích, sau khi nói lời xin lỗi với Hàn Đông thì đi tới dìu Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Cô nghĩ, dù gì Hàn Mai Linh cũng là em gái Hàn Đông, có lẽ anh ấy sẽ không trách tội khi cô đi cùng cô ấy đâu.
Hàn Mai Linh khẽ tựa vào người Thẩm Cửu rồi nói: “Cửu Cửu, có cậu đi cùng tớ thật sự quá tốt rồi, thư ký Tô, hay là cô quay lại đó đi?”
Thư ký Tô nghe vậy thì sửng sốt: “Nhưng tổng giám đốc Hàn căn dặn tôi...”
“Anh tôi là lo lắng không có ai đi cùng tôi, nhưng giờ có Cửu Cửu đi cùng tôi rồi, hơn nữa... chẳng phải mười phút sau anh tôi còn có một cuộc họp quan trọng ư? Chắc chắn anh ấy cần sự giúp đỡ của cô, cô mau đi giúp anh trai tôi đi.”