Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-153
CHƯƠNG 151: THÌ RA CÔ CŨNG NGHĨ NHƯ NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ
Thẩm Cửu tiếp tục bối rối gật đầu.
Gật đầu xong cô mới phát hiện có điều gì không ổn trong hai câu hỏi vừa rồi.
Sau đó ánh mắt cô cũng dần trở nên rõ ràng, thấy rõ Dạ Âu Thần trước mặt.
Vừa nãy anh... hỏi gì vậy?
Dạ Âu Thần nhận được hai câu trả lời hài lòng, tuy anh không muốn thừa nhận lúc này mình đang rất vui, nhưng đôi môi mỏng lại cong lên một đường cong tuyệt mỹ: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô đã động lòng rồi.”
Thẩm Cửu đột nhiên mở to mắt, đẩy mạnh anh ra.
“Anh đừng có nói linh tinh!”
Dạ Âu Thần bị cô đẩy một cái, ngã trở lại xe lăn.
“Ha, nói linh tinh? Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, tình cảm là thứ không thể che giấu được, cô đã thích tôi.”
Thẩm Cửu bịt tai lại, cô giận dữ hét lên với Dạ Âu Thần: “Tôi không thích anh, anh đừng sỉ nhục tôi nữa, sao tôi có thể thích một người như anh chứ?”
Dạ Âu Thần mím môi: “Vậy ư? Thế vừa nãy là ai thừa nhận thích tôi ấy nhỉ?”
Thẩm Cửu đáp: “Là anh giậu đổ bìm leo!”
“Tôi giậu đổ bìm leo hay là do cô không kiểm soát được trái tim mình, hay là...”
“Anh đừng nói nữa!” Thẩm Cửu cuống quá bèn buột miệng: “Sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh được?”
Trên môi Dạ Âu Thần vốn đang nở nụ cười ranh mãnh, sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, đôi mắt đen cuộn trào sóng ngầm giống như một làn sóng bất chợt dâng lên trên mặt biển, khi gió giật mạnh thậm chí có thể cuộn lên tới hàng chục mét.
Thẩm Cửu cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống theo.
Lúc này cô mới nhận ra vừa nãy trong lúc cuống quá mình đã nói gì.
“Ừm... những điều tôi nói vừa nãy không phải...”
Cố ý đâu.
Ánh mắt Dạ Âu Thần giống như màu mực đậm, sự u ám dày đặc bên trong không thể tan đi.
Anh nhìn cô chăm chú.
“Thì ra cô cũng nghĩ như những người phụ nữ đó.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô không có! Cô không hề muốn đả kích anh!
Thậm chí khi người khác nói anh bị tàn tật, cô còn cố gắng bảo vệ anh, sao cô có thể đả kích anh là một người tàn tật được? Nhưng... chân anh đã bị liệt, phải ngồi xe lăn.
Đây là nỗi đau trong lòng anh, thế mà vừa nãy cô lại nói ra những lời như thế.
“Ha, người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, đó là lý do vì sao cô không muốn để tôi chạm vào cô?”
“Không phải!” Thẩm Cửu cũng hoảng loạn, trong lúc vô tình cô đã chạm vào nỗi đau của người khác, bây giờ cô cũng rất hối hận, cô sốt sắng muốn giải thích với Dạ Âu Thần: “Anh nghe tôi giải thích được không? Vừa nãy tôi căng thẳng quá nên mới nói mà không lựa lời.”
“Đây là sự thật.” Dạ Âu Thần bình tĩnh nói, nụ cười của anh đầy vẻ tự giễu: “Nhà họ Thẩm muốn cô gả tới đây thay cho em gái đã khiến cô chịu uất ức rồi nhỉ? Dù sao gả cho người bị liệt nửa người như tôi thì nửa đời sau của cô cũng bị huỷ theo, vì thế nên cô mới nóng lòng muốn được ở bên anh cả, tìm kiếm hạnh phúc tương lai cho mình phải không?”
Thẩm Cửu lắc đầu, cô đã cực kỳ sốt ruột: “Dạ Âu Thần, anh đừng nói như vậy, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ thế.”
Dạ Âu Thần tiếp tục cười giễu, rất rõ ràng anh không nghe lọt lời Thẩm Cửu nói.
Từ lúc Thẩm Cửu nói câu “sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh được” là anh đã thay đổi cái nhìn về cô.
Bình thường những người phụ nữ đó luôn thầm khinh thường anh ở trong lòng vì anh ngồi xe lăn, tuy ngoài mặt họ đều muốn tiếp cận anh, nhưng rõ ràng tất cả chỉ vì gia sản của nhà họ Dạ, sự ghét bỏ trong mắt họ không thể che giấu được.
Mà Thẩm Cửu trước mặt anh đây, trước kia cô còn có thể vì người khác nói anh tàn tật mà cãi nhau, thậm chí là đánh nhau với người ta khiến anh bỗng nhiên cảm thấy... có lẽ cô khác với những người khác.
Không ngờ hôm nay cô lại tự nói ra câu đó.
Lồng ngực hơi khó chịu, Dạ Âu Thần cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh không được tốt lắm.
Anh lạnh lùng lăn bánh xe rời khỏi phòng bệnh.
Sau lưng vọng lại tiếng gọi của cô gái ấy, giọng cô cực kỳ căng thẳng.
“Dạ Âu Thần, anh quay lại đi, anh nghe tôi giải thích đã, những lời vừa nãy của tôi thật sự chỉ là vô ý thôi!”
Vô ý?
Ha, cho dù là vô ý thì cũng là những gì cô nghĩ trong lòng.
Nếu không thì sao có thể buột miệng nói ra được?
Bóng lưng Dạ Âu Thần kiên quyết, anh nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu sốt ruột thở hổn hển, cô gọi tên Dạ Âu Thần rất lâu nhưng anh đều không để ý tới cô.
Thẩm Cửu rũ mắt, ngơ ngác nhìn ga giường màu trắng.
Cô hối hận rồi.
Cô không nên nói lời đó ra trong lúc xúc động, nhưng cô cũng không biết lúc đó mình làm sao, nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của Dạ Âu Thần là cô lại thấy anh bắt đầu sỉ nhục mình.
Cô cảm thấy nếu để anh nhìn thấu tâm tư mình thì anh sẽ cười nhạo cô.
Thẩm Cửu không muốn bị anh cười nhạo nữa nên… cô mới bốc đồng nói ra.
Đúng thế, Thẩm Cửu vẫn không khống chế được bản thân mà rung động.
Bao nhiêu năm nay Dạ Âu Thần là người đầu tiên khiến Thẩm Cửu rung động.
Mặc dù trước đó cô cũng từng thích Lâm Tuấn nhưng khi ấy cô cảm thấy anh ta tốt về mọi mặt, có lẽ sẽ là một người chồng biết chăm lo cho gia đình nên cô mới đồng ý kết hôn.
Cuộc sống sau đó vẫn rất bình lặng, mãi đến khi ly hôn Thẩm Cửu mới cảm thấy có chút xích mích với Lâm Tuấn.
Nhưng kể từ khi gả vào nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần đã làm cho cô rất nhiều chuyện, bảo vệ cô không bị người khác bắt nạt, đáp trả thay cô.
Mặc dù cô biết anh làm những điều đó... chỉ để giữ thể diện cho anh, nhưng cô… vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ khác của mình.
Thẩm Cửu nằm lại xuống giường, nước mắt tuyệt vọng bắt đầu tuôn rơi.
Nhưng có lẽ cô không đủ tư cách để đứng bên anh.
Cô là một người phụ nữ đã ly hôn, lại còn mang thai đứa con của người đàn ông khác.
Đến bản thân cô còn ghét bỏ mình dơ bẩn như vậy.
Nhưng vì sao cô không thể kiểm soát trái tim mình chứ?
Cả đêm đó Dạ Âu Thần không còn quay lại nữa, thậm chí đến ngày hôm sau anh cũng không tới, phòng bệnh trống vắng chỉ có một mình cô. Sắc mặt và môi Thẩm Cửu đều rất nhợt nhạt, bác sĩ đến kiểm tra cho cô xong cũng hỏi thăm về người thân cô.
Thẩm Cửu không trả lời.
Bác sĩ chỉ đành đi gọi điện liên lạc.
Một lúc sau Tiểu Nhan tới.
“Có chuyện gì vậy? Tối qua lúc tớ đi hai người vẫn bình thường mà, sao đột nhiên lại…”
Tiểu Nhan thấy mặt cô tái nhợt như tờ giấy thì hoảng sợ: “Không phải là sức khoẻ cậu lại yếu đi rồi đấy chứ?”
“Tớ không sao.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Hôm nay tớ có thể xuất viện rồi đúng không? Tớ không thích ở bệnh viện.”
Ở đây chỗ nào cũng trắng toát, hơn nữa không có ai ở cùng khiến cô cảm thấy rất hoang vắng.
Quan trọng hơn là cô muốn giải thích với Dạ Âu Thần về lời nói tối qua.
“Tiểu Nhan, cậu đi làm thủ tục xuất viện với tớ được không?”
“Nhưng sức khoẻ của cậu…” Tiểu Nhan cực kỳ lo lắng hỏi lại: “Thật sự không sao chứ?”
“Nếu có vấn đề gì tớ sẽ nói… cậu đừng lo lắng.”
“Vậy… được rồi.” Cuối cùng Tiểu Nhan cũng không lay chuyển được cô, chỉ đành đi làm thủ tục xuất viện với cô rồi hai người mỗi người một ngả.
Thẩm Cửu về thẳng nhà họ Dạ, chắc giờ này Dạ Âu Thần vẫn chưa đến công ty, chỉ cần tìm được anh thì cô sẽ có thể giải thích chuyện tối qua.
CHƯƠNG 152: CÔ BỊ CẬU CHỦ DẠ GIÁNG CHỨC RỒI
Nhưng trong phòng trống rỗng, không hề có bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu không bỏ cuộc, lại chạy đến phòng làm việc tìm.
Kết quả là trong phòng làm việc cũng không thấy Dạ Âu Thần. Thẩm Cửu không biết anh đã đi đâu, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với những gì mình đã nói, cô luôn cảm thấy Dạ Âu Thần đang dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Hoặc có thể là cô chưa bao giờ được bước vào thế giới của anh.
Cuối cùng, Thẩm Cửu rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo rồi đến công ty.
Khi đi qua lầu dưới, đúng lúc gặp ông nội đang định ra ngoài.
Đã lâu cô không gặp ông, có vẻ gần đây ông nội rất bận.
Ông ta nhìn thấy Thẩm Cửu thì đôi mắt âm trầm khẽ đảo quanh, ông ta hỏi thẳng: “Thẩm Nhã à, chuyện ông nội nhờ cháu lần trước cháu làm thế nào rồi?”
Lòng Thẩm Cửu đang rất loạn, ban đầu cô còn không nghĩ ra ông ta đang hỏi chuyện gì, một lúc sau mới nhớ ra là ông cụ Dạ đang hỏi chuyện liên quan đến Dạ Y Viễn và Hàn Mai Linh.
Suy nghĩ một lúc rồi Thẩm Cửu mới giải thích: “Ông nội, cháu đã đề cập đến chuyện này với Mai Linh rồi, nhưng hình như cô ấy đã có bạn trai, cho nên…”
Ông cụ Dạ nghe vậy thì khẽ nheo mắt, dường như đang suy xét độ thật giả trong lời cô nói. Thẩm Cửu bị ánh mắt nghiêm khắc của ông nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, cô không khỏi cúi đầu cắn môi dưới.
“Ông nội.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng, là giọng của Dạ Y Viễn.
“Không phải ông đã hẹn ông Chung đi tập thái cực quyền sao? Nếu ông còn không đi sẽ lại bị ông nội Chung chế giễu vì đến muộn đấy.”
Ông cụ Dạ nhìn Dạ Y Viễn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng ông ta thu lại ánh mắt: “Được rồi, Thẩm Nhã, hôm khác ông nội sẽ tìm cháu sau.”
“Ông đi thong thả ạ.”
Sau khi đợi ông cụ Dạ đi, Thẩm Cửu mới phát hiện dưới ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, sau lưng cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hết cách rồi, ánh mắt của ông ta quá sắc bén, hơn nữa đối mặt với ông, Thẩm Cửu luôn sợ bị phát hiện ra thân phận.
Dạ Y Viễn bước lên: “Không sao chứ?”
Dạ Y Viễn…
Thẩm Cửu vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng để đối mặt với anh ta, nghe thấy giọng anh ta, cô liền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ngón chân mình rồi xoay người định rời đi.
“Em dâu!” Dạ Y Viễn thấy cô quay người định đi, đến một câu chào cũng không có thì nôn nóng gọi cô lại.
Thẩm Cửu dừng bước.
Giọng Dạ Y Viễn mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Em đang né tránh tôi?”
Thẩm Cửu: “…”
Chỉ là cô chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh ta như thế nào, chuyện này… quá phức tạp.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy dường như ông cụ Dạ đã đặt cuộc đời mình vào ván cờ vận mệnh, có lẽ… cuộc đời đã định sẵn cô chính là quân cờ để hy sinh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, thấp giọng nói một tiếng “không phải” rồi tiếp tục bước về phía trước.
Ai ngờ Dạ Y Viễn lại tiến lên chặn đường đi của cô.
“Nếu không trốn tránh tôi thì sao đến dũng khí ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng không có?”
Thẩm Cửu thầm nói trong lòng: Anh mau đi đi, bây giờ tôi thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào!
Bình thường Dạ Y Viễn luôn dịu dàng nhưng lúc này anh ta lại không buông tha cho cô: “Có phải tôi đã làm sai gì khiến em phiền chán hay không? Hay là…”
“Không có!” Thẩm Cửu bất chợt ngẩng đầu lên, ngắt lời anh ta: “Anh cả, anh đừng nghĩ nhiều, là vấn đề của bản thân tôi! Tôi đang vội đến công ty, xin lỗi đi trước.”
Dứt lời, Thẩm Cửu lướt qua anh ta rồi bước đi.
Dạ Y Viễn quay đầu lại thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai đang bước đi rất nhanh.
Cô thật sự coi anh là mối tai hoạ đáng sợ rồi.
Nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất, Dạ Y Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, hình như gần đây anh đã chú ý đến cô quá nhiều…
Nhưng rốt cuộc vì sao cô lại trốn tránh anh? Cái gì gọi là vấn đề của bản thân cô?
***
Khi Thẩm Cửu đến công ty thì cũng đã muộn, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này mà chạy thẳng tới văn phòng tìm Dạ Âu Thần.
Cô đang định bước vào thì bị Lang An chặn đường.
“Trợ lý Thẩm, cô không được vào.”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi tái: “Tôi có chuyện muốn nói với Dạ Âu Thần.”
Lang An: “Cậu chủ Dạ có lệnh, sau này cô không được tuỳ ý ra vào văn phòng anh ấy nữa, xin đừng làm khó tôi.”
Thẩm Cửu: “…”
Không ngờ lời nói trong lúc vô tình đó của cô lại khiến anh tức giận đến vậy.
“Còn nữa, từ hôm nay cô không còn là trợ lý của cậu chủ Dạ nữa.”
“Sao cơ?” Thẩm Cửu trợn to mắt, không dám tin hỏi lại: “Ý anh là gì?”
Mặc dù hơi tàn nhẫn nhưng Lang An vẫn nói thật: “Cô bị cậu Dạ giáng chức rồi.”
Giáng, giáng chức…
Thẩm Cửu không khỏi nuốt nước bọt, đôi môi hồng hé mở, một lúc sau mới bất lực hỏi: “Vậy sau này tôi sẽ làm gì?”
“Nhân... nhân viên vệ sinh.”
Nhân viên vệ sinh? Thẩm Cửu lập tức tái mặt.
Đây mà gọi là giáng chức? Điều này cũng gần như đuổi cô ra khỏi nhà họ Dạ rồi, bảo một cô gái từ chức vụ trợ lý đột nhiên đi làm nhân viên vệ sinh, sau này mọi người trong công ty sẽ nghĩ về cô thế nào?
“Hoặc là cô có thể làm nhân viên bình thường cấp bậc thấp nhất, nhưng ở đó lắm người nhiều miệng.”
Nói cách khác, nhân viên vệ sinh không nhiều người nhưng rất vất vả.
Nhân viên bình thường không quá vất vả nhưng lại nhiều người phức tạp, hơn nữa cô bị giáng chức, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, nở một nụ cười tự giễu: “Sao anh ấy không đuổi tôi luôn đi?”
Lang An nghiêm mặt nhìn cô rồi nói: “Cậu Dạ cũng muốn sa thải cô luôn nhưng cô Thẩm đừng quên, cô còn nợ lương công ty nên phải ở lại làm tiếp để trả nợ.”
Thẩm Cửu trả lời: “… Anh ấy tính toán tỉ mỉ đấy, tôi biết rồi.”
Bây giờ cô đi giải thích với anh thì chắc chắn anh cũng không nghe.
Cũng chính lúc này Thẩm Cửu mới cảm thấy Dạ Âu Thần thật sự giận mình, vì trước đây dù có chuyện gì anh cũng sẽ không làm đến bước này, bây giờ anh còn giáng chức cô.
Điều này cho thấy anh đang thông báo với toàn thể công ty rằng cho dù trước đây anh có quan hệ tình cảm với Thẩm Cửu thì cũng không là gì nữa rồi.
Thẩm Cửu cô không còn ai che chở nữa, bây giờ ai cũng có thể bắt nạt cô.
“Cô… cô Thẩm.” Lang An thấy dáng vẻ cô đơn xoay người đi của cô, bèn gọi cô lại: “Lần này cô đã nặng lời quá rồi, cậu chủ Dạ… kiêng kỵ nhất là người khác nói như vậy.”
“Tôi biết.” Thẩm Cửu gật đầu: “Khi ấy tôi ở trong tình thế cấp bách, tôi giải thích anh ấy cũng không nghe, nhưng bây giờ xem ra cũng không còn tác dụng gì nữa. Tôi sẽ làm công việc đó, tôi đi thu dọn đồ đạc trước.”
Nói rồi Thẩm Cửu đi về vị trí của mình thu dọn đồ đạc.
Lang An thở dài, rõ ràng là vợ chồng, sao lại thành ra thế này? Tình cảm nam nữ thật kỳ lạ…
Lang An không thể hiểu nổi.
Giờ ăn trưa, Thẩm Cửu nói với Tiểu Nhan tin mình bị giáng chức, Tiểu Nhan suýt nữa thì bùng nổ.
“Sao lại thế? Chẳng phải cậu chủ Dạ rất thương cậu sao? Sao đột nhiên lại bị giáng chức? Tớ không tin! Cậu đang nói đùa phải không?”
Thẩm Cửu nở nụ cười chua xót, cô gẩy gẩy những hạt cơm trong bát, không có ý định muốn ăn: “Cậu thấy tớ giống như đang đùa à?”
CHƯƠNG 153: BỊ XA LÁNH, BỊ BẮT NẠT
Tiểu Nhan do dự nhìn cô một lát rồi mới ấp úng nói.
“Vậy cậu bị giáng chức rồi, sau này phải làm sao?”
Làm sao? Thẩm Cửu có thể làm gì?
“Tớ có quyền lựa chọn à?” Cô cười khổ.
Tiểu Nhan gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
Thẩm Cửu nhướn mày.
Tiểu Nhan khịt mũi: “Cậu có thể chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường, tớ thấy… cậu chủ Dạ vẫn không tệ, ít nhất vẫn cho cậu lựa chọn.”
Thẩm Cửu: “…”
Cô nghĩ Tiểu Nhan có thể xếp vào hàng bạn xấu rồi đấy.
“Tớ nói nghiêm túc nhé, cậu đi làm nhân viên vệ sinh đi, dù vất vả hơn một chút nhưng không có nhiều âm mưu. Chỉ dựa vào những tin đồn trước kia của cậu với cậu chủ Dạ thôi, nếu cậu làm việc cùng với những nhân viên bình thường, đám phụ nữ đó sẽ ăn thịt cậu mất!”
Không cần Tiểu Nhan nói, tự Thẩm Cửu cũng cảm nhận được.
Trước kia khi cô vẫn còn làm trợ lý đã có người dám ra tay với cô rồi, chứ đừng nói bây giờ cô đã bị giáng chức.
Thẩm Cửu cảm thấy tương lai gập ghềnh trắc trở, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Nhưng cậu cũng đừng bi quan quá, nói không chừng sau khi hiểu ra, mọi người sẽ không ghét cậu thì sao? Hihihi.”
Nếu được lựa chọn, nhất định Thẩm Cửu sẽ chọn nghỉ việc.
Nhưng không còn cách nào khác, theo Lang An nói, cô vẫn đang nợ lương và thưởng của công ty.
Thẩm Cửu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn làm việc cùng những nhân viên bình thường.
Sau khi Tiểu Nhan biết chuyện thì nhảy dựng lên: “Cậu làm sao thế? Không phải tớ đã nói nếu đến đó cậu sẽ bị họ ăn thịt rồi sao? Cậu lại còn tự mình tìm tới cửa?”
“Cậu nói đúng, nhưng mọi người đều biết chuyện tớ bị giáng chức, dù tớ đi làm nhân viên vệ sinh thì cậu nghĩ họ sẽ bỏ qua cho tớ sao? Đến khi đó chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ cách đối phó với tớ thôi, chẳng thà tớ đối đầu trực tiếp với họ luôn.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngây người nhìn cô hồi lâu rồi bỗng vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ cậu lại can đảm đến vậy, sau này chúng ta coi như không quen biết! Đừng liên luỵ đến tớ.”
Thẩm Cửu mỉm cười: “Được thôi.”
Cô đã quen rồi.
Dạ Âu Thần từng nói trước mặt mọi người rằng cô chỉ là cấp dưới, sau lưng họ, cô cũng không phải vợ anh.
Vì vậy sau khi Tiểu Nhan nói vậy, Thẩm Cửu cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, có ai lại thích một người phiền phức chứ?
Sau đó Thẩm Cửu thu dọn đồ đạc rồi đi báo cáo, đúng như cô nghĩ, cô vừa đi, trưởng phòng đã ra oai phủ đầu cô.
Dẫn cô đến một bàn làm việc rồi nói: “Đây sẽ là nơi làm việc sau này của cô, người mới đến phải biết quy tắc, người đi trước bảo cô làm gì thì cô chú ý một chút, hiểu chứ?”
Nghe thấy những lời này Thẩm Cửu cảm thấy trưởng phòng cũng không xấu xa lắm, nhưng… rất nghiêm khắc.
Thẩm Cửu gật đầu.
Trưởng phòng vừa đi, đám người bên cạnh lập tức lớn tiếng thảo luận về cô.
“Bây giờ đúng là loại người nào cũng dám bon chen vào công ty, tưởng rằng có thể làm trợ lý cho giám đốc, bây giờ cũng vẫn bị giáng chức thôi, lại còn xuống thấp thế này luôn.”
“Tôi nghe nói giám đốc cho cô ta lựa chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường và cô ta đã chọn làm nhân viên bình thường.”
“Đúng là, với ngoại hình như cô ta thì làm nhân viên vệ sinh là thích hợp nhất rồi, đến chỗ chúng ta góp vui làm gì chứ? Loại phụ nữ bò lên giường người khác thế này, ngoài kỹ năng giường chiếu thì còn biết làm gì, làm nhân viên vệ sinh là hợp nhất rồi.”
“Này, người mới tới, cô có còn biết xấu hổ không hả? Chỗ chúng tôi không thiếu người, cô đi làm nhân viên vệ sinh không được à?”
Có người hét lên từ phía sau lưng Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu quyết định không so đo họ, vì thế cô cũng mặc kệ.
Ai biết người đó thấy cô không trả lời thì bước tới túm tóc cô: “Nói chuyện với cô đấy, cô có biết phép lịch sự không hả?”
Thẩm Cửu bị đau nên đứng dậy, nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Cô nói với tôi lúc nào? Cô có chào hỏi tôi không? Đương nhiên tôi có biết phép lịch sự, nhưng tôi thấy cô có thể nâng cao tư chất một chút, đừng tuỳ tiện đụng vào người khác.”
Mọi người đều cho rằng cô có vẻ dễ bắt nạt, không ngờ cô lại đứng lên đáp trả.
“Cô nói gì cơ? Cô là người mới mà cũng dám nói với tôi như vậy à? Cô có biết tình cảnh của mình lúc này là gì không? Cô đã đến đây rồi mà còn dám chống đối chúng tôi? Muốn chết phải không?”
Thẩm Cửu lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
Bọn họ vẫn tiếp tục chỉ trích cô.
“Đúng đấy, nếu không muốn chết thì tốt nhất hãy nghe theo chúng tôi, dù sao loại phụ nữ muốn trèo cành cao bằng việc lên giường như cô, chúng tôi đã thấy nhiều rồi, cũng xử lý không ít rồi.”
“Haha, đúng thế, nếu biết sai thì lập tức ra ngoài mua cho mỗi người một tách cà phê và bánh ngọt về đây. Có lẽ chúng tôi còn có thể nể tình cô làm cu li cho mọi người mà sau này không làm khó cô nữa.”
Ha, bỏ tiền ra mua đồ cho người ghét mình, lại còn muốn làm khó mình?
Bọn họ nghĩ đầu cô bị lừa đá mất rồi à?
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi về chỗ mình, không nói chuyện với họ nữa.
Cô bật máy tính lên.
“Cô, cô có ý gì? Cô phớt lờ chúng tôi?”
“Rất xin lỗi, các cô không phải cấp trên của tôi, tôi cũng không phải trợ lý riêng của các cô nên các cô không có quyền yêu cầu tôi phải làm việc cho các cô.”
Máy tính bật hơi chậm, Thẩm Cửu vào được xong thì bật hệ thống diệt virus lên, kiểm tra cho máy tính một lượt.
Người bên cạnh nhìn có chút hả hê: “Chậc, được lắm, chúng tôi không có tư cách ra lệnh cho cô đúng không? Vậy trưởng phòng có đủ tư cách không? Cô chờ đó!”
Thẩm Cửu phớt lờ bọn họ, tiếp tục xử lý máy tính của mình.
Cô biết đám người này đều muốn ăn thịt cô, nhưng cô cũng biết cho dù cô đi mua đồ cho bọn họ thì họ sẽ chỉ càng cười nhạo cô nhiều hơn mà thôi.
Cho nên cô phải cắn răng chịu đựng, không việc gì phải lùi bước hay hối lộ.
Bây giờ cô đã đến đây thì chỉ có thể binh đến tướng chặn thôi.
Một lúc sau, trưởng phòng gọi cô lên văn phòng, đưa cho cô mấy tập tài liệu.
“Những tư liệu này lát nữa sẽ dùng tới trong cuộc họp, một tiếng nữa sẽ họp, cô có một tiếng để phân loại lại nó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu nhận lấy rồi lật ra nhìn lướt qua, cô hơi nhíu mày: “Trưởng phòng, phân loại hết số tư liệu này trong vòng một tiếng có phải hơi khó không?”
Trưởng phòng ngước mắt nhìn cô: “Khó? Trước kia cô là trợ lý của giám đốc, việc phân loại tư liệu chẳng phải là rất đơn giản sao? Lẽ nào cô thật sự như họ nói, không có chút năng lực nào?”
Thẩm Cửu đáp: “… Không phải, tôi sẽ xử lý tốt ạ.”
Nói xong, Thẩm Cửu cầm tập tài liệu ra khỏi văn phòng.
Mấy người phụ nữ vây quanh bàn cô, nhìn cô hả hê.
“Không phải cô ta nói chúng ta không thể sai khiến cô ta sao? Bây giờ bị trưởng phòng gọi đi làm việc rồi đúng chứ? Nhiều tư liệu thế kia, tôi xem cô ta phân loại hết trước cuộc họp thế nào? Nếu không xử lý được, chúng ta có thể đuổi cô ta khỏi bộ phận không? Dù sao Dạ thị cũng không nuôi kẻ vô dụng bao giờ!”
Thẩm Cửu không quan tâm những lời nói nhảm này, cô ngồi vào bàn máy tính, nghiêm túc mở tài liệu ra rồi cẩn thận phân loại.
Thẩm Cửu tiếp tục bối rối gật đầu.
Gật đầu xong cô mới phát hiện có điều gì không ổn trong hai câu hỏi vừa rồi.
Sau đó ánh mắt cô cũng dần trở nên rõ ràng, thấy rõ Dạ Âu Thần trước mặt.
Vừa nãy anh... hỏi gì vậy?
Dạ Âu Thần nhận được hai câu trả lời hài lòng, tuy anh không muốn thừa nhận lúc này mình đang rất vui, nhưng đôi môi mỏng lại cong lên một đường cong tuyệt mỹ: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô đã động lòng rồi.”
Thẩm Cửu đột nhiên mở to mắt, đẩy mạnh anh ra.
“Anh đừng có nói linh tinh!”
Dạ Âu Thần bị cô đẩy một cái, ngã trở lại xe lăn.
“Ha, nói linh tinh? Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, tình cảm là thứ không thể che giấu được, cô đã thích tôi.”
Thẩm Cửu bịt tai lại, cô giận dữ hét lên với Dạ Âu Thần: “Tôi không thích anh, anh đừng sỉ nhục tôi nữa, sao tôi có thể thích một người như anh chứ?”
Dạ Âu Thần mím môi: “Vậy ư? Thế vừa nãy là ai thừa nhận thích tôi ấy nhỉ?”
Thẩm Cửu đáp: “Là anh giậu đổ bìm leo!”
“Tôi giậu đổ bìm leo hay là do cô không kiểm soát được trái tim mình, hay là...”
“Anh đừng nói nữa!” Thẩm Cửu cuống quá bèn buột miệng: “Sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh được?”
Trên môi Dạ Âu Thần vốn đang nở nụ cười ranh mãnh, sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, đôi mắt đen cuộn trào sóng ngầm giống như một làn sóng bất chợt dâng lên trên mặt biển, khi gió giật mạnh thậm chí có thể cuộn lên tới hàng chục mét.
Thẩm Cửu cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống theo.
Lúc này cô mới nhận ra vừa nãy trong lúc cuống quá mình đã nói gì.
“Ừm... những điều tôi nói vừa nãy không phải...”
Cố ý đâu.
Ánh mắt Dạ Âu Thần giống như màu mực đậm, sự u ám dày đặc bên trong không thể tan đi.
Anh nhìn cô chăm chú.
“Thì ra cô cũng nghĩ như những người phụ nữ đó.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô không có! Cô không hề muốn đả kích anh!
Thậm chí khi người khác nói anh bị tàn tật, cô còn cố gắng bảo vệ anh, sao cô có thể đả kích anh là một người tàn tật được? Nhưng... chân anh đã bị liệt, phải ngồi xe lăn.
Đây là nỗi đau trong lòng anh, thế mà vừa nãy cô lại nói ra những lời như thế.
“Ha, người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, đó là lý do vì sao cô không muốn để tôi chạm vào cô?”
“Không phải!” Thẩm Cửu cũng hoảng loạn, trong lúc vô tình cô đã chạm vào nỗi đau của người khác, bây giờ cô cũng rất hối hận, cô sốt sắng muốn giải thích với Dạ Âu Thần: “Anh nghe tôi giải thích được không? Vừa nãy tôi căng thẳng quá nên mới nói mà không lựa lời.”
“Đây là sự thật.” Dạ Âu Thần bình tĩnh nói, nụ cười của anh đầy vẻ tự giễu: “Nhà họ Thẩm muốn cô gả tới đây thay cho em gái đã khiến cô chịu uất ức rồi nhỉ? Dù sao gả cho người bị liệt nửa người như tôi thì nửa đời sau của cô cũng bị huỷ theo, vì thế nên cô mới nóng lòng muốn được ở bên anh cả, tìm kiếm hạnh phúc tương lai cho mình phải không?”
Thẩm Cửu lắc đầu, cô đã cực kỳ sốt ruột: “Dạ Âu Thần, anh đừng nói như vậy, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ thế.”
Dạ Âu Thần tiếp tục cười giễu, rất rõ ràng anh không nghe lọt lời Thẩm Cửu nói.
Từ lúc Thẩm Cửu nói câu “sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh được” là anh đã thay đổi cái nhìn về cô.
Bình thường những người phụ nữ đó luôn thầm khinh thường anh ở trong lòng vì anh ngồi xe lăn, tuy ngoài mặt họ đều muốn tiếp cận anh, nhưng rõ ràng tất cả chỉ vì gia sản của nhà họ Dạ, sự ghét bỏ trong mắt họ không thể che giấu được.
Mà Thẩm Cửu trước mặt anh đây, trước kia cô còn có thể vì người khác nói anh tàn tật mà cãi nhau, thậm chí là đánh nhau với người ta khiến anh bỗng nhiên cảm thấy... có lẽ cô khác với những người khác.
Không ngờ hôm nay cô lại tự nói ra câu đó.
Lồng ngực hơi khó chịu, Dạ Âu Thần cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh không được tốt lắm.
Anh lạnh lùng lăn bánh xe rời khỏi phòng bệnh.
Sau lưng vọng lại tiếng gọi của cô gái ấy, giọng cô cực kỳ căng thẳng.
“Dạ Âu Thần, anh quay lại đi, anh nghe tôi giải thích đã, những lời vừa nãy của tôi thật sự chỉ là vô ý thôi!”
Vô ý?
Ha, cho dù là vô ý thì cũng là những gì cô nghĩ trong lòng.
Nếu không thì sao có thể buột miệng nói ra được?
Bóng lưng Dạ Âu Thần kiên quyết, anh nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu sốt ruột thở hổn hển, cô gọi tên Dạ Âu Thần rất lâu nhưng anh đều không để ý tới cô.
Thẩm Cửu rũ mắt, ngơ ngác nhìn ga giường màu trắng.
Cô hối hận rồi.
Cô không nên nói lời đó ra trong lúc xúc động, nhưng cô cũng không biết lúc đó mình làm sao, nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của Dạ Âu Thần là cô lại thấy anh bắt đầu sỉ nhục mình.
Cô cảm thấy nếu để anh nhìn thấu tâm tư mình thì anh sẽ cười nhạo cô.
Thẩm Cửu không muốn bị anh cười nhạo nữa nên… cô mới bốc đồng nói ra.
Đúng thế, Thẩm Cửu vẫn không khống chế được bản thân mà rung động.
Bao nhiêu năm nay Dạ Âu Thần là người đầu tiên khiến Thẩm Cửu rung động.
Mặc dù trước đó cô cũng từng thích Lâm Tuấn nhưng khi ấy cô cảm thấy anh ta tốt về mọi mặt, có lẽ sẽ là một người chồng biết chăm lo cho gia đình nên cô mới đồng ý kết hôn.
Cuộc sống sau đó vẫn rất bình lặng, mãi đến khi ly hôn Thẩm Cửu mới cảm thấy có chút xích mích với Lâm Tuấn.
Nhưng kể từ khi gả vào nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần đã làm cho cô rất nhiều chuyện, bảo vệ cô không bị người khác bắt nạt, đáp trả thay cô.
Mặc dù cô biết anh làm những điều đó... chỉ để giữ thể diện cho anh, nhưng cô… vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ khác của mình.
Thẩm Cửu nằm lại xuống giường, nước mắt tuyệt vọng bắt đầu tuôn rơi.
Nhưng có lẽ cô không đủ tư cách để đứng bên anh.
Cô là một người phụ nữ đã ly hôn, lại còn mang thai đứa con của người đàn ông khác.
Đến bản thân cô còn ghét bỏ mình dơ bẩn như vậy.
Nhưng vì sao cô không thể kiểm soát trái tim mình chứ?
Cả đêm đó Dạ Âu Thần không còn quay lại nữa, thậm chí đến ngày hôm sau anh cũng không tới, phòng bệnh trống vắng chỉ có một mình cô. Sắc mặt và môi Thẩm Cửu đều rất nhợt nhạt, bác sĩ đến kiểm tra cho cô xong cũng hỏi thăm về người thân cô.
Thẩm Cửu không trả lời.
Bác sĩ chỉ đành đi gọi điện liên lạc.
Một lúc sau Tiểu Nhan tới.
“Có chuyện gì vậy? Tối qua lúc tớ đi hai người vẫn bình thường mà, sao đột nhiên lại…”
Tiểu Nhan thấy mặt cô tái nhợt như tờ giấy thì hoảng sợ: “Không phải là sức khoẻ cậu lại yếu đi rồi đấy chứ?”
“Tớ không sao.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Hôm nay tớ có thể xuất viện rồi đúng không? Tớ không thích ở bệnh viện.”
Ở đây chỗ nào cũng trắng toát, hơn nữa không có ai ở cùng khiến cô cảm thấy rất hoang vắng.
Quan trọng hơn là cô muốn giải thích với Dạ Âu Thần về lời nói tối qua.
“Tiểu Nhan, cậu đi làm thủ tục xuất viện với tớ được không?”
“Nhưng sức khoẻ của cậu…” Tiểu Nhan cực kỳ lo lắng hỏi lại: “Thật sự không sao chứ?”
“Nếu có vấn đề gì tớ sẽ nói… cậu đừng lo lắng.”
“Vậy… được rồi.” Cuối cùng Tiểu Nhan cũng không lay chuyển được cô, chỉ đành đi làm thủ tục xuất viện với cô rồi hai người mỗi người một ngả.
Thẩm Cửu về thẳng nhà họ Dạ, chắc giờ này Dạ Âu Thần vẫn chưa đến công ty, chỉ cần tìm được anh thì cô sẽ có thể giải thích chuyện tối qua.
CHƯƠNG 152: CÔ BỊ CẬU CHỦ DẠ GIÁNG CHỨC RỒI
Nhưng trong phòng trống rỗng, không hề có bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu không bỏ cuộc, lại chạy đến phòng làm việc tìm.
Kết quả là trong phòng làm việc cũng không thấy Dạ Âu Thần. Thẩm Cửu không biết anh đã đi đâu, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với những gì mình đã nói, cô luôn cảm thấy Dạ Âu Thần đang dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Hoặc có thể là cô chưa bao giờ được bước vào thế giới của anh.
Cuối cùng, Thẩm Cửu rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo rồi đến công ty.
Khi đi qua lầu dưới, đúng lúc gặp ông nội đang định ra ngoài.
Đã lâu cô không gặp ông, có vẻ gần đây ông nội rất bận.
Ông ta nhìn thấy Thẩm Cửu thì đôi mắt âm trầm khẽ đảo quanh, ông ta hỏi thẳng: “Thẩm Nhã à, chuyện ông nội nhờ cháu lần trước cháu làm thế nào rồi?”
Lòng Thẩm Cửu đang rất loạn, ban đầu cô còn không nghĩ ra ông ta đang hỏi chuyện gì, một lúc sau mới nhớ ra là ông cụ Dạ đang hỏi chuyện liên quan đến Dạ Y Viễn và Hàn Mai Linh.
Suy nghĩ một lúc rồi Thẩm Cửu mới giải thích: “Ông nội, cháu đã đề cập đến chuyện này với Mai Linh rồi, nhưng hình như cô ấy đã có bạn trai, cho nên…”
Ông cụ Dạ nghe vậy thì khẽ nheo mắt, dường như đang suy xét độ thật giả trong lời cô nói. Thẩm Cửu bị ánh mắt nghiêm khắc của ông nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, cô không khỏi cúi đầu cắn môi dưới.
“Ông nội.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng, là giọng của Dạ Y Viễn.
“Không phải ông đã hẹn ông Chung đi tập thái cực quyền sao? Nếu ông còn không đi sẽ lại bị ông nội Chung chế giễu vì đến muộn đấy.”
Ông cụ Dạ nhìn Dạ Y Viễn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng ông ta thu lại ánh mắt: “Được rồi, Thẩm Nhã, hôm khác ông nội sẽ tìm cháu sau.”
“Ông đi thong thả ạ.”
Sau khi đợi ông cụ Dạ đi, Thẩm Cửu mới phát hiện dưới ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, sau lưng cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hết cách rồi, ánh mắt của ông ta quá sắc bén, hơn nữa đối mặt với ông, Thẩm Cửu luôn sợ bị phát hiện ra thân phận.
Dạ Y Viễn bước lên: “Không sao chứ?”
Dạ Y Viễn…
Thẩm Cửu vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng để đối mặt với anh ta, nghe thấy giọng anh ta, cô liền cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ngón chân mình rồi xoay người định rời đi.
“Em dâu!” Dạ Y Viễn thấy cô quay người định đi, đến một câu chào cũng không có thì nôn nóng gọi cô lại.
Thẩm Cửu dừng bước.
Giọng Dạ Y Viễn mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Em đang né tránh tôi?”
Thẩm Cửu: “…”
Chỉ là cô chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh ta như thế nào, chuyện này… quá phức tạp.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy dường như ông cụ Dạ đã đặt cuộc đời mình vào ván cờ vận mệnh, có lẽ… cuộc đời đã định sẵn cô chính là quân cờ để hy sinh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, thấp giọng nói một tiếng “không phải” rồi tiếp tục bước về phía trước.
Ai ngờ Dạ Y Viễn lại tiến lên chặn đường đi của cô.
“Nếu không trốn tránh tôi thì sao đến dũng khí ngẩng đầu lên nhìn tôi cũng không có?”
Thẩm Cửu thầm nói trong lòng: Anh mau đi đi, bây giờ tôi thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào!
Bình thường Dạ Y Viễn luôn dịu dàng nhưng lúc này anh ta lại không buông tha cho cô: “Có phải tôi đã làm sai gì khiến em phiền chán hay không? Hay là…”
“Không có!” Thẩm Cửu bất chợt ngẩng đầu lên, ngắt lời anh ta: “Anh cả, anh đừng nghĩ nhiều, là vấn đề của bản thân tôi! Tôi đang vội đến công ty, xin lỗi đi trước.”
Dứt lời, Thẩm Cửu lướt qua anh ta rồi bước đi.
Dạ Y Viễn quay đầu lại thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai đang bước đi rất nhanh.
Cô thật sự coi anh là mối tai hoạ đáng sợ rồi.
Nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất, Dạ Y Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, hình như gần đây anh đã chú ý đến cô quá nhiều…
Nhưng rốt cuộc vì sao cô lại trốn tránh anh? Cái gì gọi là vấn đề của bản thân cô?
***
Khi Thẩm Cửu đến công ty thì cũng đã muộn, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này mà chạy thẳng tới văn phòng tìm Dạ Âu Thần.
Cô đang định bước vào thì bị Lang An chặn đường.
“Trợ lý Thẩm, cô không được vào.”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi tái: “Tôi có chuyện muốn nói với Dạ Âu Thần.”
Lang An: “Cậu chủ Dạ có lệnh, sau này cô không được tuỳ ý ra vào văn phòng anh ấy nữa, xin đừng làm khó tôi.”
Thẩm Cửu: “…”
Không ngờ lời nói trong lúc vô tình đó của cô lại khiến anh tức giận đến vậy.
“Còn nữa, từ hôm nay cô không còn là trợ lý của cậu chủ Dạ nữa.”
“Sao cơ?” Thẩm Cửu trợn to mắt, không dám tin hỏi lại: “Ý anh là gì?”
Mặc dù hơi tàn nhẫn nhưng Lang An vẫn nói thật: “Cô bị cậu Dạ giáng chức rồi.”
Giáng, giáng chức…
Thẩm Cửu không khỏi nuốt nước bọt, đôi môi hồng hé mở, một lúc sau mới bất lực hỏi: “Vậy sau này tôi sẽ làm gì?”
“Nhân... nhân viên vệ sinh.”
Nhân viên vệ sinh? Thẩm Cửu lập tức tái mặt.
Đây mà gọi là giáng chức? Điều này cũng gần như đuổi cô ra khỏi nhà họ Dạ rồi, bảo một cô gái từ chức vụ trợ lý đột nhiên đi làm nhân viên vệ sinh, sau này mọi người trong công ty sẽ nghĩ về cô thế nào?
“Hoặc là cô có thể làm nhân viên bình thường cấp bậc thấp nhất, nhưng ở đó lắm người nhiều miệng.”
Nói cách khác, nhân viên vệ sinh không nhiều người nhưng rất vất vả.
Nhân viên bình thường không quá vất vả nhưng lại nhiều người phức tạp, hơn nữa cô bị giáng chức, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, nở một nụ cười tự giễu: “Sao anh ấy không đuổi tôi luôn đi?”
Lang An nghiêm mặt nhìn cô rồi nói: “Cậu Dạ cũng muốn sa thải cô luôn nhưng cô Thẩm đừng quên, cô còn nợ lương công ty nên phải ở lại làm tiếp để trả nợ.”
Thẩm Cửu trả lời: “… Anh ấy tính toán tỉ mỉ đấy, tôi biết rồi.”
Bây giờ cô đi giải thích với anh thì chắc chắn anh cũng không nghe.
Cũng chính lúc này Thẩm Cửu mới cảm thấy Dạ Âu Thần thật sự giận mình, vì trước đây dù có chuyện gì anh cũng sẽ không làm đến bước này, bây giờ anh còn giáng chức cô.
Điều này cho thấy anh đang thông báo với toàn thể công ty rằng cho dù trước đây anh có quan hệ tình cảm với Thẩm Cửu thì cũng không là gì nữa rồi.
Thẩm Cửu cô không còn ai che chở nữa, bây giờ ai cũng có thể bắt nạt cô.
“Cô… cô Thẩm.” Lang An thấy dáng vẻ cô đơn xoay người đi của cô, bèn gọi cô lại: “Lần này cô đã nặng lời quá rồi, cậu chủ Dạ… kiêng kỵ nhất là người khác nói như vậy.”
“Tôi biết.” Thẩm Cửu gật đầu: “Khi ấy tôi ở trong tình thế cấp bách, tôi giải thích anh ấy cũng không nghe, nhưng bây giờ xem ra cũng không còn tác dụng gì nữa. Tôi sẽ làm công việc đó, tôi đi thu dọn đồ đạc trước.”
Nói rồi Thẩm Cửu đi về vị trí của mình thu dọn đồ đạc.
Lang An thở dài, rõ ràng là vợ chồng, sao lại thành ra thế này? Tình cảm nam nữ thật kỳ lạ…
Lang An không thể hiểu nổi.
Giờ ăn trưa, Thẩm Cửu nói với Tiểu Nhan tin mình bị giáng chức, Tiểu Nhan suýt nữa thì bùng nổ.
“Sao lại thế? Chẳng phải cậu chủ Dạ rất thương cậu sao? Sao đột nhiên lại bị giáng chức? Tớ không tin! Cậu đang nói đùa phải không?”
Thẩm Cửu nở nụ cười chua xót, cô gẩy gẩy những hạt cơm trong bát, không có ý định muốn ăn: “Cậu thấy tớ giống như đang đùa à?”
CHƯƠNG 153: BỊ XA LÁNH, BỊ BẮT NẠT
Tiểu Nhan do dự nhìn cô một lát rồi mới ấp úng nói.
“Vậy cậu bị giáng chức rồi, sau này phải làm sao?”
Làm sao? Thẩm Cửu có thể làm gì?
“Tớ có quyền lựa chọn à?” Cô cười khổ.
Tiểu Nhan gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
Thẩm Cửu nhướn mày.
Tiểu Nhan khịt mũi: “Cậu có thể chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường, tớ thấy… cậu chủ Dạ vẫn không tệ, ít nhất vẫn cho cậu lựa chọn.”
Thẩm Cửu: “…”
Cô nghĩ Tiểu Nhan có thể xếp vào hàng bạn xấu rồi đấy.
“Tớ nói nghiêm túc nhé, cậu đi làm nhân viên vệ sinh đi, dù vất vả hơn một chút nhưng không có nhiều âm mưu. Chỉ dựa vào những tin đồn trước kia của cậu với cậu chủ Dạ thôi, nếu cậu làm việc cùng với những nhân viên bình thường, đám phụ nữ đó sẽ ăn thịt cậu mất!”
Không cần Tiểu Nhan nói, tự Thẩm Cửu cũng cảm nhận được.
Trước kia khi cô vẫn còn làm trợ lý đã có người dám ra tay với cô rồi, chứ đừng nói bây giờ cô đã bị giáng chức.
Thẩm Cửu cảm thấy tương lai gập ghềnh trắc trở, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Nhưng cậu cũng đừng bi quan quá, nói không chừng sau khi hiểu ra, mọi người sẽ không ghét cậu thì sao? Hihihi.”
Nếu được lựa chọn, nhất định Thẩm Cửu sẽ chọn nghỉ việc.
Nhưng không còn cách nào khác, theo Lang An nói, cô vẫn đang nợ lương và thưởng của công ty.
Thẩm Cửu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn làm việc cùng những nhân viên bình thường.
Sau khi Tiểu Nhan biết chuyện thì nhảy dựng lên: “Cậu làm sao thế? Không phải tớ đã nói nếu đến đó cậu sẽ bị họ ăn thịt rồi sao? Cậu lại còn tự mình tìm tới cửa?”
“Cậu nói đúng, nhưng mọi người đều biết chuyện tớ bị giáng chức, dù tớ đi làm nhân viên vệ sinh thì cậu nghĩ họ sẽ bỏ qua cho tớ sao? Đến khi đó chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ cách đối phó với tớ thôi, chẳng thà tớ đối đầu trực tiếp với họ luôn.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngây người nhìn cô hồi lâu rồi bỗng vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ cậu lại can đảm đến vậy, sau này chúng ta coi như không quen biết! Đừng liên luỵ đến tớ.”
Thẩm Cửu mỉm cười: “Được thôi.”
Cô đã quen rồi.
Dạ Âu Thần từng nói trước mặt mọi người rằng cô chỉ là cấp dưới, sau lưng họ, cô cũng không phải vợ anh.
Vì vậy sau khi Tiểu Nhan nói vậy, Thẩm Cửu cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, có ai lại thích một người phiền phức chứ?
Sau đó Thẩm Cửu thu dọn đồ đạc rồi đi báo cáo, đúng như cô nghĩ, cô vừa đi, trưởng phòng đã ra oai phủ đầu cô.
Dẫn cô đến một bàn làm việc rồi nói: “Đây sẽ là nơi làm việc sau này của cô, người mới đến phải biết quy tắc, người đi trước bảo cô làm gì thì cô chú ý một chút, hiểu chứ?”
Nghe thấy những lời này Thẩm Cửu cảm thấy trưởng phòng cũng không xấu xa lắm, nhưng… rất nghiêm khắc.
Thẩm Cửu gật đầu.
Trưởng phòng vừa đi, đám người bên cạnh lập tức lớn tiếng thảo luận về cô.
“Bây giờ đúng là loại người nào cũng dám bon chen vào công ty, tưởng rằng có thể làm trợ lý cho giám đốc, bây giờ cũng vẫn bị giáng chức thôi, lại còn xuống thấp thế này luôn.”
“Tôi nghe nói giám đốc cho cô ta lựa chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường và cô ta đã chọn làm nhân viên bình thường.”
“Đúng là, với ngoại hình như cô ta thì làm nhân viên vệ sinh là thích hợp nhất rồi, đến chỗ chúng ta góp vui làm gì chứ? Loại phụ nữ bò lên giường người khác thế này, ngoài kỹ năng giường chiếu thì còn biết làm gì, làm nhân viên vệ sinh là hợp nhất rồi.”
“Này, người mới tới, cô có còn biết xấu hổ không hả? Chỗ chúng tôi không thiếu người, cô đi làm nhân viên vệ sinh không được à?”
Có người hét lên từ phía sau lưng Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu quyết định không so đo họ, vì thế cô cũng mặc kệ.
Ai biết người đó thấy cô không trả lời thì bước tới túm tóc cô: “Nói chuyện với cô đấy, cô có biết phép lịch sự không hả?”
Thẩm Cửu bị đau nên đứng dậy, nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Cô nói với tôi lúc nào? Cô có chào hỏi tôi không? Đương nhiên tôi có biết phép lịch sự, nhưng tôi thấy cô có thể nâng cao tư chất một chút, đừng tuỳ tiện đụng vào người khác.”
Mọi người đều cho rằng cô có vẻ dễ bắt nạt, không ngờ cô lại đứng lên đáp trả.
“Cô nói gì cơ? Cô là người mới mà cũng dám nói với tôi như vậy à? Cô có biết tình cảnh của mình lúc này là gì không? Cô đã đến đây rồi mà còn dám chống đối chúng tôi? Muốn chết phải không?”
Thẩm Cửu lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
Bọn họ vẫn tiếp tục chỉ trích cô.
“Đúng đấy, nếu không muốn chết thì tốt nhất hãy nghe theo chúng tôi, dù sao loại phụ nữ muốn trèo cành cao bằng việc lên giường như cô, chúng tôi đã thấy nhiều rồi, cũng xử lý không ít rồi.”
“Haha, đúng thế, nếu biết sai thì lập tức ra ngoài mua cho mỗi người một tách cà phê và bánh ngọt về đây. Có lẽ chúng tôi còn có thể nể tình cô làm cu li cho mọi người mà sau này không làm khó cô nữa.”
Ha, bỏ tiền ra mua đồ cho người ghét mình, lại còn muốn làm khó mình?
Bọn họ nghĩ đầu cô bị lừa đá mất rồi à?
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi về chỗ mình, không nói chuyện với họ nữa.
Cô bật máy tính lên.
“Cô, cô có ý gì? Cô phớt lờ chúng tôi?”
“Rất xin lỗi, các cô không phải cấp trên của tôi, tôi cũng không phải trợ lý riêng của các cô nên các cô không có quyền yêu cầu tôi phải làm việc cho các cô.”
Máy tính bật hơi chậm, Thẩm Cửu vào được xong thì bật hệ thống diệt virus lên, kiểm tra cho máy tính một lượt.
Người bên cạnh nhìn có chút hả hê: “Chậc, được lắm, chúng tôi không có tư cách ra lệnh cho cô đúng không? Vậy trưởng phòng có đủ tư cách không? Cô chờ đó!”
Thẩm Cửu phớt lờ bọn họ, tiếp tục xử lý máy tính của mình.
Cô biết đám người này đều muốn ăn thịt cô, nhưng cô cũng biết cho dù cô đi mua đồ cho bọn họ thì họ sẽ chỉ càng cười nhạo cô nhiều hơn mà thôi.
Cho nên cô phải cắn răng chịu đựng, không việc gì phải lùi bước hay hối lộ.
Bây giờ cô đã đến đây thì chỉ có thể binh đến tướng chặn thôi.
Một lúc sau, trưởng phòng gọi cô lên văn phòng, đưa cho cô mấy tập tài liệu.
“Những tư liệu này lát nữa sẽ dùng tới trong cuộc họp, một tiếng nữa sẽ họp, cô có một tiếng để phân loại lại nó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu nhận lấy rồi lật ra nhìn lướt qua, cô hơi nhíu mày: “Trưởng phòng, phân loại hết số tư liệu này trong vòng một tiếng có phải hơi khó không?”
Trưởng phòng ngước mắt nhìn cô: “Khó? Trước kia cô là trợ lý của giám đốc, việc phân loại tư liệu chẳng phải là rất đơn giản sao? Lẽ nào cô thật sự như họ nói, không có chút năng lực nào?”
Thẩm Cửu đáp: “… Không phải, tôi sẽ xử lý tốt ạ.”
Nói xong, Thẩm Cửu cầm tập tài liệu ra khỏi văn phòng.
Mấy người phụ nữ vây quanh bàn cô, nhìn cô hả hê.
“Không phải cô ta nói chúng ta không thể sai khiến cô ta sao? Bây giờ bị trưởng phòng gọi đi làm việc rồi đúng chứ? Nhiều tư liệu thế kia, tôi xem cô ta phân loại hết trước cuộc họp thế nào? Nếu không xử lý được, chúng ta có thể đuổi cô ta khỏi bộ phận không? Dù sao Dạ thị cũng không nuôi kẻ vô dụng bao giờ!”
Thẩm Cửu không quan tâm những lời nói nhảm này, cô ngồi vào bàn máy tính, nghiêm túc mở tài liệu ra rồi cẩn thận phân loại.
Bình luận facebook