Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1328
Chương 1328:
Nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan nhận ra rằng điều này là vô ích, vì xe quá yên tĩnh mà giọng nói của La Tuệ Mỹ cũng sẽ phát ra từ điện thoại.
Sau đó, Tiểu Nhan không muốn để anh nghe nên nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống.
Gió lạnh không thương tiếc mà tràn vào trong xe, Tiểu Nhan nhất thời không để ý, tóc cô ấy đã bị gió thổi rối tung, gió lạnh cắt vào mặt như dao.
“Mẹ nói Nhan Nhan, con đang làm gì vậy? Sao gió lớn như vậy?”
Tiểu Nhan nói: “Mẹ, hiện tại nói chuyện điện thoại không tiện, ngày mai nói với mẹ sau nhé, tạm biệt”
Nói xong thì cô ấy lập tức cúp điện thoại rồi cất điện thoại vào túi xách.
Bởi vì Tiểu Nhan không dám đóng cửa sổ ngay sau khi mở cửa sổ, nên gió vẫn cứ lùa vào.
Hàn Thanh nhíu mày: “Không lạnh sao?”
Tiểu Nhan co rúm lại, làm sao có thể không lạnh? Cô ấy lạnh kinh khủng, nhưng vẫn lắc đầu đối mặt.
“Tôi hơi nóng”
Hàn Thanh liếc nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.
Đột nhiên nhớ tới ngày cô ấy ở nước ngoài, vào một ngày lạnh giá như vậy, cô ấy mặc rất ít quần áo sau đó cùng anh ta đi ra ngoài, gân như sắp đông cứng thành băng.
Sau đó thì cô ấy bị sốt.
Vốn dĩ cô ấy vẫn còn muốn cứng miệng nên Hàn Thanh cũng không muốn vạch trần cô ấy, nhưng khi nghĩ rằng một cô gái nhỏ này có thể bị bệnh mà anh ta đã thấy bệnh của cô ấy khó chịu cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Tiểu Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng dáng vẻ thấy chết không sờn, chịu đựng thêm ba phút sau đó đóng cửa sổ, đến lúc đó như không có chuyện gì xảy ra mà nói là mình mát rồi là ok Ai biết Hàn Thanh vậy mà lại đóng cửa sổ.
Để bảo vệ mặt mũi của mình, Tiểu Nhan chỉ có thể hỏi: “Tại sao anh lại đóng cửa sổ? Tôi vẫn chưa mát đủ”
Hàn Thanh: “…”
Thực sự là chết vẫn sĩ diện.
Vừa đến trước đèn đỏ thì Hàn Thanh dừng xe quay đầu nhìn lại cô ấy: “Tôi lạnh”
Ồ, lý do này đã thành công trong việc thuyết phục cô ấy!
Nếu không thì Tiểu Nhan vẫn đang tự hỏi liệu cô ấy có nên tiếp tục mở cửa sổ hay không, nhưng mà nếu anh ta đã nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không miễn cưỡng mình.
“Xin lỗi, tôi không có nghĩ đến anh, vật tôi sẽ không mở cửa sổ nữa”
Uy”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng mà Tiểu Nhan cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Cô ấy cụp mắt xuống, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa chua xót. Hàn Thanh lúc này có vẻ bớt phòng bị hơn đối với cô ấy hơn, đây có phải vì cuối cùng cô ấy cũng buông tay không quấy rầy anh?
Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Từ giờ cứ để như thế này, giấu hết những cảm xúc thích anh ta vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình, cố gắng kìm nén không cho ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Điện thoại lại reo, Tiểu Nhan nhận ra đó là tin nhắn của Tiêu Túc.
“Tôi đã ra khỏi bệnh viện rồi cô đang ở đâu?”
Sắc mặt của Tiểu Nhan có chút thay đổi, vừa rồi vì quá căng thẳng nên cô đã quên hết những gì phải nói với cậu ta.
Tiểu Nhan vội vàng gửi lại một tin nhắn cho Tiêu Túc.
“Tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh không cần phải tới đón, cám ơn”
Nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan nhận ra rằng điều này là vô ích, vì xe quá yên tĩnh mà giọng nói của La Tuệ Mỹ cũng sẽ phát ra từ điện thoại.
Sau đó, Tiểu Nhan không muốn để anh nghe nên nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống.
Gió lạnh không thương tiếc mà tràn vào trong xe, Tiểu Nhan nhất thời không để ý, tóc cô ấy đã bị gió thổi rối tung, gió lạnh cắt vào mặt như dao.
“Mẹ nói Nhan Nhan, con đang làm gì vậy? Sao gió lớn như vậy?”
Tiểu Nhan nói: “Mẹ, hiện tại nói chuyện điện thoại không tiện, ngày mai nói với mẹ sau nhé, tạm biệt”
Nói xong thì cô ấy lập tức cúp điện thoại rồi cất điện thoại vào túi xách.
Bởi vì Tiểu Nhan không dám đóng cửa sổ ngay sau khi mở cửa sổ, nên gió vẫn cứ lùa vào.
Hàn Thanh nhíu mày: “Không lạnh sao?”
Tiểu Nhan co rúm lại, làm sao có thể không lạnh? Cô ấy lạnh kinh khủng, nhưng vẫn lắc đầu đối mặt.
“Tôi hơi nóng”
Hàn Thanh liếc nhìn cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.
Đột nhiên nhớ tới ngày cô ấy ở nước ngoài, vào một ngày lạnh giá như vậy, cô ấy mặc rất ít quần áo sau đó cùng anh ta đi ra ngoài, gân như sắp đông cứng thành băng.
Sau đó thì cô ấy bị sốt.
Vốn dĩ cô ấy vẫn còn muốn cứng miệng nên Hàn Thanh cũng không muốn vạch trần cô ấy, nhưng khi nghĩ rằng một cô gái nhỏ này có thể bị bệnh mà anh ta đã thấy bệnh của cô ấy khó chịu cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Tiểu Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng dáng vẻ thấy chết không sờn, chịu đựng thêm ba phút sau đó đóng cửa sổ, đến lúc đó như không có chuyện gì xảy ra mà nói là mình mát rồi là ok Ai biết Hàn Thanh vậy mà lại đóng cửa sổ.
Để bảo vệ mặt mũi của mình, Tiểu Nhan chỉ có thể hỏi: “Tại sao anh lại đóng cửa sổ? Tôi vẫn chưa mát đủ”
Hàn Thanh: “…”
Thực sự là chết vẫn sĩ diện.
Vừa đến trước đèn đỏ thì Hàn Thanh dừng xe quay đầu nhìn lại cô ấy: “Tôi lạnh”
Ồ, lý do này đã thành công trong việc thuyết phục cô ấy!
Nếu không thì Tiểu Nhan vẫn đang tự hỏi liệu cô ấy có nên tiếp tục mở cửa sổ hay không, nhưng mà nếu anh ta đã nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không miễn cưỡng mình.
“Xin lỗi, tôi không có nghĩ đến anh, vật tôi sẽ không mở cửa sổ nữa”
Uy”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng mà Tiểu Nhan cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Cô ấy cụp mắt xuống, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa chua xót. Hàn Thanh lúc này có vẻ bớt phòng bị hơn đối với cô ấy hơn, đây có phải vì cuối cùng cô ấy cũng buông tay không quấy rầy anh?
Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Từ giờ cứ để như thế này, giấu hết những cảm xúc thích anh ta vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình, cố gắng kìm nén không cho ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Điện thoại lại reo, Tiểu Nhan nhận ra đó là tin nhắn của Tiêu Túc.
“Tôi đã ra khỏi bệnh viện rồi cô đang ở đâu?”
Sắc mặt của Tiểu Nhan có chút thay đổi, vừa rồi vì quá căng thẳng nên cô đã quên hết những gì phải nói với cậu ta.
Tiểu Nhan vội vàng gửi lại một tin nhắn cho Tiêu Túc.
“Tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh không cần phải tới đón, cám ơn”
Bình luận facebook