Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1329
Chương 1329:
Khi Tiêu Túc nhận được tin nhắn này thì cậu ta cảm thấy đầu lưỡi có vị đắng.
Cô ấy thậm chí không cho cậu ta một cơ hội để biểu hiện?
Nhưng dù vậy, Tiêu Túc vấn có chút lo lắng cho sự an toàn cá nhân của cô nên đã đáp lại.
“Báo cho tôi biển số xe, chú ý an toàn.”
Biển số xe?
Tiểu Nhan nhướng mày, Tiêu Túc nghĩ cô ấy đang đi ô tô riêng hay taxi nên yêu cầu cô ấy cấp biển số đúng không? Tiểu Nhan chỉ đáp: “Không phải, tôi đang ở trên xe của tổng giám đốc Hàn.
Anh ta có việc phải đến bệnh viện tìm Minh Thư”
Nhìn thấy tin nhắn này thì Tiêu Túc nghi ngờ đọc lại vài lần, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Một lúc sau thì cậu ta lại nhìn vào điện thoại và cười một mình.
Thì ra là như vậy.
Lúc Tiểu Nhan đến bệnh viện, vừa xuống xe liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi định thần nhìn lại thì phát hiện ra là Tiêu Túc.
Đúng là cậu ta phải không?
Tiểu Nhan nhớ rằng lúc trước cậu ta gọi cho mình và nói rằng cậu ta đã ra khỏi bệnh viện, lúc đó cô vốn nghĩ rằng cậu ta đã đi rồi nhưng không ngờ rằng cậu ta vẫn còn ở dưới lầu.
Nhìn thấy Tiểu Nhan thì Tiêu Túc nở một nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn dịu dàng thì vết sẹo trên mặt cậu ta cũng dịu đi một chút: “Đến rồi sao?”
Tiêu Túc như vậy khiến Tiểu Nhan không biết mình có tâm trạng gì, trong lòng có chút phức tạp.
Cô ấy gật đầu: “Sao anh không lên?”
“Đi lên cái gì? Không phải cô muốn tới sao?
Nhân tiện ở chỗ này chờ cô”
Người nào đó còn nhân tiện đưa cô ấy đến đây, thì tại sao cậu ta không thể nhân tiện đợi cô ở đây?
Tiểu Nhan đỏ mặt bởi lời nói thẳng thừng của Tiêu Túc, lỗ tai nóng bừng lên, nếu cô ấy nhớ không lầm thì cô ấy đã từng nói với Tiêu Túc rồi, tâm trạng của cô ấy vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa nên hy vọng cậu ta không nên đến làm phiền mình.
Bây giờ cậu ta…
Có phải cậu ta nghĩ rằng tâm trạng của mình đã được sắp xếp ổn thỏa?
Thực tế thì tâm trạng của Tiểu Nhan lúc trước rất bình tĩnh.
Chỉ sau khi nhìn thấy Hàn Thanh thì đầu óc cô ấy lại bắt đầu rối tung lên.
“Tổng giám đốc Hàn”
Đây suy tư thì Tiêu Túc liền hướng phía sau lưng mang theo ý cười: “Mợ đang chờ anh ở trên lầu.”
Ánh mắt Hàn Thanh không chút dấu vết liếc nhìn anh ta một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng đi thẳng lên lầu.
Sau khi anh ta rời đi thì ánh mắt của Tiểu Nhan di chuyển dọc theo bóng dáng của anh ta trong vô thức, nhưng Tiêu Túc đột nhiên đứng trước mặt cô ấy, chặn bóng dáng của Hàn Thanh lại.
“Có lạnh không? Có đói bụng không? Anh em nhà bọn họ có chuyện muốn nói, tôi dẫn cô đi ăn cơm nhé?” Mặc dù đang hỏi, nhưng Tiểu Nhan lại cảm thấy cậu ta đã ra quyết định rồi.
Tất nhiên, nếu Tiểu Nhan muốn từ chối thì cậu ta cũng không thể ép cô ấy đi cùng mình.
Nhưng Tiểu Nhan không phải là người thiếu hiểu biết như vậy, anh em người ta nói chuyện, thì một người ngoài như cô ấy thì xen vào làm gì?
Vì vậy, cô ấy gật đầu.
“Được rồi, đúng lúc cảm thấy hơi đói.”
Trừ những dân cư ở gần đó, hầu hết các tầng dưới của bệnh viện đều là nhà thuốc lớn, từng nhà thuốc ở cạnh nhau, thỉnh thoảng có vài người bán quần áo, vì bệnh viện có rất nhiều người đi cùng giường nên cũng có rất nhiêu người mở tiệm bán đồ ăn.
Khi Tiêu Túc nhận được tin nhắn này thì cậu ta cảm thấy đầu lưỡi có vị đắng.
Cô ấy thậm chí không cho cậu ta một cơ hội để biểu hiện?
Nhưng dù vậy, Tiêu Túc vấn có chút lo lắng cho sự an toàn cá nhân của cô nên đã đáp lại.
“Báo cho tôi biển số xe, chú ý an toàn.”
Biển số xe?
Tiểu Nhan nhướng mày, Tiêu Túc nghĩ cô ấy đang đi ô tô riêng hay taxi nên yêu cầu cô ấy cấp biển số đúng không? Tiểu Nhan chỉ đáp: “Không phải, tôi đang ở trên xe của tổng giám đốc Hàn.
Anh ta có việc phải đến bệnh viện tìm Minh Thư”
Nhìn thấy tin nhắn này thì Tiêu Túc nghi ngờ đọc lại vài lần, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Một lúc sau thì cậu ta lại nhìn vào điện thoại và cười một mình.
Thì ra là như vậy.
Lúc Tiểu Nhan đến bệnh viện, vừa xuống xe liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi định thần nhìn lại thì phát hiện ra là Tiêu Túc.
Đúng là cậu ta phải không?
Tiểu Nhan nhớ rằng lúc trước cậu ta gọi cho mình và nói rằng cậu ta đã ra khỏi bệnh viện, lúc đó cô vốn nghĩ rằng cậu ta đã đi rồi nhưng không ngờ rằng cậu ta vẫn còn ở dưới lầu.
Nhìn thấy Tiểu Nhan thì Tiêu Túc nở một nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn dịu dàng thì vết sẹo trên mặt cậu ta cũng dịu đi một chút: “Đến rồi sao?”
Tiêu Túc như vậy khiến Tiểu Nhan không biết mình có tâm trạng gì, trong lòng có chút phức tạp.
Cô ấy gật đầu: “Sao anh không lên?”
“Đi lên cái gì? Không phải cô muốn tới sao?
Nhân tiện ở chỗ này chờ cô”
Người nào đó còn nhân tiện đưa cô ấy đến đây, thì tại sao cậu ta không thể nhân tiện đợi cô ở đây?
Tiểu Nhan đỏ mặt bởi lời nói thẳng thừng của Tiêu Túc, lỗ tai nóng bừng lên, nếu cô ấy nhớ không lầm thì cô ấy đã từng nói với Tiêu Túc rồi, tâm trạng của cô ấy vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa nên hy vọng cậu ta không nên đến làm phiền mình.
Bây giờ cậu ta…
Có phải cậu ta nghĩ rằng tâm trạng của mình đã được sắp xếp ổn thỏa?
Thực tế thì tâm trạng của Tiểu Nhan lúc trước rất bình tĩnh.
Chỉ sau khi nhìn thấy Hàn Thanh thì đầu óc cô ấy lại bắt đầu rối tung lên.
“Tổng giám đốc Hàn”
Đây suy tư thì Tiêu Túc liền hướng phía sau lưng mang theo ý cười: “Mợ đang chờ anh ở trên lầu.”
Ánh mắt Hàn Thanh không chút dấu vết liếc nhìn anh ta một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng đi thẳng lên lầu.
Sau khi anh ta rời đi thì ánh mắt của Tiểu Nhan di chuyển dọc theo bóng dáng của anh ta trong vô thức, nhưng Tiêu Túc đột nhiên đứng trước mặt cô ấy, chặn bóng dáng của Hàn Thanh lại.
“Có lạnh không? Có đói bụng không? Anh em nhà bọn họ có chuyện muốn nói, tôi dẫn cô đi ăn cơm nhé?” Mặc dù đang hỏi, nhưng Tiểu Nhan lại cảm thấy cậu ta đã ra quyết định rồi.
Tất nhiên, nếu Tiểu Nhan muốn từ chối thì cậu ta cũng không thể ép cô ấy đi cùng mình.
Nhưng Tiểu Nhan không phải là người thiếu hiểu biết như vậy, anh em người ta nói chuyện, thì một người ngoài như cô ấy thì xen vào làm gì?
Vì vậy, cô ấy gật đầu.
“Được rồi, đúng lúc cảm thấy hơi đói.”
Trừ những dân cư ở gần đó, hầu hết các tầng dưới của bệnh viện đều là nhà thuốc lớn, từng nhà thuốc ở cạnh nhau, thỉnh thoảng có vài người bán quần áo, vì bệnh viện có rất nhiều người đi cùng giường nên cũng có rất nhiêu người mở tiệm bán đồ ăn.