Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1339
Chương 1339:
Hàn Minh Thư liếc nhìn xung quanh, sau đó giải thích.
“Cô thường đi trên mặt đất bằng phẳng, nhưng bây giờ cô đang bước lên cầu thang, mỗi bước đều cần sức lực, chúng ta đã đi bộ bao lâu rồi? Chúng ta có thể leo lên ngọn núi này không?”
Cô bình chân như vại mà nói như thể là không mệt mỏi chút nào, Tiểu Nhan không thể không oán hận ngay lập tức.
“Thật không công bằng, Minh Thư, chúng ta đã từng ở bên nhau rất nhiều, sao trông cô không có chút mệt mỏi nào vậy? Nếu tôi leo lên núi không được vậy người mang thai như cô so với tôi chẳng phải càng khó khăn hơn sao?”
Nghe thấy, Hàn Minh Thư cười nhạt. Cô khác với Tiểu Nhan, lúc đầu vì năng lượng tràn trề nên Tiểu Nhan thường chạy lon ton, hoặc đi vài bước cùng nhau, mặc dù thỉnh thoảng dừng lại và đợi họ nhưng cô ấy đã tiêu hao thể lực nhanh nhưng phục hồi chậm.
Còn bản thân cô thì sao?
Trước hết hãy tiết kiệm sức lực và tiến lên từng bước một, có thể dùng hết sức lực thì mới mong leo được núi.
Nhìn thấy cô nhàn nhạt cười, Tiểu Nhan mím môi không vui.
“Không công bằng và không công bằng!”
Tiêu Túc không thể chịu đựng được nữa nên phải tự mình giải thích cho cô gái nhỏ.
Sau khi nghe Tiêu Túc giải thích, Tiểu Nhan đã hiểu ra điều đó, vừa thẹn vừa giận mà phát hỏa trên người Tiêu Túc.
“Vậy là hai người đều biết, vậy tại sao ngay từ đầu không nhắc nhở tôi? Nhìn tôi cạn kiệt sức lực, có quá đáng không?”
Lời nói còn chưa đủ Tiểu Nhan đã dùng tay chân để tấn công về phía Tiêu Túc.
Tiêu Túc nở nụ cười trên môi, có chút bất đắc dĩ nhưng rất thỏa mãn.
Cậu ta nhìn Tiểu Nhan bằng ánh mắt cưng chiều.
“Tôi không nhắc nhở em là vì biết trước không bao lâu nữa em sẽ mệt, nhưng lúc này em không hề cạn kiệt năng lượng. Chỉ cần em làm theo phương pháp tôi đã nói thì em có thể phục hồi năng lượng vừa đi về phía trước, đây cũng không là vấn đề lớn”
Nói xong, Tiêu Túc nhìn lên phía trên.
“Nhưng mà ở độ cao này, chúng ta có lẽ phải nghỉ giữa chừng vài lần”
Nếu là cậu ta thì cậu ta có thể lên đến đỉnh núi một mạnh.
Nhưng có hai cô gái trong đội này.
Cần phải nói, cô gái nhỏ này có thể lực rất kém, mợ biết tiết kiệm thể lực không có nghĩa là thể lực đủ, dù biết tiết kiệm và phục hồi thì cũng sẽ có lúc tiêu hao hết, huống chi cô còn đang mang thai.
Vì vậy, Tiêu Túc lẽ ra nên yêu cầu họ dừng lại và nghỉ ngơi trước khi sức chịu đựng của cô cạn kiệt.
Càng tiến về phía trước thì mgười xung quanh càng ngày càng ít, nhưng có một đôi bạn trẻ kiên trì phía sau, hai người hỗ trợ lẫn nhau rất tốt.
Tiểu Nhan nhìn lại vài lần, đôi mắt to đẹp đầy ghen tị.
Cô ấy rất muốn có một tình yêu cổ tích như Vậy, than ôi.
“Ước ao sao?”
Giọng nói của Tiêu Túc truyền đến, kéo tâm trí của Tiểu Nhan trở lại, một lúc sau đó thì cậu ta đã thực sự bước đến bên cô ấy, cách rất gần.
“Nếu em muốn thì chúng ta có thể làm như „ vậy.
Khi cậu ta nói điều này, cậu ta nghiêng người về phía trước một chút, hơn nữa còn cố tình hạ thấp giọng.
Tiểu Nhan theo phản xạ có điều kiện nhìn qua Hàn Minh Thư, cô vẫn tiếp tục ngây người đi về phía trước, không biết có nghe thấy vừa rồi Tiêu Túc nói gì không.
Nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy ngại ngùng không thể giải thích được, căn chặt môi dưới và hung dữ nhìn Tiêu Túc.
Hàn Minh Thư liếc nhìn xung quanh, sau đó giải thích.
“Cô thường đi trên mặt đất bằng phẳng, nhưng bây giờ cô đang bước lên cầu thang, mỗi bước đều cần sức lực, chúng ta đã đi bộ bao lâu rồi? Chúng ta có thể leo lên ngọn núi này không?”
Cô bình chân như vại mà nói như thể là không mệt mỏi chút nào, Tiểu Nhan không thể không oán hận ngay lập tức.
“Thật không công bằng, Minh Thư, chúng ta đã từng ở bên nhau rất nhiều, sao trông cô không có chút mệt mỏi nào vậy? Nếu tôi leo lên núi không được vậy người mang thai như cô so với tôi chẳng phải càng khó khăn hơn sao?”
Nghe thấy, Hàn Minh Thư cười nhạt. Cô khác với Tiểu Nhan, lúc đầu vì năng lượng tràn trề nên Tiểu Nhan thường chạy lon ton, hoặc đi vài bước cùng nhau, mặc dù thỉnh thoảng dừng lại và đợi họ nhưng cô ấy đã tiêu hao thể lực nhanh nhưng phục hồi chậm.
Còn bản thân cô thì sao?
Trước hết hãy tiết kiệm sức lực và tiến lên từng bước một, có thể dùng hết sức lực thì mới mong leo được núi.
Nhìn thấy cô nhàn nhạt cười, Tiểu Nhan mím môi không vui.
“Không công bằng và không công bằng!”
Tiêu Túc không thể chịu đựng được nữa nên phải tự mình giải thích cho cô gái nhỏ.
Sau khi nghe Tiêu Túc giải thích, Tiểu Nhan đã hiểu ra điều đó, vừa thẹn vừa giận mà phát hỏa trên người Tiêu Túc.
“Vậy là hai người đều biết, vậy tại sao ngay từ đầu không nhắc nhở tôi? Nhìn tôi cạn kiệt sức lực, có quá đáng không?”
Lời nói còn chưa đủ Tiểu Nhan đã dùng tay chân để tấn công về phía Tiêu Túc.
Tiêu Túc nở nụ cười trên môi, có chút bất đắc dĩ nhưng rất thỏa mãn.
Cậu ta nhìn Tiểu Nhan bằng ánh mắt cưng chiều.
“Tôi không nhắc nhở em là vì biết trước không bao lâu nữa em sẽ mệt, nhưng lúc này em không hề cạn kiệt năng lượng. Chỉ cần em làm theo phương pháp tôi đã nói thì em có thể phục hồi năng lượng vừa đi về phía trước, đây cũng không là vấn đề lớn”
Nói xong, Tiêu Túc nhìn lên phía trên.
“Nhưng mà ở độ cao này, chúng ta có lẽ phải nghỉ giữa chừng vài lần”
Nếu là cậu ta thì cậu ta có thể lên đến đỉnh núi một mạnh.
Nhưng có hai cô gái trong đội này.
Cần phải nói, cô gái nhỏ này có thể lực rất kém, mợ biết tiết kiệm thể lực không có nghĩa là thể lực đủ, dù biết tiết kiệm và phục hồi thì cũng sẽ có lúc tiêu hao hết, huống chi cô còn đang mang thai.
Vì vậy, Tiêu Túc lẽ ra nên yêu cầu họ dừng lại và nghỉ ngơi trước khi sức chịu đựng của cô cạn kiệt.
Càng tiến về phía trước thì mgười xung quanh càng ngày càng ít, nhưng có một đôi bạn trẻ kiên trì phía sau, hai người hỗ trợ lẫn nhau rất tốt.
Tiểu Nhan nhìn lại vài lần, đôi mắt to đẹp đầy ghen tị.
Cô ấy rất muốn có một tình yêu cổ tích như Vậy, than ôi.
“Ước ao sao?”
Giọng nói của Tiêu Túc truyền đến, kéo tâm trí của Tiểu Nhan trở lại, một lúc sau đó thì cậu ta đã thực sự bước đến bên cô ấy, cách rất gần.
“Nếu em muốn thì chúng ta có thể làm như „ vậy.
Khi cậu ta nói điều này, cậu ta nghiêng người về phía trước một chút, hơn nữa còn cố tình hạ thấp giọng.
Tiểu Nhan theo phản xạ có điều kiện nhìn qua Hàn Minh Thư, cô vẫn tiếp tục ngây người đi về phía trước, không biết có nghe thấy vừa rồi Tiêu Túc nói gì không.
Nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy ngại ngùng không thể giải thích được, căn chặt môi dưới và hung dữ nhìn Tiêu Túc.
Bình luận facebook