Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1344
Chương 1344:
Hàn Minh Thư ở một bên: “..: Cảm giác giống như mình đã khám phá ra một chuyện gì đó không phải.
Trước khi bước vào, Tiêu Túc đã nói rõ rằng cậu ta không muốn đi, nhưng không ngờ cậu ta lại len lén đi…
Tiêu Túc khi bị bắt gặp thì có chút lúng túng, cũng hơi thẹn thùng.
Nhưng mà bây giờ cậu ta cũng không thể phủ nhận được nữa nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, vốn là tôi không muốn đi, nhưng nơi này thực sự rất nhàm chán, cho nên… tôi đã đi cầu một quẻ-”
Tiểu Nhan mặc kệ cậu ta nói gì thì đã lấy quẻ ra coi.
Khi nhìn thấy quẻ của cậu ta giống hệt mình thì một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô ấy.
“Tôi nói, anh tại sao đột nhiên an ủi tôi, hóa ra anh đang an ủi tôi đồng thời an ủi chính mình, anh lại có quẻ giống tôi này, tôi nói Tiêu Túc, anh cầu chuyện gì hả?”
Tiêu Túc nhìn cô ấy mà không nói.
“Quẻ hạ hạ, người sư già đó nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ là anh quyết tâm chinh phục trời cao sao?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiêu Túc, nó như lửa mà thiêu đốt mặt cô ấy.
Trái tim của Tiểu Nhan hồi hộp,Tiêu Túc là…
Cô ấy hoảng loạn muốn tìm Hàn Minh Thư bên cạnh.
Nhưng mà Hàn Minh Thư dường như đã biết được cảnh này xảy ra từ lâu nên đã trốn bên cạnh để uống nước.
“Em nên biết tôi cầu cái gì”
Khi tim Tiểu Nhan đang đập loạn xạ thì Tiêu Túc đã nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng biết rõ ràng em cầu điều gì, những quẻ mà chúng ta cầu đều không được khả quan cho lắm. Có vẻ như…
tình trạng này có thể tiếp diễn trong một thời gian nữa? Nhưng tôi tin rằng nếu tôi cố gắng hơn thì có lẽ em sẽ là của tôi.”
Em là của tôi…
Em là của tôi…
Tiểu Nhan căng thẳng đến mức cô ấy chớp mắt mấy cái rồi hoảng sợ lùi lại, sau đó cô ấy nghĩ ra điều gì đó và ném chiếc quẻ lại vào lông ngực Tiêu Túc, tức giận: “Ai mà có tâm tư như thế giống anh chứ? Tôi không có cầu những chuyện giống anh đâu! Về phần tôi cầu cái gì, tôi cũng không muốn nói cho anh biết!”
Nói xong, Tiểu Nhan đã trực tiếp bỏ chạy.
Tiêu Túc đưa mắt nhìn cô ấy bỏ chạy, nở một nụ cười nhạt trên môi.
Hàn Minh Thư đang uống nước thì Tiểu Nhan chạy tới ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia ý cười. Sau đó lại nghe thấy Tiểu Nhan than thở với mình: “Minh Thư, chúng ta vẫn không phải là bạn tốt sao?”
“Ừ, tại sao không?”
“Vậy thì tại sao khi bạn của cô gặp khó khăn thì cô lại bỏ rơi tôi? Cô còn ngồi đây nhàn nhã Ị”
uống nước, thật là không có lương tâm “Bạn bè gặp khó khăn sao?” Hàn Minh Thư quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười: “Nhưng mà tôi thật sự không nhìn thấy, nhưng mà tôi lại nhìn thấy một người đàn ông. Là bạn tốt của cô, khi cô có hoa đào thì tôi đương nhiên muốn tạo thêm thời gian và không gian cho cô Su rồi: Tiểu Nhan: “..”
Cô ấy tức giận mím môi.
“Hoa đào gì, tôi không cần hoa đào. Tôi là người sau này sẽ chăm chỉ mở cửa hàng, cho nên tôi không cần hoa đào”
Hàn Minh Thư cười thầm.
“Nhưng mà anh ta cũng được quẻ hạ hạ, tôi đột nhiên cảm thấy rằng anh ta cũng xui xẻo như tôi, tôi không phải là người xui xẻo nhất.”
“Đúng vậy, hai người cũng rất có duyên phận.
Cầu xin một quẻ nhưng đều là quẻ xấu, anh ta cũng được một quẻ xấu, vừa vặn có thể an ủi cô”
Tiểu Nhan: “… Nhìn cô đi, lại nói chuyện này, Minh Thư, gần đây cô thật sự là càng ngày càng tệ.”
“Có sao?”
Hàn Minh Thư ở một bên: “..: Cảm giác giống như mình đã khám phá ra một chuyện gì đó không phải.
Trước khi bước vào, Tiêu Túc đã nói rõ rằng cậu ta không muốn đi, nhưng không ngờ cậu ta lại len lén đi…
Tiêu Túc khi bị bắt gặp thì có chút lúng túng, cũng hơi thẹn thùng.
Nhưng mà bây giờ cậu ta cũng không thể phủ nhận được nữa nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, vốn là tôi không muốn đi, nhưng nơi này thực sự rất nhàm chán, cho nên… tôi đã đi cầu một quẻ-”
Tiểu Nhan mặc kệ cậu ta nói gì thì đã lấy quẻ ra coi.
Khi nhìn thấy quẻ của cậu ta giống hệt mình thì một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô ấy.
“Tôi nói, anh tại sao đột nhiên an ủi tôi, hóa ra anh đang an ủi tôi đồng thời an ủi chính mình, anh lại có quẻ giống tôi này, tôi nói Tiêu Túc, anh cầu chuyện gì hả?”
Tiêu Túc nhìn cô ấy mà không nói.
“Quẻ hạ hạ, người sư già đó nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ là anh quyết tâm chinh phục trời cao sao?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiêu Túc, nó như lửa mà thiêu đốt mặt cô ấy.
Trái tim của Tiểu Nhan hồi hộp,Tiêu Túc là…
Cô ấy hoảng loạn muốn tìm Hàn Minh Thư bên cạnh.
Nhưng mà Hàn Minh Thư dường như đã biết được cảnh này xảy ra từ lâu nên đã trốn bên cạnh để uống nước.
“Em nên biết tôi cầu cái gì”
Khi tim Tiểu Nhan đang đập loạn xạ thì Tiêu Túc đã nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng biết rõ ràng em cầu điều gì, những quẻ mà chúng ta cầu đều không được khả quan cho lắm. Có vẻ như…
tình trạng này có thể tiếp diễn trong một thời gian nữa? Nhưng tôi tin rằng nếu tôi cố gắng hơn thì có lẽ em sẽ là của tôi.”
Em là của tôi…
Em là của tôi…
Tiểu Nhan căng thẳng đến mức cô ấy chớp mắt mấy cái rồi hoảng sợ lùi lại, sau đó cô ấy nghĩ ra điều gì đó và ném chiếc quẻ lại vào lông ngực Tiêu Túc, tức giận: “Ai mà có tâm tư như thế giống anh chứ? Tôi không có cầu những chuyện giống anh đâu! Về phần tôi cầu cái gì, tôi cũng không muốn nói cho anh biết!”
Nói xong, Tiểu Nhan đã trực tiếp bỏ chạy.
Tiêu Túc đưa mắt nhìn cô ấy bỏ chạy, nở một nụ cười nhạt trên môi.
Hàn Minh Thư đang uống nước thì Tiểu Nhan chạy tới ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia ý cười. Sau đó lại nghe thấy Tiểu Nhan than thở với mình: “Minh Thư, chúng ta vẫn không phải là bạn tốt sao?”
“Ừ, tại sao không?”
“Vậy thì tại sao khi bạn của cô gặp khó khăn thì cô lại bỏ rơi tôi? Cô còn ngồi đây nhàn nhã Ị”
uống nước, thật là không có lương tâm “Bạn bè gặp khó khăn sao?” Hàn Minh Thư quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười: “Nhưng mà tôi thật sự không nhìn thấy, nhưng mà tôi lại nhìn thấy một người đàn ông. Là bạn tốt của cô, khi cô có hoa đào thì tôi đương nhiên muốn tạo thêm thời gian và không gian cho cô Su rồi: Tiểu Nhan: “..”
Cô ấy tức giận mím môi.
“Hoa đào gì, tôi không cần hoa đào. Tôi là người sau này sẽ chăm chỉ mở cửa hàng, cho nên tôi không cần hoa đào”
Hàn Minh Thư cười thầm.
“Nhưng mà anh ta cũng được quẻ hạ hạ, tôi đột nhiên cảm thấy rằng anh ta cũng xui xẻo như tôi, tôi không phải là người xui xẻo nhất.”
“Đúng vậy, hai người cũng rất có duyên phận.
Cầu xin một quẻ nhưng đều là quẻ xấu, anh ta cũng được một quẻ xấu, vừa vặn có thể an ủi cô”
Tiểu Nhan: “… Nhìn cô đi, lại nói chuyện này, Minh Thư, gần đây cô thật sự là càng ngày càng tệ.”
“Có sao?”
Bình luận facebook