• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (8 Viewers)

  • Chương 1468-1470

Chương 1468:



Hàn Thanh cố gắng nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi. “Em không đi viện đầu, cũng không muốn về nhà. Tiểu Nhan vùi mình vào gối, âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Anh thả em ở khách sạn nào đó là được.



Cô nhóc này nói năng linh tinh gì vậy? Thời điểm này không đi bệnh viện đã đành, anh ta làm sao có thể đưa cô đến khách sạn.



Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh bèn mang cô về nhà. Nơi này là chỗ sinh hoạt cá nhân của anh, không có người giúp việc, cũng không phải chỗ ở thường ngày của nhà họ Hàn. Lúc Tiểu Nhan xuống xe liền cảm thấy nghi ngờ. “Đây là đâu?”“Nhà tôi.”



Dứt lời, anh bế bổng cô lên đi vào trong nhà. Tiểu Nhan để anh ôm cô, xung quanh toàn là hơi thở của anh. Rõ ràng ngày hôm qua mới quyết định cả đời này không bao giờ dây dưa với anh.



Nhưng người đàn ông này đã cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cảm giác tin cậy an toàn. Cô không kiềm chế được bản thân mà rúc vào lòng anh.



Bước chân Hàn Thanh hơi ngừng lại, anh cũng cảm giác được sự chuyển biến của cô. Hàn Thanh nghĩ là cô vẫn sợ hãi nên ôm chặt hơn, giọng nói trầm ẩm lộ ra sự dịu dàng. “Đừng sợ. Loại chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tiểu Nhan nghĩ đến sự việc vừa rồi mà khiếp sợ.



Nếu Hàn Thanh không tới cứu cô thì buổi tối hôm nay sẽ ra sao?



1468-1-de-choc.jpg




Hàn Thanh đi rồi, Tiểu Nhan cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đôi giày trắng của mình bị vấy bẩn. Cô đột nhiên liên tưởng đến dáng vẻ vừa rồi của mình.



Hệt như đôi giày trắng này, bị Lý Tư Hàn vấy bẩn. Bây giờ thân thể cô nhất định rất bẩn. Cô vẫn nhớ anh ta túm lấy tay cô, cởi quần áo cô ra, chạm vào da thịt cô Hình ảnh trong đầu cử xuất hiện không ngừng, càng lúc càng nhiều. Tiểu Nhan không chịu nổi mà kêu lên một tiếng đầy sợ hãi. Cô đứng bật dậy chạy ra ngoài, phích một cái đâm trúng vào lồng ngực Hàn Thanh. “Sao thế “



Lời còn chưa dứt, Tiểu Nhan liền lui về phía sau, trốn tránh anh như trốn dịch bệnh.



Tay Hàn Thanh cầm hộp thuốc, đang muốn giúp cô xử lý vết thương. Anh đi rất nhanh, trở về cũng thực mau.



Tuy nhiên, trở về rồi, anh lại phát hiện ánh mắt và biểu hiện của Tiểu Nhan có gì đó không ổn.



Mới đi có một lát mà sao đã biến thành như vậy?Anh thử bước lên một bước nhỏ. “Anh đừng qua đây”



Quả nhiên, Tiểu Nhan sợ hãi lùi về sau, ánh mắt oán hận nhìn anh: “Sao anh lại cứu tôi? Chẳng phải tôi đã nói sẽ không liên quan gì tới anh cơ mà? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng xuất hiện nữa cơ mà? Tại sao anh còn cứu tôi?”



Hàn Thanh mím đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh đi vài phần. “Tôi không cứu cô thì ai sẽ làm điều đấy?”



Cô cụp mi mắt: “Ai cũng được… Nhưng sao lại là anh? Tại sao lại để anh thấy tôi trong tình cảnh thế thảm vậy… Tôi, tôi bây giờ rất bẩn…”



Cô cắn môi, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh ghế tởm ấy đi. Nhưng cô có nỗ lực tới đầu thì những hình ảnh ấy vẫn cứ bám riết y như keo dán. “Bây giờ tôi rất bẩn… Rất bẩn… Anh vốn đã ghét tôi, giờ phút này… hẳn là cũng thấy tôi kinh tởm phải không?”



Tiểu Nhan nở một nụ cười thê thảm: “Sớm biết như vậy, tôi thà rằng bị hãm hiếp cũng không cần anh cứu.”



Ban đầu Hàn Thanh hãy còn xót xa thay cho cô, sau khi nghe xong câu kia anh xém chút nữa thì sặc. Anh nheo mắt lại, nhìn cô bằng vẻ mặt nguy hiểm.



Cái gì mà thà rằng bị hãm hiếp cũng không cần anh cứu? Hàn Thanh chỉ muốn gõ đầu cô nàng để xem bên trong chứa thứ gì. Nhưng Tiểu Nhan khóc thật sự đáng thương, miệng hồng hết cả lên, trông tủi thân hết sức.Hàn Thanh nhắm mắt. Giây tiếp theo anh mở mắt ra thì đồng thời trong lòng cũng có quyết định. “Dựa theo tính cách của tôi thì thực sự không muốn làm việc này vào lúc này đâu. Nhưng… Dứt lời, Hàn Thanh bước nhanh tới, nắm lấy cảm của cô nhóc này, ép cô ngẩng đầu lên, cúi người hôn xuống. “Um…”



Tiểu Nhan hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Cô kinh ngạc trợn to mắt.
Chương 1469:



Trong phút chốc, những hình ảnh kinh khủng khiến cô ghê tởm bỗng nổ tung. Đầu cô trở nên trống rỗng, không nhớ được điều gì nữa. Thứ tồn tại duy nhất là cảm giác chân thật trước mặt.



Chính là sự ấm áp trên môi.



Môi Hàn Thanh hơi lành lạnh, dần dần biến thành ấm áp, sau cùng trở nên nóng bỏng như lửa đốt, dường như muốn thiêu cháy cô.



Thân thể cô vì khiếp đảm mà run rẩy, cả người mềm nhũn. Bàn tay anh đỡ lấy eo cô, ôm cô vào lồng ngực dày rộng ấm áp.



Trời đất quay cuồng, hôm nay là hôm nào?



Từng giây trôi qua. Từ khoảnh khắc bắt đầu cho đến tận khi kết thúc, Tiểu Nhan đều mở to đôi mắt. Mãi tới lúc Hàn Thanh bước về sau, cô vẫn ở trong trạng thái cứng đờ như con rối gỗ, ngơ ngác nhìn anh.



Hàn Thanh lùi trán lại một chút, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại tiến lên.



Chắc bởi vì vừa hôn xong nên giọng anh vẫn còn khàn, mang theo mấy phần dục vọng. Hơi thở của anh không chỉ phả nhẹ vào mặt cô mà còn chạm cả vào trái tim “Bây giờ còn thấy bẩn không?”



Trước mắt toàn là khuôn mặt anh tuấn và hương vị của anh, còn có sự ẩm áp vương trên môi. Tâm này cô còn nghĩ gì đến chuyện bẩn hay không bẩn?



Nhìn bộ dạng này của cô, Hàn Thanh biết sự lựa chọn của anh là đúng đản. Hơn nữa, vừa nãy anh ý thức được một việc rất nghiêm trọng, anh vậy mà lại Thật ra vốn chỉ muốn hôn cô một cái, trấn an cô, đồng thời khẳng định với cô một điều.



Cô không bẩn.



Nhưng khi đặt môi hôn, anh lại mất khống chế.



Lại còn mất khống chế không hề nhẹ nên mới có thể hôn một cô gái vừa trải qua chấn động tâm lý lâu đến vậy.



Điều này khiến Hàn Thanh đau đầu.



Anh mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hay là cô đi tầm trước?”



Sau khi kết thúc một nụ hôn mà nghe được câu này thì Tiểu Nhan cảm thấy thật khó để không hiểu lầm. Một cảm xúc lạ len lỏi vào não bộ đang trống rỗng.



Thấy cô gái nhỏ nhìn mình bằng bằng vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt lại tràn ngập sự quái dị thì Hàn Thanh biết ngay là cô đã hiểu sai, chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Đi tắm để bình tĩnh lại. “À, à.” Tiểu Nhan ngốc nghếch gật đầu. Cô chủ động đi về hướng nhà tắm.



Nhà tắm ở rất gần nên cô có thể tự đi được, cô bước vào trong đóng cửa lại.



Bỏ lại mọi thứ ở bên ngoài, Tiểu Nhan nhìn vào gương.



Trong gương hiện lên một gương mặt ửng hồng. Bởi vì nụ hôn ban nãy nên bờ môi trở nên đỏ bừng. Cô nhìn vào gương một lúc lâu sau mới chậm chạp duỗi tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mỗi mình.



Là ảo giác ư?



Hàn Thanh vừa mới hôn cô? Hơn nữa, không phảihôn kiểu chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng dứt ra mà là…



Nụ hôn này khác biệt hoàn toàn với những lần lén lút trước đây của cô, phải gọi là bỏ xa mười con phố.



Là giả đi? Không phải cô đang hoang tưởng thì chính là đang nằm mơ Tiểu Nhan véo mặt mình một cái thật mạnh, đau đến mức cô phải biến sắc mà kêu lên một tiếng. Có điều cô rất nhanh nghĩ ra điều gì đó, vội vàng bịt chặt miệng, kinh ngạc trợn to mắt.



Khoảng cách gần như vậy. Cô mà kêu thì rất có thể Hàn Thanh sẽ nghe thấy.



Tiểu Nhan nuốt đau đớn vào trong lòng. Cô mở vòi hoa sen, để nước ấm xối lên thân thể.



Những ý nghĩ kinh khủng đều biến mất. Có thể nói nụ hôn của Hàn Thanh rất hữu hiệu. Hiện tại đầu cô chỉ toàn là nụ hôn kia.



Tiểu Nhan duỗi tay che mặt lại.



Cũng không biết đã tắm bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.



Tiểu Nhan bỗng hoảng hốt, cô tắt vòi sen, đứng nguyên một chỗ không dám phát ra âm thanh. “Quần áo treo ở cửa. Tôi đi đây, cô nhớ cầm lấy mặc.”



Tiếng túi nilon sột soạt. Kế tiếp là tiếng bước chân xa dần. Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.



Cô do dự một lát, để chân trần nhẹ nhàng mở cửa,cầm lấy chiếc túi.
Chương 1470:



Trong túi là một cái áo sơ mi màu đen. Tiểu Nhan chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ mặt.



Chỗ này làm gì có người đàn ông khác? Cái áo này hẳn là của anh ta? Anh ta lấy áo sơ mi của mình cho cô mặc? Tiểu Nhan cắn môi dưới, trong lòng hơi thấp thỏm.



Phải làm sao đây? Cô muốn mặc nó sao?



Mặc áo sơ mi của anh có phải hơi kỳ không?



Nhưng thực tế không cho phép cô do dự. Quần áo của cô đã bị bẩn vì bụi đất, còn bị nước hắt vào ướt đẫm.



Đáng ra cô không nên đi tắm.



Nên làm thế nào bây giờ?



Chần chừ mãi, Tiểu Nhan mới lau khô thân mình và mặc chiếc áo sơ mi đen kia vào.



Vóc dáng Hàn Thanh rất cao trong khi thân hình Tiểu Nhan lại nhỏ xinh. Áo sơ mi bao kín đầu gối trắng ngần của cô, hơn nữa áo màu tối nên không có vẻ hở quá.



Tiểu Nhan soi mình trong gương một lát mới an tâm Cô hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.



Trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng hít thở của cô. Cô để chân trần bước ra, trên nền nhà lưu lại những dấu chân ướt sũng. “Tắm xong rồi à?”Giọng đàn ông thanh lãnh từ cửa truyền đến dọa cho Tiểu Nhan nhảy dựng lên. Cô theo bản năng dùng tay che trước người.



Động tác này khiến Hàn Thanh hơi xấu hổ. Anh nhấp đôi môi mỏng, vẻ mặt không được tự nhiên mà dời ánh mắt: “Trên sô pha có một cái áo khoác. Mặc vào đi.”



Bây giờ Tiểu Nhan là một con rối gỗ, mà người giật dây điều khiển chính là Hàn Thanh. Về cơ bản thì anh nói gì cô làm nấy.



Cho nên nghe Hàn Thanh nói xong, Tiểu Nhan qua số pha lấy áo khoác mặc vào.



Đây là kiểu áo khoác dành cho mùa xuân, mỏng và nhẹ. Mặc nó vào giúp Tiểu Nhan cảm thấy đỡ xấu hổ phần nào.



Nhìn cô mặc xong rồi, Hàn Thanh cầm đôi dép lê, kh lưng đặt cạnh chân cô, giọng nói trầm thấp: “Nhà không thừa dép nên đi tạm của tôi vậy.”



Nghe vậy, Tiểu Nhan cúi đầu. Trước mắt cô là một đôi dép lê màu xám đi trong nhà dành cho nam. Kích thước chân của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều, Tiểu Nhan đi vào rồi vẫn còn dư ra một khoảng. “Tôi đi của anh rồi thì anh đi bằng gì?”



Tiểu Nhan liếc anh một cái. Anh không có mang giày.



Lạ thiệt. Chẳng lẽ trong nhà cũng chỉ có một đôi giày?



Hàn Thanh biết cô đang nghĩ gì, thấp giọng trả lời thắc mắc của cô: “Tôi ít đến đây nên chỉ có một đôithôi.”



Hàn Thanh nói xong liền nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: “Qua đây bôi thuốc”



Hàn Thanh kéo cô qua sô pha ngồi. Anh mở hộp thuốc, lấy thuốc trị thương ra. Trước tiên anh lau miệng vết thương giúp cô Anh lau rất cẩn thận. Bởi vì khoảng cách gần mà hô hấp cả hai như hòa quyện lại. Tiểu Nhan chỉ có thể khống chế bản thân, không để hơi thở phả lên mặt đối phương.



Lau xong rồi, Hàn Thanh nhìn cô hỏi. “Trên người cô còn chỗ nào bị thương?”



Tiểu Nhan cứng đờ. Trên người? Chẳng lẽ anh ta muốn thay cô sát trùng cả thân thể? Thật ra trên người cô vốn không có vết thương. Hàn Thanh xuất hiện gần như kịp thời nên cô chỉ hứng chịu một bạt tai và bị xé quần áo. Ngoài ra không bị tổn thương gì hết.



Nhưng lúc nãy tắm rửa, sau lưng cô hơi xót. Không biết có phải vì cọ trúng tường hay không?



Nhưng dù sao cũng nằm ở vị trí lưng, cô không thể nói cho Hàn Thanh.



Đâu thể cởi áo sơ mi ra nhờ anh ta lau lưng hộ?



Hàn Thanh quan sát cô gái nhỏ đỏ mặt một lúc lâu. Anh bỗng dưng nghĩ đến điều gì, trầm giọng dò hỏi: “Không tiền sao?”



Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải không tiện… Tôi, tôi không bị thương.



Nghe vậy, Hàn Thanh nhăn mày. Anh từng thấy cô bị ấn trên mặt tường thô ráp. Da cô gái này mềm mịn, thể nào cũng bị thương một chút.



Tuy nhiên, nam nữ với nhau kể cũng không tiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom