• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (9 Viewers)

  • Chương 1482-1486

Chương 1482:



Tiểu Nhan hơi cười: “Dì Trương, cháu nói thì dì không tin, tại sao anh ta nói thì dì lại tin? Anh ta không làm loại chuyện như vậy, bạn cháu thì sẽ làm loại chuyện như vậy? Ở trong mắt cháu, bạn cháu cũng là đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.”



Nếu đối phương đã không muốn thừa nhận, vậy bọn cô cũng không cần thiết phải chịu trách nhiệm cho tội danh đánh người này, dù sao thì đối phương cũng không lấy ra được chứng cứ. “Huống gì dì Trương, dì cảm thấy những lời cháu nói này, là đang làm bẩn sự trong sạch của anh ta? Chúng ta đều là phụ nữ, dì cảm thấy những lời này là làm bẩn sự trong sạch của anh ta, hay là sự trong sạch của cháu?”



Một phen lời nói phía sau khiến những hàng xóm đang hóng chuyện đều tán đồng gật đầu. “Đúng đó đúng đó, nếu tiểu Lý mà bà nói khôngcó làm loại chuyện này, thì sao con bé nhà họ Chu lại nói như vậy chứ?”



“Đúng đó, hoàn toàn không cần thiết phải nói ra những lời này để làm bẩn thanh danh của mình, điều này hoàn toàn không cần thiết mà. Tôi nói này di Trương, cái người mà bà giới thiệu kia có phải không đáng tin không? Theo lời Tiểu Nhan nói như vậy, người đó căn bản không phải người đàng hoàng gì mà.”



“Nếu đã không phải người đàng hoàng gì, vậy bị đánh một trận nhập viện hình như cũng không có gì đâu nhỉ?”



“Đúng vậy…nếu là tôi, có người dám làm gì với con gái tôi, tôi không đánh chết hắn ta là còn nhẹ đó.”



1482-1-de-choc.jpg




Cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói lại: “Đều là không bằng chứng như nhau, sao dì thì lại có thể nói bạn trai cháu đánh người bị thương? Dì Trương, dì đây là điển hình cho việc chỉ cho mình làm mà không cho người khác làm theo.”



Dì Trương không ngờ mình giả bệnh rồi mà cô gái nhỏ vẫn không buông tha mình, bà ta sững người một lát, sau đó lại tiếp tục kêu trời gọi đất khóc lên.



Mà lúc này cha mẹ của Tiểu Nhan, hai vợ chồng nhà họ Chu từ trên lầu đi xuống. Hai vợ chông họ vốn còn đang ở nhà đợi Tiểu Nhan, ai ngờ chờ trái chờ phải vẫn không thấy về sau đó lúc nghe thấy dưới lâu dường như có tiếng cãi nhau truyền đến, vì vậy hai người liền ra cửa xem thử, không ngờ lại nghe được.



mấy câu lại sau. Lúc nghe thấy Tiểu Nhan nói Lý Tư Hàn động tay động chân với cô, cha Chu suýt tý nữa liền xông ra ngoài đánh người, sau đó bị La Tuệ Mỹ cản lại, nhỏ giọng nói: “Ông xem có phải con gái chúng ta lớn rồi không? Một mình đối mặt với nhiều người như vậy, vậy mà lại còn bình tĩnh thong dong?”



Bị bà nói như vậy, cha Chu cũng thoáng cảm thấy, hình như là vậy ha?



€on gái đối mặt với nhiều người như vậy mà lại không hề hoảng hốt? Đúng là rất tốt, vì vậy hai vợ chồng quyết định lại quan sát thêm một lát, đợi đến khi dì Trương bắt đầu kêu trời gào đất rồi hai người mới quyết định hiện thân.



Vừa xuất hiện, cha Chu liền vén tay áo lên: “Ai dám ức hiếp con gái tôi, đừng nói là bệnh viện, lão.



Chu tôi trực tiếp đánh cho nó vào thẳng nơi hỏa táng!



Gòn muốn vào bệnh viện hả? Cửa cũng không có!”



Ông Chu hung hăng, giọng nói sang sảng, quan trọng là tướng tá to con, khi ông ta bước ra trông mặt mày dữ tợn, trông có vẻ ghê gớm. Thường ngày đôi vợ chồng nhà họ Chu nhìn thân thiện hòa nhã, hàng xóm láng giềng với nhau cả, dù không thân thiết nhưng ai cũng biết là bản anh em xa mua láng giềng gần.



Nên đây là lần đầu tiên mọi người thấy ông Chu hung dữ đến như thế, hàng xóm xung quanh thấy vậy đều dạt hết ra.



Dù sao chăng nữa cũng chỉ đến để hóng chuyện, tóm lại là bình thường rảnh rỗi cũng chỉ ngồi uống trà tán gẫu, chứ không phải đến để rước vạ vào thân.



Bà con hàng xóm đứng dẹp ra, không ai đỡ dì Trương nữa, người phụ nữ trẻ tuổi chạy đến đỡ dì Trương đầu tiên thấy mọi người đều lùi lại thì cũng vội vàng đỡ cho dì Trương đứng lên rồi nói: “Dì Trương này, dì tự đứng cho vững nhé.



Nói dứt lời, cô ấy cũng đứng giãn ra cùng với mọi người.



Dì Trương: “…
Chương 1483:



Có cần gió chiều nào xoay chiều ấy thể không? Rõràng mới đây thôi ai cũng túm tụm lại cơ mà? Mọi người sợ ông Chu, chứ bà ta thì không, bà ta chống nạnh: “Ông đến đúng lúc lắm, ông Chu ạ. Tôi muốn hỏi xem ông dạy con gái thế nào mà lại dung túng cho nó vu oan giá họa cho người khác thế hả?



Tôi biết nó từ nhỏ đến lớn, cũng xem như một nửa là cha là mẹ chứ hả? Tuy tôi lớn tuổi, không con không cái, nhưng nhà ông cũng không thể bắt nạt bà già này thế được, hu hu…



La Tuệ Mỹ đi theo ông Chu xuống, bất chợt nghe thấy những lời dì Trương nói, cảm thấy bà ta quá trắng tráo rồi.



Làm thế nào mà biết con gái ông bà từ nhỏ đến lớn thì xem như có một nửa là cha là mẹ? Nhớ lại đối tượng xem mắt mà bà ta giới thiệu suýt nữa ức hiếp con gái cục cưng của mình mà sáng sớm ngày ra còn ở đây sinh sự kéo theo cả hàng xóm láng giềng đến hóng chuyện.



Chuyện này mà đồn ra thì gia đình họ và con gái biết giấu mặt vào đâu? Nghĩ tới đây là bà La Tuệ Mỹ còn chẳng muốn tươi cười với dì Trương mà thẳng thừng buông lời châm chọc: “Tôi bảo này dì Trương, bà nói là bà có lòng giới thiệu người đi xem mắt với con gái tôi thì tôi còn cố chịu, bà nói bà biết con bé từ nhỏ đến lớn tôi cũng chịu, nhưng bà nói xem như có một nửa là cha là mẹ của con gái tôi thì tôi không lọt tại đầu nhé. Có một nửa là cha là mẹ của con bé là như thế nào? Chẳng hóa ra tôi với ông nhà tôi vất vả nuôi nấng con cái khôn lớn thành người lại chỉ được coi là một nửa cha mẹ thôi à?”Dì Trương không ngờ bà ấy lại lấy câu này ra để nói, nên cứng họng một lúc lâu, “Ấy là tôi nói đại ý thế, chứ không bảo là xem như ba mẹ thật, có thể nào thì tôi cũng là bề trên đúng không?”



“Đã không phải ba mẹ thì chẳng có quyền gì dạy dỗ con gái chúng tôi hết.” Bà La Tuệ Mỹ bước lên trước, đẩy cha Chu sang một bên.



Phụ nữ vẫn giỏi đấu võ mồm hơn, vả lại đối với dì Trương thì nhiều năm qua bà La Tuệ Mỹ đã luyện được cách đáp trả để bà ta phải sôi máu. Ban nãy ở trong lối đi, hai ông bà đã nghe được một lúc, bây giờ lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng bà La Tuệ Mỹ, nên quyết không cho dì Trương dù chỉ một cơ hội nhỏ, bà ấy nói: “Còn nữa, lúc nãy tôi ở trên tầng cũng đã nghe nhiều rồi, thấy câu nào bà cũng đổ oan cho con gái là đã có bạn trai mà vẫn nhờ bà giới thiệu đối tượng xem mắt. Tôi bảo này dì Trương a, chúng ta không thể đổi trắng thay đen như thế được. Ban đầu chính bà đến tận quán mỳ nằng nặc đòi giới thiệu tên Lý Tư Hàn này cho Tiểu Nhan xem mắt, chúng tôi còn chưa lên tiếng xác nhận mà bà đã gọi điện thoại kêu người ta tới, sao đến hôm nay lại thành Tiểu Nhan nhờ bà giới thiệu đối tượng xem mắt rồi? Dì Trương ạ, bà lật mặt như lật bánh tráng thế thì tôi rất nghi ngờ việc vừa rồi bà nói bạn trai của con gái tôi đánh Lý Tư Hàn nhập viện, thậm chí còn gãy mất mấy chục cái xương liệu có phải cũng là chuyện đổi trắng thay đen không đấy?”



Tiểu Nhan đứng bên cạnh nhìn chằm chăm mẹ mình, nghe được những lời này xong cảm thấy hả lòng hả dạ. Cô vốn tưởng ba mẹ mình sẽ lo cho danh tiếng nên chắc chắn không làm lớn chuyệnnày lên, mà sẽ đè xuống rồi giải quyết riêng, không ngờ họ lại cùng đứng ra bảo vệ cô. “Cô! Tuệ Mỹ! Cô bảo ai đổi trắng thay đen? Cô nói rõ ràng ra xem nào!”



“Dì Trương ạ, tôi chỉ hỏi có phải bà đến tận quán để mai mối không? Thường ngày bao nhiều người qua lại không phải bà muốn chối là chối được đầu nhé! Bây giờ bà vẫn chưa chịu thừa nhận thì xem ra câu nói ban nãy là đúng rồi.”



“Tôi, tôi nóng ruột quá nên là quên mất thôi. Là tôi chủ động giới thiệu đối tượng xem mắt cho Tiểu Nhan đấy thì sao nào? Chẳng lẽ tôi lại không muốn tốt cho nó à? Tiểu Lý ngoan hiền là thế mà giờ bị các người đánh cho nằm viện. Đúng là tạo nghiệp mà!”



“Bà đừng có đánh trống lảng. Chúng ta nói cho rõ ràng nào, bà nóng ruột quá nên quên thì có thể bịa chuyện sỉ nhục con gái tôi là cái lý gì thế? Bà nói Tiểu Lý bị đánh phải nằm viện gãy mất mấy chục cái xương, tôi thấy chuyện này cũng thực sự không rõ ràng. Hay là báo công an đi. Để các chú công an phân biệt phải trái đúng sai.” Nói dứt lời, bà La Tuệ Mỹ cũng chẳng hề đắn đo mà rút điện thoại di động ra ngay trước mặt mọi người, định gọi báo công an với thái độ vô cùng cứng răn.



Dì Trương đảo mắt không biết đang nghĩ ngợi điều gì, rồi bỗng bước tới giữ tay bà La Tuệ Mỹ lại. “Ôi em gái, cô gọi điện báo công an mà làm gì? Quan thanh liêm cũng khó xử chuyện gia đình mà! Thằng bé Tiểu Lý bị thương nặng thật mà, nếu nhưnhà cô không tin thì có thể đi cùng tôi đến bệnh viện xem là biết ngay thôi.”



“Bà con nói xem có phải không ạ?”



Hàng xóm láng giềng nhìn nhau bối rối. “Thì cứ đi xem, nếu như bị đánh thật thì chắc chắn giờ này đang nằm trong bệnh viện, chỉ không biết là có bị thương nặng như dì Trương nói hay không thôi?”



“Đúng đấy, tôi thấy đi xem sao cũng được, nếu như bị người ta đánh đến nỗi bị thương nặng thật thì cũng không cãi được nữa. “Đúng không bà con? Hôm nay mong bà con phân xử giúp, đến bệnh viện cùng tôi một chuyến.



Đúng lúc mọi người đang định kéo nhau đến bệnh viện thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không cần!”



Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh tanh: “Thưa các cô các chú, thường ngày mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, vì các cô chú là bề trên nên cháu cũng kính trọng các cô chú. Nhưng nếu chuyện như thế này mà cũng hò reo cổ vũ được thì đừng trách cháu sau này không coi ai ra gì. Chuyện ngày hôm nay cháu chỉ nói một câu thôi, không đời nào bạn của cháu đánh người, cho dù có đánh thì cũng do anh ta gieo gió gặt bão, bỉ ổi thành thói. “Ở hay, cái con bé này, bảo mọi người đến bệnh viện với bác nên mày sợ có đúng khống? “Cháu mà sợ?”



Tiểu Nhan nhếch miệng, bất chợt liếc mắt nhìn Hàn Thanh nấy giờ vẫn ngồi phía sau quan sát cuộc đấu vì cô đã dặn anh ta đừng xen vào.



Tuy anh không ra tay nhưng cũng không bỏ đi, rõ rằng là ở lại đây làm chỗ dựa cho cô.



Khi đến, cô đã xem tập hồ sơ mà Tô Cửu photo thừa ra, quả thực gã ý Tư Hàn đó có quá nhiều tội lỗi xấu xa, cô khơi ra bất cứ chuyện nào cũng được.



Hai người nhìn nhau, Hàn Thanh đã đoán được suy nghĩ của cô gái này, bèn gật đầu với cô.
Chương 1484:



Tiểu Nhan có được sự tự tin nên đã quyết định, “Mọi người hoàn toàn không cần phải đến bệnh viện, vì có khả năng là đi mất công, còn tại vì sao thì có lẽ đợi anh ta vào tù sẽ biết”



Khi hai chữ vào tù được thốt ra, rõ ràng ai nấy đều sững sờ, rồi mới lấy lại được bình tĩnh.



Chẳng phải là một buổi xem mắt thôi sao? Theo cách hiểu của họ thì cùng lắm cũng chỉ là đánh ghen, rồi cuối cùng nghĩ cách để hòa giải.



Sao lại… phải vào tù?



Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu, Tiểu Nhan cảm thấy mình đã nói đến mức này rồi thì dứt khoát nói hết đầu đuôi ngọn ngành ra luôn.



Nghĩ đến đây, cô khẽ nở nụ cười hờ hững, nhưng giọng nói thì lạnh lùng hằn: “Không giấu gì các cô chú, Lý Tư Hàn chuyên lừa cưới, còn lừa cả tiền bạc, trước kia đã từng vài lần có tiền án, chẳng qua là có những người họ sợ mất mặt, tiếc danh tiếng nên không nói ra chuyện này. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, vẫn có người đã báo công an, nên anh ta từng phải đi tù vì tội lừa đảo trong hôn nhân và lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mới được thả ra năm ngoái, chắc thím Trương cũng biết hết mấy chuyện này nhỉ? Thím nói giới thiệu đối tượng xemmắt cho cháu là vì muốn tốt cho cháu à? Có thật là tốt cho cháu không? Chẳng lẽ không phải là đẩy cháu vào giữa chảo dầu sôi à?”



“Cái gì? Từng đi tù? Làm sao mà lấy cái thắng như thế được?”



“Đúng đấy, sao bà Trương lại như thế chứ? Lại còn lừa tiền, lừa cưới? Chắc thấy quán mỳ nhà con bé Tiểu Nhan làm ăn phát đạt nên có ý đồ đây mà.”



“Thế thì đáng sợ quá nhỉ? Nghe nói trước đây bà Trương giới thiệu cho người ta đối tượng xem mắt còn có cả người bạo hành gia đình, lần này thì mang đến một thằng lừa cưới lừa tiền, bà Trương này có ý đồ gì thế?”



“Ra là tính tình như thế, bảo sao con cái đi miết quanh năm không về thăm hỏi, chắc sợ bà ấy gây tai vạ cho đầy mà?”



“Các… các người!”



Dì Trương không ngờ rằng Tiêu Nhan lại nói trắng ra như vậy. Thực tế, bà ta cũng không biết gì nhiều, chỉ biết Lý Tư Hàn từng phạm tội, nhưng dì Trương cho rằng đàn ông thì có mấy gã không đều cảng đầu, đều một chút xíu cũng chẳng sao, đằng nào con bé Tiểu Nhan cũng ế sưng ế xỉa, bà ta nối dây tơ hồng cho hai người là giúp cô đấy chứ. “Những lời cháu nói là thật hay giả thì nếu các cô chủ có hứng thú, có thể tự mình đi xác minh lại.”



Mọi người chỉ hóng chuyện chứ ai lại đi xác minh thật làm gì, hơn nữa Tiểu Nhan nói năng ôn tồn, trong lòng họ cũng tin đến bảy tám mươi phần trăm, mấy chục phần trăm còn lại có lẽ là do tâm lý đợi một sự phản công để tiếp tục được hóng chuyện.“Cháu đã nói xong, mong các cô chủ sau này đừng nói những lời xúc phạm đến sự trong sạch của cháu nữa, nếu không thì dù mọi người có là hàng xóm lâu năm thì cháu cũng sẽ kiện ra tòa với tội phỉ báng a.”



La Tuệ Mỹ đứng kế bên: “Kiện bà ra tòa!”



Hừng hực khí thế, vô cùng dũng mãnh.



Nhìn cảnh hai người phụ nữ hùng hổ đứng đó, hai người đàn ông điềm tĩnh đứng sau sừng sững như ngọn núi, ai nấy đều nghĩ bụng, phụ nữ nhà họ Chu đúng là ghê gớm.



Màn cãi vã lộn xộn đã được giải quyết như thế, tiếng xấu cũng không mọc cánh bay lung tung, cho dù có vẫn người ra ngoài tán gẫu mấy câu nhưng cuối cùng vẫn phải kể cho người ta biết đoạn kết.



Chỉ cần mọi người biết kết quả là được rồi.



Hàn Thanh nhìn bóng lưng cô gái bé nhỏ, sâu trong ánh mặt thoáng hiện nụ cười, vốn cứ tưởng sau khi nếm trải chuyện ngày hôm qua, cô ấy sẽ sợ hãi, thậm chí là thu mình lại.



Nào ngờ không cần mình phải ra tay, cô ấy đã dàn xếp ổn thỏa. Đang mải ngẫm nghĩ thì cô gái đột nhiên nhìn về phía anh, lúc này biểu cảm sắc sảo khi đối mặt với bà con hàng xóm đã trở thành dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa thấp thỏm lo âu, như đang mong đợi được khen, lại như sợ bị đối phương trách mắng.



Đúng là thay đổi chóng mặt.



Sau khi sự việc được giải quyết, vợ chồng nhà họ Chu mời Hàn Thành lên tầng, pha trà mời anh uống.Tiểu Nhan ngồi kế bên. Vốn dĩ định về nhà sẽ nói lại với ba mẹ một lần nữa, nhưng nay có mặt Hàn Thanh, cô lại ăn nói lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng, không khác gì một cuộn băng cátsét bị kẹt.



Bà La Tuệ Mỹ thấy con gái mình trở nên vô dụng lúc ở trước mặt người đàn ông mà cô rung động thì sốt ruột đập bốp lên đầu cô đau điếng “Ăn nói cho tử tế xem nào, sao cứ lắp bắp thế hả con?”



Tiểu Nhanh ăn một cái bạt tai, đau muốn ứa nước mắt, nhưng đã nín nhịn lại, nhìn bà La Tuệ Mỹ bằng ánh mắt oán thán. “Đúng thật là, không nên hồn.”



Thấy bộ dạng tội nghiệp của cô gái, Hàn Thanh thấy xót xa, nhưng trước mặt ba mẹ người ta cũng không tiện làm gì, đành mím môi lên tiếng. “Thưa bác trai, bác gái. “Gặp phải chuyện như ngày hôm qua, đối với một cô gái thì có hơi khó nói, nên cô ấy căng thẳng dẫn đến nói lắp là rất bình thường, mong bác gái đừng giận.



Nghe thấy thế, bà La Tuệ Mỹ nhướn mày quan sát Hàn Thanh.



Được đấy, mẹ vợ đánh con gái mình mà đã bắt đầu thương xót bảo vệ cô rồi.
Chương 1485:



Số lượng đàn ông biết che chở cho phụ nữ ít, chẳng nhiều nhặn gì, lại cộng thêm khí chất và tướng mạo của Hàn Thanh, và ban nãy ở tầng dưới tuy bà ấy cũng tham gia vào cuộc đấu khẩu nhưng vẫn âmthầm để mắt đến Hàn Thanh.



Chàng trai này rất khá, nhìn có vẻ đáng tin cậy. “Nên chuyện tối hôm qua để cháu kể lại đi ạ!”



Hàn Thanh bắt đầu kể lại ngọn ngành, khi đến đoạn Tiểu Nhan bị sỉ nhục, anh ngừng lại, liếc nhìn cô gái, chỉ nói lướt qua, hầu như không để lại vết tích.



Thế là bà La Tuệ Mỹ càng hài lòng với Hàn Thanh hơn. Rõ ràng là chàng trai này rất lo cho cảm xúc của Tiểu Nhan, có những người muốn thể hiện mình sẽ kể lại việc con gái gặp chuyện không may một cách rất bi thảm, rất đáng sợ. Nhưng những lời như thế đồng nghĩa với việc khiến Tiểu Nhan nhớ lại chuyện xảy ra khi đó một lần nữa.



Còn khi Hàn Thanh làm vậy, hầu như Tiểu Nhan không nhớ được chuyện vặt đó như thế nào.



Đợi anh kể xong, trong thâm tâm bà La Tuệ Mỹ thầm đưa ra đánh giá về Hàn Thanh.



Tỉ mỉ, giỏi quan sát, tư duy rành mạch, logic rõ ràng, biết cân nhắc nặng nhẹ, quan trọng nhất là điềm tĩnh.



Không như ba của Tiểu Nhan, sau khi nghe những lời kể của Hàn Thanh, ông ấy suýt hất tung cái ghế. Sau khi nghe xong, ông ấy nghiến răng nghiến lợi. “Thắng chó má khốn kiếp! Đánh cho nó nằm viện là còn nhẹ đấy chứ? Thằng ranh đấy đâu rồi? Để tôi cho nó tàn phế. “Thôi ông ơi! Ông nhìn cái điệu bộ làm quá lên của dì Trương đấy, tôi nghĩ chắc chắn thắng đó bị thương cũng không nhẹ đâu.”



Và có lẽ tất eả là kiệt tác của Hàn Thanh Bà La Tuệ Mỹ nhìn anh, chợt nhíu mày, lúc này nhìn anh có vẻ điềm đạm trầm tính, nhưng không ngờ lại có lúc đánh người ta đến mức sống dở chết dở.



Nhưng nhất thiết phải là vì con gái bà nên mới ra tay chứ đừng có xu hướng bạo lực mới là tốt, Đúng lúc này, hai mẹ con hiểu nhau, Tiểu Nhan như thể biết được bà Lê Tuệ Mỹ đang nghĩ gì, bèn thẳng thừng lên tiếng: “Mẹ, bình thường anh ấy không phải người như thế đâu, chỉ tại căm ghét hành vi đó quá thôi. Nếu như ba có mặt ở đó thì chắc chẳn cũng sẽ đánh cho Lý Tư Hàn bị thương nặng.”



Bà La Tuệ Mỹ: “..” Cái con bé, đã xác định mối quan hệ với người ta đâu mà đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi? Lại còn lôi ba mình ra so sánh, so sánh khập khiễng kiểu gì thế?



Cô gái nhỏ nguyện ý bảo vệ anh, Hàn Thanh có thể cảm nhận được.



Trước đây anh không cảm nhận được cái gì nhưng bây giờ anh cảm thấy có một cảm giác khác lạ đang trào dâng trong lòng. “Được rồi, mẹ còn chưa nói cái gì nên con không cần vội vàng nói rõ như vậy. Mẹ có nói cậu ta có khuynh hướng bạo lực sao?”



Tiểu Nhan: “



Cô sửng sốt một chút, cô cảm thấy mẹ cô là nghĩ như vậy, chẳng lẽ là cô sai rồi sao?



La Tuệ Mỹ nhìn Hàn Thanh. “Dù sao thì lần này cậu đã giúp đỡ Tiểu Nhan nhà chúng tôi. Nếu cậu không kịp thời ra tay giúp đỡ thì có lẽ chúng tôi không giải quyết được chuyện này, tôi cảm ơn cậu rất nhiều.”



Nói xong, La Tuệ Mỹ đứng dậy cúi người về phía Hàn Thành chân thành cảm ơn.



Cha Chu thấy thế cũng học theo.



Có lẽ anh chưa từng thấy tình huống như vậy baogiờ nên Hàn Thanh sững sờ mất năm giây mới phản ứng lại. “Bác Chu, bác Mỹ, hai người không cần phải làm như này. Cho dù không phải là cháu thì người khác cũng sẽ làm như vậy.”



La Tuệ Mỹ liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt sau đó lại nhìn đứa con gái đang thu mình trong mai rùa của mình, bà vừa nghĩ xong đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Hàn Thanh vang lên. “Xin lỗi, cháu phải nghe điện thoại.”



Anh lấy điện thoại ra và đi về phía ban công.



Tận dụng lúc anh đang bận trả lời điện thoại La Tuệ Mỹ tranh thủ quan sát con gái mình. Bà đã nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra đêm qua thì con gái bà sẽ phải suy sụp hoặc chịu đả kích nhưng bây giờ thì sao? Không có một chút mảy may cảm xúc suy sụp nào, thay vào đó là gương mặt hớn hở, khi Hàn Thanh ra ngoài nghe điện thoại thì ánh mắt của Tiêu Nhan đều hướng về nơi đó.



Chao ôi..câu nói con gái lớn không thể giữ trong nhà thật đúng là chân lý của cuộc sống.



Củ cải ngon nhất nhà mình cuối cùng cũng sắp bị cướp mất, La Tuệ Mỹ vừa buồn lại vừa vui, bà đi đến gần Tiểu Nhan và nhỏ giọng hỏi cô. “Con nói cho mẹ biết đêm qua còn xảy ra chuyện gì nữa không?”



Tiểu Nhan: ““



Không nói đến chuyện tối hôm qua thì không sao,nói đến chuyện tối hôm qua thì Tiểu Nhan phản ứng lại rất lớn, nhưng nhờ bài học buổi sáng mà lần này cô đã không bật dậy như có tật giật mình nữa mà giả vờ bình tĩnh ngồi tại chỗ. “Không có chuyện gì xảy ra đầu mẹ.”



“Con chắc chứ?”



La Tuệ Mỹ nheo mắt lại và nhìn cô chằm chằm.
Chương 1486:



Tiểu Nhan lo lắng chớp mắt rồi gật đầu thật mạnh, “Thật sự là không có việc gì xảy ra hết.” Nhưng khi La Tuệ Mỹ đến để nhìn kỹ hơn cô thì Tiểu Nhan lại chột dạ cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của La Tuệ Mỹ.



Làm sao La Tuệ Mỹ có thể không nhìn thấy bộ dạng chột dạ của con gái mình? Bà liếc nhìn bóng người trên ban công rồi thì thào nói: “Đây có phải là người mà con đã nói với mẹ trước đây không?”



Tiểu Nhan: “2”



Sao mẹ lại hỏi đột ngột thế này? Bà ấy có năng lực thấu hiểu mạnh như vậy từ khi nào vậy? Tiểu Nhan cảm thấy không ổn lắm.



Nhìn vẻ mặt của con gái mình bà đã biết câu trả lời là gì.



Thật bất ngờ người mà con gái bà luôn nghĩ đến lại là cậu của Đậu Nành.



Nghĩ đến đây La Tuệ Mỹ lại nghĩ tới điều gì đó, “Con đối xử với đứa bé Đậu Nành tốt như vậy có phải là vì con yêu cậu của thằng bé không?”



“Mẹ! Mẹ đừng nói linh tinh nữa. Đậu Nành là Đậu Nành còn Hàn Thanh là Hàn Thanh. Tuy rằng hai ngườicó quan hệ họ hàng nhưng lại không có liên quan gì đến chuyện này.” Đầu tiên cô là bạn tốt của Minh Thư, tiếp đó sau này cô lại thích Hàn Thanh. Và ngay cả khi cô ấy và Hàn Thanh không ở bên nhau thì cô ấy và Minh Thư cũng không thể cắt đứt liên lạc, càng không thể vì có liên quan tới Hàn Thanh mà không quan tâm tới Đậu Nành nữa Đúng.



Cô ấy với Đậu Nành ở chung rất hòa hợp và cũng rất hợp ý. “Vậy là tốt rồi, con gái của mẹ không phải là người làm chuyện gì cũng chỉ vì lợi ích. Hơn nữa nhóc con Đậu Nành vô cùng ngây thơ và tin tưởng con như vậy nhất định là một đứa trẻ ngoan”



Đang nói chuyện thì Hàn Thanh đã nghe xong điện thoại và trở lại, Tiểu Nhan hơi lo lắng vội đứng lên, “Công ty gọi điện thoại cho anh sao? Tôi đã không sao nữa rồi, hay là… anh về công ty trước đi?”



Nhìn bộ dạng của con gái La Tuệ Mỹ mỉm cười rồi cũng đứng dậy. “Đúng vậy, cậu Thanh này, chuyện này cũng là nhờ cậu giúp đỡ rất nhiều, nếu cậu có thời gian thì chúng tôi muốn mời cậu ở lại ăn trưa nhưng xem ra công việc của cậu có vẻ rất bận, vậy cậu xem lúc nào rảnh thì tôi và ông Chu sẽ mời cậu ăn cơm nói chuyện để tỏ lòng biết ơn.



Ăn cơm? Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nhấp nhổm không yên, nếu như anh thật sự đồng ý thì cô gái nhỏ kia nhất định sẽ càng thêm lo lắng, anh nở một nụ cười nhẹ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.”Bác gái có lòng rồi nhưng công ty lại đang có việc gấp, để ngày khác có dịp cháu sẽ mời hai bác.”



“Sao tôi có thể để cho cậu mời được? Đến lúc đó để cho ba của Tiểu Nhan mời, dù sao cũng là cảm ơn cậu mà.”



Sau đó Hàn Thanh không nói gì nữa, La Tuệ Mỹ đẩy nhẹ Tiểu Nhan. “Tiểu Nhan, con mau tiễn cậu Thanh xuống lầu đi.”



“A, con biết rồi.” Tiểu Nhan nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi tiễn Hàn Thanh rời đi.



Hai người im lặng đi xuống lầu, khi Hàn Thanh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn yên lặng.



Từ khi hôn cô ấy tối hôm qua đến giờ cô giống như vẫn luôn làm đà điểu, làm thế này đến nghiện rồi sao?



Nhưng loại thời điểm này cũng không thích hợp lắm, trước tiên cứ để cô nghỉ ngơi đi, Hàn Thanh nhẹ giọng nói. “Trở về đi.”



Giọng nam lạnh lùng kéo tâm trí của Tiểu Nhan trở lại, lúc này cô mới nhận ra đã đến nơi, cô không ngờ lại nhanh như vậy liền gật đầu lung tung. “Vâng, vậy thì anh… đi đường cẩn thận.”



Nói xong, Tiểu Nhan cẩn thận đưa tay vẫy vẫy anh, thấy trên mặt Hàn Thanh không có biểu cảm gì thì cô liền thu tay lại xoay người đi lên lầu.



Cánh tay cô căng thẳng siết chặt lại, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại không thể tiến về phía trước.Hàn Thanh ngăn cô lại.



Tiểu Nhan: “!”



Anh ấy muốn làm gì? Tim Tiểu Nhan đột nhiên đập rộn ràng không dám phát ra tiếng động lớn nào, bởi vì hai người bọn họ cho tới bây giờ đều không có nhắc tới chuyện xảy ra tối hôm qua mà Tô Cửu lại lỡ miệng cho nên bây giờ Tiểu Nhan rất Lo lắng rằng anh ấy sẽ nói về chuyện đã xảy ra đêm qua.



Tất nhiên có một chút lo lắng và một chút mong đoi. “Trong lúc này đừng đi ra ngoài một mình, nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tôi.



Không ngờ Hàn Thanh không có nhắc tới chuyện tối hôm qua mà là nói với cô vài câu, đây là đang quan tâm cô sao? Tiểu Nhan gật đầu: “Được… “Đi lên đi.”



Vừa nói Hàn Thanh vừa vươn tay xoa đầu cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: ‘Em đừng suy nghĩ nhiều.”



“Hả?”



Tiểu Nhan nhanh chóng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh, không cần nghĩ nhiều? Đừng suy nghĩ nhiều cái gì? Là nói đến những gì đã xảy ra đêm qua sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom