Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1487
Chương 1487:
Ý anh là không muốn cô ấy nghĩ quá nhiều về những thứ khác, không cần tự mình đã tình sao?
Ngay khi Tiểu Nhan nhìn anh tỏ vẻ không rõ thì Hàn Thanh đột nhiên lại gần, hơi thở của anh phải lên trên mặt cô.
“Bảo em đừng suy nghĩ lung tung sao lại nhìn tôi mà nghĩ miên man như vậy?”
Tiểu Nhan “…”
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên. Tại sao anh ta lại giỏi như vậy? Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô đang suy nghĩ lung tung. Có phải vì hiện của cô quá lộ liễu không? Suy nghĩ của cô đều viết hết lên mặt sao?
Cuối cùng Hàn Thanh lại xoa lên đầu cô ấy rồi bảo cô ấy đi lên tầng. Tiểu Nhan đỏ bừng mặt, quay người chạy đi mất.
Khi đi lên tầng, cô ấy vẫn còn hồn vía như lên mây.
Dù sau chuyện xảy ra quá huyền ảo, hình như Hàn Thanh đã trở nên dịu dàng thì phải? Mặc dù giọng điệu của anh ta vẫn hờ hững như trước, nhưng không còn lạnh lùng xa cách, khiến người ta không thể lại gần được như trước kia nữa.
Lẽ nào là bởi vì nụ hôn đó?
Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên gương mặt Tiểu Nhan lại bắt đầu nóng bừng lên.
Cach…
Đúng lúc ấy cánh cửa được kéo ra, La Tuệ Mỹ thò đầu vào với vẻ dò xét. “Con làm cái gì mà đứng một mình trước cửa cười như con ngốc vậy hả?”
Tiểu Nhan lập tức thu nụ cười lại, cô ấy hừ một tiếng rồi quay trở về phòng của mình.
Trong biệt thự Hải Giang.Trên tấm ván gỗ cạnh bờ biển, Hàn Minh Thư ôm lấy cái bụng của mình rồi ngồi xuống đó một cách khó khăn. Cô cố gắng ngâm chân mình vào trong dòng nước mát lạnh, một giọng nói xa xôi vang lên từ phía sau cô. “Mẹ ơi, lát nữa ba nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
Nghe thấy vậy, động tác ở chân Hàn Minh Thư dừng lại. Cô quay đầu nhìn Đậu Nành đi theo sau mình, vẻ mặt thoáng cứng đờ lại. “Bây giờ chẳng phải ba con không ở đây sao? Mẹ làm len lén sẽ không bị ba con phát hiện đầu.”
Đậu Nành ngây thơ chớp chớp mắt: “Nhưng mẹ ơi, trước khi ba ra ngoài bảo con phải trông mẹ.”
Hàn Minh Thư. “Đậu Nành à, mẹ là mẹ của con, con nhất định phải ức hiếp mẹ cùng với ba con sao?”
Đậu Nành đi đến bên cạnh Hàn Minh Thư, đưa tay kéo lấy ống tay áo của cô rồi bĩu môi với vẻ không vui. “Nhưng mẹ ơi, mẹ sắp sinh em bé rồi. Vào lúc này nước biển lạnh như vậy sẽ không tốt đối với cơ thể của mẹ. “Thời tiết càng ngày càng nóng, chơi một chút sẽ không sao đâu nhỉ?”
Càng đến ngày sinh, Hàn Minh Thư càng bị Dạ Âu Thần để ý gắt gao hơn. Cô đi đâu cũng không được, điển hình là ngày nào cũng ôm lấy cô vì sợ cô ngã, nhưng bây giờ anh lại sợ cô thay đổi.
Điều này thật sự khiến Hàn Minh Thư dở khóc dở cười.Bởi vì Dạ Âu Thần chưa bao giờ ở bên cạnh cô lúc sinh con. Lần đầu tiên cô mang thai, anh cảm thấy mình chưa làm tròn bổn phận của một người chồng, cho nên lần này anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Nào biết ở bên cạnh cô, sau khi nhìn thấy những công việc mà sản phụ cần phải chú ý thì anh đã trở nên vô cùng chặt chẽ cẩn thận.
Nếu như hôm nay anh không có chuyện cần phải ra ngoài, hơn nữa không thể mang cô theo thì Hàn Minh Thư nghi rằng anh còn muốn gói mình vào rồi đặt ở trong túi áo của anh mất.
Cuối cùng vẫn là Hàn Minh Thư đảm bảo với anh, nói rằng mình sẽ không chạy linh tinh và sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh quay về thì Dạ Âu Thần mới rời đi. Nhưng trước khi đi ra ngoài, anh còn tìm người để mắt đến cô.
Đúng vậy, người đó chính là Đậu Nành: “Đậu Nành à, ba con không có kinh nghiệm trong việc sinh con nhưng mẹ thì có. Trước kia khi mẹ mang bầu con không có cẩn thận câu nệ như bây giờ, khi đó mẹ còn chạy đi làm và lại còn là rất nhiều chuyện mà người mang thai không được làm. Cuối cùng chẳng phải con vẫn sinh ra khỏe mạnh sao?”
“Hừ, tất nhiên là không giống rồi. Đậu Nành là con trai, nhưng bây giờ em đang mang bầu em gái, con gái thì phải được bảo vệ che chở thật tốt.”
Hàn Minh Thư: “…
Nói rất có lý, cô không có cách nào phản bác lại được.”Mẹ ơi, mẹ mau đứng lên đi. Lát nữa ba quay về mà nhìn thấy mẹ ra khỏi nhà, sau này ba sẽ càng coi chặt mẹ hơn đấy.
Câu nói này của Đậu Nành đã nhắc nhở Hàn Minh Thư. Đúng rồi, nếu như để cho Dạ Âu Thần biết được chuyện này hoặc là mình có điều gì đó bất thường, anh nhất định sẽ càng coi chặt mình hơn.
Và mình sẽ không còn cơ hội để ra ngoài đi đi lại lại giống như ngày hôm nay nữa.
Ý anh là không muốn cô ấy nghĩ quá nhiều về những thứ khác, không cần tự mình đã tình sao?
Ngay khi Tiểu Nhan nhìn anh tỏ vẻ không rõ thì Hàn Thanh đột nhiên lại gần, hơi thở của anh phải lên trên mặt cô.
“Bảo em đừng suy nghĩ lung tung sao lại nhìn tôi mà nghĩ miên man như vậy?”
Tiểu Nhan “…”
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên. Tại sao anh ta lại giỏi như vậy? Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô đang suy nghĩ lung tung. Có phải vì hiện của cô quá lộ liễu không? Suy nghĩ của cô đều viết hết lên mặt sao?
Cuối cùng Hàn Thanh lại xoa lên đầu cô ấy rồi bảo cô ấy đi lên tầng. Tiểu Nhan đỏ bừng mặt, quay người chạy đi mất.
Khi đi lên tầng, cô ấy vẫn còn hồn vía như lên mây.
Dù sau chuyện xảy ra quá huyền ảo, hình như Hàn Thanh đã trở nên dịu dàng thì phải? Mặc dù giọng điệu của anh ta vẫn hờ hững như trước, nhưng không còn lạnh lùng xa cách, khiến người ta không thể lại gần được như trước kia nữa.
Lẽ nào là bởi vì nụ hôn đó?
Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên gương mặt Tiểu Nhan lại bắt đầu nóng bừng lên.
Cach…
Đúng lúc ấy cánh cửa được kéo ra, La Tuệ Mỹ thò đầu vào với vẻ dò xét. “Con làm cái gì mà đứng một mình trước cửa cười như con ngốc vậy hả?”
Tiểu Nhan lập tức thu nụ cười lại, cô ấy hừ một tiếng rồi quay trở về phòng của mình.
Trong biệt thự Hải Giang.Trên tấm ván gỗ cạnh bờ biển, Hàn Minh Thư ôm lấy cái bụng của mình rồi ngồi xuống đó một cách khó khăn. Cô cố gắng ngâm chân mình vào trong dòng nước mát lạnh, một giọng nói xa xôi vang lên từ phía sau cô. “Mẹ ơi, lát nữa ba nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
Nghe thấy vậy, động tác ở chân Hàn Minh Thư dừng lại. Cô quay đầu nhìn Đậu Nành đi theo sau mình, vẻ mặt thoáng cứng đờ lại. “Bây giờ chẳng phải ba con không ở đây sao? Mẹ làm len lén sẽ không bị ba con phát hiện đầu.”
Đậu Nành ngây thơ chớp chớp mắt: “Nhưng mẹ ơi, trước khi ba ra ngoài bảo con phải trông mẹ.”
Hàn Minh Thư. “Đậu Nành à, mẹ là mẹ của con, con nhất định phải ức hiếp mẹ cùng với ba con sao?”
Đậu Nành đi đến bên cạnh Hàn Minh Thư, đưa tay kéo lấy ống tay áo của cô rồi bĩu môi với vẻ không vui. “Nhưng mẹ ơi, mẹ sắp sinh em bé rồi. Vào lúc này nước biển lạnh như vậy sẽ không tốt đối với cơ thể của mẹ. “Thời tiết càng ngày càng nóng, chơi một chút sẽ không sao đâu nhỉ?”
Càng đến ngày sinh, Hàn Minh Thư càng bị Dạ Âu Thần để ý gắt gao hơn. Cô đi đâu cũng không được, điển hình là ngày nào cũng ôm lấy cô vì sợ cô ngã, nhưng bây giờ anh lại sợ cô thay đổi.
Điều này thật sự khiến Hàn Minh Thư dở khóc dở cười.Bởi vì Dạ Âu Thần chưa bao giờ ở bên cạnh cô lúc sinh con. Lần đầu tiên cô mang thai, anh cảm thấy mình chưa làm tròn bổn phận của một người chồng, cho nên lần này anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Nào biết ở bên cạnh cô, sau khi nhìn thấy những công việc mà sản phụ cần phải chú ý thì anh đã trở nên vô cùng chặt chẽ cẩn thận.
Nếu như hôm nay anh không có chuyện cần phải ra ngoài, hơn nữa không thể mang cô theo thì Hàn Minh Thư nghi rằng anh còn muốn gói mình vào rồi đặt ở trong túi áo của anh mất.
Cuối cùng vẫn là Hàn Minh Thư đảm bảo với anh, nói rằng mình sẽ không chạy linh tinh và sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh quay về thì Dạ Âu Thần mới rời đi. Nhưng trước khi đi ra ngoài, anh còn tìm người để mắt đến cô.
Đúng vậy, người đó chính là Đậu Nành: “Đậu Nành à, ba con không có kinh nghiệm trong việc sinh con nhưng mẹ thì có. Trước kia khi mẹ mang bầu con không có cẩn thận câu nệ như bây giờ, khi đó mẹ còn chạy đi làm và lại còn là rất nhiều chuyện mà người mang thai không được làm. Cuối cùng chẳng phải con vẫn sinh ra khỏe mạnh sao?”
“Hừ, tất nhiên là không giống rồi. Đậu Nành là con trai, nhưng bây giờ em đang mang bầu em gái, con gái thì phải được bảo vệ che chở thật tốt.”
Hàn Minh Thư: “…
Nói rất có lý, cô không có cách nào phản bác lại được.”Mẹ ơi, mẹ mau đứng lên đi. Lát nữa ba quay về mà nhìn thấy mẹ ra khỏi nhà, sau này ba sẽ càng coi chặt mẹ hơn đấy.
Câu nói này của Đậu Nành đã nhắc nhở Hàn Minh Thư. Đúng rồi, nếu như để cho Dạ Âu Thần biết được chuyện này hoặc là mình có điều gì đó bất thường, anh nhất định sẽ càng coi chặt mình hơn.
Và mình sẽ không còn cơ hội để ra ngoài đi đi lại lại giống như ngày hôm nay nữa.