Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175-177
CHƯƠNG 175: ÁP LỰC TÂM LÝ
Đến cạnh xe, Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần lên, sau đó cũng không xuống nữa, Thẩm Cửu đứng ở đó tức muốn chết, vừa đúng lúc này có một chiếc xe ngừng lại trước mặt cô, sau khi cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn.
“Đến công ty sao? Tôi tiện đường chở em đi cùng” Bây giờ nét lạnh lùng trong đáy mắt của Dạ Y Viễn đã biến mất, anh vẫn dịu dàng săn sóc lịch thiệp như cũ.
Thẩm Cửu theo bản năng nhìn sang hướng Dạ Âu Thần, vừa lúc nhìn thấy Hàn Mai Linh khom lưng chỉnh sửa lại gì đó cho anh, mà Dạ Âu Thần lại cố ý hay vô tình mà dùng ánh mắt lạnh lùng lướt sang bên này, nhưng anh lại không quá quan tâm thu ánh mắt về.
“Cửu Cửu, mau đến đây đi” Hàn Mai Linh nhớ đến gì đó, quay lại vẫy tay với cô.
Thẩm Cửu: “... Không cân”
Không hiểu sao Thẩm Cửu lại từ chối, sau đó trước khi mọi người kịp phản ứng thì cô đã mở cửa xe Dạ Y Viễn ra leo lên ghế phụ lái ngồi.
“Cảm ơn anh cả cho em đi nhờ một đoạn, anh lái xe đi”
Dạ Y Viễn thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn ra sau, gật đầu: “Ừ”
Xe chạy, chiếc xe phía sau lại không nhúc nhích.
Lang An ngồi ở đẳng trước, nhịn không được nhìn Hàn Mai Linh đang ngồi phía sau, không khỏi nói: “Sao cô Hàn không gọi mợ hai của bọn tôi lên cùng chứ?”
Nghe vậy, Hàn Mai Linh nói vẻ vô tội: “Tôi có kêu cậu ấy mà, nhưng mà... cậu ấy không muốn đến”
Hàn Mai Linh tiếc nuối: “Hình như cậu ấy rất thân với anh cả của Dạ Âu Thần, nếu không tôi còn đang định xuống xe dẫn cậu ấy đến mà”
Lang An nghe vậy nhíu mày, liếc nhìn Hàn Mai Linh thêm lần nữa.
Người phụ nữ này không phải là bạn thân của Thẩm Cửu sao? Sao giọng điệu nói chuyện của cô ta cứ như muốn giật chồng của Thẩm Cửu vậy chứ?
Từ lúc cô ta xuất hiện, Lang An luôn mơ hồ có cảm giác này, đến giờ thì cảm giác này lại càng lớn mạnh hơn nữa.
“Nếu cô Hàn không lên xe của anh Dạ bọn tôi thì có lẽ mợ hai cũng đã có chỗ ngồi rồi đúng không?” Lang An nhịn không được lại móc cô ta một câu.
Mặt Hàn Mai Linh lập tức trắng bệch.
“Nếu nói như vậy thì hình như là lỗi của tôi, tôi cũng không nghĩ nhiêu đến thể, anh Dạ... xin lỗi, tôi xuống xe ngay đây!”
Nói xong, Hàn Mai Linh xoay người định xuống xe.
“Không cần”
Dạ Âu Thần cản hành động xuống xe của cô lại, lạnh lùng nói: “Lái xe”
Lang An: “Nhưng mà anh Dạ.. "
Dạ Âu Thần hừ lạnh: “Từ bao giờ cậu được quyết định thế?”
Lang An: “Tôi biết rôi!”
Anh cản chặt răng, không cam lòng liếc nhìn Hàn Mai Linh.
Người phụ nữ này chắc chắn có ý đồ xấu!
Lại còn giả vờ đáng thương.
Xem ra anh phải tìm cơ hội nhắc nhở người phụ nữ Thẩm Cửu ngu ngốc kia, tránh đến lúc đó lại bị bạn thân của cô giật chồng.
Xe từ từ chạy trên đường, Dạ Y Viên mở nhạc trong xe lên, vừa lúc đang hát một bài ca dao cố của châu Âu, tuy giọng nữ rất trong trẻo nhưng cũng rất thong thả, âm nhạc kỳ diệu giống như muốn dẫn người vào một đoạn ca dao cổ xưa.
“Có phải đang không vui đúng không?” Dạ Y Viễn đột nhiên hỏi.
Thẩm Cửu: “Cái gì?"
“Thấy nó ở cùng với người phụ nữ khác, em ghen tị”
Lần này, Dạ Y Viễn nói thẳng ra.
Làm cho sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi kịch liệt.
“Anh cả, anh đừng nói bậy, Mai Linh không phải là người phụ nữ khác, cậu ấy không có ý đồ đó với anh ấy!
Nghe vậy, Dạ Y Viễn nhịn không được cong môi cười nhẹ, tiếng cười này trong nền nhạc ca dao cổ xưa trở nên vô cùng trầm thấp dễ nghe: “Sao em biết cô ta không có ý đồ này chứ? Nếu cô ta thật sự có thì sao?”
“Không thể nào!" Thẩm Cửu nói một cách chắc chắn!
Cô kiên định, cố chấp trông nghiêm túc và dễ thương hệt như mấy đứa con nít.
Dạ Y Viễn không khỏi nhìn cô thêm vài lần: “Em tin tưởng cô ta thật đó”
“Mai Linh là bạn thân nhất của em” Thẩm Cửu nghiêm túc nói.
Dạ Y Viễn nhịn không được lại nhìn cô lần nữa, đột nhiên cười nhạt.
“Tin tưởng như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không nghi ngờ sao?”
Thẩm Cửu gật đầu ngay không chút nghĩ ngợi, cô và Hàn Mai Linh thân nhau đến vậy, hơn nữa dạo gần đây Mai Linh đã giúp đỡ cô làm mấy chuyện đó cô cũng nhìn thấy rất rõ, một cô bạn thân dùng hết khả năng giúp đỡ cô như thế.
Cho dù thể nào thì cô cũng không tin được cô ãy sẽ làm chuyện gì có lỗi với mình.
Cô lại lo về Dạ Âu Thần hơn...
Trong lúc Thẩm Cửu nghĩ đến mấy chuyện này, cũng không biết Dạ Y Viễn đã nhìn chằm chäm cô một lúc lâu, mãi đến khi hết đèn đỏ, anh mới thu ánh mắt về, giọng nói lại trầm thấp hơn một chút.
“Đã chuẩn bị lễ phục tham gia hoạt động tối nay chưa?”
Lúc này Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, nhớ đến bộ lễ phục màu đỏ ngày hôm qua Hàn Mai Linh mua cho cô, môi hơi khựng lại, không nói gì nữa.
“Sao vậy? Có phải vẫn chưa chuẩn bị không?” Dạ Y Viễn đột nhiên thò tay ra sau lấy một cái túi được đựng một cái hộp vô cùng xinh đẹp đưa cho cô.
Thấm Cửu nhìn cái hộp kia, cũng không duỗi tay nhận.
“Suy xét đến khả năng em vẫn chưa chuẩn bị trước, cho nên tôi lựa cho em một bộ, không biết em có thích hay không”
Không đợi cô trả lời, Dạ Y Viễn đã nhét hộp vào lòng cô nói: “Lát nữa đi thử xem có vừa không”
Thấm Cửu cầm hộp không biết làm sao.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì? Sao lại có nhiều người tặng lễ phục cho cô như thế?
Hôm qua Mai Linh mua cho cô một bộ, sau đó Hàn Đông lại nhắn tin cho cô bảo hôm nay Tô Cửu sẽ đưa một bộ khác đến đây.
Đột nhiên, Thẩm Cửu cảm thấy hình như trên thế giới này cô là người không thiếu lễ phục nhất.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng trả hộp lại: “Anh cả, không cần... Mai Linh đã chuẩn bị cho em rồi”
Nghe vậy, Dạ Y Viên sửng sốt, lát sau lại thản nhiên bật cười.
“Vậy thì có liên quan gì chứ? Em có thể cầm lấy, đến lúc đó cũng mặc thử, thích bộ nào thì mặc bộ đó, quà đã tặng rồi, em cũng không thể bảo anh cả thu quà lại đúng không?”
Nói đến thế này rồi, nếu Thẩm Cửu lại trả cho anh thì đúng là có chút không biết xấu hố.
Vì vậy Thẩm Cửu đành phải nhận hộp quà.
“Cảm ơn anh cả”
“Người một nhà không cần khách sáo như thế, sau này đừng trốn anh cả nữa, lần trước anh cả cho mẹ em mượn cũng không có ý gì. Chỉ là lúc đó thấy em đứng giữa đường để mặc bà ta mắng chửi như thế, cảm thấy đau lòng mà thôi”
“Em cũng không thể để anh cả thấy chết mà không cứu đúng không?”
Nói vậy thì hình như cũng có lý. Thẩm Cửu mím môi, gật đầu: “Cảm ơn lần đó anh cả đã giúp em, nhưng mà... chín trăm triệu kia là anh cả cho em mượn, em sẽ trả dân cho anh cả”
“Ngốc thật. Anh cả cũng không cần dùng gấp chín trăm triệu đó, hơn nữa không phải tôi đã nói rôi sao? Chín trăm triệu kia xem như là quà gặp mặt tôi tặng cho em”
“Không được!” Thẩm Cửu trịnh trọng lắc đầu từ chối: “Anh cả, em nhất định sẽ trả dân số tiền đó cho anh, xin anh đừng làm em cảm thấy áp lực tâm lý”
“Em đã nói đến như vậy mà tôi còn từ chối thì hình như không tốt lắm. Vậy được rồi, em cố gắng kiếm tiền, tranh thủ trả xong chín trăm triệu đó. Nhưng mà... chín trăm triệu cũng không dễ kiếm đâu, lúc đi làm kiếm tiền cũng phải chú ý đến sức khỏe đó”
“Cảm ơn anh cả, em biết rồi ”
Tới công ty, lúc Thẩm Cửu bước xuống xe Dạ Y Viễn, vì hôm nay phải tham dự tiệc cuối năm cho nên còn có rất nhiều người chưa đến, hơn nữa bây giờ còn sớm cho nên trong công ty cũng không có ai.
CHƯƠNG 176: VÌ SAO LẠI KHÔNG NỠ BỎ ĐI?
Thấm Cửu ôm hộp đứng ở cửa công ty chờ Hàn Mai Linh.
Lúc xe Dạ Âu Thần dừng lại, Hàn Mai Linh mở cửa xe đẩy Dạ Âu Thần xuống, cười tươi rói nhìn Thẩm Cửu: “Ủa, Cửu Cửu, cậu đang cầm gì đó?”
Vừa nói xong, Thẩm Cửu lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao rơi xuống người cô.
Đôi mắt lạnh băng của Dạ Âu Thần đáng sợ giống hệt như một con rắn dộc, làm Thẩm Cửu nhịn không được hơi rụt cố, tay bất giác ôm chặt cái hộp trong lòng hơn.
Đây chỉ là một động tác theo bản năng, nhưng trong mắt Dạ Âu Thân thì lại thành cô cực kỳ yêu quý cái hộp đó.
Rõ ràng là tay không leo lên xe, bây giờ lại ôm theo một cái hộp bước xuống.
Điều này có nghĩa là gì?
Ha, đúng là một người phụ nữ đầy tâm cơ.
“Không có gì” Thẩm Cửu ôm chặt hộp rồi lại nhẹ nhàng đáp.
Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần bước lên, cách cô rất gần, thậm chí Thẩm Cửu còn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng tỏa ra từ trên người Dạ Âu Thần mạnh mẽ bao phủ lấy cô.
Gô lui ra sau một bước, định rời khỏi vòng vây khí lạnh của anh.
“Cửu Cửu, là anh Dạ tăng quà cho cậu sao? Lúc nãy khi lên xe câu đâu có mang theo cái hộp này đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên khó coi, nghĩ thầm trong lòng, có thể đừng nói chuyện nữa không.
Vì vậy chỉ có thể quay sang nháy mắt với Hàn Mai Linh, nhưng không biết Hàn Mai Linh bị gì, giống như hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Thẩm Cửu sốt ruột, nhưng cũng không thể nói thẳng.
Vừa lúc Dạ Y Viễn đã đậu xe xong, cười nhạt bước ra tiếp lời Hàn Mai Linh.
“Không phải đồ gì, là tôi nhờ cô ấy mang cho đồng nghiệp”
“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là anh Dạ tặng” Nói đến đây, Hàn Mai Linh mím môi cười lén, ánh mắt kia... giỗng như con mèo ăn vụng vậy, lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng là Hàn Mai Linh không hiểu ý cô.
Bây giờ mới hiểu được, cô cố ý!
Bởi vì!
Hàn Mai Linh biết hôm đó người xảy ra quan hệ với Thẩm Cửu chính là Dạ Y Viễn!!!
Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Cửu lại trắng bệch thêm vài phần, cô xoay người nói: “Vào trước đi”
Sau đó nhanh chân đi mất.
“Làm sao thế?” Hàn Mai Linh giống như lơ đãng hỏi một câu.
Dạ Y Viễn hơi híp mắt lại nhìn cô, cũng bỏ đi luôn.
Chờ bọn họ đi hết rồi, Hàn Mai Linh đang định đẩy Dạ Âu Thần lên, Lang An đã chạy ra.
“Cô Hàn, tiếp theo để tôi đẩy cho”
“Không sao” Hàn Mai Linh không lùi ra, ngược lại vân đứng yên tại chỗ, giống như cũng không muốn nhường việc đẩy xe lăng Dạ Âu Thần cho anh.
Lang An làm sao chiều theo ý cô được, cơ thể cao lớn lập tức chen lên: “Không cần đâu cô Hàn, dù sao cô không biết đường trog công ty, tôi đấy là được”
Nói xong cũng không chờ Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, đã đẩy Dạ Âu Thần đi mất.
Hàn Mai Linh sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Lang An.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hình như Lang An rất có địch ý với cô! Vì sao? Không lẽ là vì Thẩm Cửu sao?
Lang An nhanh chóng đi về phía trước, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn vào thang máy, thấy Hàn Mai Linh sắp đến, anh lách người chui vào góc, nhấn xuống nút đóng cửa.
“Nè, chờ tôi với!” Hàn Mai Linh thấy thang máy sắp đóng cửa, đành phải vội vàng gọi.
Hừ, không thèm đợi cái con bạch liên hoa như cô đâu!
Lang An mắng thầm trong lòng.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ xinh chạy ra khỏi thang máy.
Thẩm Cửu xông ra ngoài: “Mọi người lên trước đi, lát nữa tôi đi cùng với Mai Linh”
Tiỉng -
Cửa thang máy vừa lúc đóng lại, Thẩm Cửu bước đến trước mặt Hàn Mai Linh.
“Mai Linh”
“Cửu Cửu..." Hàn Mai Linh nhìn ra đẳng sau cô, thấy cửa thang máy đã đóng lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Cô còn muốn đi chung thang máy với Dạ Âu Thần nữa, xem ra không có cơ hội rồi.
“Tớ dẫn cậu lên đó nha, chúng ta đi thang máy khác” Thẩm Cửu dẫn cô đên một cái thang máy khác, lúc thang máy di chuyển lên trên, Hàn Mai Linh nhìn cái hộp trong tay cô: “Cái này là quà anh cả Dạ tặng cho cậu hả?”
Nghe hỏi vậy, Thẩm Cửu dừng một chút rồi gật đầu.
“Ừ”
“Tốt quá. Tớ đã nói chắc chắn anh cả Dạ thích cậu mà, cậu kết hôn cùng anh ấy chắc chắn sẽ hạng phúc hơn kết hôn cùng với Dạ Âu Thần nhiều” Hàn Mai Linh an nói không lựa lời, hơn nữa tiếng nói cũng không nhỏ.
Thẩm Cửu lại đang chột dạ, nghe cô nói lớn như vậy thì lập tức biến sắc, thò tay bịt miệng cô lại.
“Tai vách mạch rừng, cậu đừng có nói bậy”
Hàn Mai Linh lại cười tùm tỉm kéo tay cô xuống: “Cậu sợ gì chứ, tớ nói thật mà, nếu mà người khác có nghe thấy thì cậu cũng có gì mà sợ chứ, dù sao đứa bé trong bụng cậu...
“Cậu đừng nói nữa!" Thẩm Cửu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng măng Hàn Mai Linh.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh lập tức cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu mới rũ mắt nói: “Xin lỗi Cửu Cửu, tớ không biết cậu để ý đến như thế, cùng lắm thì... sau này tớ không nhắc đến nữa”
Cô ta vừa mới xin lỗi, Thẩm Cửu cũng cảm thấy lúc nãy bản thân cô đã hơi quá đáng rồi, đành giải thích: “Tớ không phải có ý trách cậu, nhưng mà trong công ty nhiều người nhiều miệng, tớ sợ bị người nhiều chuyện nghe được, đến lúc đó... sẽ dẫn đến rất nhiều phiên phức không cần thiết”
“Tớ biết rồi”
Hàn Mai Linh tức giận chọc chọc hai tay: “Nhưng mà tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu nhìn coi bây giờ Dạ Âu Thần có để ý đến cậu đâu, anh ấy không thèm nhìn cậu lần nào, lại còn bắt cậu nằm dưới đất, tớ thật không biết vì sao cậu còn có thể nhịn đến bây giờ nữa”
“Tớ và anh ta đã có một hứa hẹn” Thẩm Cửu bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt cũng dần trở nên mê man.
“Dù sao đã sắp hai tháng rôi, cũng chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng thôi”
“Mấy tháng..” Hàn Mai Linh đột nhiên ngấng đầu lên nhắc nhở cô: “Cửu Cửu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì đó? Không lễ cậu thật sự chờ đến ngày cuối cùng trong hứa hẹn mới rời khỏi Dạ Âu Thần sao?”
“Không... được sao?” Thật ra Thẩm Cửu cũng không biết cô đang nghĩ như thế nào, nhưng nếu bắt cô đi ngay bây giờ.
Hình như trong lòng cô lại có chút không nỡ.
Vì sao không nỡ, cô cũng không biết.
“Được cái gì mà được?” Hàn Mai Linh nghe vậy lập tức bối rối: “Cửu Cửu, rốt cuộc là cậu có biết là qua bốn tháng nữa thì bụng của cậu sẽ bự lên không hả, nếu cậu lại rời khỏi Dạ Âu Thần, đến lúc đó mọi người sẽ đoán đứa bé trong bụng cậu... là của Dạ Âu Thần đói”
Thẩm Cửu: “... Vậy sao?”
“Theo ý tớ, cậu nên rời khỏi anh ta sớm đi, sau đó kết hôn với anh cả Dạ. Tớ biết cậu vẫn không muốn nói, tớ có thế đi nói giúp cậu!”
Vừa lúc thang máy đã mở ra, Hàn Mai Linh lập tức lao ra, Thẩm Cửu sợ đến mức thiếu chút nữa là tim ngừng đập, bước lên cản cô lại: “Mai Linh, cậu đừng xúc động, chuyện này còn phải bàn bạc lỹ lại đã”
“Bàn bạc cái gì nữa? Tớ chờ được, anh ấy chờ được, nhưng mà đứa bé trong bụng cậu chờ được sao? Cửu Cửu, vì sao cậu luôn từ chối lời đề nghị của tớ? Có phải cậu không nỡ rời khỏi Dạ Âu Thần đúng không? Cậu thích anh ấy đúng không?”
CHƯƠNG 177: LÊN SÂU KHẤU
Câu nói cuối cùng hình như còn có chút ý muốn trách hỏi.
Thẩm Cửu không biết có phải cô đã cảm nhận sai rồi không, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Hàn Mai Linh hùng hổ đáng sợ đến như thế này.
Ngây người một lúc, Thẩm Cửu nhìn cô.
“Mai Linh, cậu làm sao thế?”
Nghe hỏi, Hàn Mai Linh đột nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được lúc nãy bản thân đã quá kích động rồi.
Cô ta lắc đầu, sau đó cúi mắt cười lạnh.
“Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tớ làm sao? Tớ thay cậu lo trước lo sau lâu như thế, điều tra rõ ràng sự thật cho cậu biết là để làm gì? Còn không phải là muốn cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống khổ sở như bây giờ sao? Kết quả cậu hay lắm, người ta đứng trước mặt cậu, cậu lại không dám nói tiếng nào, cũng không dám thừa nhận. Tớ thật sự không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì nữa, cho nên tớ muốn biết có phải cậu đã thích Dạ Âu Thần rồi không”
“Thật ra... Tớ cũng không biết” Thẩm Cửu cúi mắt, vô cùng buồn bã: “Tớ chỉ cảm thấy tớ không nên thích anh ấy, nhưng mà...”
Thấy cô rối rắm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy căng thẳng, đừng nói là cô thật sự thích Dạ Âu Thần đó nha?
“Nhưng cái gì? Không lẽ cậu không nhìn ra được sao? Anh ấy hoàn toàn không thích cậu”
Trước khi Hàn Mai Linh ý thức được thì đã buột miệng nói ra mấy lời này, muốn thu lại nhưng đã không kịp.
May mà Thẩm Cửu không chú ý đến cảm xúc và vẻ mặt của cô ta, chỉ bị lời nói của cô ta làm tổn thương, sau đó cười khổ gật đầu đồng ý.
“Cậu nói đúng đó, đương nhiên tớ cũng biết anh ấy không thích tớ”
Anh không chỉ không thích cô, lại còn rất ghét cô nữa.
Suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Cửu cảm giác tim cô đang từ từ rơi xuống vạn kiếp bất phục.
“Thật xin lỗi, tớ không cố ý nói như thế, cậu đừng buồn...”
“Tớ không sao, chúng ta vào đi” Thẩm Cửu kéo Hàn Mai Linh vào chỗ cô làm việc sau đó hai người ngồi xuống, Hàn Mai Linh nhịn không được mở cái hộp kia ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục màu xanh lam.
“Cái váy này... trông đẹp thật, hơn nữa... tớ từng nhìn thấy nó, là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế người Ý nổi tiếng, nghe nói bán đấu giá đến ba tỷ đó”
Tay Thấm Cửu đang cầm bút hơi run lên, nhìn sang bộ lễ phục này.
Một cái váy đấu giá đến ba tỷ...
Đây là giá cả điên khùng gì thể này?
Đột nhiên nhớ lại anh từng cho mẹ cô chín trăm triệu, cái váy này lại đến ba tỷ, Thẩm Cửu không viết nổi nữa, buông bút đứng dậy gấp váy lại cẩn thận.
“Sao vậy? Cái váy này đẹp như vậy, còn đẹp hơn cái tớ mua cho cậu nữa, nếu không tối nay cậu mặc bộ này đi”
“Không được” Thẩm Cửu lắc đầu từ chối lời đề nghị của Hàn Mai Linh.
“Nó mắc quá, ba tỷ... Tớ nhận không nổi”
Nói xong, Thẩm Cửu nhét thẳng cái hộp vào trong ngăn tủ, tính sau này tìm cơ hội trả lại cho Dạ Y Viễn.
“Cậu đó, cứ luôn từ chối ý tốt của người khác dành cho cậu, thật là.. "
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Tiểu Nhan đến công ty tìm Thẩm Cửu, ba người chuẩn bị đi trang điểm cùng nhau, khi Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Mai Linh thì ánh mắt có hơi thay đổi, nhưng nhớ lại những gì Thẩm Cửu từng nói, cô vẫn cười chào hỏi Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh gọi điện thoại thẳng cho nhân viên trang điểm.
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Cuối cùng, trong sự chờ mong của vô số nam nữ, bữa tiệc cuối năm của Dạ Thị cũng từ từ kéo màn che, chuẩn bị hơn nửa tháng trời, người đến tham dự bữa tiệc trừ các nhân viên trong Dạ Thị ra, đều là các tầng lớp thượng lưu được mời đến, toàn là trai gái vô cùng ăn mặc cao quý đoan trang và đẹp trai ngời ngời đi tới đi lui.
Các nhân viên nữ trong tập đoàn cũng mặc các loại lễ phục váy dài đủ màu sắc, tranh hông khoe sắc, phấn trên mặt người này lại dày hơn người kia, đứng canh trước cửa vào nhìn mấy cậu ấm bước vào, thâm cười trộm.
Mấy cậu ấm của tập đoàn cùng nhau bước vào, nhịn không được cười nhạo thành tiếng.
“Nhìn đám kia giống hệt như sói đói, cứ như chúng ta là đồ ăn của họ vậy, nếu không phải đang ở trước mắt bao người, tôi sợ là mấy cô gái này sẽ nhào lên xé xác chúng ta”
“Anh đừng nói nữa, tôi thấy bọn họ còn ghê hơn sói đói nữa”
“Chậc, mấy anh nhìn đám phụ nữ kia đi, phấn đứa này lại dày hơn đứa khác, ăn mặc hở hang, nhưng mà lại xấu muốn chết, chẳng có khí chất gì cả.
Đừng nói là bọn họ cho rằng chỉ cần trang điểm lên, mặc cái váy vào là được chúng ta yêu thích đó nha? Cũng không tự nhìn lại bản thân xem họ là cái thá gì!”
“Chơi một chút cũng được đó. Dù sao chỗ này có lẽ còn có mấy cô hàng zin”
“Chậc, bây giờ làm gì còn có chỗ nào có hàng zin nữa chứ, tôi thấy tìm mấy người có dáng người quyến rũ, nói không chừng..."
Mấy người nói nói rồi cùng nhau bật cười, nụ cười cực kỳ dâm đãng.
Đột nhiên, có người túm lấy tay của người đàn ông bên cạnh.
“Triệu Vũ, có mục tiêu!”
“Hả?”
Mãy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của anh.
Ba bóng người yểu điệu từ từ đi về hướng này.
Tiểu Nhan xách làn váy đuôi cá cầu vồng, gương mặt xinh đẹp đáng yêu nở nụ cười lung linh rực rỡ, Hàn Mai Linh đứng bên cạnh mặc một bộ lễ phục màu trắng cúp ngực, bên trên còn đính trân châu vô cùng hoa lệ, hơn nữa da thịt lại trắng nõn, nụ cười trên mặt lại rất đúng mực, cho nên đương nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Còn Thẩm Cửu sao, cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, với vì cắt cổ V nên trước khi ra đây cô đã đòi khoác thêm một cái khăn choàng băng lụa mỏng màu nhạt, bởi vì là lụa mỏng nên hoàn toàn không che được dáng người quyến rũ hấp dẫn của cô.
Cái kiểu như ẩn như hiện thế này càng làm người ta muốn phun máu hơn.
Cô đi đứng rất mất tự nhiên, bởi vì mặc chiếc váy này, mỗi khi bước một bước đều có cảm giác bị người khác nhìn lén, cho dù đã khoác thêm khăn choàng, nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm giác cực kỳ không quen.
Cho nên trạng thái hiện tại của cô là kiểu dáng người ma quỷ nhưng gương mặt lại vô tội, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn rồi.
“Người anh em, cái cô gái mặc áo xanh đứng bên cạnh không tệ, dáng người nóng bỏng, hơn nữa nụ cười của cô ta cũng rất chói mắt!”
“Tôi lại thấy cô áo trắng kia không tệ, gương mặt dáng người cũng khá được, hình như cô ta là cô con gái nhà họ Hàn vừa mới tìm lại được đúng không? Cô cả nhà họ Hàn đúng là không giống với mấy người khác”
“Anh đừng nói thế, lúc trước tôi từng may mản được nhìn thấy bà Hàn, tôi cảm thấy cô con gái bị lạc mất này... Nói câu khó nghe thì hoàn toàn không có được một nửa khí chất của bà Hàn nữa”
“Nhưng mà cô gái mặc lễ phục màu đỏ đứng cạnh cô ta kia, tuy đi đứng không quá tự nhiên nhưng mà khí chất của cô ấy khá được đó, đặc biệt là đôi mắt kia... giống như màu xanh của biển khơi! Má ơi, sao tôi cảm giác biết yêu rồi”
“Biểến đi, một ngày anh yêu mấy lần?”
“Tôi quyết định, nếu cô gái mặc váy đỏ kia chưa có bạn trai, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy”
Ba người đón nhận vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đưa đến, Thẩm Cửu rất ngượng ngùng, đi một lúc thì trốn ra sau lưng Hàn Mai Linh và Tiểu Nhan, để hai cô ấy cản lại chút ánh mắt giúp cô.
“Úi cha, cô ấy còn xấu hổ kia, thích thật..” Cậu trai Triệu Vũ vừa nói bản thân biết yêu nhịn không được ôm mặt cười nói.
Đến cạnh xe, Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần lên, sau đó cũng không xuống nữa, Thẩm Cửu đứng ở đó tức muốn chết, vừa đúng lúc này có một chiếc xe ngừng lại trước mặt cô, sau khi cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn.
“Đến công ty sao? Tôi tiện đường chở em đi cùng” Bây giờ nét lạnh lùng trong đáy mắt của Dạ Y Viễn đã biến mất, anh vẫn dịu dàng săn sóc lịch thiệp như cũ.
Thẩm Cửu theo bản năng nhìn sang hướng Dạ Âu Thần, vừa lúc nhìn thấy Hàn Mai Linh khom lưng chỉnh sửa lại gì đó cho anh, mà Dạ Âu Thần lại cố ý hay vô tình mà dùng ánh mắt lạnh lùng lướt sang bên này, nhưng anh lại không quá quan tâm thu ánh mắt về.
“Cửu Cửu, mau đến đây đi” Hàn Mai Linh nhớ đến gì đó, quay lại vẫy tay với cô.
Thẩm Cửu: “... Không cân”
Không hiểu sao Thẩm Cửu lại từ chối, sau đó trước khi mọi người kịp phản ứng thì cô đã mở cửa xe Dạ Y Viễn ra leo lên ghế phụ lái ngồi.
“Cảm ơn anh cả cho em đi nhờ một đoạn, anh lái xe đi”
Dạ Y Viễn thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn ra sau, gật đầu: “Ừ”
Xe chạy, chiếc xe phía sau lại không nhúc nhích.
Lang An ngồi ở đẳng trước, nhịn không được nhìn Hàn Mai Linh đang ngồi phía sau, không khỏi nói: “Sao cô Hàn không gọi mợ hai của bọn tôi lên cùng chứ?”
Nghe vậy, Hàn Mai Linh nói vẻ vô tội: “Tôi có kêu cậu ấy mà, nhưng mà... cậu ấy không muốn đến”
Hàn Mai Linh tiếc nuối: “Hình như cậu ấy rất thân với anh cả của Dạ Âu Thần, nếu không tôi còn đang định xuống xe dẫn cậu ấy đến mà”
Lang An nghe vậy nhíu mày, liếc nhìn Hàn Mai Linh thêm lần nữa.
Người phụ nữ này không phải là bạn thân của Thẩm Cửu sao? Sao giọng điệu nói chuyện của cô ta cứ như muốn giật chồng của Thẩm Cửu vậy chứ?
Từ lúc cô ta xuất hiện, Lang An luôn mơ hồ có cảm giác này, đến giờ thì cảm giác này lại càng lớn mạnh hơn nữa.
“Nếu cô Hàn không lên xe của anh Dạ bọn tôi thì có lẽ mợ hai cũng đã có chỗ ngồi rồi đúng không?” Lang An nhịn không được lại móc cô ta một câu.
Mặt Hàn Mai Linh lập tức trắng bệch.
“Nếu nói như vậy thì hình như là lỗi của tôi, tôi cũng không nghĩ nhiêu đến thể, anh Dạ... xin lỗi, tôi xuống xe ngay đây!”
Nói xong, Hàn Mai Linh xoay người định xuống xe.
“Không cần”
Dạ Âu Thần cản hành động xuống xe của cô lại, lạnh lùng nói: “Lái xe”
Lang An: “Nhưng mà anh Dạ.. "
Dạ Âu Thần hừ lạnh: “Từ bao giờ cậu được quyết định thế?”
Lang An: “Tôi biết rôi!”
Anh cản chặt răng, không cam lòng liếc nhìn Hàn Mai Linh.
Người phụ nữ này chắc chắn có ý đồ xấu!
Lại còn giả vờ đáng thương.
Xem ra anh phải tìm cơ hội nhắc nhở người phụ nữ Thẩm Cửu ngu ngốc kia, tránh đến lúc đó lại bị bạn thân của cô giật chồng.
Xe từ từ chạy trên đường, Dạ Y Viên mở nhạc trong xe lên, vừa lúc đang hát một bài ca dao cố của châu Âu, tuy giọng nữ rất trong trẻo nhưng cũng rất thong thả, âm nhạc kỳ diệu giống như muốn dẫn người vào một đoạn ca dao cổ xưa.
“Có phải đang không vui đúng không?” Dạ Y Viễn đột nhiên hỏi.
Thẩm Cửu: “Cái gì?"
“Thấy nó ở cùng với người phụ nữ khác, em ghen tị”
Lần này, Dạ Y Viễn nói thẳng ra.
Làm cho sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi kịch liệt.
“Anh cả, anh đừng nói bậy, Mai Linh không phải là người phụ nữ khác, cậu ấy không có ý đồ đó với anh ấy!
Nghe vậy, Dạ Y Viễn nhịn không được cong môi cười nhẹ, tiếng cười này trong nền nhạc ca dao cổ xưa trở nên vô cùng trầm thấp dễ nghe: “Sao em biết cô ta không có ý đồ này chứ? Nếu cô ta thật sự có thì sao?”
“Không thể nào!" Thẩm Cửu nói một cách chắc chắn!
Cô kiên định, cố chấp trông nghiêm túc và dễ thương hệt như mấy đứa con nít.
Dạ Y Viễn không khỏi nhìn cô thêm vài lần: “Em tin tưởng cô ta thật đó”
“Mai Linh là bạn thân nhất của em” Thẩm Cửu nghiêm túc nói.
Dạ Y Viễn nhịn không được lại nhìn cô lần nữa, đột nhiên cười nhạt.
“Tin tưởng như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không nghi ngờ sao?”
Thẩm Cửu gật đầu ngay không chút nghĩ ngợi, cô và Hàn Mai Linh thân nhau đến vậy, hơn nữa dạo gần đây Mai Linh đã giúp đỡ cô làm mấy chuyện đó cô cũng nhìn thấy rất rõ, một cô bạn thân dùng hết khả năng giúp đỡ cô như thế.
Cho dù thể nào thì cô cũng không tin được cô ãy sẽ làm chuyện gì có lỗi với mình.
Cô lại lo về Dạ Âu Thần hơn...
Trong lúc Thẩm Cửu nghĩ đến mấy chuyện này, cũng không biết Dạ Y Viễn đã nhìn chằm chäm cô một lúc lâu, mãi đến khi hết đèn đỏ, anh mới thu ánh mắt về, giọng nói lại trầm thấp hơn một chút.
“Đã chuẩn bị lễ phục tham gia hoạt động tối nay chưa?”
Lúc này Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, nhớ đến bộ lễ phục màu đỏ ngày hôm qua Hàn Mai Linh mua cho cô, môi hơi khựng lại, không nói gì nữa.
“Sao vậy? Có phải vẫn chưa chuẩn bị không?” Dạ Y Viễn đột nhiên thò tay ra sau lấy một cái túi được đựng một cái hộp vô cùng xinh đẹp đưa cho cô.
Thấm Cửu nhìn cái hộp kia, cũng không duỗi tay nhận.
“Suy xét đến khả năng em vẫn chưa chuẩn bị trước, cho nên tôi lựa cho em một bộ, không biết em có thích hay không”
Không đợi cô trả lời, Dạ Y Viễn đã nhét hộp vào lòng cô nói: “Lát nữa đi thử xem có vừa không”
Thấm Cửu cầm hộp không biết làm sao.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì? Sao lại có nhiều người tặng lễ phục cho cô như thế?
Hôm qua Mai Linh mua cho cô một bộ, sau đó Hàn Đông lại nhắn tin cho cô bảo hôm nay Tô Cửu sẽ đưa một bộ khác đến đây.
Đột nhiên, Thẩm Cửu cảm thấy hình như trên thế giới này cô là người không thiếu lễ phục nhất.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng trả hộp lại: “Anh cả, không cần... Mai Linh đã chuẩn bị cho em rồi”
Nghe vậy, Dạ Y Viên sửng sốt, lát sau lại thản nhiên bật cười.
“Vậy thì có liên quan gì chứ? Em có thể cầm lấy, đến lúc đó cũng mặc thử, thích bộ nào thì mặc bộ đó, quà đã tặng rồi, em cũng không thể bảo anh cả thu quà lại đúng không?”
Nói đến thế này rồi, nếu Thẩm Cửu lại trả cho anh thì đúng là có chút không biết xấu hố.
Vì vậy Thẩm Cửu đành phải nhận hộp quà.
“Cảm ơn anh cả”
“Người một nhà không cần khách sáo như thế, sau này đừng trốn anh cả nữa, lần trước anh cả cho mẹ em mượn cũng không có ý gì. Chỉ là lúc đó thấy em đứng giữa đường để mặc bà ta mắng chửi như thế, cảm thấy đau lòng mà thôi”
“Em cũng không thể để anh cả thấy chết mà không cứu đúng không?”
Nói vậy thì hình như cũng có lý. Thẩm Cửu mím môi, gật đầu: “Cảm ơn lần đó anh cả đã giúp em, nhưng mà... chín trăm triệu kia là anh cả cho em mượn, em sẽ trả dân cho anh cả”
“Ngốc thật. Anh cả cũng không cần dùng gấp chín trăm triệu đó, hơn nữa không phải tôi đã nói rôi sao? Chín trăm triệu kia xem như là quà gặp mặt tôi tặng cho em”
“Không được!” Thẩm Cửu trịnh trọng lắc đầu từ chối: “Anh cả, em nhất định sẽ trả dân số tiền đó cho anh, xin anh đừng làm em cảm thấy áp lực tâm lý”
“Em đã nói đến như vậy mà tôi còn từ chối thì hình như không tốt lắm. Vậy được rồi, em cố gắng kiếm tiền, tranh thủ trả xong chín trăm triệu đó. Nhưng mà... chín trăm triệu cũng không dễ kiếm đâu, lúc đi làm kiếm tiền cũng phải chú ý đến sức khỏe đó”
“Cảm ơn anh cả, em biết rồi ”
Tới công ty, lúc Thẩm Cửu bước xuống xe Dạ Y Viễn, vì hôm nay phải tham dự tiệc cuối năm cho nên còn có rất nhiều người chưa đến, hơn nữa bây giờ còn sớm cho nên trong công ty cũng không có ai.
CHƯƠNG 176: VÌ SAO LẠI KHÔNG NỠ BỎ ĐI?
Thấm Cửu ôm hộp đứng ở cửa công ty chờ Hàn Mai Linh.
Lúc xe Dạ Âu Thần dừng lại, Hàn Mai Linh mở cửa xe đẩy Dạ Âu Thần xuống, cười tươi rói nhìn Thẩm Cửu: “Ủa, Cửu Cửu, cậu đang cầm gì đó?”
Vừa nói xong, Thẩm Cửu lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao rơi xuống người cô.
Đôi mắt lạnh băng của Dạ Âu Thần đáng sợ giống hệt như một con rắn dộc, làm Thẩm Cửu nhịn không được hơi rụt cố, tay bất giác ôm chặt cái hộp trong lòng hơn.
Đây chỉ là một động tác theo bản năng, nhưng trong mắt Dạ Âu Thân thì lại thành cô cực kỳ yêu quý cái hộp đó.
Rõ ràng là tay không leo lên xe, bây giờ lại ôm theo một cái hộp bước xuống.
Điều này có nghĩa là gì?
Ha, đúng là một người phụ nữ đầy tâm cơ.
“Không có gì” Thẩm Cửu ôm chặt hộp rồi lại nhẹ nhàng đáp.
Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần bước lên, cách cô rất gần, thậm chí Thẩm Cửu còn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng tỏa ra từ trên người Dạ Âu Thần mạnh mẽ bao phủ lấy cô.
Gô lui ra sau một bước, định rời khỏi vòng vây khí lạnh của anh.
“Cửu Cửu, là anh Dạ tăng quà cho cậu sao? Lúc nãy khi lên xe câu đâu có mang theo cái hộp này đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên khó coi, nghĩ thầm trong lòng, có thể đừng nói chuyện nữa không.
Vì vậy chỉ có thể quay sang nháy mắt với Hàn Mai Linh, nhưng không biết Hàn Mai Linh bị gì, giống như hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Thẩm Cửu sốt ruột, nhưng cũng không thể nói thẳng.
Vừa lúc Dạ Y Viễn đã đậu xe xong, cười nhạt bước ra tiếp lời Hàn Mai Linh.
“Không phải đồ gì, là tôi nhờ cô ấy mang cho đồng nghiệp”
“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là anh Dạ tặng” Nói đến đây, Hàn Mai Linh mím môi cười lén, ánh mắt kia... giỗng như con mèo ăn vụng vậy, lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng là Hàn Mai Linh không hiểu ý cô.
Bây giờ mới hiểu được, cô cố ý!
Bởi vì!
Hàn Mai Linh biết hôm đó người xảy ra quan hệ với Thẩm Cửu chính là Dạ Y Viễn!!!
Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Cửu lại trắng bệch thêm vài phần, cô xoay người nói: “Vào trước đi”
Sau đó nhanh chân đi mất.
“Làm sao thế?” Hàn Mai Linh giống như lơ đãng hỏi một câu.
Dạ Y Viễn hơi híp mắt lại nhìn cô, cũng bỏ đi luôn.
Chờ bọn họ đi hết rồi, Hàn Mai Linh đang định đẩy Dạ Âu Thần lên, Lang An đã chạy ra.
“Cô Hàn, tiếp theo để tôi đẩy cho”
“Không sao” Hàn Mai Linh không lùi ra, ngược lại vân đứng yên tại chỗ, giống như cũng không muốn nhường việc đẩy xe lăng Dạ Âu Thần cho anh.
Lang An làm sao chiều theo ý cô được, cơ thể cao lớn lập tức chen lên: “Không cần đâu cô Hàn, dù sao cô không biết đường trog công ty, tôi đấy là được”
Nói xong cũng không chờ Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, đã đẩy Dạ Âu Thần đi mất.
Hàn Mai Linh sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Lang An.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hình như Lang An rất có địch ý với cô! Vì sao? Không lẽ là vì Thẩm Cửu sao?
Lang An nhanh chóng đi về phía trước, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn vào thang máy, thấy Hàn Mai Linh sắp đến, anh lách người chui vào góc, nhấn xuống nút đóng cửa.
“Nè, chờ tôi với!” Hàn Mai Linh thấy thang máy sắp đóng cửa, đành phải vội vàng gọi.
Hừ, không thèm đợi cái con bạch liên hoa như cô đâu!
Lang An mắng thầm trong lòng.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ xinh chạy ra khỏi thang máy.
Thẩm Cửu xông ra ngoài: “Mọi người lên trước đi, lát nữa tôi đi cùng với Mai Linh”
Tiỉng -
Cửa thang máy vừa lúc đóng lại, Thẩm Cửu bước đến trước mặt Hàn Mai Linh.
“Mai Linh”
“Cửu Cửu..." Hàn Mai Linh nhìn ra đẳng sau cô, thấy cửa thang máy đã đóng lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Cô còn muốn đi chung thang máy với Dạ Âu Thần nữa, xem ra không có cơ hội rồi.
“Tớ dẫn cậu lên đó nha, chúng ta đi thang máy khác” Thẩm Cửu dẫn cô đên một cái thang máy khác, lúc thang máy di chuyển lên trên, Hàn Mai Linh nhìn cái hộp trong tay cô: “Cái này là quà anh cả Dạ tặng cho cậu hả?”
Nghe hỏi vậy, Thẩm Cửu dừng một chút rồi gật đầu.
“Ừ”
“Tốt quá. Tớ đã nói chắc chắn anh cả Dạ thích cậu mà, cậu kết hôn cùng anh ấy chắc chắn sẽ hạng phúc hơn kết hôn cùng với Dạ Âu Thần nhiều” Hàn Mai Linh an nói không lựa lời, hơn nữa tiếng nói cũng không nhỏ.
Thẩm Cửu lại đang chột dạ, nghe cô nói lớn như vậy thì lập tức biến sắc, thò tay bịt miệng cô lại.
“Tai vách mạch rừng, cậu đừng có nói bậy”
Hàn Mai Linh lại cười tùm tỉm kéo tay cô xuống: “Cậu sợ gì chứ, tớ nói thật mà, nếu mà người khác có nghe thấy thì cậu cũng có gì mà sợ chứ, dù sao đứa bé trong bụng cậu...
“Cậu đừng nói nữa!" Thẩm Cửu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng măng Hàn Mai Linh.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh lập tức cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu mới rũ mắt nói: “Xin lỗi Cửu Cửu, tớ không biết cậu để ý đến như thế, cùng lắm thì... sau này tớ không nhắc đến nữa”
Cô ta vừa mới xin lỗi, Thẩm Cửu cũng cảm thấy lúc nãy bản thân cô đã hơi quá đáng rồi, đành giải thích: “Tớ không phải có ý trách cậu, nhưng mà trong công ty nhiều người nhiều miệng, tớ sợ bị người nhiều chuyện nghe được, đến lúc đó... sẽ dẫn đến rất nhiều phiên phức không cần thiết”
“Tớ biết rồi”
Hàn Mai Linh tức giận chọc chọc hai tay: “Nhưng mà tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu nhìn coi bây giờ Dạ Âu Thần có để ý đến cậu đâu, anh ấy không thèm nhìn cậu lần nào, lại còn bắt cậu nằm dưới đất, tớ thật không biết vì sao cậu còn có thể nhịn đến bây giờ nữa”
“Tớ và anh ta đã có một hứa hẹn” Thẩm Cửu bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt cũng dần trở nên mê man.
“Dù sao đã sắp hai tháng rôi, cũng chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng thôi”
“Mấy tháng..” Hàn Mai Linh đột nhiên ngấng đầu lên nhắc nhở cô: “Cửu Cửu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì đó? Không lễ cậu thật sự chờ đến ngày cuối cùng trong hứa hẹn mới rời khỏi Dạ Âu Thần sao?”
“Không... được sao?” Thật ra Thẩm Cửu cũng không biết cô đang nghĩ như thế nào, nhưng nếu bắt cô đi ngay bây giờ.
Hình như trong lòng cô lại có chút không nỡ.
Vì sao không nỡ, cô cũng không biết.
“Được cái gì mà được?” Hàn Mai Linh nghe vậy lập tức bối rối: “Cửu Cửu, rốt cuộc là cậu có biết là qua bốn tháng nữa thì bụng của cậu sẽ bự lên không hả, nếu cậu lại rời khỏi Dạ Âu Thần, đến lúc đó mọi người sẽ đoán đứa bé trong bụng cậu... là của Dạ Âu Thần đói”
Thẩm Cửu: “... Vậy sao?”
“Theo ý tớ, cậu nên rời khỏi anh ta sớm đi, sau đó kết hôn với anh cả Dạ. Tớ biết cậu vẫn không muốn nói, tớ có thế đi nói giúp cậu!”
Vừa lúc thang máy đã mở ra, Hàn Mai Linh lập tức lao ra, Thẩm Cửu sợ đến mức thiếu chút nữa là tim ngừng đập, bước lên cản cô lại: “Mai Linh, cậu đừng xúc động, chuyện này còn phải bàn bạc lỹ lại đã”
“Bàn bạc cái gì nữa? Tớ chờ được, anh ấy chờ được, nhưng mà đứa bé trong bụng cậu chờ được sao? Cửu Cửu, vì sao cậu luôn từ chối lời đề nghị của tớ? Có phải cậu không nỡ rời khỏi Dạ Âu Thần đúng không? Cậu thích anh ấy đúng không?”
CHƯƠNG 177: LÊN SÂU KHẤU
Câu nói cuối cùng hình như còn có chút ý muốn trách hỏi.
Thẩm Cửu không biết có phải cô đã cảm nhận sai rồi không, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Hàn Mai Linh hùng hổ đáng sợ đến như thế này.
Ngây người một lúc, Thẩm Cửu nhìn cô.
“Mai Linh, cậu làm sao thế?”
Nghe hỏi, Hàn Mai Linh đột nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được lúc nãy bản thân đã quá kích động rồi.
Cô ta lắc đầu, sau đó cúi mắt cười lạnh.
“Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tớ làm sao? Tớ thay cậu lo trước lo sau lâu như thế, điều tra rõ ràng sự thật cho cậu biết là để làm gì? Còn không phải là muốn cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống khổ sở như bây giờ sao? Kết quả cậu hay lắm, người ta đứng trước mặt cậu, cậu lại không dám nói tiếng nào, cũng không dám thừa nhận. Tớ thật sự không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì nữa, cho nên tớ muốn biết có phải cậu đã thích Dạ Âu Thần rồi không”
“Thật ra... Tớ cũng không biết” Thẩm Cửu cúi mắt, vô cùng buồn bã: “Tớ chỉ cảm thấy tớ không nên thích anh ấy, nhưng mà...”
Thấy cô rối rắm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy căng thẳng, đừng nói là cô thật sự thích Dạ Âu Thần đó nha?
“Nhưng cái gì? Không lẽ cậu không nhìn ra được sao? Anh ấy hoàn toàn không thích cậu”
Trước khi Hàn Mai Linh ý thức được thì đã buột miệng nói ra mấy lời này, muốn thu lại nhưng đã không kịp.
May mà Thẩm Cửu không chú ý đến cảm xúc và vẻ mặt của cô ta, chỉ bị lời nói của cô ta làm tổn thương, sau đó cười khổ gật đầu đồng ý.
“Cậu nói đúng đó, đương nhiên tớ cũng biết anh ấy không thích tớ”
Anh không chỉ không thích cô, lại còn rất ghét cô nữa.
Suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Cửu cảm giác tim cô đang từ từ rơi xuống vạn kiếp bất phục.
“Thật xin lỗi, tớ không cố ý nói như thế, cậu đừng buồn...”
“Tớ không sao, chúng ta vào đi” Thẩm Cửu kéo Hàn Mai Linh vào chỗ cô làm việc sau đó hai người ngồi xuống, Hàn Mai Linh nhịn không được mở cái hộp kia ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục màu xanh lam.
“Cái váy này... trông đẹp thật, hơn nữa... tớ từng nhìn thấy nó, là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế người Ý nổi tiếng, nghe nói bán đấu giá đến ba tỷ đó”
Tay Thấm Cửu đang cầm bút hơi run lên, nhìn sang bộ lễ phục này.
Một cái váy đấu giá đến ba tỷ...
Đây là giá cả điên khùng gì thể này?
Đột nhiên nhớ lại anh từng cho mẹ cô chín trăm triệu, cái váy này lại đến ba tỷ, Thẩm Cửu không viết nổi nữa, buông bút đứng dậy gấp váy lại cẩn thận.
“Sao vậy? Cái váy này đẹp như vậy, còn đẹp hơn cái tớ mua cho cậu nữa, nếu không tối nay cậu mặc bộ này đi”
“Không được” Thẩm Cửu lắc đầu từ chối lời đề nghị của Hàn Mai Linh.
“Nó mắc quá, ba tỷ... Tớ nhận không nổi”
Nói xong, Thẩm Cửu nhét thẳng cái hộp vào trong ngăn tủ, tính sau này tìm cơ hội trả lại cho Dạ Y Viễn.
“Cậu đó, cứ luôn từ chối ý tốt của người khác dành cho cậu, thật là.. "
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Tiểu Nhan đến công ty tìm Thẩm Cửu, ba người chuẩn bị đi trang điểm cùng nhau, khi Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Mai Linh thì ánh mắt có hơi thay đổi, nhưng nhớ lại những gì Thẩm Cửu từng nói, cô vẫn cười chào hỏi Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh gọi điện thoại thẳng cho nhân viên trang điểm.
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Cuối cùng, trong sự chờ mong của vô số nam nữ, bữa tiệc cuối năm của Dạ Thị cũng từ từ kéo màn che, chuẩn bị hơn nửa tháng trời, người đến tham dự bữa tiệc trừ các nhân viên trong Dạ Thị ra, đều là các tầng lớp thượng lưu được mời đến, toàn là trai gái vô cùng ăn mặc cao quý đoan trang và đẹp trai ngời ngời đi tới đi lui.
Các nhân viên nữ trong tập đoàn cũng mặc các loại lễ phục váy dài đủ màu sắc, tranh hông khoe sắc, phấn trên mặt người này lại dày hơn người kia, đứng canh trước cửa vào nhìn mấy cậu ấm bước vào, thâm cười trộm.
Mấy cậu ấm của tập đoàn cùng nhau bước vào, nhịn không được cười nhạo thành tiếng.
“Nhìn đám kia giống hệt như sói đói, cứ như chúng ta là đồ ăn của họ vậy, nếu không phải đang ở trước mắt bao người, tôi sợ là mấy cô gái này sẽ nhào lên xé xác chúng ta”
“Anh đừng nói nữa, tôi thấy bọn họ còn ghê hơn sói đói nữa”
“Chậc, mấy anh nhìn đám phụ nữ kia đi, phấn đứa này lại dày hơn đứa khác, ăn mặc hở hang, nhưng mà lại xấu muốn chết, chẳng có khí chất gì cả.
Đừng nói là bọn họ cho rằng chỉ cần trang điểm lên, mặc cái váy vào là được chúng ta yêu thích đó nha? Cũng không tự nhìn lại bản thân xem họ là cái thá gì!”
“Chơi một chút cũng được đó. Dù sao chỗ này có lẽ còn có mấy cô hàng zin”
“Chậc, bây giờ làm gì còn có chỗ nào có hàng zin nữa chứ, tôi thấy tìm mấy người có dáng người quyến rũ, nói không chừng..."
Mấy người nói nói rồi cùng nhau bật cười, nụ cười cực kỳ dâm đãng.
Đột nhiên, có người túm lấy tay của người đàn ông bên cạnh.
“Triệu Vũ, có mục tiêu!”
“Hả?”
Mãy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của anh.
Ba bóng người yểu điệu từ từ đi về hướng này.
Tiểu Nhan xách làn váy đuôi cá cầu vồng, gương mặt xinh đẹp đáng yêu nở nụ cười lung linh rực rỡ, Hàn Mai Linh đứng bên cạnh mặc một bộ lễ phục màu trắng cúp ngực, bên trên còn đính trân châu vô cùng hoa lệ, hơn nữa da thịt lại trắng nõn, nụ cười trên mặt lại rất đúng mực, cho nên đương nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Còn Thẩm Cửu sao, cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, với vì cắt cổ V nên trước khi ra đây cô đã đòi khoác thêm một cái khăn choàng băng lụa mỏng màu nhạt, bởi vì là lụa mỏng nên hoàn toàn không che được dáng người quyến rũ hấp dẫn của cô.
Cái kiểu như ẩn như hiện thế này càng làm người ta muốn phun máu hơn.
Cô đi đứng rất mất tự nhiên, bởi vì mặc chiếc váy này, mỗi khi bước một bước đều có cảm giác bị người khác nhìn lén, cho dù đã khoác thêm khăn choàng, nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm giác cực kỳ không quen.
Cho nên trạng thái hiện tại của cô là kiểu dáng người ma quỷ nhưng gương mặt lại vô tội, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn rồi.
“Người anh em, cái cô gái mặc áo xanh đứng bên cạnh không tệ, dáng người nóng bỏng, hơn nữa nụ cười của cô ta cũng rất chói mắt!”
“Tôi lại thấy cô áo trắng kia không tệ, gương mặt dáng người cũng khá được, hình như cô ta là cô con gái nhà họ Hàn vừa mới tìm lại được đúng không? Cô cả nhà họ Hàn đúng là không giống với mấy người khác”
“Anh đừng nói thế, lúc trước tôi từng may mản được nhìn thấy bà Hàn, tôi cảm thấy cô con gái bị lạc mất này... Nói câu khó nghe thì hoàn toàn không có được một nửa khí chất của bà Hàn nữa”
“Nhưng mà cô gái mặc lễ phục màu đỏ đứng cạnh cô ta kia, tuy đi đứng không quá tự nhiên nhưng mà khí chất của cô ấy khá được đó, đặc biệt là đôi mắt kia... giống như màu xanh của biển khơi! Má ơi, sao tôi cảm giác biết yêu rồi”
“Biểến đi, một ngày anh yêu mấy lần?”
“Tôi quyết định, nếu cô gái mặc váy đỏ kia chưa có bạn trai, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy”
Ba người đón nhận vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đưa đến, Thẩm Cửu rất ngượng ngùng, đi một lúc thì trốn ra sau lưng Hàn Mai Linh và Tiểu Nhan, để hai cô ấy cản lại chút ánh mắt giúp cô.
“Úi cha, cô ấy còn xấu hổ kia, thích thật..” Cậu trai Triệu Vũ vừa nói bản thân biết yêu nhịn không được ôm mặt cười nói.