Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181-186
CHƯƠNG 181: KHÁC NHAU MỘT TRỜI MỘT VỰC
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc thi cũng sắp bắt đầu.
Nữ sinh có mặt ở hiện trường nghe nói mình cũng có thể đăng ký thi, hơn nữa còn có thể lấy được hạng nhất, giành được giải thưởng bất ngờ thì lập tức hăng hái đi báo danh.
Trong đó bao gồm cả Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
Sau khi hai người họ báo danh xong, trở về thì nhìn thấy Thẩm Cửu vẫn đang ngồi ở đó, vì thế không nhịn được đi qua châm biếm cô mấy câu.
“Đây không phải là đồng nghiệp mới đến của bộ phận chúng ta ư? Làm sao lại ngồi ngây ngốc ở đây thế này?”
“Đúng đó, cô không tham gia cuộc thi sao? Loại người giống như cô không phải rất thích khoe mẽ, phô trương ư?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan trừng mắt nhìn hai người họ: “Hai người muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, bọn tôi chỉ đến đây thăm hỏi cô ta mà thôi.”
“Người mới à, cô thật sự không tham gia ư?” Cao Vân trừng mắt nhìn Thẩm Cửu, hỏi.
Thẩm Cửu thản nhiên liếc nhìn cô ta, nói: “Có quy định tôi nhất định phải tham gia sao?”
“Cô!” Cao Vân vô cùng tức giận, vốn dĩ cô ta còn cho rằng bản thân đã tìm được cơ hội làm hại Thẩm Cửu, nào ngờ… Thẩm Cửu lại không muốn tham gia.
“Thẩm Cửu của chúng tôi có tham gia hay không thì liên quan quái gì đến các cô? Các cô muốn tham gia thì tự mình tham gia đi, quan tâm người khác tham gia hay không làm gì?” Tiểu Nhan giống như gà mẹ bảo vệ gà con, kéo Thẩm Cửu ra phía sau bảo vệ cô, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn hai người Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
“Cao Vân, tôi thấy cô ta căn bản là không dám tham gia, sợ thua chúng ta mà thôi. Nếu như cô ta đã không có tài cán gì như vậy rồi, thì chúng ta cũng đừng để ý đến cô ta nữa.”
“Được, đi thôi!”
Sau khi hai người họ rời đi, Tiểu Nhan tức giận thở hổn hển, nói: “Không phải hai người này ngày thường cũng bắt nạt cậu như vậy đấy chứ?”
“Không sao đâu, họ chỉ biết mạnh miệng như vậy thôi, không cần phải để ý đến họ làm gì cả!” Thẩm Cửu lắc đầu, tỏ ý Tiểu Nhan không việc gì phải tức giận.
Khi cuộc thi bắt đầu, Dạ Âu Thần cũng xuất hiện. Mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng khi Lang An đẩy anh đến, trên người anh vẫn toát lên hơi thở lạnh lùng. Đồng thời, gương mặt điển trai kia vẫn khiến mọi người dậy sóng.
Rất nhiều nữ sinh đang lén lút bàn luận với nhau.
“Cậu chủ Dạ đẹp trai thật đấy! Nếu không phải là ngồi xe lăn thì anh ấy tuyệt đối là người tình vô cùng hoàn mỹ!”
“Đúng đó, ánh mắt của anh ấy mới thâm sâu làm sao! Nếu anh ấy bằng lòng nhìn tôi một cái… tôi đoán chừng mình sẽ “say” luôn mất!”
“Cô cho rằng cô uống rượu đấy à? Lại còn say nữa chứ! Đừng mơ tưởng nữa… Mặc dù người đàn ông này ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế của anh ấy vẫn lấn áp tất cả cánh đàn ông có mặt ở đây vào giờ phút này. Có thể nhìn thấy anh ấy không phải là người tầm thường, không phải là người mà những kẻ như chúng ta có thể mơ tưởng đến được!”
“Chị nói đúng lắm! Cho dù ngồi xe lăn mà cậu chủ Dạ vẫn có thể lấn át tất cả mọi người, nếu anh ấy đứng lên…”
Mọi người bắt đầu sụt sịt thở dài, không nói tiếp nữa.
Dạ Âu Thần là chủ nên đương nhiên được đẩy đến vị trí quan trọng nhất. Trong đám người đông nghịt, Dạ Y Viễn vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng yêu kiều xinh đẹp của Thẩm Cửu, cô vô cùng nổi bật và dễ thấy khi đứng trong đám đông.
Hừ! Người phụ nữ đáng chết này!
Bảo cô đổi váy nhưng cô lại không đổi, đã thế còn mặc đi đến bên cạnh bể bơi nữa!
Có biết bao ánh mắt thèm thuồng của cánh đàn ông đang dán chặt lên cơ thể của cô cơ chứ? Cô ngây thơ không biết hay là biết nhưng vẫn cố tình để cho người khác nhìn ngắm?
Từ khi Dạ Âu Thần xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Cửu theo bản năng nhìn lên người anh.
Khi ánh mắt của hai người họ chạm vào nhau, Thẩm Cửu hơi ngẩn ngơ. Không đợi cô phản ứng lại, ánh mắt của Dạ Âu Thần đã nhẹ nhàng lướt qua, sau đó dừng trên người Hàn Mai Linh đang đứng bên cạnh cô.
Hàn Mai Linh đối mắt với Dạ Âu Thần, sau đó cô ta còn không nhịn được chớp mắt với anh, để lộ ra nụ cười xinh đẹp như hoa.
Lang An đứng phía sau Dạ Âu Thần không nhịn được trợn mắt nhìn lên không trung.
“Ban nãy cậu chủ Dạ nhìn đi đâu thế? Hình như là hướng đó phải không?”
“Đó không phải là trợ lý Thẩm bị giáng chức trước đây ư? Chẳng lẽ cậu chủ Dạ đang nhìn cô ta?”
“Nghĩ nhiều rồi! Cô ta đã bị giáng chức, cậu chủ Dạ còn nhìn cô ta làm gì?”
“Không nhìn thấy người đứng bên cạnh cô ta là ai sao? Đó là cô cả của nhà họ Hàn, em gái của Hàn Đông đó! Cô ta có thân phận vô cùng cao quý, nếu hai chân của cậu chủ Dạ chúng ta không bị tàn phế, thì chắc chắn cậu chủ Dạ và cô lớn nhà họ Hàn vô cùng xứng đôi!”
“Lời này của cô nói ra khó nghe thật đấy! Mặc dù cậu chủ Dạ của chúng ta đã bị tàn phế nhưng cậu ấy vẫn là một người vô cùng xuất sắc. Cô lớn nhà họ Hàn khi đứng với cậu chủ Dạ cũng rất đẹp đôi, gia thế ngoại hình của hai người cũng rất tương xứng.”
Những lời này rơi hết vào tai của ba người đứng bên cạnh.
Hàn Mai Linh cảm thấy vành tai hơi nóng, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.
Nhưng Tiểu Nhan lại “xùy” một tiếng, giống như khinh bỉ.
Trong lòng Thẩm Cửu cũng không rõ là tư vị gì. Cô dùng khóe mắt lén nhìn Hàn Mai Linh.
Hôm nay, Hàn Mai Linh mặc một chiếc váy trắng, đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn chiếu sáng, trông cô ta giống hệt như một nàng thiên thần trong sáng. Làn da của cô ta trắng như tuyết, hơn nữa cô ta còn có thân phận là cô lớn nhà họ Hàn. Biết bao người muốn có được vầng hào quang này mà không được.
Ở Mạc Thành, nhà họ Hàn quả thật có thể xứng với nhà họ Dạ.
Cô lớn nhà họ Hàn, cậu hai nhà họ Dạ, quả thật rất xứng đôi vừa lứa.
Thẩm Cửu rủ mắt xuống, ánh mắt nhìn thẳng đầu ngón chân của chính mình.
Không giống như cô… không có gì cả. Cô là con gái nhà họ Thẩm nhưng lại là cô con gái không được nhà họ Thẩm yêu thương. Không chỉ từng ly hôn mà còn từng mang thai đứa con của người đàn ông khác, người phụ nữ giống như cô…
Ai cưới phải đều sẽ cảm thấy xui xẻo và chán ghét!
“Đừng nghĩ nhiều quá!” Giọng nói của Tiểu Nhan đột nhiên truyền đến bên tai cô. Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười rạng rỡ bên khóe môi của Tiểu Nhan.
“Cậu giỏi giang, xuất sắc hơn rất nhiều người có mặt ở đây. Hơn nữa ban nãy tớ để ý, cậu chủ Dạ thực chất là đang nhìn cậu.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan nói không sai, Dạ Âu Thần quả thật đã nhìn cô, nhưng… sau đó ánh mắt của anh lại rơi lên người Hàn Mai Linh.
Bây giờ cô đang lo lắng, có khi nào Dạ Âu Thần sẽ vì chọc tức cô mà cố ý làm gì đó với Hàn Mai Linh không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lập tức mím môi, nói: “Ban nãy tớ chỉ đang nghĩ xem ai sẽ là người chiến thắng cuộc thi hôm nay của chúng ta mà thôi.”
Nghe vậy Tiểu Nhan hơi sửng sốt, một lát sau, cô ấy lập tức đắc ý cong môi cười nói: “Đương nhiên là tớ rồi, trước đây tớ từng là Kiện Tướng bơi lội đó!”
Hàn Mai Linh ở bên cạnh nghe thấy câu này của Tiểu Nhan thì lập tức nói một câu: “Thế thì cậu phải cận thận vào đó! Kỹ thuật bơi của tôi cũng rất lợi hại, hơn nữa quán quân của đêm nay chắc chắn thuộc về tôi!”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức cười lạnh, trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Cậu cũng không phải là nhân viên của công ty chúng tôi, làm sao mà thắng được chứ?”
“Có thể tham gia thì có thể thắng. Không phải cậu sẽ cảm thấy bởi vì tôi không phải là nhân viên của công ty các cậu nên tôi phải nhường cậu đấy chứ?” Hàn Mai Linh cố ý khích đểu Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan nghe vậy thì lập tức biến sắc, nói: “Ai muốn cậu nhường tôi? Tôi mà phải thua loại bạch liên hoa như cậu ư?”
“Cậu nói ai là bạch liên hoa?”
“Tôi nói cậu đó!”
Thấy vậy, Thẩm Cửu vội vã ngăn hai người họ lại: “Chỉ là một cuộc thi thôi mà! Hai người đừng cãi nhau nữa, đám con trai sắp bắt đầu thi rồi kìa.”
Trong cuộc thi bơi này của con trai có rất nhiều người tham gia, một đám con em quý tộc đã đổi sang quần bơi, lúc này đang đứng bên cạnh bể bơi. Họ vừa xuất hiện, đám con gái có mặt ở hiện trường đều điên cuồng gào thét. Nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.
Chỗ Triệu Vũ đứng vừa khéo ở khá gần chỗ của Thẩm Cửu. Cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy cô, đột nhiên cười híp mắt rồi tiến lại gần cô.
“Cái đó… nếu tôi thắng cuộc thi này, cô có thể cho tôi số điện thoại của mình hay không?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu lập tức ngạc nhiên, cô ngước mắt lên nhìn người con trai có nụ cười chân thành và tuổi còn khá trẻ trước mặt.
Tiểu Nhan nháy mắt, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức trả lời thay cô: “Cậu là ai? Chuyện cậu thắng thì liên quan gì đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi?”
CHƯƠNG 182: HÃY THOẢI MÁI TẬN HƯỞNG ĐI
Nghe vậy, Triệu Vũ lập tức xấu hổ khẽ xoa đầu, sau đó chân thành quay sang giải thích với Thẩm Cửu.
“Tôi tên là Triệu Vũ, là con trai duy nhất của tập đoàn Triệu thị. Sở thích ngày thường của tôi là chơi bóng, đua xe, tôi rất muốn kết bạn với cô.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan: “…”
Hàn Mai Linh ở bên này lập tức bĩu môi, châm biếm nói: “Tập đoàn Triệu thị ư? Cậu là cái thá gì chứ? Lại còn muốn kết bạn với bọn tôi? Cũng không tự nhìn lại xem mình có hợp với người ta hay không?”
Câu nói này của cô ta khiến tất cả mọi người biến sắc, vẻ mặt của Triệu Vũ cũng nửa xanh nửa trắng. Cậu ta quay sang nhìn Hàn Mai Linh nhưng không nói được lời nào.
Mặc dù Thẩm Cửu không muốn để ý đến người trước mặt, nhưng những lời ban nãy Hàn Mai Linh nói quả thật hơi quá đáng. Hơn nữa cô cũng không dám tin những lời đó lại được phát ra từ miệng của Hàn Mai Linh. Do đó, cô lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta.
Kể từ khi Hàn Mai Linh làm cô lớn nhà họ Hàn, rất nhiều người đều nịnh nọt, lấy lòng cô ta. Thường ngày cô ta rất ngang ngược, càn rỡ. Nhưng mọi người vì nể thân phận của cô ta nên cũng không dám chống đối lại. Chỉ là khi ở trước mặt Thẩm Cửu, cô ta vẫn luôn giả bộ là dáng vẻ ngày trước. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Triệu Vũ, cô ta lại đột nhiên quên mất điều đó.
Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh vội vã lộ ra dáng vẻ hiền hòa.
“Thẩm Cửu, tớ không phải có ý đó… tớ chỉ là cảm thấy…” Cô ta ghé sát tai Thẩm Cửu, nói nhỏ một câu, sau đó thành công khiến sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi.
“Cậu mau đi đi!” Tiểu Nhan giục Triệu Vũ.
“Cậu có thắng cuộc thi này hay không thì cũng không liên quan đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi. Đừng đến lúc đó vì không đồng ý, cậu thua rồi thì lại đổ thừa lên đầu chúng tôi. Cái nồi này chúng tôi không gánh nổi đâu!”
Triệu Vũ tự biết mình đã nói sai, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không hề có ý đó!”
Dứt lời, cậu ta bèn rời đi.
Sau đó, trong tiếng còi báo hiệu, cuộc thi bơi của nam sinh bắt đầu diễn ra. Bởi vì vị trí họ đang đứng rất gần nơi diễn ra cuộc thi, cho nên Tiểu Nhan vô cùng kích động. Cô ấy còn lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh lại, sau đó hét lớn: “Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên! Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên!”
Dáng người của Dạ Y Viễn rất đẹp. Đến cuối cùng, Tiểu Nhan còn vừa gào thét vừa cầm điện thoại đuổi theo chụp hình anh ta. Nhìn bộ dạng mặc váy dài, dưới chân thì đi giày cao gót của Tiểu Nhan, Thẩm Cửu thật sự đổ mồ hôi lạnh thay cô ấy.
Kết quả không cần phải nghi ngờ, quán quân chính là Dạ Y Viễn.
Trong tiếng hét chói tai của đám nữ sinh, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy vóc dáng đẹp như tạc tượng của Dạ Y Viễn ngoi lên từ trong nước, chỉ có… Thẩm Cửu vẫn luôn chú ý đến Dạ Âu Thần ở phía sau cách đó không xa.
Anh đang ngồi trên xe lăn. Mặc dù mặt không biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng, giống như không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
Nhưng Thẩm Cửu lại vô cùng đau lòng cho anh.
Nếu… nếu anh không bị tàn phế, thì đêm nay… anh cũng có thể bơi lội thỏa thích trong nước giống như mọi người. Nhưng vì chân không đi được, cho nên cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Anh không thể làm được những việc mà người khác có thể làm nữa.
Ánh mắt của cô vẫn luôn rơi trên người Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần lập tức cảm nhận được, ánh mắt sắc bén của anh bắn thẳng về phía cô, khiến cho Thẩm Cửu sợ hãi, vội vàng dời ánh nhìn của mình đi.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lập tức trở nên châm biếm.
Ánh mắt khi nãy của cô… là đang thương hại anh ư?
Cô đang tội nghiệp anh ư?
Thẩm Cửu vừa rủ mắt xuống chưa bao lâu, Tiểu Nhan đã quay lại, lôi kéo cô: “Cậu đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi gì thế? Ban nãy, cuộc thi bơi đặc sắc như thế mà cậu cũng không thèm xem. Tớ đã chụp rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là ảnh của Phó Tổng giám đốc Dạ, trở về tớ sẽ gửi cho cậu sau nha!”
“Gửi cho tớ?”
“Ừ, Phó Tổng giám đốc Dạ không phải đang theo đuổi cậu ư? Trước hết, để cậu ngắm nhìn da thịt của anh ấy cho quen thuộc trước đã.”
Nhắc đến hai chữ “da thịt” này, Thẩm Cửu lập tức nhớ lại một đêm mưa trước đây. Người đàn ông đè cô trên chiếc ghế da, tiếng thở dốc cùng bàn tay nóng bỏng của anh không khỏi khiến người ta phát run.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Thẩm Cửu đột nhiên trở nên trắng bệch: “Cậu đừng nói linh tinh nữa!”
Sau đó, cô xoay người trở lại vị trí của mình và ngồi xuống. Cô cầm cốc nước trong tay lên, uống một ngụm, hoàn toàn không chú ý đến chuyện cốc nước đã bị người ta lén lút tráo đổi.
Ở cách đó không xa, Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nhìn thấy cảnh này, hai người họ vô cùng đắc ý cong môi.
“Cao Vân, tôi đã nói rồi mà, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội chỉnh cô ta.”
Nghe vậy, Cao Vân đắc ý cười: “Chỉ cần cô ta uống cốc nước đó, một lát nữa thôi… cơ thể cô ta sẽ nóng lên, đầu óc choáng váng, quay cuồng chóng mặt. Cô thông báo cho Trưởng phòng Hứa, bảo anh ta ở phía sau, đợi sẵn để đón người đi.”
“Được.”
Thôi Mẫn Lệ vội vã gửi tin nhắn thông báo tình hình cho Hứa Liêu.
Cuộc thi bơi của nữ sinh cũng đã bắt đầu. Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh đều đã thay sang đồ bơi. Khi nhìn thấy các nữ sinh xuất hiện, Thẩm Cửu lập tức ngây người. Bởi vì gần như tất cả bọn họ đều mặc bikini, không ai mặc đồ bơi liền thân hoặc mặc đồ bảo thủ một chút nào cả. Hôm nay, chỗ này là nơi quy tụ những người đàn ông xuất sắc nhất của Mạc Thành, vì thế rất nhiều người đều muốn giành được một cơ hội cho mình.
Bởi vì Hàn Mạc Linh và Tiểu Nhan đều tham gia, trước khi đi Tiểu Nhan còn dặn cô nhất định phải cổ vũ cho cô ấy. Thẩm Cửu đã đồng ý, đồng thời cũng đã nhận lời chụp cho cô ấy nhiều ảnh gợi cảm, xinh đẹp.
Có như vậy, Tiểu Nhan mới vui vẻ rời đi.
Thẩm Cửu ăn xong hai miếng trái cây, sau đó cô cầm điện thoại Tiểu Nhan giao cho mình lên, chuẩn bị đi chụp ảnh cho cô ấy.
Nhưng không ngờ, khi cô vừa đứng lên, đầu lập tức cảm thấy choáng váng.
Vì thế, cô lại ngồi xuống, đưa tay lên khẽ day mi tâm. Kỳ lạ, vì sao đột nhiên cảm thấy cả người cô không còn một chút sức lực nào vậy chứ? Chẳng lẽ là do tối qua ngủ không ngon ư? Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ lắc đầu, nhưng lại phát hiện bánh ngọt và rượu trên bàn đã biến thành những cái bóng xếp chồng lên nhau.
Cô còn phải chụp ảnh cho Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh nữa.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Cửu lập tức đưa tay ra bấm một cái vào bắp đùi mình. Cơn đau trong nháy mắt khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, vì thế cô lại tiếp tục đứng lên, đi đến bên cạnh bể bơi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Thẩm Cửu phát hiện cơ thể của cô bỗng trở nên mềm nhũn, không có cách nào đi tiếp được. Vì thế cô lập tức ngã sang bên cạnh.
Có người đỡ cô: “Này, cô không sao chứ?”
Là tiếng con gái, Thẩm Cửu lắc đầu, nói cảm ơn với cô ta.
Cho dù không còn sức chụp ảnh, cô cũng phải nói với Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh một tiếng. Nếu không… hai người họ vẫn sẽ đợi cô mất!
“Này, cô cảm thấy không thoải mái ư? Để tôi đỡ cô ra phía sau nghỉ ngơi một lát nhé!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói này rất quen nhưng làm cách nào cũng không nghĩ ra cô ta là ai. Cô muốn nhìn thử xem đối phương là ai, nhưng phía trước đã trở nên mơ hồ, không rõ.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, Thẩm Cửu vô thức gật đầu.
Vì thế, cô được người ta đỡ đến phía sau. Đúng lúc này, Thẩm Cửu nhớ ra gì đó, nhỏ giọng nói: “Làm phiền cô, giúp tôi nói với Tiểu Nhan…”
“A!”
Còn chưa nói xong, Thẩm Cửu đã bị người ta đẩy mạnh một cái, sau đó cả người đổ nhào về phía trước.
Rầm!
Cánh cửa phía sau bị đóng lại, Thẩm Cửu cho rằng bản thân đã ngã xuống rồi nhưng cô lại bị một vòng tay bất ngờ ôm lấy.
“Hãy thoải mái tận hưởng đi!”
“Cuối cùng cũng đến rồi. Tôi đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.”
Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên. Ý thức của Thẩm Cửu trở nên hỗn loạn, nhưng cô vẫn theo bản năng muốn thoát khỏi cái ôm của người đó. Người đó có lẽ cảm thấy cửa đã đóng chặt rồi, cho nên dứt khoát để mặc cô lùi về phía sau.
Lúc này, Thẩm Cửu cố hết sức mở mắt ra muốn nhìn rõ người trước mặt.
Bóng dáng của người đó hiện lên vô cùng mờ ảo, sau đó dần dần trở nên rõ nét hơn.
“Trưởng phòng?”
Người đứng trước mặt cô lúc này lại chính là Hứa Liêu!
Nghe thấy cô gọi anh ta, Hứa Liêu lập tức lộ ra nụ cười dung tục, bỉ ổi.
“Người đẹp à!”
“Người ban nãy… đỡ tôi vào đây là…”
“Cao Vân, cô ta chính là bà mai của chúng ta. Đợi sau khi xong việc, chúng ta nhất định phải cảm ơn cô ta thật tử tế!”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu lập tức biến sắc. Lúc này, cô đã tỉnh táo hơn một chút, không còn mơ hồ, quay cuồng như khi nãy nữa. Cô vội vã chạy đến cửa, trực tiếp đưa tay ra.
CHƯƠNG 183: CÔ CHẠY KHÔNG THOÁT ĐÂU
“Cô chạy không thoát đâu.” Hứa Liêu đi tới trực tiếp đè tay cô lại, ngược lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cố ý hạ thấp giọng nói có vẻ phá lệ bỉ ổi: "Tối nay mọi người đều tham gia hoạt động tiệc hội, sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội, còn có hoạt động nóng bỏng hơn, cho dù cô có chạy đi, cũng không có ai tới cứu cô đâu. Không bằng theo tôi, tôi còn có thể dịu dàng với cô một chút.”
“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng sức hất tay anh ta ra, thân thể lui về phía sau vài bước.
Chuyện gì xảy ra với cô, tại sao tay chân hoàn toàn không có sức?
Thẩm Cửu nhìn ngón tay run rẩy của mình, hai má trắng nõn càng ngày càng đỏ.
Nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng từ bụng dưới bốc lên, loại cảm giác này... Rất quen thuộc.
Giống như cảm giác lần trước cô bị Lục Chiêu mang đi nhốt trong phòng!
Chẳng lẽ... Cô lại bị bỏ thuốc sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thẩm Cửu đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cửu à, trước đây tôi đã khuyên cô, để cô đi theo tôi, nhưng cô không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể dùng cách này, cô phải biết, quản lí tôi, vẫn rất thích cô, chỉ cần hôm nay cô nghe lời, sau này tôi cam đoan không ai ở bộ phận dám bắt nạt cô, thế nào?”
Thẩm Cửu dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, cô bóp mạnh đùi mình, làm cho bản thân tỉnh táo một chút.
Kết quả nhìn thấy Hứa Liêu đi về phía cô, một tay cởi nút áo sơ mi trên người anh ta, đôi mắt kia mang theo ánh sáng dâm ô, trong căn phòng tối tăm như tản ra ánh sáng của dã thú.
Không được…
Cô không thể thất thân ở đây.
Nếu cô thật sự bị Hứa Liêu làm bẩn, vậy sau này ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô sẽ càng chán ghét, anh sẽ cảm thấy cô càng dơ bẩn!
Không được!
Tuyệt đối không được!
Trước khi Hứa Liêu đến gần, Thẩm Cửu dùng toàn bộ sức lực đẩy Hứa Liêu ra.
“Nếu anh dám chạm vào một sợi tóc của tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh.”
Hứa Liêu vốn cho rằng cô không còn sức lực, ai ngờ bị cô đẩy mạnh như vậy, cả người ngã nhào trên sàn nhà.
“Ơ? Chẳng lẽ thuốc còn chưa có hiệu lực? Cô vẫn còn lực mạnh như vậy?”
Thẩm Cửu: "… Là anh bỏ thuốc tôi?”
“Cửu à, đừng trách anh Liêu ~ chủ yếu là do con người cô quá quật cường, không thể làm gì khác hơn là sử dụng một chút thủ đoạn bất thường này.”
“Hèn hạ!” Thẩm Cửu cắn môi dưới, dùng ý thức còn sót lại nói với Hứa Liêu: "Chẳng lẽ anh không biết tôi và Dạ Âu Thần là một đôi sao?”
“Cô nói cái gì? cậu Dạ sao?”
“Anh thật sự cho rằng tôi bị giáng chức, chính là vì anh ta không cần tôi sao?” Thẩm Cửu dựa vào tường, dùng sức thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương nói: "Nếu anh ta thật sự không cần tôi, làm sao có thể chỉ là giáng chức mà không phải trực tiếp đuổi tôi?”
Hứa Liêu bị cô nói làm sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại.
“Cô có ý gì?”Chẳng lẽ ý của cô là.... Cô và cậu Dạ thật sự ở bên nhau?”
“Đúng vậy!”
Vì tự cứu mình, Thẩm Cửu cũng bất chấp tất cả, cô cắn môi dưới của mình: "Chẳng qua anh ấy giận tôi, dùng chuyện này để làm khó tôi mà thôi, nếu anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy tôi, sẽ không giữ tôi lại. Để tôi giáng chức, là vì có một ngày có thể đưa tôi trở về bên cạnh anh ấy!”
Mặc dù những lời này chính Thẩm Cửu cũng không tin, nhưng bây giờ cô có thể có biện pháp gì? Ở loại địa phương rách nát này, tất cả mọi người ở phía trước tham gia tiệc hội, cô kêu rách cổ họng đoán chừng cũng không có người tới cứu cô.
“Cô nói là sự thật?” Hứa Liêu ngẩn ngơ, nếu đúng như Thẩm Cửu nói, vậy anh ta không thể chạm vào cô.
Nếu như chạm vào, vậy sau này anh ta còn có thể tiếp tục làm việc ở Dạ thị sao?
“Hôm nay anh đưa tôi ra khỏi đây, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tố giác anh, sau này chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần, nhưng nếu anh chạm vào tôi... Tôi thề, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn kéo anh xuống khỏi vị trí đó. Quản lý Hứa, loại chuyện mất nhiều hơn được này, anh sẽ không làm chứ?”
Hứa Liêu lập tức trở nên trầm mặc, rũ mi mắt như đang suy nghĩ.
Hứa Liêu, anh không nên bị cô ta lừa, cô ta đã bị điều đến bộ phận chúng tôi bao lâu rồi, nếu thật sự có người nhớ tới cô ta, cô ta còn có thể bị đưa đến chỗ anh sao?
Một thanh âm từ bên ngoài vang lên, là của Thôi Mẫn Lệ, cô ta được cử đến để quan sát nơi này.
Tình huống bên trong cô ta đều nghe được rõ ràng.
Sợ Hứa Liêu mắc mưu Thẩm Cửu, vội vàng lên tiếng.
Hứa Liêu sửng sốt một chút, "Đúng vậy, nếu như cậu Dạ thật sự nhớ cô, làm sao lại không nhìn cô lấy một cái, cô lại muốn gạt tôi!”
“Tôi không lừa anh!” Thẩm Cửu lớn tiếng trách mắng: "Dù sao tôi cũng ở đây, anh tự nghĩ cho rõ ràng đi! Là muốn sự nghiệp của anh, hay là muốn tôi?”
“Hứa Liêu, căn bản không cần lựa chọn, anh cả hai thứ đều có thể có được. Đừng quên chị Tư Dung của chúng ta, chúng ta giúp chị ấy, vị trí sẽ không khó giữ.”
“Tư Dung là ai?” Thẩm Cửu cười lạnh: "Chẳng lẽ quyền lực của cô ta lớn qua Dạ Âu Thần sao?”
Hứa Liêu rối rắm.
Thẩm Cửu lại không đợi được, bởi vì cô cảm thấy hơi nóng từ bụng đang cuồn cuộn không ngừng công kích cô, nếu còn kéo dài nữa, chỉ sợ cô không khống chế được ý thức của mình.
Đáng chết!
Thẩm Cửu vươn tay cắn nát hai đầu ngón tay, làm cho mình tỉnh táo thêm một chút.
Cô chậm rãi đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Dựa vào địa vị của Quản lý Hứa, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có... Đừng vì tôi mà ngã nhào, lại đây mở cửa.”
“Hứa Liêu, đừng nghe lời cô ta! Đây chính là cơ hội duy nhất để anh thực hiện ước muốn trong lòng, nếu bỏ qua lần này, lần sau anh muốn tìm cơ hội sẽ không có nữa! Hứa Liêu!”
Hứa Liêu nghe cô ta nói như vậy, cũng phản ứng lại.
Đúng vậy, người phụ nữ trước mắt này anh mơ tưởng lâu như vậy, thật vất vả đợi đến bữa tiệc kỷ niệm lần này có cơ hội ra tay, nếu để cô chạy như vậy....
“Huống hồ, tối hôm nay anh ngủ với cô ta, vậy cô ta chính là chiếc giày rách, cho dù trước kia cô ta có chút gì đó với cậu Dạ, cậu Dạ cũng sẽ không muốn một chiếc giày rách nữa. Cho nên anh căn bản không cần sợ cô ta.”
Thẩm Cửu biến sắc, bước nhanh tới bên cửa muốn kéo cửa ra, Hứa Liêu cũng phản ứng lại, nhào tới ôm lấy cô, cười dâm đãng.
“Nói không sai, đến lúc đó nếu cô dám nói bậy, tôi nói là cô câu dẫn tôi, cậu Dạ cũng sẽ không làm gì tôi.”
“A, buông tôi ra!” Thẩm Cửu đưa tay dùng sức đẩy về phía sau, Hứa Liêu kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp chế trụ bả vai của cô, kéo chiếc áo choàng mỏng trên người cô xuống, lộ ra một mảng lớn trước ngực trắng như tuyết.
Nhất thời, Hứa Liêu bị một màn này làm cho không mở mắt ra được.
“Cửu...” Hứa Liêu không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, giống như ma quỷ: "Chỉ cần cô nghe tôi! Tôi cam đoan, cô muốn cái gì tôi cho cô cái đó!”
Cửa không mở được, Thẩm Cửu chỉ có thể chạy vào bên trong, vòng qua bên kia bàn: "Anh đừng tới đây.”
Thôi Mẫn Lệ ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng, đắc ý nhếch môi.
Mà hoạt động bên ngoài tiến hành rất chi khí thế.
Tiểu Nhan bơi nửa ngày lại phát hiện trên bờ không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cửu, vì vậy lòng cô ấy cảm thấy không yên, ngây người một chút quán quân đã bị Hàn Mai Linh đoạt đi.
“Không phải nói cô sẽ thắng tôi sao? Tại sao đột nhiên chậm nhiều như vậy? Có phải năng lực căn bản không đủ?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan quét mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cô bớt ở đó đắc ý đi, bạn của cô không thấy cô cũng không phát hiện ra sao?”
Hàn Mai Linh dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy Thẩm Cửu.
CHƯƠNG 184: NGƯƠI PHẢI CHÔN CÙNG CÔ ẤY
“Kỳ lạ, Cửu Cửu đi đâu rồi?” Hàn Mai Linh lau những giọt nước dính trên mặt, sau đó dò hỏi.
Đúng lúc đó nhân viên đến đỡ cô ta dậy: “Chúc mừng cô đã đạt ngôi vị quán quân trong trận đấu bơi lội nữ.”
Ánh đèn chiếu vào cô ta, khiến hạt nước dính trên người cô ta càng thêm chói mắt, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh hưng phấn, quên hết mọi chuyện về Thẩm Cửu, dương dương tự đắc nhìn về phía ống kính.
Tiểu Nhan bước lên từ trong làn nước, cầm khăn lau khô người, sau đó đi đến chỗ Thẩm Cửu, khi đến nơi, dạo một vòng không thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu, hơn nữa điện thoại giao cho cô cũng không thấy đâu.
Tiểu Nhan trong lòng sốt ruột, đang yên đang lành, cô ấy chạy đi đâu?
Cô ta nhìn loáng qua xung quanh, bỗng nhiên thấy nụ cười đắc ý của Cao Vân ở bên cạnh, hai người này trước kia…
Tiểu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế đi tìm Phó tổng giám đốc Dạ, muốn đem chuyện này nói cho Dạ Y Viễn biết.
Dạ Y Viễn có ý với Thẩm Cửu, nói chuyện này cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Đi một vòng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Y Viễn đâu, Tiểu Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Cô đang lo lắng sợ hãi, chợt khóe mắt cô thấy phía xa có bóng dáng một người.
Người ngồi trên xe lăn chính là Dạ Âu Thần!
Anh ta!
Lúc trước không phải Thẩm Cửu xuống xe cùng anh sao? Hai người hẳn là có qua lại, cô đi xin Dạ Âu Thần hỗ trợ, ắt hẳn anh sẽ không mặc kệ?
Thôi kệ! Hiện tại không tìm thấy Dạ Y Viễn, cô ta chỉ có thể đi tìm Dạ Âu Thần!
Tiểu Nhan bước nhanh đến chỗ Dạ Âu Thần.
Từ xa Lang An đã thấy Tiểu Nhan mặc bikini, trên người còn dính đầy nước hướng về phía bọn họ, thần sắc vội vội vàng vàng, đây không phải là cô gái thường xuyên ở bên cạnh Trợ lý Thẩm sao?
Vì thế anh ta cúi đầu nhắc nhở một câu: “Cậu chủ Dạ, có người tới đây.”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Đuổi cô ta đi.”
Tối hôm nay có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh, nhưng Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, một cái liếc mắt cũng làm cho người ta rút lui, có đánh bạo tiến lên, cũng bị Lang An đuổi đi.
“Cậu chủ Dạ, cô ta tới đây không hẳn vì cậu.”
Lời nói của Lang An làm cho Dạ Âu Thần nhíu mày, liếc nhìn cô gái kia.
Sau khi nhìn, anh thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào cơ thể cô gái lần nữa.
Trong đầu lại nhớ tới hình ảnh Thẩm Cửu mặc váy đỏ gợi cảm.
Chết tiệt!
Cô gái kia đúng là âm hồn không tan.
Lại nói tiếp —— Dạ Âu Thần đột nhiên phát hiện cô gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, không biết đã chạy đi đâu.
“Cậu chủ Dạ, cầu xin anh, nhất định phải đi cứu Thẩm Cửu!”
Dạ Âu Thần nhăn mày, dùng ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt cô ta, đôi mắt đen láy tựa như muốn siết chặt lấy cô ta: “Cô nói cái gì?”
Tiểu Nhan vội vã đi tới, lúc này mới thở hổn hển: “Cửu Cửu mất tích rồi.”
“Mất tích?” Lang An nheo mắt: “Sao lại thế này? Cô làm sao biết cô ấy mất tích?”
Tiểu Nhan sắp xếp lại lời nói, đơn giản rõ ràng: “Cô ấy hứa sẽ chụp ảnh cho chúng tôi trước khi xuống nước, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, tôi không thấy cô ấy đâu, vừa rồi tôi có đi tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, Cửu Cửu không phải loại người đi không từ mà biệt, tôi nghi ngờ cô ấy đã xảy ra chuyện.”
Lời của cô ta nặng nề đánh thẳng vào trái tim Dạ Âu Thần, bàn tay đang nằm trên đùi bắt đầu siết chặt: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy, là ở đâu?”
Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì mặc váy nên cô ấy không có chạy lung tung, cô ấy ngồi ở kia uống rượu.”
Dạ Âu Thần khẽ nâng cằm, Lang An lập tức phản ứng, sau đó hỏi thăm vài người.
Không đến hai phút, Cao Vân đã bị một đám người lôi lại đây.
Bởi vì giãy dụa, cho nên bộ dạng của cô ta hơi khó coi.
“Anh, các anh muốn làm gì? Buông tôi ra?” Cao Vân vốn đang cao ngạo, nhìn thấy Dạ Âu Thần bất giác thấy lạnh sau lưng, không dám nói tiếp nữa, thậm chí không dám chống lại ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Tiểu Nhan đứng một bên: “Trước khi trận đấu bắt đầu, cô và bạn cô cùng nhau tới khiêu khích, lúc ấy các cô có hai người, sao bây giờ chỉ có một người?”
Con mắt lóe sáng, nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Nhan lớn tiếng chất vấn: “Bạn của cô đâu? Các cô không phải hợp nhau làm chuyện gì xấu xa chứ?”
Cao Vân không nghĩ bị vạch mặt, vì vậy chỉ có thể kiên trì tự mình giải thích.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Chúng ta có thể làm chuyện xấu gì? Cô đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người, vậy bạn cô đâu? Cô có thể nói cô ta ở đâu không?”
“Cô ta đi toilet rồi!”
Lang An không kiên nhẫn chen lời hai người: “Đừng cãi nhau nữa, Cao Vân, vừa rồi có người tố cáo rồi cô đem Thẩm Cửu đi, bây giờ cô mau dẫn bọn tôi đi tìm cô ấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Cao Vân tái nhợt.
Tiểu Nhan cũng phản ứng lại: “Thì ra là các cô hại cô ấy, lúc trước ở trong bộ phận thì bắt nạt, hãm hại cô ấy, bây giờ lại tới nữa! Rốt cuộc cô đem cô ấy đi đâu rồi?”
Cao Vân cắn môi dưới, thề thốt phủ nhận.
“Tôi không có hại cô ấy, cô ấy nói cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy ra phía sau nghỉ ngơi mà thôi!”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần giống như con dao nhỏ đầy sắc bén, nhìn vào mặt Cao Vân, Cao Vân lập tức cảm thấy hai vai mình có núi lớn đè nặng, làm cho cô ta phải cúi người.
“Trong một phút đồng hồ, tôi muốn thấy cô ấy.”
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cô phải chôn cùng.”
Giọng nói lạnh lùng như từ âm ti địa ngục, sắc mặt Cao Vân trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lang An lập tức quát: “Còn không mau đưa bọn tôi đi tìm cô ấy!”
“Vâng…!” Cao Vân không còn quan tâm đến chuyện khác nữa, trong đầu của cô ta chỉ có câu nói kia của Dạ Âu Thần, nếu Thẩm Cửu gặp chuyện không may, cô ta sẽ phải đi theo… Cô ta không muốn chết!
“Tôi đưa các người đi, nhanh lên!” Cao Vân nhớ tới chuyện đó, rất nhanh chóng quay người rời đi.
“Đi theo.”
Lang An giúp Dạ Âu Thần bước nhanh theo sau, Tiểu Nhan sửng sốt một lát rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Những người khác cũng nhiệt tình, rất ít người biết tình hình ở đây, dù sao hiện tại có rất nhiều người ở đây, Hàn Mai Linh đang bị ánh sáng vây quanh, cô ta hưng phấn nhìn về phía Dạ Âu Thần, lại phát hiện Dạ Âu Thần sắc mặt ủ rũ vội rời đi, hoàn toàn không có nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh lập tức biến mất.
Để đạt được ngôi vị quán quân, dành được vinh dự, trở thành cô gái ưu tú nhất tối nay, cô ta đã phải cắn răng nhẫn nhịn từ đầu đến cuối.
Cũng không nghĩ đến Dạ Âu Thần một cái liếc mắt với cô ta cũng không có, vì cái gì chứ?
“Đi nhanh lên!” Tiểu Nhan đi theo phía sau Dạ Âu Thần, thấy Cao Vân hai chân run run, nhắc cô ta một câu.
Cao Vân đành phải bước nhanh hơn, Tiểu Nhan khẩn trương như chết đến nơi, một bên lảm nhảm thì thầm: “Cô rốt cuộc đưa cô ấy đi đâu, cô muốn làm gì cô ấy?”
Cao Vân suýt nữa khóc thành tiếng, kêu lên: “Không phải tôi muốn như vậy, là… Là Trưởng phòng Hứa sai… bỏ thuốc vào ly nước của cô ấy, sau đó đưa cô ấy…”
CHƯƠNG 185: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI Ở LẠI!
Mọi người biến sắc, Lang An tức giận ra mặt chửi mắng cô ta.
“Lá gan của các cô cũng thật lớn, dám ở công ty dùng thuốc!”
Cao Vân bị dọa phát khóc: “Thực xin lỗi, chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, là Trưởng phòng Hứa bảo tôi làm như vậy, anh ta là sếp, tôi không thể không nghe theo!”
Lang An cảm giác trong ngực nổi lửa giận: “Còn không đi nhanh lên, muốn tôi lột da cô không?”
Cao Vân vừa khóc lóc vừa dẫn mọi người đi đến khúc ngoặt, sau đó cô ta bất ngờ dừng chân, ngơ ngác nhìn phía trước.
Lang An giúp Dạ Âu Thần qua chỗ rẽ, thấy cảnh tượng trước mặt, cũng lập tức đứng im.
Chỉ có Tiểu Nhan sợ hãi la lên.
“Cửu Cửu, Phó… Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở chỗ này?”
Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu, Thẩm Cửu vẫn đang nghiêng đầu nhắm mắt, gương mặt trắng ngần rõ ràng có dấu tay, vùng cổ trắng mịn cũng xuất hiện vết bầm xanh.
Mà cửa phòng vừa mở ra, Hứa Liêu bị người đánh nửa sống nửa chết nằm ở gần cửa, trên mặt anh ta có nhiều vết xước, mặt mũi bầm dập, bên cạnh Thôi Mẫn Lệ cũng đang rất sợ hãi.
Cô ta nhìn thấy Cao Vân, định bụng lập tức tới gần, nhưng nhìn Dạ Âu Thần cách một bên Cao Vân không xa, cô ấy thôi không hành động nữa.
Thẩm Cửu trên người còn mặc váy đỏ, nhưng váy đã bị phá hỏng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là bị người ta dùng sức xé rách, một bộ quần áo nam rộng thùng thình được quấn tạm trên người cô.
Dạ Y Viễn ôm thân hình nhỏ xinh của cô vào lồng ngực, Thẩm Cửu bị dược tính phát tác rất mạnh, Dạ Y Viễn đã đánh cô bất tỉnh.
Cảnh tượng này đập vào hai mắt Dạ Âu Thần.
Mọi người không thể ngờ sự việc này bày ra trước mắt, Tiểu Nhan ở bên cạnh cố tiêu hóa chuyện này, hồi sau mới phản ứng lại.
Cô ta không tìm thấy Dạ Y Viễn, cho nên mới đi tìm Dạ Âu Thần.
Nhưng hôm nay cô ta còn chưa tới, Dạ Y Viễn đã cứu Thẩm Cửu, nói cách khác… Dạ Y Viễn đã đến sớm hơn?
“Anh Cả thật nhanh chân.”
Một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần trào phúng một câu.
Dạ Y Viễn nhăn mặt nhíu mày, tuy Dạ Âu Thần đến đây, anh ta vẫn không thả Thẩm Cửu, mà ôm chặt cô hơn vài phần, lạnh giọng nói một câu: “Anh Cả biết em không thích cô ấy, nhưng cô ấy là vợ của em, em là chồng, không phải nên bảo vệ tốt cho cô ấy sao?”
Dạ Âu Thần cong môi, ánh mắt trở nên sắc nhọn.
“Anh Cả đây không phải bảo vệ cô ấy rất tốt?”
“Cô ấy là vợ em!”
Nhìn thấy đáy mắt của Dạ Âu Thần không thèm để ý, Dạ Y Viễn đột nhiên cảm thấy uất ức thay cho Thẩm Cửu, lên tiếng quở trách!
Đôi mắt của Dạ Âu Thần sâu không thấy đáy.
“Thì sao nào? Một người phụ nữ chỉ biết nằm bên dưới người khác, Dạ Âu Thần tôi khinh thường.”
“Em!”
Dạ Y Viễn là người luôn luôn tỏ ra tao nhã, rất hiếm khi nào nổi giận, nếu không phải đang ôm Thẩm Cửu trong ngực, Dạ Y Viễn sẽ xông lên túm áo anh, đấm anh vài cái.
Đột nhiên, Thẩm Cửu trong ngực bắt đầu động đậy, cô đang nói mớ cái gì đó, Dạ Y Viễn rất muốn nghe, nhưng lại rõ ràng nghe cô gọi Dạ Âu Thần…
Đôi mắt anh ta nheo lại, nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Tiếng gọi Dạ Âu Thần rất nhỏ nhẹ, mang theo sự uất ức và cầu cứu, nhưng đôi mắt cô không mở, rõ ràng đang hành động theo tiềm thức.
“Nghe thấy không?” Ánh mắt Dạ Y cong như lưỡi câu: “Cô ấy một mực gọi tên em.”
Tiếng gọi kia như bàn tay nắm lấy trái tim của Dạ Âu Thần, anh nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Còn anh thì sao?”
Một bóng đen đổ xuống dưới mắt Dạ Âu Thần, môi anh mấp máy: “Đưa cô ấy cho em.”
“Âu Thần, không phải anh Cả muốn nói em.” Dạ Y Viễn nói xong, càng ôm sát Thẩm Cửu vào ngực, giọng nói lạnh lùng: “Nếu em không có khả năng bảo vệ tốt cho cô ấy, lập tức ly hôn đi.”
Nói xong, anh ta ôm Thẩm Cửu xoay người.
“Phó tổng giám đốc Dạ!” Lang An đuổi theo ngăn anh ta lại trước khi anh ta cất bước: “Anh vừa nói cái gì, đó là vợ của cậu chủ chúng ta, xin hãy buông cô ấy ra!”
“Xin lỗi, tôi muốn đưa cô ấy đi cứu chữa. Nếu các người thật sự muốn cứu cô ấy, có thể đi theo.”
Lang An: “Anh…”
Dạ Y Viễn cất bước đi.
Lang An sốt ruột nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Cậu chủ Dạ!”
Dạ Âu Thần làm bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, bình tĩnh.
“Cậu chủ Dạ!”
Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu đi trước, đi được hai bước anh ta bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trong lúc hôn mê Thẩm Cửu đột nhiên nhéo vào áo anh ta: “Thả, thả tôi xuống đi.”
“Thẩm Cửu?” Dạ Y Viễn nhăn mày, không hài lòng nhìn cô chằm chằm.
“Thả tôi xuống đi.” Thẩm Cửu lại nhỏ nhẹ nói một câu, rốt cuộc khó khăn lắm cô mới mở mắt ra, nhìn về phía Dạ Y Viễn.
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bỗng trở nên đỏ ngầu, bởi vì trúng thuốc, cả người cô đỏ lên, trông thanh tú dịu dàng, vừa rồi anh ta bất đắc dĩ đánh cô bất tỉnh, giờ vừa tỉnh lại, dược tính bắt đầu phát tác?
“Đừng lộn xộn.” Anh ta thấp giọng nói với cô: “Em bị trúng thuốc, bây giờ tôi đang đưa em đến bệnh viện.”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”
Giọng nói của cô không nhỏ, nhưng rất kiên định.
“Nhất định phải ở lại sao? Cho dù… Anh ấy mặc kệ em, em cũng muốn ở lại?” Dạ Y Viễn hỏi vấn đề này, đáy lòng đột nhiên hận vô cùng, hận lúc trước vì cái gì ông nội làm chủ cuộc hôn nhân này.
Hiện tại cô rất mệt mỏi và cô sống rất khó khăn.
“Ừm.”
Thẩm Cửu kéo quần áo lại: “Thả tôi xuống đi, nếu không… Anh ấy càng thêm hiểu lầm tôi.”
“Tôi không muốn…” Trán Thẩm Cửu toát đầy mồ hôi, khó khăn nói thành tiếng: “Anh ấy lại hiểu lầm tôi.”
Hai chân Dạ Y Viễn như bị đổ chì không thể nhúc nhích, nhưng trong tay giống như có xiềng xích xích cô lại, cũng không thả cô xuống.
“Anh cả.” Giọng nói của Thẩm Cửu mềm mại năn nỉ, đôi mắt cô ngấn lệ.
Con tim Dạ Y Viễn mềm nhũn, đành buông cô đặt xuống đất, sau đó đỡ cô đứng vững.
“Thật sự phải ở lại? Em phải biết rằng, hiện tại cô bị trúng thuốc, không đi bệnh viện…”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tôi biết mà…”
Nhưng vậy thì sao, nếu tối nay cô thực sự đi cùng với Dạ Y Viễn, mối hiểu lầm kia sẽ càng nghiêm trọng.
Cho nên bất luận như thế nào, cô cũng phải ở lại.
“Âu Thần!” Dạ Y Viễn không còn cách nào, thấy cô kiên trì ở lại, anh ta chỉ có thể chuyển hướng sang Dạ Âu Thần, lạnh lùng nói: “Em thấy không? Cô ấy sợ em hiểu lầm nên không muốn đi cùng anh, nhưng cô ấy hiện tại trúng thuốc, nếu em còn là đàn ông, lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện khám chữa đi.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh như băng, nhìn lên người Thẩm Cửu rất lạnh, nhưng toàn thân Thẩm Cửu giống như lửa thiêu đốt, cho nên không cảm thấy ớn lạnh.
Bỗng nhiên, Dạ Âu Thần hơi nhếch khóe môi, cười lạnh, lên tiếng: “Ai nói bị trúng thuốc nhất định phải đi bệnh viện?”
“Anh cả không phải thích giúp cô ấy, không bằng làm người tốt giúp cô ấy đi?”
“Dạ Âu Thần!”
Dạ Y Viễn hoàn toàn nổi giận, cất bước định tiến lên, lại bị Thẩm Cửu kéo lại.
Thẩm Cửu túm lấy vạt áo của anh ta, sau đó từng bước một tiến về phía trước, đi tới trước mặt Dạ Âu Thần.
“Tôi không có tính lẳng lơ.”
CHƯƠNG 186: CÔ THẬT SỰ ĐÃ THÍCH ANH
Cô nghiêm túc nhìn Dạ Âu Thần, hít sâu nói: “Không phải tôi tự mình đến, mà là tôi bị bỏ thuốc, anh đã nhìn thấy rồi.”
Dạ Âu Thần bị bối rối trước những lời nói của cô.
Cô giải thích với anh.
Giải thích xong, Thẩm Cửu cũng không nán lại lâu, mà vượt qua Dạ Âu Thần rồi bước đi, Lang An vội vàng hỏi cô: “Mợ hai, cô đi đâu vậy?”
Thẩm Cửu một lời cũng không nói đi một mạch về phía trước.
Dạ Y Viễn vẫn đứng chỗ cũ, tay nắm thanh quyền, cố nén xúc động muốn lao về phía trước.
Sở dĩ anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn là vì ánh mắt của Thẩm Cửu quá quật cường, nếu lúc này anh vội vàng đi đến, thì tâm ý của cô đều là vô ích.
Những người có mặt đều ngỡ ngàng.
Nhất là Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
Hai người bọn họ thấy Thẩm Cửu bị giáng chức, mấy ngày nay dùng mọi thủ đoạn hãm hại cô, tuy rằng những phương pháp này trước đây chưa từng thành công, nhưng lần này … Bọn họ thật sự đã khiến cô thảm hại rồi.
Mà còn …. Cô lại là … là vợ của Dạ Âu Thần!
Là vợ đó!
Danh phận này chưa ai từng nghĩ tới! Trong khoảnh khắc, bọn họ có một loại ảo giác mình sắp tiêu đời rồi.
Tiểu Nhan ngây người đứng đó, giống như bị ai điểm huyệt không động đậy được.
Một lúc sau, giống như nhớ ra điều gì, cô ta quay người chạy về hướng Thẩm Cửu vừa đi.
“Lang An”
Lang An bị Dạ Âu Thần nhắc mới bừng tỉnh, đổi hướng đẩy Dạ Âu Thần đuổi theo hướng mà Thẩm Cửu bỏ đi.
Thẩm Cửu vịn tường yếu ớt đi về phía trước, mọi thứ trước mặt đều chồng lên nhau, rất nhiều lần Thẩm Cửu ngã về phía trước.
“Cửu Cửu!”
Tiểu Nhan nhanh chóng chạy đến bên Thẩm Cửu đỡ cô: “Cậu không sao chứ?”
“Tiểu Nhan?” Thẩm Cửu nghe giọng nói của cô, thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, tối nay …. Tớ không thể chụp hình cho cậu được.”
“Bây giờ còn nói chuyện này làm gì?” Tiểu Nhan nắm lấy cánh tay của cô: “Cả người cậu nóng hết lên rồi, tên Hứa Liêu đáng chết kia lại dám bỏ thuốc cậu, dáng vẻ não lợn như anh ta cũng không biết tự soi gương xem mình có xứng hay không? Tớ lập tức đưa cậu tới bệnh viện, cậu phải cố nhịn đấy.”
“Ừ…” Thẩm Cửu gật đầu, nghiêng người dựa vào Tiểu Nhan, bởi vì Tiểu Nhan mới từ dưới nước lên, người vẫn chưa khô, nên làn da toàn thân rất lạnh, dựa vào rất thoải mái.
Thẩm Cửu cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Cảm ơn cậu”
Tiểu Nhan thấy toàn thân cô nóng như lửa đốt, vừa không quen lại vừa cảm thấy đau lòng: “Không cần cảm ơn, nhanh đi thôi.”
“Đợi một chút”
Lúc đi được một đoạn ngắn, Lang An đẩy theo Dạ Âu Thần đuổi kịp bọn họ.
“Mợ hai, tôi đưa mợ đi bệnh viện.”
Thẩm Cửu được Tiểu Nhan dìu đi về phía trước, ánh mắt cô liếc nhìn bọn họ, nhận thấy Dạ Âu Thần vẫn là dáng vẻ vô cảm đó, bèn không trả lời.
“Đứng lại” Dạ Âu Thần cuối cùng cũng mở miệng.
Thẩm Cửu không đứng lại, nhưng Tiểu Nhan không tự chủ được bất giác dừng bước.
Không còn cách nào khác, cô vốn đã khuất phục trước uy quyền của Dạ Âu Thần.
“Cửu Cửu, hay là…để anh Dạ đưa cậu tới bệnh viện đi!”
“Không cần” Thẩm Cửu lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của cô: “Chúng ta đi.”
“Mợ hai, bây giờ cô ấy mặc đồ như vậy, sợ rằng không thể đưa mợ tới bệnh viện được.”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu mới nhận ra Tiểu Nhan chỉ mặc một bộ bikini, mặc như vầy đưa cô đến bệnh viện, quả thật có hơi…
Tiểu Nhan lập tức biến sắc: “Chết rồi, vừa nãy tớ vì muốn chạy thật nhanh đi cứu cậu, quên cầm theo đồ, cậu ở đây đợi tớ một phút, tớ lập tức quay lại!”
Nói xong, Tiểu Nhan để Thẩm Cửu xuống, sau đó quay người chạy đi.
Cô ta vừa đi, Thẩm Cửu ngay cả sức đứng lên cũng không có, cả người dựa vào tường từ từ lết về phía trước.
Dạ Âu Thần tự mình đẩy xe lăn tiến về phía trước, nắm chặt cổ tay cô: “Đi bệnh viện”
Tay của Dạ Âu Thần lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay nóng hầm hập của cô tức khắc hất ra, Thẩm Cửu trừng mắt căm hận nhìn Dạ Âu Thần trước mặt.
“Không cần anh quan tâm tôi”
Dạ Âu Thần cau mày, bất mãn nhìn cô.
“Người phụ nữ đã kết hôn hai lần, cô định làm gì?”
Thẩm Cửu men theo tường từ từ di chuyển, cô đã không còn sức lực để bám trụ nữa, mi mắt nặng trĩu.
“Tôi đã nói không cần anh quan tâm, dù sao…anh cũng không tin tôi.”
Cứ để cô tự sinh tự diệt ở đây đi.
Dạ Âu Thần nhíu chặt mày lại, ngực bùng cháy dữ dội vì dáng vẻ này của cô. Cô có biết bộ dạng hiện giờ của mình cám dỗ thế nào không? Ánh mắt mơ màng, toàn thân ửng đỏ, lại thêm chiếc váy đỏ rách tơi tả, khiến người ta muốn hóa sói mà bổ nhào tới.
“Đứng lên” Dạ Âu Thần lạnh giọng ra lệnh: “Tôi đưa cô đi bênh viện chữa trị”
Thẩm Cửu mặc kệ anh, Dạ Âu Thần đi tới kéo cô, Thẩm Cửu ỳ lại không động đậy, tay Dạ Âu Thần dùng lực, cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Cửu bị anh kéo lên, sau đó không hề báo trước mà ngã vào vòng tay của anh.
“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra! Tôi không cần anh đưa tôi đi, tôi muốn ở đây đợi Tiểu Nhan.”
“Lang An, đi lấy xe” Dạ Âu Thần quăng một câu cho Lang An, Lang An nghe chỉ thị xong lập tức gật đầu đi làm.
Dạ Âu Thần một tay ôm eo Thẩm Cửu, một tay lăn bánh xe: “Cô tốt hơn hết là nên ngoan ngoan nghe lời tôi, nếu không tôi đưa cô trở về lại đại sảnh, hay là cô rất muốn người khác nhìn dáng vẻ lẳng lơ hiện tại của mình?
Con ngươi Thẩm Cửu đôt nhiên co rút: “Anh!”
Giây tiếp theo, Dạ Âu Thần giữ đầu cô ấn vào ngực mình: “Câm miệng”
Anh tăng tốc độ tay, xe lăn rất nhanh đi thẳng theo con đường phía trước, đợi đến khi Tiểu Nhan vừa thay đồ vừa chạy tới, nơi đây đã không còn ai rồi.
Cô đứng ngây ra tại chỗ rất lâu, mới thò tay gãi đầu.
“Không chừng…là anh Dạ đã đưa đi rồi.”
“Dù sao…hai người cũng là vợ chồng, vậy thôi mặc kệ bọn họ là được rồi!”
Thẩm Cửu bị Dạ Âu Thần cưỡng ép lên xe, cô không còn sức lực, cơ thể nóng như lửa lại bị Dạ Âu Thần giữ chặt, căn bản không thể cựa quậy, hơn nữa hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh bao lấy cô, mùi thơm này khiến cô lưu luyến, không nhịn được mà đưa tay ôm chặt lấy anh.
Thẩm Cửu biết, cô thật sự….có cảm giác với người đàn ông đang ôm cô này.
Sớm chiều bên nhau.
Mặc dù miệng lưỡi anh ta hiểm độc, mọi thứ anh nói đều cay nghiệt như khoét vào tâm can, thế nhưng anh…trước đây đích xác có làm những chuyện kia thay cô.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy.
Cô cảm động không thôi, ngay vào khoảnh khắc đó cô không cẩn thận mà động lòng rồi.
Thật ra tình cảm là thứ rất bá đạo, chúng cứ như vậy tự sinh sôi một cách kì lạ và không vì bất cứ lí do nào.
Ở nơi sâu thẳm trong tim cô sinh trưởng nẩy mầm, sau đó dần dần lớn lên…
Mãi đến bây giờ, đã ăn sâu bén rễ.
“Cạch…” sau khi cửa xe đóng lại, Dạ Âu Thần đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở.
Tim anh nhói đau, cúi đầu nhìn Thẩm Cửu trong lòng, nới lỏng tay giữ cằm cô, phát hiện vệt nước mắt đầy trên mặt Thẩm Cửu.
Những giọt nước mắt đó khiến tâm trạng của anh trở nên buồn bực.
“Khóc cái gì?” Anh đưa tay ra, khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
Bởi vì động tác quá mạnh, khiến da khóe mắt của Thẩm Cửu bị đỏ lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc thi cũng sắp bắt đầu.
Nữ sinh có mặt ở hiện trường nghe nói mình cũng có thể đăng ký thi, hơn nữa còn có thể lấy được hạng nhất, giành được giải thưởng bất ngờ thì lập tức hăng hái đi báo danh.
Trong đó bao gồm cả Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
Sau khi hai người họ báo danh xong, trở về thì nhìn thấy Thẩm Cửu vẫn đang ngồi ở đó, vì thế không nhịn được đi qua châm biếm cô mấy câu.
“Đây không phải là đồng nghiệp mới đến của bộ phận chúng ta ư? Làm sao lại ngồi ngây ngốc ở đây thế này?”
“Đúng đó, cô không tham gia cuộc thi sao? Loại người giống như cô không phải rất thích khoe mẽ, phô trương ư?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan trừng mắt nhìn hai người họ: “Hai người muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, bọn tôi chỉ đến đây thăm hỏi cô ta mà thôi.”
“Người mới à, cô thật sự không tham gia ư?” Cao Vân trừng mắt nhìn Thẩm Cửu, hỏi.
Thẩm Cửu thản nhiên liếc nhìn cô ta, nói: “Có quy định tôi nhất định phải tham gia sao?”
“Cô!” Cao Vân vô cùng tức giận, vốn dĩ cô ta còn cho rằng bản thân đã tìm được cơ hội làm hại Thẩm Cửu, nào ngờ… Thẩm Cửu lại không muốn tham gia.
“Thẩm Cửu của chúng tôi có tham gia hay không thì liên quan quái gì đến các cô? Các cô muốn tham gia thì tự mình tham gia đi, quan tâm người khác tham gia hay không làm gì?” Tiểu Nhan giống như gà mẹ bảo vệ gà con, kéo Thẩm Cửu ra phía sau bảo vệ cô, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn hai người Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
“Cao Vân, tôi thấy cô ta căn bản là không dám tham gia, sợ thua chúng ta mà thôi. Nếu như cô ta đã không có tài cán gì như vậy rồi, thì chúng ta cũng đừng để ý đến cô ta nữa.”
“Được, đi thôi!”
Sau khi hai người họ rời đi, Tiểu Nhan tức giận thở hổn hển, nói: “Không phải hai người này ngày thường cũng bắt nạt cậu như vậy đấy chứ?”
“Không sao đâu, họ chỉ biết mạnh miệng như vậy thôi, không cần phải để ý đến họ làm gì cả!” Thẩm Cửu lắc đầu, tỏ ý Tiểu Nhan không việc gì phải tức giận.
Khi cuộc thi bắt đầu, Dạ Âu Thần cũng xuất hiện. Mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng khi Lang An đẩy anh đến, trên người anh vẫn toát lên hơi thở lạnh lùng. Đồng thời, gương mặt điển trai kia vẫn khiến mọi người dậy sóng.
Rất nhiều nữ sinh đang lén lút bàn luận với nhau.
“Cậu chủ Dạ đẹp trai thật đấy! Nếu không phải là ngồi xe lăn thì anh ấy tuyệt đối là người tình vô cùng hoàn mỹ!”
“Đúng đó, ánh mắt của anh ấy mới thâm sâu làm sao! Nếu anh ấy bằng lòng nhìn tôi một cái… tôi đoán chừng mình sẽ “say” luôn mất!”
“Cô cho rằng cô uống rượu đấy à? Lại còn say nữa chứ! Đừng mơ tưởng nữa… Mặc dù người đàn ông này ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế của anh ấy vẫn lấn áp tất cả cánh đàn ông có mặt ở đây vào giờ phút này. Có thể nhìn thấy anh ấy không phải là người tầm thường, không phải là người mà những kẻ như chúng ta có thể mơ tưởng đến được!”
“Chị nói đúng lắm! Cho dù ngồi xe lăn mà cậu chủ Dạ vẫn có thể lấn át tất cả mọi người, nếu anh ấy đứng lên…”
Mọi người bắt đầu sụt sịt thở dài, không nói tiếp nữa.
Dạ Âu Thần là chủ nên đương nhiên được đẩy đến vị trí quan trọng nhất. Trong đám người đông nghịt, Dạ Y Viễn vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng yêu kiều xinh đẹp của Thẩm Cửu, cô vô cùng nổi bật và dễ thấy khi đứng trong đám đông.
Hừ! Người phụ nữ đáng chết này!
Bảo cô đổi váy nhưng cô lại không đổi, đã thế còn mặc đi đến bên cạnh bể bơi nữa!
Có biết bao ánh mắt thèm thuồng của cánh đàn ông đang dán chặt lên cơ thể của cô cơ chứ? Cô ngây thơ không biết hay là biết nhưng vẫn cố tình để cho người khác nhìn ngắm?
Từ khi Dạ Âu Thần xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Cửu theo bản năng nhìn lên người anh.
Khi ánh mắt của hai người họ chạm vào nhau, Thẩm Cửu hơi ngẩn ngơ. Không đợi cô phản ứng lại, ánh mắt của Dạ Âu Thần đã nhẹ nhàng lướt qua, sau đó dừng trên người Hàn Mai Linh đang đứng bên cạnh cô.
Hàn Mai Linh đối mắt với Dạ Âu Thần, sau đó cô ta còn không nhịn được chớp mắt với anh, để lộ ra nụ cười xinh đẹp như hoa.
Lang An đứng phía sau Dạ Âu Thần không nhịn được trợn mắt nhìn lên không trung.
“Ban nãy cậu chủ Dạ nhìn đi đâu thế? Hình như là hướng đó phải không?”
“Đó không phải là trợ lý Thẩm bị giáng chức trước đây ư? Chẳng lẽ cậu chủ Dạ đang nhìn cô ta?”
“Nghĩ nhiều rồi! Cô ta đã bị giáng chức, cậu chủ Dạ còn nhìn cô ta làm gì?”
“Không nhìn thấy người đứng bên cạnh cô ta là ai sao? Đó là cô cả của nhà họ Hàn, em gái của Hàn Đông đó! Cô ta có thân phận vô cùng cao quý, nếu hai chân của cậu chủ Dạ chúng ta không bị tàn phế, thì chắc chắn cậu chủ Dạ và cô lớn nhà họ Hàn vô cùng xứng đôi!”
“Lời này của cô nói ra khó nghe thật đấy! Mặc dù cậu chủ Dạ của chúng ta đã bị tàn phế nhưng cậu ấy vẫn là một người vô cùng xuất sắc. Cô lớn nhà họ Hàn khi đứng với cậu chủ Dạ cũng rất đẹp đôi, gia thế ngoại hình của hai người cũng rất tương xứng.”
Những lời này rơi hết vào tai của ba người đứng bên cạnh.
Hàn Mai Linh cảm thấy vành tai hơi nóng, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.
Nhưng Tiểu Nhan lại “xùy” một tiếng, giống như khinh bỉ.
Trong lòng Thẩm Cửu cũng không rõ là tư vị gì. Cô dùng khóe mắt lén nhìn Hàn Mai Linh.
Hôm nay, Hàn Mai Linh mặc một chiếc váy trắng, đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn chiếu sáng, trông cô ta giống hệt như một nàng thiên thần trong sáng. Làn da của cô ta trắng như tuyết, hơn nữa cô ta còn có thân phận là cô lớn nhà họ Hàn. Biết bao người muốn có được vầng hào quang này mà không được.
Ở Mạc Thành, nhà họ Hàn quả thật có thể xứng với nhà họ Dạ.
Cô lớn nhà họ Hàn, cậu hai nhà họ Dạ, quả thật rất xứng đôi vừa lứa.
Thẩm Cửu rủ mắt xuống, ánh mắt nhìn thẳng đầu ngón chân của chính mình.
Không giống như cô… không có gì cả. Cô là con gái nhà họ Thẩm nhưng lại là cô con gái không được nhà họ Thẩm yêu thương. Không chỉ từng ly hôn mà còn từng mang thai đứa con của người đàn ông khác, người phụ nữ giống như cô…
Ai cưới phải đều sẽ cảm thấy xui xẻo và chán ghét!
“Đừng nghĩ nhiều quá!” Giọng nói của Tiểu Nhan đột nhiên truyền đến bên tai cô. Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười rạng rỡ bên khóe môi của Tiểu Nhan.
“Cậu giỏi giang, xuất sắc hơn rất nhiều người có mặt ở đây. Hơn nữa ban nãy tớ để ý, cậu chủ Dạ thực chất là đang nhìn cậu.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan nói không sai, Dạ Âu Thần quả thật đã nhìn cô, nhưng… sau đó ánh mắt của anh lại rơi lên người Hàn Mai Linh.
Bây giờ cô đang lo lắng, có khi nào Dạ Âu Thần sẽ vì chọc tức cô mà cố ý làm gì đó với Hàn Mai Linh không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lập tức mím môi, nói: “Ban nãy tớ chỉ đang nghĩ xem ai sẽ là người chiến thắng cuộc thi hôm nay của chúng ta mà thôi.”
Nghe vậy Tiểu Nhan hơi sửng sốt, một lát sau, cô ấy lập tức đắc ý cong môi cười nói: “Đương nhiên là tớ rồi, trước đây tớ từng là Kiện Tướng bơi lội đó!”
Hàn Mai Linh ở bên cạnh nghe thấy câu này của Tiểu Nhan thì lập tức nói một câu: “Thế thì cậu phải cận thận vào đó! Kỹ thuật bơi của tôi cũng rất lợi hại, hơn nữa quán quân của đêm nay chắc chắn thuộc về tôi!”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức cười lạnh, trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Cậu cũng không phải là nhân viên của công ty chúng tôi, làm sao mà thắng được chứ?”
“Có thể tham gia thì có thể thắng. Không phải cậu sẽ cảm thấy bởi vì tôi không phải là nhân viên của công ty các cậu nên tôi phải nhường cậu đấy chứ?” Hàn Mai Linh cố ý khích đểu Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan nghe vậy thì lập tức biến sắc, nói: “Ai muốn cậu nhường tôi? Tôi mà phải thua loại bạch liên hoa như cậu ư?”
“Cậu nói ai là bạch liên hoa?”
“Tôi nói cậu đó!”
Thấy vậy, Thẩm Cửu vội vã ngăn hai người họ lại: “Chỉ là một cuộc thi thôi mà! Hai người đừng cãi nhau nữa, đám con trai sắp bắt đầu thi rồi kìa.”
Trong cuộc thi bơi này của con trai có rất nhiều người tham gia, một đám con em quý tộc đã đổi sang quần bơi, lúc này đang đứng bên cạnh bể bơi. Họ vừa xuất hiện, đám con gái có mặt ở hiện trường đều điên cuồng gào thét. Nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.
Chỗ Triệu Vũ đứng vừa khéo ở khá gần chỗ của Thẩm Cửu. Cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy cô, đột nhiên cười híp mắt rồi tiến lại gần cô.
“Cái đó… nếu tôi thắng cuộc thi này, cô có thể cho tôi số điện thoại của mình hay không?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu lập tức ngạc nhiên, cô ngước mắt lên nhìn người con trai có nụ cười chân thành và tuổi còn khá trẻ trước mặt.
Tiểu Nhan nháy mắt, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức trả lời thay cô: “Cậu là ai? Chuyện cậu thắng thì liên quan gì đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi?”
CHƯƠNG 182: HÃY THOẢI MÁI TẬN HƯỞNG ĐI
Nghe vậy, Triệu Vũ lập tức xấu hổ khẽ xoa đầu, sau đó chân thành quay sang giải thích với Thẩm Cửu.
“Tôi tên là Triệu Vũ, là con trai duy nhất của tập đoàn Triệu thị. Sở thích ngày thường của tôi là chơi bóng, đua xe, tôi rất muốn kết bạn với cô.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan: “…”
Hàn Mai Linh ở bên này lập tức bĩu môi, châm biếm nói: “Tập đoàn Triệu thị ư? Cậu là cái thá gì chứ? Lại còn muốn kết bạn với bọn tôi? Cũng không tự nhìn lại xem mình có hợp với người ta hay không?”
Câu nói này của cô ta khiến tất cả mọi người biến sắc, vẻ mặt của Triệu Vũ cũng nửa xanh nửa trắng. Cậu ta quay sang nhìn Hàn Mai Linh nhưng không nói được lời nào.
Mặc dù Thẩm Cửu không muốn để ý đến người trước mặt, nhưng những lời ban nãy Hàn Mai Linh nói quả thật hơi quá đáng. Hơn nữa cô cũng không dám tin những lời đó lại được phát ra từ miệng của Hàn Mai Linh. Do đó, cô lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta.
Kể từ khi Hàn Mai Linh làm cô lớn nhà họ Hàn, rất nhiều người đều nịnh nọt, lấy lòng cô ta. Thường ngày cô ta rất ngang ngược, càn rỡ. Nhưng mọi người vì nể thân phận của cô ta nên cũng không dám chống đối lại. Chỉ là khi ở trước mặt Thẩm Cửu, cô ta vẫn luôn giả bộ là dáng vẻ ngày trước. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Triệu Vũ, cô ta lại đột nhiên quên mất điều đó.
Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh vội vã lộ ra dáng vẻ hiền hòa.
“Thẩm Cửu, tớ không phải có ý đó… tớ chỉ là cảm thấy…” Cô ta ghé sát tai Thẩm Cửu, nói nhỏ một câu, sau đó thành công khiến sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi.
“Cậu mau đi đi!” Tiểu Nhan giục Triệu Vũ.
“Cậu có thắng cuộc thi này hay không thì cũng không liên quan đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi. Đừng đến lúc đó vì không đồng ý, cậu thua rồi thì lại đổ thừa lên đầu chúng tôi. Cái nồi này chúng tôi không gánh nổi đâu!”
Triệu Vũ tự biết mình đã nói sai, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không hề có ý đó!”
Dứt lời, cậu ta bèn rời đi.
Sau đó, trong tiếng còi báo hiệu, cuộc thi bơi của nam sinh bắt đầu diễn ra. Bởi vì vị trí họ đang đứng rất gần nơi diễn ra cuộc thi, cho nên Tiểu Nhan vô cùng kích động. Cô ấy còn lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh lại, sau đó hét lớn: “Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên! Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên!”
Dáng người của Dạ Y Viễn rất đẹp. Đến cuối cùng, Tiểu Nhan còn vừa gào thét vừa cầm điện thoại đuổi theo chụp hình anh ta. Nhìn bộ dạng mặc váy dài, dưới chân thì đi giày cao gót của Tiểu Nhan, Thẩm Cửu thật sự đổ mồ hôi lạnh thay cô ấy.
Kết quả không cần phải nghi ngờ, quán quân chính là Dạ Y Viễn.
Trong tiếng hét chói tai của đám nữ sinh, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy vóc dáng đẹp như tạc tượng của Dạ Y Viễn ngoi lên từ trong nước, chỉ có… Thẩm Cửu vẫn luôn chú ý đến Dạ Âu Thần ở phía sau cách đó không xa.
Anh đang ngồi trên xe lăn. Mặc dù mặt không biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng, giống như không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
Nhưng Thẩm Cửu lại vô cùng đau lòng cho anh.
Nếu… nếu anh không bị tàn phế, thì đêm nay… anh cũng có thể bơi lội thỏa thích trong nước giống như mọi người. Nhưng vì chân không đi được, cho nên cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Anh không thể làm được những việc mà người khác có thể làm nữa.
Ánh mắt của cô vẫn luôn rơi trên người Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần lập tức cảm nhận được, ánh mắt sắc bén của anh bắn thẳng về phía cô, khiến cho Thẩm Cửu sợ hãi, vội vàng dời ánh nhìn của mình đi.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lập tức trở nên châm biếm.
Ánh mắt khi nãy của cô… là đang thương hại anh ư?
Cô đang tội nghiệp anh ư?
Thẩm Cửu vừa rủ mắt xuống chưa bao lâu, Tiểu Nhan đã quay lại, lôi kéo cô: “Cậu đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi gì thế? Ban nãy, cuộc thi bơi đặc sắc như thế mà cậu cũng không thèm xem. Tớ đã chụp rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là ảnh của Phó Tổng giám đốc Dạ, trở về tớ sẽ gửi cho cậu sau nha!”
“Gửi cho tớ?”
“Ừ, Phó Tổng giám đốc Dạ không phải đang theo đuổi cậu ư? Trước hết, để cậu ngắm nhìn da thịt của anh ấy cho quen thuộc trước đã.”
Nhắc đến hai chữ “da thịt” này, Thẩm Cửu lập tức nhớ lại một đêm mưa trước đây. Người đàn ông đè cô trên chiếc ghế da, tiếng thở dốc cùng bàn tay nóng bỏng của anh không khỏi khiến người ta phát run.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Thẩm Cửu đột nhiên trở nên trắng bệch: “Cậu đừng nói linh tinh nữa!”
Sau đó, cô xoay người trở lại vị trí của mình và ngồi xuống. Cô cầm cốc nước trong tay lên, uống một ngụm, hoàn toàn không chú ý đến chuyện cốc nước đã bị người ta lén lút tráo đổi.
Ở cách đó không xa, Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nhìn thấy cảnh này, hai người họ vô cùng đắc ý cong môi.
“Cao Vân, tôi đã nói rồi mà, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội chỉnh cô ta.”
Nghe vậy, Cao Vân đắc ý cười: “Chỉ cần cô ta uống cốc nước đó, một lát nữa thôi… cơ thể cô ta sẽ nóng lên, đầu óc choáng váng, quay cuồng chóng mặt. Cô thông báo cho Trưởng phòng Hứa, bảo anh ta ở phía sau, đợi sẵn để đón người đi.”
“Được.”
Thôi Mẫn Lệ vội vã gửi tin nhắn thông báo tình hình cho Hứa Liêu.
Cuộc thi bơi của nữ sinh cũng đã bắt đầu. Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh đều đã thay sang đồ bơi. Khi nhìn thấy các nữ sinh xuất hiện, Thẩm Cửu lập tức ngây người. Bởi vì gần như tất cả bọn họ đều mặc bikini, không ai mặc đồ bơi liền thân hoặc mặc đồ bảo thủ một chút nào cả. Hôm nay, chỗ này là nơi quy tụ những người đàn ông xuất sắc nhất của Mạc Thành, vì thế rất nhiều người đều muốn giành được một cơ hội cho mình.
Bởi vì Hàn Mạc Linh và Tiểu Nhan đều tham gia, trước khi đi Tiểu Nhan còn dặn cô nhất định phải cổ vũ cho cô ấy. Thẩm Cửu đã đồng ý, đồng thời cũng đã nhận lời chụp cho cô ấy nhiều ảnh gợi cảm, xinh đẹp.
Có như vậy, Tiểu Nhan mới vui vẻ rời đi.
Thẩm Cửu ăn xong hai miếng trái cây, sau đó cô cầm điện thoại Tiểu Nhan giao cho mình lên, chuẩn bị đi chụp ảnh cho cô ấy.
Nhưng không ngờ, khi cô vừa đứng lên, đầu lập tức cảm thấy choáng váng.
Vì thế, cô lại ngồi xuống, đưa tay lên khẽ day mi tâm. Kỳ lạ, vì sao đột nhiên cảm thấy cả người cô không còn một chút sức lực nào vậy chứ? Chẳng lẽ là do tối qua ngủ không ngon ư? Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ lắc đầu, nhưng lại phát hiện bánh ngọt và rượu trên bàn đã biến thành những cái bóng xếp chồng lên nhau.
Cô còn phải chụp ảnh cho Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh nữa.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Cửu lập tức đưa tay ra bấm một cái vào bắp đùi mình. Cơn đau trong nháy mắt khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, vì thế cô lại tiếp tục đứng lên, đi đến bên cạnh bể bơi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Thẩm Cửu phát hiện cơ thể của cô bỗng trở nên mềm nhũn, không có cách nào đi tiếp được. Vì thế cô lập tức ngã sang bên cạnh.
Có người đỡ cô: “Này, cô không sao chứ?”
Là tiếng con gái, Thẩm Cửu lắc đầu, nói cảm ơn với cô ta.
Cho dù không còn sức chụp ảnh, cô cũng phải nói với Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh một tiếng. Nếu không… hai người họ vẫn sẽ đợi cô mất!
“Này, cô cảm thấy không thoải mái ư? Để tôi đỡ cô ra phía sau nghỉ ngơi một lát nhé!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói này rất quen nhưng làm cách nào cũng không nghĩ ra cô ta là ai. Cô muốn nhìn thử xem đối phương là ai, nhưng phía trước đã trở nên mơ hồ, không rõ.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, Thẩm Cửu vô thức gật đầu.
Vì thế, cô được người ta đỡ đến phía sau. Đúng lúc này, Thẩm Cửu nhớ ra gì đó, nhỏ giọng nói: “Làm phiền cô, giúp tôi nói với Tiểu Nhan…”
“A!”
Còn chưa nói xong, Thẩm Cửu đã bị người ta đẩy mạnh một cái, sau đó cả người đổ nhào về phía trước.
Rầm!
Cánh cửa phía sau bị đóng lại, Thẩm Cửu cho rằng bản thân đã ngã xuống rồi nhưng cô lại bị một vòng tay bất ngờ ôm lấy.
“Hãy thoải mái tận hưởng đi!”
“Cuối cùng cũng đến rồi. Tôi đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.”
Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên. Ý thức của Thẩm Cửu trở nên hỗn loạn, nhưng cô vẫn theo bản năng muốn thoát khỏi cái ôm của người đó. Người đó có lẽ cảm thấy cửa đã đóng chặt rồi, cho nên dứt khoát để mặc cô lùi về phía sau.
Lúc này, Thẩm Cửu cố hết sức mở mắt ra muốn nhìn rõ người trước mặt.
Bóng dáng của người đó hiện lên vô cùng mờ ảo, sau đó dần dần trở nên rõ nét hơn.
“Trưởng phòng?”
Người đứng trước mặt cô lúc này lại chính là Hứa Liêu!
Nghe thấy cô gọi anh ta, Hứa Liêu lập tức lộ ra nụ cười dung tục, bỉ ổi.
“Người đẹp à!”
“Người ban nãy… đỡ tôi vào đây là…”
“Cao Vân, cô ta chính là bà mai của chúng ta. Đợi sau khi xong việc, chúng ta nhất định phải cảm ơn cô ta thật tử tế!”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu lập tức biến sắc. Lúc này, cô đã tỉnh táo hơn một chút, không còn mơ hồ, quay cuồng như khi nãy nữa. Cô vội vã chạy đến cửa, trực tiếp đưa tay ra.
CHƯƠNG 183: CÔ CHẠY KHÔNG THOÁT ĐÂU
“Cô chạy không thoát đâu.” Hứa Liêu đi tới trực tiếp đè tay cô lại, ngược lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cố ý hạ thấp giọng nói có vẻ phá lệ bỉ ổi: "Tối nay mọi người đều tham gia hoạt động tiệc hội, sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội, còn có hoạt động nóng bỏng hơn, cho dù cô có chạy đi, cũng không có ai tới cứu cô đâu. Không bằng theo tôi, tôi còn có thể dịu dàng với cô một chút.”
“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng sức hất tay anh ta ra, thân thể lui về phía sau vài bước.
Chuyện gì xảy ra với cô, tại sao tay chân hoàn toàn không có sức?
Thẩm Cửu nhìn ngón tay run rẩy của mình, hai má trắng nõn càng ngày càng đỏ.
Nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng từ bụng dưới bốc lên, loại cảm giác này... Rất quen thuộc.
Giống như cảm giác lần trước cô bị Lục Chiêu mang đi nhốt trong phòng!
Chẳng lẽ... Cô lại bị bỏ thuốc sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thẩm Cửu đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cửu à, trước đây tôi đã khuyên cô, để cô đi theo tôi, nhưng cô không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể dùng cách này, cô phải biết, quản lí tôi, vẫn rất thích cô, chỉ cần hôm nay cô nghe lời, sau này tôi cam đoan không ai ở bộ phận dám bắt nạt cô, thế nào?”
Thẩm Cửu dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, cô bóp mạnh đùi mình, làm cho bản thân tỉnh táo một chút.
Kết quả nhìn thấy Hứa Liêu đi về phía cô, một tay cởi nút áo sơ mi trên người anh ta, đôi mắt kia mang theo ánh sáng dâm ô, trong căn phòng tối tăm như tản ra ánh sáng của dã thú.
Không được…
Cô không thể thất thân ở đây.
Nếu cô thật sự bị Hứa Liêu làm bẩn, vậy sau này ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô sẽ càng chán ghét, anh sẽ cảm thấy cô càng dơ bẩn!
Không được!
Tuyệt đối không được!
Trước khi Hứa Liêu đến gần, Thẩm Cửu dùng toàn bộ sức lực đẩy Hứa Liêu ra.
“Nếu anh dám chạm vào một sợi tóc của tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh.”
Hứa Liêu vốn cho rằng cô không còn sức lực, ai ngờ bị cô đẩy mạnh như vậy, cả người ngã nhào trên sàn nhà.
“Ơ? Chẳng lẽ thuốc còn chưa có hiệu lực? Cô vẫn còn lực mạnh như vậy?”
Thẩm Cửu: "… Là anh bỏ thuốc tôi?”
“Cửu à, đừng trách anh Liêu ~ chủ yếu là do con người cô quá quật cường, không thể làm gì khác hơn là sử dụng một chút thủ đoạn bất thường này.”
“Hèn hạ!” Thẩm Cửu cắn môi dưới, dùng ý thức còn sót lại nói với Hứa Liêu: "Chẳng lẽ anh không biết tôi và Dạ Âu Thần là một đôi sao?”
“Cô nói cái gì? cậu Dạ sao?”
“Anh thật sự cho rằng tôi bị giáng chức, chính là vì anh ta không cần tôi sao?” Thẩm Cửu dựa vào tường, dùng sức thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương nói: "Nếu anh ta thật sự không cần tôi, làm sao có thể chỉ là giáng chức mà không phải trực tiếp đuổi tôi?”
Hứa Liêu bị cô nói làm sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại.
“Cô có ý gì?”Chẳng lẽ ý của cô là.... Cô và cậu Dạ thật sự ở bên nhau?”
“Đúng vậy!”
Vì tự cứu mình, Thẩm Cửu cũng bất chấp tất cả, cô cắn môi dưới của mình: "Chẳng qua anh ấy giận tôi, dùng chuyện này để làm khó tôi mà thôi, nếu anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy tôi, sẽ không giữ tôi lại. Để tôi giáng chức, là vì có một ngày có thể đưa tôi trở về bên cạnh anh ấy!”
Mặc dù những lời này chính Thẩm Cửu cũng không tin, nhưng bây giờ cô có thể có biện pháp gì? Ở loại địa phương rách nát này, tất cả mọi người ở phía trước tham gia tiệc hội, cô kêu rách cổ họng đoán chừng cũng không có người tới cứu cô.
“Cô nói là sự thật?” Hứa Liêu ngẩn ngơ, nếu đúng như Thẩm Cửu nói, vậy anh ta không thể chạm vào cô.
Nếu như chạm vào, vậy sau này anh ta còn có thể tiếp tục làm việc ở Dạ thị sao?
“Hôm nay anh đưa tôi ra khỏi đây, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tố giác anh, sau này chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần, nhưng nếu anh chạm vào tôi... Tôi thề, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn kéo anh xuống khỏi vị trí đó. Quản lý Hứa, loại chuyện mất nhiều hơn được này, anh sẽ không làm chứ?”
Hứa Liêu lập tức trở nên trầm mặc, rũ mi mắt như đang suy nghĩ.
Hứa Liêu, anh không nên bị cô ta lừa, cô ta đã bị điều đến bộ phận chúng tôi bao lâu rồi, nếu thật sự có người nhớ tới cô ta, cô ta còn có thể bị đưa đến chỗ anh sao?
Một thanh âm từ bên ngoài vang lên, là của Thôi Mẫn Lệ, cô ta được cử đến để quan sát nơi này.
Tình huống bên trong cô ta đều nghe được rõ ràng.
Sợ Hứa Liêu mắc mưu Thẩm Cửu, vội vàng lên tiếng.
Hứa Liêu sửng sốt một chút, "Đúng vậy, nếu như cậu Dạ thật sự nhớ cô, làm sao lại không nhìn cô lấy một cái, cô lại muốn gạt tôi!”
“Tôi không lừa anh!” Thẩm Cửu lớn tiếng trách mắng: "Dù sao tôi cũng ở đây, anh tự nghĩ cho rõ ràng đi! Là muốn sự nghiệp của anh, hay là muốn tôi?”
“Hứa Liêu, căn bản không cần lựa chọn, anh cả hai thứ đều có thể có được. Đừng quên chị Tư Dung của chúng ta, chúng ta giúp chị ấy, vị trí sẽ không khó giữ.”
“Tư Dung là ai?” Thẩm Cửu cười lạnh: "Chẳng lẽ quyền lực của cô ta lớn qua Dạ Âu Thần sao?”
Hứa Liêu rối rắm.
Thẩm Cửu lại không đợi được, bởi vì cô cảm thấy hơi nóng từ bụng đang cuồn cuộn không ngừng công kích cô, nếu còn kéo dài nữa, chỉ sợ cô không khống chế được ý thức của mình.
Đáng chết!
Thẩm Cửu vươn tay cắn nát hai đầu ngón tay, làm cho mình tỉnh táo thêm một chút.
Cô chậm rãi đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Dựa vào địa vị của Quản lý Hứa, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có... Đừng vì tôi mà ngã nhào, lại đây mở cửa.”
“Hứa Liêu, đừng nghe lời cô ta! Đây chính là cơ hội duy nhất để anh thực hiện ước muốn trong lòng, nếu bỏ qua lần này, lần sau anh muốn tìm cơ hội sẽ không có nữa! Hứa Liêu!”
Hứa Liêu nghe cô ta nói như vậy, cũng phản ứng lại.
Đúng vậy, người phụ nữ trước mắt này anh mơ tưởng lâu như vậy, thật vất vả đợi đến bữa tiệc kỷ niệm lần này có cơ hội ra tay, nếu để cô chạy như vậy....
“Huống hồ, tối hôm nay anh ngủ với cô ta, vậy cô ta chính là chiếc giày rách, cho dù trước kia cô ta có chút gì đó với cậu Dạ, cậu Dạ cũng sẽ không muốn một chiếc giày rách nữa. Cho nên anh căn bản không cần sợ cô ta.”
Thẩm Cửu biến sắc, bước nhanh tới bên cửa muốn kéo cửa ra, Hứa Liêu cũng phản ứng lại, nhào tới ôm lấy cô, cười dâm đãng.
“Nói không sai, đến lúc đó nếu cô dám nói bậy, tôi nói là cô câu dẫn tôi, cậu Dạ cũng sẽ không làm gì tôi.”
“A, buông tôi ra!” Thẩm Cửu đưa tay dùng sức đẩy về phía sau, Hứa Liêu kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp chế trụ bả vai của cô, kéo chiếc áo choàng mỏng trên người cô xuống, lộ ra một mảng lớn trước ngực trắng như tuyết.
Nhất thời, Hứa Liêu bị một màn này làm cho không mở mắt ra được.
“Cửu...” Hứa Liêu không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, giống như ma quỷ: "Chỉ cần cô nghe tôi! Tôi cam đoan, cô muốn cái gì tôi cho cô cái đó!”
Cửa không mở được, Thẩm Cửu chỉ có thể chạy vào bên trong, vòng qua bên kia bàn: "Anh đừng tới đây.”
Thôi Mẫn Lệ ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng, đắc ý nhếch môi.
Mà hoạt động bên ngoài tiến hành rất chi khí thế.
Tiểu Nhan bơi nửa ngày lại phát hiện trên bờ không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cửu, vì vậy lòng cô ấy cảm thấy không yên, ngây người một chút quán quân đã bị Hàn Mai Linh đoạt đi.
“Không phải nói cô sẽ thắng tôi sao? Tại sao đột nhiên chậm nhiều như vậy? Có phải năng lực căn bản không đủ?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan quét mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cô bớt ở đó đắc ý đi, bạn của cô không thấy cô cũng không phát hiện ra sao?”
Hàn Mai Linh dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy Thẩm Cửu.
CHƯƠNG 184: NGƯƠI PHẢI CHÔN CÙNG CÔ ẤY
“Kỳ lạ, Cửu Cửu đi đâu rồi?” Hàn Mai Linh lau những giọt nước dính trên mặt, sau đó dò hỏi.
Đúng lúc đó nhân viên đến đỡ cô ta dậy: “Chúc mừng cô đã đạt ngôi vị quán quân trong trận đấu bơi lội nữ.”
Ánh đèn chiếu vào cô ta, khiến hạt nước dính trên người cô ta càng thêm chói mắt, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh hưng phấn, quên hết mọi chuyện về Thẩm Cửu, dương dương tự đắc nhìn về phía ống kính.
Tiểu Nhan bước lên từ trong làn nước, cầm khăn lau khô người, sau đó đi đến chỗ Thẩm Cửu, khi đến nơi, dạo một vòng không thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu, hơn nữa điện thoại giao cho cô cũng không thấy đâu.
Tiểu Nhan trong lòng sốt ruột, đang yên đang lành, cô ấy chạy đi đâu?
Cô ta nhìn loáng qua xung quanh, bỗng nhiên thấy nụ cười đắc ý của Cao Vân ở bên cạnh, hai người này trước kia…
Tiểu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế đi tìm Phó tổng giám đốc Dạ, muốn đem chuyện này nói cho Dạ Y Viễn biết.
Dạ Y Viễn có ý với Thẩm Cửu, nói chuyện này cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Đi một vòng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Y Viễn đâu, Tiểu Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Cô đang lo lắng sợ hãi, chợt khóe mắt cô thấy phía xa có bóng dáng một người.
Người ngồi trên xe lăn chính là Dạ Âu Thần!
Anh ta!
Lúc trước không phải Thẩm Cửu xuống xe cùng anh sao? Hai người hẳn là có qua lại, cô đi xin Dạ Âu Thần hỗ trợ, ắt hẳn anh sẽ không mặc kệ?
Thôi kệ! Hiện tại không tìm thấy Dạ Y Viễn, cô ta chỉ có thể đi tìm Dạ Âu Thần!
Tiểu Nhan bước nhanh đến chỗ Dạ Âu Thần.
Từ xa Lang An đã thấy Tiểu Nhan mặc bikini, trên người còn dính đầy nước hướng về phía bọn họ, thần sắc vội vội vàng vàng, đây không phải là cô gái thường xuyên ở bên cạnh Trợ lý Thẩm sao?
Vì thế anh ta cúi đầu nhắc nhở một câu: “Cậu chủ Dạ, có người tới đây.”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Đuổi cô ta đi.”
Tối hôm nay có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh, nhưng Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, một cái liếc mắt cũng làm cho người ta rút lui, có đánh bạo tiến lên, cũng bị Lang An đuổi đi.
“Cậu chủ Dạ, cô ta tới đây không hẳn vì cậu.”
Lời nói của Lang An làm cho Dạ Âu Thần nhíu mày, liếc nhìn cô gái kia.
Sau khi nhìn, anh thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào cơ thể cô gái lần nữa.
Trong đầu lại nhớ tới hình ảnh Thẩm Cửu mặc váy đỏ gợi cảm.
Chết tiệt!
Cô gái kia đúng là âm hồn không tan.
Lại nói tiếp —— Dạ Âu Thần đột nhiên phát hiện cô gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, không biết đã chạy đi đâu.
“Cậu chủ Dạ, cầu xin anh, nhất định phải đi cứu Thẩm Cửu!”
Dạ Âu Thần nhăn mày, dùng ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt cô ta, đôi mắt đen láy tựa như muốn siết chặt lấy cô ta: “Cô nói cái gì?”
Tiểu Nhan vội vã đi tới, lúc này mới thở hổn hển: “Cửu Cửu mất tích rồi.”
“Mất tích?” Lang An nheo mắt: “Sao lại thế này? Cô làm sao biết cô ấy mất tích?”
Tiểu Nhan sắp xếp lại lời nói, đơn giản rõ ràng: “Cô ấy hứa sẽ chụp ảnh cho chúng tôi trước khi xuống nước, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, tôi không thấy cô ấy đâu, vừa rồi tôi có đi tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, Cửu Cửu không phải loại người đi không từ mà biệt, tôi nghi ngờ cô ấy đã xảy ra chuyện.”
Lời của cô ta nặng nề đánh thẳng vào trái tim Dạ Âu Thần, bàn tay đang nằm trên đùi bắt đầu siết chặt: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy, là ở đâu?”
Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì mặc váy nên cô ấy không có chạy lung tung, cô ấy ngồi ở kia uống rượu.”
Dạ Âu Thần khẽ nâng cằm, Lang An lập tức phản ứng, sau đó hỏi thăm vài người.
Không đến hai phút, Cao Vân đã bị một đám người lôi lại đây.
Bởi vì giãy dụa, cho nên bộ dạng của cô ta hơi khó coi.
“Anh, các anh muốn làm gì? Buông tôi ra?” Cao Vân vốn đang cao ngạo, nhìn thấy Dạ Âu Thần bất giác thấy lạnh sau lưng, không dám nói tiếp nữa, thậm chí không dám chống lại ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Tiểu Nhan đứng một bên: “Trước khi trận đấu bắt đầu, cô và bạn cô cùng nhau tới khiêu khích, lúc ấy các cô có hai người, sao bây giờ chỉ có một người?”
Con mắt lóe sáng, nghĩ đến cái gì đó, Tiểu Nhan lớn tiếng chất vấn: “Bạn của cô đâu? Các cô không phải hợp nhau làm chuyện gì xấu xa chứ?”
Cao Vân không nghĩ bị vạch mặt, vì vậy chỉ có thể kiên trì tự mình giải thích.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Chúng ta có thể làm chuyện xấu gì? Cô đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người, vậy bạn cô đâu? Cô có thể nói cô ta ở đâu không?”
“Cô ta đi toilet rồi!”
Lang An không kiên nhẫn chen lời hai người: “Đừng cãi nhau nữa, Cao Vân, vừa rồi có người tố cáo rồi cô đem Thẩm Cửu đi, bây giờ cô mau dẫn bọn tôi đi tìm cô ấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Cao Vân tái nhợt.
Tiểu Nhan cũng phản ứng lại: “Thì ra là các cô hại cô ấy, lúc trước ở trong bộ phận thì bắt nạt, hãm hại cô ấy, bây giờ lại tới nữa! Rốt cuộc cô đem cô ấy đi đâu rồi?”
Cao Vân cắn môi dưới, thề thốt phủ nhận.
“Tôi không có hại cô ấy, cô ấy nói cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy ra phía sau nghỉ ngơi mà thôi!”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần giống như con dao nhỏ đầy sắc bén, nhìn vào mặt Cao Vân, Cao Vân lập tức cảm thấy hai vai mình có núi lớn đè nặng, làm cho cô ta phải cúi người.
“Trong một phút đồng hồ, tôi muốn thấy cô ấy.”
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cô phải chôn cùng.”
Giọng nói lạnh lùng như từ âm ti địa ngục, sắc mặt Cao Vân trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lang An lập tức quát: “Còn không mau đưa bọn tôi đi tìm cô ấy!”
“Vâng…!” Cao Vân không còn quan tâm đến chuyện khác nữa, trong đầu của cô ta chỉ có câu nói kia của Dạ Âu Thần, nếu Thẩm Cửu gặp chuyện không may, cô ta sẽ phải đi theo… Cô ta không muốn chết!
“Tôi đưa các người đi, nhanh lên!” Cao Vân nhớ tới chuyện đó, rất nhanh chóng quay người rời đi.
“Đi theo.”
Lang An giúp Dạ Âu Thần bước nhanh theo sau, Tiểu Nhan sửng sốt một lát rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Những người khác cũng nhiệt tình, rất ít người biết tình hình ở đây, dù sao hiện tại có rất nhiều người ở đây, Hàn Mai Linh đang bị ánh sáng vây quanh, cô ta hưng phấn nhìn về phía Dạ Âu Thần, lại phát hiện Dạ Âu Thần sắc mặt ủ rũ vội rời đi, hoàn toàn không có nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh lập tức biến mất.
Để đạt được ngôi vị quán quân, dành được vinh dự, trở thành cô gái ưu tú nhất tối nay, cô ta đã phải cắn răng nhẫn nhịn từ đầu đến cuối.
Cũng không nghĩ đến Dạ Âu Thần một cái liếc mắt với cô ta cũng không có, vì cái gì chứ?
“Đi nhanh lên!” Tiểu Nhan đi theo phía sau Dạ Âu Thần, thấy Cao Vân hai chân run run, nhắc cô ta một câu.
Cao Vân đành phải bước nhanh hơn, Tiểu Nhan khẩn trương như chết đến nơi, một bên lảm nhảm thì thầm: “Cô rốt cuộc đưa cô ấy đi đâu, cô muốn làm gì cô ấy?”
Cao Vân suýt nữa khóc thành tiếng, kêu lên: “Không phải tôi muốn như vậy, là… Là Trưởng phòng Hứa sai… bỏ thuốc vào ly nước của cô ấy, sau đó đưa cô ấy…”
CHƯƠNG 185: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI Ở LẠI!
Mọi người biến sắc, Lang An tức giận ra mặt chửi mắng cô ta.
“Lá gan của các cô cũng thật lớn, dám ở công ty dùng thuốc!”
Cao Vân bị dọa phát khóc: “Thực xin lỗi, chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, là Trưởng phòng Hứa bảo tôi làm như vậy, anh ta là sếp, tôi không thể không nghe theo!”
Lang An cảm giác trong ngực nổi lửa giận: “Còn không đi nhanh lên, muốn tôi lột da cô không?”
Cao Vân vừa khóc lóc vừa dẫn mọi người đi đến khúc ngoặt, sau đó cô ta bất ngờ dừng chân, ngơ ngác nhìn phía trước.
Lang An giúp Dạ Âu Thần qua chỗ rẽ, thấy cảnh tượng trước mặt, cũng lập tức đứng im.
Chỉ có Tiểu Nhan sợ hãi la lên.
“Cửu Cửu, Phó… Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở chỗ này?”
Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu, Thẩm Cửu vẫn đang nghiêng đầu nhắm mắt, gương mặt trắng ngần rõ ràng có dấu tay, vùng cổ trắng mịn cũng xuất hiện vết bầm xanh.
Mà cửa phòng vừa mở ra, Hứa Liêu bị người đánh nửa sống nửa chết nằm ở gần cửa, trên mặt anh ta có nhiều vết xước, mặt mũi bầm dập, bên cạnh Thôi Mẫn Lệ cũng đang rất sợ hãi.
Cô ta nhìn thấy Cao Vân, định bụng lập tức tới gần, nhưng nhìn Dạ Âu Thần cách một bên Cao Vân không xa, cô ấy thôi không hành động nữa.
Thẩm Cửu trên người còn mặc váy đỏ, nhưng váy đã bị phá hỏng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là bị người ta dùng sức xé rách, một bộ quần áo nam rộng thùng thình được quấn tạm trên người cô.
Dạ Y Viễn ôm thân hình nhỏ xinh của cô vào lồng ngực, Thẩm Cửu bị dược tính phát tác rất mạnh, Dạ Y Viễn đã đánh cô bất tỉnh.
Cảnh tượng này đập vào hai mắt Dạ Âu Thần.
Mọi người không thể ngờ sự việc này bày ra trước mắt, Tiểu Nhan ở bên cạnh cố tiêu hóa chuyện này, hồi sau mới phản ứng lại.
Cô ta không tìm thấy Dạ Y Viễn, cho nên mới đi tìm Dạ Âu Thần.
Nhưng hôm nay cô ta còn chưa tới, Dạ Y Viễn đã cứu Thẩm Cửu, nói cách khác… Dạ Y Viễn đã đến sớm hơn?
“Anh Cả thật nhanh chân.”
Một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần trào phúng một câu.
Dạ Y Viễn nhăn mặt nhíu mày, tuy Dạ Âu Thần đến đây, anh ta vẫn không thả Thẩm Cửu, mà ôm chặt cô hơn vài phần, lạnh giọng nói một câu: “Anh Cả biết em không thích cô ấy, nhưng cô ấy là vợ của em, em là chồng, không phải nên bảo vệ tốt cho cô ấy sao?”
Dạ Âu Thần cong môi, ánh mắt trở nên sắc nhọn.
“Anh Cả đây không phải bảo vệ cô ấy rất tốt?”
“Cô ấy là vợ em!”
Nhìn thấy đáy mắt của Dạ Âu Thần không thèm để ý, Dạ Y Viễn đột nhiên cảm thấy uất ức thay cho Thẩm Cửu, lên tiếng quở trách!
Đôi mắt của Dạ Âu Thần sâu không thấy đáy.
“Thì sao nào? Một người phụ nữ chỉ biết nằm bên dưới người khác, Dạ Âu Thần tôi khinh thường.”
“Em!”
Dạ Y Viễn là người luôn luôn tỏ ra tao nhã, rất hiếm khi nào nổi giận, nếu không phải đang ôm Thẩm Cửu trong ngực, Dạ Y Viễn sẽ xông lên túm áo anh, đấm anh vài cái.
Đột nhiên, Thẩm Cửu trong ngực bắt đầu động đậy, cô đang nói mớ cái gì đó, Dạ Y Viễn rất muốn nghe, nhưng lại rõ ràng nghe cô gọi Dạ Âu Thần…
Đôi mắt anh ta nheo lại, nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Tiếng gọi Dạ Âu Thần rất nhỏ nhẹ, mang theo sự uất ức và cầu cứu, nhưng đôi mắt cô không mở, rõ ràng đang hành động theo tiềm thức.
“Nghe thấy không?” Ánh mắt Dạ Y cong như lưỡi câu: “Cô ấy một mực gọi tên em.”
Tiếng gọi kia như bàn tay nắm lấy trái tim của Dạ Âu Thần, anh nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Còn anh thì sao?”
Một bóng đen đổ xuống dưới mắt Dạ Âu Thần, môi anh mấp máy: “Đưa cô ấy cho em.”
“Âu Thần, không phải anh Cả muốn nói em.” Dạ Y Viễn nói xong, càng ôm sát Thẩm Cửu vào ngực, giọng nói lạnh lùng: “Nếu em không có khả năng bảo vệ tốt cho cô ấy, lập tức ly hôn đi.”
Nói xong, anh ta ôm Thẩm Cửu xoay người.
“Phó tổng giám đốc Dạ!” Lang An đuổi theo ngăn anh ta lại trước khi anh ta cất bước: “Anh vừa nói cái gì, đó là vợ của cậu chủ chúng ta, xin hãy buông cô ấy ra!”
“Xin lỗi, tôi muốn đưa cô ấy đi cứu chữa. Nếu các người thật sự muốn cứu cô ấy, có thể đi theo.”
Lang An: “Anh…”
Dạ Y Viễn cất bước đi.
Lang An sốt ruột nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Cậu chủ Dạ!”
Dạ Âu Thần làm bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, bình tĩnh.
“Cậu chủ Dạ!”
Dạ Y Viễn ôm Thẩm Cửu đi trước, đi được hai bước anh ta bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trong lúc hôn mê Thẩm Cửu đột nhiên nhéo vào áo anh ta: “Thả, thả tôi xuống đi.”
“Thẩm Cửu?” Dạ Y Viễn nhăn mày, không hài lòng nhìn cô chằm chằm.
“Thả tôi xuống đi.” Thẩm Cửu lại nhỏ nhẹ nói một câu, rốt cuộc khó khăn lắm cô mới mở mắt ra, nhìn về phía Dạ Y Viễn.
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bỗng trở nên đỏ ngầu, bởi vì trúng thuốc, cả người cô đỏ lên, trông thanh tú dịu dàng, vừa rồi anh ta bất đắc dĩ đánh cô bất tỉnh, giờ vừa tỉnh lại, dược tính bắt đầu phát tác?
“Đừng lộn xộn.” Anh ta thấp giọng nói với cô: “Em bị trúng thuốc, bây giờ tôi đang đưa em đến bệnh viện.”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”
Giọng nói của cô không nhỏ, nhưng rất kiên định.
“Nhất định phải ở lại sao? Cho dù… Anh ấy mặc kệ em, em cũng muốn ở lại?” Dạ Y Viễn hỏi vấn đề này, đáy lòng đột nhiên hận vô cùng, hận lúc trước vì cái gì ông nội làm chủ cuộc hôn nhân này.
Hiện tại cô rất mệt mỏi và cô sống rất khó khăn.
“Ừm.”
Thẩm Cửu kéo quần áo lại: “Thả tôi xuống đi, nếu không… Anh ấy càng thêm hiểu lầm tôi.”
“Tôi không muốn…” Trán Thẩm Cửu toát đầy mồ hôi, khó khăn nói thành tiếng: “Anh ấy lại hiểu lầm tôi.”
Hai chân Dạ Y Viễn như bị đổ chì không thể nhúc nhích, nhưng trong tay giống như có xiềng xích xích cô lại, cũng không thả cô xuống.
“Anh cả.” Giọng nói của Thẩm Cửu mềm mại năn nỉ, đôi mắt cô ngấn lệ.
Con tim Dạ Y Viễn mềm nhũn, đành buông cô đặt xuống đất, sau đó đỡ cô đứng vững.
“Thật sự phải ở lại? Em phải biết rằng, hiện tại cô bị trúng thuốc, không đi bệnh viện…”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tôi biết mà…”
Nhưng vậy thì sao, nếu tối nay cô thực sự đi cùng với Dạ Y Viễn, mối hiểu lầm kia sẽ càng nghiêm trọng.
Cho nên bất luận như thế nào, cô cũng phải ở lại.
“Âu Thần!” Dạ Y Viễn không còn cách nào, thấy cô kiên trì ở lại, anh ta chỉ có thể chuyển hướng sang Dạ Âu Thần, lạnh lùng nói: “Em thấy không? Cô ấy sợ em hiểu lầm nên không muốn đi cùng anh, nhưng cô ấy hiện tại trúng thuốc, nếu em còn là đàn ông, lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện khám chữa đi.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh như băng, nhìn lên người Thẩm Cửu rất lạnh, nhưng toàn thân Thẩm Cửu giống như lửa thiêu đốt, cho nên không cảm thấy ớn lạnh.
Bỗng nhiên, Dạ Âu Thần hơi nhếch khóe môi, cười lạnh, lên tiếng: “Ai nói bị trúng thuốc nhất định phải đi bệnh viện?”
“Anh cả không phải thích giúp cô ấy, không bằng làm người tốt giúp cô ấy đi?”
“Dạ Âu Thần!”
Dạ Y Viễn hoàn toàn nổi giận, cất bước định tiến lên, lại bị Thẩm Cửu kéo lại.
Thẩm Cửu túm lấy vạt áo của anh ta, sau đó từng bước một tiến về phía trước, đi tới trước mặt Dạ Âu Thần.
“Tôi không có tính lẳng lơ.”
CHƯƠNG 186: CÔ THẬT SỰ ĐÃ THÍCH ANH
Cô nghiêm túc nhìn Dạ Âu Thần, hít sâu nói: “Không phải tôi tự mình đến, mà là tôi bị bỏ thuốc, anh đã nhìn thấy rồi.”
Dạ Âu Thần bị bối rối trước những lời nói của cô.
Cô giải thích với anh.
Giải thích xong, Thẩm Cửu cũng không nán lại lâu, mà vượt qua Dạ Âu Thần rồi bước đi, Lang An vội vàng hỏi cô: “Mợ hai, cô đi đâu vậy?”
Thẩm Cửu một lời cũng không nói đi một mạch về phía trước.
Dạ Y Viễn vẫn đứng chỗ cũ, tay nắm thanh quyền, cố nén xúc động muốn lao về phía trước.
Sở dĩ anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn là vì ánh mắt của Thẩm Cửu quá quật cường, nếu lúc này anh vội vàng đi đến, thì tâm ý của cô đều là vô ích.
Những người có mặt đều ngỡ ngàng.
Nhất là Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
Hai người bọn họ thấy Thẩm Cửu bị giáng chức, mấy ngày nay dùng mọi thủ đoạn hãm hại cô, tuy rằng những phương pháp này trước đây chưa từng thành công, nhưng lần này … Bọn họ thật sự đã khiến cô thảm hại rồi.
Mà còn …. Cô lại là … là vợ của Dạ Âu Thần!
Là vợ đó!
Danh phận này chưa ai từng nghĩ tới! Trong khoảnh khắc, bọn họ có một loại ảo giác mình sắp tiêu đời rồi.
Tiểu Nhan ngây người đứng đó, giống như bị ai điểm huyệt không động đậy được.
Một lúc sau, giống như nhớ ra điều gì, cô ta quay người chạy về hướng Thẩm Cửu vừa đi.
“Lang An”
Lang An bị Dạ Âu Thần nhắc mới bừng tỉnh, đổi hướng đẩy Dạ Âu Thần đuổi theo hướng mà Thẩm Cửu bỏ đi.
Thẩm Cửu vịn tường yếu ớt đi về phía trước, mọi thứ trước mặt đều chồng lên nhau, rất nhiều lần Thẩm Cửu ngã về phía trước.
“Cửu Cửu!”
Tiểu Nhan nhanh chóng chạy đến bên Thẩm Cửu đỡ cô: “Cậu không sao chứ?”
“Tiểu Nhan?” Thẩm Cửu nghe giọng nói của cô, thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, tối nay …. Tớ không thể chụp hình cho cậu được.”
“Bây giờ còn nói chuyện này làm gì?” Tiểu Nhan nắm lấy cánh tay của cô: “Cả người cậu nóng hết lên rồi, tên Hứa Liêu đáng chết kia lại dám bỏ thuốc cậu, dáng vẻ não lợn như anh ta cũng không biết tự soi gương xem mình có xứng hay không? Tớ lập tức đưa cậu tới bệnh viện, cậu phải cố nhịn đấy.”
“Ừ…” Thẩm Cửu gật đầu, nghiêng người dựa vào Tiểu Nhan, bởi vì Tiểu Nhan mới từ dưới nước lên, người vẫn chưa khô, nên làn da toàn thân rất lạnh, dựa vào rất thoải mái.
Thẩm Cửu cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Cảm ơn cậu”
Tiểu Nhan thấy toàn thân cô nóng như lửa đốt, vừa không quen lại vừa cảm thấy đau lòng: “Không cần cảm ơn, nhanh đi thôi.”
“Đợi một chút”
Lúc đi được một đoạn ngắn, Lang An đẩy theo Dạ Âu Thần đuổi kịp bọn họ.
“Mợ hai, tôi đưa mợ đi bệnh viện.”
Thẩm Cửu được Tiểu Nhan dìu đi về phía trước, ánh mắt cô liếc nhìn bọn họ, nhận thấy Dạ Âu Thần vẫn là dáng vẻ vô cảm đó, bèn không trả lời.
“Đứng lại” Dạ Âu Thần cuối cùng cũng mở miệng.
Thẩm Cửu không đứng lại, nhưng Tiểu Nhan không tự chủ được bất giác dừng bước.
Không còn cách nào khác, cô vốn đã khuất phục trước uy quyền của Dạ Âu Thần.
“Cửu Cửu, hay là…để anh Dạ đưa cậu tới bệnh viện đi!”
“Không cần” Thẩm Cửu lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của cô: “Chúng ta đi.”
“Mợ hai, bây giờ cô ấy mặc đồ như vậy, sợ rằng không thể đưa mợ tới bệnh viện được.”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu mới nhận ra Tiểu Nhan chỉ mặc một bộ bikini, mặc như vầy đưa cô đến bệnh viện, quả thật có hơi…
Tiểu Nhan lập tức biến sắc: “Chết rồi, vừa nãy tớ vì muốn chạy thật nhanh đi cứu cậu, quên cầm theo đồ, cậu ở đây đợi tớ một phút, tớ lập tức quay lại!”
Nói xong, Tiểu Nhan để Thẩm Cửu xuống, sau đó quay người chạy đi.
Cô ta vừa đi, Thẩm Cửu ngay cả sức đứng lên cũng không có, cả người dựa vào tường từ từ lết về phía trước.
Dạ Âu Thần tự mình đẩy xe lăn tiến về phía trước, nắm chặt cổ tay cô: “Đi bệnh viện”
Tay của Dạ Âu Thần lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay nóng hầm hập của cô tức khắc hất ra, Thẩm Cửu trừng mắt căm hận nhìn Dạ Âu Thần trước mặt.
“Không cần anh quan tâm tôi”
Dạ Âu Thần cau mày, bất mãn nhìn cô.
“Người phụ nữ đã kết hôn hai lần, cô định làm gì?”
Thẩm Cửu men theo tường từ từ di chuyển, cô đã không còn sức lực để bám trụ nữa, mi mắt nặng trĩu.
“Tôi đã nói không cần anh quan tâm, dù sao…anh cũng không tin tôi.”
Cứ để cô tự sinh tự diệt ở đây đi.
Dạ Âu Thần nhíu chặt mày lại, ngực bùng cháy dữ dội vì dáng vẻ này của cô. Cô có biết bộ dạng hiện giờ của mình cám dỗ thế nào không? Ánh mắt mơ màng, toàn thân ửng đỏ, lại thêm chiếc váy đỏ rách tơi tả, khiến người ta muốn hóa sói mà bổ nhào tới.
“Đứng lên” Dạ Âu Thần lạnh giọng ra lệnh: “Tôi đưa cô đi bênh viện chữa trị”
Thẩm Cửu mặc kệ anh, Dạ Âu Thần đi tới kéo cô, Thẩm Cửu ỳ lại không động đậy, tay Dạ Âu Thần dùng lực, cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Cửu bị anh kéo lên, sau đó không hề báo trước mà ngã vào vòng tay của anh.
“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra! Tôi không cần anh đưa tôi đi, tôi muốn ở đây đợi Tiểu Nhan.”
“Lang An, đi lấy xe” Dạ Âu Thần quăng một câu cho Lang An, Lang An nghe chỉ thị xong lập tức gật đầu đi làm.
Dạ Âu Thần một tay ôm eo Thẩm Cửu, một tay lăn bánh xe: “Cô tốt hơn hết là nên ngoan ngoan nghe lời tôi, nếu không tôi đưa cô trở về lại đại sảnh, hay là cô rất muốn người khác nhìn dáng vẻ lẳng lơ hiện tại của mình?
Con ngươi Thẩm Cửu đôt nhiên co rút: “Anh!”
Giây tiếp theo, Dạ Âu Thần giữ đầu cô ấn vào ngực mình: “Câm miệng”
Anh tăng tốc độ tay, xe lăn rất nhanh đi thẳng theo con đường phía trước, đợi đến khi Tiểu Nhan vừa thay đồ vừa chạy tới, nơi đây đã không còn ai rồi.
Cô đứng ngây ra tại chỗ rất lâu, mới thò tay gãi đầu.
“Không chừng…là anh Dạ đã đưa đi rồi.”
“Dù sao…hai người cũng là vợ chồng, vậy thôi mặc kệ bọn họ là được rồi!”
Thẩm Cửu bị Dạ Âu Thần cưỡng ép lên xe, cô không còn sức lực, cơ thể nóng như lửa lại bị Dạ Âu Thần giữ chặt, căn bản không thể cựa quậy, hơn nữa hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh bao lấy cô, mùi thơm này khiến cô lưu luyến, không nhịn được mà đưa tay ôm chặt lấy anh.
Thẩm Cửu biết, cô thật sự….có cảm giác với người đàn ông đang ôm cô này.
Sớm chiều bên nhau.
Mặc dù miệng lưỡi anh ta hiểm độc, mọi thứ anh nói đều cay nghiệt như khoét vào tâm can, thế nhưng anh…trước đây đích xác có làm những chuyện kia thay cô.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy.
Cô cảm động không thôi, ngay vào khoảnh khắc đó cô không cẩn thận mà động lòng rồi.
Thật ra tình cảm là thứ rất bá đạo, chúng cứ như vậy tự sinh sôi một cách kì lạ và không vì bất cứ lí do nào.
Ở nơi sâu thẳm trong tim cô sinh trưởng nẩy mầm, sau đó dần dần lớn lên…
Mãi đến bây giờ, đã ăn sâu bén rễ.
“Cạch…” sau khi cửa xe đóng lại, Dạ Âu Thần đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở.
Tim anh nhói đau, cúi đầu nhìn Thẩm Cửu trong lòng, nới lỏng tay giữ cằm cô, phát hiện vệt nước mắt đầy trên mặt Thẩm Cửu.
Những giọt nước mắt đó khiến tâm trạng của anh trở nên buồn bực.
“Khóc cái gì?” Anh đưa tay ra, khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
Bởi vì động tác quá mạnh, khiến da khóe mắt của Thẩm Cửu bị đỏ lên.
Bình luận facebook