Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
“Anh nói cái gì?” Hạ Hải Dụ hoài nghi mình nghe nhầm.
“Làm người phụ nữ của tôi!” Đường Húc Nghiêu tự tiếu phi tiếu nói, hơi thở anh tựa như xạ hương vô thanh vô tức lượn lờ, mùi vị nồng đậm hấp dẫn.
Hạ Hải Dụ ngẩn ngơ một giây, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ mặt xấu hổ, người đàn ông này không biết xấu hổ a không biết xấu hổ, “Đường thiếu gia, đầu anh bị lừa đá sao?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ co quắp, cô gái này ở vườn thú à, sao lại có liên quan đến động vật ở đây?!
Anh nhẫn nhịn, thuận tay từ trong túi móc ra thẻ vàng, “Đây là năm trăm vạn, coi như là lễ ra mắt.”
Hạ Hải Dụ híp lại con mắt, nhìn cái thẻ ánh vàng rực rỡ trước mắt, này, cùng với cái thẻ hắn vừa đưa cho người đàn bà kia giống nhau như đúc, xin đi, anh ta cho mình là ngân hàng phát thẻ chắc!
“Đường thiếu gia, tôi không có hứng thú với thẻ nợ!”
“Vậy cô có hứng thú với cái gì? Biệt thự? Xe thể thao? Du thuyền?”
Hạ Hải Dụ sắc mặt trở nên âm trầm, hàm răng cũng cắn răng rắc vang dội, “Đường thiếu gia, tôi nghèo thì nghèo thật, nhưng nghèo phải có cốt khí, anh đừng hòng dùng tiền chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
“Sao?......” Anh chê cười một tiếng, “Có cần phải khoa trương như vậy không, còn tôn nghiêm? Chút tiền này đối với tôi mà nói không coi vào đâu!”
“Đúng, anh có tiền, anh là Đại thiếu gia, anh là tổng giám đốc, anh sinh ra đã ngậm muỗng vàng, anh thân kiều thịt mắc, tóc tơ so với người khác cũng đáng tiền, mà tôi chỉ là một tiểu Ma Tước, có bay mệt mỏi đến gãy cánh cũng không đạt được độ cao như anh, nhưng mà tôi nói cho anh biết, không phải người nào cũng muốn làm Ma Tước đậu đầu cành giả mạo Phượng Hoàng, biệt thự của anh, xe thể thao, du thuyền còn có thẻ vàng, tôi toàn bộ không có hứng thú!”
Sau khi nói lời chính nghĩa sắc bén một phen, Hạ Hải Dụ kiên định ưỡn vai, giấu bên trong sự quật cường hiện rõ không thể nghi ngờ, mùa hè sau buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt cô, xuất trần thoát tục, tách rời thế giới.
Trong lúc nhất thời, Đường Húc Nghiêu có chút thất thần, ngực trái dâng lên một hồi kích động, thình thịch, thình thịch, nhịp tim thất thường.
Đường Húc Nghiêu dừng một chút, cưỡng bách mình tỉnh táo lại, mắt phượng hoa đào chống lại ánh mắt trong suốt làm người ta thật không dám nhìn thẳng của cô, “Hạ Hải Dụ, cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người con gái xếp hàng muốn làm phụ nữ của tôi không?”
“Vậy anh đi mà tìm bọn họ!”
“Nếu như hết lần này đến lần khác tôi vẫn muốn cô?”
Hạ Hải Dụ trợn mắt một cái, “Anh muốn tôi sẽ phải cho sao? Đường thiếu gia, anh có phải hay không quá tự cho là đúng? Anh cho rằng anh có tiền liền rất giỏi sao? Anh cho rằng đính cái danh hiệu tổng giám đốc là có thể ra lệnh cho thiên hạ sao? Anh cho rằng......”
Con ngươi ngăm đen ngưng mắt nhìn hai cánh môi phấn nộn khép khép mở mở của cô, Đường Húc Nghiêu rốt cục không nhịn được nội tâm sôi sục, đưa tay nắm lấy gáy Hạ Hải Dụ, liền bá đạo cúi đầu hôn xuống......
“Làm người phụ nữ của tôi!” Đường Húc Nghiêu tự tiếu phi tiếu nói, hơi thở anh tựa như xạ hương vô thanh vô tức lượn lờ, mùi vị nồng đậm hấp dẫn.
Hạ Hải Dụ ngẩn ngơ một giây, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ mặt xấu hổ, người đàn ông này không biết xấu hổ a không biết xấu hổ, “Đường thiếu gia, đầu anh bị lừa đá sao?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ co quắp, cô gái này ở vườn thú à, sao lại có liên quan đến động vật ở đây?!
Anh nhẫn nhịn, thuận tay từ trong túi móc ra thẻ vàng, “Đây là năm trăm vạn, coi như là lễ ra mắt.”
Hạ Hải Dụ híp lại con mắt, nhìn cái thẻ ánh vàng rực rỡ trước mắt, này, cùng với cái thẻ hắn vừa đưa cho người đàn bà kia giống nhau như đúc, xin đi, anh ta cho mình là ngân hàng phát thẻ chắc!
“Đường thiếu gia, tôi không có hứng thú với thẻ nợ!”
“Vậy cô có hứng thú với cái gì? Biệt thự? Xe thể thao? Du thuyền?”
Hạ Hải Dụ sắc mặt trở nên âm trầm, hàm răng cũng cắn răng rắc vang dội, “Đường thiếu gia, tôi nghèo thì nghèo thật, nhưng nghèo phải có cốt khí, anh đừng hòng dùng tiền chà đạp tôn nghiêm của tôi!”
“Sao?......” Anh chê cười một tiếng, “Có cần phải khoa trương như vậy không, còn tôn nghiêm? Chút tiền này đối với tôi mà nói không coi vào đâu!”
“Đúng, anh có tiền, anh là Đại thiếu gia, anh là tổng giám đốc, anh sinh ra đã ngậm muỗng vàng, anh thân kiều thịt mắc, tóc tơ so với người khác cũng đáng tiền, mà tôi chỉ là một tiểu Ma Tước, có bay mệt mỏi đến gãy cánh cũng không đạt được độ cao như anh, nhưng mà tôi nói cho anh biết, không phải người nào cũng muốn làm Ma Tước đậu đầu cành giả mạo Phượng Hoàng, biệt thự của anh, xe thể thao, du thuyền còn có thẻ vàng, tôi toàn bộ không có hứng thú!”
Sau khi nói lời chính nghĩa sắc bén một phen, Hạ Hải Dụ kiên định ưỡn vai, giấu bên trong sự quật cường hiện rõ không thể nghi ngờ, mùa hè sau buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt cô, xuất trần thoát tục, tách rời thế giới.
Trong lúc nhất thời, Đường Húc Nghiêu có chút thất thần, ngực trái dâng lên một hồi kích động, thình thịch, thình thịch, nhịp tim thất thường.
Đường Húc Nghiêu dừng một chút, cưỡng bách mình tỉnh táo lại, mắt phượng hoa đào chống lại ánh mắt trong suốt làm người ta thật không dám nhìn thẳng của cô, “Hạ Hải Dụ, cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người con gái xếp hàng muốn làm phụ nữ của tôi không?”
“Vậy anh đi mà tìm bọn họ!”
“Nếu như hết lần này đến lần khác tôi vẫn muốn cô?”
Hạ Hải Dụ trợn mắt một cái, “Anh muốn tôi sẽ phải cho sao? Đường thiếu gia, anh có phải hay không quá tự cho là đúng? Anh cho rằng anh có tiền liền rất giỏi sao? Anh cho rằng đính cái danh hiệu tổng giám đốc là có thể ra lệnh cho thiên hạ sao? Anh cho rằng......”
Con ngươi ngăm đen ngưng mắt nhìn hai cánh môi phấn nộn khép khép mở mở của cô, Đường Húc Nghiêu rốt cục không nhịn được nội tâm sôi sục, đưa tay nắm lấy gáy Hạ Hải Dụ, liền bá đạo cúi đầu hôn xuống......
Bình luận facebook