Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Hạ Hải Dụ dừng một chút, cố gắng nói ra lời, "Như vậy. . .Rất xấu hổ..."
"Anh thích nhìn em xấu hổ." trong tiếng cười của anh mang theo nồng đậm sự cưng chiều.
Cô trợn mắt nhìn anh, một đôi mắt hạnh trợn tròn, anh cười nhíu mày, đưa tay ra ôm cả người cô đặt vào trong bồn tắm, sau đó đưa tay ra muốn giúp cô cởi quần áo.
"Em, em tự mình làm được mà, anh mau đi ra!" Cô né tránh, nhưng không sao thoát được ma chưởng của anh.
Đường Húc Nghiêu lười biếng nói, "Anh giúp em tương đối nhanh hơn, em nhanh tắm đi, em tắm xong, anh có lời muốn nói với am."
"Nói gì?"
"Chúng ta cần hảo hảo mà nói chuyện ." Ánh mắt của anh chợt trở nên chuyên chú và thâm thúy.
Hạ Hải Dụ ngẩn người ra, ngưng mắt nhìn anh, nhịp tim “thình thịch” đập nhanh, cảm thấy, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói, có lẽ là muốn nói về quan hệ trong tương lai của hai người bọn họ.
"Anh . . . .Anh muốn nói chuyện gì? !"
Anh tiếp tục cởi quần áo cho cô, "Chờ một lát rồi nói, trước em cứ tắm đi, anh đi ra ngoài gọi chút đồ cho em ăn, em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay ăn đồ Tây?"
Hạ Hải Dụ hoàn toàn theo không kịp với tiết tấu khi anh nói sang chuyện khác, chỉ có thể ngơ ngác trả lời, "Cái gì cũng được."
Anh tiếp tục giúp cô cởi quần áo, cho đến khi trên người cô không còn gì nữa, Hạ Hải Dụ xấu hổ không dứt, dùng hai tay cố gắng che ngực mình.
"Bộ dạng mặt đỏ bừng của em rất đáng yêu, làm hại anh lại muốn một hớp nuốt trọn em!" Ánh mắt của anh sáng quắc mà nói với cô.
"Đồ lưu manh, anh là đồ vô lại!" Cô vung tay lên đập một cái lên bả vai anh.
Anh đặt cô ở trong bồn tắm lớn ấm áp, không nhịn được lại hôn trộm mấy cái lên má cô, hai người thiếu chút nữa càng không thể kết thúc, cuối cùng là anh cưỡng bách mình buông tay, rời khỏi cảnh đẹp, miễn cưỡng giữ vững lý trí rời khỏi nhà tắm.
Sau khi anh đi, Hạ Hải Dụ soi mình trong gương, cười ngây ngô một lúc, mới lấy lại tinh thần.
Cùng anh xảy ra quan hệ thân mật, cô không hối hận, loại cảm giác này. . .tựa như mật ngọt.
Cắn cắn môi,chậm chạp buông mình vào trong bồn tắm, nước nóng bao trọn cả người, bồn tắm tự động xoa bóp, nước chảy không ngừng lưu động, nhẹ nhàng đấm bóp thân thể bủn rủn của cô, giống như là có người đang giúp cô xoa bóp toàn thân.
Trước đây không lâu cùng anh "Vận động" kịch liệt, anh hoàn toàn không chút dịu dàng, cô bị giày vò đau đớn muốn chết, bây giờ có thể ngâm mình trong nước nóng, thân thể mệt mỏi rốt cuộc được buông lỏng, cảm giác lười biếng xông vào từng lỗ chân lông, nhẹ nhàng, khiến cô không phải suy nghĩ đến bất kỳ điều gì.
Thật thoải mái!
Hạ Hải Dụ không nhịn được than một tiếng.
Đầu lui về phía sau bồn tắm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn nút tắt, sau đó gội đầu, tẩy hết toàn bộ những di chứng để lại sau trận "Vận động" kia.
Sau một lúc buông lỏng thân thể, giờ thì thần kinh bắt đầu căng thẳng, bởi vì nội tâm rất tò mò, anh muốn nói gì với cô.
Đứng lên, lấy một cái khăn lông sạch sẽ từ trên giá gở xuốg, bao tóc, sau đó lại gở xuống cái khăn lông thứ hai lớn hơn cái trước, lau thân thể, sau đó dùng nó vây người lại.
Cốc cốc. . . . . . Cốc cốc. . . . . .
Anh đứng bên ngoài gõ cửa.
"Hải Dụ, tắm xong chưa, anh để quần áo sạch giúp em ở ngoài cửa rồi!"
"A!" tim cô đập rộn lên, sợ hãi đi đến bên cạnh cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, a, thật thần kỳ, vậy mà anh không đứng ngoài cửa!
Trên đất bày hai cái túi giấy rất to, cô đưa tay kéo qua, tất cả bên trong đều là quần áo mới, áo lót và quần lót cũng có, hơn nữa tất cả đều chưa mở bao bì, nhìn kỹ bao bì, thế nhưng hoàn toàn phù hợp với số đo của cô!
Anh có thể nắm rõ số đo của cô chuẩn xác như vậy sao?
Mặt, lại hơi nóng lên.
Kiềm chế mênh mông trong lòng, cô lấy y phục mặc lên người.
Áo len khéo léo hết sức vừa người, vải nhung màu tím nhạt có đuôi cá váy trùng hợp vây hông của cô, soi gương, người con gái trong gương có hai gò má ửng hồng, trong tròng mắt như mang theo sương mè, toàn thân sau khi tắm rửa trong lành, mà một bộ quần áo lại tăng thêm mấy phần quyến rũ cho cô, giống như một cô công chúa được người ta che chở.
Lồng ngực lại một hồi chấn động.
Đi ra bên ngoài phòng tắm, phát hiện Đường Húc Nghiêu không có ở trong phòng khách, nhưng có mùi hương nồng của cà phê bay khắp phòng.
Ngửi mùi thơm, cô đi về phía phòng bếp, kinh dị phát hiện trên bàn ăn đã bày một loạt đĩa thức ăn.
Bánh ngọt có dâu tây nhìn rất đẹp, nước trái cây cùng cà phê, còn có một vài món điểm tâm,. . . . . Anh vì cô mà chuẩn bị những thế này! Mặc dù khẳng định không phải tự anh làm ra, nhưng lại làm cho cô rất cảm động.
"Thế nào?" Đường Húc Nghiêu nhận ra được tâm tình của cô có chút xúc động, buông cốc trong tay đi tới trước mặt cô.
"Không sao cả." Cô lắc đầu một cái.
Anh kéo tay cô đến trước ghế sô pha nhỏ, "Ngồi xuống, anh giúp em sấy tóc."
"Không cần, không cần, em có thể tự làm." Nói xong, ánh mắt của cô không tự giác hướng bàn ăn nhìn ngắm.
Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch môi, đem đĩa thức ăn đến trước mặt cô, "Ăn đi, nhưng em phải nhai nhuyễn nuốt chậm đây, vừa tắm xong không được ăn quá nhanh."
"Vâng!" Cô cúi đầu, nhỏ nhẹ ăn, trái tim nong nóng .
Anh rời đi trong chốc lát, sau đó lấy máy sấy tóc đến, đứng sau lưng cô, dịu dàng giúp cô sấy khô tóc ướt, những ngón tay thon dài không ngừng xuyên vào trong tóc cô, cẩn thận, tỉ mỉ, lại mang theo thương tiếc.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc mùi sao?
Tiếng kêu của máy sấy ong ong vang lên bên tay, cô len lén cong khóe môi lên.
Mặc dù có nhiều lúc anh đối xử rất xấu với cô, nhưng cũng có rất nhiều lúc anh đối với cô rất tốt như vậy!
Tốt…Vui mừng...hoan hỉ . . . .
Máy sấy chợt ngưng, quanh mình trở nên tĩnh lặng, khiến cô nghe rõ tiếng mình nói.
Hạ Hải Dụ dừng một chút, không xong rồi, sao lại không cẩn thận nói ra!
Anh cúi đầu, thâm sâu nhìn vào mắt cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười rõ ràng, "Anh nghe được!"
Cô chu mỏ một cái, thừa nhận, "Đúng vậy a. Đúng vậy a, là em nói, là em thích ngược cuồng, mới có thể thích người lưu manh như anh!"
Tình cảm của nội tâm được buông thả, tâm tình Hạ Hải Dụ trở nên dễ dàng hơn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt toát ra tia giảo hoạt, chói lọi, lập tức khiến mắt Đường Húc Nghiêu choáng váng nhìn.
Một hồi lâu sau, môi mỏng mới thốt ra mấy chữ, "Rất tốt!"
Rất tốt?
Cái gì rất tốt chứ?
Nghĩ một lát, cô mới nghĩ ra, mặt lại một trận ảo não, "Tốt cái gì mà tốt, không tốt chút nào, anh luôn khi dễ em, về sau em muốn phản kháng á!"
"Không thành vấn đề! Tận tình khi dễ anh đi!" Giọng điệu của anh cực kỳ nghiêm túc.
"Hả?" Cô há miệng, không hiểu gì cả.
"Ngoại trừ anh ra, em không được đi khi dễ người đàn ông khác! Chỉ có thể khi dễ một mình anh!" Đầu anh hướng đến gần cô, chạm trán mình vào trán của cô, "Chúng ta kết hôn có được không?"
"Anh thích nhìn em xấu hổ." trong tiếng cười của anh mang theo nồng đậm sự cưng chiều.
Cô trợn mắt nhìn anh, một đôi mắt hạnh trợn tròn, anh cười nhíu mày, đưa tay ra ôm cả người cô đặt vào trong bồn tắm, sau đó đưa tay ra muốn giúp cô cởi quần áo.
"Em, em tự mình làm được mà, anh mau đi ra!" Cô né tránh, nhưng không sao thoát được ma chưởng của anh.
Đường Húc Nghiêu lười biếng nói, "Anh giúp em tương đối nhanh hơn, em nhanh tắm đi, em tắm xong, anh có lời muốn nói với am."
"Nói gì?"
"Chúng ta cần hảo hảo mà nói chuyện ." Ánh mắt của anh chợt trở nên chuyên chú và thâm thúy.
Hạ Hải Dụ ngẩn người ra, ngưng mắt nhìn anh, nhịp tim “thình thịch” đập nhanh, cảm thấy, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói, có lẽ là muốn nói về quan hệ trong tương lai của hai người bọn họ.
"Anh . . . .Anh muốn nói chuyện gì? !"
Anh tiếp tục cởi quần áo cho cô, "Chờ một lát rồi nói, trước em cứ tắm đi, anh đi ra ngoài gọi chút đồ cho em ăn, em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay ăn đồ Tây?"
Hạ Hải Dụ hoàn toàn theo không kịp với tiết tấu khi anh nói sang chuyện khác, chỉ có thể ngơ ngác trả lời, "Cái gì cũng được."
Anh tiếp tục giúp cô cởi quần áo, cho đến khi trên người cô không còn gì nữa, Hạ Hải Dụ xấu hổ không dứt, dùng hai tay cố gắng che ngực mình.
"Bộ dạng mặt đỏ bừng của em rất đáng yêu, làm hại anh lại muốn một hớp nuốt trọn em!" Ánh mắt của anh sáng quắc mà nói với cô.
"Đồ lưu manh, anh là đồ vô lại!" Cô vung tay lên đập một cái lên bả vai anh.
Anh đặt cô ở trong bồn tắm lớn ấm áp, không nhịn được lại hôn trộm mấy cái lên má cô, hai người thiếu chút nữa càng không thể kết thúc, cuối cùng là anh cưỡng bách mình buông tay, rời khỏi cảnh đẹp, miễn cưỡng giữ vững lý trí rời khỏi nhà tắm.
Sau khi anh đi, Hạ Hải Dụ soi mình trong gương, cười ngây ngô một lúc, mới lấy lại tinh thần.
Cùng anh xảy ra quan hệ thân mật, cô không hối hận, loại cảm giác này. . .tựa như mật ngọt.
Cắn cắn môi,chậm chạp buông mình vào trong bồn tắm, nước nóng bao trọn cả người, bồn tắm tự động xoa bóp, nước chảy không ngừng lưu động, nhẹ nhàng đấm bóp thân thể bủn rủn của cô, giống như là có người đang giúp cô xoa bóp toàn thân.
Trước đây không lâu cùng anh "Vận động" kịch liệt, anh hoàn toàn không chút dịu dàng, cô bị giày vò đau đớn muốn chết, bây giờ có thể ngâm mình trong nước nóng, thân thể mệt mỏi rốt cuộc được buông lỏng, cảm giác lười biếng xông vào từng lỗ chân lông, nhẹ nhàng, khiến cô không phải suy nghĩ đến bất kỳ điều gì.
Thật thoải mái!
Hạ Hải Dụ không nhịn được than một tiếng.
Đầu lui về phía sau bồn tắm, tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn nút tắt, sau đó gội đầu, tẩy hết toàn bộ những di chứng để lại sau trận "Vận động" kia.
Sau một lúc buông lỏng thân thể, giờ thì thần kinh bắt đầu căng thẳng, bởi vì nội tâm rất tò mò, anh muốn nói gì với cô.
Đứng lên, lấy một cái khăn lông sạch sẽ từ trên giá gở xuốg, bao tóc, sau đó lại gở xuống cái khăn lông thứ hai lớn hơn cái trước, lau thân thể, sau đó dùng nó vây người lại.
Cốc cốc. . . . . . Cốc cốc. . . . . .
Anh đứng bên ngoài gõ cửa.
"Hải Dụ, tắm xong chưa, anh để quần áo sạch giúp em ở ngoài cửa rồi!"
"A!" tim cô đập rộn lên, sợ hãi đi đến bên cạnh cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, a, thật thần kỳ, vậy mà anh không đứng ngoài cửa!
Trên đất bày hai cái túi giấy rất to, cô đưa tay kéo qua, tất cả bên trong đều là quần áo mới, áo lót và quần lót cũng có, hơn nữa tất cả đều chưa mở bao bì, nhìn kỹ bao bì, thế nhưng hoàn toàn phù hợp với số đo của cô!
Anh có thể nắm rõ số đo của cô chuẩn xác như vậy sao?
Mặt, lại hơi nóng lên.
Kiềm chế mênh mông trong lòng, cô lấy y phục mặc lên người.
Áo len khéo léo hết sức vừa người, vải nhung màu tím nhạt có đuôi cá váy trùng hợp vây hông của cô, soi gương, người con gái trong gương có hai gò má ửng hồng, trong tròng mắt như mang theo sương mè, toàn thân sau khi tắm rửa trong lành, mà một bộ quần áo lại tăng thêm mấy phần quyến rũ cho cô, giống như một cô công chúa được người ta che chở.
Lồng ngực lại một hồi chấn động.
Đi ra bên ngoài phòng tắm, phát hiện Đường Húc Nghiêu không có ở trong phòng khách, nhưng có mùi hương nồng của cà phê bay khắp phòng.
Ngửi mùi thơm, cô đi về phía phòng bếp, kinh dị phát hiện trên bàn ăn đã bày một loạt đĩa thức ăn.
Bánh ngọt có dâu tây nhìn rất đẹp, nước trái cây cùng cà phê, còn có một vài món điểm tâm,. . . . . Anh vì cô mà chuẩn bị những thế này! Mặc dù khẳng định không phải tự anh làm ra, nhưng lại làm cho cô rất cảm động.
"Thế nào?" Đường Húc Nghiêu nhận ra được tâm tình của cô có chút xúc động, buông cốc trong tay đi tới trước mặt cô.
"Không sao cả." Cô lắc đầu một cái.
Anh kéo tay cô đến trước ghế sô pha nhỏ, "Ngồi xuống, anh giúp em sấy tóc."
"Không cần, không cần, em có thể tự làm." Nói xong, ánh mắt của cô không tự giác hướng bàn ăn nhìn ngắm.
Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch môi, đem đĩa thức ăn đến trước mặt cô, "Ăn đi, nhưng em phải nhai nhuyễn nuốt chậm đây, vừa tắm xong không được ăn quá nhanh."
"Vâng!" Cô cúi đầu, nhỏ nhẹ ăn, trái tim nong nóng .
Anh rời đi trong chốc lát, sau đó lấy máy sấy tóc đến, đứng sau lưng cô, dịu dàng giúp cô sấy khô tóc ướt, những ngón tay thon dài không ngừng xuyên vào trong tóc cô, cẩn thận, tỉ mỉ, lại mang theo thương tiếc.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc mùi sao?
Tiếng kêu của máy sấy ong ong vang lên bên tay, cô len lén cong khóe môi lên.
Mặc dù có nhiều lúc anh đối xử rất xấu với cô, nhưng cũng có rất nhiều lúc anh đối với cô rất tốt như vậy!
Tốt…Vui mừng...hoan hỉ . . . .
Máy sấy chợt ngưng, quanh mình trở nên tĩnh lặng, khiến cô nghe rõ tiếng mình nói.
Hạ Hải Dụ dừng một chút, không xong rồi, sao lại không cẩn thận nói ra!
Anh cúi đầu, thâm sâu nhìn vào mắt cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười rõ ràng, "Anh nghe được!"
Cô chu mỏ một cái, thừa nhận, "Đúng vậy a. Đúng vậy a, là em nói, là em thích ngược cuồng, mới có thể thích người lưu manh như anh!"
Tình cảm của nội tâm được buông thả, tâm tình Hạ Hải Dụ trở nên dễ dàng hơn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt toát ra tia giảo hoạt, chói lọi, lập tức khiến mắt Đường Húc Nghiêu choáng váng nhìn.
Một hồi lâu sau, môi mỏng mới thốt ra mấy chữ, "Rất tốt!"
Rất tốt?
Cái gì rất tốt chứ?
Nghĩ một lát, cô mới nghĩ ra, mặt lại một trận ảo não, "Tốt cái gì mà tốt, không tốt chút nào, anh luôn khi dễ em, về sau em muốn phản kháng á!"
"Không thành vấn đề! Tận tình khi dễ anh đi!" Giọng điệu của anh cực kỳ nghiêm túc.
"Hả?" Cô há miệng, không hiểu gì cả.
"Ngoại trừ anh ra, em không được đi khi dễ người đàn ông khác! Chỉ có thể khi dễ một mình anh!" Đầu anh hướng đến gần cô, chạm trán mình vào trán của cô, "Chúng ta kết hôn có được không?"
Bình luận facebook