Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Trên mặt giường lớn, có hai người!
Hơn nữa, còn ôm nhau thật chặt!
Còn nữa..., bọn họ đang ngủ rất sâu!
Trải qua một đêm hoan ái, người đàn ông trên giường đã tỉnh rồi, lật người, ngẩng đầu.
Hạ Hải Dụ nhất thời trợn tròn mắt, Thiệu, Thiệu Hoành? !
Ông trời, tiến triển nhanh như vậy? !
"Khụ. . . . . ." Thuộc Hoành cố ý đằng hắng một cái, cố gắng đánh vỡ không khí xấu hổ.
Hạ Hải Dụ suy nghĩ mong sao có một cái lỗ để chui vào, "Ách. . . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi. . . . . . Quấy rầy. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi lập tức đi ngay. . . . . ." Lời nói lộn xộn, xoay người chạy đi.
Thiệu Hoành cười gật đầu, nụ cười bên khóe miệng hiện lên một ý vị kỳ quái sâu xa.
Khóe mắt Hạ Hải Dụ khẽ co quắp, không thể phủ nhận, người đàn ông này dáng dấp rất tuấn tú, thân hình cao to, khí chất văn nhã, đẹp trai, khi mỉm cười, mắt cùng khóe miệng đều vô cùng động lòng người. Nhưng là, vào giờ khắc này cô chỉ cảm thấy người đàn ông này bản chất cùng bề ngoài là hoàn toàn không khác nhau, bởi vì bên khóe miệng anh ta thoáng cười —— rõ ràng là có ngụ ý!
Hình như là đang nói —— cũng vậy!
Toàn thân Hạ Hải Dụ một hồi tê dại, ông trời, có suy nghĩ như vậy hay không, cô cả đêm không về hiển nhiên là cùng Đường Húc Nghiêu ở chung một chỗ, hoảng hốt chạy về, cư nhiên bắt gặp trợ lý của Đường Húc Nghiêu cùng bạn cùng phòng của cô ngủ cùng nhau! Cô đây là tự mình hướng đến họng súng sao? !
A a a a a, không muốn sống!
Chạy trối chết.
Dĩ nhiên, cho dù cô trốn cũng không có chỗ khác có thể đi, chỉ có thể quay đầu lại đi tìm Đường Húc Nghiêu.
Có thể nghĩ, lại bị cười nhạo một phen.
"Đáng ghét! Đường Húc Nghiêu, anh đừng cười nữa!" Hạ Hải Dụ vừa giận vừa hờn, hung hăng nhìn chằm chằm người khác.
Trên ghế sa lon, Đường Húc Nghiêu hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Tới đây."
Gọi chó a? !
Phi phi phi!
Cô lầm bầm chửi ? !
Hạ Hải Dụ dùng sức hất đầu, nhìn chằm chằm anh, tâm không cam tình không nguyện đi về phía anh, "Làm gì? !"
"Rất ảo não phải không? ! Rất nhàm chán phải không? !" Đường Húc Nghiêu dùng sức ôm hông của cô, cười nhẹ .
"Biết rõ còn hỏi!" Cô hung hăng trừng anh.
"Có muốn đi bơi không? !" Anh một bộ dạng như ác ma bắt đầu cám dỗ.
"Muốn cũng như không muốn! Anh chẳng phải là không cho em đi sao? !" đồ lưu manh tham lam giữ lấy, thấy cô ở bãi biển công cộng mặc đồ bơi, liền nói nhất định sẽ hết mọi người ở đó!
Bộ đồ bơi cô mới mua thật đáng thương, không có cơ hội mặc!
"Nghe nói ở đây có một khu vực độc lập, rất đẹp. . . . . . Chúng ta có thể đến bên đó chơi. . . . . . em mới mua đồ bơi. . . . . . Anh mới mua quần bơi. . . . . . Cũng đều có tác dụng. . . . . . Muốn đi a. . . . . ."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ một hồi run run, rõ ràng lời nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại rất tà ác, rất muốn cự tuyệt anh, nhưng là. . . . . . Thật vất vả mới ra ngoài chơi lần thứ nhất, không muốn bỏ qua cơ hội, hơn nữa, cô nếu còn cùng anh tiếp tục ở lại trong phòng, anh tà ác có thể không chỉ ở ngoài miệng !
"Lên đường!" Cô quả quyết quyết định.
◎◎◎
Vân Tiểu Tiểu cười đến mắt đều không nhìn thấy rồi, cô yêu chết lần quan hệ hữu nghị này rồi, nơi này không có phiền não, chỉ có vui vẻ, quan trọng nhất chính là có Thiệu Hoành!
Tính tình của anh rất tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, theo cô làm tất cả chuyện cô muốn làm, coi như hôm nay cô muốn đi đến vùng biển độc lập trong truyền thuyết kia, anh cũng không nói hai lời cùng đi.
Chỉ là. . . . . .
"Tiểu Tiểu, em xác định em biết đường đi? !" Thiệu Hoành nhìn bốn phía hoang vu, bất đắc dĩ hỏi.
"Xác định! Xác định!" Cô dùng sức gật đầu, "Em thật đã hỏi hướng dẫn du lịch nơi này rồi, hơn nữa còn có giấy viết, vẽ bản đồ a!Anh xem!"
Nói xong, cô đem quyển vở nhỏ đưa tới.
Thiệu Hoành liếc sổ ghi chép của cô, khóe miệng co giật, "Nghe nói. . . . . . đây là bờ biển đẹp nhất thế giới. . . . . . Nghe nói ở đây bờ cát xinh đẹp giống như một đường cát trắng làm cho người ta hận không được nhào qua cắn một cái. . . . . . Nghe nói nơi đó nước biển trong xanh làm người ta nghĩ nhảy xuống rồi không lên được. . . . . . Nghe nói muốn từ đây đi. . . . . . Nghe nói tại đấy thì đi đường khác…”
Toàn bộ đều là nghe nói!
Anh chỉ chỉ một bên hai khối đại đá ngầm, "Nơi này chúng ta đã đi ngang qua hai lần rồi."
Vân Tiểu Tiểu mở trừng hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hoàn toàn không nhìn ra ảo não, sau đó hai mắt còn chợt tỏa sáng, từ trong túi lấy ra máy chụp hình, "Thiệu Hoành, tới đây tới đây, chúng ta cùng chụp một tấm hình kỷ niệm ở bên tảng đá này”
Chụp hình? !
Một cái làm kỷ niệm? !
May là từ trước đến giờ tính tình Thiệu Hoành tốt cuối cùng nhàn nhạt hỏi "Làm cái gì? !"
Vân Tiểu Tiểu cười hắc hắc, "Kỷ niệm chúng ta lần đầu tiên lạc đường a!" Ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, viết đầy ước mơ, "Ngẫm lại xem, đây là có tinh thần du lịch mạo hiểm, nhất định phải ghi lại thật đẹp”
". . . . . ."
"Nhanh nhanh nhanh, mỉm cười, nào!"
". . . . . ." Khóe miệng anh cứng ngắc, làm sao có thể cười được a!
"Thiệu Hoành! Cười nữa! Anh không phải muốn mặt xấu chứ. . . . . . Ừ. . . . . . Đúng đúng đúng, nụ cười lớn hơn chút nữa. . . . . . phải lộ 8 cái răng. . . . . . Gì, anh mới lộ ra 4 cái . . . . . ." Vân Tiểu Tiểu liến thoắng không ngừng.
Thiệu Hoành hai tay ôm ngực, thật sâu liếc nhìn cô, cô gái nhỏ này trong đầu rốt cuộc muốn giả bộ làm gì? !
Cô ở trên xe liền giả bộ hôn mê, sau đó cố ý đến gần anh, đến bãi tắm thì một lát gọi này, một lát gọi kia, trăm phương ngàn kế dính lấy anh, nhìn ra được, cô rất thích anh, vừa đúng lúc anh cũng đang cô đơn, theo cô vui đùa một chút, tối hôm qua cô còn bắt cóc anh đến trong phòng, nhưng khi anh thật muốn làm, cô lại khẩn trương muốn chết, anh muốn dừng tay, cô lại có chết cũng bắt lấy anh không thả, cô gái nhỏ đầy mâu thuẫn!
Dĩ nhiên, cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng hơn là anh phát hiện cư nhiên mình theo không kịp suy nghĩ của cô!
Tỷ như hiện tại ——
"Tiểu Tiểu, ý của em là ——em mặc dù đã hỏi đường đi, nhưng thật ra còn lạc đường, đúng không? !"
"Đúng rồi!" Ai đó trả lời không chút khách khí, sau đó lại nói một câu làm anh hộc máu, "Anh thật thông minh!"
". . . . . ."
"Ôi, lạc đường thì lạc đường nha, chỉ cần cùng một chỗ với anh, chỗ nào cũng rất vui !"
". . . . . ." Kiểu thổ lộ này, rất ngây thơ, nhưng lại không khỏi làm cho tim anh đập rộn lên.
Hơn nữa, còn ôm nhau thật chặt!
Còn nữa..., bọn họ đang ngủ rất sâu!
Trải qua một đêm hoan ái, người đàn ông trên giường đã tỉnh rồi, lật người, ngẩng đầu.
Hạ Hải Dụ nhất thời trợn tròn mắt, Thiệu, Thiệu Hoành? !
Ông trời, tiến triển nhanh như vậy? !
"Khụ. . . . . ." Thuộc Hoành cố ý đằng hắng một cái, cố gắng đánh vỡ không khí xấu hổ.
Hạ Hải Dụ suy nghĩ mong sao có một cái lỗ để chui vào, "Ách. . . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi. . . . . . Quấy rầy. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi lập tức đi ngay. . . . . ." Lời nói lộn xộn, xoay người chạy đi.
Thiệu Hoành cười gật đầu, nụ cười bên khóe miệng hiện lên một ý vị kỳ quái sâu xa.
Khóe mắt Hạ Hải Dụ khẽ co quắp, không thể phủ nhận, người đàn ông này dáng dấp rất tuấn tú, thân hình cao to, khí chất văn nhã, đẹp trai, khi mỉm cười, mắt cùng khóe miệng đều vô cùng động lòng người. Nhưng là, vào giờ khắc này cô chỉ cảm thấy người đàn ông này bản chất cùng bề ngoài là hoàn toàn không khác nhau, bởi vì bên khóe miệng anh ta thoáng cười —— rõ ràng là có ngụ ý!
Hình như là đang nói —— cũng vậy!
Toàn thân Hạ Hải Dụ một hồi tê dại, ông trời, có suy nghĩ như vậy hay không, cô cả đêm không về hiển nhiên là cùng Đường Húc Nghiêu ở chung một chỗ, hoảng hốt chạy về, cư nhiên bắt gặp trợ lý của Đường Húc Nghiêu cùng bạn cùng phòng của cô ngủ cùng nhau! Cô đây là tự mình hướng đến họng súng sao? !
A a a a a, không muốn sống!
Chạy trối chết.
Dĩ nhiên, cho dù cô trốn cũng không có chỗ khác có thể đi, chỉ có thể quay đầu lại đi tìm Đường Húc Nghiêu.
Có thể nghĩ, lại bị cười nhạo một phen.
"Đáng ghét! Đường Húc Nghiêu, anh đừng cười nữa!" Hạ Hải Dụ vừa giận vừa hờn, hung hăng nhìn chằm chằm người khác.
Trên ghế sa lon, Đường Húc Nghiêu hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Tới đây."
Gọi chó a? !
Phi phi phi!
Cô lầm bầm chửi ? !
Hạ Hải Dụ dùng sức hất đầu, nhìn chằm chằm anh, tâm không cam tình không nguyện đi về phía anh, "Làm gì? !"
"Rất ảo não phải không? ! Rất nhàm chán phải không? !" Đường Húc Nghiêu dùng sức ôm hông của cô, cười nhẹ .
"Biết rõ còn hỏi!" Cô hung hăng trừng anh.
"Có muốn đi bơi không? !" Anh một bộ dạng như ác ma bắt đầu cám dỗ.
"Muốn cũng như không muốn! Anh chẳng phải là không cho em đi sao? !" đồ lưu manh tham lam giữ lấy, thấy cô ở bãi biển công cộng mặc đồ bơi, liền nói nhất định sẽ hết mọi người ở đó!
Bộ đồ bơi cô mới mua thật đáng thương, không có cơ hội mặc!
"Nghe nói ở đây có một khu vực độc lập, rất đẹp. . . . . . Chúng ta có thể đến bên đó chơi. . . . . . em mới mua đồ bơi. . . . . . Anh mới mua quần bơi. . . . . . Cũng đều có tác dụng. . . . . . Muốn đi a. . . . . ."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ một hồi run run, rõ ràng lời nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại rất tà ác, rất muốn cự tuyệt anh, nhưng là. . . . . . Thật vất vả mới ra ngoài chơi lần thứ nhất, không muốn bỏ qua cơ hội, hơn nữa, cô nếu còn cùng anh tiếp tục ở lại trong phòng, anh tà ác có thể không chỉ ở ngoài miệng !
"Lên đường!" Cô quả quyết quyết định.
◎◎◎
Vân Tiểu Tiểu cười đến mắt đều không nhìn thấy rồi, cô yêu chết lần quan hệ hữu nghị này rồi, nơi này không có phiền não, chỉ có vui vẻ, quan trọng nhất chính là có Thiệu Hoành!
Tính tình của anh rất tốt, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, theo cô làm tất cả chuyện cô muốn làm, coi như hôm nay cô muốn đi đến vùng biển độc lập trong truyền thuyết kia, anh cũng không nói hai lời cùng đi.
Chỉ là. . . . . .
"Tiểu Tiểu, em xác định em biết đường đi? !" Thiệu Hoành nhìn bốn phía hoang vu, bất đắc dĩ hỏi.
"Xác định! Xác định!" Cô dùng sức gật đầu, "Em thật đã hỏi hướng dẫn du lịch nơi này rồi, hơn nữa còn có giấy viết, vẽ bản đồ a!Anh xem!"
Nói xong, cô đem quyển vở nhỏ đưa tới.
Thiệu Hoành liếc sổ ghi chép của cô, khóe miệng co giật, "Nghe nói. . . . . . đây là bờ biển đẹp nhất thế giới. . . . . . Nghe nói ở đây bờ cát xinh đẹp giống như một đường cát trắng làm cho người ta hận không được nhào qua cắn một cái. . . . . . Nghe nói nơi đó nước biển trong xanh làm người ta nghĩ nhảy xuống rồi không lên được. . . . . . Nghe nói muốn từ đây đi. . . . . . Nghe nói tại đấy thì đi đường khác…”
Toàn bộ đều là nghe nói!
Anh chỉ chỉ một bên hai khối đại đá ngầm, "Nơi này chúng ta đã đi ngang qua hai lần rồi."
Vân Tiểu Tiểu mở trừng hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hoàn toàn không nhìn ra ảo não, sau đó hai mắt còn chợt tỏa sáng, từ trong túi lấy ra máy chụp hình, "Thiệu Hoành, tới đây tới đây, chúng ta cùng chụp một tấm hình kỷ niệm ở bên tảng đá này”
Chụp hình? !
Một cái làm kỷ niệm? !
May là từ trước đến giờ tính tình Thiệu Hoành tốt cuối cùng nhàn nhạt hỏi "Làm cái gì? !"
Vân Tiểu Tiểu cười hắc hắc, "Kỷ niệm chúng ta lần đầu tiên lạc đường a!" Ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, viết đầy ước mơ, "Ngẫm lại xem, đây là có tinh thần du lịch mạo hiểm, nhất định phải ghi lại thật đẹp”
". . . . . ."
"Nhanh nhanh nhanh, mỉm cười, nào!"
". . . . . ." Khóe miệng anh cứng ngắc, làm sao có thể cười được a!
"Thiệu Hoành! Cười nữa! Anh không phải muốn mặt xấu chứ. . . . . . Ừ. . . . . . Đúng đúng đúng, nụ cười lớn hơn chút nữa. . . . . . phải lộ 8 cái răng. . . . . . Gì, anh mới lộ ra 4 cái . . . . . ." Vân Tiểu Tiểu liến thoắng không ngừng.
Thiệu Hoành hai tay ôm ngực, thật sâu liếc nhìn cô, cô gái nhỏ này trong đầu rốt cuộc muốn giả bộ làm gì? !
Cô ở trên xe liền giả bộ hôn mê, sau đó cố ý đến gần anh, đến bãi tắm thì một lát gọi này, một lát gọi kia, trăm phương ngàn kế dính lấy anh, nhìn ra được, cô rất thích anh, vừa đúng lúc anh cũng đang cô đơn, theo cô vui đùa một chút, tối hôm qua cô còn bắt cóc anh đến trong phòng, nhưng khi anh thật muốn làm, cô lại khẩn trương muốn chết, anh muốn dừng tay, cô lại có chết cũng bắt lấy anh không thả, cô gái nhỏ đầy mâu thuẫn!
Dĩ nhiên, cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng hơn là anh phát hiện cư nhiên mình theo không kịp suy nghĩ của cô!
Tỷ như hiện tại ——
"Tiểu Tiểu, ý của em là ——em mặc dù đã hỏi đường đi, nhưng thật ra còn lạc đường, đúng không? !"
"Đúng rồi!" Ai đó trả lời không chút khách khí, sau đó lại nói một câu làm anh hộc máu, "Anh thật thông minh!"
". . . . . ."
"Ôi, lạc đường thì lạc đường nha, chỉ cần cùng một chỗ với anh, chỗ nào cũng rất vui !"
". . . . . ." Kiểu thổ lộ này, rất ngây thơ, nhưng lại không khỏi làm cho tim anh đập rộn lên.
Bình luận facebook