• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (1 Viewer)

  • Chương 166

Ban đêm gió lạnh thổi .



Hạ Hải Dụ một mình cô đơn lạnh run đi trên đường, không biết mình đã đi bao lâu rồi, cũng không biết mình đã đi rất xa, càng không biết mình đi tới nơi nào.



Quay đầu nhìn xung quanh, một mảnh xa lạ, đường đi lạ lẫm, người đi đường xa lạ.



Có vài người, tưởng rằng có thể gặp lại; có một số việc, tưởng rằng có thể tiếp tục. Vậy mà, chỉ trong nháy mắt xoay người, có vài người, sẽ không còn gặp lại nữa.



Tất cả đều đã thay đổi, muốn quay lại cũng không được.



Trên người không có tiền, cũng không có điện thoại di động, giờ đây, Hạ Hải Dụ có chút luống cuống.



Chợt ——



"Hải Dụ!" giọng nam lộ rõ yêu thương từ phía sau truyền đến, Bạch Hạo Nhiên không hề báo động xuất hiện trên đường, bước mau mấy bước, liền đến gần cô.



". . . . . ." Hạ Hải Dụ giật mình trợn to hai mắt, không hiểu anh sao lại xuất hiện ở đây.



Biểu tình của Bạch Hạo Nhiên thản nhiên nhìn cô, giọng nói bất đắc dĩ, "Anh đi theo em đã nhiều giờ, chân của anh cũng mỏi rồi, em không mệt sao? Khuya lắm rồi, trời lại lạnh, em cứ đi cả đêm như vậy sao? Hải Dụ, em có biết không, anh đi theo sau em, rất cực nhọc đó!"



Hạ Hải Dụ bối rối, thậm chí giơ tay lên bấm bấm mặt mình, đau!



Đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn nghi ngờ, "Hạo Nhiên. . . . . sao anh lại ở đây?"



"May mắn là anh ở đây!" Bạch Hạo Nhiên bỏ qua câu hỏi của cô, trực tiếp lấy khắn tay trong túi ra, thay cô lau khuôn mặt lạnh như băng.



Ngàn năm tập duyên, trong biển người mênh mông có thể gặp nhau, không phải là ngẫu nhiên.



Thật ra thì anh đã tới San Francisco được mấy ngày rồi, đến tham khảo phòng thí nghiệm của đại học Stanford, vốn cho là mình có thể nhịn không gặp cô nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.



Cũng không nghĩ đến, anh vừa đến nhìn, cư nhiên thấy một màn như vậy!



Cô không vui!



Vốn cho rằng anh rời đi, sẽ giúp cô tự tại hơn, trôi qua những ngày tháng vui vẻ hơn, trôi qua những ngày tháng hạnh phúc hơn, nhưng thì ra lại không có, người đàn ông tên Đường Húc Nghiêu đó đã làm cô phải khổ sở đến vậy!



"Hạo Nhiên. . . . . ." Rất nhe, một tiếng gọi anh.



"Ừm." Bạch Hạo Nhiên nghe thấy cô yếu ớt lẩm bẩm gọi mình, bận tâm không dứt, "Hải dụ, chúng ta tìm nơi nào ấm áp ngồi một chút có được hay không?"



". . . . . ." Do dự, cuối cùng dưới ánh mắt tha thiết của anh, gật đầu, "Được."



McDonald's kinh doanh 24h, yên lặng.



Vị trí trong góc, Bạch Hạo Nhiên đưa một ly trà mật ong nóng tới trong tay Hạ Hải Dụ, "Uống một chút, sẽ giúp thân thể nóng lên."



Cầm ly, lòng Hạ Hải Dụ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đối với tình cảm, mặc dù có chút trì trệ, nhưng không ngốc, cô biết anh xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì, hồi tưởng lại sự tàn nhẫn của mình, chỉ cảm thấy áy náy.



Hai người đưa mắt chăm chú nhìn đối phương một cái, cái nhìn mang theo tiếc nuối, sau đó mở to hai mắt mang theo tâm sự trĩu nặng.



Rất giống một tình tiết trong phim, không nói một lời trong một đoạn thời gian dài.



Bạch Hạo Nhiên như được tung bay, đây chính là cảm giác yêu một người, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, vì người mình yêu có thể trả giá chính mình.





Hạ Hải Dụ không nhịn được tự hỏi mình, tại sao người trong lòng cô không phải là anh, thật ra anh thích hợp với cô hơn, bình thản mang theo cảm giác ấm áp, giống như là những giọt nước được kết tinh.



Bỗng nhiên có ý nghĩ muốn biến mất, có lẽ đây là một loại trốn tránh, nhưng lại có thể đạt được kết cục cô muốn.



Cùng nhau trải qua tuổi tám mươi, cùng nhau thiên trường địa cửu, chính là tay trong tay cùng nhau nhìn nước chảy đá mòn.



Giống như không đành lòng nghĩ tiếp nữa, Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mềm nhũn dựa vào lưng ghế, vô số tâm tình đan xen một chỗ, mệt nhọc, mệt mỏi.



Không bao lâu, liền ngủ.



Bạch Hạo Nhiên từ từ đứng lên, đi tới đối diện, khe khẽ đẩy bả vai cô, "Hải Dụ!"



Thân thể của cô trượt xuống, hô hấp phập phồng rất nhỏ .



"Hải Dụ . . ."



Cô vẫn không phản ứng, cô đã ngủ rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên khuôn mặt.



Anh cởi xuống áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô, cẩn thận từng li từng tí kéo cánh tay cô, muốn đắp cả tay cô, vô tình đụng chạm, lại phát hiện cô nóng quá!



Để xác nhận, thoáng dùng sức cầm tay, lòng bàn tay nóng bỏng!



Nhìn lại mặt cô, tiều tụy đồng thời lại phiếm hồng, đưa tay lên sờ trán cô, còn nóng hơn!



"Hải Dụ!" Bạch Hạo Nhiên gấp gáp muốn đánh thức cô, "Hải Dụ, mau tỉnh lại, đừng ngủ ở đây, em bị sốt rồi!"



Cô thật rất nóng, cực kì nóng, anh chỉ dựa gần bên người, mà có thể nhận thấy được trên nhiệt độ tản mát trên người cô, cứ tiếp tục như vậy thì không được, không chừng sẽ bị viêm phổi mất!



Rốt cuộc Đường Húc Nghiêu đã làm gì cô ấy, mà Hải Dụ biến thành bộ dáng này!



"Hải Dụ, tỉnh đi, anh dẫn em đến gặp bác sĩ!" Rất muốn dùng sức lay cô tỉnh dậy, nhưng vẫn không làm được.



Gọi nhưng cô lại bất tỉnh, Bạch Hạo Nhiên dứt khoát đắp áo khoác của mình lên trên người cô, sau đó đem cả người cô từ trên chỗ ngồi bế lên, cảm nhận được nhiệt năng quanh thân cô, lòng trong nháy mắt chợt thắt lại.



"Uhm. . . . . ." Mơ mơ màng màng, Hạ Hải Dụ như phát hiện, cố mở mắt ra để nhìn cho rõ ràng, nhưng mí mắt lại nặng nề không dựng lên được.



Người trong ngực, rất nhẹ, rất gầy, trong lòng Bạch Hạo Nhiên dâng lên từng trận đau đớn, buộc chặt hai tay mình, cường lực thủ hộ cô, nếu như người trong lòng cô là anh, anh thề cả đời sẽ không để cô phải khó chịu như vậy!



Nhưng, trong lòng cô lại không phải là anh.



Hải Dụ, rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?



Anh rời khỏi là muốn em hạnh phúc, nhưng sao em lại biến thành thế này!



Ôm cô ra khỏi MacDonald, không quan tâm người đi đường tò mò nhìn chăm chú, quả quyết lên một chiếc xe taxi, hướng bệnh viện gần nhất đi tới.



Ở chỗ ngồi phía sau, anh để cho cô nằm trong lòng mình, đưa tay giúp cô vén những sợi tóc xốc xếch từ bên má phất lên, tâm tình chua xót.



Hải Dụ, có lẽ giữa chúng ta không hề có sự mỹ lệ, chỉ bình thản như nước lặng lẽ trôi. Giữa chúng ta không gặp gỡ trong khung cảnh đẹp, không có cảnh tượng lãng mạn, cũng không có lời thề động lòng người. Nhưng gặp lại em, anh mới hiểu được đâu mới là cuộc sống, đâu mới là tình cảm.



Ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nỉ non, "Hải Dụ, không có chuyện gì đâu, anh sẽ ở bên cạnh em."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom