Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua đặc biệt mau.
Chỉ chớp mắt, tới nghỉ hè.
Ngày cuối cùng trước nghỉ, phòng làm việc của Hạ Hải Dụ không khí đặc biệt tốt.
Mặc dù mọi người không có giờ lên lớp, nhưng chỉnh sửa công việc cũng không ít bận bịu mệt chết người, nhưng trên mặt của mỗi người đều nở nụ cười, vừa nghĩ tới được nghỉ hai tháng, thì nằm mơ cũng tỉnh vì cười.
Mà Hạ Hải Dụ vẫn cười trộm, bởi vì một góc nào đó cất giấu trong lòng không nói ra được mùi vị ngọt ngào, cảm giác đó giống như ăn thần dược, làm cho cô quên hết mọi mệt mỏi.
Đó là tâm trạng của người lâm vào mê trận tình yêu mới có tâm tình hào hứng vậy!
Quan hệ của cô cùng Đường Húc Nghiêu đã ổn định, bởi vì thẳng thắn với nhau, cùng nhau cố gắng, bây giờ cô là một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, yêu một người đàn ông một cách thoải mái, chỉ có ngọt ngào mà không có suy nghĩ nặng nề.
Anh sẽ dắt tay của cô khi qua đường, nói với cô: đi theo anh.
Lúc cô mệt mỏi, anh sẽ vươn cánh tay nói với cô: lại ôm.
Lúc cô nấu cơm, anh không chịu ấm ức nói với cô: anh không tin, anh tới nấu!
Buổi sáng sớm khi cô tỉnh lại, anh nói với cô: vợ yêu, buổi sáng tốt lành.
Buổi tối trước khi ngủ, anh nói với cô: vợ yêu, nhớ nằm mơ thấy anh nha!
. . . . . .
Lắc lắc đầu, tạm để tâm sự ngọt ngào ném ra khỏi đầu, Hạ Hải Dụ bắt tâm tư trở lại công việc đang làm.
Lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong phòng làm việc cùng nhau đi ăn cơm, coi như là liên hoan trước khi nghỉ.
Không thể không nói, bây giờ quan hệ giữa cô cùng các đồng nghiệp tốt vô cùng, bởi vì lần trước cô giúp mọi người cải thiện được toàn bộ Computer bị tê liệt, thành công lớn, ngay cả mỹ nữ chủ nhiệm Lâm Phương Phỉ trước kia nhìn cô không vừa mắt cũng đối với cô có vài phần kính trọng.
Nhà ăn bên cạnh học viện, cực kỳ náo nhiệt.
"Ồ, Hải Dụ, chiếc nhẫn của cô thật đẹp, trước kia không thấy cô đeo, cô mua khi nào vậy? !" Một nữ đồng nghiệp mắt tinh vô cùng, liếc vào tay trái Hạ Hải Dụ chỉ lên chiếc nhẫn kim cương, trợn to hai mắt thèm thuồng .
Một nữ đồng nghiệp khác trợn mắt một cái, "Làm ơn! Hải Dụ có đáng thương sao? ! Muốn chiếc nhẫn nào phải tự mình đi mua? ! Cô xem kim cương phía trên kia có bao nhiêu viên, đương nhiên là nhẫn cầu hôn rồi !"
"Đúng vậy, hơn nữa kim cương còn là hình trái tim nữa!"
"Tôi xem một chút! Tôi xem một chút!"
"Tôi cũng vậy muốn xem ! Oa, thật là đẹp !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ đỏ một chút, muốn giấu tay xuống dưới bàn đã không kịp rồi, bởi vì tất cả các đồng nghiệp khác đều bu lại, hào hứng tràn trề mà nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô nghiên cứu.
Mang chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy suy nghĩ cũng thật khó khăn, vốn là trước đó cô không có đeo, nhưng vì ngày mai cô cùng Đường Húc Nghiêu đi châu Úc, mặc dù vì chuyện tai nạn xe cộ, nhưng nói thế nào cũng là đi gặp chị dâu và anh hai, cho nên đeo nhẫn sẽ có vẻ trang trọng một chút, tối thiểu thái độ nghiêm chỉnh về thân phận. Hơn nữa. . . . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu đã nói chuyện rồi, chờ chuyện này được giải quyết, thì chính thức kết hôn!
"Chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp! Tôi về sau cũng muốn bạn trai tôi mua một cái như vậy!"
"Cô đừng nằm mơ, chiếc nhẫn này vừa nhìn liền biết là đặt làm theo yêu cầu, trên thị trường hiện không có bán !"
"A. . . . . ."
Đối với sự bàn tán của các đồng nghiệp, Hạ Hải Dụ thật sự không biết nói cái gì cho phải, trừng mắt nhìn, cô ngượng ngùng cười cười, lúc này vừa lúc ông chủ đưa món canh ngọc mễ nóng hổi lên, "Cứu" cô một mạng nhỏ.
"Oa, thơm quá thơm quá, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, tôi ăn trước nha!" Cầm muỗng lên, Hạ Hải Dụ quyết định bắt đầu trước.
"Này. . . . . . Đừng động đừng động! Đó là phần của tôi! Tôi thích nhất !" Sự chú ý của mọi người lực lập tức từ trên mặt nhẫn chuyển dời đến thức ăn ngon, tất cả đều nhanh chóng bắt đầu ăn.
Món ăn ngon trước mặt, còn có canh nóng, một nhóm người anh giành của tôi, tôi giành của anh, ăn ngấu ăn nghiến, sự chú ý đối với chiếc nhẫn rất nhanh biến mất.
Hạ Hải Dụ len lén nâng khóe môi, giọng điệu khẽ thở dài.
Tay trái nhẹ nhàng giấu xuống dưới mặt bàn, nhưng cảm giác hạnh phúc, chỉ có mình cô biết.
Rung . . . . . .rì rì . . . . .
Điện thoại di động rung lên, chấn động ở trong túi, cảm giác tê tê dại dại một đường truyền đến trong lòng.
Hạ Hải Dụ theo bản năng bắt điện thoại di động, trong đầu chỉ thoáng qua một cái ý niệm, là anh sao? !
Lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem xét, goi tới chính là —— Đường Húc Nghiêu.
Nhịp tim"Thùng thùng" tăng nhanh, hai gò má cũng dần ửng hồng.
Các đồng nghiệp chung quanh đều biểu hiện kỳ lạ nhìn cô, đều dùng ánh mắt mập mờ, thật là nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Đúng lúc này, điện thoại chợt tắt.
Hạ Hải Dụ nhìn màn hình tắt, chợt có chút mất mác.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại có một tin nhắn đến.
Hô hấp trở nên dồn dập, cố nén, đem điện thoại di động len lén hoạt động dưới mặt bàn, mở hộp thư đến ra, bên khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười
"Hải Dụ, anh đang ăn cơm, chợt nhớ đến em, em đang làm gì vậy?''
"Em cũng đang dùng cơm, em cũng nhớ anh." trong lòng Hạ Hải Dụ lặng lẽ nói.
Bọn họ đúng là tâm linh tương thông!
Dừng một lát, nhẹ nhàng nhấn trở lại, để lời nói trong tim chuyển thành chữ nhắn lại cho anh.
Trên thế giới có ba chuyện hạnh phúc nhất: thứ nhất, có người yêu. Thứ hai, có việc để làm. Thứ ba, có điều mà mong đợi.
Hiện tại, ba chuyện này cô đều đang có, cho nên, cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
◎◎◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Đường Húc Nghiêu đang dùng bữa ăn đơn giản, theo thói quen đến trước quầy rượu nhỏ pha cà phê.
Trên quầy ba bày một cái ly mới, cũng chính là chiếc ly tình yêu, mặc dù hình dạng có chút ngây thơ, nhưng phía trên in tên viết tắt của cô, làm cho anh nhìn có chút buồn cười.
Mở ra máy pha cà phê ra, phát hiện bên trong có tờ giấy nhỏ.
—— Này, lại muốn uống trộm cà phê có đúng hay không? !
——hôm nay đây là cốc thứ mấy? !
—— mỗi ngày không thể vượt quá 2 cốc nha !
—— uống nhiều, đối với thân thể không tốt! Hàm răng cũng sẽ bị sỉn màu, như vậy không thể hôn em nha!
—— tự anh suy nghĩ đi!
Đường Húc Nghiêu buồn cười, xoay người đi rót ly trà.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên, anh không nghĩ liền nhận, vốn tưởng rằng là Hạ Hải Dụ, lại không nghĩ rằng. . . . . .
"Nghiêu, đã lâu không gặp, chúng ta gặp mặt đi!"
Chỉ chớp mắt, tới nghỉ hè.
Ngày cuối cùng trước nghỉ, phòng làm việc của Hạ Hải Dụ không khí đặc biệt tốt.
Mặc dù mọi người không có giờ lên lớp, nhưng chỉnh sửa công việc cũng không ít bận bịu mệt chết người, nhưng trên mặt của mỗi người đều nở nụ cười, vừa nghĩ tới được nghỉ hai tháng, thì nằm mơ cũng tỉnh vì cười.
Mà Hạ Hải Dụ vẫn cười trộm, bởi vì một góc nào đó cất giấu trong lòng không nói ra được mùi vị ngọt ngào, cảm giác đó giống như ăn thần dược, làm cho cô quên hết mọi mệt mỏi.
Đó là tâm trạng của người lâm vào mê trận tình yêu mới có tâm tình hào hứng vậy!
Quan hệ của cô cùng Đường Húc Nghiêu đã ổn định, bởi vì thẳng thắn với nhau, cùng nhau cố gắng, bây giờ cô là một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, yêu một người đàn ông một cách thoải mái, chỉ có ngọt ngào mà không có suy nghĩ nặng nề.
Anh sẽ dắt tay của cô khi qua đường, nói với cô: đi theo anh.
Lúc cô mệt mỏi, anh sẽ vươn cánh tay nói với cô: lại ôm.
Lúc cô nấu cơm, anh không chịu ấm ức nói với cô: anh không tin, anh tới nấu!
Buổi sáng sớm khi cô tỉnh lại, anh nói với cô: vợ yêu, buổi sáng tốt lành.
Buổi tối trước khi ngủ, anh nói với cô: vợ yêu, nhớ nằm mơ thấy anh nha!
. . . . . .
Lắc lắc đầu, tạm để tâm sự ngọt ngào ném ra khỏi đầu, Hạ Hải Dụ bắt tâm tư trở lại công việc đang làm.
Lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong phòng làm việc cùng nhau đi ăn cơm, coi như là liên hoan trước khi nghỉ.
Không thể không nói, bây giờ quan hệ giữa cô cùng các đồng nghiệp tốt vô cùng, bởi vì lần trước cô giúp mọi người cải thiện được toàn bộ Computer bị tê liệt, thành công lớn, ngay cả mỹ nữ chủ nhiệm Lâm Phương Phỉ trước kia nhìn cô không vừa mắt cũng đối với cô có vài phần kính trọng.
Nhà ăn bên cạnh học viện, cực kỳ náo nhiệt.
"Ồ, Hải Dụ, chiếc nhẫn của cô thật đẹp, trước kia không thấy cô đeo, cô mua khi nào vậy? !" Một nữ đồng nghiệp mắt tinh vô cùng, liếc vào tay trái Hạ Hải Dụ chỉ lên chiếc nhẫn kim cương, trợn to hai mắt thèm thuồng .
Một nữ đồng nghiệp khác trợn mắt một cái, "Làm ơn! Hải Dụ có đáng thương sao? ! Muốn chiếc nhẫn nào phải tự mình đi mua? ! Cô xem kim cương phía trên kia có bao nhiêu viên, đương nhiên là nhẫn cầu hôn rồi !"
"Đúng vậy, hơn nữa kim cương còn là hình trái tim nữa!"
"Tôi xem một chút! Tôi xem một chút!"
"Tôi cũng vậy muốn xem ! Oa, thật là đẹp !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ đỏ một chút, muốn giấu tay xuống dưới bàn đã không kịp rồi, bởi vì tất cả các đồng nghiệp khác đều bu lại, hào hứng tràn trề mà nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô nghiên cứu.
Mang chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy suy nghĩ cũng thật khó khăn, vốn là trước đó cô không có đeo, nhưng vì ngày mai cô cùng Đường Húc Nghiêu đi châu Úc, mặc dù vì chuyện tai nạn xe cộ, nhưng nói thế nào cũng là đi gặp chị dâu và anh hai, cho nên đeo nhẫn sẽ có vẻ trang trọng một chút, tối thiểu thái độ nghiêm chỉnh về thân phận. Hơn nữa. . . . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu đã nói chuyện rồi, chờ chuyện này được giải quyết, thì chính thức kết hôn!
"Chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp! Tôi về sau cũng muốn bạn trai tôi mua một cái như vậy!"
"Cô đừng nằm mơ, chiếc nhẫn này vừa nhìn liền biết là đặt làm theo yêu cầu, trên thị trường hiện không có bán !"
"A. . . . . ."
Đối với sự bàn tán của các đồng nghiệp, Hạ Hải Dụ thật sự không biết nói cái gì cho phải, trừng mắt nhìn, cô ngượng ngùng cười cười, lúc này vừa lúc ông chủ đưa món canh ngọc mễ nóng hổi lên, "Cứu" cô một mạng nhỏ.
"Oa, thơm quá thơm quá, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, tôi ăn trước nha!" Cầm muỗng lên, Hạ Hải Dụ quyết định bắt đầu trước.
"Này. . . . . . Đừng động đừng động! Đó là phần của tôi! Tôi thích nhất !" Sự chú ý của mọi người lực lập tức từ trên mặt nhẫn chuyển dời đến thức ăn ngon, tất cả đều nhanh chóng bắt đầu ăn.
Món ăn ngon trước mặt, còn có canh nóng, một nhóm người anh giành của tôi, tôi giành của anh, ăn ngấu ăn nghiến, sự chú ý đối với chiếc nhẫn rất nhanh biến mất.
Hạ Hải Dụ len lén nâng khóe môi, giọng điệu khẽ thở dài.
Tay trái nhẹ nhàng giấu xuống dưới mặt bàn, nhưng cảm giác hạnh phúc, chỉ có mình cô biết.
Rung . . . . . .rì rì . . . . .
Điện thoại di động rung lên, chấn động ở trong túi, cảm giác tê tê dại dại một đường truyền đến trong lòng.
Hạ Hải Dụ theo bản năng bắt điện thoại di động, trong đầu chỉ thoáng qua một cái ý niệm, là anh sao? !
Lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem xét, goi tới chính là —— Đường Húc Nghiêu.
Nhịp tim"Thùng thùng" tăng nhanh, hai gò má cũng dần ửng hồng.
Các đồng nghiệp chung quanh đều biểu hiện kỳ lạ nhìn cô, đều dùng ánh mắt mập mờ, thật là nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Đúng lúc này, điện thoại chợt tắt.
Hạ Hải Dụ nhìn màn hình tắt, chợt có chút mất mác.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại có một tin nhắn đến.
Hô hấp trở nên dồn dập, cố nén, đem điện thoại di động len lén hoạt động dưới mặt bàn, mở hộp thư đến ra, bên khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười
"Hải Dụ, anh đang ăn cơm, chợt nhớ đến em, em đang làm gì vậy?''
"Em cũng đang dùng cơm, em cũng nhớ anh." trong lòng Hạ Hải Dụ lặng lẽ nói.
Bọn họ đúng là tâm linh tương thông!
Dừng một lát, nhẹ nhàng nhấn trở lại, để lời nói trong tim chuyển thành chữ nhắn lại cho anh.
Trên thế giới có ba chuyện hạnh phúc nhất: thứ nhất, có người yêu. Thứ hai, có việc để làm. Thứ ba, có điều mà mong đợi.
Hiện tại, ba chuyện này cô đều đang có, cho nên, cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
◎◎◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Đường Húc Nghiêu đang dùng bữa ăn đơn giản, theo thói quen đến trước quầy rượu nhỏ pha cà phê.
Trên quầy ba bày một cái ly mới, cũng chính là chiếc ly tình yêu, mặc dù hình dạng có chút ngây thơ, nhưng phía trên in tên viết tắt của cô, làm cho anh nhìn có chút buồn cười.
Mở ra máy pha cà phê ra, phát hiện bên trong có tờ giấy nhỏ.
—— Này, lại muốn uống trộm cà phê có đúng hay không? !
——hôm nay đây là cốc thứ mấy? !
—— mỗi ngày không thể vượt quá 2 cốc nha !
—— uống nhiều, đối với thân thể không tốt! Hàm răng cũng sẽ bị sỉn màu, như vậy không thể hôn em nha!
—— tự anh suy nghĩ đi!
Đường Húc Nghiêu buồn cười, xoay người đi rót ly trà.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên, anh không nghĩ liền nhận, vốn tưởng rằng là Hạ Hải Dụ, lại không nghĩ rằng. . . . . .
"Nghiêu, đã lâu không gặp, chúng ta gặp mặt đi!"
Bình luận facebook