• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (1 Viewer)

  • Chương 185

Cũng trong thời gian này, Thần Dật cũng nhớ lại chuyện trước đây.



Hai năm trước, sau khi anh về nhà ông ngoại thì ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của ông và mẹ.



Bọn họ nói đến vụ tai nạn xe cộ, nói đến chuyện của Hải Dụ.



Tai nạn xe đã là chuyện rất đáng sợ,nhưng đáng sợ hơn là chuyện sau tai nạn xe, mẹ anh trợ giúp ông ngoại xử lý vấn đề khó giải quyết, thậm chí vẫn âm thầm giám sát hành động của Hạ Hải Dụ.



Qua lời nói của mẹ, anh biết vì vụ tai nạn đó mà cuộc sống của Hạ Hải Dụ rất khó khăn, phải bôn ba khắp nơi, vốn không có gì nhưng sau đó phát hiện bệnh tình của Hải Tinh, cô tuy phải chạy vạy vay tiền nhưng vẫn cố gắng tìm cách đòi điều tra lại nguyên nhân vụ tai nạn của cha mẹ, khiến mẹ anh chú ý tới.



Anh đứng ở ngoài cửa nghe được tin kinh hãi này, trái tim cảm thấy lạnh lẽo, lặng lẽ rời đi.



Ngày thứ hai, anh liền bắt đầu âm thầm điều tra tư liệu về Hải Dụ, lại phát hiện cô và anh cùng trường, chỉ là dưới khóa.



Sau đó, bọn họ ở trong trường học quen biết nhau, không thể phủ nhận, anh ban đầu chỉ là muốn gặp mặt cô, không nghĩ tới anh lại thích cô.



Sau đó tất cả đều diễn ra rất tự nhiên và thuận lợi, anh và Hải Dụ trở thành người yêu của nhau như các cặp đôi khác trong trường cho đến khi mẹ anh phát hiện ra.



Anh và mẹ đã tranh chấp vô số lần, thậm chí tranh cãi ầm ĩ khiến cả nhà đều biết, nhưng tất cả quá khứ đều bị mẹ anh che giấu rất tốt, nói chỉ là bởi vì anh thích một người con gái bình thường, không đả động một chữ nào đến vụ tai nạn xe.



Cuối cùng, mẹ anh dùng Hải Tinh để uy hiếp, anh và Hải Dụ bị buộc chia tay.



Anh phải lập tức ra nước ngoài, thậm chí bị mẹ uy hiếp nếu như anh cùng Hải Dụ còn có bất kỳ liên lạc nào thì bà không những sẽ yêu cầu các bệnh viện từ chối chữa cho Hải Tinh mà còn ngăn cản việc học hành của Hải Dụ ở trường.



Vì vậy, anh buộc phải đi Châu Âu, ngay cả một câu gặp lại cũng không kịp nói.



Sau đó, chuyện về vụ tai nạn đó cũng chìm vào quên lãng, cái tên Hải Dụ cũng không còn được nhắc tới ở nhà họ Đường, cho đến khi Đường Húc Nghiêu về nước và lại có quan hệ với cô.



Lúc đầu, tất cả mọi người đều cho là Đường thiếu gia chỉ là vui đùa một chút, không có gì đáng lo, Đường lão gia cũng không có đưa ra bất kỳ hành động nào, nghĩ không lâu bọn họ sẽ kết thúc; không ai nghĩ đến sau này là dây dưa không ngừng, không thể cứu vãn.



Ngày đó, tại tiệc mừng thọ của Đường lão gia, toàn bộ mâu thuẫn bộc phát.



Mọi người cũng biết tính khí của Đường Húc Nghiêu, một khi anh biết sự thật về vụ tai nạn xe năm đó, cục diện sẽ trở nên rất khó coi, mặc dù khi đó anh ta và Hải Dụ còn chưa yêu nhau sâu đậm nhưng cũng không đảm bảo anh ta sẽ không làm chuyện gì bậy bạ nên Đường lão gia mặc dù rất giận nhưng cuối cùng vẫn đành để anh ta rời khỏi công ty.



Anh biết, dù quá khứ đã lùi xa nhưng có một số chuyện vẫn không thể kết thúc.



Thần Dật ngửa đầu bưng ly nước lên, lại ăn một viên thuốc giảm đau.



Còn là rất đau, lòng vẫn rất đau.



Khi thật sự đã yêu sâu đậm một ai đó, tất nhiên sẽ phải trải qua một cuộc phong ba, có những người, có những việc không phải muốn quên là có thể quên được.



Thống khổ nhất chính là mất đi một cái gì đó, biết rằng nó sẽ mãi mãi biến mất, mãi mãi không trở về nữa nhưng vẫn lưu luyến mãi, vẫn còn ở trong tim, không rút ra được.



Dù gặp nhau sai thời gian, sai địa điểm, sai hoàn cảnh nhưng khi đã yêu một người thì sẽ dùng cả cuộc đời để hoài niệm.



Khó tránh khỏi đau, khó tránh khỏi thương tích, nhưng vô luận là muốn hay không thì những thứ đó vẫn rời xa.



Có một số việc không thể quay đầu, có nhưng nỗi nhớ không thể nào quên, nhưng cũng có vài người chỉ có thể vĩnh viễn chôn giấu tình cảm.



Giơ tay lên nhìn đồng hồ, nếu anh đoán không sai thì giờ này Bạch Hạo Nhiên đã đến Sydney.



Khóe miệng anh dâng lên một nụ cười khổ: Hải Dụ, anh có thể vì em làm rất nhiều chuyện, chỉ hy vọng em có được hạnh phúc.



◎◎◎



Sydney.



Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc bận rộn trong phòng bếp, còn Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải dụ phụ trách chăm sóc tiểu công chúa Tuyết.



Tiểu công chúa có nước da trắng nõn nà, đôi mắt đẹp long lanh, môi hồng nhuận, mặc bộ váy nhỏ đáng yêu, hình trái táo, khiến người khác nhìn vào rất muốn cưng chiều.



"Tuyết Nhi, ta là chú của cháu, còn đây là thím." Đường Húc Nghiêu vỗ nhẹ vào đầu đứa nhỏ, dịu dàng giới thiệu.



Mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, "Anh đang nói gì vậy, còn chưa có kết hôn mà!"



Cô xấu hổ hướng về phía tiểu công chúa mỉm cười, "Tuyết Nhi, gọi là dì a!"



Khóe miệng của Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật, nhỏ giọng nói, "Dì của Tuyết Nhi là Triệu Chỉ Tịch, tự em suy nghĩ một chút, muốn làm dì hay là thím? !"



". . . . . ." Hạ Hải Dụ bĩu môi, đương nhiên là thím rồi !



Đứa nhỏ rất thích Hạ Hải Dụ, ngồi ở trong ngực của cô liên tục sờ tóc của cô, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn, còn thơm ngào ngạt, thậm chí mang theo mùi sữa!



Đường Húc Nghiêu thấy cảnh đó thì nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.



Thật sự rất đáng yêu a!



Nếu như anh và Hải Dụ cũng có thể sinh được một đứa con như vậy thì thật tốt!



Nuốt nước miếng một cái, Đường Húc Nghiêu tặc tặc tiếp cận tới gần, "Hải Dụ, chúng ta cũng phải nỗ lực, nhanh lên một chút sinh đứa nhỏ tới chơi!"



Lại nói bậy!



Cô mới không cần chưa kết hôn mà có con !



Lại nói sinh con để chơi?!



Một ngón tay hướng trán của anh đâm tới!



Lúc này, Triệu Chỉ Ngọc từ trong phòng bếp đi ra, vòng qua hành lang, đi tới phòng khách, "Có thể ăn cơm a!"



Tiểu công chúa ngay lập tức hưởng ứng, nhìn Triệu Chỉ Ngọc hoan hô một tiếng, nói không rõ chữ, "Mẹ, cơm cơm!"



Bốn người lớn và một đứa trẻ cùng nhau ngồi trước bàn ăn, thức ăn dọn ra đầy đủ cả sắc hương vị khiến người ta chỉ muốn ăn thật nhiều.



Chợt, Hạ Hải Dụ ngửi thấy mùi dầu mỡ liền cảm thấy khó chịu trong người, dạ dày có cảm giác gợn gợn, vội xoay người, đưa tay che miệng



". . . . . ." Thật có cảm giác buồn nôn!



Đường Húc Nghiêu sợ hãi, vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, "Hải Dụ, thế nào, em không phải thoải mái a, em có cần đi bệnh viện xem một chút? !"



"Không cần không cần. . . . . . Em không sao. . . . . ." Hạ Hải Dụ liền vội vàng lắc đầu, không cần lo lắng thái quá, sau khi nôn cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.



Triệu Chỉ Ngọc nghi ngờ nhìn Hạ Hải Dụ, mặc dù cảm thấy có chút lúng túng, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi, "Hải Dụ. . . . . . Em. . . . . . Em sẽ không phải là có chứ? !"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom