Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
"Đau. . . . . ." Hạ Hải Dụ giơ tay lên che tim, muốn mượn động tác đó để trấn an nỗi đau không rõ lí do đang dâng lên.
"Hải Dụ, cậu làm sao vậy? !" Vân Tiểu Tiểu nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, liền vội vàng hỏi thăm.
". . . . . ." Dừng một chút, Hạ Hải Dụ cúi đầu nỉ non, "Không biết làm sao, ngực giống như rất đau."
"Có phải hay không buồn nôn hả ? !"
"Không phải. . . . . . Cảm giác khó chịu đó không giống nhau. . . . . ." Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, cô cũng không nghĩ ra được tại sao phải như vậy, giống như có đồ vật gì đó đâm vào trong lòng, đau tựa kim châm.
Vân Tiểu Tiểu âm thầm thổn thức: trời ạ, cảm giác thật chính xác đến vậy sao? !
Thiệu Hành vừa nhắn tin nói anh và Đường Húc Nghiêu trở về San Francisco rồi thì Hải Dụ lập tức có cảm giác lạ!
Cái này nên gọi là thần giao cách cảm đi!
Ai ai ai, rõ ràng hai người yêu nhau đến vậy, lại phải hành hạ lẫn nhau, thật rối rắm!
Nói đi nói lại, đều do Xú lão gia của Đường gia! Đều là ông ta tạo nghiệt!
Vân Tiểu Tiểu "Hừ" một tiếng, khó chịu nghĩ .
"Tiểu Tiểu, cậu hừ cái gì? !" Hạ Hải Dụ kỳ quái biểu tình của cô.
"Á. . . . . . Không có gì, không có gì. . . . . . Chúng ta nhanh trở về quán trọ đi!"
"Được rồi!" Hạ Hải Dụ nén cảm giác khó chịu trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Nghiêng đầu nhìn xe cộ qua lại trên đường, Hạ Hải Dụ khẽ nhăn mày lại, bởi vì bác sĩ từng nhắc nhở qua cô, mấy tuần này thai nhi có chút không ổn nên phải đặc biệt chú ý, cô tất nhiên là không thể ngồi xe buýt, nhưng là mới vừa có chút không thoải mái, ngồi taxi sợ sẽ càng khó chịu, suy nghĩ một chút, cô đưa ra một quyết định.
"Tiểu Tiểu, chúng ta ngồi tàu điện ngầm trở về, có được hay không? !"
"Tốt, cậu nói thế nào liền thế đấy!" Vân Tiểu Tiểu hào hứng phối, dù sao cậu đang mang thai nên chẳng phải là lớn nhất sao!
Hai người đi bộ một đoạn đường ngắn, sau đó đến trạm xe lửa mua phiếu.
ở Sydney, xe điện ngầm bốn phương thông suốt, buồng xe chỉnh tề, chỗ ngồi thoải mái, mỗi hành khách trên xe một biểu hiện, rất phong phú, người ngồi yên lặng, có đọc sách, có nhẹ giọng nói chuyện với nhau, có mở Laptop sửa đổi văn kiện. Điện thoại di động vang lên, cũng là nhỏ giọng trả lời.
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu ngồi ở một hàng, đối diện nhìn một cái, rất có ăn ý cũng cười, loại cảm giác này rất thoải mái !
Thật muốn trải qua cảm giác đi thẳng một đường, cái gì cũng không nghĩ, cứ như vậy đi đến cuối cùng.
Nhưng là, xe điện ngầm mấy phút lại có một chuyến, bỏ qua một tuyến xe có thể đợi tuyến sau, nhưng là có lúc bỏ qua một người lại vĩnh viễn chờ bao lâu cũng không tới nữa.
Hạ Hải Dụ chợt cảm thấy tâm co rút rất nhanh khiến liền chính cô cũng không hiểu nổi mình hôm nay rốt cuộc thế nào.
Vốn cô cho rằng sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ, dù đi cũng là dắt tay nhau cùng đi.
Sau đó cô lại phát hiện, thì ra ly biệt là một việc rất đơn giản, nhẹ nhàng xoay người, nhẹ nhàng phất tay, là ly biệt.
Trừng mắt nhìn, trên gương mặt thoảng qua nụ cười đau khổ.
◎◎◎
Hai mươi phút sau.
"A a. . . . . . Rốt cuộc đã về rồi!" Vân Tiểu Tiểu kéo tay Hạ Hải Dụ, đứng ở trước cửa phòng trọ hoan hô.
Mặc dù lần này đi dạo phố không đi lâu, nhưng là cũng có một chút xíu cảm giác mệt mỏi !
Cân nhắc túi xách trong tay, hắc hắc, mặc dù không có mua quá nhiều, nhưng là cũng có chút thu hoạch !
"Hải Dụ, cậu chờ tớ một chút, năm phút đồng hồ, chỉ năm phút đồng hồ thôi, tớ đi mua chút trái cây, chúng ta vào trong phòng ăn!" Vân Tiểu Tiểu không đợi nói xong đã hướng của hàng trái cây bênh cạnh chạy đi.
Hạ Hải Dụ gọi cô cũng không kịp, tốc độ quá nhanh rồi !
Không khỏi, lắc đầu cười khẽ.
Trên lầu, Bạch Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, lơ đãng quét qua bóng dáng của Hạ Hải Dụ, đem một màn cười vui vẻ kia của cô thu vào trong mắt.
Nụ cười của cô có thể chiếu sáng cả thành phố.
Không tự chủ, anh cũng cong lên khóe môi.
Người trong lòng, để ở trong lòng, giống như mật ong lắng đọng ở dưới đáy ly thủy tinh, nồng đậm, thời điểm uống một ngụm nhớ lại, trong lòng liền thỏa mãn.
Hạ Hải Dụ đứng tại chỗ chờ đợi có chút chán chán, liền hết nhìn đông tới tây, chợt thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Trên taxi, một cô gái trẻ tuổi bước xuống, tóc quăn, mang áo khoác nhỏ phối hợp cùng quần jean, còn có đôi giày cao gót. . . . . . Xinh đẹp lại rất thời trang.
Cô gái vừa đi vừa nói thầm, "Ôi thật là ghê tởm, làm sao lại không có một ai ở nhà, điện thoại lại không thông, làm hại mình hiện tại chỉ có thể tới ở quán trọ, ghét, ghét, đáng ghét chết đi!"
Triệu Chỉ Tịch!
Hạ Hải dụ nhận ra người này, mở to mắt, kinh ngạc .
Lúc này, Triệu Chỉ Tịch đang kéo chiếc hanh lý nhỏ cũng hướng Hạ Hải Dụ nhìn lại, đồng dạng, trợn tròn con mắt.
Hạ Hải Dụ kinh ngạc, rất mờ mịt, không biết nên làm sao đây.
Họ coi như là biết, nên chào hỏi, nhưng là, lần trước gặp mặt tình hình rất kỳ quái, bây giờ nói chuyện giống như càng kỳ quái hơn!
Hạ Hải Dụ vẫn còn ở trong do dự thì Triệu Chỉ Tịch đã "phăng phăng" mà thẳng bước đi tới trước mặt, "Này, cô ở đây làm gì? !"
"Tôi. . . . . . Ở nơi này." Hạ Hải Dụ đàng hoàng trả lời.
Triệu Chỉ Tịch nhíu mày, "Cô ở nơi này? ! Một người sao? !"
"Không phải." Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái.
"Tôi biết ngay!"
Gì chứ? !
Cô ấy biết cái gì? !
Hạ Hải Dụ khốn hoặc.
Triệu Chỉ Tịch trợn mắt nhìn, bộ dạng rất giận dữ, "Cô cùng Đường Húc Nghiêu cùng đi phải không? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cũng hút một ngụm khí, muốn giải thích, rồi lại đột nhiên cảm thấy cũng không cần thiết, dừng một chút, ngậm miệng lại.
Triệu Chỉ Tịch rất là căm tức, giọng điệu vội vàng, "Này, đem Đường Húc Nghiêu gọi ra đây cho tôi, hỏi anh ta có biết chị và anh rể tôi đi đâu rồi không..., thật đáng ghét, không có ai ở nhà, cửa chính cũng khóa chặt, giống như là muốn bỏ đi xa vậy!"
Hạ Hải Dụ cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện gì xảy ra, cô ấy tại sao lại nói không có ai . . . . . . Đã xảy ra chuyện gì sao? !
"Hải Dụ, cậu làm sao vậy? !" Vân Tiểu Tiểu nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, liền vội vàng hỏi thăm.
". . . . . ." Dừng một chút, Hạ Hải Dụ cúi đầu nỉ non, "Không biết làm sao, ngực giống như rất đau."
"Có phải hay không buồn nôn hả ? !"
"Không phải. . . . . . Cảm giác khó chịu đó không giống nhau. . . . . ." Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, cô cũng không nghĩ ra được tại sao phải như vậy, giống như có đồ vật gì đó đâm vào trong lòng, đau tựa kim châm.
Vân Tiểu Tiểu âm thầm thổn thức: trời ạ, cảm giác thật chính xác đến vậy sao? !
Thiệu Hành vừa nhắn tin nói anh và Đường Húc Nghiêu trở về San Francisco rồi thì Hải Dụ lập tức có cảm giác lạ!
Cái này nên gọi là thần giao cách cảm đi!
Ai ai ai, rõ ràng hai người yêu nhau đến vậy, lại phải hành hạ lẫn nhau, thật rối rắm!
Nói đi nói lại, đều do Xú lão gia của Đường gia! Đều là ông ta tạo nghiệt!
Vân Tiểu Tiểu "Hừ" một tiếng, khó chịu nghĩ .
"Tiểu Tiểu, cậu hừ cái gì? !" Hạ Hải Dụ kỳ quái biểu tình của cô.
"Á. . . . . . Không có gì, không có gì. . . . . . Chúng ta nhanh trở về quán trọ đi!"
"Được rồi!" Hạ Hải Dụ nén cảm giác khó chịu trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Nghiêng đầu nhìn xe cộ qua lại trên đường, Hạ Hải Dụ khẽ nhăn mày lại, bởi vì bác sĩ từng nhắc nhở qua cô, mấy tuần này thai nhi có chút không ổn nên phải đặc biệt chú ý, cô tất nhiên là không thể ngồi xe buýt, nhưng là mới vừa có chút không thoải mái, ngồi taxi sợ sẽ càng khó chịu, suy nghĩ một chút, cô đưa ra một quyết định.
"Tiểu Tiểu, chúng ta ngồi tàu điện ngầm trở về, có được hay không? !"
"Tốt, cậu nói thế nào liền thế đấy!" Vân Tiểu Tiểu hào hứng phối, dù sao cậu đang mang thai nên chẳng phải là lớn nhất sao!
Hai người đi bộ một đoạn đường ngắn, sau đó đến trạm xe lửa mua phiếu.
ở Sydney, xe điện ngầm bốn phương thông suốt, buồng xe chỉnh tề, chỗ ngồi thoải mái, mỗi hành khách trên xe một biểu hiện, rất phong phú, người ngồi yên lặng, có đọc sách, có nhẹ giọng nói chuyện với nhau, có mở Laptop sửa đổi văn kiện. Điện thoại di động vang lên, cũng là nhỏ giọng trả lời.
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu ngồi ở một hàng, đối diện nhìn một cái, rất có ăn ý cũng cười, loại cảm giác này rất thoải mái !
Thật muốn trải qua cảm giác đi thẳng một đường, cái gì cũng không nghĩ, cứ như vậy đi đến cuối cùng.
Nhưng là, xe điện ngầm mấy phút lại có một chuyến, bỏ qua một tuyến xe có thể đợi tuyến sau, nhưng là có lúc bỏ qua một người lại vĩnh viễn chờ bao lâu cũng không tới nữa.
Hạ Hải Dụ chợt cảm thấy tâm co rút rất nhanh khiến liền chính cô cũng không hiểu nổi mình hôm nay rốt cuộc thế nào.
Vốn cô cho rằng sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ, dù đi cũng là dắt tay nhau cùng đi.
Sau đó cô lại phát hiện, thì ra ly biệt là một việc rất đơn giản, nhẹ nhàng xoay người, nhẹ nhàng phất tay, là ly biệt.
Trừng mắt nhìn, trên gương mặt thoảng qua nụ cười đau khổ.
◎◎◎
Hai mươi phút sau.
"A a. . . . . . Rốt cuộc đã về rồi!" Vân Tiểu Tiểu kéo tay Hạ Hải Dụ, đứng ở trước cửa phòng trọ hoan hô.
Mặc dù lần này đi dạo phố không đi lâu, nhưng là cũng có một chút xíu cảm giác mệt mỏi !
Cân nhắc túi xách trong tay, hắc hắc, mặc dù không có mua quá nhiều, nhưng là cũng có chút thu hoạch !
"Hải Dụ, cậu chờ tớ một chút, năm phút đồng hồ, chỉ năm phút đồng hồ thôi, tớ đi mua chút trái cây, chúng ta vào trong phòng ăn!" Vân Tiểu Tiểu không đợi nói xong đã hướng của hàng trái cây bênh cạnh chạy đi.
Hạ Hải Dụ gọi cô cũng không kịp, tốc độ quá nhanh rồi !
Không khỏi, lắc đầu cười khẽ.
Trên lầu, Bạch Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, lơ đãng quét qua bóng dáng của Hạ Hải Dụ, đem một màn cười vui vẻ kia của cô thu vào trong mắt.
Nụ cười của cô có thể chiếu sáng cả thành phố.
Không tự chủ, anh cũng cong lên khóe môi.
Người trong lòng, để ở trong lòng, giống như mật ong lắng đọng ở dưới đáy ly thủy tinh, nồng đậm, thời điểm uống một ngụm nhớ lại, trong lòng liền thỏa mãn.
Hạ Hải Dụ đứng tại chỗ chờ đợi có chút chán chán, liền hết nhìn đông tới tây, chợt thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Trên taxi, một cô gái trẻ tuổi bước xuống, tóc quăn, mang áo khoác nhỏ phối hợp cùng quần jean, còn có đôi giày cao gót. . . . . . Xinh đẹp lại rất thời trang.
Cô gái vừa đi vừa nói thầm, "Ôi thật là ghê tởm, làm sao lại không có một ai ở nhà, điện thoại lại không thông, làm hại mình hiện tại chỉ có thể tới ở quán trọ, ghét, ghét, đáng ghét chết đi!"
Triệu Chỉ Tịch!
Hạ Hải dụ nhận ra người này, mở to mắt, kinh ngạc .
Lúc này, Triệu Chỉ Tịch đang kéo chiếc hanh lý nhỏ cũng hướng Hạ Hải Dụ nhìn lại, đồng dạng, trợn tròn con mắt.
Hạ Hải Dụ kinh ngạc, rất mờ mịt, không biết nên làm sao đây.
Họ coi như là biết, nên chào hỏi, nhưng là, lần trước gặp mặt tình hình rất kỳ quái, bây giờ nói chuyện giống như càng kỳ quái hơn!
Hạ Hải Dụ vẫn còn ở trong do dự thì Triệu Chỉ Tịch đã "phăng phăng" mà thẳng bước đi tới trước mặt, "Này, cô ở đây làm gì? !"
"Tôi. . . . . . Ở nơi này." Hạ Hải Dụ đàng hoàng trả lời.
Triệu Chỉ Tịch nhíu mày, "Cô ở nơi này? ! Một người sao? !"
"Không phải." Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái.
"Tôi biết ngay!"
Gì chứ? !
Cô ấy biết cái gì? !
Hạ Hải Dụ khốn hoặc.
Triệu Chỉ Tịch trợn mắt nhìn, bộ dạng rất giận dữ, "Cô cùng Đường Húc Nghiêu cùng đi phải không? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cũng hút một ngụm khí, muốn giải thích, rồi lại đột nhiên cảm thấy cũng không cần thiết, dừng một chút, ngậm miệng lại.
Triệu Chỉ Tịch rất là căm tức, giọng điệu vội vàng, "Này, đem Đường Húc Nghiêu gọi ra đây cho tôi, hỏi anh ta có biết chị và anh rể tôi đi đâu rồi không..., thật đáng ghét, không có ai ở nhà, cửa chính cũng khóa chặt, giống như là muốn bỏ đi xa vậy!"
Hạ Hải Dụ cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện gì xảy ra, cô ấy tại sao lại nói không có ai . . . . . . Đã xảy ra chuyện gì sao? !
Bình luận facebook