• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (1 Viewer)

  • Chương 224

Hạ Hải Dụ đang cầm vỏ sò, ngồi trên mặt đất, ánh nắng chiều vàng trên mặt biển, xa xôi trên đường bờ biển một đường sáng chiếu xuống.



Đường Húc Nghiêu cũng ngồi xuống, đưa tay kéo cô qua chỗ mình cho cô dựa đầu vào vai mình.



Dư âm của trời chiều phản chiếu trên người họ, yên lặng mà tươi đẹp.



Hạ Hải Dụ đột nhiên nhớ về rất nhiều năm trước đây, cô nhớ khi còn bé cha mẹ từng kể về một câu chuyện cũ về vỏ sò.



"Đã từng có một đôi tình nhân vô cùng ân ái, nhưng một ngày, bởi vì người con trai làm sai việc gì đó mà chọc giận cô gái, cô gái rất khổ sở, cũng rất tức giận, thề vĩnh viễn cũng không tha thứ cho người con trai, trừ anh ta có thể tìm được con sò màu đỏ tươi."



"Người con trai vì mong muốn được cô gái tha thứ, đã lần tìm chân trời góc biển, đi khắp nơi tìm sò."



"Một năm rồi lại một năm qua đi, người con trai đi đến mức sức lực cạn kiệt, mà tìm khắp nơi cũng không thấy được, ngồi bên bờ biển khóc, thần biển hiền lành vô cùng đồng tình với anh ta, dùng vảy của mình tạo ra một con sò đỏ tươi đưa cho anh."



"Người con trai lấy được con sò, được cô gái tha thứ, sau đó, bọn họ đều quy về một chỗ, họ hạnh phúc đến đầu bạc."



Hạ Hải Dụ nói xong câu chuyện xưa, thật lâu không nói gì, cô nhớ lần đầu tiên nghe ba mẹ kể câu chuyện này, rất vui vẻ, sau đó la hét, nói mình về sau cũng muốn gả cho một người đàn ông như vậy, trong tay đang cầm một con sò đỏ tươi, một lòng, khi một người đàn ông đem lòng mình dâng lên, trên thế gian này sẽ không có cái gì là không thể tha thứ!



Cô gái trẻ hồn nhiên nghĩ, ngây thơ, lại lãng mạn.



Trưởng thành, cô cho rằng đây chẳng qua là chuyện xưa, nhưng không nghĩ đến, thật sự có một ngày mình có thể nhặt được con sò như vậy!



Đường Húc Nghiêu nghe xong câu chuyện xưa, thật lâu cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút tĩnh mịch.



Hai người tựa sát, cùng suy nghĩ một vấn đề, sau khi rời Maldives, họ nên làm cái gì bây giờ? !



Trong thực tế có rất nhiều vấn đề, coi như giữa bọn họ đã không còn gì ngăn cách, nhưng hiện tại anh là chủ tịch của Đường Thịnh, quanh năm suốt tháng đi công tác, rất khó có cơ hội xếp hàng đến ngày nghỉ đi Mỹ, mà cuộc sống của cô ở San Francisco đã ổn định, có công việc, có Hải Tinh, bây giờ còn có cục cưng, nếu bảo cô trở về nước cùng anh ở chung một chỗ, thì không thể nào, cô có thể đối mặt với anh, nhưng mà lại không có biện pháp đối mặt với Đường gia, cùng trong một thành thị, Đường gia là danh môn vọng tộc, muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được.



Mặt khác, hiện tại nếu bọn họ kết hôn, trước đừng bảo là cô có chịu hay không, đầu tiên Đường lão gia tử sẽ phản đối thật lớn, coi như Đường Húc Nghiêu có thể khư khư cố chấp, nhưng sợ rằng Đường lão gia tử sẽ tìm phương thức ngăn trở khác, đến lúc đó, cuộc sống của bọn họ coi như sẽ rất lộn xộn, cũng sẽ không an bình được.



Xem ra phương pháp xử lí tốt nhất chính là Đường Húc Nghiêu rời khỏi Đường Thịnh, trở về San Francisco, nhưng nếu cô biết thì không thể, coi như cô không có hỏi, cũng loáng thoáng biết lần này anh trở về nước cùng Đường Thịnh là có mục đích, về phần là cái mục đích gì cô cũng không biết, nhưng cô cảm thấy, anh tựa hồ là vì cô.



Hiện tại bảo ngưng anh tất cả, cũng không phải là ý kiến hay!



Trước mắt lựa chọn duy nhất chính là —— chỉ yêu, không kết hôn.



Đường Húc Nghiêu ôm chặt cô, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, "Hải Dụ. . . . . ."



"Ừ." Đây là lần đầu tiên anh dùng cái giọng này kêu tên của cô, mang theo yêu, mang theo đau, mang theo quý trọng, mang theo không muốn, mang theo rất nhiều tình cảm phức tạp.



"Em chờ anh được không? !" Cho anh một chút thời gian, anh sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất, để cho cô thật vui vẻ làm cô dâu của anh, trong lòng không có một tia thỏa hiệp cùng thối lui.



Câu hỏi của anh mềm mại, giống như gió ấm áp nhẹ lướt qua, làm cho người ta say mê.



Trên mặt người cô bất chợt có chút nhỏ bé chua xót hiện lên, một chút xíu, lan tràn ra, theo điểm chua xót mà đến, còn có một ít ngọt, chỉ một ít là đủ.





"Được” Cô dùng sức gật đầu, cô tin tưởng anh!



"Tốt lắm, chúng ta cùng nhau cố gắng lên!" anh nhìn vào đôi mắt cô, cô mỉm cười đáp lại.



Trên thế giới này, lời nói nghe cảm động thì ra là không phải"Em yêu anh" , mà là"Em chờ anh."



Giờ khắc này, cuộc sống tương lai trong nháy mắt xoay tròn.



◎ ◎ ◎



Toàn bộ 50 ngày nghỉ ngọt ngào, thoáng một cái đã qua.



Sau khi vui vẻ, sẽ không bỏ, cuối cùng là kết thúc.



Đêm cuối cùng, Hạ Hải Dụ vừa dỗ tiểu cục cưng ngủ xong thì bị Đường Húc Nghiêu kéo lên giường.



Trên mặt giường lớn, được bài trí tỉ mỉ, dùng đóa hoa tươi bày ra thành hình trái tim xinh đẹp, cô nằm trong biển hoa, tóc dài nhu thuận xõa ra, mắt đen trợn tròn, môi hồng khẽ nhếch, đóa hoa kiều diễm làm da thịt cô tôn lên càng tăng thêm vẻ trong suốt Mỹ Lệ, trong không khí tràn ngập hương vị hơi thở ngọt ngào, lúc này cô vui đến không thể tưởng tượng nổi.



Anh cúi mình xuống, cự ly với khuôn mặt cô không tới ba cm, trong đôi mắt sâu đen hỏa diễm nóng rực.



Hô hấp của cô dần mau, nhiệt độ ở đây lên cao.



"Anh. . . . . . Muốn làm gì? !" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi, mặc dù cái vấn đề này sau khi hỏi xong chính cô cũng cảm thấy rất ngu ngốc.



"Em nói đi? !" Ngón tay của anh ở trên eo cô như dây buộc nói, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng nóng.



Hạ Hải Dụ sắp bị hắn thiêu cháy, khó khăn nuốt nước miếng một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, tần số nhịp tim tăng nhanh N lần, có mong đợi, cũng có sợ, dù sao cũng là từ sau khi cô sinh xong đứa bé đây là lần đầu tiên cùng anh như vậy.



Điệu Valse đêm nay, vừa mới bắt đầu. . . . . .



◎ ◎ ◎



Sáng ngày hôm sau, một chiếc máy bay từ phi trường Male chậm rãi cất cánh, Hạ Hải Dụ ôm cục cưng ngồi ở chỗ gần cửa sổ lên, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ , khóe miệng khẽ giơ lên.



50 ngày này, giống như một giấc mộng đẹp.



Cô yêu cây cối nơi đây, biển nơi đây, yêu nhớ lại tất cả ngọt ngào nơi đây .



Buổi sáng khi tỉnh lại, Đường Húc Nghiêu đã không thấy, nhưng ở cái gối đầu bên cạnh lưu lại một tờ giấy, phía trên chỉ có ba chữ —— Hạ Thủy Tinh.



Anh gọi cục cưng là Thủy Tinh, như thủy tinh trong suốt, như thủy tinh vĩnh hằng.



Trở lại cuộc sống ở San Francisco, không có khác nhau quá lớn, nhưng kỳ thật là bất đồng.



Trong sinh mệnh của cô, có thêm một con gái bảo bối, thêm một cái chờ đợi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom