Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
"Thủy Tinh. . . . . ." Hạ Hải Dụ chậm rãi nói, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía trong lòng con gái.
"Hả? Dạ!" Hạ Thủy Tinh thầm kêu hỏng bét, ai nha nha, không tốt, quá đắc ý vênh váo mất rồi !
Hạ Hải Dụ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt con gái, "Thủy Tinh, có phải con lại muốn làm chuyện gì xấu hay không?"
"Làm sao có thể chứ? Con ngoan nhất mà!" Hạ Thủy Tinh mở trừng hai mắt, làm bộ như rất vô tội, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nở nụ cười ngây thơ thuần khiết, quả thật so với thiên sứ còn đơn thuần và đáng yêu hơn.
Nhưng hiểu rõ con gái không ai bằng mẹ, Hạ Hải Dụ cũng sẽ không dễ dàng bị con gái lừa.
"Vậy vừa rồi con cười gì?"
"Dạ. . . . . . Chính là . . . . . Chính là. . . . . . Con có một chủ ý . . . . ." Hạ Thủy Tinh nhanh chóng giải quyết xong quả táo trong tay, sau đó dùng khăn ướt lau tay, duỗi hai tay nhỏ một cái, ôm lấy mẹ, làm nũng, "Mẹ, mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ngươi! Điện thoại video nha!"
Sử dụng điện thoại video?
Mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy con gái?
Được rồi, làm vậy còn có thể thuận lợi giám sát xem con bé có làm chuyện xấu gì không!
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Mẹ con đập tay với nhau, sau đó Hạ Hải Dụ cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt con gái, sau đó Hạ Thủy Tinh cũng hôn miệng mẹ một cái.
"Mẹ, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi!"
"Được!"
◎ ◎ ◎
Ba ngày sau, Hạ Hải Dụ lưu luyến rời đi.
Hạ Thủy Tinh cũng có điểm nhỏ mất mác, nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch lớn của mình, liền khôi phục lại tinh thần.
Oa oa oa, mình phải cố gắng lên!
Một tuần lễ sau, Hạ Thủy Tinh chính thức được nghỉ hè!
YES!
Rốt cuộc đã đợi được ngày này!
Trở về phòng trong, lục tìm ba lô hình dâu tây mà mình thích nhất, nhét chi phiếu baba đã cho vào, còn có một ít tiền lẻ, còn có điện thoại di động Hello Kitty mình luôn âu yếm, à à, còn có một bình hơi cay nhỏ, bởi vì ba nói dáng dấp của mình rất đáng yêu, rất dễ bị tổ chức buôn bán trẻ con để ý, nên khi ra ngoài nhất định phải mang theo thứ này!
Ừm ừm, chuẩn bị đã xong, lên đường thôi!
Mười giờ sau, dưới lầu của Đường Thịnh Cao ốc, xuất hiện một cô công chúa nhỏ một thân mặc váy màu hồng, diện mạo ngọt ngào, rất có khí chất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà còn đeo kính mắt rất to, muốn bao nhiêu tốt đẹp có bấy nhiêu tốt đẹp!
Ha ha ha, ba, con tới đây!
Sống lưng thẳng tắp, bước chân ưu nhã đi vào đại sảnh, nhìn cũng không nhìn cô tiếp tân một cái, liền trực tiếp đi về phía thang máy chuyên dụng.
Mật mã cô bé biết nha, là tổ hợp của sinh nhật mẹ và sinh nhật của mình!
"Á. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . Nơi này không thể đi lên nha!" cô tiếp tân rất yêu thích trẻ con, đối với bạn nhỏ phấn điêu ngọc trác như Hạ Thủy Tinh vậy hoàn toàn không có sức chống cự, lời nói vô cùng ấm áp.
Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu lên, đeo mắt kính nên ngăn trở hơn nửa mặt, "Con đến tìm ba!"
Tìm ba?
Thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc!
Chẳng lẽ tổng giám đốc là ba của cô bé sao?
Sao có thể được?
Mọi người đều biết tổng giám đốc chưa kết hôn mà!
Có phải cô bé có điều gì nhầm lẫn rồi?
Còn nữa, nơi này thật ra có rất nhiều người đang âm thầm quay chụp, cô bé này đang nói những lời như đóng kịch vậy?
Cô tiếp tân nhìn ngắm bốn phía, thật may không có máy chụp hình
"Người bạn nhỏ, có phải con đã đi nhầm không, đây là tòa nhà của tập đoàn Đường Thịnh nha, Đường trong triều đường, Thịnh trong đại thịnh!"
Hạ Thủy Tinh gật đầu một cái, "Đúng ạ! Con biết rõ mà!"
"Người bạn nhỏ, vậy con nói cho dì biết, ba con là ai à?"
". . . . . ." miệng nhỏ hồng phấn mềm mại mở mở, sau đó lại từ từ khép lại.
Không thể nói thật, nếu không dì này nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo ba , không phải hiệu quả vui mừng mà mình mong đợi sẽ biến mất sao?
Mặt cô gái tiếp tân mong đợi, đến cuối cùng lại trở nên bất đắc dĩ.
Lúc này, trước bục lại có khách tới, cô tiếp tân lập tức đi tới tiếp, " Chào ngài."
Một người đàn ông mặc âu phục đến gần, "Xin chào, tôi là đại biểu của công ty XX, đã có hẹn trước với Đường tổng giám đốc."
Cô gái tiếp tân khẽ cau mày, nói lời xin lỗi, "Rất xin lỗi ngài, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp nên vừa đi ra ngoài rồi, xin ngài đi lên trước ngồi chờ một lát có được không ạ?"
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy mời ngài đi theo tôi." Cô tiếp tân dẫn người khách đến trước một thang máy khác.
Hạ Thủy Tinh dừng một chút, ba không có ở đây sao?
Lúc này mình đi lên cũng không còn ý nghĩa gì cả!
Thôi, cứ ở chỗ này chờ là được!
Lúc ba trở về, mình có thể nhào tới trước mặt ba!
Đã có quyết đinh nên Hạ Thủy Tinh tháo ba lô dâu tây xuống đi về phía khu chờ, nhu thậm ngồi trên ghế sa lon mềm mại, trên mặt vẫn đeo kính mắt lớn như cũ.
Cô gái tiếp vẫn nhìn thấy Hạ Thủy Tinh, nơi đây cũng không phải là nhà trẻ, nhưng đuổi cô bé rời đi lại giống như có điểm không nhẫn tâm.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . con thực sự tới tìm ba sao?"
"Dạ!"
"Vậy con nói cho dì đi, ba con là ai à? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lắc đầu, không nói.
"Vậy tên của con là gì? !" cô gái tiếp tân đổi phương thức hỏi.
"Thủy Tinh! Hạ Thủy Tinh!"
Cô gái tiếp tân cười cười, xem đi, cô bé gái nhỏ này không phải là con gái của tổng giám đốc !
Hạ Thủy Tinh mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy hơi khát, "Dì à, dì có thể lấy cho con một cốc nước không?"
"Dĩ nhiên có thể." Cho dù ai cũng không cự tuyệt được một cô bé đáng yêu thế này.
Nhưng mà ——
"Người bạn nhỏ, uống xong con phải rời đi nha! Nơi này là chỗ làm việc của người lớn, không thích hợp cho trẻ con! Con biết không? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Cô gái tiếp tân rót cho Hạ Thủy Tinh một cốc nước tinh khiết, không dùng đĩa đựng mà trực tiếp đưa cốc nước tới, "Con uống đi!"
"Cám ơn dì ạ!" Hạ Thủy Tinh rất có lễ phép.
Mười phút sau, cô bé vẫn ngồi tại chỗ bất động.
"Dì. . . . . . con hơi đói. . . . . dì có thể lấy cho con thứ gì đó để ăn không . . . . ."
Biểu tình của cô tiếp tân có chút khó xử, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt, "Được rồi, dì chỉ có bánh bích quy, con có ăn không? !"
"Có thể! Con không kén ăn!"
"Người bạn nhỏ, lần này ăn xong con thật sự phải rời đi nha!"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lại không nói lời nào.
Sau khi ăn xong bánh bích quy rồi, vẫn không động đậy.
Lại qua hơn mười phút, Hạ Thủy Tinh cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn ghế sa lon mê mại, có thể ngủ, nhưng không đắp chăn có thể sẽ bị cảm!
Hay là đến phòng làm việc của ba thì tốt hơn, mẹ có nói có phòng nghỉ ngơi riêng cho ba! Nhất định trong phòng nghỉ ngơi sẽ có giường cùng chăn!
Nhảy xuống ghế sa lon, Hạ Thủy Tinh lần nữa đeo ba lô lên vai bước về phía thang máy chuyên dụng.
"Người bạn nhỏ! Nơi đó thật sự không thể tùy tiện đi!" giọng nói của cô gái tiếp tân nghiêm nghị, trẻ nhỏ thực sự không thể nuông chiều được!
Hạ Thủy Tinh dừng bước, tay nhỏ bé giơ lên, từ từ kính mắt lớn trên mặt xuống, ngửa đầu lên, mỉm cười, "Như vậy. . . . . . Có thể để con tiến vào được chưa? "
"Hả? Dạ!" Hạ Thủy Tinh thầm kêu hỏng bét, ai nha nha, không tốt, quá đắc ý vênh váo mất rồi !
Hạ Hải Dụ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt con gái, "Thủy Tinh, có phải con lại muốn làm chuyện gì xấu hay không?"
"Làm sao có thể chứ? Con ngoan nhất mà!" Hạ Thủy Tinh mở trừng hai mắt, làm bộ như rất vô tội, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nở nụ cười ngây thơ thuần khiết, quả thật so với thiên sứ còn đơn thuần và đáng yêu hơn.
Nhưng hiểu rõ con gái không ai bằng mẹ, Hạ Hải Dụ cũng sẽ không dễ dàng bị con gái lừa.
"Vậy vừa rồi con cười gì?"
"Dạ. . . . . . Chính là . . . . . Chính là. . . . . . Con có một chủ ý . . . . ." Hạ Thủy Tinh nhanh chóng giải quyết xong quả táo trong tay, sau đó dùng khăn ướt lau tay, duỗi hai tay nhỏ một cái, ôm lấy mẹ, làm nũng, "Mẹ, mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ngươi! Điện thoại video nha!"
Sử dụng điện thoại video?
Mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy con gái?
Được rồi, làm vậy còn có thể thuận lợi giám sát xem con bé có làm chuyện xấu gì không!
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Mẹ con đập tay với nhau, sau đó Hạ Hải Dụ cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt con gái, sau đó Hạ Thủy Tinh cũng hôn miệng mẹ một cái.
"Mẹ, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi!"
"Được!"
◎ ◎ ◎
Ba ngày sau, Hạ Hải Dụ lưu luyến rời đi.
Hạ Thủy Tinh cũng có điểm nhỏ mất mác, nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch lớn của mình, liền khôi phục lại tinh thần.
Oa oa oa, mình phải cố gắng lên!
Một tuần lễ sau, Hạ Thủy Tinh chính thức được nghỉ hè!
YES!
Rốt cuộc đã đợi được ngày này!
Trở về phòng trong, lục tìm ba lô hình dâu tây mà mình thích nhất, nhét chi phiếu baba đã cho vào, còn có một ít tiền lẻ, còn có điện thoại di động Hello Kitty mình luôn âu yếm, à à, còn có một bình hơi cay nhỏ, bởi vì ba nói dáng dấp của mình rất đáng yêu, rất dễ bị tổ chức buôn bán trẻ con để ý, nên khi ra ngoài nhất định phải mang theo thứ này!
Ừm ừm, chuẩn bị đã xong, lên đường thôi!
Mười giờ sau, dưới lầu của Đường Thịnh Cao ốc, xuất hiện một cô công chúa nhỏ một thân mặc váy màu hồng, diện mạo ngọt ngào, rất có khí chất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà còn đeo kính mắt rất to, muốn bao nhiêu tốt đẹp có bấy nhiêu tốt đẹp!
Ha ha ha, ba, con tới đây!
Sống lưng thẳng tắp, bước chân ưu nhã đi vào đại sảnh, nhìn cũng không nhìn cô tiếp tân một cái, liền trực tiếp đi về phía thang máy chuyên dụng.
Mật mã cô bé biết nha, là tổ hợp của sinh nhật mẹ và sinh nhật của mình!
"Á. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . Nơi này không thể đi lên nha!" cô tiếp tân rất yêu thích trẻ con, đối với bạn nhỏ phấn điêu ngọc trác như Hạ Thủy Tinh vậy hoàn toàn không có sức chống cự, lời nói vô cùng ấm áp.
Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu lên, đeo mắt kính nên ngăn trở hơn nửa mặt, "Con đến tìm ba!"
Tìm ba?
Thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc!
Chẳng lẽ tổng giám đốc là ba của cô bé sao?
Sao có thể được?
Mọi người đều biết tổng giám đốc chưa kết hôn mà!
Có phải cô bé có điều gì nhầm lẫn rồi?
Còn nữa, nơi này thật ra có rất nhiều người đang âm thầm quay chụp, cô bé này đang nói những lời như đóng kịch vậy?
Cô tiếp tân nhìn ngắm bốn phía, thật may không có máy chụp hình
"Người bạn nhỏ, có phải con đã đi nhầm không, đây là tòa nhà của tập đoàn Đường Thịnh nha, Đường trong triều đường, Thịnh trong đại thịnh!"
Hạ Thủy Tinh gật đầu một cái, "Đúng ạ! Con biết rõ mà!"
"Người bạn nhỏ, vậy con nói cho dì biết, ba con là ai à?"
". . . . . ." miệng nhỏ hồng phấn mềm mại mở mở, sau đó lại từ từ khép lại.
Không thể nói thật, nếu không dì này nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo ba , không phải hiệu quả vui mừng mà mình mong đợi sẽ biến mất sao?
Mặt cô gái tiếp tân mong đợi, đến cuối cùng lại trở nên bất đắc dĩ.
Lúc này, trước bục lại có khách tới, cô tiếp tân lập tức đi tới tiếp, " Chào ngài."
Một người đàn ông mặc âu phục đến gần, "Xin chào, tôi là đại biểu của công ty XX, đã có hẹn trước với Đường tổng giám đốc."
Cô gái tiếp tân khẽ cau mày, nói lời xin lỗi, "Rất xin lỗi ngài, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp nên vừa đi ra ngoài rồi, xin ngài đi lên trước ngồi chờ một lát có được không ạ?"
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy mời ngài đi theo tôi." Cô tiếp tân dẫn người khách đến trước một thang máy khác.
Hạ Thủy Tinh dừng một chút, ba không có ở đây sao?
Lúc này mình đi lên cũng không còn ý nghĩa gì cả!
Thôi, cứ ở chỗ này chờ là được!
Lúc ba trở về, mình có thể nhào tới trước mặt ba!
Đã có quyết đinh nên Hạ Thủy Tinh tháo ba lô dâu tây xuống đi về phía khu chờ, nhu thậm ngồi trên ghế sa lon mềm mại, trên mặt vẫn đeo kính mắt lớn như cũ.
Cô gái tiếp vẫn nhìn thấy Hạ Thủy Tinh, nơi đây cũng không phải là nhà trẻ, nhưng đuổi cô bé rời đi lại giống như có điểm không nhẫn tâm.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . con thực sự tới tìm ba sao?"
"Dạ!"
"Vậy con nói cho dì đi, ba con là ai à? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lắc đầu, không nói.
"Vậy tên của con là gì? !" cô gái tiếp tân đổi phương thức hỏi.
"Thủy Tinh! Hạ Thủy Tinh!"
Cô gái tiếp tân cười cười, xem đi, cô bé gái nhỏ này không phải là con gái của tổng giám đốc !
Hạ Thủy Tinh mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy hơi khát, "Dì à, dì có thể lấy cho con một cốc nước không?"
"Dĩ nhiên có thể." Cho dù ai cũng không cự tuyệt được một cô bé đáng yêu thế này.
Nhưng mà ——
"Người bạn nhỏ, uống xong con phải rời đi nha! Nơi này là chỗ làm việc của người lớn, không thích hợp cho trẻ con! Con biết không? !"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Cô gái tiếp tân rót cho Hạ Thủy Tinh một cốc nước tinh khiết, không dùng đĩa đựng mà trực tiếp đưa cốc nước tới, "Con uống đi!"
"Cám ơn dì ạ!" Hạ Thủy Tinh rất có lễ phép.
Mười phút sau, cô bé vẫn ngồi tại chỗ bất động.
"Dì. . . . . . con hơi đói. . . . . dì có thể lấy cho con thứ gì đó để ăn không . . . . ."
Biểu tình của cô tiếp tân có chút khó xử, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt, "Được rồi, dì chỉ có bánh bích quy, con có ăn không? !"
"Có thể! Con không kén ăn!"
"Người bạn nhỏ, lần này ăn xong con thật sự phải rời đi nha!"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh lại không nói lời nào.
Sau khi ăn xong bánh bích quy rồi, vẫn không động đậy.
Lại qua hơn mười phút, Hạ Thủy Tinh cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn ghế sa lon mê mại, có thể ngủ, nhưng không đắp chăn có thể sẽ bị cảm!
Hay là đến phòng làm việc của ba thì tốt hơn, mẹ có nói có phòng nghỉ ngơi riêng cho ba! Nhất định trong phòng nghỉ ngơi sẽ có giường cùng chăn!
Nhảy xuống ghế sa lon, Hạ Thủy Tinh lần nữa đeo ba lô lên vai bước về phía thang máy chuyên dụng.
"Người bạn nhỏ! Nơi đó thật sự không thể tùy tiện đi!" giọng nói của cô gái tiếp tân nghiêm nghị, trẻ nhỏ thực sự không thể nuông chiều được!
Hạ Thủy Tinh dừng bước, tay nhỏ bé giơ lên, từ từ kính mắt lớn trên mặt xuống, ngửa đầu lên, mỉm cười, "Như vậy. . . . . . Có thể để con tiến vào được chưa? "
Bình luận facebook