• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (2 Viewers)

  • Chương 230

". . . . . ." Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, á, sao lại là anh nghe?



Trời ạ, vừa rồi cô hung dữ như cọp mẹ vậy, đã bị anh nghe sao?



Đổ mồ hôi !!



Hạ Thủy Tinh, con hại người khác không ít!



Nhưng mà, cô còn đang rất lo lắng cho con bé!



Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí hướng Đường Húc Nghiêu hỏi, "À. . . . . . Thủy Tinh ở chỗ của anh à. . . . . ."



"Ừ, đang ngủ trong phòng nghỉ ngơi ở phòng làm việc của anh, con bé rất tốt."



"Vậy thì tốt rồi!" Hạ Hải Dụ thở phào một cái thật dài, thấp thỏm nãy giờ cuối cùng cũng buông xuống được.



Cô vẫn còn ở Los Angeles, vừa mới từ miệng của Tiểu Tiểu biết được tin tức Thủy Tinh một mình chạy về nước, làm cô sợ tới mức trái tim như muốn văng ra, quả thật so với tin tức khủng bố còn phải kinh khủng hơn!



Cô cũng biết quỷ nhỏ kia chắc chắn sẽ không nghe lời như vậy, mặt ngoài thì ngọt ngào giống thiên sứ, nhưng khi làm chuyện xấu thì không khác gì tiểu ma nữ, không trách được ngày đó lại cười một cách cổ quái đến vậy, nguyên lai là sớm đã dự mưu!



Giờ con bé đã bình an rồi, cô cũng có thể thoáng yên tâm!



Nhưng . . . . . .



"Chờ Thủy Tinh tỉnh, anh để con bé nói chuyện điện thoại với em nhé, em muốn mở video nhìn con bé."



"Bây giờ nhìn luôn nhé." Đường Húc Nghiêu khởi động chức năng video của điện thoại di động, lần nữa trở về phòng nghỉ ngơi.



Rất nhanh, trên màn hình Hạ Hải Dụ trông thấy được khuôn mặt say ngủ của Hạ Thủy Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vẻ mặt lại càng thêm ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên, giống như gặp được mộng đẹp.



Vừa ngây thơ vừa đáng yêu!



Hơn nữa còn rất xinh!



"Hải Dụ, em nhìn thấy chưa?"



"Dạ, thấy được, Thủy Tinh ngoan chứ!"



Đường Húc Nghiêu đưa tay ra kéo chăn cho con gái, tay bé nhỏ bị cô bé vùng ra ngoài lần nữa trả về trong chăn, sau đó cầm điều khiển điều hòa lên, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.



"Anh thật cẩn thận!" Hạ Hải Dụ dịu dàng tán thưởng.



Đường Húc Nghiêu cười lắc đầu, "Em cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, công việc trao đổi còn mấy ngày nữa mới kết thúc đi!"



"Còn hơn một tuần nữa, nên em giao Thủy Tinh cho anh."



“Được, anh sẽ chăm sóc con thật tốt!"



"Không nên cưng chiều con bé quá anh nhé!"



"Anh biết rồi."



". . . . . ." Biết mới là lạ!



Hạ Hải Dụ không nhịn được liếc mắt xem thường, không cần nghĩ cũng biết con gái là trời! Nhưng thôi, dù sao con bé cũng được nghỉ hè nên để con bé được đi chơi thỏa thích! Hơn nữa ngàn dặm xa xôi, cũng không thể để con bé mất công đến được!



Hai người rỗi rãnh hàn huyên mấy câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.



Sau đó, Đường Húc Nghiêu trở lại phòng làm việc, xử lý mười mấy văn kiện, cũng thông báo cho thư ký của mình tạm thời hủy bỏ một hội nghị cùng hai hoạt động thương nghiệp, bởi vì anh không muốn rời khỏi phòng làm việc, nếu không con gái tỉnh dậy lại không tìm được anh mất!



Tới gần tối, Hạ Thủy Tinh rốt cuộc cũng tỉnh.



"ô oa. . . . . ." miệng nhỏ nhắn mở ra, ngáp một cái, hai mắt to mông lung còn có chút buồn ngủ, nhưng cô bé đã ngủ rất lâu, nên giờ thấy hơi đau lưng!





Ba đâu rồi?



Ba sẽ không để mình một mình ở đây chứ?



Nếu vậy thật thì ba không còn tốt nữa!



Nhưng chắc chắn ba sẽ không thế!



Rất tự tin, Hạ Thủy Tinh lật người xuống giường, rón rén đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, kéo cửa ra, len lén nhìn bên ngoài.



"Ừm. . . . . . Nói cho bọn họ biết, đây là giá cả cao nhất chúng ta có thể trả. . . . . . Không thể thương lượng nữa. . . . . . Nếu bọn họ không chịu, chúng ta chỉ có thể nói thật đáng tiếc. . . . . . Ừm, theo lời tôi nói mà làm, trong vòng ba ngày nhất định đối phương sẽ chủ động tới tìm chúng ta. . . . . . Ừm, cứ như vậy đi!"



Sau khi Đường Húc Nghiêu kết thúc cuộc gọi cùng một vị trưởng phòng, quay đầu, nhìn về hướng phòng nghỉ ngơi, "Đi ra đi!"



"Ba!" Hạ Thủy Tinh ‘cộp cộp cộp’ đã chạy tới, liền chạy như bay nhào vào trong ngực Đường Húc Nghiêu, "Ba, ba làm hết việc chưa?"



Cô bé biết ba bận bịu nhiều công việc, phải quản lý cả một tập đoàn, bình thường ngay cả ngày nghỉ cũng không có, nhưng ba luôn giành thời gian đến thăm cô bé, dù một lần cũng không trễ hẹn!



"Ừm, ba làm xong rồi!" Đường Húc Nghiêu ôm lấy con gái, mỉm cười vuốt ve gương mặt ngây thơ của con gái, trên miệng của con gái vẫn còn lưu lại dấu vết khi ngủ.



"Ba thật lợi hại! Cho nên con quyết định thay ba ăn mừng một cái!" ánh mắt Hạ Thủy Tinh tỏa sáng lấp lánh, bên trong cất giấu mưu kế nhỏ.



Ăn mừng?



Nụ cười bên khóe miệng của Đường Húc Nghiêu có chút đùa giỡn.



"Thủy Tinh muốn ăn mừng gì cùng ba?"



"Ăn kem rất ngon nha, công việc của ba khổ cực như vậy, nhất định phải ăn một cái để chúc mừng ba đã hoàn thành!"



Đường Húc Nghiêu véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Là con muốn ăn kem đi, phải không?"



"Ba không muốn ăn kem sao?" Thành công đem vấn đề ném trả cho anh



"Được rồi, muốn ăn!"



"Vậy con bồi ba cùng đi ăn!" Được tiện nghi còn khoe mẽ.



Hai mươi phút sau, tại một cửa hàng bán kem nổi danh ở thành phố T.



Ở vị trí trong góc, Hạ Thủy Tinh lười biếng nằm trên đùi của Đường Húc Nghiêu, hai tay đang cầm đồ chơi ghép hình mà cửa hàng tặng, cô bé rất thích chơi cái này, ghép hình Kim Tự Tháp của Ai Cập..., ghép hình tháp Eiffel của nước Pháp á..., những đồ chơi đó cô bé đều đã chơi qua, nhưng ghép hình Tôn Ngộ Không Đại Náo Thiên Cung thì cô bé vẫn chưa chơi!



"Thủy Tinh, con có thể ghép được không?"



"Dĩ nhiên có thể! Rất nhanh con sẽ hoàn thành! Chỉ cần ba khích lệ con một chút!"



Nói xong, cô bé há mồm ra, Đường Húc Nghiêu cũng rất phối hợp, dùng muỗng nhỏ múc kem dâu tây đút tới bên miệng cô bé.



Hạ Thủy Tinh nhanh chóng nuốt xuống, sau đó cười thỏa mãn, tiếp tục chơi ghép hình, ngón tay nhỏ bé mượt mà nhưng động tái rất nhanh, lật tới lật lui các miếng ghép có màu sắc khác nau.



Đường Húc Nghiêu để cái muỗng xuống, giúp con gái lau khóe miệng một cái, sau đó lại tiếp tục, một muỗng tiếp một muỗng, hai cha con không nói nhiều với nhau nhưng mười phần ăn ý.



Chung quanh, rất an tĩnh, an tĩnh có chút không giống bình thường.



Chỉ là nhân viên trong cửa hàng và các phái nữ khác đều chăm chú quan sát cha cha con quá mức xuất sắc này, trong lúc nhất thời, đều quên mất mình nên làm gì.



Nhưng Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Thủy Tinh đều xem thường bọn họ, chỉ coi sự tồn tại của bọn họ giống như không khí vậy.



Bỗng ——



Ánh đèn flash lóe lên ở chỗ xa, đi theo là tiếng "tách" một cái!



"Ba, có người chụp ba con mình thì phải?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom