Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Nghe thấy chuông cửa vang lên, Hạ Hải Dụ vội vàng chạy đi mở cửa, từ cửa kính hé ra một khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ.
“Em trai Hạo Nhiên!” Hạ Hải Dụ nâng khóe miệng lên, mỉm cười nhìn cậu con trai của bà chủ nhà Bạch Hạo Nhiên.
Nghe gọi như thế, Bạch Hạo Nhiên thân cao một mét tám chán nản, “Tôi chẳng qua so với cô cũng chỉ kém gần nữa năm mà thôi, hơn nữa tôi cao hơn cô nhiều như vậy, cô có thể không cần cứ gọi em trai Hạo Nhiên em trai Hạo Nhiên được không? !”
Hạ Hải Dụ le lưỡi, “Không gọi là em trai Hạo Nhiên, chẳng lẽ gọi anh trai Hạo Nhiên sao? Trẻ con thì đừng kén chọn như vậy chứ!”
“Tôi không phải trẻ con, tôi là đàn ông!” Bạch Hạo Nhiên nhịn không được tức giận, trên khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi nổi lên một chút đỏ ửng mất tự nhiên, loại cảm giác đó, gọi là tình yêu đầu tiên.
Nhưng Hạ Hải Dụ cố tình không nhìn thấy, thoải mái mời cậu ta ngồi, “Cậu ngồi trước đi, tôi rót ly trà cho cậu.”
“Hải Dụ. . . . . .” Bạch Hạo Nhiên bỗng chốc kéo tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn nói với em!”
“Nói cái gì?” Cô vô tâm hỏi.
Bạch Hạo Nhiên khẽ ngừng tạm một lúc, cười có chút mất tự nhiên, hôm nay cậu nghe được bát quái trong tiểu khu rồi, nói Hải Dụ dẫn theo bạn trai về nhà. . . . . .
Hạ Hải Dụ nháy mắt mấy cái, hoang mang, em trai Hạo Nhiên luôn luôn thoải mái, nói chuyện cũng chưa bao giờ mè nheo như vậy, hôm nay là thế nào đây? !
Bạch Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, dùng sức nắm chặt tay Hạ Hải Dụ, “Hải Dụ, tôi thích em, em có thể làm bạn gái của tôi không?”
“Hả? !” Hạ Hải Dụ thất kinh, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ khó tin, “Cậu đừng nói đùa đi!”
“Tôi không nói đùa! Hải Dụ, tôi thật sự thích em! Từ lần đầu tiên thấy em tôi đã thích em rồi! Chính là em chỉ toàn nhìn tôi như em trai, nhưng tôi không phải là trẻ con, không tới mấy tháng nữa tôi đã hai mươi rồi, tôi có thể gánh tất cả trách nhiệm mà một người đàn ông có thể gánh! Hải Dụ, xin em cho tôi một cơ hội đi!”
Hạ Hải Dụ hoàn toàn ngây ngốc, trong mắt cô, Bạch Hạo Nhiên cùng em trai Hải Tinh của cô không khác nhau là mấy, chỉ là lớn tuổi hơn Hải Tinh mà thôi, thật sự cho tới bây giờ cô không hề có cảm giác cậu ta đối với cô có ý tứ khác!
Cô kéo kéo khóe miệng, cố gắng dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt, “Cái đó. . . . . .”
“Hải Dụ!” Bạch Hạo Nhiên chợt cắt đứt lời cô, tập trung chuyên chú nhìn cô, “Tôi đã nghe bát quái trong tiểu khu rồi, nhưng Hải Dụ, tôi không quan tâm, coi như em có bạn trai, tôi vẫn sẽ không buông tha cho em, tôi là thật lòng thích em!”
“Đặc sắc! Thật đặc sắc!” Ngữ khí bao hàm khiêu khích thầm chế giễu đột ngột vang lên, chỗ cửa nhà không đóng chặt, Đường Húc Nghiêu đang dựa vào khung cửa, cười đến có chút quỷ dị.
“Em trai Hạo Nhiên!” Hạ Hải Dụ nâng khóe miệng lên, mỉm cười nhìn cậu con trai của bà chủ nhà Bạch Hạo Nhiên.
Nghe gọi như thế, Bạch Hạo Nhiên thân cao một mét tám chán nản, “Tôi chẳng qua so với cô cũng chỉ kém gần nữa năm mà thôi, hơn nữa tôi cao hơn cô nhiều như vậy, cô có thể không cần cứ gọi em trai Hạo Nhiên em trai Hạo Nhiên được không? !”
Hạ Hải Dụ le lưỡi, “Không gọi là em trai Hạo Nhiên, chẳng lẽ gọi anh trai Hạo Nhiên sao? Trẻ con thì đừng kén chọn như vậy chứ!”
“Tôi không phải trẻ con, tôi là đàn ông!” Bạch Hạo Nhiên nhịn không được tức giận, trên khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi nổi lên một chút đỏ ửng mất tự nhiên, loại cảm giác đó, gọi là tình yêu đầu tiên.
Nhưng Hạ Hải Dụ cố tình không nhìn thấy, thoải mái mời cậu ta ngồi, “Cậu ngồi trước đi, tôi rót ly trà cho cậu.”
“Hải Dụ. . . . . .” Bạch Hạo Nhiên bỗng chốc kéo tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn nói với em!”
“Nói cái gì?” Cô vô tâm hỏi.
Bạch Hạo Nhiên khẽ ngừng tạm một lúc, cười có chút mất tự nhiên, hôm nay cậu nghe được bát quái trong tiểu khu rồi, nói Hải Dụ dẫn theo bạn trai về nhà. . . . . .
Hạ Hải Dụ nháy mắt mấy cái, hoang mang, em trai Hạo Nhiên luôn luôn thoải mái, nói chuyện cũng chưa bao giờ mè nheo như vậy, hôm nay là thế nào đây? !
Bạch Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, dùng sức nắm chặt tay Hạ Hải Dụ, “Hải Dụ, tôi thích em, em có thể làm bạn gái của tôi không?”
“Hả? !” Hạ Hải Dụ thất kinh, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ khó tin, “Cậu đừng nói đùa đi!”
“Tôi không nói đùa! Hải Dụ, tôi thật sự thích em! Từ lần đầu tiên thấy em tôi đã thích em rồi! Chính là em chỉ toàn nhìn tôi như em trai, nhưng tôi không phải là trẻ con, không tới mấy tháng nữa tôi đã hai mươi rồi, tôi có thể gánh tất cả trách nhiệm mà một người đàn ông có thể gánh! Hải Dụ, xin em cho tôi một cơ hội đi!”
Hạ Hải Dụ hoàn toàn ngây ngốc, trong mắt cô, Bạch Hạo Nhiên cùng em trai Hải Tinh của cô không khác nhau là mấy, chỉ là lớn tuổi hơn Hải Tinh mà thôi, thật sự cho tới bây giờ cô không hề có cảm giác cậu ta đối với cô có ý tứ khác!
Cô kéo kéo khóe miệng, cố gắng dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt, “Cái đó. . . . . .”
“Hải Dụ!” Bạch Hạo Nhiên chợt cắt đứt lời cô, tập trung chuyên chú nhìn cô, “Tôi đã nghe bát quái trong tiểu khu rồi, nhưng Hải Dụ, tôi không quan tâm, coi như em có bạn trai, tôi vẫn sẽ không buông tha cho em, tôi là thật lòng thích em!”
“Đặc sắc! Thật đặc sắc!” Ngữ khí bao hàm khiêu khích thầm chế giễu đột ngột vang lên, chỗ cửa nhà không đóng chặt, Đường Húc Nghiêu đang dựa vào khung cửa, cười đến có chút quỷ dị.
Bình luận facebook