Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172: Về nhà của chúng ta
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Nhiên nhức đầu xoa xoa cái trán, hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh làm vậy có khiến mẹ anh thích em không?
Thay vì chống đối, tốt nhất chúng ta nên khiêm nhường một chút.”
“Khiêm nhường?” Tống Thành ngoài mặt nhếch môi cười nhưng trong lòng rất đau. “Vợ, em thật ngốc.”
Trong thế giới của danh gia vọng tộc, hai chữ khiêm nhường rất khó nói. Mỗi ngày qua đều phải ưu tú hơn ngày hôm trước, mỗi mối quan hệ đều là người giẫm trên đầu người. Có khiêm nhường chẳng qua chỉ là thu liễm tạm thời mà thôi.
Con sẽ không quay về đây nữa. Nếu mẹ muốn tới nhà chúng con, chúng con vẫn hoan nghênh”
“Nói bậy bạ!” Hạ Cẩm cuống lên, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột. “Trước kia con chơi bời trai gái thế nào, mẹ đã bao giờ cấm cản?
Dấu có con rơi bên ngoài, mẹ cũng không ý kiến vì biết con có thể nuôi dưỡng nó. Nhưng đứa con gái này không thể, mẹ không chấp nhận.”
“Mẹ nói gì thế?“ Tống Thành đột ngột gầm lên.
“Đã khi nào con chơi bời đến mức có con rơi con vãi bên ngoài? Mẹ đừng nói những lời khiến vợ con hiểu lầm. Mẹ muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đình con à?”
“Con trai mẹ lớn lên xuất sắc như thế, có lúc nào thiếu các cô gái ưu tú bên cạnh? Vì sao cứ phải khăng khăng bám dính lấy con bé này? Mẹ không đồng ý, bố con lại càng không đồng ý”
Bốp!
An Nhiên kêu lên một tiếng, giật mình ôm lấy cái trán.
Điện thoại bay sai chỗ, tương thẳng vào đầu An Nhiên. Tống Thành kinh hãi, vội kéo cô vào lòng, kiểm tra thương tích. Điện thoại kia tuy mỏng như làm từ kim loại lạnh ngắt, lại dán cả kính cường lực, cộng thêm tốc độ ném khá nhanh, căn cứ vào âm thanh vừa phát ra kia thì cũng đau không ít.
Hạ Cẩm tính chạy lại xem nhưng sau đó lại dừng bước. Rõ ràng vừa rồi bà nhắm vào ngực Tống Thành mà ném. Thân nam nhỉ cao lớn, ăn một cái điện thoại có thấm vào đâu. Nhưng không ngờ ngay trong tích tắc, An Nhiên lại chạy vụt lên đỡ lấy. Do chiều cao cách biệt, điện thoại văng vào trán cô.
Loại con gái tâm cơ này… Hạ Cẩm nghiến răng trèo treo. Muốn ra vẻ người bị hại để dồn bà vào thế yếu?
“Mẹ!” Tống Thành mất sạch kiên nhẫn. “Không muốn nhận cô ấy làm con dâu thì thôi. Vì sao lại nỡ…?”
Hắn tức tối gầm lên. Nơi bị đập đã sưng lên một cái u nhỏ đỏ ửng, lớp da mỏng còn xây xước thấy rõ.
Hắn đau lòng muốn chết, bảo bối nâng niu trên tay mà lại bị mẹ hắn làm tổn thương như vậy, hắn thật phẫn nộ.
Hạ Cẩm lần đầu thấy con trai nổi cơn thịnh nộ với mình đến mức này, tự nhiên cũng lúng túng, vội phân bua: “Mẹ đâu có biết nó sẽ lao ra… ăn vạ.”
“Ăn vạ?” Hai mắt Tống Thành sẵm lại, khóe miệng giần giật, dấu hiệu của cơn giận điên cuồng. “Con cấm mẹ nói vợ con bằng những từ ngữ như vậy.”
Hắn biết rất rõ lí do vì sao An Nhiên lại đi lên đỡ lấy điện thoại. Nếu không phải trán cô, chắc chắn ngực hắn sẽ bị đập, chính là bên ngực có vết thương chưa lành.
Cho nên cô mới cố sống cố chết lao ra đỡ, bất chấp nguy hiểm. Tống Thành xót xa nhìn vết sưng đã nổi cao, hắn là đàn ông, bị thương ngoài da thịt một chút cũng không sao, còn cô gầy lại nhỏ như vậy…
“Đúng là ngốc đến mức làm người khác đau lòng.”
Hắn như dỗ dành một đứa trẻ, nâng mặt cô lên thổi phù phù vào vết thương. Trong lòng An Nhiên đột nhiên rung động dữ dội, đã lâu rồi không có ai vỗ về cô như vậy, tựa như đang thổi những vết thương cho cô bé con An Nhiên của thời thơ ấu.
“Chúng ta về nhà” Thấy ánh mắt An Nhiên đã hoen ướt, Tống Thành không ngần ngại bế cô lên, muốn xoay người đi ra xe. Ai không biết còn tưởng cô bị bệnh nặng lắm.
“Đừng, nên ở lại một lúc nữa.” An Nhiên khẽ vỗ bả vai hắn. Cô còn chưa gặp được bố của Tống Thành, cũng muốn nói chuyện thêm với Hạ Cẩm để bà hiểu hơn về mình, từ đó giảm bớt ghét bỏ.
Nhưng Tống Thành cau mày từ chối: “Ở đây không ai chào đón chúng ta, chỉ bằng về nhà mình, ấm áp vui vẻ vẫn hơn.”
“Đây cũng là nhà anh mà.” An Nhiên không cho là phải, vẫn cố gắng thuyết phục hắn.
Không ngờ Tống Thành lại nhếch khóe môi cười nhạt: “Phải vậy không? Sao anh không cảm thấy thế?”
Lời nói này bay vào tai Hạ Cẩm làm cho sự áy náy ít ỏi vừa nảy sinh của bà lập tức tan biến. Thằng con trai trời đánh này!
Hắn cùng Vũ Như qua lại bốn năm thì không có vấn đề gì, mọi thứ đều hòa hảo. Thế mà vừa quay sang thân mật với An Nhiên thì về nhà quát em gái rồi tức giận với mẹ ruột. Có thể thấy đứa con dâu trên trời rơi xuống này quá tệ, khiến cho con trai vàng bạc quý giá của bà trở nên xấu tính đi. Nay lại còn ám chỉ muốn ruồng bỏ gia đình chỉ vì cô ta! Đúng là đứa con gái sao chổi!
Muốn độc chiếm Tống Thành sao? Muốn làm con trai bà ly khai khỏi gia đình sao? Bà không cho phép!
Để xem tình cảm mới chớm hơn một tháng mạnh hay tình mẫu tử mạnh. Muốn đấu với bà? Để xem cô ta cao tay đến mức nào!
Hạ Cẩm siết chặt nắm tay đến mức móng tay bấm sâu vào thịt, hằn lên vết đỏ lừ. Con trai yêu quý của bà, niềm tự hào của nhà họ Tống không thể mất trong tay một đứa con gái phẩm hạnh thối nát như thế đượ!
c Càng nghĩ, Hạ Cẩm càng thêm oán hận. Không chấp nhận cô ta là đúng. Nếu để cô ta bước chân vào cái nhà này, không hiểu còn quấy phá gia phong đến đâu. Bà cũng phải lên tiếng cảnh tỉnh con trai về vợ nó thôi. Dù sao ảnh của An Nhiên và Phan Tùng Hưng ôm ấp vẫn còn đây, cũng không thể nói bà đặt chuyện cho cô ta được!
An Nhiên nhức đầu xoa xoa cái trán, hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh làm vậy có khiến mẹ anh thích em không?
Thay vì chống đối, tốt nhất chúng ta nên khiêm nhường một chút.”
“Khiêm nhường?” Tống Thành ngoài mặt nhếch môi cười nhưng trong lòng rất đau. “Vợ, em thật ngốc.”
Trong thế giới của danh gia vọng tộc, hai chữ khiêm nhường rất khó nói. Mỗi ngày qua đều phải ưu tú hơn ngày hôm trước, mỗi mối quan hệ đều là người giẫm trên đầu người. Có khiêm nhường chẳng qua chỉ là thu liễm tạm thời mà thôi.
Con sẽ không quay về đây nữa. Nếu mẹ muốn tới nhà chúng con, chúng con vẫn hoan nghênh”
“Nói bậy bạ!” Hạ Cẩm cuống lên, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột. “Trước kia con chơi bời trai gái thế nào, mẹ đã bao giờ cấm cản?
Dấu có con rơi bên ngoài, mẹ cũng không ý kiến vì biết con có thể nuôi dưỡng nó. Nhưng đứa con gái này không thể, mẹ không chấp nhận.”
“Mẹ nói gì thế?“ Tống Thành đột ngột gầm lên.
“Đã khi nào con chơi bời đến mức có con rơi con vãi bên ngoài? Mẹ đừng nói những lời khiến vợ con hiểu lầm. Mẹ muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đình con à?”
“Con trai mẹ lớn lên xuất sắc như thế, có lúc nào thiếu các cô gái ưu tú bên cạnh? Vì sao cứ phải khăng khăng bám dính lấy con bé này? Mẹ không đồng ý, bố con lại càng không đồng ý”
Bốp!
An Nhiên kêu lên một tiếng, giật mình ôm lấy cái trán.
Điện thoại bay sai chỗ, tương thẳng vào đầu An Nhiên. Tống Thành kinh hãi, vội kéo cô vào lòng, kiểm tra thương tích. Điện thoại kia tuy mỏng như làm từ kim loại lạnh ngắt, lại dán cả kính cường lực, cộng thêm tốc độ ném khá nhanh, căn cứ vào âm thanh vừa phát ra kia thì cũng đau không ít.
Hạ Cẩm tính chạy lại xem nhưng sau đó lại dừng bước. Rõ ràng vừa rồi bà nhắm vào ngực Tống Thành mà ném. Thân nam nhỉ cao lớn, ăn một cái điện thoại có thấm vào đâu. Nhưng không ngờ ngay trong tích tắc, An Nhiên lại chạy vụt lên đỡ lấy. Do chiều cao cách biệt, điện thoại văng vào trán cô.
Loại con gái tâm cơ này… Hạ Cẩm nghiến răng trèo treo. Muốn ra vẻ người bị hại để dồn bà vào thế yếu?
“Mẹ!” Tống Thành mất sạch kiên nhẫn. “Không muốn nhận cô ấy làm con dâu thì thôi. Vì sao lại nỡ…?”
Hắn tức tối gầm lên. Nơi bị đập đã sưng lên một cái u nhỏ đỏ ửng, lớp da mỏng còn xây xước thấy rõ.
Hắn đau lòng muốn chết, bảo bối nâng niu trên tay mà lại bị mẹ hắn làm tổn thương như vậy, hắn thật phẫn nộ.
Hạ Cẩm lần đầu thấy con trai nổi cơn thịnh nộ với mình đến mức này, tự nhiên cũng lúng túng, vội phân bua: “Mẹ đâu có biết nó sẽ lao ra… ăn vạ.”
“Ăn vạ?” Hai mắt Tống Thành sẵm lại, khóe miệng giần giật, dấu hiệu của cơn giận điên cuồng. “Con cấm mẹ nói vợ con bằng những từ ngữ như vậy.”
Hắn biết rất rõ lí do vì sao An Nhiên lại đi lên đỡ lấy điện thoại. Nếu không phải trán cô, chắc chắn ngực hắn sẽ bị đập, chính là bên ngực có vết thương chưa lành.
Cho nên cô mới cố sống cố chết lao ra đỡ, bất chấp nguy hiểm. Tống Thành xót xa nhìn vết sưng đã nổi cao, hắn là đàn ông, bị thương ngoài da thịt một chút cũng không sao, còn cô gầy lại nhỏ như vậy…
“Đúng là ngốc đến mức làm người khác đau lòng.”
Hắn như dỗ dành một đứa trẻ, nâng mặt cô lên thổi phù phù vào vết thương. Trong lòng An Nhiên đột nhiên rung động dữ dội, đã lâu rồi không có ai vỗ về cô như vậy, tựa như đang thổi những vết thương cho cô bé con An Nhiên của thời thơ ấu.
“Chúng ta về nhà” Thấy ánh mắt An Nhiên đã hoen ướt, Tống Thành không ngần ngại bế cô lên, muốn xoay người đi ra xe. Ai không biết còn tưởng cô bị bệnh nặng lắm.
“Đừng, nên ở lại một lúc nữa.” An Nhiên khẽ vỗ bả vai hắn. Cô còn chưa gặp được bố của Tống Thành, cũng muốn nói chuyện thêm với Hạ Cẩm để bà hiểu hơn về mình, từ đó giảm bớt ghét bỏ.
Nhưng Tống Thành cau mày từ chối: “Ở đây không ai chào đón chúng ta, chỉ bằng về nhà mình, ấm áp vui vẻ vẫn hơn.”
“Đây cũng là nhà anh mà.” An Nhiên không cho là phải, vẫn cố gắng thuyết phục hắn.
Không ngờ Tống Thành lại nhếch khóe môi cười nhạt: “Phải vậy không? Sao anh không cảm thấy thế?”
Lời nói này bay vào tai Hạ Cẩm làm cho sự áy náy ít ỏi vừa nảy sinh của bà lập tức tan biến. Thằng con trai trời đánh này!
Hắn cùng Vũ Như qua lại bốn năm thì không có vấn đề gì, mọi thứ đều hòa hảo. Thế mà vừa quay sang thân mật với An Nhiên thì về nhà quát em gái rồi tức giận với mẹ ruột. Có thể thấy đứa con dâu trên trời rơi xuống này quá tệ, khiến cho con trai vàng bạc quý giá của bà trở nên xấu tính đi. Nay lại còn ám chỉ muốn ruồng bỏ gia đình chỉ vì cô ta! Đúng là đứa con gái sao chổi!
Muốn độc chiếm Tống Thành sao? Muốn làm con trai bà ly khai khỏi gia đình sao? Bà không cho phép!
Để xem tình cảm mới chớm hơn một tháng mạnh hay tình mẫu tử mạnh. Muốn đấu với bà? Để xem cô ta cao tay đến mức nào!
Hạ Cẩm siết chặt nắm tay đến mức móng tay bấm sâu vào thịt, hằn lên vết đỏ lừ. Con trai yêu quý của bà, niềm tự hào của nhà họ Tống không thể mất trong tay một đứa con gái phẩm hạnh thối nát như thế đượ!
c Càng nghĩ, Hạ Cẩm càng thêm oán hận. Không chấp nhận cô ta là đúng. Nếu để cô ta bước chân vào cái nhà này, không hiểu còn quấy phá gia phong đến đâu. Bà cũng phải lên tiếng cảnh tỉnh con trai về vợ nó thôi. Dù sao ảnh của An Nhiên và Phan Tùng Hưng ôm ấp vẫn còn đây, cũng không thể nói bà đặt chuyện cho cô ta được!
Bình luận facebook