Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260: Khổ Nhục Kế
An Nhiên vẫn ngồi trên giường, nghe bên ngoài lục đục một lúc lâu.
Cái đồ ngốc kia chắc chắn sẽ không ngủ trong phòng Minh Châu.
Nghe âm thanh này, có lẽ hẳn cũng không ngủ ở sofa mà là… nằm trên sàn nhà?
Quả đúng vậy, Tống Thành trải cái chăn xuống nền nhà, ngay trước cửa phòng An Nhiên mà nằm xuống.
Hắn đang bực chính mình, lúc trước có thể hung hắn đè ép cô, làm cho cô không dám ho he phắn kháng, thế mà chưa được.
bao lâu, chính hẳn phải chịu ngậm ngùi, bị người †a đuổi đi cũng không dám phàn nàn.
Nghiệp quật đến sớm quá mài Tống Thành vắt hai tay lên sau gáy, bắt chân chữ ngũ, năm nghĩ ngợi một hồi.
Dứt khoát hẳn phải nhanh chóng đẩy mạnh tiến trình tái hôn.
Hẳn biết An Nhiên là người suy xét cẩn thận, lại có quá nhiều tự ti.
Cô yêu hắn thật đấy, nhưng nếu hẳn chỉ giữ cô bên mình như một tình nhân thì chắc chắn cô sẽ chạy trốn.
Hắn cũng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi không danh không phận.
An Nhiên của hẳn xứng đáng được đăng quang ở ngôi vị cao nhất, trở thành con dâu trưởng của nhà họ Tống.
Cho nên, hẳn chỉ còn một cách duy nhất là tích cực tìm cách tái hôn với cô, trước khi hai gã sỉ tình Hoàng Kiên và Phan Tùng Hưng nhảy bổ vào phá đám.
“Khụ… khụ..”
Tiếng ho bay qua kế cửa khiến An Nhiên giật mình.
Áo của Tống Thành còn vứt đây, hắn chỉ ôm một cái chăn mỏng đi ra ngoài ngủ.
Ban đêm lạnh lẽo, sàn nhà thì lát đá hoa, lỡ hắn cảm lạnh thì nguy.
Nghĩ vậy, cô vội vã chạy ra mở cửa.
Đúng là tên ngốc này năm trên sàn nhà thật!
Tư thế nằm ngông nghênh của hẳn phô ra toàn bộ các múi cơ bụng săn chắc khiến An Nhiên vừa nhìn thấy đã giật mình.
Nửa đêm được nhìn cảnh tượng trần trụi phun máu mũi như vậy, đúng là khó mà nghĩ trong sáng được.
An Nhiên chớp chớp mắt, hắng giọng “Anhh đừng nằm dưới đất, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Hắn nhếch môi cười, dáng vẻ vừa nam tính vừa quyến rũ khác thường: “Vậy anh nắm đâu?”
Cô cúi đầu không đáp.
Muốn nói hắn lên sofa mà năm nhưng kì thực chỉ muốn gọi hắn lên giường của mình.
Tự cô cũng cảm thấy mình thật kém cỏi.
Lúc trước quen có hơi ấm của hắn làm chăn, tay hẳn làm gối, thân hình thon dài của hẳn là gối ôm, ru cô ngủ một giấc thật ngon.
Bây giờ nắm ngủ một mình thật trống trải.
“Anh lên giường em ngủ đi” Hai mắt Tống Thành vừa vụt sáng đã sa sầm lại khi nghe câu thứ hai.
“Em sang phòng của Minh Châu”
“Không cho phép” Hắn ngồi phất dậy, chính thức ngáng đường.
“Em ngủ trên giường mình, anh nằm đây được rồi.”
Dùng khổ nhục kế với cô à? An Nhiên mặc kệ hẳn, cố ý bước qua.
Không ngờ hắn lại kéo chân cô, làm cho cô ngã trên người hẳn.
Không đau.
Còn rất êm ái.
.
ngôn tình hay
Hai tay Tống Thành vòng qua eo cô, ôm sát cô vào thân mình nóng hổi của hắn.
“Vợ… em chán ghét anh rồi đúng không?”
“Ai nói vậy?” An Nhiên cựa quậy muốn thoát ra nhưng không được.
“Vậy thì để anh ôm một lát đi.
Anh thực sự rất nhớ em, không thể ngủ được nếu không được ôm em” Hắn xoay xở khéo léo để lấy ra tấm chăn mỏng, cuộn chặt người cô lại, không chừa một chút nào cho hơi lạnh chạm vào.
Anh Nhiên năm trong lòng hắn, cảm giác yên tâm quen thuộc lại tràn về.
Cô chỉ muốn cứ thế ôm hắn mãi, mong rằng trời đừng sáng, “Anh nhớ em..” Tiếng hắn nỉ non chạy trên da thịt cô, khiến tầng tầng gai ốc đều nổi hết lên.
Khi hẳn chạm đến nơi mềm mại nhất, đột nhiên trong đầu An Nhiên xộc đến hình ảnh Tống Nguyệt Sương máu me đầy người, hai mắt trợn trừng gào lên từng tiếng uất hận: “Li.
Hôn.
Đi.
Nếu.
Không.Con.
Của.
Cô.”
An Nhiên lắc đầu quầy quậy, cố xóa tan bóng ma ám ảnh đó.
Cô đẩy Tống Thành ra, không cho hắn tiếp tục nữa.
Hắn ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn cô một lát.
An Nhiên quay mặt đi, không dám nhìn lại.
Khuôn mặt Tống Thành và Tống Nguyệt Sương phảng phất nét gì đó giống nhau, cô không đủ can đảm mà nhìn thêm.
“Đừng sợ” Hắn vuốt ve bên ngoài lớp quần áo của cô.
“Anh không làm nữa.
Nhiên, đừng sợ..”
Cô gục trong lòng hắn, khóc không thành tiếng.
Cô có gì để ở bên hẳn ngoài sự kiên trì nhân nại.
Vốn cứ đinh ninh rằng chỉ cần cô chịu đựng được khó khăn, đến một ngày sẽ làm cho cha mẹ hắn hồi tâm chuyến ý, chấp nhận cô vào cửa.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả dũng khí để kiên trì cô cũng không có.
Hình ảnh thê thảm của Tống Nguyệt Sương ám ảnh cô ngay cả trong giấc mơ.
Lời thề độc đó… Cô không thể xóa bỏ được.
“Khụ..” Tống Thành lại ho thêm một tiếng, dù hẳn cố nén nhưng toàn thân vẫn cứng lại, lòng ngực rung lên An Nhiên xót hẳn, vội nói: “Em muốn về giường”
“Được” Hắn không kìm được sướng.
“Anh đưa em về giường”
Năm trong lòng hắn, cõi lòng cô tan nát.
Một bên là tình yêu, một bên hận thù.
Chẳng lẽ cuộc đời thực sự bắt cô phải đau khổ đến tận cùng, nhất định không có hạnh phúc?
Tống Thành rất giỏi tranh thủ, đặt vợ vào chăn ấm một cái là hắn cũng nhanh chân chui vào theo, ôm chặt không buông một nụ cười vui “Vợ à… Còn sớm lắm, em ngủ thêm đi” Hắn thì thầm.
“Ngày mai anh không tới được.
Để anh ôm em thêm chút nữa, được không?”
Ngày mai hẳn không tới.
Sợ là về sau sẽ càng, có nhiều cái “ngày mai”.
An Nhiên vấn rúc vào lòng hắn, gật gật đầu.
Cô ôm chặt tấm lưng dày của hắn, chân cũng đặt lên vòng eo săn chắc kia mà co quäp, giữ hẳn sát vào người mình.
Tống Thành rất ngoan ngoãn hưởng thụ, suốt một đêm chỉ lầm rầm vào tai cô những lời ngọt ngào nhất.
“Anh yêu em”
“Nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần nhớ rõ một điều: Trái tìm anh, linh hồn anh chỉ thuộc về một nơi duy nhất, đó là em”
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.
Con trai cũng sẽ măng anh kém cỏi, làm mẹ phải khóc đó.”
Cô đang nước mắt vòng quanh cũng phải phì cười.
Một cơn nôn khan lại ập đến.
“Sao thế?” Tống Thành bật dậy, định bế cô vào nhà vệ sinh.
“Không sao… Chắc lúc nãy bị lạnh” Cô lắc đầu, lại chui vào lòng hẳn, an tĩnh näm xuống.
Hắn sờ sờ khắp người cô như để kiểm tra một lượt.
“Lần sau không cho em rời giường giữa đêm như vậy nữa.
Lỡ bị cảm thì sao?”
Hắn lại kéo chăn trùm lên đầu cô kín mít, mang tay chân cô kẹp vào giữa đùi mình, ủ ấm.
An Nhiên thấy thật bình yên, cứ thế nhầm mắt ngủ một mạch tới sáng.
Khi mặt trời lên cao, trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Hắn đã đi rồi.
Giống như đêm qua chỉ là một giấc mơ ngọt ngào mà thôi.
An Nhiên luyến tiếc mình đã tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy dù sao cũng phải đi làm.
Bây giờ không có hắn chống lưng, ít nhiều gì áp lực kiếm tiền lại tăng thêm một chút.
Sờ đến túi xách, cô phát hiện bên trong đã được bỏ đầy tiền mặt từ lúc nào.
Hai chiếc thẻ hắn đưa vẫn còn nguyên.
Có người yêu chăm chút từng li từng tí thế này, đủ cả việc lớn việc nhỏ, An Nhiên không nhịn được mà càng thêm rung động, lại yêu hẳn nhiều hơn một chút.
Cái đồ ngốc kia chắc chắn sẽ không ngủ trong phòng Minh Châu.
Nghe âm thanh này, có lẽ hẳn cũng không ngủ ở sofa mà là… nằm trên sàn nhà?
Quả đúng vậy, Tống Thành trải cái chăn xuống nền nhà, ngay trước cửa phòng An Nhiên mà nằm xuống.
Hắn đang bực chính mình, lúc trước có thể hung hắn đè ép cô, làm cho cô không dám ho he phắn kháng, thế mà chưa được.
bao lâu, chính hẳn phải chịu ngậm ngùi, bị người †a đuổi đi cũng không dám phàn nàn.
Nghiệp quật đến sớm quá mài Tống Thành vắt hai tay lên sau gáy, bắt chân chữ ngũ, năm nghĩ ngợi một hồi.
Dứt khoát hẳn phải nhanh chóng đẩy mạnh tiến trình tái hôn.
Hẳn biết An Nhiên là người suy xét cẩn thận, lại có quá nhiều tự ti.
Cô yêu hắn thật đấy, nhưng nếu hẳn chỉ giữ cô bên mình như một tình nhân thì chắc chắn cô sẽ chạy trốn.
Hắn cũng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi không danh không phận.
An Nhiên của hẳn xứng đáng được đăng quang ở ngôi vị cao nhất, trở thành con dâu trưởng của nhà họ Tống.
Cho nên, hẳn chỉ còn một cách duy nhất là tích cực tìm cách tái hôn với cô, trước khi hai gã sỉ tình Hoàng Kiên và Phan Tùng Hưng nhảy bổ vào phá đám.
“Khụ… khụ..”
Tiếng ho bay qua kế cửa khiến An Nhiên giật mình.
Áo của Tống Thành còn vứt đây, hắn chỉ ôm một cái chăn mỏng đi ra ngoài ngủ.
Ban đêm lạnh lẽo, sàn nhà thì lát đá hoa, lỡ hắn cảm lạnh thì nguy.
Nghĩ vậy, cô vội vã chạy ra mở cửa.
Đúng là tên ngốc này năm trên sàn nhà thật!
Tư thế nằm ngông nghênh của hẳn phô ra toàn bộ các múi cơ bụng săn chắc khiến An Nhiên vừa nhìn thấy đã giật mình.
Nửa đêm được nhìn cảnh tượng trần trụi phun máu mũi như vậy, đúng là khó mà nghĩ trong sáng được.
An Nhiên chớp chớp mắt, hắng giọng “Anhh đừng nằm dưới đất, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Hắn nhếch môi cười, dáng vẻ vừa nam tính vừa quyến rũ khác thường: “Vậy anh nắm đâu?”
Cô cúi đầu không đáp.
Muốn nói hắn lên sofa mà năm nhưng kì thực chỉ muốn gọi hắn lên giường của mình.
Tự cô cũng cảm thấy mình thật kém cỏi.
Lúc trước quen có hơi ấm của hắn làm chăn, tay hẳn làm gối, thân hình thon dài của hẳn là gối ôm, ru cô ngủ một giấc thật ngon.
Bây giờ nắm ngủ một mình thật trống trải.
“Anh lên giường em ngủ đi” Hai mắt Tống Thành vừa vụt sáng đã sa sầm lại khi nghe câu thứ hai.
“Em sang phòng của Minh Châu”
“Không cho phép” Hắn ngồi phất dậy, chính thức ngáng đường.
“Em ngủ trên giường mình, anh nằm đây được rồi.”
Dùng khổ nhục kế với cô à? An Nhiên mặc kệ hẳn, cố ý bước qua.
Không ngờ hắn lại kéo chân cô, làm cho cô ngã trên người hẳn.
Không đau.
Còn rất êm ái.
.
ngôn tình hay
Hai tay Tống Thành vòng qua eo cô, ôm sát cô vào thân mình nóng hổi của hắn.
“Vợ… em chán ghét anh rồi đúng không?”
“Ai nói vậy?” An Nhiên cựa quậy muốn thoát ra nhưng không được.
“Vậy thì để anh ôm một lát đi.
Anh thực sự rất nhớ em, không thể ngủ được nếu không được ôm em” Hắn xoay xở khéo léo để lấy ra tấm chăn mỏng, cuộn chặt người cô lại, không chừa một chút nào cho hơi lạnh chạm vào.
Anh Nhiên năm trong lòng hắn, cảm giác yên tâm quen thuộc lại tràn về.
Cô chỉ muốn cứ thế ôm hắn mãi, mong rằng trời đừng sáng, “Anh nhớ em..” Tiếng hắn nỉ non chạy trên da thịt cô, khiến tầng tầng gai ốc đều nổi hết lên.
Khi hẳn chạm đến nơi mềm mại nhất, đột nhiên trong đầu An Nhiên xộc đến hình ảnh Tống Nguyệt Sương máu me đầy người, hai mắt trợn trừng gào lên từng tiếng uất hận: “Li.
Hôn.
Đi.
Nếu.
Không.Con.
Của.
Cô.”
An Nhiên lắc đầu quầy quậy, cố xóa tan bóng ma ám ảnh đó.
Cô đẩy Tống Thành ra, không cho hắn tiếp tục nữa.
Hắn ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn cô một lát.
An Nhiên quay mặt đi, không dám nhìn lại.
Khuôn mặt Tống Thành và Tống Nguyệt Sương phảng phất nét gì đó giống nhau, cô không đủ can đảm mà nhìn thêm.
“Đừng sợ” Hắn vuốt ve bên ngoài lớp quần áo của cô.
“Anh không làm nữa.
Nhiên, đừng sợ..”
Cô gục trong lòng hắn, khóc không thành tiếng.
Cô có gì để ở bên hẳn ngoài sự kiên trì nhân nại.
Vốn cứ đinh ninh rằng chỉ cần cô chịu đựng được khó khăn, đến một ngày sẽ làm cho cha mẹ hắn hồi tâm chuyến ý, chấp nhận cô vào cửa.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả dũng khí để kiên trì cô cũng không có.
Hình ảnh thê thảm của Tống Nguyệt Sương ám ảnh cô ngay cả trong giấc mơ.
Lời thề độc đó… Cô không thể xóa bỏ được.
“Khụ..” Tống Thành lại ho thêm một tiếng, dù hẳn cố nén nhưng toàn thân vẫn cứng lại, lòng ngực rung lên An Nhiên xót hẳn, vội nói: “Em muốn về giường”
“Được” Hắn không kìm được sướng.
“Anh đưa em về giường”
Năm trong lòng hắn, cõi lòng cô tan nát.
Một bên là tình yêu, một bên hận thù.
Chẳng lẽ cuộc đời thực sự bắt cô phải đau khổ đến tận cùng, nhất định không có hạnh phúc?
Tống Thành rất giỏi tranh thủ, đặt vợ vào chăn ấm một cái là hắn cũng nhanh chân chui vào theo, ôm chặt không buông một nụ cười vui “Vợ à… Còn sớm lắm, em ngủ thêm đi” Hắn thì thầm.
“Ngày mai anh không tới được.
Để anh ôm em thêm chút nữa, được không?”
Ngày mai hẳn không tới.
Sợ là về sau sẽ càng, có nhiều cái “ngày mai”.
An Nhiên vấn rúc vào lòng hắn, gật gật đầu.
Cô ôm chặt tấm lưng dày của hắn, chân cũng đặt lên vòng eo săn chắc kia mà co quäp, giữ hẳn sát vào người mình.
Tống Thành rất ngoan ngoãn hưởng thụ, suốt một đêm chỉ lầm rầm vào tai cô những lời ngọt ngào nhất.
“Anh yêu em”
“Nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần nhớ rõ một điều: Trái tìm anh, linh hồn anh chỉ thuộc về một nơi duy nhất, đó là em”
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.
Con trai cũng sẽ măng anh kém cỏi, làm mẹ phải khóc đó.”
Cô đang nước mắt vòng quanh cũng phải phì cười.
Một cơn nôn khan lại ập đến.
“Sao thế?” Tống Thành bật dậy, định bế cô vào nhà vệ sinh.
“Không sao… Chắc lúc nãy bị lạnh” Cô lắc đầu, lại chui vào lòng hẳn, an tĩnh näm xuống.
Hắn sờ sờ khắp người cô như để kiểm tra một lượt.
“Lần sau không cho em rời giường giữa đêm như vậy nữa.
Lỡ bị cảm thì sao?”
Hắn lại kéo chăn trùm lên đầu cô kín mít, mang tay chân cô kẹp vào giữa đùi mình, ủ ấm.
An Nhiên thấy thật bình yên, cứ thế nhầm mắt ngủ một mạch tới sáng.
Khi mặt trời lên cao, trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Hắn đã đi rồi.
Giống như đêm qua chỉ là một giấc mơ ngọt ngào mà thôi.
An Nhiên luyến tiếc mình đã tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy dù sao cũng phải đi làm.
Bây giờ không có hắn chống lưng, ít nhiều gì áp lực kiếm tiền lại tăng thêm một chút.
Sờ đến túi xách, cô phát hiện bên trong đã được bỏ đầy tiền mặt từ lúc nào.
Hai chiếc thẻ hắn đưa vẫn còn nguyên.
Có người yêu chăm chút từng li từng tí thế này, đủ cả việc lớn việc nhỏ, An Nhiên không nhịn được mà càng thêm rung động, lại yêu hẳn nhiều hơn một chút.
Bình luận facebook