Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Không thể đuổi
Trong lúc Tống Thành cùng con trai bồi dưỡng tình cảm ở trường mầm non thì Nguyễn An Nhiên ở nhà sắp phát điên rồi. Cô đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng, sau đó hết quay ra xin xỏ Hà Văn Nhĩ lại tìm cách tác động bà Hai nhưng vẫn không người nào chịu đưa cô đến trường học của Cá Chép.
Hà Văn Nhĩ thấy An Nhiên khổ sở muốn khóc, ông đành lấy cho cô một chút trà an thần, sau đó đi làm việc.Chờ quản gia vừa đi khuất, Hồng Ngọc từ đâu nhảy ra, cười khiêu khích: “Con trai chết rồi mà mẹ nó còn ngồi thảnh thơi uống trà cơ đấy.”
An Nhiên đanh mặt lại, tách trà đặt đánh cạch xuống mặt bàn. Cô khinh bỉ mắng: “Rảnh rỗi quá nên đến gây sự à? Cút đi, hôm nay tôi không có tâm trạng tốt, coi chừng tôi cắt nốt cái gân tay bên kia của cô đấy: Ánh mắt Hồng Ngọc lóe lóe, nghe đến bị cắt gân thì toàn thân liền run rẩy phấn khích.
Đó chính là mục đích của cô ta khi tới đây.
Hồng Ngọc càng sấn tới gần, nụ cười háo hức man dại: “Giỏi thì làm đi!”
An Nhiên nghĩ cô ta chỉ tiến tới khiêu khích mình, không ngờ Hồng Ngọc thực sự húc vào người cô, làm cô ngã lăn khỏi ghế.
“Chết tiệt!” An Nhiên hét âm lên. “Cô bị điên à?”
Hồng Ngọc cảm thấy hành động đó vẫn chưa đủ khiến An Nhiên tức giận, lại với tay lấy cốc trà đổ lên người An Nhiên.
Bị nước trà còn ấm dội vào, An Nhiên vội theo phản xạ vung tay lên đỡ. Nước trà đổ vào cánh tay cô, làm đỏ ửng một mảng da.
Đến nước này thì hết chịu nổi, An Nhiên dùng sức đạp Hồng Ngọc ngã lăn ra. Cô giằng lấy cái cốc đã cạn, ném mạnh ra xa để thị uy.
Hồng Ngọc không thỏa mãn, liền xông vào.
muốn tấn công tiếp nhưng An Nhiên không cho cô ta cơ hội. Cô gầy hơn Hồng Ngọc nhưng cũng nhanh nhẹn hơn, lập tức tránh thoát được một cú tát, sau đó tát lại, hất Hồng Ngọc văng khỏi thế thượng phong.
“Muốn gây sự à?” An Nhiên quát âm lên.
“Tôi không phải cục bông cho mấy người muốn chà đạp thế nào thì chà đạp. Nếu rảnh rỗi quá thì đi làm việc có ích cho đời đi, đừng ở đây làm trò ngu ngốc!”
Mỗi câu nói, cô lại đánh cho Hồng Ngọc một cái. Bản tính An Nhiên vốn không ưa bạo.
lực, ngại va chạm tranh cãi. Ngay đến Cá Chép cô cũng chẳng bao giờ nặng lời. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Năm lần bảy lượt Hồng Ngọc nhảy đến gây sự, nếu không cho cô ta một bài học thì khó mà chấm dứt trò ngớ ngẩn này.
Nằm bên dưới nhận đòn, Hồng Ngọc cảm nhận rõ từng cơn rung động đang chạy dọc thân thể. Mỗi lần bàn tay An Nhiên hạ xuống, tiếng “bốp” phát ra mạnh mẽ lại đi kèm với cơn đau rát trên da. Cơn đau cứ thế lan ra, làm cho một mảng da thịt nóng bừng lên, khiến máu trong động mạch của Hồng Ngọc cứ thế rần rật chạy.
Cô ta hét lên đầy phấn khích: “Đánh nữa đi! Mau đánh nữa đi!”
An Nhiên liên tiếp tấn công, muốn làm Hồng Ngọc im miệng. Đánh một lúc mỏi tay, cô nhận ra Hồng Ngọc dường như càng hào hứng hơn khi bị đánh.
Cô ta không phản kháng, mà mỗi cú đánh của An Nhiên lại như ân huệ được cô ta run rẩy đón nhận Chẳng lẽ Hồng Ngọc lại là loại người đó?
An Nhiên ghê tởm không muốn đánh nữa, lớn tiếng gọi bảo vệ đến. Một lúc sau, hai bảo vệ lực lưỡng chạy tới, lôi Hồng Ngọc về phòng. Cô ta vẫn gào lên: “Đánh nữa đi! thì đánh tôi nữa đi!” khiến An Nhiên bực hết sức. Cô bảo Hà Văn Nhĩ: “Đuổi cô ta đi. Loại người thích gây sự như vậy không cần nuôi tốn cơm”
Nguyễn Vũ Như thì không ai dám đuổi nhưng Hồng Ngọc chỉ là một hầu gái nho nhỏ, sao phải giữ lại thứ phiền phức này!
Hà Văn Nhĩ ái ngại nhìn An Nhiên: “Chuyện này…”
“Đuổi cô ta khó lắm sao?” An Nhiên không hiểu nổi có gì mà Hà Văn Nhĩ lại ngần ngừ như vậy. “Dù cô ta là hầu gái của Nguyễn Vũ Như nhưng nhà này không thể chứa chấp loại hầu gái cứ hở ra là chạy đến chọc tức chủ. Đuổi cô ta về nhà đi”
Bà Hai cũng muốn vậy nhưng Hà Văn Nhĩ chỉ nói một câu: “Chuyện này… tôi không quyết định được”
An Nhiên khó hiểu vô cùng, thuê hay đuổi một người làm nho nhỏ là việc mà quản gia hoàn toàn có thể quyết định được mà. Cô bực bội nói: “Được rồi. Vậy thì tôi chờ Tống Thành về rồi nói với anh ta”
Cô bỏ về phòng. Bà Hai đứng lại cùng Hà Văn Nhĩ, huých ông một cái đau điếng: “Ông nói gì kì vậy? Cái con ranh láo toét kia không chỉ vô tôi và ông mà hôm nay còn ẩu đả với cô chủ nữa. Loại người làm như thế thì chúng ta không cần thuê.”
Hà Văn Nhĩ bị cánh tay hộ pháp của bà huých một cái đau điếng thì loạng choạng, ông vuốt mồ hôi, thở dài nho nhỏ: “Người này… không phải là người mà chúng ta đuổi được đâu.”
Bà Hai trợn mắt quát: “Ông nói cái quái gì đấy? Ông là quản gia của cái nhà này cơ mà. Làm gì có chuyện ông không đuổi được một người làm?”
Hà Văn Nhĩ lắc đầu: “Bà không biết chuyện này. Nhưng tôi e là đến cậu chủ cũng không đuổi cô ta đâu.”
Hà Văn Nhĩ không chịu nói thì bà Hai cũng chẳng biết hỏi ai. Bà cũng bực bội bỏ vào trong bếp.
Lúc này ở trường Nắng Mai, Tống Thành đang mang Cá Chép đi tắm. Thăng bé ôm theo khăn tảm cùng xà phòng, dõng dạc nói: “Con tự tắm cũng được.”
Tống Thành gật đầu, khen nó: “Biết tự lập rồi”
Sau đó hắn khép cửa phòng tắm lại, đi lên gặp hiệu trưởng.
Ở trong phòng ban giám hiệu, ba đứa trẻ ngồi lọt thỏm trong cái ghế sofa to đùng. Đại Nhân lì lợm giương mắt nhìn trần nhà, mặt nó cứ câng câng, chẳng có gì là sợ hãi cả Trái ngược lại với thái độ dửng dưng của Đại Nhân là đứa đệ tử hai bên.
Tí thì run rẩy, nó vẫn còn khiếp sợ vụ bị Diệp Phong giơ lên cao. Bon ngồi bên kia cũng nước mắt nước mũi tèm lem. Nó là đứa nhút nhát nhất trong đám nên chưa đánh đã khai tất tần tật mọi chuyện. Giờ trong cái đầu bé nhỏ của nó chỉ có mỗi một suy nghĩ: “Có bị đánh chết không?”
Tống Thành nhìn qua một lượt, cắp mắt phượng hẹp dài của hän dừng lại trên người đứa trẻ n giữa. Đứa nhỏ này mới sáu tuổi mà đã có vẻ mặt lì lợm như vậy rồi. Lại có gan đem vứt người khác xuống hồ nước, đúng là tâm địa bất lương. Không biết cha mẹ nó đã dạy dỗ nó kiểu gì mà lại để đứa con hại người không biết ghê tay như vậy.
Nếu con trai anh không biết bơi, chẳng phải thắng bé này đã giết chết một mạng người hay sao?
Vừa thấy Tống Thành ngồi xuống cái ghế đối diện, cả ba đứa nhỏ đều đồng loạt nhìn hẳn. Bị một người đàn ông cao lớn ăn mặc.
sang trọng, dáng dấp uy nghi đang gườm gườm nhìn, đến người lớn còn rợn tóc gáy.
huống hồ là trẻ con.
“Nói rõ, chuyện xảy ra như thế nào?”
Ba đứa trẻ lúng túng nhìn nhau, từ lúc sự việc xảy ra đến giờ, chúng phải kể đi kể lại cho các thầy cô và Diệp Phong nghe mấy lần rồi. Bây giờ Tống Thành yêu cầu, chúng tuy không muốn nhưng vẫn phải lặp lại một lần nữa.
“Nếu không ai đến kịp thì chuyện gì xảy ra? Cháu nói.” Tống Thành chỉ vào Đại Nhân.
Thằng bé giương mắt nhìn lại, đụng phải khuôn mặt lạnh tanh của Tống Thành thì bắt đầu run sợ. Người này không giống nó, cũng không giống các thầy cô, nó biết mình không thể nào bắt nạt được. Thậm chí, Đại Nhân còn có một nỗi sợ vu vơ rằng nếu nó nói dối, người này phát hiện ra sẽ trừng trị nó một trận ra trò.
“Mau nói đi” Tống Thành cau mày giục.
Đại Nhân lí nhí đáp: “Thì… thì…
Thấy nó câu giờ, Tống Thành khoanh tay, ánh mắt vẫn khóa chặt đối phương: “Hừm?”
Hà Văn Nhĩ thấy An Nhiên khổ sở muốn khóc, ông đành lấy cho cô một chút trà an thần, sau đó đi làm việc.Chờ quản gia vừa đi khuất, Hồng Ngọc từ đâu nhảy ra, cười khiêu khích: “Con trai chết rồi mà mẹ nó còn ngồi thảnh thơi uống trà cơ đấy.”
An Nhiên đanh mặt lại, tách trà đặt đánh cạch xuống mặt bàn. Cô khinh bỉ mắng: “Rảnh rỗi quá nên đến gây sự à? Cút đi, hôm nay tôi không có tâm trạng tốt, coi chừng tôi cắt nốt cái gân tay bên kia của cô đấy: Ánh mắt Hồng Ngọc lóe lóe, nghe đến bị cắt gân thì toàn thân liền run rẩy phấn khích.
Đó chính là mục đích của cô ta khi tới đây.
Hồng Ngọc càng sấn tới gần, nụ cười háo hức man dại: “Giỏi thì làm đi!”
An Nhiên nghĩ cô ta chỉ tiến tới khiêu khích mình, không ngờ Hồng Ngọc thực sự húc vào người cô, làm cô ngã lăn khỏi ghế.
“Chết tiệt!” An Nhiên hét âm lên. “Cô bị điên à?”
Hồng Ngọc cảm thấy hành động đó vẫn chưa đủ khiến An Nhiên tức giận, lại với tay lấy cốc trà đổ lên người An Nhiên.
Bị nước trà còn ấm dội vào, An Nhiên vội theo phản xạ vung tay lên đỡ. Nước trà đổ vào cánh tay cô, làm đỏ ửng một mảng da.
Đến nước này thì hết chịu nổi, An Nhiên dùng sức đạp Hồng Ngọc ngã lăn ra. Cô giằng lấy cái cốc đã cạn, ném mạnh ra xa để thị uy.
Hồng Ngọc không thỏa mãn, liền xông vào.
muốn tấn công tiếp nhưng An Nhiên không cho cô ta cơ hội. Cô gầy hơn Hồng Ngọc nhưng cũng nhanh nhẹn hơn, lập tức tránh thoát được một cú tát, sau đó tát lại, hất Hồng Ngọc văng khỏi thế thượng phong.
“Muốn gây sự à?” An Nhiên quát âm lên.
“Tôi không phải cục bông cho mấy người muốn chà đạp thế nào thì chà đạp. Nếu rảnh rỗi quá thì đi làm việc có ích cho đời đi, đừng ở đây làm trò ngu ngốc!”
Mỗi câu nói, cô lại đánh cho Hồng Ngọc một cái. Bản tính An Nhiên vốn không ưa bạo.
lực, ngại va chạm tranh cãi. Ngay đến Cá Chép cô cũng chẳng bao giờ nặng lời. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Năm lần bảy lượt Hồng Ngọc nhảy đến gây sự, nếu không cho cô ta một bài học thì khó mà chấm dứt trò ngớ ngẩn này.
Nằm bên dưới nhận đòn, Hồng Ngọc cảm nhận rõ từng cơn rung động đang chạy dọc thân thể. Mỗi lần bàn tay An Nhiên hạ xuống, tiếng “bốp” phát ra mạnh mẽ lại đi kèm với cơn đau rát trên da. Cơn đau cứ thế lan ra, làm cho một mảng da thịt nóng bừng lên, khiến máu trong động mạch của Hồng Ngọc cứ thế rần rật chạy.
Cô ta hét lên đầy phấn khích: “Đánh nữa đi! Mau đánh nữa đi!”
An Nhiên liên tiếp tấn công, muốn làm Hồng Ngọc im miệng. Đánh một lúc mỏi tay, cô nhận ra Hồng Ngọc dường như càng hào hứng hơn khi bị đánh.
Cô ta không phản kháng, mà mỗi cú đánh của An Nhiên lại như ân huệ được cô ta run rẩy đón nhận Chẳng lẽ Hồng Ngọc lại là loại người đó?
An Nhiên ghê tởm không muốn đánh nữa, lớn tiếng gọi bảo vệ đến. Một lúc sau, hai bảo vệ lực lưỡng chạy tới, lôi Hồng Ngọc về phòng. Cô ta vẫn gào lên: “Đánh nữa đi! thì đánh tôi nữa đi!” khiến An Nhiên bực hết sức. Cô bảo Hà Văn Nhĩ: “Đuổi cô ta đi. Loại người thích gây sự như vậy không cần nuôi tốn cơm”
Nguyễn Vũ Như thì không ai dám đuổi nhưng Hồng Ngọc chỉ là một hầu gái nho nhỏ, sao phải giữ lại thứ phiền phức này!
Hà Văn Nhĩ ái ngại nhìn An Nhiên: “Chuyện này…”
“Đuổi cô ta khó lắm sao?” An Nhiên không hiểu nổi có gì mà Hà Văn Nhĩ lại ngần ngừ như vậy. “Dù cô ta là hầu gái của Nguyễn Vũ Như nhưng nhà này không thể chứa chấp loại hầu gái cứ hở ra là chạy đến chọc tức chủ. Đuổi cô ta về nhà đi”
Bà Hai cũng muốn vậy nhưng Hà Văn Nhĩ chỉ nói một câu: “Chuyện này… tôi không quyết định được”
An Nhiên khó hiểu vô cùng, thuê hay đuổi một người làm nho nhỏ là việc mà quản gia hoàn toàn có thể quyết định được mà. Cô bực bội nói: “Được rồi. Vậy thì tôi chờ Tống Thành về rồi nói với anh ta”
Cô bỏ về phòng. Bà Hai đứng lại cùng Hà Văn Nhĩ, huých ông một cái đau điếng: “Ông nói gì kì vậy? Cái con ranh láo toét kia không chỉ vô tôi và ông mà hôm nay còn ẩu đả với cô chủ nữa. Loại người làm như thế thì chúng ta không cần thuê.”
Hà Văn Nhĩ bị cánh tay hộ pháp của bà huých một cái đau điếng thì loạng choạng, ông vuốt mồ hôi, thở dài nho nhỏ: “Người này… không phải là người mà chúng ta đuổi được đâu.”
Bà Hai trợn mắt quát: “Ông nói cái quái gì đấy? Ông là quản gia của cái nhà này cơ mà. Làm gì có chuyện ông không đuổi được một người làm?”
Hà Văn Nhĩ lắc đầu: “Bà không biết chuyện này. Nhưng tôi e là đến cậu chủ cũng không đuổi cô ta đâu.”
Hà Văn Nhĩ không chịu nói thì bà Hai cũng chẳng biết hỏi ai. Bà cũng bực bội bỏ vào trong bếp.
Lúc này ở trường Nắng Mai, Tống Thành đang mang Cá Chép đi tắm. Thăng bé ôm theo khăn tảm cùng xà phòng, dõng dạc nói: “Con tự tắm cũng được.”
Tống Thành gật đầu, khen nó: “Biết tự lập rồi”
Sau đó hắn khép cửa phòng tắm lại, đi lên gặp hiệu trưởng.
Ở trong phòng ban giám hiệu, ba đứa trẻ ngồi lọt thỏm trong cái ghế sofa to đùng. Đại Nhân lì lợm giương mắt nhìn trần nhà, mặt nó cứ câng câng, chẳng có gì là sợ hãi cả Trái ngược lại với thái độ dửng dưng của Đại Nhân là đứa đệ tử hai bên.
Tí thì run rẩy, nó vẫn còn khiếp sợ vụ bị Diệp Phong giơ lên cao. Bon ngồi bên kia cũng nước mắt nước mũi tèm lem. Nó là đứa nhút nhát nhất trong đám nên chưa đánh đã khai tất tần tật mọi chuyện. Giờ trong cái đầu bé nhỏ của nó chỉ có mỗi một suy nghĩ: “Có bị đánh chết không?”
Tống Thành nhìn qua một lượt, cắp mắt phượng hẹp dài của hän dừng lại trên người đứa trẻ n giữa. Đứa nhỏ này mới sáu tuổi mà đã có vẻ mặt lì lợm như vậy rồi. Lại có gan đem vứt người khác xuống hồ nước, đúng là tâm địa bất lương. Không biết cha mẹ nó đã dạy dỗ nó kiểu gì mà lại để đứa con hại người không biết ghê tay như vậy.
Nếu con trai anh không biết bơi, chẳng phải thắng bé này đã giết chết một mạng người hay sao?
Vừa thấy Tống Thành ngồi xuống cái ghế đối diện, cả ba đứa nhỏ đều đồng loạt nhìn hẳn. Bị một người đàn ông cao lớn ăn mặc.
sang trọng, dáng dấp uy nghi đang gườm gườm nhìn, đến người lớn còn rợn tóc gáy.
huống hồ là trẻ con.
“Nói rõ, chuyện xảy ra như thế nào?”
Ba đứa trẻ lúng túng nhìn nhau, từ lúc sự việc xảy ra đến giờ, chúng phải kể đi kể lại cho các thầy cô và Diệp Phong nghe mấy lần rồi. Bây giờ Tống Thành yêu cầu, chúng tuy không muốn nhưng vẫn phải lặp lại một lần nữa.
“Nếu không ai đến kịp thì chuyện gì xảy ra? Cháu nói.” Tống Thành chỉ vào Đại Nhân.
Thằng bé giương mắt nhìn lại, đụng phải khuôn mặt lạnh tanh của Tống Thành thì bắt đầu run sợ. Người này không giống nó, cũng không giống các thầy cô, nó biết mình không thể nào bắt nạt được. Thậm chí, Đại Nhân còn có một nỗi sợ vu vơ rằng nếu nó nói dối, người này phát hiện ra sẽ trừng trị nó một trận ra trò.
“Mau nói đi” Tống Thành cau mày giục.
Đại Nhân lí nhí đáp: “Thì… thì…
Thấy nó câu giờ, Tống Thành khoanh tay, ánh mắt vẫn khóa chặt đối phương: “Hừm?”
Bình luận facebook