Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Tâm tư bối
Lâm Tuyên thấy vai mình truyền đến một trận đau tê tái liền kêu la ầm ĩ như heo bị chọc tiết. Nếu không phải vì bị cánh tay Hoàng Kiên giữ lại thì cả thân người mập mạp của cậu ta đã lăn lộn trên sàn nhà rồi.
“Sếp… em đau quái…”
Vai giống như có xe tăng nghiến qua, tan rã thành nghìn mảnh. Loại người chuyên ngồi bàn giấy như Lâm Tuyên chưa từng quen vận động mạnh, chỉ một chút đau đớn cũng khiến toàn thân tê dại, mất hết sức lực. Cả tấm thân phì nhiêu cứ thế lả dần, trượt hẳn xuống thành một đống bùn nhão.
Hoàng Kiên mím môi dặn dò: “Chịu khó nén đau, anh đếm đến ba sẽ nắn lại” Lâm Tuyên hít một hơi thật sâu, nước mắt nước mũi chảy ngược hết vào trong.
“Bai”
Cậu rú lên tru tréo, vai đau đến mức muốn ngất đi. “Một với hai của anh đâu???”
Hoàng Kiên cực kì ân hận, cúi gục đầu: “Anh thật sự xin lỗi. Cậu đi theo anh lâu như thế mà anh chỉ toàn mang lại rắc rối cho cậu”
Anh do dự một lát, Lâm Tuyên vẫn không trách cứ anh một câu nào. Như vậy lại càng khiến anh ân hận, bèn kế rõ cho cậu ý định của mình. Anh tính đả thương đồng nghiệp để tác động nhanh việc xin từ chức. Lâm Tuyên nghe thấy thì thất kinh: “Anh không thể làm thế đâu! Chẳng lẽ anh thực sự đầu hàng gã con buôn Tống Thành?”
Hoàng Kiên rầu tĩ đáp: “Anh không còn cách nào khác. Đơn từ chức đã đưa từ lâu, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Lâm Tuyên giật thót mình, tờ đơn đó…
Cậu vội chống chế: “Em cũng không rõ nữa. Mấy hôm nay ở cục nhiều việc, các sếp đều bận cả. Cho nên em cũng chưa hỏi được gì”
Hoàng Kiên là sếp tri Tuyên, làm sao không biết cậu ta đang nói thật hay nói dối. Anh nhắm mắt, thì thầm: “Cũng không sao. Họ không trả lời cũng được. Anh sẽ tự mình làm”
Lời Hoàng Kiên nói ra dọa Lâm Tuyên tái mặt: “Sếp à, đừng nói anh sẽ lại bẻ vai người khác đấy. Cách đó không ổn đâu anh ạ. Vô cớ đả thương người khác cũng chẳng tốt lành gì”
Hoàng Kiên gật đầu, chua chát cười: “Không thể đả thương người khác. Nhưng đả thương chính mình thì có thể”
Vừa nói, anh vừa bẻ ngón tay răng rắc, làm cho Lâm Tuyên gấp muốn khóc luôn.
Cậu vội nói: “Được rồi, em biết rồi. Để mai em đi hỏi giúp anh.”
Nhận được lời hứa của Lâm Tuyên, Hoàng Kiên mới yên tâm gật đầu. Anh nhắcnhở: “Ngoài cậu, anh còn có thể nhờ nhiều người khác giúp đưa đơn lắm”
“Em biết rồi mà..”
Lâm Tuyên bị dọa một phen sợ đến mất mật, tự khắc cũng quên luôn lí do chính khiến mình đến đây, vội vàng cun cút nhảy lên xe phóng về.
Ở biệt thự, An Nhiên cứ nhìn mãi bông hoa hồng nhung đỏ thảm. Đúng là loài hoa quý, bông hoa ngày càng nở to, dày cánh đan xen khít lại, màu sắc tươi thắm ấm áp lạ thường. Cô đã bỏ nó vào một cái cốc uống nước có sẵn trong phòng, khiến bông hoa bớt đi một phần cao quý, tăng thêm một phần dung dị.
Cô vẫn không hiểu, Tống Thành cổ ve mang bông hoa này tới cho cô là ý gì
Hắn kết luận cô thích hăn. Cô có điện mới thích một kẻ động chút là phát rồ như thế. Rõ ràng hắn rất khó chịu, kênh ki: ngạo mạn, ích kỉ, cô biết rõ mọi sự hăn, cũng nếm đủ khổ ải mà hắn bày ra.
Nhưng khi đối mặt với bông hồng đỏ rực này, cô không thể ngừng tưởng tượng hình ảnh hắn lén lút cầm nhành hoa sang đặt trên giường cô. Hắn nghĩ gì? Hắn muốn gì? Một mình Nguyễn Vũ Như là không đủ với hắn ư?
An Nhiên gục đầu mệt mỏi vì những câu hỏi lộn xộn trong tâm trí cứ liên tiếp nhảy ra.
Đột nhiên, một viễn cảnh kì dị lóe lên trong óc cô. Nếu cô gặp Tống Thành ở một tình huống khác, bọn họ làm quen với nhau theo cách bình thường như bao người, cô sẽ cảm nhận về hẳn như thế nào?
Được một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ, cao lớn, lại có sự nghiệp vững vàng như hẳn tặng hoa theo đuổi, liệu có khiến cô rung động? An Nhiên dù sao vẫn là lần đầu nhận hoa, cảm thấy sâu trong lòng nhen lên một cảm giác lay động khác thường. Cô biết bên trong mình có tiếng đổ vỡ của thứ gì đó, rất nhỏ, rất khẽ thôi nhưng cô dự đoán nó là âm thanh đầu tiên dẫn nhịp vào cả một bản giao hưởng sau này.
“Rốt cuộc mình có thích không?” Cô chán nản, hét to câu hỏi hiểm hóc đó.
Đột nhiên, một tiếng cười trầm trầm khẽ cất lên, âm thanh thì thầm sát gần như tiếng lụa rơi vào tai cô: “Thích”
An Nhiên mở choàng mắt, thầy Tống Thành đã ở trước mắt mình từ khi nào. Cô đang ngồi trên thảm, đầu ngửa lên sofa. Hắn vừa hay đứng cạnh đó, cúi mặt nhìn xuống cô.
Bất giác, cô nhớ lại lúc hai người ở trong khu vườn cũ, liền đỏ mặt, ấp úng: “Không…có đâu”
Tống Thành không cho cô quay đi. Hẳn như tên lửa tầm nhiệt, một khi đã khóa cứng con mồi thì nhất định phải truy đuổi đến cùng. Mà đời hắn lại chẳng mấy khi có con mồi nào lọt vào mắt.
Người quen nào cũng biết bản tính hẳn lạnh lùng, không phải dạng cố tình tỏ ra thật ngầu, thật sành điệu, thật cao quý mà đúng là tính cách lạnh lẽo. Hắn ít thân cận với người khác, kể cả người nhà. Với Hạ Cẩm hay Tống Nguyệt Sương, dù hắn có cho bọn họ nhiều đãi ngộ nhưng chung quy vẫn ít thổ lộ, chia sẻ tâm tư. Đến Phan Thủy Tường của mười năm về trước hẳn thích là thế, nhưng cũng không có ý đem cô kéo lại gần thành người của mình, lại càng không muốn tuyên bố chủ quyền, nói đi là sẽ đi.
Với Nguyễn Vũ Như thì khỏi nói, rõ là chỉ muốn tránh cho xa, coi như con người này không hề tồn tại.
“Sếp… em đau quái…”
Vai giống như có xe tăng nghiến qua, tan rã thành nghìn mảnh. Loại người chuyên ngồi bàn giấy như Lâm Tuyên chưa từng quen vận động mạnh, chỉ một chút đau đớn cũng khiến toàn thân tê dại, mất hết sức lực. Cả tấm thân phì nhiêu cứ thế lả dần, trượt hẳn xuống thành một đống bùn nhão.
Hoàng Kiên mím môi dặn dò: “Chịu khó nén đau, anh đếm đến ba sẽ nắn lại” Lâm Tuyên hít một hơi thật sâu, nước mắt nước mũi chảy ngược hết vào trong.
“Bai”
Cậu rú lên tru tréo, vai đau đến mức muốn ngất đi. “Một với hai của anh đâu???”
Hoàng Kiên cực kì ân hận, cúi gục đầu: “Anh thật sự xin lỗi. Cậu đi theo anh lâu như thế mà anh chỉ toàn mang lại rắc rối cho cậu”
Anh do dự một lát, Lâm Tuyên vẫn không trách cứ anh một câu nào. Như vậy lại càng khiến anh ân hận, bèn kế rõ cho cậu ý định của mình. Anh tính đả thương đồng nghiệp để tác động nhanh việc xin từ chức. Lâm Tuyên nghe thấy thì thất kinh: “Anh không thể làm thế đâu! Chẳng lẽ anh thực sự đầu hàng gã con buôn Tống Thành?”
Hoàng Kiên rầu tĩ đáp: “Anh không còn cách nào khác. Đơn từ chức đã đưa từ lâu, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Lâm Tuyên giật thót mình, tờ đơn đó…
Cậu vội chống chế: “Em cũng không rõ nữa. Mấy hôm nay ở cục nhiều việc, các sếp đều bận cả. Cho nên em cũng chưa hỏi được gì”
Hoàng Kiên là sếp tri Tuyên, làm sao không biết cậu ta đang nói thật hay nói dối. Anh nhắm mắt, thì thầm: “Cũng không sao. Họ không trả lời cũng được. Anh sẽ tự mình làm”
Lời Hoàng Kiên nói ra dọa Lâm Tuyên tái mặt: “Sếp à, đừng nói anh sẽ lại bẻ vai người khác đấy. Cách đó không ổn đâu anh ạ. Vô cớ đả thương người khác cũng chẳng tốt lành gì”
Hoàng Kiên gật đầu, chua chát cười: “Không thể đả thương người khác. Nhưng đả thương chính mình thì có thể”
Vừa nói, anh vừa bẻ ngón tay răng rắc, làm cho Lâm Tuyên gấp muốn khóc luôn.
Cậu vội nói: “Được rồi, em biết rồi. Để mai em đi hỏi giúp anh.”
Nhận được lời hứa của Lâm Tuyên, Hoàng Kiên mới yên tâm gật đầu. Anh nhắcnhở: “Ngoài cậu, anh còn có thể nhờ nhiều người khác giúp đưa đơn lắm”
“Em biết rồi mà..”
Lâm Tuyên bị dọa một phen sợ đến mất mật, tự khắc cũng quên luôn lí do chính khiến mình đến đây, vội vàng cun cút nhảy lên xe phóng về.
Ở biệt thự, An Nhiên cứ nhìn mãi bông hoa hồng nhung đỏ thảm. Đúng là loài hoa quý, bông hoa ngày càng nở to, dày cánh đan xen khít lại, màu sắc tươi thắm ấm áp lạ thường. Cô đã bỏ nó vào một cái cốc uống nước có sẵn trong phòng, khiến bông hoa bớt đi một phần cao quý, tăng thêm một phần dung dị.
Cô vẫn không hiểu, Tống Thành cổ ve mang bông hoa này tới cho cô là ý gì
Hắn kết luận cô thích hăn. Cô có điện mới thích một kẻ động chút là phát rồ như thế. Rõ ràng hắn rất khó chịu, kênh ki: ngạo mạn, ích kỉ, cô biết rõ mọi sự hăn, cũng nếm đủ khổ ải mà hắn bày ra.
Nhưng khi đối mặt với bông hồng đỏ rực này, cô không thể ngừng tưởng tượng hình ảnh hắn lén lút cầm nhành hoa sang đặt trên giường cô. Hắn nghĩ gì? Hắn muốn gì? Một mình Nguyễn Vũ Như là không đủ với hắn ư?
An Nhiên gục đầu mệt mỏi vì những câu hỏi lộn xộn trong tâm trí cứ liên tiếp nhảy ra.
Đột nhiên, một viễn cảnh kì dị lóe lên trong óc cô. Nếu cô gặp Tống Thành ở một tình huống khác, bọn họ làm quen với nhau theo cách bình thường như bao người, cô sẽ cảm nhận về hẳn như thế nào?
Được một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ, cao lớn, lại có sự nghiệp vững vàng như hẳn tặng hoa theo đuổi, liệu có khiến cô rung động? An Nhiên dù sao vẫn là lần đầu nhận hoa, cảm thấy sâu trong lòng nhen lên một cảm giác lay động khác thường. Cô biết bên trong mình có tiếng đổ vỡ của thứ gì đó, rất nhỏ, rất khẽ thôi nhưng cô dự đoán nó là âm thanh đầu tiên dẫn nhịp vào cả một bản giao hưởng sau này.
“Rốt cuộc mình có thích không?” Cô chán nản, hét to câu hỏi hiểm hóc đó.
Đột nhiên, một tiếng cười trầm trầm khẽ cất lên, âm thanh thì thầm sát gần như tiếng lụa rơi vào tai cô: “Thích”
An Nhiên mở choàng mắt, thầy Tống Thành đã ở trước mắt mình từ khi nào. Cô đang ngồi trên thảm, đầu ngửa lên sofa. Hắn vừa hay đứng cạnh đó, cúi mặt nhìn xuống cô.
Bất giác, cô nhớ lại lúc hai người ở trong khu vườn cũ, liền đỏ mặt, ấp úng: “Không…có đâu”
Tống Thành không cho cô quay đi. Hẳn như tên lửa tầm nhiệt, một khi đã khóa cứng con mồi thì nhất định phải truy đuổi đến cùng. Mà đời hắn lại chẳng mấy khi có con mồi nào lọt vào mắt.
Người quen nào cũng biết bản tính hẳn lạnh lùng, không phải dạng cố tình tỏ ra thật ngầu, thật sành điệu, thật cao quý mà đúng là tính cách lạnh lẽo. Hắn ít thân cận với người khác, kể cả người nhà. Với Hạ Cẩm hay Tống Nguyệt Sương, dù hắn có cho bọn họ nhiều đãi ngộ nhưng chung quy vẫn ít thổ lộ, chia sẻ tâm tư. Đến Phan Thủy Tường của mười năm về trước hẳn thích là thế, nhưng cũng không có ý đem cô kéo lại gần thành người của mình, lại càng không muốn tuyên bố chủ quyền, nói đi là sẽ đi.
Với Nguyễn Vũ Như thì khỏi nói, rõ là chỉ muốn tránh cho xa, coi như con người này không hề tồn tại.
Bình luận facebook